Chương : 7
Lão Thái gia nhìn Hạ Trung, hai người tỏ ra vô cùng khó xử dù sao Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết cũng chưa thành thân.
- Được!
Cứ theo ý của Thuận Thân Vương.
Lão thái gia trầm giọng nói, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, bà biết với một người duệ khí mạnh mẽ như Nhậm Thái Tuấn thì Hạ gia không thể nào đắc tội được.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là bà muốn tình cảm giữ Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết càng thêm mặn nồng hơn.
Đứa cháu gái đáng thương này của bà cũng đã đến lúc có được hạnh phúc.
Trong lòng Hạ Tuyết còn đang kỳ vọng rằng Hạ Trung sẽ từ chối, dù sao cũng là cô nam quả nữ.
- Nội tổ mẫu, phụ thân.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì làm sao con có thể nhìn mặt người khác.
Chúng con vẫn còn chưa thành thân, nếu ở cùng phòng như vậy sẽ khiến mọi người dị nghị.
Hay cho nữ nhân này, miệng mồm quả thật rất sắc bén.
- Hạ thái quân đừng lo, từ nay trở đi vinh nhục của Hạ gia sẽ do Thuận Thân Vương ta chịu trách nhiệm.
Một câu nói đơn giản của Nhậm Thái Tuấn đã cho Hạ gia một lá kim bài miễn tử.
Hạ Trung vui đến không thể tả, nếu được Nhậm Thái Tuấn chống lưng thì Hạ gia sẽ như hổ mọc thêm cánh.
- Hạ Tuyết, cứ nghe theo lời của Thuận Thân Vương.
Tuy lời nói thật nhẹ nhàng nhưng nếu nghe cho kỹ se nghe ra được đó chính là mệnh lệnh mà Hạ Trung đã đưa ra, khiến Hạ Tuyết không muốn nghe theo cũng không được.
Hạ Tuyết tức đến không nói nên lời, cô phùng mang trợn mắt nhìn mọi người ánh mắt dừng lại trên người của Nhậm Thái Tuấn.
Cái gì là thời phong kiến nam nữ không thể tiếp xúc thân mật, trước khi cưới nhau không được làm ra những chuyện đồi bại.
Trong lúc Hạ Tuyết còn đang tức giận máu xông đến đỉnh đầu, đột nhiên bàn tay mềm mại bị một bàn tay với lực khiếp người nắm chặt kéo cô nhanh ra ngoài.
Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết vừa ra khỏi cửa, thuộc hạ của hắn liền đứng chặn ngay cửa ra vào không cho người của Hạ gia đi theo.
Đôi giày cao gót chết tiệt này khiến cô sắp ngã xuống.
Vừa đến trước cửa phòng của Hạ Tuyết, Nhậm Thái Tuấn liền dùng chân đá văng cánh cửa bằng gỗ ra.
Nhậm Thái Tuấn lôi Hạ Tuyết vào trong, Hạ Tuyết vì không quen mang đối giày cao gót kỳ quái này nên mất thăng bằng ngã về phía trước.
Nhậm Thái Tuấn thản nhiên choàng tay qua eo cô ôm cô vào lòng.
Hạ Tuyết nhanh chóng giữ lại thăng bằng cô dùng tay huếch vào bụng của Nhậm Thái Tuấn, khiến hắn bật ngờ lui về phía sau nhưng nét mặt không hề đổi sắc.
Đáy mắt của hắn tỏa sáng, hắn không ngờ nữ nhân này lại biết chút ít công phu, thật không tồi.
Chiêu Dương thành công thoát khỏi vòng tay của Nhậm Thái Tuấn, cô đứng trước mặt hắn khoanh hai tay trước ngực, gương mặt vô cùng đắc ý nhìn hắn cười khiêu khích.
Nhậm Thái Tuấn chỉnh lại y phục của mình, ánh mắt thâm thuý nhìn Hạ Tuyết làm cô bất giác rùng mình.
Lại là ánh mắt này, thật ra hắn là ai?
Tại sao khi đứng trước mặt hắn trái tim của mình cứ đập mạnh đến như vậy?
Chẳng lẽ vì Hạ Tuyết yêu hắn, nên trong tiềm thức của mình mới có cảm giác này?
Trong lòng Chiêu Dương lúc này vô cùng phức tạp cô không thể nào lý giải được cảm xúc trong lòng mình.
Trong lúc Chiêu Dương còn đang suy nghĩ đột nhiên Nhậm Thái Tuấn xông tới, hắn ra tay nhanh như sét khi Chiêu Dương ý thức được bàn tay to lớn của hắn đã thành công giữ chặt cổ cô.
