Chương 7
Ngay khi Thôi Thanh Nghi đang sợ hình tượng nhân vật của mình bị sụp đổ mà vắt óc nghĩ ra đủ loại lý do.
Lại nghe bên tai vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Nàng ngước mắt lên kiểm tra, đúng là Tịnh Phi vừa rồi biến mất không dấu vết.
Chỉ nghe Tịnh Phi đứng bên cạnh vỗ tay khen.
"Thế múa của Hoàng hậu nương nương thật sự kinh diễm tuyệt trần." Nói rồi còn nghiêng người thi lễ với Thẩm Kính Hằng. "Đế Hậu tình thâm. Nương nương nghiêm túc dụng tâm cho thọ thần của bệ hạ như vậy, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Thẩm Kính Hằng: "Thọ thần?"
Tịnh Phi: "Đúng vậy Hoàng thượng. Nương nương vốn muốn chuẩn bị múa tặng bệ hạ trên thọ thần." Nàng cười híp mắt nhìn Thôi Thanh Nghi. "Ta nói có phải không, Hoàng hậu nương nương?"
Tịnh Phi đã nói đến nước này, Thôi Thanh Nghi sao có thể không đáp ứng.
Đành phải cứng đờ gật gật, cười: "À, đúng đúng đúng."
Lần này xong đời thật rồi.
Trong lòng Thôi Thanh Nghi gào thét. Nàng vốn cho rằng bản thân lúc này chỉ là bất đắc dĩ mới ngồi vững chắc trên vị trí bạch nguyệt quang xui xẻo của nam chính. Lại nghe Thẩm Kính Hằng mở miệng phản bác: "Thật là càn quấy." Hắn nhíu mày, ngữ khí hiện rõ vẻ không tán đồng: "Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nào có thể nhảy múa trước mặt mọi người."
Lần này đổi lại Tịnh Phi là người trợn tròn mắt.
Nàng còn đang cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có thể hoàn mỹ đẩy nồi đi để tiếp tục nằm ngửa. Lại không ngờ chuyển tới chuyển lui, rất nhanh lại chuyển đến trước mặt nàng.
Hai mắt Thôi Thanh Nghi toả sáng.
Thôi Thanh Nghi nắm bắt cơ hội.
Thôi Thanh Nghi vội vàng gật đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Bệ hạ nói rất đúng, là thần thiếp nghĩ nông cạn. Chuyện múa tặng này vẫn nên giao cho Tịnh Phi muội muội đảm nhiệm đi."
Lại quăng trở về một cách nhẹ nhàng linh hoạt. Vì cảm xúc kích động nên ánh mắt đều sáng hơn ngày thường.
Tính trẻ con.
Thẩm Kính Hằng có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Được rồi, những người khác về trước đi."
Hắn trầm giọng nói: "Hoàng hậu ở lại... đi theo trẫm."
Hắn vừa nói dứt lời liền duỗi tay ra. Trải qua kinh nghiệm lần trước, tốc độ của Thẩm Kính Hằng lúc này rất nhanh. Hắn không để Thôi Thanh Nghi có thời gian phản ứng liền nắm lấy bàn tay bé nhỏ, không nói hai lời mà dắt nàng đi sâu vào trong hoa viên.
"Bệ... Bệ hạ?"
Thôi Thanh Nghi hơi khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt theo sát hắn.
Thẩm Kính Hằng quay đầu nhìn nàng.
Nữ tử bên cạnh đang lúc ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đen láy chứa đựng vài phần mê mang, lại hỏi tiếp: "Bệ hạ, đây là muốn đi đâu?"
Thanh âm mềm mại giống sợi lông vũ quét qua tim hắn khiến trong lòng ngứa ngáy.
Tựa hồ nghĩ điều gì đó, sau tai Thẩm Kính Hằng có chút ửng đỏ, hắn miễn cưỡng chuyển tầm mắt.
"Hoàng hậu không phải muốn múa cho trẫm xem sao?"
"Vậy đổi một nơi yên tĩnh khác đi."
10.
"Ngồi một lát đi."
"Không... Không múa nữa sao?"
