Chương 6
28
Đêm xuống. Trúc nhi đi tới nói: “Nương nương, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lên thành tiễn Triệu tướng quân nữa.”
Ta ngắm nhìn mái tóc đen dài và khuôn mặt trắng trẻo của nữ tử trong gương, trầm mặc...
“Ta đói.”
“Nương nương, thật là, nửa đêm rồi! Bây giờ em đi chuẩn bị cũng phải một lát nữa mới được ăn.”
"Triệu tướng quân hôm nay không phải mang tới cao ngựa sao? Lấy ra thử xem.”
Trúc nhi dường như chợt nhận ra: "Khó trách người không cho em vào kho, hoá ra là vì thế.”
Ta chỉ biết cười cho qua.
Ta cầm lược ngọc lên chải tóc, gần đây thực sự ta phải lo lắng rất nhiều.
Khi mở hộp ra, bên trong lại không có cao ngựa mà là một chiếc mũ tuyệt hảo.
“Nương nương!”
Trúc nhi giữ nắp, không biết nên làm gì, ta thấy vậy, cười nói:
"Mang tới đây.”
Là mũ khảm trân châu và hồng ngọc, quả thực rất đẹp.
“Nương nương, cái này…"
“Trúc nhi, lẽ ra ta không nên vào cung.”
Ta cười, nhưng khóe mắt lại rơm rớm nước.
Một khi đã vào cung, không thể quay đầu.
"Ngày mai hãy mang theo chiếc mũ này.”
Nếu cha ta không được Thái tử lúc đó quý trọng, có lẽ ta sẽ mãi chỉ là cô nương nghèo đói ở trấn nhỏ đó.
Có điều, tiến quan chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Ngày hôm sau, ta đội chiếc mũ ngọc do Triệu Hoài Ngọc tặng, đứng trên tháp thành cùng Hoàng đế tiễn người.
Gió thổi động áo giáp của huynh ấy, Triệu Tố Tố dựa vào ta thì thầm: “Không biết khi nào mới có thể trở về.”
“Nhất định sẽ bình an." Ta vỗ nhẹ tay Tố Tố, trấn an nàng.
Chàng trai với quân phục đẹp đẽ lên ngựa, không nhìn lại.
Ta nhìn mặt trời nơi xa, nhẹ giọng thì thầm: "Triệu Hoài Ngọc, ta hy vọng huynh an toàn, tránh được những hiểm nguy.”
29
Hôm nay tuyển tú, mười hai người mới vào cung, xinh đẹp như hoa, lại tiến cung quanh quẩn trong bốn bức tưởng ngột ngạt. Ta ngồi ở phía trên, nhận lời chúc phúc, chăm chú nhìn bọn họ.
Có một cô nương trông rất giống Đông Phương Nguyệt, không phải, giống Mạnh Thanh Viễn, nhìn qua rất mềm mại yếu đuối, thật khó có thể không rung động.
"Mọi người đứng dậy đi. Đều là tỷ muội cả. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ Hoàng đế. ”
Ta lại ra vẻ là một Hoàng hậu đức độ. Ngồi phía sau ta là Hiền quý phi Triệu Tố Tố.
Thục phi cười khẩy nói:
"Hoàng hậu thật là nhân đức, trên đời tất cả nữ nhân đều là muội muội của người.”
Đức phi không bao giờ vắng mặt khi phải đối đầu với Thục phi.
"Thục phi không biết chuyện này sao? Mà dù sao trong cung, Thục phi cũng chưa từng được ai coi là tỷ muội, cho nên không biết là điều đương nhiên.” Nàng ấy chỉnh lại trâm cài đầu, nói với một nụ cười khinh bỉ.
“Lời này của Đức phi thực sự làm ta chạnh lòng.”
“Ngươi còn có lòng sao?”
Đức phi nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng A Trọng đã ăn hết rồi.”
A Trọng là một con chó của Bộ Nội vụ.
"Ngươi..." Thục phi tức giận.
Thấy các tiểu mỹ nữ ở giữa không ai dám để lộ vẻ ngạc nhiên, ta thở dài, nhanh chóng bước ra giải quyết ổn thỏa:
“Một nhà cả, sao phải gây sự thế? Vô cớ lại mất hòa thuận.”
Thục phi đứng lên nói: "Hoàng hậu, ta thấy không khỏe, xin đi trước.”