Chiêu Dương kinh ngạc, cô thật thất sắc tại sao lại dễ dàng để hắn chế ngự.
- Nói!
Nàng thật sự là ai?
Giọng nói lạnh lùng cùng với ánh mắt nguy hiểm khiến Chiêu Dương hoang mang trong lòng.
Bàn tay cường tráng cũng theo lời nói của hắn ta siết chặt cổ cô hơn.
- Thuận Thân Vương, chàng nói vậy là có ý gì?
Thiếp chính là Hạ Tuyết.
Chiêu Dương nhanh chóng khôi phục lại bản tính nhúc nhát dịu dàng của Hạ Tuyết trước đây, trong lòng cô biết Nhậm Thái Tuấn đã nghi ngờ đến thân phận của cô.
Nghe Chiêu Dương nói vậy bàn tay của Nhậm Thái Tuấn bất giác dùng thêm chút sức khiến Chiêu Dương cảm thấy khó thở.
- Nàng định qua mặt cả ta!
Nhậm Thái Tuấn lạnh lùng buông ra một câu, khiến Chiêu Dương cảm thấy bất an trong lòng.
- Chàng biết để làm gì?
Nếu thiếp nói với chàng thiếp không phải là Hạ Tuyết, chàng sẽ giết chết thiếp chăng?
Chiêu Dương nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn nói, ánh mắt của cô lúc này nhìn vào thật ngạo mạn không tìm thấy một tia sợi sệt.
Nhậm Thái Tuấn hài lòng với lời nói của Chiêu Dương, bàn tay của hắn lúc này mới từ từ buông lỏng ra, hắn thu về ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của vừa rồi.
Nhậm Thái Tuấn thản nhiên ngồi xuống cái ghế bằng gỗ bên cạnh, hắn nhìn Chiêu Dương ý bảo cô rót cho hắn một tắch trà.
Chẳng lẽ hắn không có tay sao?
Bình trà ở ngay trước mặt vậy cũng không chịu tự mình rót.
Tuy trong lòng Chiêu Dương nghĩ vậy nhưng cô vẫn bước tới rót cho hắn một tách trà nóng hổi.
Nhậm Thái Tuấn nâng tay cầm lấy tách trà nóng hỏi đưa đến mép môi thổi vài cái rồi mới từ từ hớp một ngụm, ánh mắt nâng lên nhìn Chiêu Dương hỏi.
- Nàng nghĩ........vì lý do gì ta lại xin Hoàng thượng ban hôn?
Ánh mắt thăm thuý nhìn Chiêu Dương lúc này đang quan sát hắn bằng ánh mắt đề phòng.
Hắn xin Hoàng thượng ban hôn?
Vậy có nghĩa là hôn ước này không phải là ý của Hoàng thượng.
Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy?
Chẳng lẽ hắn đã yêu Hạ Tuyết?
Chiêu Dương đâm chiêu càng suy nghĩ càng rối tung lên, việc này là sao?
Nhậm Thái Tuấn, một người cao cao tại thượng như hắn ta làm sao có thể để mắt xanh đến một nữ nhân bình thường như Hạ Tuyết.
- Thiếp không biết!
Chiêu Dương thật sự không biết, người đàn ông này tâm tư quá thăm sâu cô thật sự không thể nào đoán được.
Nhậm Thái Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Chiêu Dương, lúc này đang dựng lên một bức tường phòng bị đối với hắn nói.
- Từ cái ngày ta gặp nàng tại cổng thành, ta đã cho người điều tra.
Nàng quả thật không phải là Hạ Tuyết.
Đúng như dự đoán của hắn sắc mặt của Chiêu Dương tối sầm lại.
Nhậm Thái Tuấn thừa lúc Chiêu Dương đang suy nghĩ, hắn vươn
tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Chiêu Dương kéo một cái khiến cô bất ngờ ngã vào người hắn, bờ mông mềm mại ngồi gọn trên cặp đùi rắn chắc của hắn ta.
Bàn tay cứng như thép choàng qua eo cô giữ chặt không cho cô nhúc nhích.
Chiêu Dương lập tức vươn tay cầm lấy cây trâm cài trên tóc, cô nhanh chóng kề sát đầu trâm cài nhọn liễu vào yết hầu của hắn ta.
Nhậm Thái Tuấn không hề kinh ngạc hắn biết nữ nhân này không phải là nữ nhi bình thường.
- Chàng không buông thiếp ra, thiếp không dám đảm bảo mình sẽ làm ra hành động gì kế tiếp.
Chiêu Dương nhìn hắn nói ra lời đe dọa, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.
- Nếu nàng không sợ Hoàng thượng bắt cả nhà họ Hạ, lót sát cho ta thì cứ việc ra tay.
