Chương : 5
Đột nhiên bị tập kích, thanh niên ứng biến nhanh nhạy, nhấc bổng Vệ Đinh lên, túm lấy xương bả vai trái của hắn quật qua một cái, đem hắn từ trên người mình quăng xuống dưới.
Thân thể trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, đau đớn vô cùng, Vệ Đinh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thanh niên, bộ dáng hung hãn hệt như muốn ăn thịt người.
Thanh niên nhìn lại tên đánh lén mình, cả kinh: “Sao lại là ngươi?” Rồi sờ tai mình, thấy âm ấm dinh dính, đưa tay ra trước mặt, hàng mày nhanh chóng nhíu thành một đoàn, trừng mắt rống to: “Kháo, con mẹ nó ngươi có bị bệnh không vậy! Lão tử chảy máu rồi này……”
Còn chưa rống xong, thanh niên đã thấy Vệ Đinh như một con thú nhỏ trực tiếp húc đầu vào mình mà tấn công tới tấp.
“Ngươi còn chưa chịu thôi sao!” Thanh niên không kịp tránh né, liền bị Vệ Đinh ôm lấy thắt lưng, trước ngực truyền đến một trận đau nhức, thanh niên phẫn nộ quát lên: “Lão Tử đắc tội ngươi sao? Con mẹ nó ngươi đừng cắn người a! Buông ra! Nghe thấy không…… Nếu không buông ta sẽ không khách khí nữa đâu!”
Vệ Đinh hệt như không nghe không thấy, liều mạng ôm chặt đối phương, cứ thế cắn loạn trên người hắn.
Lúc này thanh niên đã thật sự tức giận, hai phát gỡ tay Vệ Đinh ra, dùng sức đẩy một cái, Vệ Đinh lùi liền mấy bước, lảo đảo rồi nằm dài trên mặt đất.
Thanh niên mặt mày sa sầm bước đến trước mặt Vệ Đinh, khom lưng nắm lấy cổ áo hắn xách lên, lãnh ngôn lãnh ngữ uy hiếp: “Tiểu tử, ngươi có biết chọc giận ta sẽ gánh hậu quả gì không? Có tin ta phá nát tiệm hoa của ngươi không?”
Vệ Đinh không sợ uy hiếp, cứ vung loạn nắm đấm trước mặt thanh niên.
Thanh niên buông một tay ra định ngăn hắn, hắn lại thuận thế nhảy bổ lên người mình.
Hai tay ôm cổ, hai chân quấn quanh mông, cúi đầu cắn bả vai.
Thanh niên đại khái trước giờ chưa từng gặp qua người nào cố chấp lại bám dai như vậy, đứng chết trân nhìn trời mà la làng: “Kháo! Ngươi là chó a? Sao cứ thích cắn người thế hả?!”
Người trong khu chợ đều quen biết nhau, thấy Vệ Đinh đang ẩu đả cùng người khác, lập tức gọi ba tên khách trọ đến đây.
Ba đồng chí kia vừa vào tới cổng chợ, liền thấy một màn thế này.
Vệ Đinh giống như một con Koala dính chặt vào người một nam nhân, vùi đầu trong hõm vai nam nhân, tư thế trông có điểm ái muội.
Nam nhân kia vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn ném hắn xuống, lại bị hắn bấu quá chặt, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, xem chừng có điểm bất lực.
Cố An sau khi nhìn ra dáng người nam nhân kia, cũng thực bất đắc dĩ, nhanh chóng vọt tới trước bọn họ, hô to: “Tiểu chủ nhà, ngươi hiểu lầm hắn rồi! Hắn không phải kẻ lừa đảo, vừa rồi hắn đã đem tiền đến trả cho ngươi!!”
Nghe vậy, Vệ Đinh ngẩn người, miệng cũng nhả ra.
Ngẩng đầu nhìn thanh niên, nửa ngày trời, xấu hổ cười trừ.
Thanh niên đen mặt lại, gầm nhẹ: “Xuống.”
Vệ Đinh buông tay, lập tức từ trên người hắn tuột xuống.
“Ngươi có não không a?” Thanh niên lấy ngón tay xỉa vào đầu Vệ Đinh, “Có chuyện gì không thể hảo hảo nói a? Ta trông giống lừa đảo lắm sao? Chưa hỏi han gì đã động thủ, ngươi cho là ngươi vô cùng oai phong a?”
Thanh niên nói một câu, lại xỉa một cái vào đầu Vệ Đinh. Vệ Đinh vẫn cúi đầu, không phản kháng, mặc cho hắn xỉa.
“Coi như ta xúi quẫy, thấy ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử nên ta không so đo với ngươi.” Xỉa được một lát, cũng nguôi giận, thanh niên bỏ lại một câu như thế rồi xoay người đi ra khỏi khu chợ.
Vệ Đinh ngơ ngác, cuống quýt đuổi theo.
