Chương : 12
Nam nhân gọi tinh phong huyết vũ tới
Bốn hắc y nhân trước mắt cầm các loại vũ khí khác nhau, chiêu chiêu đều hung ác không gì sánh được. Long Việt Băng tay không tấc sắt phải vơ đại cái chổi trong viện, ra sức đánh trả.
Thế lực ngang nhau. Mặc dù mấy năm nay Long Việt Băng không thường cùng người khác luận võ, nhưng y có nền tảng cực tốt. Huống chi, y còn có một sư phụ từng danh dương thiên hạ…
Ám khí.
Long Việt Băng nhanh chóng né người, một loạt độc châm tỏa hàn quang đồng thời cắm lên thân cây.
Thực hung ác…
Đã vậy, ta cũng không khách khí với các ngươi nữa.
Long Việt Băng âm thầm ra quyết định…
“Khuya khoắt rồi! Huyên náo cái gì a?!”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng quát lớn khiến mọi người giật mình, sau đó chỉ nghe hai tiếng ‘viu viu’, hai cái dao phay sáng như tuyết bay thẳng về hướng hắc y nhân.
Long Việt Băng thuận thế cho tên hắc y nhân hoảng hốt né dao một cước, rồi mới quay đầu lại nhìn… hóa ra là trù nương… tay chống hông đứng ở cửa viện hùng hổ quát to.
“Trộm vặt mà cũng dám tới Triệu gia, không xem xem đây là nơi nào.” Trù nương lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chuyển lớn giọng “Người đâu ── Đức Xương a ── Phong Ly a ── có kẻ muốn giết người ──”
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một lão phụ nhân, đã thế bà còn bắt đầu gọi người, hắc y nhân nháy mắt với nhau, sau đó xoay người đào tẩu.
“Cái kia…”
Im lặng nửa buổi, Long Việt Băng vẫn không biết nên giải thích với trù nương như thế nào về chuyện vừa rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy…?”
“Ai muốn giết người a…”
Sau một lát, chúng đệ tử bị âm thanh đánh thức đều chạy vào hậu viện, đa số còn đang mơ màng.
“A… không có việc gì.” Trù nương xoay người, cười tủm tỉm nói “Thật vô ý, vừa rồi ta tưởng lầm Nhạc quản gia là kẻ trộm, không có việc gì không có việc gì… Các vị mau trở về ngủ tiếp đi.”
“Ôi chao…”
Mọi người thấy chỉ là chuyện không đâu, đồng thời thở dài, rồi nối đuôi nhau quay về.
“Cảm tạ đại nương.”
Đợi mọi người đi hết, Long Việt Băng mới thấp giọng hướng đối phương tạ ơn.
“Tạ cái gì mà tạ, ta cũng không muốn làm lớn chuyện.” Trù nương nói “Hơn nữa, sau này đừng gọi là đại nương nữa, muốn gọi thì gọi là Tiểu Hoa.”
“Tiểu… Hoa…?” Long Việt Băng chỉ thấy lạnh sống lưng “Thực sự phải gọi vậy sao?”
“Đó là nhũ danh của ta a… Lão thái bà ta năm xưa chính là một nhánh hoa trong võ lâm đấy…” Trù nương thấy vẻ mặt quái dị của Long Việt Băng, hoài nghi hỏi “Lẽ nào ngươi không tin ta sao?”
“Ta tin…”
“Ân ân, vậy là được rồi.” Trù nương phi thường thỏa mãn gật đầu “Thích khách vừa nãy, hẳn không phải là người của ma giáo đâu nhỉ?”
“Không biết nữa.”
“Tiểu Nhạc, tiểu tử ngươi đừng có giả ngu với ta. Nguyệt Linh giáo cho dù điên cuông tới cỡ nào, cũng không dám trực tiếp chạy tới Triệu gia động thủ.”
“Đại khái thế… Mấy người kia chiêu thức võ công không xuất phát từ một môn phái, hẳn là không phải Nguyệt Linh giáo.” Long Việt Băng chậm rãi nói “Về phần rốt cuộc thân phận của bọn họ thế nào, ta thực sự không rõ ràng lắm.”
“Tiểu Nhạc.” Trù nương cười hòa ái “Kỳ thực ta thấy hứng thú nhất không phải là với thân phận của họ, mà là thân phận của ngươi.”
“Ta?” Tuy rằng không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong lòng Long Việt Băng vẫn hơi chút kinh hãi.