Nàng nhìn Thẩm Kính Hằng đang ngồi ngay ngắn trong đình, ngữ khí hơi khó hiểu.
Đáy mắt Thẩm Kính Hằng mang ý cười: "Không múa nữa, ngồi đi."
Hắn vốn cũng chỉ muốn đưa đối phương đến ngồi ở một chỗ yên tĩnh. Có điều trông thấy dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của Thôi Thanh Nghi lúc ấy mới không kìm được mà đùa nàng chút.
Thôi Thanh Nghi sờ sờ ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, nhìn Thẩm Kính Hằng một cách nghi ngờ.
Thằng nhãi ranh này muốn làm gì?
Chẳng lẽ lại... là lạt mềm buột chặt!
Thôi Thanh Nghi bừng tỉnh đại ngộ, khi nhìn Thẩm Kính Hằng ánh mắt dường hiểu ra vài phần.
- - À, nam nhân.
- - Lại muốn dùng cách này để thu hút ánh mắt của ta, ngây thơ.
Thẩm Kính Hằng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy cũng mất tự nhiên quay đầu vờ ho khan.
"Trẫm biết tâm tư của Hoàng hậu... Có điều ở ngoài vẫn nên giữ ý tứ thì hơn."
Trong giọng nói của hắn mang theo mấy phần xấu hổ.
Kể từ lúc Hoàng hậu tỉnh lại sau khi bị thương, tính tình so với trước kia dường như hoạt bát không ít. Ở phương diện biểu đạt tình cảm cũng thẳng thắn hơn rất nhiều, khiến Thẩm Kính Hằng có chút khó đỡ.
Thôi Thanh Nghi:???
Thôi Thanh Nghi: Lúc này đổi thành ta tiến ngươi lui ư?
..........
Toà đình nằm giữa lòng hồ, toạ lạc ở phía tây ngự hoa viên, xung quanh đều bao bọc bởi nước.
Hoa sen nở đầu thu không tươi tắn bằng sen nở cuối hè, nhưng cũng còn không ít bông hoa mới đang lưa thưa nở.
Thôi Thanh Nghi và Thẩm Kính Hằng cùng ngồi đối diện với mặt hồ tĩnh lặng, lại không phát ra tiếng nào.
Người ngồi trước bão nguyên thủ nhất(*), thề sẽ ngăn lại tất cả các thế tấn công của nam chính.
(*) Bão nguyên thủ nhất [抱元守一] là một trong những phương thuật tu luyện ở giai đoạn đầu của Đạo gia, trọng điểm là luyện tinh thần, thông qua nó mà bài trừ tạp niệm trong lòng, giữ cho tâm thần thanh tĩnh.
Người ngồi sau tâm lặng như nước, cảm nhận sự tĩnh lặng trên mặt hồ.
Ngay khi Thôi Thanh Nghi cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh, vẫn là Thẩm Kính Hằng chủ động mở miệng nói chuyện.
"Chuyện ở bãi săn, đa tạ."
Thẩm Kính Hằng khi ấy không nghĩ Thôi Thanh Nghi sẽ nhào đến bảo vệ hắn.
Nguyên nhân hắn cưới Thôi Thanh Nghi về làm hậu, một là để lôi kéo Thôi thị, hai là vì câu nói nàng có phượng mệnh. Vốn chỉ là hôn nhân trao đổi lợi ích mà thôi, lại không ngờ đối phương sẽ không màng bản thân mà ngăn cho hắn một mũi tên.
Mà Thôi Thanh Nghi cũng không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên xông đến nói lời cảm tạ.
Bởi vì ngữ khí quá chân thành, thậm chí khiến nàng không hiểu mà bắt đầu chột dạ. Ngay cả lời xã giao qua loa cũng không thể nói thành tiếng. Mặc dù chuyện đỡ mũi tên là do bản thân nàng làm. Nhưng khi truy cứu nguyên nhân, chẳng qua là do kịch bản cưỡng chế phải làm như vậy nên chuyện đó mới xảy ra.
Thế là đôi môi nàng khẽ giật, khô khan nói một câu: "Chuyện nên làm, nên làm mà."