Giữa hè, ban đêm không có chút gió.
Vệ Đinh lon ton theo sau thanh niên.
Thanh niên dường như biết hắn theo sau, cố tình bước nhanh như bay.
Lau lau mồ hôi trên trán, Vệ Đinh tăng tốc, cố đuổi theo sát sao.
Mắt thấy đã sắp đến bên cạnh thanh niên, Vệ Đinh lại dừng bước, đứng yên tại chỗ vài giây, đợi khoảng cách giữa hai người giãn ra thêm hai thước, mới bước đi tiếp.
Đi được hơn mười phút, Vệ Đinh chính là lẳng lặng theo sau, không quấy rầy đối phương, thủy chung duy trì khoảng cách hai thước.
Thanh niên đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn hắn.
“Ngươi cứ theo ta thế này rốt cuộc là muốn làm gì?!”
Vệ Đinh nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu.
“Ngươi thấy áy náy trong lòng sao? Được rồi, ngươi quay về đi.”
Vệ Đinh giơ hai ngón tay cái đối diện nhau, sau đó xua tay, hai lòng bàn tay lại nâng lên.
“Ta không hiểu thủ ngữ.”
Vệ Đinh cúi thấp đầu đi đến bên cạnh thanh niên, nắm lấy tay hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết: Thực xin lỗi.
“Bỏ đi.”
Vệ Đinh lắc đầu, lại viết: Ta bồi thường cho ngươi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: “Ngươi bồi thường cho ta thế nào?”
Vệ Đinh ngẩng đầu, chỉ chỉ lỗ tai thanh niên, lại viết lên lòng bàn tay hắn: Xử lý vết thương.
Vệ Đinh móng tay cắt ngắn gọn gàng chỉnh tề, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mềm mại.
Ngón tay vẽ trong lòng bàn tay,vừa ngứa ngứa, lại vừa tê tê.
Thanh niên cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên: “Hảo, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Vệ Đinh cười cười, ánh mắt cũng loan loan mang theo vẻ cười, kéo tay thanh niên quay lại.
Hai người đi vào cửa hàng bán hoa, trong nhà không có người.
Vệ Đinh dẫn thanh niên vào phòng ngủ của mình, lại từ trong tủ thuốc gia dụng lôi ra hộp first-aid.
Vết máu trên lỗ tai đã khô, Vệ Đinh lấy bông y tế thấm chút cồn giúp hắn lau vết máu, sau đó thoa thuốc.
Thanh niên vẫn im lặng ngồi ở đầu giường, âm thầm đánh giá gian phòng ngủ này.
Gian phòng không lớn, đại khái hơn hai mươi thước vuông, có một cái giường, hai cái tủ đầu giường, một tủ quần áo, ngoài ra còn có một cái bàn máy tính chiếm phần lớn không gian của căn phòng.
Trong phòng thực sạch sẽ và ngăn nắp, bộ chăn và khăn trải giường màu trắng , rèm cửa sổ cũng màu trắng, đỉnh đầu quạt trần quay ô ô, gió thổi đến bức rèm phất phơ tung bay, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, như sóng nước lan tỏa. Ánh trăng theo không gian giữa hai cánh cửa rộng mở chiếu xuyên vào, khiến cả căn phòng như một thế giới bàng bạc huyền ảo.
Khung cảnh giản đơn lại có một loại ấm áp không nói nên lời, thanh niên cười cười nói: “Uy, ngươi tên gì? Ta là Trầm Huyên.”
……
“Ngươi bao nhiêu tuổi? Nhìn bộ dạng chắc chưa thành niên đúng không? Ta năm nay hai mươi mốt.”
……
“Ngươi một người ở nơi này sao? Ba mẹ ngươi đâu?”
……
Thanh niên vừa cười: “Suýt chút nữa đã quên ngươi không nói được, chúng ta trao đổi thế nào đây? Ngươi nghĩ biện pháp đi.”
Vệ Đinh giúp hắn xử lý vết thương xong, cất hộp first-aid trở lại chỗ cũ, thuận tay mở máy tính.
Máy tính chậm rãi khởi động, Trầm Huyên sau khi thấy máy tính mặt bàn liền ngẩn người: “Desktop của ngươi thực khác biệt a.”
Vệ Đinh cười đến hạnh phúc, mở ra khung word, trên đó viết: Đúng a, cái này thú vị lắm phải không? Thoạt nhìn thấy là lạ phải không? Nhân vật đều xiêu xiêu vẹo vẹo phải không? Ha ha! Đây là tranh minh họa của một thiên tiểu thuyết trên mạng, ta phi thường thích tác giả viết thiên tiểu thuyết này, tranh này cũng là chính hắn vẽ, tuy vẽ không được đẹp lắm, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, bất luận là hắn viết văn hay hắn vẽ tranh ta đều thích!
Trầm Huyên giật giật khóe miệng, cười không được tự nhiên: “Ta cảm thấy tranh này vẽ không tệ.”