Ta mỉm cười xua tay cho cô ta rời đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào lão bà đi theo sau Thục phi.
Lão thái thái đó vừa mới kéo áo Thục phi, ra hiệu cô ta đừng nói thêm gì nữa, lão thái thái đó quả thực được Thục phi tin tưởng.
"Ta mệt rồi, mọi người cũng về nghỉ đi.”
“Tạ Hoàng hậu.”
30
Ta tiễn mọi người ra về, vừa ngồi uống cốc nước thì đã xảy ra chuyện.
“Hoàng hậu, không ổn rồi, Hoa phi bị ngã.”
"Cái gì? Ở đâu? Mau gọi thái y, báo Hoàng thượng chưa.”
Ta vội vàng đứng dậy.
Hoa phi mang thai khoẻ mạnh, nàng cũng luôn cẩn thận, điều này không thể nào…
Hoa phi đã được đưa vào phòng sinh, Hoàng đế cũng đến rất nhanh, ta đang chắp tay cùng cầu nguyện với Đức phi bên cạnh.
Hoàng đế đến cùng Thục phi.
Cẩu Hoàng đế nóng lòng muốn đón hài nhi của mình.
“Hoàng hậu, Hoa phi thế nào rồi?”
"Bệ hạ, tình huống rất xấu, thái y nói, chỉ sợ không thể qua khỏi.”
Ta lo lắng, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn người bên cạnh hắn.
Hoàng đế và Thục phi ngồi sang một bên.
Thái y bước ra, đối mặt với chúng ta, vội vàng bẩm báo: “Bệ hạ, có lẽ sẽ không thể giữ nổi thai nhi này.”
Hoàng đế nói: “Hoa phi thì thế nào? Nếu Hoa phi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần phải ở lại Thái y viện nữa.”
“Vi thần sẽ cố gắng hết sức, thưa bệ hạ.”
Thái y lại bước vào.
Xem ra Miên Tâm không thể giữ được đứa con của mình.
Ta lặng lẽ nhìn Thục phi.
Điều này thật bất thường.
Bình thường Thục phi không nói với chúng ta mấy câu.
Tại sao lại xuất hiện vì Hoa phi ngày hôm nay?
"Thục phi vội tới đây sao? Trên đầu trâm cài lệch cả rồi?”
Ta mỉm cười đi tới, đưa tay chỉnh lại.
Thục phi vội vàng chỉnh trâm cài tóc, nói: “Ta tự mình làm được, quấy rầy Hoàng hậu rồi.”
Ta rút tay, lại nói: “Sao lúc này lại không thấy Vương bà bà?”
Vương bà bà là lão thái thái lúc nãy kéo tay cô ta, cũng chính là lão bà Cẩu Hoàng đế tìm cho Thục phi.
“Vương bà bà đã già, chân tay không tiện, ta cho bà bà nghỉ ngơi trước.” Thư phi cười cứng ngắc.
Ta bước đi, quay lại dặn dò thêm vài điều với Trúc nhi, sau đó đi về phía Triệu Tố Tố và những người khác, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Thục phi.
Xuất thân từ đại gia tộc có khác, nữ tử cao quý được nâng niu từ nhỏ, chưa bao giờ thấy qua âm mưu bẩn thỉu, thậm chí còn không biết cách che giấu tốt.
31
Tần Dương liền hỏi: “Hoàng hậu, tỷ đã nói gì với cô ta?”
“Ta chỉ hỏi chuyện trong cung của cô ta thôi.”
"Ai tin? Tỷ và cô ta đã nói chuyện gì thế?”
"Muội không cảm thấy chuyện này kỳ quái sao?" Hiền phi hỏi.
Ta nhàn nhạt nhìn Hiển phi, thấp giọng nói: "Nghe nói một cung nữ đã đẩy Hoa phi. Hiện tại tất cả những người có mặt đều đang bị giữ lại tại Phong Nghi cung.”
“Thục phi lúc đó không có mặt sao?” Đức phi lén lút hỏi.
Ta nói: "Cô ta nói rằng cô ta cảm thấy không khỏe, từ Vườn thượng uyển liền quay trở lại Vị Ương cung. Cô ta không trực tiếp đến nơi đó.”
“Vườn Thượng Uyển? Có nghĩa là cô ta đã đi đường vòng.”
