Chương 17
"Mau lên mau lên! Hoàng hậu nương nương muốn ăn khuya kìa!"
Các đầu bếp Ngự Thiện Phòng cực kỳ khẩn trương, chỉ hận không thể đem hết bản lĩnh của mình ra trổ tài.
"Bảy bảy bốn chín món khai vị, tám tám sáu bốn món chính, đừng có sơ suất gì đấy." Bếp trưởng hô hào với khí thế ngất trời, "Tiểu Dịch, bánh ngọt giao cho ngươi nhé."
"Dạ, biết rồi sư phó."
Thanh niên vừa đáp lời cúi thấp đầu, nếu hắn ngẩng mặt lên thì người chung quanh sẽ lập tức phát hiện đây hoàn toàn không phải đầu bếp Tiểu Dịch mặt tròn hay cười.
Hắn âm thầm đi tới góc phòng rồi lấy ra một đĩa bánh ngọt tinh xảo để lẫn vào bàn đồ ăn đầy ắp.
——————
"Bệ hạ, thần đói bụng quá à."
Tống Bảo ủ rũ dựa vào giường, cố gắng ngẩng đầu nhìn sang Đường Cảnh Hạo.
"Gọi người nấu rồi, ngươi ráng nhịn thêm chút nữa đi."
Ánh mắt Tống Bảo đột nhiên ảm đạm, ngoan ngoãn cuộn tròn như quả bóng.
"Dạ."
Sao nhìn bộ dạng tội nghiệp thế kia, Đường Cảnh Hạo quả thực cảm thấy như mình vừa phạm tội tày trời. Hắn đành phải hắng giọng ngồi xuống cạnh Hoàng hậu, vuốt mái tóc đen mượt như lụa của y sau khi tháo trâm.
"Phải rồi!" Tống Bảo đang ỉu xìu đột nhiên ngẩng đầu, hấp tấp ngồi dậy rồi chống tay bò lên đùi Đường Cảnh Hạo, "Thời thế không yên ổn, dân chúng cũng chẳng được ăn ngon, thần không đòi hỏi gì cả, chỉ cần một bát mì chay là được rồi."
"Mì chay?"
Đây là Tống tiểu công tử không phải ngô đồng không đậu, không phải cam lộ không uống sao?
Đường Cảnh Hạo nhìn nhóc đáng thương nằm trên đùi, nhịn không được hỏi lại: "Giờ ngươi chỉ ăn mì chay thôi à?"
"Dạ dạ." Tống Bảo nghiêm túc gật đầu, "Bệ hạ mới lên ngôi, dân tình còn đói khổ, thần là Hoàng hậu, chuyện khác không thể phân ưu với bệ hạ thì bớt ăn bớt tiêu một chút, cũng xem như tích phúc cho bé cưng của chúng ta rồi."
"Nghĩ được như vậy thật khó cho ngươi." Đường Cảnh Hạo khẽ gật đầu, "Người đâu, bảo Ngự Thiện Phòng từ nay trở đi điều chỉnh lại đồ ăn, nhân viên nào dư thừa thì cho về quê...... Nhìn trẫm làm gì, hối hận rồi à?"
"Đâu có đâu có." Tống Bảo vỗ ngực, "Tại thần thấy bệ hạ nhanh quá thôi!"
"À."
Đường Cảnh Hạo mím môi.
Được khen nhưng sao hắn cứ cảm thấy sai sai nhỉ.
——————
"Tiểu Dịch, đây là thù lao của ngươi, đem bánh ngọt về nhà đi."
"Hả??"
Chưa kịp đem đồ qua cổng cung đã phải thu dọn hành lý về nhà, Tiểu Dịch không khỏi mờ mịt.
Sao...... lần này không theo kịch bản gì hết vậy?
Các đầu bếp Ngự Thiện Phòng cực kỳ khẩn trương, chỉ hận không thể đem hết bản lĩnh của mình ra trổ tài.
"Bảy bảy bốn chín món khai vị, tám tám sáu bốn món chính, đừng có sơ suất gì đấy." Bếp trưởng hô hào với khí thế ngất trời, "Tiểu Dịch, bánh ngọt giao cho ngươi nhé."
"Dạ, biết rồi sư phó."
Thanh niên vừa đáp lời cúi thấp đầu, nếu hắn ngẩng mặt lên thì người chung quanh sẽ lập tức phát hiện đây hoàn toàn không phải đầu bếp Tiểu Dịch mặt tròn hay cười.
Hắn âm thầm đi tới góc phòng rồi lấy ra một đĩa bánh ngọt tinh xảo để lẫn vào bàn đồ ăn đầy ắp.
——————
"Bệ hạ, thần đói bụng quá à."
Tống Bảo ủ rũ dựa vào giường, cố gắng ngẩng đầu nhìn sang Đường Cảnh Hạo.
"Gọi người nấu rồi, ngươi ráng nhịn thêm chút nữa đi."
Ánh mắt Tống Bảo đột nhiên ảm đạm, ngoan ngoãn cuộn tròn như quả bóng.
"Dạ."
Sao nhìn bộ dạng tội nghiệp thế kia, Đường Cảnh Hạo quả thực cảm thấy như mình vừa phạm tội tày trời. Hắn đành phải hắng giọng ngồi xuống cạnh Hoàng hậu, vuốt mái tóc đen mượt như lụa của y sau khi tháo trâm.
"Phải rồi!" Tống Bảo đang ỉu xìu đột nhiên ngẩng đầu, hấp tấp ngồi dậy rồi chống tay bò lên đùi Đường Cảnh Hạo, "Thời thế không yên ổn, dân chúng cũng chẳng được ăn ngon, thần không đòi hỏi gì cả, chỉ cần một bát mì chay là được rồi."
"Mì chay?"
Đây là Tống tiểu công tử không phải ngô đồng không đậu, không phải cam lộ không uống sao?
Đường Cảnh Hạo nhìn nhóc đáng thương nằm trên đùi, nhịn không được hỏi lại: "Giờ ngươi chỉ ăn mì chay thôi à?"
"Dạ dạ." Tống Bảo nghiêm túc gật đầu, "Bệ hạ mới lên ngôi, dân tình còn đói khổ, thần là Hoàng hậu, chuyện khác không thể phân ưu với bệ hạ thì bớt ăn bớt tiêu một chút, cũng xem như tích phúc cho bé cưng của chúng ta rồi."
"Nghĩ được như vậy thật khó cho ngươi." Đường Cảnh Hạo khẽ gật đầu, "Người đâu, bảo Ngự Thiện Phòng từ nay trở đi điều chỉnh lại đồ ăn, nhân viên nào dư thừa thì cho về quê...... Nhìn trẫm làm gì, hối hận rồi à?"
"Đâu có đâu có." Tống Bảo vỗ ngực, "Tại thần thấy bệ hạ nhanh quá thôi!"
"À."
Đường Cảnh Hạo mím môi.
Được khen nhưng sao hắn cứ cảm thấy sai sai nhỉ.
——————
"Tiểu Dịch, đây là thù lao của ngươi, đem bánh ngọt về nhà đi."
"Hả??"
Chưa kịp đem đồ qua cổng cung đã phải thu dọn hành lý về nhà, Tiểu Dịch không khỏi mờ mịt.
Sao...... lần này không theo kịch bản gì hết vậy?