Vệ Đinh lốc cốc gõ bàn phím: Ngươi thích xem tiểu thuyết sao? Tác giả này là Hỏa Viêm, ngươi nên xem những tiểu thuyết hắn viết, tình tiết khúc chiết động lòng người, hành văn lão luyện độc đáo, khiến người đọc suy tư sâu sắc. Chỉ một điểm không tốt, hắn là chúa ngâm truyện, ngâm lâu không nói đi, còn update rất chậm nữa. Bất quá chỉ cần hắn bỏ ngang là được, là fan ruột của hắn ta sẽ luôn ủng hộ hắn! Nếu ta có thể viết được như hắn vậy thì tốt biết mấy!
Trầm Huyên kinh ngạc hỏi:“Ngươi cũng viết tiểu thuyết?”
Vệ Đinh gật gật đầu.
“Viết cái gì? Cho ta xem xem.”
Vệ Đinh cật lực lắc đầu.
“Ngượng a?”
Vệ Đinh gõ bàn phím: Ta viết tệ lắm, viết hai mươi mấy vạn từ chỉ có lấy một cái phản hồi, căn bản không ai xem.
“Sợ gì chứ? Viết không phải là để cho người ta xem sao?”
Ngẫm lại cũng đúng, nếu đã viết, còn sợ người khác xem sao.
Vệ Đinh mở ra phần mềm trình duyệt web, gõ tên trang web văn học, mở trang văn chương của mình.
Trầm Huyên ghé sát vào nhìn, “xì” một tiếng bật cười: “Bá đạo luyến nhân? Ngươi viết tiểu thuyết ngôn tình a? Tên này đều bị người ta dùng nát cả rồi.”
Sau đó nhìn văn án, lại cười: “Gương vỡ lại lành? Loại đề tài nhàm chán này cũng bị người ta viết đến mục luôn rồi.”
Thấy tên nhân vật chính nữa, cười càng lợi hại hơn: “Thủy Ánh Nguyệt, Dạ Phong Hàn? Ngươi là fan ruột của Quỳnh Dao a?”
Vệ Đinh đen mặt lại nhanh chóng tắt trang mạng.
“Giận sao?” Trầm Huyên nhịn cười, lấy cánh tay nhẹ nhàng huých huých hắn: “Ngươi thế nào lại nhỏ mọn như vậy?”
Vệ Đinh ngoảnh mặt, không thèm để ý tới hắn.
“Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Sao còn trẻ con thế?”
……
“Đúng rồi, ngươi tên gì?”
……
Thanh âm bên tai có điểm không kiên nhẫn: “Uy, phản ứng chút đi được không?!”
Vệ Đinh bĩu môi, vươn hai ngón tay, từng chút một gõ bàn phím, vẻ mặt tràn đầy tức giận: Ta tên là Vệ Đinh, năm nay mười tám tuổi, đã thành niên!! Còn nữa, mồm miệng của ngươi thực khó ưa!
“Ngươi nói cái gì?!” Trầm Huyên nhanh chóng nhíu mày vốn định nổi nóng, nhưng thấy bộ dáng trẻ con của Vệ Đinh, lửa giận không hiểu sao liền bị dập tắt, trong lòng ngược lại nổi lên một chút nhu tình. “Ranh con, không so đo với ngươi làm gì, ta đi về trước , tiền đã đưa cho bạn ngươi, ngươi đợi lát nữa đếm cho chính xác, đừng lại nói ta là đồ lừa đảo.”
Nói xong, Trầm Huyên mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Vệ Đinh mới nhớ tới hoa còn chưa giao cho hắn.
Đuổi theo lại thấy không có bóng người nào a.
Vệ Đinh thở dài.
Lại quên hỏi hắn làm thế nào để liên hệ, cũng không rõ hắn có đến nữa hay không.
Trước đó chảy nhiều mồ hôi, trên người cũng bốc mùi, Vệ Đinh về nhà liền ôm quần áo sạch vọt vào phòng tắm.
Lúc đang kỳ cọ, lời nói của Trầm Huyên cứ luôn lẩn quẩn trong đầu hắn.
Suy đi nghĩ lại, trong một thiên văn chương, văn án và tên nhân vật đặc biệt quan trọng, Vệ Đinh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn xem nhẹ điểm này, đem văn án cùng tên đặt không ra gì, khó trách không có ai xem.
Xem ra, phải sửa!
Vệ Đinh đứng dưới vòi sen, tắm sạch xà phòng trên người, tống ra hết nóng nảy trong người, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Tắm rửa xong, lúc trở về phòng ngủ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Người kia xấu tính, lại độc mồm độc miệng, điểm ấy rất giống Tĩnh ca ca.
Bất quá Tĩnh ca ca so với hắn vẫn là đáng yêu hơn.
Nghĩ đến Tĩnh ca ca, Vệ Đinh lại có điểm khổ sở.
