Chương 29
Mặt trời treo cao, khải hoàn về triều.
Đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng là Kính Vương Đường Cảnh Văn và Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ dẫn đại quân về kinh lĩnh thưởng.
Ban ngày hai vị Vương gia còn giả vờ giả vịt trên triều, giờ đang lười biếng trong cung Thái hậu.
Cả hai đều ghếch chân ngồi trên ghế thái sư, mặt mũi giống nhau như đúc, một người lạnh lùng một người càn rỡ, nhìn thế nào cũng không giống Vương gia đứng đắn.
Đường Cảnh Hạo làm xong chính sự chạy tới thì bắt gặp bộ dạng ngang tàng của hai vị gia này, nghiêm mặt nói.
"Đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, còn ra thể thống gì nữa?"
"Hoàng đế, Văn nhi và Vũ nhi mới về từ chỗ đao kiếm không có mắt, lười biếng chút xíu cũng là bình thường mà, con cần gì phải trách móc nặng lời thế chứ."
Cái gì? Trẫm trách móc nặng lời?
Đường Cảnh Hạo cũng không hiểu rốt cuộc mình trách móc nặng lời chỗ nào, đúng là hết nói nổi mà.
Nhưng Thái hậu luôn cưng chiều hai cậu con út, lần này hai đệ đệ cũng xem như liều mạng xông pha một trận, Đường Cảnh Hạo vừa là quân vương vừa là đại ca, đương nhiên không thể la mắng mà chỉ biết thở dài.
Bó tay toàn tập!
"Mẫu thân có biết Văn nhi mới về kinh chưa đầy nửa tháng mà tiểu công tử Bạch gia kia đã khóc lóc đòi từ hôn chưa?"
"Thật sao?"
Quả nhiên Thái hậu hoảng hồn.
Nên nhớ hôn sự của cặp song sinh Kính Vương và Vĩnh Vương này luôn là tâm bệnh của Thái hậu, từ khi đối tượng thông gia từ bé của Kính Vương biến mất, khó khăn lắm mới tìm được người mới, định hôn chưa đầy nửa năm đã xảy ra biến cố, làm sao Thái hậu không sốt ruột cho được.
Kính Vương nghe vậy chỉ làm thinh, còn Vĩnh Vương lại cười phá lên.
"Ha ha ha, họ Bạch kia tinh mắt đấy chứ, gả cho hắn thà gả cho heo chó còn hơn, tướng công máu lạnh vô tình như hắn chỉ sợ vài ba ngày sau đã treo người ta lên cổng thành rồi."
"Hừ." Kính Vương hừ lạnh một tiếng rồi khen, "Ngu xuẩn."
"Ta thấy ngươi muốn đấu với ta mà."
Vĩnh Vương nói thì chậm mà làm thì nhanh, vừa bật dậy đã bị Nhị ca hắn khịa lại một câu.
"Đâu có lợi hại như đệ đệ, không từ hôn mà chỉ khắc chết hai người thôi."
Đúng vậy, lúc trước Vĩnh Vương cũng định hôn hai lần, một lần chết bệnh, một lần chết đuối, lụa đỏ còn chưa treo đã phải làm đám ma.
Hai huynh đệ nhìn nhau không nói gì, đành phải quay đầu chúc mừng đại ca.
Vĩnh Vương ôm quyền: "Vẫn là Hoàng đế đại ca lợi hại! Vừa có tẩu tử vừa có bé con nữa!"
Kính Vương gật đầu: "Đúng vậy."
Đường Cảnh Hạo không còn gì để nói, biết thế đi tìm vợ cho rồi, ai thèm chơi với mấy tên điên chứ.
Có bệnh.
Đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng là Kính Vương Đường Cảnh Văn và Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ dẫn đại quân về kinh lĩnh thưởng.
Ban ngày hai vị Vương gia còn giả vờ giả vịt trên triều, giờ đang lười biếng trong cung Thái hậu.
Cả hai đều ghếch chân ngồi trên ghế thái sư, mặt mũi giống nhau như đúc, một người lạnh lùng một người càn rỡ, nhìn thế nào cũng không giống Vương gia đứng đắn.
Đường Cảnh Hạo làm xong chính sự chạy tới thì bắt gặp bộ dạng ngang tàng của hai vị gia này, nghiêm mặt nói.
"Đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, còn ra thể thống gì nữa?"
"Hoàng đế, Văn nhi và Vũ nhi mới về từ chỗ đao kiếm không có mắt, lười biếng chút xíu cũng là bình thường mà, con cần gì phải trách móc nặng lời thế chứ."
Cái gì? Trẫm trách móc nặng lời?
Đường Cảnh Hạo cũng không hiểu rốt cuộc mình trách móc nặng lời chỗ nào, đúng là hết nói nổi mà.
Nhưng Thái hậu luôn cưng chiều hai cậu con út, lần này hai đệ đệ cũng xem như liều mạng xông pha một trận, Đường Cảnh Hạo vừa là quân vương vừa là đại ca, đương nhiên không thể la mắng mà chỉ biết thở dài.
Bó tay toàn tập!
"Mẫu thân có biết Văn nhi mới về kinh chưa đầy nửa tháng mà tiểu công tử Bạch gia kia đã khóc lóc đòi từ hôn chưa?"
"Thật sao?"
Quả nhiên Thái hậu hoảng hồn.
Nên nhớ hôn sự của cặp song sinh Kính Vương và Vĩnh Vương này luôn là tâm bệnh của Thái hậu, từ khi đối tượng thông gia từ bé của Kính Vương biến mất, khó khăn lắm mới tìm được người mới, định hôn chưa đầy nửa năm đã xảy ra biến cố, làm sao Thái hậu không sốt ruột cho được.
Kính Vương nghe vậy chỉ làm thinh, còn Vĩnh Vương lại cười phá lên.
"Ha ha ha, họ Bạch kia tinh mắt đấy chứ, gả cho hắn thà gả cho heo chó còn hơn, tướng công máu lạnh vô tình như hắn chỉ sợ vài ba ngày sau đã treo người ta lên cổng thành rồi."
"Hừ." Kính Vương hừ lạnh một tiếng rồi khen, "Ngu xuẩn."
"Ta thấy ngươi muốn đấu với ta mà."
Vĩnh Vương nói thì chậm mà làm thì nhanh, vừa bật dậy đã bị Nhị ca hắn khịa lại một câu.
"Đâu có lợi hại như đệ đệ, không từ hôn mà chỉ khắc chết hai người thôi."
Đúng vậy, lúc trước Vĩnh Vương cũng định hôn hai lần, một lần chết bệnh, một lần chết đuối, lụa đỏ còn chưa treo đã phải làm đám ma.
Hai huynh đệ nhìn nhau không nói gì, đành phải quay đầu chúc mừng đại ca.
Vĩnh Vương ôm quyền: "Vẫn là Hoàng đế đại ca lợi hại! Vừa có tẩu tử vừa có bé con nữa!"
Kính Vương gật đầu: "Đúng vậy."
Đường Cảnh Hạo không còn gì để nói, biết thế đi tìm vợ cho rồi, ai thèm chơi với mấy tên điên chứ.
Có bệnh.