Bàn tay Nhậm Thái Tuấn vẫn ôm chặt cô, cất giọng cao ngạo.
- Được!
Cứ theo ý của Thuận Thân Vương.
Lão thái gia trầm giọng nói, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, bà biết với một người duệ khí mạnh mẽ như Nhậm Thái Tuấn thì Hạ gia không thể nào đắc tội được.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là bà muốn tình cảm giữ Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết càng thêm mặn nồng hơn.
Đứa cháu gái đáng thương này của bà cũng đã đến lúc có được hạnh phúc.
Trong lòng Hạ Tuyết còn đang kỳ vọng rằng Hạ Trung sẽ từ chối, dù sao cũng là cô nam quả nữ.
- Nội tổ mẫu, phụ thân.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì làm sao con có thể nhìn mặt người khác.
Chúng con vẫn còn chưa thành thân, nếu ở cùng phòng như vậy sẽ khiến mọi người dị nghị.
Hay cho nữ nhân này, miệng mồm quả thật rất sắc bén.
- Hạ thái quân đừng lo, từ nay trở đi vinh nhục của Hạ gia sẽ do Thuận Thân Vương ta chịu trách nhiệm.
Một câu nói đơn giản của Nhậm Thái Tuấn đã cho Hạ gia một lá kim bài miễn tử.
Hạ Trung vui đến không thể tả, nếu được Nhậm Thái Tuấn chống lưng thì Hạ gia sẽ như hổ mọc thêm cánh.
- Hạ Tuyết, cứ nghe theo lời của Thuận Thân Vương.
Tuy lời nói thật nhẹ nhàng nhưng nếu nghe cho kỹ se nghe ra được đó chính là mệnh lệnh mà Hạ Trung đã đưa ra, khiến Hạ Tuyết không muốn nghe theo cũng không được.
Hạ Tuyết tức đến không nói nên lời, cô phùng mang trợn mắt nhìn mọi người ánh mắt dừng lại trên người của Nhậm Thái Tuấn.
Cái gì là thời phong kiến nam nữ không thể tiếp xúc thân mật, trước khi cưới nhau không được làm ra những chuyện đồi bại.
Trong lúc Hạ Tuyết còn đang tức giận máu xông đến đỉnh đầu, đột nhiên bàn tay mềm mại bị một bàn tay với lực khiếp người nắm chặt kéo cô nhanh ra ngoài.
Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết vừa ra khỏi cửa, thuộc hạ của hắn liền đứng chặn ngay cửa ra vào không cho người của Hạ gia đi theo.
Đôi giày cao gót chết tiệt này khiến cô sắp ngã xuống.
Vừa đến trước cửa phòng của Hạ Tuyết, Nhậm Thái Tuấn liền dùng chân đá văng cánh cửa bằng gỗ ra.
Nhậm Thái Tuấn lôi Hạ Tuyết vào trong, Hạ Tuyết vì không quen mang đối giày cao gót kỳ quái này nên mất thăng bằng ngã về phía trước.
Nhậm Thái Tuấn thản nhiên choàng tay qua eo cô ôm cô vào lòng.
Hạ Tuyết nhanh chóng giữ lại thăng bằng cô dùng tay huếch vào bụng của Nhậm Thái Tuấn, khiến hắn bật ngờ lui về phía sau nhưng nét mặt không hề đổi sắc.
Đáy mắt của hắn tỏa sáng, hắn không ngờ nữ nhân này lại biết chút ít công phu, thật không tồi.
Chiêu Dương thành công thoát khỏi vòng tay của Nhậm Thái Tuấn, cô đứng trước mặt hắn khoanh hai tay trước ngực, gương mặt vô cùng đắc ý nhìn hắn cười khiêu khích.
Nhậm Thái Tuấn chỉnh lại y phục của mình, ánh mắt thâm thuý nhìn Hạ Tuyết làm cô bất giác rùng mình.
Lại là ánh mắt này, thật ra hắn là ai?
Tại sao khi đứng trước mặt hắn trái tim của mình cứ đập mạnh đến như vậy?
Chẳng lẽ vì Hạ Tuyết yêu hắn, nên trong tiềm thức của mình mới có cảm giác này?
Trong lòng Chiêu Dương lúc này vô cùng phức tạp cô không thể nào lý giải được cảm xúc trong lòng mình.
Trong lúc Chiêu Dương còn đang suy nghĩ đột nhiên Nhậm Thái Tuấn xông tới, hắn ra tay nhanh như sét khi Chiêu Dương ý thức được bàn tay to lớn của hắn đã thành công giữ chặt cổ cô.
Chiêu Dương kinh ngạc, cô thật thất sắc tại sao lại dễ dàng để hắn chế ngự.
- Nói!