"Nghe Trương Nhượng nói gần đây nàng thường mặt mày ủ dột? Do vết thương còn đau sao."
"A... Không." Thôi Thanh Nghi có chút xấu hổ. Nàng cũng không thể nói bản thân lo lắng vì đám hậu phi quá mức lười biếng, đành phải tìm cho mình một cái cớ: "Chỉ là có chút nhớ nhà."
Đây lại chính là lời nói thật lòng.
Còn không phải sao? Nàng sống một cách vội vã như vậy không phải chỉ muốn về nhà an toàn thôi sao.
Thôi Thanh Nghi đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay.
Thẩm Kính Hằng không ngờ sẽ chọc cho đối phương khóc. Thấy đuôi mắt nàng đỏ ửng giống như một giây sau có thể bật khóc, hắn bỗng có chút luống cuống tay chân. "Đã lớn như vậy rồi, sao có thể vừa nói liền khóc. Còn... còn ra thể thống gì."
Hắn vốn muốn bảo đối phương dừng lại nhưng không ngờ Thôi Thanh Nghi nghe xong lại khóc to hơn.
Nàng cúi đầu khóc nức nở như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Thẩm Kính Hằng càng đau đầu hơn.
Hắn bên ngoài có thể hoà giải cùng triều thần nhưng trên thực tế lại không biết cách làm sao để dỗ nữ nhân. Thấy cách nói cứng không thành, hắn đành phải mềm giọng: "Không phải chỉ muốn về Thôi gia sao, có gì đáng khóc đâu."
Thôi Thanh Nghi biết đối phương đang hiểu lầm nhưng nàng không khống chế được tâm tình của mình. Cảm xúc đọng lại từ khi xuyên qua đến nay rơi xuống như giọt nước tràn ly.
Trước khi xuyên qua, nàng là một cô gái vừa bình thường lại phổ thông nhất trong thế giới hiện đại.
Cho dù xem qua không ít tiểu thuyết cũng biết được rất nhiều thủ đoạn cũ, nhưng chung quy vẫn chỉ là thứ được nhìn qua trang giấy. Ngay cả khi đã sống ở nơi này hơn nửa tháng, nhưng mỗi lần Thôi Thanh Nghi mở mắt lúc sáng sớm vẫn sẽ ngẩn ngơ nhìn đồ vật tinh xảo bên trong cung điện xa hoa này.
So với cung điện rộng lớn, nàng vẫn tình nguyện ở trong cái ổ nhỏ mà bản thân phải thuê được kia.
Thôi Thanh Nghi càng nghĩ càng buồn, đương lúc không kịp chuẩn bị tinh thần lại cảm nhận được bản thân bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Thẩm Kính Hằng cẩn thận ôm chặt nàng vào lòng, tay chân vụng về vỗ sau lưng.
"Đừng khóc. Đợi sau khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ dẫn nàng về thăm Thôi phủ."
Đang lúc thời buổi rối ren mà nhánh chính của Thôi phủ lại ở Giang Đô xa xôi. Hắn thật sự không yên tâm để Thôi Thanh Nghi trở về một mình.
Thân thể Thôi Thanh Nghi run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên lại đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Kính Hằng.
Thanh âm hắn mềm mại: "Đừng khóc, được không?"
Hôm nay Thẩm Kính Hằng không mặc áo bào màu vàng sáng.
Dưới ánh nắng, trường bào màu xanh nhạt chợt toả ra ánh sáng nhu hoà, khiến cả người đều khác với ngày thường.
Thôi Thanh Nghi có chút mơ hồ.
Thẩm Kính Hằng trước mắt dường như không giống với thiết lập nhân vật thông minh, bá đạo mà nàng thấy trong sách.
Ngược lại, càng giống một người thiếu niên... vụng về.
Chẳng lẽ việc chênh lệch thời gian cũng làm cho thiết lập của nam chính sụp đổ sao?
Bàn tay ấm áp của nam nhân vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng từng chút lại từng chút.
Thôi Thanh Nghi khẽ ngửi mùi hương mát lạnh trên người hắn, lần đầu tiên cảm thấy an tâm.