“Đúng, ta vẫn nghĩ ngươi không phải người thường. Vừa nãy bị những người đó tập kích, ngươi cũng không có ý định kêu cứu không phải sao?” Trù nương ôn hòa nói “Du Vân là một hài tử thành thật, nó đương nhiên không nhìn ra, có điều ngươi muốn giấu diếm được lão thái bà ta, thì vẫn còn hơi sớm đấy.”
“Đại… không, Tiểu Hoa, bà thực sự là một người thông minh.” Long Việt Băng cười yếu ớt “Thế nhưng bất luận trước đây ta là ai, hiện tại, ta chỉ là một tiểu quản gia của Triệu gia mà thôi. Đương nhiên, nếu bà thấy ta ở đây sẽ mang đến phiền phức, cũng có thể đuổi ta đi.”
“Không, ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi.” Trù nương nhìn Long Việt Băng một lát, rồi mở miệng “Ta mong ngươi có thể giúp đỡ Du Vân. Huống chỉ, người có thể thực sự cải biến hài tử đó, có lẽ trên đời chỉ có mình ngươi.”
“Đó là đương nhiên.” Long Việt Băng cười đến thích ý.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Du Vân vừa mới về tới nhà, trên mặt khó giấu nổi vẻ uể oải.
“Chủ nhà, ngươi không sao chứ?” Long Việt Băng quan tâm hỏi.
“Không sao… Chỉ là có chút váng đầu.” Triệu Du Vân yếu ớt xoa trán.
Long Việt Băng có thể tưởng tượng đại khái tình cảnh. Triệu Du Vân vạn năm thành thật nhất định là bị một đống ý kiến của đông đảo võ lâm nhân sĩ làm cho khó có thể ra quyết định, thực sự là một người đáng thương a…
Long Việt Băng sai người rót cho Triệu Du Vân một chén trà nóng. Triệu Du Vân vừa uống hai ngụm, bên ngoài đã có một đệ tử chạy vào, thần sắc khẩn trương báo cáo:
“Sư phụ… Vừa rồi Lâm gia có người gặp phải nhân sĩ ma giáo ở Thúy Ngọc lâu, không nói không rằng đã động thủ gây sự, hiện tại Thúy Ngọc lâu đang…”
Triệu Du Vân nghe vậy sắc mặt đại biến, buông chén trà vội vã đi ra cửa. Long Việt Băng cũng liền xông ra theo. Y không vì cái gì khác, chỉ vì Thúy Ngọc lâu chính là sản nghiệp Triệu gia, hơn nữa trước đó vài ngày mới được y dùng tiền tân trang lại một lượt.
Lúc bọn họ chạy tới Thúy Ngọc lâu, nhân sĩ hai bên đang oanh oanh liệt liệt liều mạng với nhau. Triệu Du Vân xông lên lầu, thấy khắp nơi là bàn ghế đồ đạc bị phá nát, không khỏi sinh ra sự kích động muốn phạt cả đám quỳ ba ngày.
Tiết kiệm là chủ yếu… Triệu Du Vân từ nhỏ tới lớn đã được nghe giáo huấn như vậy.
“Chủ nhà… không sao đâu.” Long Việt Băng đỡ lấy thân thể run rẩy không thôi của hắn, ôn nhu thoải mái “Cùng lắm thì ngày mai ta đi đòi nợ Lâm gia giúp ngươi.”
“Các ngươi… trước hết đi ra ngoài mà đánh cho ta!!!” Chủ nhân phẫn nộ rốt cuộc không giữ được sự ổn trọng uy nghiêm của một vị võ lâm minh chủ, không nhịn được mà gào rú.
Thế nhưng, những người đang giao chiến kịch liệt hoàn toàn không để ý sắc mặt Triệu Du Vân, tiếp tục vùi đầu vào uýnh nhau, rất chi là náo nhiệt.
“Chủ nhà… để cho ta.”
Long Việt Băng ý bảo Triệu Du Vân lui ra phía sau, mỉm cười lấy một bao bột phấn từ trong ngực ra, che miệng lại rồi vẩy về hướng đám người lộn xộn…
Sau một lát, mọi người ngã lung tung xuống đất.
“Chậc… Dược tính mạnh như vậy sao.” Long Việt Băng nhỏ giọng thầm nói “Thật không hổ là kiệt tác của sư nương… Có điều thuốc này cũng không chỉ là làm mê man không thôi đâu á…”
“Chủ nhà, đã giải quyết xong.”
Làm xong chuyện xấu, Long Việt Băng xoay người, cười mỉm chuẩn bị nhận lời ca ngợi của Triệu Du Vân.
“!!!”
