Chương : 16
“Còn gì nữa?”
Ế Vân cũng thút thít mũi, “Sai ở chỗ không nên đem nương nương say rượu giao cho hoàng đế bệ hạ.”
“Ừm? Còn gì nữa?”
Tố Vân tiếp tục nói: “Sai ở chỗ không nên đem nương nương say bất tỉnh nhân sự giao cho hoàng đế bệ hạ.”
“……Còn gì nữa?”
Ế Vân nói: “Sai ở chỗ không nên đem nương nương say bất tỉnh nhân sự nói năng bậy bạ giao cho hoàng đế bệ hạ.”
Tô Tiểu Tiểu sạm mặt.
Nàng buông chén trà giải rượu. Quắc mắt nhìn bọn họ.
“Tốt lắm, các ngươi tiếp tục đi.”
Tố Vân gào trời kêu đất.
“Nương nương, bọn nô tỳ thật sự sai lầm rồi, bọn nô tỳ sai ở chỗ không nên đem nương nương say bất tỉnh nhân sự nói năng bậy bạ giao cho hoàng đế bệ hạ hung ác hiểm độc.”
Ế Vân cũng bắt đầu gào đất kêu trời.
“Nương nương, bọn nô tỳ thật sự sai lầm rồi, bọn nô tỳ sai ở không nên đem không nên đem khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn nương nương đang say bất tỉnh nhân sự nói năng lung tung giao cho nguy hiểm hung ác……” Khẽ cắn môi, Ế Vân không liêm xỉ tiếp tục.“giao cho xấu đến quỷ khóc, thần sầu hoàng đế bệ hạ.”
Bệ hạ, thỉnh ngài tha thứ Ế Vân đi nha. 【陈月璃】
Ta thật sự không phải cố ý muốn chửi bới ngài, hoàng đế bệ hạ……
Tô Tiểu Tiểu mắt giựt giựt mấy cái, nàng rất khinh bỉ nhìn Tố Vân cùng Ế Vân.
Cần thiết như vậy không. Hai vị này cho nàng là người dễ bị dụ như vậy sao.
Chỉ cần nói vài lời màu mè vuốt ve, nàng sẽ bị các nàng dụ sao?
Hừ hừ……
Tô Tiểu Tiểu che miệng cười nói: “Ta tha lỗi cho các ngươi.”
Vẻ mặt Tố Vân cùng Ế Vân vui mừng, “Nương nương, quả nhiên có tấm lòng Bồ Tát. Ah, không. Nương nương so với Bồ Tát còn có lòng Bồ Tát hơn.”
Tô Tiểu Tiểu cười khinh khích, “Xưa nay tấm lòng bản cung đều bồ tát như vậy. Có điều, để trừng phạt các ngươi tối hôm qua đem người khuynh quốc khuynh thành cùng chim sa cá lặn, say bất tỉnh nhân sự bất tỉnh nhân sự, nói năng lung tung là bản cung giao cho nguy hiểm hung ác , xấu đến quỷ khốc thần sầu hoàng đế bệ hạ, các ngươi……”
Tô Tiểu Tiểu vẫn đang nghĩ ngợi, “Đến cung điện của Thục phi tìm mấy bức đông cung đồ mang lại đây đi.”
Tô Tiểu Tiểu mắt tỏa sáng: “Nhớ rõ nha, ta muốn loại đông cung đồ vẽ hai nam nhân mạnh khỏe đang xxoo với nhau…… Ah ha ha..a……”
Tố Vân cùng Ế Vân khóc ròng.
Nương nương, rõ ràng là ngài muốn bọn ta đi chết mà……
“Thế nào? Không muốn làm?” Tô Tiểu Tiểu thở dài, “Nhờ có các ngươi tối hôm qua đem say bất tỉnh nhân sự nói năng bậy bạ khuynh quốc……”
Đông cung đồ thì đông cung đồ.
“Nương nương, chúng ta bằng lòng.”
Đông cung đồ thì đông cung đồ!
Mười tám năm sau sẽ lại làm anh hùng hảo hán.
Tô Tiểu Tiểu thấy thế mới vừa lòng gật đầu.
“Ừm, tốt. Đông cung đồ để sau lấy cũng được, không vội. Bản cung hiện có việc quan trọng muốn hỏi các ngươi.”
Nhìn Tô Tiểu Tiểu bày ra dáng vẻ nghiêm trang, bộ mặt Tố Vân cùng Ế Vân cũng trở nên đứng đắn.
Làm thân nô tỳ, chính là làm con tắc kè hoa……
Nương nương cao hứng, các nàng cũng phải cao hứng.
Nương nương mất hứng, các nàng cũng phải mất hứng.
Bộ mặt nương nương ung dung, bộ mặt các nàng cũng phải ung dung……
Bộ mặt nương nương nghiêm túc, bộ mặt các nàng cũng phải nghiêm túc……
Nói ngắn gọn, bộ mặt cung nữ thay đổi như chong chóng cũng là một loại nghệ thuật sống!
“Nương nương, mời nói.”
Tô Tiểu Tiểu trực tiếp hỏi: “Thượng Quan Mặc đến chỗ ta làm gì?”
Không phải là chỗ “tạo giống” của hắn bị làm sao chứ?