Nhắc tới cũng trớ trêu, người trước mặt này rõ ràng là khởi nguồn của mọi cơn sợ hãi. Mặc dù nàng cũng biết nguyên chủ không phải do Thẩm Kính Hằng sát hại. Nàng chẳng qua chỉ là một công cụ nhỏ được tác giả viết ra để phát triển tuyến tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Khi đọc truyện cũng chỉ thấy thế mà thôi.
Hiện giờ, sau khi Thôi Thanh Nghi trở thành quân cờ ở trong truyện kia, nàng mới sâu sắc cảm nhận được phía sau mỗi nhân vật nhỏ cũng có những câu chuyện và tâm tình riêng của bản thân.
Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, Trương Nhượng đứng canh cách đó không xa vội vàng bước nhỏ tới. Trông thấy cảnh tượng Đế Hậu đang ôm nhau, ánh mắt lập tức chuyển sang nơi khác, giọng nói mang theo sự khẩn trương.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi."
Gió thu thổi qua, mang theo lá rụng từ tán cây hai bên hồ.
Thôi Thanh Nghi nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Kính Hằng.
Trong đầu còn văng vẳng lời hắn vừa để lại khi nãy.
- - Hai ngày tới cứ an tâm đợi trong Từ Nguyên cung, ít ra ngoài thôi.
Nàng chậm rãi trở lại băng ghế đá ngồi xuống, nhìn về phía mặt hồ xa xăm.
Gió trong đình bắt đầu lớn hơn, có con chuồn chuồn bay là trên mặt nước, tạo sóng nước nhàn nhạt trong hồ.
Trời đổi sắc rồi sao?
..........
Hôm đó, phòng thủ trong hậu cung rất nhiều.
Thôi Thanh Nghi để Bạch Quả đi dò la tin tức, lúc này lại không đánh mà lui. Bạch Quả biết được Cấm Vệ quân nói, vì sắp tới thọ thần của bệ hạ nên phòng thủ trong cung mới nghiêm ngặt như vậy.
Thôi Thanh Nghi dĩ nhiên không tin lời này.
Nếu không có gì mờ ám, Thẩm Kính Hằng cũng không tận lực căn dặn nàng ít ra ngoài.
Nàng nhớ trước đó Bạch Quả từng nói trong cung bắt được thích khách Bắc Nhung Quốc. Trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Từ sau khi ý thức được sự chênh lệch giữa hiện tại và tuyến thời gian trong nguyên tác, kịch bản bây giờ hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của nàng. Mà Thôi Thanh Nghi có dự cảm không ổn, không chút nghĩ ngợi liền bắt đầu hành động.
Nếu muốn giữ mạng phải bắt đầu tích trữ hàng hoá.
Vân Chi trầm mặc nhìn chủ tử nhà mình cẩn thận từng chút nhét vào trong ống tay áo một bọc giấy dầu.
"Nương nương... Người giấu bịch ớt bột đó làm gì?"
"Suỵt." Thôi Thanh Nghi giấu túi ớt bột thật kỹ, nhìn xung quanh không thấy có người ngoài mới ưỡn ngực nói đầy chính nghĩa: "Vũ khí bí mật của bản cung đó."
Đầu năm nay không có vũ khí phòng sói, thời khắc mấu chốt dùng ớt bột cũng được.
Vân Chi đỡ trán.
Nàng ta thật sự cảm thấy từ sau khi bị trúng tên, Hoàng hậu có chút không bình thường.
"Nô tỳ vẫn không hiểu, một túi ớt bột có thể làm được gì."
Cuối cùng chỉ e vẫn là Tịnh Phi và Hy Tần được lợi, vừa vặn cho bọn họ dùng làm gia vị nướng gà.
Thôi Thanh Nghi kiên nhẫn giải thích: "Nếu có người muốn mưu đồ làm loạn, ta sẽ ném vào mắt hắn. Sau đó thừa dịp hỗn loạn sẽ trốn thoát."
Có điều Thôi Thanh Nghi không nghĩ tới.
