Chương 1: Vực Sâu
Ở một khu rừng ngoại ô Trì Quốc, Triệu Quang Nguyệt bế trên tay một vật như trẻ sơ sinh. Đúng vậy, là một đứa bé chưa tròn 6 tháng tuổi đang trên tay nàng. Đứa bé ấy không quấy cũng không khóc yên tĩnh để nàng bế đi. Đứa bé cứ như không hề có sự sống.
Quang Nguyệt liều mạng chạy đi,phía sau nàng là đám quân triều đình đang từng chút dồn nàng vào con đường tan xương nát thịt. Phía trước nàng là vực sâu không nhìn thấy đáy. Bầu trời đã chuyển về mảng tối cùng đó là tiếng cú mèo nơi rừng sâu đang vang lên từng hồi. Lúc này Lương Bắc Lục đang áp sát tới, sau lưng hắn còn cả ngàn cả trăm cả vạn binh mã.
"Hoàng Hậu nương nương! Người quay lại đi theo thần về cung!" Lương Bắc Lục lên tiếng khuyên nàng.
Quang Nguyệt nhìn từng kẻ dưới trướng các phi tần trong cung mà ngửa mặt lên trời cười như điên loạn.
"Ha!Quay về sao? Lương Bắc Lục ngài bảo ta quay về để làm gì? Ở đó đã có Lương Vi rồi,còn cần đến ta sao? Lương tướng quân! Thứ lỗi cho bổn cung không thể tuân chỉ."
Bắc Lục nhìn nàng gương mặt kinh hoàng kèm theo hành động vô cùng hoảng loạn. Hắn lấp bấp mà run giọng nói:
"Nương nương... Người tỉnh táo lại đi!Ngũ hoàng tử đã chết rồi! Nhưng người vẫn còn có bệ hạ còn có thần...mà!"
Quang Nguyệt hờ hững, đôi mắt vô thần bi thương, gương mặt lạnh như tản băng mãi không tan trong mùa đông lạnh giá. Cả đời này của nàng có hạnh phúc,có buồn,có đau khổ nhưng chung quy vẫn là vì một chữ "Tình" mà mọi chuyện trở thành một tấm bi kịch như nay. 4 người con trước của nàng đều bị đám người hậu cung hại chết,nàng vốn đã bi thương vậy mà bệ hạ của nàng còn nói những câu tuyệt tình...đến cuối cùng 5 năm rồi cũng là đứa thứ 5 rồi, nàng thật sự đã không còn hi vọng gì ở hắn nữa. Sự hi vọng trào đời của một sinh linh bé nhỏ bây giờ cũng đã không còn nữa.Thứ khiến nàng cầm cự khiến nàng tự níu giữ bản thân mình lại chính là đứa con nàng đang bế trên tay.
Nàng vốn đã không còn trong mong gì đến bệ hạ của nàng nữa. Hắn đã không còn là nhị hoàng tử hiền lành,điềm đạm như xưa kia nữa rồi. Thứ liên kết cuối cùng giữa hắn và nàng là đứa con nàng liều mạng sinh ra bảo vệ bao tháng trời. Nhưng đến cùng hắn lại bỏ mặt nàng tự sinh tự diệt nàng tưởng rằng hắn sẽ lại giống như trước sẽ ở bên cạnh nàng mỗi lần nàng mất con nhưng mà. Hắn lại ở bên Lương Vi, quý phi của hắn. Hắn lại chính là thứ gián tiếp hại chết con của hắn và nàng.
"Bệ hạ..!cuối cùng thiếp cũng có thể thoát khỏi sự gàng buộc duy nhất giữa ta và chàng rồi. Ha! Đời này của ta cũng quá thảm rồi!"
Bầu trời mịt mờ tối,sương mù tản ra, yểm quang nguyệt soi sáng mọi vật,đất đá kể cả vực sâu đó cuối cùng cũng hiện diện là một biển lớn xanh thẩm,dòng nước óng ánh gợn sóng từng hồi, cũng như cuộc đời của nàng nó như một cơn phong bão to lớn trong quá khứ bi hài của một kẻ mộng tưởng tình yêu trường lưu, nàng vốn là vật thế cho muội mình gả vào cung nhị hoàng tử bị bắt nạt.Là nàng cho hắn hi vọng sống tiếp để hắn vui vẻ qua năm tháng. Nhưng không! Hắn là đang lợi dụng gia thế Triệu gia của nàng mà vươn lên cuối cùng nàng cũng chì là một hạt đậu đỏ nhỏ nhoi trong tay hắn mặt hắn gieo đâu thì mọc đó. Đêm *thanh tiêu ánh trăng ngày một sáng soi cả gương mặt của kẻ sắp chết vì tình. Nàng ngẩn mặt nhìn trăng mà đọc một văn thơ:
Lòng quân vô tình
Ôn nhu nhàn thục
Đều là hão huyền
Lòng vàng kiềm thúc
Ngũ sơ Tương ái
Vực Sâu chờ người.