Kể từ ngày cự tuyệt hắn, mấy hôm nay hắn vẫn không online.
Vệ Đinh không muốn thừa nhận cũng không được, lần này Tĩnh ca ca đã thật sự nổi giận, nói không chừng hắn cũng đã không còn kiên nhẫn.
Trở về phòng, Vệ Đinh một bên lau khô tóc, một bên đăng nhập QQ.
QQ khởi động, chú chim cánh cụt nhỏ cứ láo liên không ngừng.
Vệ Đinh lần lượt mở ra, rất nhiều tin nhắn và tin tức.
Đột nhiên một khung đối thoại bắn lên, Vệ Đinh nhìn nhìn nội dung trên đó, lập tức nở nụ cười.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, có đó không?
Tĩnh ca ca: Hai ngày nay ta đi phần đất bên ngoài , cho nên không lên mạng.
Tĩnh ca ca: online thì pm ta.
Thì ra hắn đi phần đất bên ngoài .
Vệ Đinh cười ngố, vội vàng trả lời.
Dương Khang: Ta đến đây.
Tĩnh ca ca: Hai ngày không gặp có nhớ ta không?
Dương Khang: Nhớ ~
Tĩnh ca ca: chúng ta đúng là tâm ý tương thông, ta cũng nhớ ngươi.
Dương Khang: [⊙v⊙] Ân
Tĩnh ca ca: Mấy hôm nay ngươi đã làm gì?
Dương Khang: Cũng như bình thường thôi, chẳng qua hôm nay ta đã làm một chuyện mất mặt T_T
Tĩnh ca ca: Chuyện gì? Nói ta nghe.
Dương Khang: Khó mà kể đầu đuôi sự tình, chính là có một người lừa ta, ta ở trên đường tình cờ giáp mặt hắn liền cắn lỗ tai hắn, cắn đã mới biết hắn không phải lừa đảo, thật ra là ta hiểu lầm hắn, hảo mất mặt a! [ㄒoㄒ]~~
Tĩnh ca ca: ……
Dương Khang: Ngươi nghe có hiểu không?
Tĩnh ca ca: Hiểu.
Dương Khang: Ta cắn lỗ tai hắn đến chảy máu :-[
Tĩnh ca ca: Chuyện này xảy ra hồi nào?
Dương Khang: Một tiếng đồng hồ trước.
Tĩnh ca ca: Ngươi cắn lỗ tai hắn, hắn phản ứng thế nào?
Dương Khang: Hắn lúc đầu rất tức giận, thiếu chút nữa muốn đánh ta, hiểu lầm hóa giải, cũng không so đo, ta còn giúp hắn xử lý vết thương.
Tĩnh ca ca: Xử lý ở đâu?
Dương Khang: Trong nhà ta a.
Tĩnh ca ca: ……
Dương Khang: Sao thế?
Tĩnh ca ca: Không có gì.
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Ngươi cảm thấy người kia thế nào?
Dương Khang: Ngươi hỏi vậy làm gì?
Tĩnh ca ca: Hỏi ngươi, ngươi cứ nói.
Dương Khang: Hắn a, tính tình không tốt, lại xấu miệng, rất khó ưa.
Trầm Huyên ngồi trước máy tính nhìn khung đối thoại, tâm tình có điểm phức tạp.
Chẳng lẽ Khang Nhi chính là tiếu ách ba kia?
Thật là bất khả tư nghị!
Thế giới này rộng lớn như vậy, chính mình như thế nào lại có thể gặp hắn?
Quả là khó tin!
Nếu Khang Nhi và Vệ Đinh là cùng một người, Trầm Huyên đột nhiên hiểu được nguyên nhân hắn nhất mực không chịu gặp nhau.
Nhớ lại sự cố ở cổng chợ hoa điểu kia, Trầm Huyên bất chợt bật cười.
Tiểu tử kia thoạt nhìn nhã nhặn trầm lặng, vóc dáng không cao, thân hình nhỏ nhắn, nhưng một khi nổi nóng thì quả là vô cùng hung hăn.
Nếu hắn biết cái tên tính tình không tốt lại xấu miệng kia chính là mình, sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Lúc này, dưới taskbar biểu tượng QQ đang nhấp nháy.
Dương Khang: Ngươi sao không nói gì hết?
Dương Khang: Nói đi a!
Dương Khang: Còn ở đó không?
Trầm Huyên lấy lại tinh thần, gõ một câu, nhưng không gửi qua.
Hắn đột nhiên không muốn khai thật với Vệ Đinh.
Trầm tư một lát, Trầm Huyên xóa câu kia, lại lốc cốc gõ bàn phím.
Tĩnh ca ca: Còn, vừa rồi bận tiếp một cú điện thoại.
Tĩnh ca ca: Người nọ thật sự rất khó ưa sao?
Dương Khang: Đúng vậy, đặc biệt khó ưa!