Ba người chúng ta chạm mắt nhau, không nói thêm gì nữa, im lặng chờ đợi cho đến khi Miên Tâm qua khỏi nguy hiểm.
Thục phi từ khi trở về vẫn luôn không có động tĩnh. Tuy nhiên, cô ta vẫn ngang ngược đến tận xương tủy, vẫn không rút ra được bài học nào.
Vương bà bà bên cạnh quả thực nham hiểm hơn một chút, nhưng đáng tiếc, lão bà lại không quen thuộc với nơi này.
Hoàng đế và Thục phi thấy trời đã muộn, nên rời đi.
Lúc Hoa phi qua cơn nguy kịch đã là nửa đêm, ba người chúng ta ở lại trong cung của nàng.
“Hoàng hậu, người của Bộ Nội vụ tới rồi.”
Ta bối rối mở mắt ra, nghe xong liền đẩy hai người còn lại tỉnh lại.
"Ừm, cho người vào đi.”
“Nô tài vấn an Hoàng hậu.”
“Có chuyện gì mà ngươi đến sớm thế?” Ta mỉm cười hỏi.
Hắn vỗ tay, một cung nữ bị kéo lên: “Đã khảo qua, đây là cung nữ ngày hôm qua đẩy Hoa phi đi, tiện nữ này đã nhận tội, bệ hạ sai nô tài mang cô ta đến cho Hoàng hậu chứng kiến.”
Hai chúng ta nhìn nhau, ta mỉm cười nói: “Tạ ơn bệ hạ, cũng cảm ơn ngươi. Trúc nhi, mời trà.”
“Vâng. Mời ngài đi lối này” Trúc nhi dẫn hắn rời đi.
32
Ta nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ chỉ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen đúa đầy máu, không nói gì.
Đức phi lo lắng nói: “Sao lại không nói gì?”
“Đã bị ban thuốc câm, vô dụng rồi.” Hiền phi quay đầu đi.
Ta thở dài: "Mang cô ta xuống trước đi.”
“Tại sao Cẩu Hoàng đế lại ban thuốc câm?”
Đức phi nhìn chúng ta như có chút khó hiểu.
Hiền phi cười lạnh nói: “Đây không phải là để bảo vệ người của hắn sao.”
Đức phi: “Vậy ra là Thục phi động tay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ trắng trợn hãm hại Miên Tâm vậy sao?”
“Ta nhất định sẽ không để Miên Tâm oan uổng.”
Ta nhếch môi,
“Ta chỉ thực sự không hiểu, sao hắn có thể bảo vệ cô ta đến thế này? Kẻ máu lạnh tàn nhẫn như cô ta có xứng đáng không?”
“Nương nương, Hoa phi tỉnh rồi.”
Hoa phi sắc mặt trắng bệch, Đức phi đau lòng nắm tay nàng nói:
“Miên Tâm, muội cảm thấy thế nào?”
“Tỷ tỷ, con muội đâu?”
Hiển phi nhìn cảnh tượng này, không đành lòng quay đầu đi.
Ta chỉ biết thở dài: “Tỷ rất tiếc...”
Hoa phi tựa hồ đột nhiên mất đi linh hồn, liền suy sụp ngất đi.
"Miên Tâm, muội phải tỉnh táo lại.”
"Miên Tâm.”
Lúc này, Trúc nhi đi tới nói: “Nương nương, Hoàng thượng có lệnh, đưa cung nữ kia rời đi.”
"Ồ, nhanh vậy sao, hắn sợ chúng ta có thể moi được thứ gì từ miệng cô ta sao.”
“Nương nương, vậy cung nữ kia?”
"Đưa đến Bộ hình. Bất kể là do ai xúi giục, đều thông qua bàn tay cô ta. Hắn đã không muốn chúng ta truy cứu, vậy thì chúng ta cũng sẽ không truy cứu.”
Ta bước ra ngoài, trời đã sáng hẳn, vẫn nóng như mọi khi, cảm giác như có thể thiêu rụi mọi thứ.
“Ta quay về Phong Nghi cung, các muội có muốn đi cùng không?”
“Bọn muội cùng đi với tỷ.”
Ta quay đầu phân phó Trúc nhi: “Đi lấy nhân sâm trong kho cho Hoa phi, còn cả… Thục phi chắc chắn ngày hôm qua đã sợ hãi, lấy cả gối huyết ngọc mà Bệ hạ đã ban, cho cô ta."