Nàng thật sự là ai?
Giọng nói lạnh lùng cùng với ánh mắt nguy hiểm khiến Chiêu Dương hoang mang trong lòng.
Bàn tay cường tráng cũng theo lời nói của hắn ta siết chặt cổ cô hơn.
- Thuận Thân Vương, chàng nói vậy là có ý gì?
Thiếp chính là Hạ Tuyết.
Chiêu Dương nhanh chóng khôi phục lại bản tính nhúc nhát dịu dàng của Hạ Tuyết trước đây, trong lòng cô biết Nhậm Thái Tuấn đã nghi ngờ đến thân phận của cô.
Nghe Chiêu Dương nói vậy bàn tay của Nhậm Thái Tuấn bất giác dùng thêm chút sức khiến Chiêu Dương cảm thấy khó thở.
- Nàng định qua mặt cả ta!
Nhậm Thái Tuấn lạnh lùng buông ra một câu, khiến Chiêu Dương cảm thấy bất an trong lòng.
- Chàng biết để làm gì?
Nếu thiếp nói với chàng thiếp không phải là Hạ Tuyết, chàng sẽ giết chết thiếp chăng?
Chiêu Dương nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn nói, ánh mắt của cô lúc này nhìn vào thật ngạo mạn không tìm thấy một tia sợi sệt.
Nhậm Thái Tuấn hài lòng với lời nói của Chiêu Dương, bàn tay của hắn lúc này mới từ từ buông lỏng ra, hắn thu về ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của vừa rồi.
Nhậm Thái Tuấn thản nhiên ngồi xuống cái ghế bằng gỗ bên cạnh, hắn nhìn Chiêu Dương ý bảo cô rót cho hắn một tắch trà.
Chẳng lẽ hắn không có tay sao?
Bình trà ở ngay trước mặt vậy cũng không chịu tự mình rót.
Tuy trong lòng Chiêu Dương nghĩ vậy nhưng cô vẫn bước tới rót cho hắn một tách trà nóng hổi.
Nhậm Thái Tuấn nâng tay cầm lấy tách trà nóng hỏi đưa đến mép môi thổi vài cái rồi mới từ từ hớp một ngụm, ánh mắt nâng lên nhìn Chiêu Dương hỏi.
- Nàng nghĩ........vì lý do gì ta lại xin Hoàng thượng ban hôn?
Ánh mắt thăm thuý nhìn Chiêu Dương lúc này đang quan sát hắn bằng ánh mắt đề phòng.
Hắn xin Hoàng thượng ban hôn?
Vậy có nghĩa là hôn ước này không phải là ý của Hoàng thượng.
Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy?
Chẳng lẽ hắn đã yêu Hạ Tuyết?
Chiêu Dương đâm chiêu càng suy nghĩ càng rối tung lên, việc này là sao?
Nhậm Thái Tuấn, một người cao cao tại thượng như hắn ta làm sao có thể để mắt xanh đến một nữ nhân bình thường như Hạ Tuyết.
- Thiếp không biết!
Chiêu Dương thật sự không biết, người đàn ông này tâm tư quá thăm sâu cô thật sự không thể nào đoán được.
Nhậm Thái Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Chiêu Dương, lúc này đang dựng lên một bức tường phòng bị đối với hắn nói.
- Từ cái ngày ta gặp nàng tại cổng thành, ta đã cho người điều tra.
Nàng quả thật không phải là Hạ Tuyết.
Đúng như dự đoán của hắn sắc mặt của Chiêu Dương tối sầm lại.
Nhậm Thái Tuấn thừa lúc Chiêu Dương đang suy nghĩ, hắn vươn
tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Chiêu Dương kéo một cái khiến cô bất ngờ ngã vào người hắn, bờ mông mềm mại ngồi gọn trên cặp đùi rắn chắc của hắn ta.
Bàn tay cứng như thép choàng qua eo cô giữ chặt không cho cô nhúc nhích.
Chiêu Dương lập tức vươn tay cầm lấy cây trâm cài trên tóc, cô nhanh chóng kề sát đầu trâm cài nhọn liễu vào yết hầu của hắn ta.
Nhậm Thái Tuấn không hề kinh ngạc hắn biết nữ nhân này không phải là nữ nhi bình thường.
- Chàng không buông thiếp ra, thiếp không dám đảm bảo mình sẽ làm ra hành động gì kế tiếp.
Chiêu Dương nhìn hắn nói ra lời đe dọa, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.
- Nếu nàng không sợ Hoàng thượng bắt cả nhà họ Hạ, lót sát cho ta thì cứ việc ra tay.
Bàn tay Nhậm Thái Tuấn vẫn ôm chặt cô, cất giọng cao ngạo.