Trầm Huyên hưng phấn nhìn màn hình máy tính: Tiểu tử ngốc, dám nói xấu sau lưng ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Thân thể trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, đau đớn vô cùng, Vệ Đinh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thanh niên, bộ dáng hung hãn hệt như muốn ăn thịt người.
Thanh niên nhìn lại tên đánh lén mình, cả kinh: “Sao lại là ngươi?” Rồi sờ tai mình, thấy âm ấm dinh dính, đưa tay ra trước mặt, hàng mày nhanh chóng nhíu thành một đoàn, trừng mắt rống to: “Kháo, con mẹ nó ngươi có bị bệnh không vậy! Lão tử chảy máu rồi này……”
Còn chưa rống xong, thanh niên đã thấy Vệ Đinh như một con thú nhỏ trực tiếp húc đầu vào mình mà tấn công tới tấp.
“Ngươi còn chưa chịu thôi sao!” Thanh niên không kịp tránh né, liền bị Vệ Đinh ôm lấy thắt lưng, trước ngực truyền đến một trận đau nhức, thanh niên phẫn nộ quát lên: “Lão Tử đắc tội ngươi sao? Con mẹ nó ngươi đừng cắn người a! Buông ra! Nghe thấy không…… Nếu không buông ta sẽ không khách khí nữa đâu!”
Vệ Đinh hệt như không nghe không thấy, liều mạng ôm chặt đối phương, cứ thế cắn loạn trên người hắn.
Lúc này thanh niên đã thật sự tức giận, hai phát gỡ tay Vệ Đinh ra, dùng sức đẩy một cái, Vệ Đinh lùi liền mấy bước, lảo đảo rồi nằm dài trên mặt đất.
Thanh niên mặt mày sa sầm bước đến trước mặt Vệ Đinh, khom lưng nắm lấy cổ áo hắn xách lên, lãnh ngôn lãnh ngữ uy hiếp: “Tiểu tử, ngươi có biết chọc giận ta sẽ gánh hậu quả gì không? Có tin ta phá nát tiệm hoa của ngươi không?”
Vệ Đinh không sợ uy hiếp, cứ vung loạn nắm đấm trước mặt thanh niên.
Thanh niên buông một tay ra định ngăn hắn, hắn lại thuận thế nhảy bổ lên người mình.
Hai tay ôm cổ, hai chân quấn quanh mông, cúi đầu cắn bả vai.
Thanh niên đại khái trước giờ chưa từng gặp qua người nào cố chấp lại bám dai như vậy, đứng chết trân nhìn trời mà la làng: “Kháo! Ngươi là chó a? Sao cứ thích cắn người thế hả?!”
Người trong khu chợ đều quen biết nhau, thấy Vệ Đinh đang ẩu đả cùng người khác, lập tức gọi ba tên khách trọ đến đây.
Ba đồng chí kia vừa vào tới cổng chợ, liền thấy một màn thế này.
Vệ Đinh giống như một con Koala dính chặt vào người một nam nhân, vùi đầu trong hõm vai nam nhân, tư thế trông có điểm ái muội.
Nam nhân kia vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn ném hắn xuống, lại bị hắn bấu quá chặt, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, xem chừng có điểm bất lực.
Cố An sau khi nhìn ra dáng người nam nhân kia, cũng thực bất đắc dĩ, nhanh chóng vọt tới trước bọn họ, hô to: “Tiểu chủ nhà, ngươi hiểu lầm hắn rồi! Hắn không phải kẻ lừa đảo, vừa rồi hắn đã đem tiền đến trả cho ngươi!!”
Nghe vậy, Vệ Đinh ngẩn người, miệng cũng nhả ra.
Ngẩng đầu nhìn thanh niên, nửa ngày trời, xấu hổ cười trừ.
Thanh niên đen mặt lại, gầm nhẹ: “Xuống.”
Vệ Đinh buông tay, lập tức từ trên người hắn tuột xuống.
“Ngươi có não không a?” Thanh niên lấy ngón tay xỉa vào đầu Vệ Đinh, “Có chuyện gì không thể hảo hảo nói a? Ta trông giống lừa đảo lắm sao? Chưa hỏi han gì đã động thủ, ngươi cho là ngươi vô cùng oai phong a?”
Thanh niên nói một câu, lại xỉa một cái vào đầu Vệ Đinh. Vệ Đinh vẫn cúi đầu, không phản kháng, mặc cho hắn xỉa.
“Coi như ta xúi quẫy, thấy ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử nên ta không so đo với ngươi.” Xỉa được một lát, cũng nguôi giận, thanh niên bỏ lại một câu như thế rồi xoay người đi ra khỏi khu chợ.
Vệ Đinh ngơ ngác, cuống quýt đuổi theo.
Giữa hè, ban đêm không có chút gió.
Vệ Đinh lon ton theo sau thanh niên.