Nếu không, hắn lại có chuyện gì mà đến tìm nàng?
Tô Tiểu Tiểu nghĩ mãi cũng không ra.
Tố Vân cùng Ế Vân cũng giống vậy, nghĩ mãi không ra.
Các nàng đành phải thành thật trả lời: “Bẩm nương nương, bọn nô tỳ cũng không biết. Cũng không dám tự mình đoán thánh ý.”
Tô Tiểu Tiểu nhíu chân mày.
“Ngày hôm qua Thượng Quan Mặc đến lúc nào?”
Tố Vân ho nhẹ, rồi đáp: “Lúc nương nương ngài quăng bầu rượu trong tay, đọc câu ‘Cử đầu vọng minh nguyệt, từ đây quân vương không còn sớm lên triều’ thì tới.”
Tô Tiểu Tiểu mặt đen lại.
Thật sự nàng đã đọc câu đó?
Ái da, nàng đâu có ý muốn châm chọc tên hoàng đế quái dị kia nha.
Chậc chậc, hoàng đế lại chọn thời điểm kia mà đến, cũng không biết là hắn tính đến để làm gì.
“Tố Vân Ế Vân, các ngươi tối hôm qua nhìn thấy Thượng Quan Mặc, hắn sắc mặt như thế nào?”
Tố Vân cố gắng hồi tưởng lại, đáp: “Rất bình thường.”
Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát, “Phỏng chừng không phải bởi vì cái vấn đề kia.”
Vậy……
Rốt cuộc là tới tìm nàng để làm gì?
Tô Tiểu Tiểu rất muốn thở dài một hơi.
Vì sao mà thời đại này không có điện thoại di động chứ?
Nếu như mà có thì nàng đã trực tiếp gọi điện, hoặc là gởi tin nhắn thoại, hỏi thẳng “Alô, Hoàng đế bệ hạ, nhà ngươi đêm qua đến chỗ ta muốn gì nha”, như thế sẽ đơn giản biết chừng nào.
Hiện tại chán quá.
Nếu như hiện tại nói là nàng muốn biết rốt cuộc hắn đến vì lý do gì thì phải tự mình thân chinh đi gặp hắn.
Ngộ nhỡ lại gặp được hắn đang cùng phi tử nào đó xxoo thì không biết là nàng hay hắn sẽ gặp họa đây.
Rất đau buồn nha.
Từ từ!
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên ngừng lại.
Dường như nàng đã quên việc gì đó rất quan trọng.
Nàng quay ra nhìn bốn phía, cuối cùng cảm thấy như đại sảnh thiếu thứ gì đó……
“Tố Vân Ế Vân nha, bản cung cứ cảm thấy mình quên thứ gì đó.”
Tố Vân cùng Ế Vân liếc mắt nhìn lẫn nhau, vẻ như các nàng cũng không biết nương nương cuối cùng là quên thứ gì.
Cứ như vậy, Tô Tiểu Tiểu tự mình hỏi mình, thời gian một nén nhang trôi qua, nàng mới đột nhiên nhớ ra là mình quên cái gì.
“A a a a a a a a, Tố Vân ! Ế Vân ! Vàng bạc, châu báu của ta đâu? A a a, còn nhẫn hắc bảo thạch của ta nữa.”
Tố Vân Ế Vân đột nhiên hiểu ra, các nàng không khỏi cười nói: “Nương nương, không có mất đi đâu. Tối hôm qua nương nương uống rượu, nô tỳ liền tự mình khiêng vào khố phòng (chỗ cất giữ báu vật) của Phượng Khôn Cung. Nương nương có thể đi kiểm tra xem, cam đoan không thiếu một thứ gì.”
Tô Tiểu Tiểu thế này mới yên lòng.
Nàng ngồi bịch xuống ghế dựa, gật gật đầu, “Ưm, tốt lắm. Các ngươi làm tốt lắm. Hoàng quý phi đưa cho ta lễ vật lớn như vậy, nói như thế nào ta cũng phải trả lễ.”
Nàng nghĩ ngợi, sau đó tự mình đi vào trong tẩm cung, cầm ra một lọ sứ gì đó nhìn rất tầm thường.
Rồi sau đó nàng đưa cho Tố Vân.
Nàng nói: “Tố Vân, ngươi đi một chuyến tới cung điện Hoàng quý phi, đem thứ này cho nàng ta. Nói đây là bản cung trả lễ. Một ngày bôi ba lượt sẽ khôi phục lại diện mạo xinh đẹp như hoa.”
Tô Tiểu Tiểu cũng không phải là người ác độc gì.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc hại một nữ nhân khác thảm đến như vậy.
Nàng chỉ nghĩ là muốn dạy Hoàng quý phi một bài học mà thôi.
Hiện tại đã dạy xong, người ta cũng đã tỏ vẻ thuần phục, cũng nên cho người ta ăn tý kẹo sau khi uống thuốc chứ.
Hơn nữa, nhìn một người đẹp như hoa như ngọc bị nàng biến ra thành như vậy, chính nàng cũng chịu không nổi.
A di đà Phật……
Người có đức hiếu sinh……
Cho nên, người biết hối ta nên tha thứ.
Tố Vân tuân lệnh đáp “Dạ” Sau đó liền đi như bay hướng tới cung điện Hoàng quý phi.