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chân gấp rút lên lầu. Một đám quan binh lần lượt xuất hiện, triển khai thành hình chữ nhất.
“Ngô đại nhân hôm nay vừa nhậm chức trở thành quan phụ mẫu bản thành, chợt nghe ở Thúy Ngọc lâu phát sinh ẩu đả, đặc biệt đích thân giá lâm xử lý.” Quan binh dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc thông báo.
“Lẽ nào quan ở đây còn muốn quản việc giang hồ sao…?” Long Việt Băng nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Vốn là mặc kệ, bởi vì bọn họ không muốn tự chuốc lấy phiền phức.” Triệu Du Vân thản nhiên đáp.
“Vậy xem ra, thái thú đại nhân tân nhiệm này quá nửa là một tên ngu xuẩn… Rỗi rãi quá đi tìm việc để làm.”
Đám quan viên tự động tránh ra khỏi lối cầu thang lên, nam nhân được Long Việt Băng gọi là ‘ngu xuẩn’ kia kỳ thực nhìn từ phương diện nào cũng chỉ có thể dùng những từ ngữ cao quý như ‘khí chất cao nhã’, ‘tuấn mỹ tiêu sái’, ‘ngọc thụ lâm phong’ để hình dung, đang thong thả tiến tới.
“A…”
Vừa thấy người đến, Long Việt Băng trong nháy mắt tựa như nhìn thấy qủy, sắc mặt trắng bệch.
Sao lại có thể là… hắn…?
Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp nữa… vậy mà hôm nay…
Cửa sổ… cửa sổ ở đâu…
Nhất định phải nhanh nhanh đào tẩu a a a…
***
Ối
Sao số em Vân khổ vầy… Tự dưng bị “gả” vào tay anh Băng trong yên lặng, thằng kia lại còn “cười đến thích ý”, quả là gian không để đâu cho hết mah = =
Chương này dài hơn những chương khác một chút đó = )))))))))))
Qua thời kì bấn loạn òi :”> Mai sẽ sửa máy và tập trung edit hơn :-“
;_____; Muốn làm một bộ hiện đại của Lăng Báo Tư quá~ Thích quá đê~
Long Việt Băng đã lâu không nghiêm túc cùng ai đối chiến. Lần gần đây nhất là năm năm trước, khi đó y mười tám tuổi, vẫn còn là thái tử. Y không chút do dự giết hết mấy người muốn ám sát mình, thậm chí mặt không biểu cảm ra lệnh cho tâm phúc xử lý đám thi thể.
Bốn hắc y nhân trước mắt cầm các loại vũ khí khác nhau, chiêu chiêu đều hung ác không gì sánh được. Long Việt Băng tay không tấc sắt phải vơ đại cái chổi trong viện, ra sức đánh trả.
Thế lực ngang nhau. Mặc dù mấy năm nay Long Việt Băng không thường cùng người khác luận võ, nhưng y có nền tảng cực tốt. Huống chi, y còn có một sư phụ từng danh dương thiên hạ…
Ám khí.
Long Việt Băng nhanh chóng né người, một loạt độc châm tỏa hàn quang đồng thời cắm lên thân cây.
Thực hung ác…
Đã vậy, ta cũng không khách khí với các ngươi nữa.
Long Việt Băng âm thầm ra quyết định…
“Khuya khoắt rồi! Huyên náo cái gì a?!”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng quát lớn khiến mọi người giật mình, sau đó chỉ nghe hai tiếng ‘viu viu’, hai cái dao phay sáng như tuyết bay thẳng về hướng hắc y nhân.
Long Việt Băng thuận thế cho tên hắc y nhân hoảng hốt né dao một cước, rồi mới quay đầu lại nhìn… hóa ra là trù nương… tay chống hông đứng ở cửa viện hùng hổ quát to.
“Trộm vặt mà cũng dám tới Triệu gia, không xem xem đây là nơi nào.” Trù nương lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chuyển lớn giọng “Người đâu ── Đức Xương a ── Phong Ly a ── có kẻ muốn giết người ──”
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một lão phụ nhân, đã thế bà còn bắt đầu gọi người, hắc y nhân nháy mắt với nhau, sau đó xoay người đào tẩu.
“Cái kia…”
Im lặng nửa buổi, Long Việt Băng vẫn không biết nên giải thích với trù nương như thế nào về chuyện vừa rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy…?”
“Ai muốn giết người a…”
Sau một lát, chúng đệ tử bị âm thanh đánh thức đều chạy vào hậu viện, đa số còn đang mơ màng.