Thanh niên dường như biết hắn theo sau, cố tình bước nhanh như bay.
Lau lau mồ hôi trên trán, Vệ Đinh tăng tốc, cố đuổi theo sát sao.
Mắt thấy đã sắp đến bên cạnh thanh niên, Vệ Đinh lại dừng bước, đứng yên tại chỗ vài giây, đợi khoảng cách giữa hai người giãn ra thêm hai thước, mới bước đi tiếp.
Đi được hơn mười phút, Vệ Đinh chính là lẳng lặng theo sau, không quấy rầy đối phương, thủy chung duy trì khoảng cách hai thước.
Thanh niên đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn hắn.
“Ngươi cứ theo ta thế này rốt cuộc là muốn làm gì?!”
Vệ Đinh nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu.
“Ngươi thấy áy náy trong lòng sao? Được rồi, ngươi quay về đi.”
Vệ Đinh giơ hai ngón tay cái đối diện nhau, sau đó xua tay, hai lòng bàn tay lại nâng lên.
“Ta không hiểu thủ ngữ.”
Vệ Đinh cúi thấp đầu đi đến bên cạnh thanh niên, nắm lấy tay hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết: Thực xin lỗi.
“Bỏ đi.”
Vệ Đinh lắc đầu, lại viết: Ta bồi thường cho ngươi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: “Ngươi bồi thường cho ta thế nào?”
Vệ Đinh ngẩng đầu, chỉ chỉ lỗ tai thanh niên, lại viết lên lòng bàn tay hắn: Xử lý vết thương.
Vệ Đinh móng tay cắt ngắn gọn gàng chỉnh tề, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mềm mại.
Ngón tay vẽ trong lòng bàn tay,vừa ngứa ngứa, lại vừa tê tê.
Thanh niên cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên: “Hảo, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Vệ Đinh cười cười, ánh mắt cũng loan loan mang theo vẻ cười, kéo tay thanh niên quay lại.
Hai người đi vào cửa hàng bán hoa, trong nhà không có người.
Vệ Đinh dẫn thanh niên vào phòng ngủ của mình, lại từ trong tủ thuốc gia dụng lôi ra hộp first-aid.
Vết máu trên lỗ tai đã khô, Vệ Đinh lấy bông y tế thấm chút cồn giúp hắn lau vết máu, sau đó thoa thuốc.
Thanh niên vẫn im lặng ngồi ở đầu giường, âm thầm đánh giá gian phòng ngủ này.
Gian phòng không lớn, đại khái hơn hai mươi thước vuông, có một cái giường, hai cái tủ đầu giường, một tủ quần áo, ngoài ra còn có một cái bàn máy tính chiếm phần lớn không gian của căn phòng.
Trong phòng thực sạch sẽ và ngăn nắp, bộ chăn và khăn trải giường màu trắng , rèm cửa sổ cũng màu trắng, đỉnh đầu quạt trần quay ô ô, gió thổi đến bức rèm phất phơ tung bay, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, như sóng nước lan tỏa. Ánh trăng theo không gian giữa hai cánh cửa rộng mở chiếu xuyên vào, khiến cả căn phòng như một thế giới bàng bạc huyền ảo.
Khung cảnh giản đơn lại có một loại ấm áp không nói nên lời, thanh niên cười cười nói: “Uy, ngươi tên gì? Ta là Trầm Huyên.”
……
“Ngươi bao nhiêu tuổi? Nhìn bộ dạng chắc chưa thành niên đúng không? Ta năm nay hai mươi mốt.”
……
“Ngươi một người ở nơi này sao? Ba mẹ ngươi đâu?”
……
Thanh niên vừa cười: “Suýt chút nữa đã quên ngươi không nói được, chúng ta trao đổi thế nào đây? Ngươi nghĩ biện pháp đi.”
Vệ Đinh giúp hắn xử lý vết thương xong, cất hộp first-aid trở lại chỗ cũ, thuận tay mở máy tính.
Máy tính chậm rãi khởi động, Trầm Huyên sau khi thấy máy tính mặt bàn liền ngẩn người: “Desktop của ngươi thực khác biệt a.”
Vệ Đinh cười đến hạnh phúc, mở ra khung word, trên đó viết: Đúng a, cái này thú vị lắm phải không? Thoạt nhìn thấy là lạ phải không? Nhân vật đều xiêu xiêu vẹo vẹo phải không? Ha ha! Đây là tranh minh họa của một thiên tiểu thuyết trên mạng, ta phi thường thích tác giả viết thiên tiểu thuyết này, tranh này cũng là chính hắn vẽ, tuy vẽ không được đẹp lắm, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, bất luận là hắn viết văn hay hắn vẽ tranh ta đều thích!
Trầm Huyên giật giật khóe miệng, cười không được tự nhiên: “Ta cảm thấy tranh này vẽ không tệ.”