Nàng quay lại nhìn biển lơn trước mắt lòng chợt giá băng. Lúc nàng hoàng thượng nghe tin đã đến bên nàng, bnàng quay lưng lại nhìn hắn đôi mắt của nàng bây giờ lạnh giá vô tình. Nàng vừa cười vừa nói với giọng chua chát ngắt quãng.
"Bệ hạ! chàng tới rồi sao?...hỡi bệ hạ của thiếp."
Tạ Thiên Tư đi từng bước chậm rãi thận trọng đến chỗ nàng, nhưng 1 bước của hắn là 2 bước chân lùi đến vực của nàng. Nàng chính là dùng một chút giá trị cuối cùng của bản thân mà uy hiếp hắn, nàng vốn không cho hắn cơ hội tiếp cận nàng lần cuối.
"Nguyệt Nguyệt!Trẫm... Trẫm... Không bước tới nữa... Nàng... Lại đây... Đừng lùi nữa!" Hắn hoảng loạn giơ cánh tay về phía nàng.
Nàng thầm nỡ một nụ cười mãn nguyện.Nàng mở mắt ngấn lệ mà nhìn hắn. Rồi đôi tay đưa xuống mặt sờ lấy gương mặt con trai bé bỏng của nành mà như một người điên nói chuyện với một đứa bé chết mà thầm cười.
"Tiêu nhi, con thật giống phụ hoàng tim đá của con!"
Thiên Tư hắn thật sự đã hoảng rồi, hắn rõ ràng chỉ nghĩ người chết là sẽ không còn liên can đến người sống nhưng hắn nhìn lại Quang Nguyệt Hoàng Hậu của hắn đang dần điên khi mất con, nhưng hắn vẫn không chấp nhận rằng mình sai.Hắn quả thật không biết mình đã sai ở đâu mà lại khiến nàng muốn rời khỏi hắn đến vậy. Hắn quả thật không biết hay là do hắn quá vô tư.
"Nguyệt Nguyệt!! Trẫm... Cuối cùng là sai ở đâu! Nàng nói cho ta nghe... Xem."
Hắn tròn mắt kinh hoàng sợ hãi vì nàng từng bước lùi về vực sâu biển cả mênh mông.
"Không!!! Nguyệt Nguyệt, ta xin nàng, xin nàng đừng lui nữa... Ta xin nàng!" Hắn gào lên muốn đi tới nhưng lại sợ nàng lại lùi thêm nên chỉ bất lực đứng đơ một chỗ.
Nàng dùng gương mặt bi thương, tay vuốt mặt con nàng mà chân lùi miệng nói lên từng câu bấy lâu nay nàng luôn muốn nói với hắn.
"Bệ hạ! Thiếp vốn không cần ngôi vị hoàng hậu.Thiếp cũng không mong vinh hoa phú quý. Lúc đầu ở cạnh chàng vì ta bị ép...là vì ân nghĩa cũng là vì tình cảm cá nhân."
"Lúc trước chàng nói thiếp thương hại chàng! Đúng! Là thiếp thương hại số mệnh của chàng cũng là thương hại số phận của bản thân mà cũng là yêu chàng.,Liệu rằng chàng có từng hiểu thứ thiếp cần là một chút ấm áp từ tim chàng. Thiếp vốn chỉ ước làm nữ tử tầm thường không tranh với đời."
"Chỉ muốn làm thê của chàng, chỉ cần một chỗ trong tim của chàng."
"Lúc thiếp 15 bị đám đạo tặc xém chút bị cưỡng bức là chàng liều mạng cứu thiếp. Cũng là giây phút đó thiếp lại trở nên mạnh mẽ báo đáp lại chàng bảo vệ chàng. Dùng chính quyền lực Triệu gia bảo vệ chàng... Ngày đó chàng chính trực thành thực,thư sinh biết bao. Nhưng bây giờ hình bóng đó đã không còn rồi. Người mà thiếp yêu đã chết rồi!"
"Cái danh hiệu Mẫu Nghi Thiên Hạ thiếp vốn ko cần!Nợ ân tình,nợ tình nghĩa.... Coi như... Thiếp xóa hết cho chàng. Kể từ đây thiếp mong thiếp và chàng... Đờii đời, kiếp kiếp không bao giờ gặp lại..."