“A… không có việc gì.” Trù nương xoay người, cười tủm tỉm nói “Thật vô ý, vừa rồi ta tưởng lầm Nhạc quản gia là kẻ trộm, không có việc gì không có việc gì… Các vị mau trở về ngủ tiếp đi.”
“Ôi chao…”
Mọi người thấy chỉ là chuyện không đâu, đồng thời thở dài, rồi nối đuôi nhau quay về.
“Cảm tạ đại nương.”
Đợi mọi người đi hết, Long Việt Băng mới thấp giọng hướng đối phương tạ ơn.
“Tạ cái gì mà tạ, ta cũng không muốn làm lớn chuyện.” Trù nương nói “Hơn nữa, sau này đừng gọi là đại nương nữa, muốn gọi thì gọi là Tiểu Hoa.”
“Tiểu… Hoa…?” Long Việt Băng chỉ thấy lạnh sống lưng “Thực sự phải gọi vậy sao?”
“Đó là nhũ danh của ta a… Lão thái bà ta năm xưa chính là một nhánh hoa trong võ lâm đấy…” Trù nương thấy vẻ mặt quái dị của Long Việt Băng, hoài nghi hỏi “Lẽ nào ngươi không tin ta sao?”
“Ta tin…”
“Ân ân, vậy là được rồi.” Trù nương phi thường thỏa mãn gật đầu “Thích khách vừa nãy, hẳn không phải là người của ma giáo đâu nhỉ?”
“Không biết nữa.”
“Tiểu Nhạc, tiểu tử ngươi đừng có giả ngu với ta. Nguyệt Linh giáo cho dù điên cuông tới cỡ nào, cũng không dám trực tiếp chạy tới Triệu gia động thủ.”
“Đại khái thế… Mấy người kia chiêu thức võ công không xuất phát từ một môn phái, hẳn là không phải Nguyệt Linh giáo.” Long Việt Băng chậm rãi nói “Về phần rốt cuộc thân phận của bọn họ thế nào, ta thực sự không rõ ràng lắm.”
“Tiểu Nhạc.” Trù nương cười hòa ái “Kỳ thực ta thấy hứng thú nhất không phải là với thân phận của họ, mà là thân phận của ngươi.”
“Ta?” Tuy rằng không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong lòng Long Việt Băng vẫn hơi chút kinh hãi.
“Đúng, ta vẫn nghĩ ngươi không phải người thường. Vừa nãy bị những người đó tập kích, ngươi cũng không có ý định kêu cứu không phải sao?” Trù nương ôn hòa nói “Du Vân là một hài tử thành thật, nó đương nhiên không nhìn ra, có điều ngươi muốn giấu diếm được lão thái bà ta, thì vẫn còn hơi sớm đấy.”
“Đại… không, Tiểu Hoa, bà thực sự là một người thông minh.” Long Việt Băng cười yếu ớt “Thế nhưng bất luận trước đây ta là ai, hiện tại, ta chỉ là một tiểu quản gia của Triệu gia mà thôi. Đương nhiên, nếu bà thấy ta ở đây sẽ mang đến phiền phức, cũng có thể đuổi ta đi.”
“Không, ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi đi.” Trù nương nhìn Long Việt Băng một lát, rồi mở miệng “Ta mong ngươi có thể giúp đỡ Du Vân. Huống chỉ, người có thể thực sự cải biến hài tử đó, có lẽ trên đời chỉ có mình ngươi.”
“Đó là đương nhiên.” Long Việt Băng cười đến thích ý.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Du Vân vừa mới về tới nhà, trên mặt khó giấu nổi vẻ uể oải.
“Chủ nhà, ngươi không sao chứ?” Long Việt Băng quan tâm hỏi.
“Không sao… Chỉ là có chút váng đầu.” Triệu Du Vân yếu ớt xoa trán.
Long Việt Băng có thể tưởng tượng đại khái tình cảnh. Triệu Du Vân vạn năm thành thật nhất định là bị một đống ý kiến của đông đảo võ lâm nhân sĩ làm cho khó có thể ra quyết định, thực sự là một người đáng thương a…
Long Việt Băng sai người rót cho Triệu Du Vân một chén trà nóng. Triệu Du Vân vừa uống hai ngụm, bên ngoài đã có một đệ tử chạy vào, thần sắc khẩn trương báo cáo:
“Sư phụ… Vừa rồi Lâm gia có người gặp phải nhân sĩ ma giáo ở Thúy Ngọc lâu, không nói không rằng đã động thủ gây sự, hiện tại Thúy Ngọc lâu đang…”
Triệu Du Vân nghe vậy sắc mặt đại biến, buông chén trà vội vã đi ra cửa. Long Việt Băng cũng liền xông ra theo. Y không vì cái gì khác, chỉ vì Thúy Ngọc lâu chính là sản nghiệp Triệu gia, hơn nữa trước đó vài ngày mới được y dùng tiền tân trang lại một lượt.