Vệ Đinh lốc cốc gõ bàn phím: Ngươi thích xem tiểu thuyết sao? Tác giả này là Hỏa Viêm, ngươi nên xem những tiểu thuyết hắn viết, tình tiết khúc chiết động lòng người, hành văn lão luyện độc đáo, khiến người đọc suy tư sâu sắc. Chỉ một điểm không tốt, hắn là chúa ngâm truyện, ngâm lâu không nói đi, còn update rất chậm nữa. Bất quá chỉ cần hắn bỏ ngang là được, là fan ruột của hắn ta sẽ luôn ủng hộ hắn! Nếu ta có thể viết được như hắn vậy thì tốt biết mấy!
Trầm Huyên kinh ngạc hỏi:“Ngươi cũng viết tiểu thuyết?”
Vệ Đinh gật gật đầu.
“Viết cái gì? Cho ta xem xem.”
Vệ Đinh cật lực lắc đầu.
“Ngượng a?”
Vệ Đinh gõ bàn phím: Ta viết tệ lắm, viết hai mươi mấy vạn từ chỉ có lấy một cái phản hồi, căn bản không ai xem.
“Sợ gì chứ? Viết không phải là để cho người ta xem sao?”
Ngẫm lại cũng đúng, nếu đã viết, còn sợ người khác xem sao.
Vệ Đinh mở ra phần mềm trình duyệt web, gõ tên trang web văn học, mở trang văn chương của mình.
Trầm Huyên ghé sát vào nhìn, “xì” một tiếng bật cười: “Bá đạo luyến nhân? Ngươi viết tiểu thuyết ngôn tình a? Tên này đều bị người ta dùng nát cả rồi.”
Sau đó nhìn văn án, lại cười: “Gương vỡ lại lành? Loại đề tài nhàm chán này cũng bị người ta viết đến mục luôn rồi.”
Thấy tên nhân vật chính nữa, cười càng lợi hại hơn: “Thủy Ánh Nguyệt, Dạ Phong Hàn? Ngươi là fan ruột của Quỳnh Dao a?”
Vệ Đinh đen mặt lại nhanh chóng tắt trang mạng.
“Giận sao?” Trầm Huyên nhịn cười, lấy cánh tay nhẹ nhàng huých huých hắn: “Ngươi thế nào lại nhỏ mọn như vậy?”
Vệ Đinh ngoảnh mặt, không thèm để ý tới hắn.
“Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Sao còn trẻ con thế?”
……
“Đúng rồi, ngươi tên gì?”
……
Thanh âm bên tai có điểm không kiên nhẫn: “Uy, phản ứng chút đi được không?!”
Vệ Đinh bĩu môi, vươn hai ngón tay, từng chút một gõ bàn phím, vẻ mặt tràn đầy tức giận: Ta tên là Vệ Đinh, năm nay mười tám tuổi, đã thành niên!! Còn nữa, mồm miệng của ngươi thực khó ưa!
“Ngươi nói cái gì?!” Trầm Huyên nhanh chóng nhíu mày vốn định nổi nóng, nhưng thấy bộ dáng trẻ con của Vệ Đinh, lửa giận không hiểu sao liền bị dập tắt, trong lòng ngược lại nổi lên một chút nhu tình. “Ranh con, không so đo với ngươi làm gì, ta đi về trước , tiền đã đưa cho bạn ngươi, ngươi đợi lát nữa đếm cho chính xác, đừng lại nói ta là đồ lừa đảo.”
Nói xong, Trầm Huyên mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Vệ Đinh mới nhớ tới hoa còn chưa giao cho hắn.
Đuổi theo lại thấy không có bóng người nào a.
Vệ Đinh thở dài.
Lại quên hỏi hắn làm thế nào để liên hệ, cũng không rõ hắn có đến nữa hay không.
Trước đó chảy nhiều mồ hôi, trên người cũng bốc mùi, Vệ Đinh về nhà liền ôm quần áo sạch vọt vào phòng tắm.
Lúc đang kỳ cọ, lời nói của Trầm Huyên cứ luôn lẩn quẩn trong đầu hắn.
Suy đi nghĩ lại, trong một thiên văn chương, văn án và tên nhân vật đặc biệt quan trọng, Vệ Đinh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn xem nhẹ điểm này, đem văn án cùng tên đặt không ra gì, khó trách không có ai xem.
Xem ra, phải sửa!
Vệ Đinh đứng dưới vòi sen, tắm sạch xà phòng trên người, tống ra hết nóng nảy trong người, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Tắm rửa xong, lúc trở về phòng ngủ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Người kia xấu tính, lại độc mồm độc miệng, điểm ấy rất giống Tĩnh ca ca.
Bất quá Tĩnh ca ca so với hắn vẫn là đáng yêu hơn.
Nghĩ đến Tĩnh ca ca, Vệ Đinh lại có điểm khổ sở.
Kể từ ngày cự tuyệt hắn, mấy hôm nay hắn vẫn không online.