"Vâng.”
Đêm xuống. Trúc nhi đi tới nói: “Nương nương, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lên thành tiễn Triệu tướng quân nữa.”
Ta ngắm nhìn mái tóc đen dài và khuôn mặt trắng trẻo của nữ tử trong gương, trầm mặc...
“Ta đói.”
“Nương nương, thật là, nửa đêm rồi! Bây giờ em đi chuẩn bị cũng phải một lát nữa mới được ăn.”
"Triệu tướng quân hôm nay không phải mang tới cao ngựa sao? Lấy ra thử xem.”
Trúc nhi dường như chợt nhận ra: "Khó trách người không cho em vào kho, hoá ra là vì thế.”
Ta chỉ biết cười cho qua.
Ta cầm lược ngọc lên chải tóc, gần đây thực sự ta phải lo lắng rất nhiều.
Khi mở hộp ra, bên trong lại không có cao ngựa mà là một chiếc mũ tuyệt hảo.
“Nương nương!”
Trúc nhi giữ nắp, không biết nên làm gì, ta thấy vậy, cười nói:
"Mang tới đây.”
Là mũ khảm trân châu và hồng ngọc, quả thực rất đẹp.
“Nương nương, cái này…"
“Trúc nhi, lẽ ra ta không nên vào cung.”
Ta cười, nhưng khóe mắt lại rơm rớm nước.
Một khi đã vào cung, không thể quay đầu.
"Ngày mai hãy mang theo chiếc mũ này.”
Nếu cha ta không được Thái tử lúc đó quý trọng, có lẽ ta sẽ mãi chỉ là cô nương nghèo đói ở trấn nhỏ đó.
Có điều, tiến quan chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Ngày hôm sau, ta đội chiếc mũ ngọc do Triệu Hoài Ngọc tặng, đứng trên tháp thành cùng Hoàng đế tiễn người.
Gió thổi động áo giáp của huynh ấy, Triệu Tố Tố dựa vào ta thì thầm: “Không biết khi nào mới có thể trở về.”
“Nhất định sẽ bình an." Ta vỗ nhẹ tay Tố Tố, trấn an nàng.
Chàng trai với quân phục đẹp đẽ lên ngựa, không nhìn lại.
Ta nhìn mặt trời nơi xa, nhẹ giọng thì thầm: "Triệu Hoài Ngọc, ta hy vọng huynh an toàn, tránh được những hiểm nguy.”
29
Hôm nay tuyển tú, mười hai người mới vào cung, xinh đẹp như hoa, lại tiến cung quanh quẩn trong bốn bức tưởng ngột ngạt. Ta ngồi ở phía trên, nhận lời chúc phúc, chăm chú nhìn bọn họ.
Có một cô nương trông rất giống Đông Phương Nguyệt, không phải, giống Mạnh Thanh Viễn, nhìn qua rất mềm mại yếu đuối, thật khó có thể không rung động.
"Mọi người đứng dậy đi. Đều là tỷ muội cả. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ Hoàng đế. ”
Ta lại ra vẻ là một Hoàng hậu đức độ. Ngồi phía sau ta là Hiền quý phi Triệu Tố Tố.
Thục phi cười khẩy nói:
"Hoàng hậu thật là nhân đức, trên đời tất cả nữ nhân đều là muội muội của người.”
Đức phi không bao giờ vắng mặt khi phải đối đầu với Thục phi.
"Thục phi không biết chuyện này sao? Mà dù sao trong cung, Thục phi cũng chưa từng được ai coi là tỷ muội, cho nên không biết là điều đương nhiên.” Nàng ấy chỉnh lại trâm cài đầu, nói với một nụ cười khinh bỉ.
“Lời này của Đức phi thực sự làm ta chạnh lòng.”
“Ngươi còn có lòng sao?”
Đức phi nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng A Trọng đã ăn hết rồi.”
A Trọng là một con chó của Bộ Nội vụ.
"Ngươi..." Thục phi tức giận.
Thấy các tiểu mỹ nữ ở giữa không ai dám để lộ vẻ ngạc nhiên, ta thở dài, nhanh chóng bước ra giải quyết ổn thỏa:
“Một nhà cả, sao phải gây sự thế? Vô cớ lại mất hòa thuận.”
Thục phi đứng lên nói: "Hoàng hậu, ta thấy không khỏe, xin đi trước.”