Câu nói thuận miệng của nàng lúc ấy sau này lại trở thành tiếng sấm truyền.
Lại nghe bên tai vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Nàng ngước mắt lên kiểm tra, đúng là Tịnh Phi vừa rồi biến mất không dấu vết.
Chỉ nghe Tịnh Phi đứng bên cạnh vỗ tay khen.
"Thế múa của Hoàng hậu nương nương thật sự kinh diễm tuyệt trần." Nói rồi còn nghiêng người thi lễ với Thẩm Kính Hằng. "Đế Hậu tình thâm. Nương nương nghiêm túc dụng tâm cho thọ thần của bệ hạ như vậy, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Thẩm Kính Hằng: "Thọ thần?"
Tịnh Phi: "Đúng vậy Hoàng thượng. Nương nương vốn muốn chuẩn bị múa tặng bệ hạ trên thọ thần." Nàng cười híp mắt nhìn Thôi Thanh Nghi. "Ta nói có phải không, Hoàng hậu nương nương?"
Tịnh Phi đã nói đến nước này, Thôi Thanh Nghi sao có thể không đáp ứng.
Đành phải cứng đờ gật gật, cười: "À, đúng đúng đúng."
Lần này xong đời thật rồi.
Trong lòng Thôi Thanh Nghi gào thét. Nàng vốn cho rằng bản thân lúc này chỉ là bất đắc dĩ mới ngồi vững chắc trên vị trí bạch nguyệt quang xui xẻo của nam chính. Lại nghe Thẩm Kính Hằng mở miệng phản bác: "Thật là càn quấy." Hắn nhíu mày, ngữ khí hiện rõ vẻ không tán đồng: "Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nào có thể nhảy múa trước mặt mọi người."
Lần này đổi lại Tịnh Phi là người trợn tròn mắt.
Nàng còn đang cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có thể hoàn mỹ đẩy nồi đi để tiếp tục nằm ngửa. Lại không ngờ chuyển tới chuyển lui, rất nhanh lại chuyển đến trước mặt nàng.
Hai mắt Thôi Thanh Nghi toả sáng.
Thôi Thanh Nghi nắm bắt cơ hội.
Thôi Thanh Nghi vội vàng gật đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Bệ hạ nói rất đúng, là thần thiếp nghĩ nông cạn. Chuyện múa tặng này vẫn nên giao cho Tịnh Phi muội muội đảm nhiệm đi."
Lại quăng trở về một cách nhẹ nhàng linh hoạt. Vì cảm xúc kích động nên ánh mắt đều sáng hơn ngày thường.
Tính trẻ con.
Thẩm Kính Hằng có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Được rồi, những người khác về trước đi."
Hắn trầm giọng nói: "Hoàng hậu ở lại... đi theo trẫm."
Hắn vừa nói dứt lời liền duỗi tay ra. Trải qua kinh nghiệm lần trước, tốc độ của Thẩm Kính Hằng lúc này rất nhanh. Hắn không để Thôi Thanh Nghi có thời gian phản ứng liền nắm lấy bàn tay bé nhỏ, không nói hai lời mà dắt nàng đi sâu vào trong hoa viên.
"Bệ... Bệ hạ?"
Thôi Thanh Nghi hơi khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt theo sát hắn.
Thẩm Kính Hằng quay đầu nhìn nàng.
Nữ tử bên cạnh đang lúc ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đen láy chứa đựng vài phần mê mang, lại hỏi tiếp: "Bệ hạ, đây là muốn đi đâu?"
Thanh âm mềm mại giống sợi lông vũ quét qua tim hắn khiến trong lòng ngứa ngáy.
Tựa hồ nghĩ điều gì đó, sau tai Thẩm Kính Hằng có chút ửng đỏ, hắn miễn cưỡng chuyển tầm mắt.
"Hoàng hậu không phải muốn múa cho trẫm xem sao?"
"Vậy đổi một nơi yên tĩnh khác đi."
10.
"Ngồi một lát đi."
"Không... Không múa nữa sao?"
Nàng nhìn Thẩm Kính Hằng đang ngồi ngay ngắn trong đình, ngữ khí hơi khó hiểu.