Vệ Đinh không muốn thừa nhận cũng không được, lần này Tĩnh ca ca đã thật sự nổi giận, nói không chừng hắn cũng đã không còn kiên nhẫn.
Trở về phòng, Vệ Đinh một bên lau khô tóc, một bên đăng nhập QQ.
QQ khởi động, chú chim cánh cụt nhỏ cứ láo liên không ngừng.
Vệ Đinh lần lượt mở ra, rất nhiều tin nhắn và tin tức.
Đột nhiên một khung đối thoại bắn lên, Vệ Đinh nhìn nhìn nội dung trên đó, lập tức nở nụ cười.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, có đó không?
Tĩnh ca ca: Hai ngày nay ta đi phần đất bên ngoài , cho nên không lên mạng.
Tĩnh ca ca: online thì pm ta.
Thì ra hắn đi phần đất bên ngoài .
Vệ Đinh cười ngố, vội vàng trả lời.
Dương Khang: Ta đến đây.
Tĩnh ca ca: Hai ngày không gặp có nhớ ta không?
Dương Khang: Nhớ ~
Tĩnh ca ca: chúng ta đúng là tâm ý tương thông, ta cũng nhớ ngươi.
Dương Khang: [⊙v⊙] Ân
Tĩnh ca ca: Mấy hôm nay ngươi đã làm gì?
Dương Khang: Cũng như bình thường thôi, chẳng qua hôm nay ta đã làm một chuyện mất mặt T_T
Tĩnh ca ca: Chuyện gì? Nói ta nghe.
Dương Khang: Khó mà kể đầu đuôi sự tình, chính là có một người lừa ta, ta ở trên đường tình cờ giáp mặt hắn liền cắn lỗ tai hắn, cắn đã mới biết hắn không phải lừa đảo, thật ra là ta hiểu lầm hắn, hảo mất mặt a! [ㄒoㄒ]~~
Tĩnh ca ca: ……
Dương Khang: Ngươi nghe có hiểu không?
Tĩnh ca ca: Hiểu.
Dương Khang: Ta cắn lỗ tai hắn đến chảy máu :-[
Tĩnh ca ca: Chuyện này xảy ra hồi nào?
Dương Khang: Một tiếng đồng hồ trước.
Tĩnh ca ca: Ngươi cắn lỗ tai hắn, hắn phản ứng thế nào?
Dương Khang: Hắn lúc đầu rất tức giận, thiếu chút nữa muốn đánh ta, hiểu lầm hóa giải, cũng không so đo, ta còn giúp hắn xử lý vết thương.
Tĩnh ca ca: Xử lý ở đâu?
Dương Khang: Trong nhà ta a.
Tĩnh ca ca: ……
Dương Khang: Sao thế?
Tĩnh ca ca: Không có gì.
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Ngươi cảm thấy người kia thế nào?
Dương Khang: Ngươi hỏi vậy làm gì?
Tĩnh ca ca: Hỏi ngươi, ngươi cứ nói.
Dương Khang: Hắn a, tính tình không tốt, lại xấu miệng, rất khó ưa.
Trầm Huyên ngồi trước máy tính nhìn khung đối thoại, tâm tình có điểm phức tạp.
Chẳng lẽ Khang Nhi chính là tiếu ách ba kia?
Thật là bất khả tư nghị!
Thế giới này rộng lớn như vậy, chính mình như thế nào lại có thể gặp hắn?
Quả là khó tin!
Nếu Khang Nhi và Vệ Đinh là cùng một người, Trầm Huyên đột nhiên hiểu được nguyên nhân hắn nhất mực không chịu gặp nhau.
Nhớ lại sự cố ở cổng chợ hoa điểu kia, Trầm Huyên bất chợt bật cười.
Tiểu tử kia thoạt nhìn nhã nhặn trầm lặng, vóc dáng không cao, thân hình nhỏ nhắn, nhưng một khi nổi nóng thì quả là vô cùng hung hăn.
Nếu hắn biết cái tên tính tình không tốt lại xấu miệng kia chính là mình, sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Lúc này, dưới taskbar biểu tượng QQ đang nhấp nháy.
Dương Khang: Ngươi sao không nói gì hết?
Dương Khang: Nói đi a!
Dương Khang: Còn ở đó không?
Trầm Huyên lấy lại tinh thần, gõ một câu, nhưng không gửi qua.
Hắn đột nhiên không muốn khai thật với Vệ Đinh.
Trầm tư một lát, Trầm Huyên xóa câu kia, lại lốc cốc gõ bàn phím.
Tĩnh ca ca: Còn, vừa rồi bận tiếp một cú điện thoại.
Tĩnh ca ca: Người nọ thật sự rất khó ưa sao?
Dương Khang: Đúng vậy, đặc biệt khó ưa!
Trầm Huyên hưng phấn nhìn màn hình máy tính: Tiểu tử ngốc, dám nói xấu sau lưng ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!