Ta mỉm cười xua tay cho cô ta rời đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào lão bà đi theo sau Thục phi.
Lão thái thái đó vừa mới kéo áo Thục phi, ra hiệu cô ta đừng nói thêm gì nữa, lão thái thái đó quả thực được Thục phi tin tưởng.
"Ta mệt rồi, mọi người cũng về nghỉ đi.”
“Tạ Hoàng hậu.”
30
Ta tiễn mọi người ra về, vừa ngồi uống cốc nước thì đã xảy ra chuyện.
“Hoàng hậu, không ổn rồi, Hoa phi bị ngã.”
"Cái gì? Ở đâu? Mau gọi thái y, báo Hoàng thượng chưa.”
Ta vội vàng đứng dậy.
Hoa phi mang thai khoẻ mạnh, nàng cũng luôn cẩn thận, điều này không thể nào…
Hoa phi đã được đưa vào phòng sinh, Hoàng đế cũng đến rất nhanh, ta đang chắp tay cùng cầu nguyện với Đức phi bên cạnh.
Hoàng đế đến cùng Thục phi.
Cẩu Hoàng đế nóng lòng muốn đón hài nhi của mình.
“Hoàng hậu, Hoa phi thế nào rồi?”
"Bệ hạ, tình huống rất xấu, thái y nói, chỉ sợ không thể qua khỏi.”
Ta lo lắng, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn người bên cạnh hắn.
Hoàng đế và Thục phi ngồi sang một bên.
Thái y bước ra, đối mặt với chúng ta, vội vàng bẩm báo: “Bệ hạ, có lẽ sẽ không thể giữ nổi thai nhi này.”
Hoàng đế nói: “Hoa phi thì thế nào? Nếu Hoa phi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần phải ở lại Thái y viện nữa.”
“Vi thần sẽ cố gắng hết sức, thưa bệ hạ.”
Thái y lại bước vào.
Xem ra Miên Tâm không thể giữ được đứa con của mình.
Ta lặng lẽ nhìn Thục phi.
Điều này thật bất thường.
Bình thường Thục phi không nói với chúng ta mấy câu.
Tại sao lại xuất hiện vì Hoa phi ngày hôm nay?
"Thục phi vội tới đây sao? Trên đầu trâm cài lệch cả rồi?”
Ta mỉm cười đi tới, đưa tay chỉnh lại.
Thục phi vội vàng chỉnh trâm cài tóc, nói: “Ta tự mình làm được, quấy rầy Hoàng hậu rồi.”
Ta rút tay, lại nói: “Sao lúc này lại không thấy Vương bà bà?”
Vương bà bà là lão thái thái lúc nãy kéo tay cô ta, cũng chính là lão bà Cẩu Hoàng đế tìm cho Thục phi.
“Vương bà bà đã già, chân tay không tiện, ta cho bà bà nghỉ ngơi trước.” Thư phi cười cứng ngắc.
Ta bước đi, quay lại dặn dò thêm vài điều với Trúc nhi, sau đó đi về phía Triệu Tố Tố và những người khác, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Thục phi.
Xuất thân từ đại gia tộc có khác, nữ tử cao quý được nâng niu từ nhỏ, chưa bao giờ thấy qua âm mưu bẩn thỉu, thậm chí còn không biết cách che giấu tốt.
31
Tần Dương liền hỏi: “Hoàng hậu, tỷ đã nói gì với cô ta?”
“Ta chỉ hỏi chuyện trong cung của cô ta thôi.”
"Ai tin? Tỷ và cô ta đã nói chuyện gì thế?”
"Muội không cảm thấy chuyện này kỳ quái sao?" Hiền phi hỏi.
Ta nhàn nhạt nhìn Hiển phi, thấp giọng nói: "Nghe nói một cung nữ đã đẩy Hoa phi. Hiện tại tất cả những người có mặt đều đang bị giữ lại tại Phong Nghi cung.”
“Thục phi lúc đó không có mặt sao?” Đức phi lén lút hỏi.
Ta nói: "Cô ta nói rằng cô ta cảm thấy không khỏe, từ Vườn thượng uyển liền quay trở lại Vị Ương cung. Cô ta không trực tiếp đến nơi đó.”
“Vườn Thượng Uyển? Có nghĩa là cô ta đã đi đường vòng.”