Đáy mắt Thẩm Kính Hằng mang ý cười: "Không múa nữa, ngồi đi."
Hắn vốn cũng chỉ muốn đưa đối phương đến ngồi ở một chỗ yên tĩnh. Có điều trông thấy dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của Thôi Thanh Nghi lúc ấy mới không kìm được mà đùa nàng chút.
Thôi Thanh Nghi sờ sờ ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, nhìn Thẩm Kính Hằng một cách nghi ngờ.
Thằng nhãi ranh này muốn làm gì?
Chẳng lẽ lại... là lạt mềm buột chặt!
Thôi Thanh Nghi bừng tỉnh đại ngộ, khi nhìn Thẩm Kính Hằng ánh mắt dường hiểu ra vài phần.
- - À, nam nhân.
- - Lại muốn dùng cách này để thu hút ánh mắt của ta, ngây thơ.
Thẩm Kính Hằng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy cũng mất tự nhiên quay đầu vờ ho khan.
"Trẫm biết tâm tư của Hoàng hậu... Có điều ở ngoài vẫn nên giữ ý tứ thì hơn."
Trong giọng nói của hắn mang theo mấy phần xấu hổ.
Kể từ lúc Hoàng hậu tỉnh lại sau khi bị thương, tính tình so với trước kia dường như hoạt bát không ít. Ở phương diện biểu đạt tình cảm cũng thẳng thắn hơn rất nhiều, khiến Thẩm Kính Hằng có chút khó đỡ.
Thôi Thanh Nghi:???
Thôi Thanh Nghi: Lúc này đổi thành ta tiến ngươi lui ư?
..........
Toà đình nằm giữa lòng hồ, toạ lạc ở phía tây ngự hoa viên, xung quanh đều bao bọc bởi nước.
Hoa sen nở đầu thu không tươi tắn bằng sen nở cuối hè, nhưng cũng còn không ít bông hoa mới đang lưa thưa nở.
Thôi Thanh Nghi và Thẩm Kính Hằng cùng ngồi đối diện với mặt hồ tĩnh lặng, lại không phát ra tiếng nào.
Người ngồi trước bão nguyên thủ nhất(*), thề sẽ ngăn lại tất cả các thế tấn công của nam chính.
(*) Bão nguyên thủ nhất [抱元守一] là một trong những phương thuật tu luyện ở giai đoạn đầu của Đạo gia, trọng điểm là luyện tinh thần, thông qua nó mà bài trừ tạp niệm trong lòng, giữ cho tâm thần thanh tĩnh.
Người ngồi sau tâm lặng như nước, cảm nhận sự tĩnh lặng trên mặt hồ.
Ngay khi Thôi Thanh Nghi cảm thấy bầu không khí quá mức yên tĩnh, vẫn là Thẩm Kính Hằng chủ động mở miệng nói chuyện.
"Chuyện ở bãi săn, đa tạ."
Thẩm Kính Hằng khi ấy không nghĩ Thôi Thanh Nghi sẽ nhào đến bảo vệ hắn.
Nguyên nhân hắn cưới Thôi Thanh Nghi về làm hậu, một là để lôi kéo Thôi thị, hai là vì câu nói nàng có phượng mệnh. Vốn chỉ là hôn nhân trao đổi lợi ích mà thôi, lại không ngờ đối phương sẽ không màng bản thân mà ngăn cho hắn một mũi tên.
Mà Thôi Thanh Nghi cũng không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên xông đến nói lời cảm tạ.
Bởi vì ngữ khí quá chân thành, thậm chí khiến nàng không hiểu mà bắt đầu chột dạ. Ngay cả lời xã giao qua loa cũng không thể nói thành tiếng. Mặc dù chuyện đỡ mũi tên là do bản thân nàng làm. Nhưng khi truy cứu nguyên nhân, chẳng qua là do kịch bản cưỡng chế phải làm như vậy nên chuyện đó mới xảy ra.
Thế là đôi môi nàng khẽ giật, khô khan nói một câu: "Chuyện nên làm, nên làm mà."