Lúc bọn họ chạy tới Thúy Ngọc lâu, nhân sĩ hai bên đang oanh oanh liệt liệt liều mạng với nhau. Triệu Du Vân xông lên lầu, thấy khắp nơi là bàn ghế đồ đạc bị phá nát, không khỏi sinh ra sự kích động muốn phạt cả đám quỳ ba ngày.
Tiết kiệm là chủ yếu… Triệu Du Vân từ nhỏ tới lớn đã được nghe giáo huấn như vậy.
“Chủ nhà… không sao đâu.” Long Việt Băng đỡ lấy thân thể run rẩy không thôi của hắn, ôn nhu thoải mái “Cùng lắm thì ngày mai ta đi đòi nợ Lâm gia giúp ngươi.”
“Các ngươi… trước hết đi ra ngoài mà đánh cho ta!!!” Chủ nhân phẫn nộ rốt cuộc không giữ được sự ổn trọng uy nghiêm của một vị võ lâm minh chủ, không nhịn được mà gào rú.
Thế nhưng, những người đang giao chiến kịch liệt hoàn toàn không để ý sắc mặt Triệu Du Vân, tiếp tục vùi đầu vào uýnh nhau, rất chi là náo nhiệt.
“Chủ nhà… để cho ta.”
Long Việt Băng ý bảo Triệu Du Vân lui ra phía sau, mỉm cười lấy một bao bột phấn từ trong ngực ra, che miệng lại rồi vẩy về hướng đám người lộn xộn…
Sau một lát, mọi người ngã lung tung xuống đất.
“Chậc… Dược tính mạnh như vậy sao.” Long Việt Băng nhỏ giọng thầm nói “Thật không hổ là kiệt tác của sư nương… Có điều thuốc này cũng không chỉ là làm mê man không thôi đâu á…”
“Chủ nhà, đã giải quyết xong.”
Làm xong chuyện xấu, Long Việt Băng xoay người, cười mỉm chuẩn bị nhận lời ca ngợi của Triệu Du Vân.
“!!!”
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chân gấp rút lên lầu. Một đám quan binh lần lượt xuất hiện, triển khai thành hình chữ nhất.
“Ngô đại nhân hôm nay vừa nhậm chức trở thành quan phụ mẫu bản thành, chợt nghe ở Thúy Ngọc lâu phát sinh ẩu đả, đặc biệt đích thân giá lâm xử lý.” Quan binh dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc thông báo.
“Lẽ nào quan ở đây còn muốn quản việc giang hồ sao…?” Long Việt Băng nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Vốn là mặc kệ, bởi vì bọn họ không muốn tự chuốc lấy phiền phức.” Triệu Du Vân thản nhiên đáp.
“Vậy xem ra, thái thú đại nhân tân nhiệm này quá nửa là một tên ngu xuẩn… Rỗi rãi quá đi tìm việc để làm.”
Đám quan viên tự động tránh ra khỏi lối cầu thang lên, nam nhân được Long Việt Băng gọi là ‘ngu xuẩn’ kia kỳ thực nhìn từ phương diện nào cũng chỉ có thể dùng những từ ngữ cao quý như ‘khí chất cao nhã’, ‘tuấn mỹ tiêu sái’, ‘ngọc thụ lâm phong’ để hình dung, đang thong thả tiến tới.
“A…”
Vừa thấy người đến, Long Việt Băng trong nháy mắt tựa như nhìn thấy qủy, sắc mặt trắng bệch.
Sao lại có thể là… hắn…?
Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp nữa… vậy mà hôm nay…
Cửa sổ… cửa sổ ở đâu…
Nhất định phải nhanh nhanh đào tẩu a a a…
***
Ối
Sao số em Vân khổ vầy… Tự dưng bị “gả” vào tay anh Băng trong yên lặng, thằng kia lại còn “cười đến thích ý”, quả là gian không để đâu cho hết mah = =
Chương này dài hơn những chương khác một chút đó = )))))))))))
Qua thời kì bấn loạn òi :”> Mai sẽ sửa máy và tập trung edit hơn :-“
;_____; Muốn làm một bộ hiện đại của Lăng Báo Tư quá~ Thích quá đê~