Chương : 7
Bỗng nhiên Linh Nhi bước vào, trong taylà bát canh sườn lợn. “Tiểu thư, tiểu thư, em lén trộm được một chén,bọn họ không biết đâu. . . . . .”
Ha ha ha, canh sườn lợn, Chu Thải Thải mừng như mở cờ trong bụng.
Nàng ngồi xổm xuống cùng Linh Nhi, nhìn thấy bát canh mà cảm động đến rơi lệ.
Hương thơm thật ngào ngạt, nàng vừa địnhđưa vào miệng, lạch cạch một tiếng, đột nhiên xuất hiện một bàn chân to, đá bát canh đổ trên sàn nhà.
“Ô ô ——- canh của ta —–!”
“Hộc hộc, hù chết tiểu nhân, thiếu chútnữa liền toi đời, tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, không phải tiểu nhân cố ýđá đổ, nhưng mà tiểu thư à, lão gia đã dặn, nếu để tiểu thư ăn vụng,chúng tôi đều không có cơm mà ăn, tiểu thư, tha thứ cho tiểu nhân, tiểunhân cũng chỉ là muốn tốt cho tiểu thư mà thôi, tha thứ cho tiểu nhânđi!” Hắn không ngừng cuối đầu, thở dài, nhìn Chu Thải Thải quỳ trên mặtđất si ngốc mà nhìn bát canh, trong lòng khó chịu lạ thường, cũng khôngđành nhìn nữa, nhanh như chớp chạy biến.
“Tiểu thư, cô, haiz, đến đây, húp cháo vậy!” Linh Nhi đem cháo kề bên miệng nàng: “Ngoan, húp cháo đi. . . . . .”
Ừng ực ừng ực húp —– nước mắt lại không ngừng rơi.
“Tiểu thư, cô có thể đem cháo gạo tưởng tượng thành canh sườn lợn kia mà.”
Tí tách tí tách, nàng nuốt cả nước cháo lẫn nước mắt kia không chừa một tý.
Nửa đêm, một bóng dáng béo lùn chắc nịch phiêu qua phòng bếp nhỏ của hạ nhân.
Sau đó thân ảnh mập mạp này nhanh chónghành động, từ phòng bếp, di chuyển cho đến mảnh rừng sau núi. Haiz, tìmnửa ngày mới được hai cái bánh bao mà thôi, Chu Thải Thải rơi lệ, mởchiếc khăn nhỏ bé của mình lau nước mắt, cúi đầu nhìn chiếc bánh baothịt. Nàng đói đến không ngủ được, nếu tình trạng này cứ kéo dài, chỉ sợ không đợi nhà nàng bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm thượng, cái mạngnhỏ của nàng đã không còn mất.
Chu Thải Thải bốc một cái bánh bao lên, nhẹ nhàng cắn, không ai trông chừng, không ai quấy rầy, thật là tốt a.
Xào xạc, là thanh âm của mảnh lá trúc rơi xuống, Thải Thải dừng động tác ăn bánh bao lại, sau thân cây trước mặthình như có cái gì đó, nàng đi qua, hai tay vén bụi cỏ lên, đột nhiênlại nhìn thấy một thân ảnh màu xanh dưới ánh trăng điên cuồng múa cùngvới rừng trúc. Chu Thải Thải trợn mắt há hốc mồm, ngây ngẩn cả người. . . . . .
Trúc xanh như những ngọn sóng dưới taykiếm của hắn trùng điệp lay động, nhấp nhô từng đợt từng đợt, lá trúcrơi xuống lại bị ánh trăng nhuộm đẫm một tầng sáng bạc, dáng người hắnthon gầy tuyệt đẹp, trường kiếm trong tay thật dài, lá trúc trên kiếmphong của hắn, không nhanh không chậm nhảy múa, vũ điệu cũng giống nhưmúa kiếm, lá trúc quanh hắn không ngừng cuộn thành gió xoáy, lại mộtmảnh cũng không dính vào quần áo của hắn.
Hắn múa kiếm xong, rắc một tiếng, kiếm bạc nhập vào vỏ.
Cúi đầu, nhìn lá trúc nằm trên mặt đấtxung quanh không đạt đến yêu cầu của mình, hắn không khỏi than nhẹ mộttiếng, hơi dùng sức bóp cổ tay. Xem ra, vẫn còn không đủ, hắn đã luyệntập không ngớt trong nửa tháng, nhưng vẫn không được nha. Hắn cùng người ta cá cược, nếu có thể làm cho lá trúc trở thành hình dạng hoa mai, hắn mới thắng, mới là kẻ mạnh, thế nhưng hắn lại bị một việc nhỏ như thếlàm khó. Chậm rãi thu trường kiếm, cong cánh tay ôm bụng mình, thầmnghĩ, nguy rồi ——– bất chợt giống như một mảnh lá trúc ngã nhào trên mặt đất.
Chu Thải Thải dụi mắt, như thế nào hắnmới múa kiếm êm đẹp lại tự nhiên té ngã? Thải Thải vội cầm lấy bánh bao, cẩn thận đi qua, lấy tay xoay người nam nhân đó lại, trong lòng bấtchợt lộp bộp, lại bị khuôn mặt xinh đẹp như tiên của nam nhân này doạcho nhảy dựng!
Nam nhân này, lông mi thật dài, ánh mắtcũng thật hẹp nhỏ, cái mũi cao thẳng, đôi môi lại càng trông đẹp mắt,Thải Thải chớp chớp mắt, nàng chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậycả, nhưng mà, vì cái gì hắn lại mở to một đôi mắt như nước sơn nhìn chằm chằm nàng, lại không nói chuyện?