"Nghe Trương Nhượng nói gần đây nàng thường mặt mày ủ dột? Do vết thương còn đau sao."
"A... Không." Thôi Thanh Nghi có chút xấu hổ. Nàng cũng không thể nói bản thân lo lắng vì đám hậu phi quá mức lười biếng, đành phải tìm cho mình một cái cớ: "Chỉ là có chút nhớ nhà."
Đây lại chính là lời nói thật lòng.
Còn không phải sao? Nàng sống một cách vội vã như vậy không phải chỉ muốn về nhà an toàn thôi sao.
Thôi Thanh Nghi đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay.
Thẩm Kính Hằng không ngờ sẽ chọc cho đối phương khóc. Thấy đuôi mắt nàng đỏ ửng giống như một giây sau có thể bật khóc, hắn bỗng có chút luống cuống tay chân. "Đã lớn như vậy rồi, sao có thể vừa nói liền khóc. Còn... còn ra thể thống gì."
Hắn vốn muốn bảo đối phương dừng lại nhưng không ngờ Thôi Thanh Nghi nghe xong lại khóc to hơn.
Nàng cúi đầu khóc nức nở như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Thẩm Kính Hằng càng đau đầu hơn.
Hắn bên ngoài có thể hoà giải cùng triều thần nhưng trên thực tế lại không biết cách làm sao để dỗ nữ nhân. Thấy cách nói cứng không thành, hắn đành phải mềm giọng: "Không phải chỉ muốn về Thôi gia sao, có gì đáng khóc đâu."
Thôi Thanh Nghi biết đối phương đang hiểu lầm nhưng nàng không khống chế được tâm tình của mình. Cảm xúc đọng lại từ khi xuyên qua đến nay rơi xuống như giọt nước tràn ly.
Trước khi xuyên qua, nàng là một cô gái vừa bình thường lại phổ thông nhất trong thế giới hiện đại.
Cho dù xem qua không ít tiểu thuyết cũng biết được rất nhiều thủ đoạn cũ, nhưng chung quy vẫn chỉ là thứ được nhìn qua trang giấy. Ngay cả khi đã sống ở nơi này hơn nửa tháng, nhưng mỗi lần Thôi Thanh Nghi mở mắt lúc sáng sớm vẫn sẽ ngẩn ngơ nhìn đồ vật tinh xảo bên trong cung điện xa hoa này.
So với cung điện rộng lớn, nàng vẫn tình nguyện ở trong cái ổ nhỏ mà bản thân phải thuê được kia.
Thôi Thanh Nghi càng nghĩ càng buồn, đương lúc không kịp chuẩn bị tinh thần lại cảm nhận được bản thân bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Thẩm Kính Hằng cẩn thận ôm chặt nàng vào lòng, tay chân vụng về vỗ sau lưng.
"Đừng khóc. Đợi sau khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ dẫn nàng về thăm Thôi phủ."
Đang lúc thời buổi rối ren mà nhánh chính của Thôi phủ lại ở Giang Đô xa xôi. Hắn thật sự không yên tâm để Thôi Thanh Nghi trở về một mình.
Thân thể Thôi Thanh Nghi run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên lại đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Kính Hằng.
Thanh âm hắn mềm mại: "Đừng khóc, được không?"
Hôm nay Thẩm Kính Hằng không mặc áo bào màu vàng sáng.
Dưới ánh nắng, trường bào màu xanh nhạt chợt toả ra ánh sáng nhu hoà, khiến cả người đều khác với ngày thường.
Thôi Thanh Nghi có chút mơ hồ.
Thẩm Kính Hằng trước mắt dường như không giống với thiết lập nhân vật thông minh, bá đạo mà nàng thấy trong sách.
Ngược lại, càng giống một người thiếu niên... vụng về.
Chẳng lẽ việc chênh lệch thời gian cũng làm cho thiết lập của nam chính sụp đổ sao?
Bàn tay ấm áp của nam nhân vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng từng chút lại từng chút.
Thôi Thanh Nghi khẽ ngửi mùi hương mát lạnh trên người hắn, lần đầu tiên cảm thấy an tâm.