Ba người chúng ta chạm mắt nhau, không nói thêm gì nữa, im lặng chờ đợi cho đến khi Miên Tâm qua khỏi nguy hiểm.
Thục phi từ khi trở về vẫn luôn không có động tĩnh. Tuy nhiên, cô ta vẫn ngang ngược đến tận xương tủy, vẫn không rút ra được bài học nào.
Vương bà bà bên cạnh quả thực nham hiểm hơn một chút, nhưng đáng tiếc, lão bà lại không quen thuộc với nơi này.
Hoàng đế và Thục phi thấy trời đã muộn, nên rời đi.
Lúc Hoa phi qua cơn nguy kịch đã là nửa đêm, ba người chúng ta ở lại trong cung của nàng.
“Hoàng hậu, người của Bộ Nội vụ tới rồi.”
Ta bối rối mở mắt ra, nghe xong liền đẩy hai người còn lại tỉnh lại.
"Ừm, cho người vào đi.”
“Nô tài vấn an Hoàng hậu.”
“Có chuyện gì mà ngươi đến sớm thế?” Ta mỉm cười hỏi.
Hắn vỗ tay, một cung nữ bị kéo lên: “Đã khảo qua, đây là cung nữ ngày hôm qua đẩy Hoa phi đi, tiện nữ này đã nhận tội, bệ hạ sai nô tài mang cô ta đến cho Hoàng hậu chứng kiến.”
Hai chúng ta nhìn nhau, ta mỉm cười nói: “Tạ ơn bệ hạ, cũng cảm ơn ngươi. Trúc nhi, mời trà.”
“Vâng. Mời ngài đi lối này” Trúc nhi dẫn hắn rời đi.
32
Ta nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ chỉ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen đúa đầy máu, không nói gì.
Đức phi lo lắng nói: “Sao lại không nói gì?”
“Đã bị ban thuốc câm, vô dụng rồi.” Hiền phi quay đầu đi.
Ta thở dài: "Mang cô ta xuống trước đi.”
“Tại sao Cẩu Hoàng đế lại ban thuốc câm?”
Đức phi nhìn chúng ta như có chút khó hiểu.
Hiền phi cười lạnh nói: “Đây không phải là để bảo vệ người của hắn sao.”
Đức phi: “Vậy ra là Thục phi động tay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ trắng trợn hãm hại Miên Tâm vậy sao?”
“Ta nhất định sẽ không để Miên Tâm oan uổng.”
Ta nhếch môi,
“Ta chỉ thực sự không hiểu, sao hắn có thể bảo vệ cô ta đến thế này? Kẻ máu lạnh tàn nhẫn như cô ta có xứng đáng không?”
“Nương nương, Hoa phi tỉnh rồi.”
Hoa phi sắc mặt trắng bệch, Đức phi đau lòng nắm tay nàng nói:
“Miên Tâm, muội cảm thấy thế nào?”
“Tỷ tỷ, con muội đâu?”
Hiển phi nhìn cảnh tượng này, không đành lòng quay đầu đi.
Ta chỉ biết thở dài: “Tỷ rất tiếc...”
Hoa phi tựa hồ đột nhiên mất đi linh hồn, liền suy sụp ngất đi.
"Miên Tâm, muội phải tỉnh táo lại.”
"Miên Tâm.”
Lúc này, Trúc nhi đi tới nói: “Nương nương, Hoàng thượng có lệnh, đưa cung nữ kia rời đi.”
"Ồ, nhanh vậy sao, hắn sợ chúng ta có thể moi được thứ gì từ miệng cô ta sao.”
“Nương nương, vậy cung nữ kia?”
"Đưa đến Bộ hình. Bất kể là do ai xúi giục, đều thông qua bàn tay cô ta. Hắn đã không muốn chúng ta truy cứu, vậy thì chúng ta cũng sẽ không truy cứu.”
Ta bước ra ngoài, trời đã sáng hẳn, vẫn nóng như mọi khi, cảm giác như có thể thiêu rụi mọi thứ.
“Ta quay về Phong Nghi cung, các muội có muốn đi cùng không?”
“Bọn muội cùng đi với tỷ.”
Ta quay đầu phân phó Trúc nhi: “Đi lấy nhân sâm trong kho cho Hoa phi, còn cả… Thục phi chắc chắn ngày hôm qua đã sợ hãi, lấy cả gối huyết ngọc mà Bệ hạ đã ban, cho cô ta."
"Vâng.”