Nhắc tới cũng trớ trêu, người trước mặt này rõ ràng là khởi nguồn của mọi cơn sợ hãi. Mặc dù nàng cũng biết nguyên chủ không phải do Thẩm Kính Hằng sát hại. Nàng chẳng qua chỉ là một công cụ nhỏ được tác giả viết ra để phát triển tuyến tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Khi đọc truyện cũng chỉ thấy thế mà thôi.
Hiện giờ, sau khi Thôi Thanh Nghi trở thành quân cờ ở trong truyện kia, nàng mới sâu sắc cảm nhận được phía sau mỗi nhân vật nhỏ cũng có những câu chuyện và tâm tình riêng của bản thân.
Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, Trương Nhượng đứng canh cách đó không xa vội vàng bước nhỏ tới. Trông thấy cảnh tượng Đế Hậu đang ôm nhau, ánh mắt lập tức chuyển sang nơi khác, giọng nói mang theo sự khẩn trương.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi."
Gió thu thổi qua, mang theo lá rụng từ tán cây hai bên hồ.
Thôi Thanh Nghi nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Kính Hằng.
Trong đầu còn văng vẳng lời hắn vừa để lại khi nãy.
- - Hai ngày tới cứ an tâm đợi trong Từ Nguyên cung, ít ra ngoài thôi.
Nàng chậm rãi trở lại băng ghế đá ngồi xuống, nhìn về phía mặt hồ xa xăm.
Gió trong đình bắt đầu lớn hơn, có con chuồn chuồn bay là trên mặt nước, tạo sóng nước nhàn nhạt trong hồ.
Trời đổi sắc rồi sao?
..........
Hôm đó, phòng thủ trong hậu cung rất nhiều.
Thôi Thanh Nghi để Bạch Quả đi dò la tin tức, lúc này lại không đánh mà lui. Bạch Quả biết được Cấm Vệ quân nói, vì sắp tới thọ thần của bệ hạ nên phòng thủ trong cung mới nghiêm ngặt như vậy.
Thôi Thanh Nghi dĩ nhiên không tin lời này.
Nếu không có gì mờ ám, Thẩm Kính Hằng cũng không tận lực căn dặn nàng ít ra ngoài.
Nàng nhớ trước đó Bạch Quả từng nói trong cung bắt được thích khách Bắc Nhung Quốc. Trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Từ sau khi ý thức được sự chênh lệch giữa hiện tại và tuyến thời gian trong nguyên tác, kịch bản bây giờ hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của nàng. Mà Thôi Thanh Nghi có dự cảm không ổn, không chút nghĩ ngợi liền bắt đầu hành động.
Nếu muốn giữ mạng phải bắt đầu tích trữ hàng hoá.
Vân Chi trầm mặc nhìn chủ tử nhà mình cẩn thận từng chút nhét vào trong ống tay áo một bọc giấy dầu.
"Nương nương... Người giấu bịch ớt bột đó làm gì?"
"Suỵt." Thôi Thanh Nghi giấu túi ớt bột thật kỹ, nhìn xung quanh không thấy có người ngoài mới ưỡn ngực nói đầy chính nghĩa: "Vũ khí bí mật của bản cung đó."
Đầu năm nay không có vũ khí phòng sói, thời khắc mấu chốt dùng ớt bột cũng được.
Vân Chi đỡ trán.
Nàng ta thật sự cảm thấy từ sau khi bị trúng tên, Hoàng hậu có chút không bình thường.
"Nô tỳ vẫn không hiểu, một túi ớt bột có thể làm được gì."
Cuối cùng chỉ e vẫn là Tịnh Phi và Hy Tần được lợi, vừa vặn cho bọn họ dùng làm gia vị nướng gà.
Thôi Thanh Nghi kiên nhẫn giải thích: "Nếu có người muốn mưu đồ làm loạn, ta sẽ ném vào mắt hắn. Sau đó thừa dịp hỗn loạn sẽ trốn thoát."
Có điều Thôi Thanh Nghi không nghĩ tới.
Câu nói thuận miệng của nàng lúc ấy sau này lại trở thành tiếng sấm truyền.