Nàng vừa dứt câu nói chua chát ấy là vực sâu cái chết đã cận kề bên nàng. Hắn vô vọng chạy tới,hắn vươn tay muốn bắn lấy tay nàng nhưng vô dụng. Hắn vươn mắt nhìn người mà hắn yêu đang dần như khuất xa từ tầng mây này đến tầng khác.Tim hắn co thắt lại đau đớn tột cùng, hắn đã hối hận rồi sao?
HẾT CHƯƠNG 1
Quang Nguyệt liều mạng chạy đi,phía sau nàng là đám quân triều đình đang từng chút dồn nàng vào con đường tan xương nát thịt. Phía trước nàng là vực sâu không nhìn thấy đáy. Bầu trời đã chuyển về mảng tối cùng đó là tiếng cú mèo nơi rừng sâu đang vang lên từng hồi. Lúc này Lương Bắc Lục đang áp sát tới, sau lưng hắn còn cả ngàn cả trăm cả vạn binh mã.
"Hoàng Hậu nương nương! Người quay lại đi theo thần về cung!" Lương Bắc Lục lên tiếng khuyên nàng.
Quang Nguyệt nhìn từng kẻ dưới trướng các phi tần trong cung mà ngửa mặt lên trời cười như điên loạn.
"Ha!Quay về sao? Lương Bắc Lục ngài bảo ta quay về để làm gì? Ở đó đã có Lương Vi rồi,còn cần đến ta sao? Lương tướng quân! Thứ lỗi cho bổn cung không thể tuân chỉ."
Bắc Lục nhìn nàng gương mặt kinh hoàng kèm theo hành động vô cùng hoảng loạn. Hắn lấp bấp mà run giọng nói:
"Nương nương... Người tỉnh táo lại đi!Ngũ hoàng tử đã chết rồi! Nhưng người vẫn còn có bệ hạ còn có thần...mà!"
Quang Nguyệt hờ hững, đôi mắt vô thần bi thương, gương mặt lạnh như tản băng mãi không tan trong mùa đông lạnh giá. Cả đời này của nàng có hạnh phúc,có buồn,có đau khổ nhưng chung quy vẫn là vì một chữ "Tình" mà mọi chuyện trở thành một tấm bi kịch như nay. 4 người con trước của nàng đều bị đám người hậu cung hại chết,nàng vốn đã bi thương vậy mà bệ hạ của nàng còn nói những câu tuyệt tình...đến cuối cùng 5 năm rồi cũng là đứa thứ 5 rồi, nàng thật sự đã không còn hi vọng gì ở hắn nữa. Sự hi vọng trào đời của một sinh linh bé nhỏ bây giờ cũng đã không còn nữa.Thứ khiến nàng cầm cự khiến nàng tự níu giữ bản thân mình lại chính là đứa con nàng đang bế trên tay.
Nàng vốn đã không còn trong mong gì đến bệ hạ của nàng nữa. Hắn đã không còn là nhị hoàng tử hiền lành,điềm đạm như xưa kia nữa rồi. Thứ liên kết cuối cùng giữa hắn và nàng là đứa con nàng liều mạng sinh ra bảo vệ bao tháng trời. Nhưng đến cùng hắn lại bỏ mặt nàng tự sinh tự diệt nàng tưởng rằng hắn sẽ lại giống như trước sẽ ở bên cạnh nàng mỗi lần nàng mất con nhưng mà. Hắn lại ở bên Lương Vi, quý phi của hắn. Hắn lại chính là thứ gián tiếp hại chết con của hắn và nàng.
"Bệ hạ..!cuối cùng thiếp cũng có thể thoát khỏi sự gàng buộc duy nhất giữa ta và chàng rồi. Ha! Đời này của ta cũng quá thảm rồi!"
Bầu trời mịt mờ tối,sương mù tản ra, yểm quang nguyệt soi sáng mọi vật,đất đá kể cả vực sâu đó cuối cùng cũng hiện diện là một biển lớn xanh thẩm,dòng nước óng ánh gợn sóng từng hồi, cũng như cuộc đời của nàng nó như một cơn phong bão to lớn trong quá khứ bi hài của một kẻ mộng tưởng tình yêu trường lưu, nàng vốn là vật thế cho muội mình gả vào cung nhị hoàng tử bị bắt nạt.Là nàng cho hắn hi vọng sống tiếp để hắn vui vẻ qua năm tháng. Nhưng không! Hắn là đang lợi dụng gia thế Triệu gia của nàng mà vươn lên cuối cùng nàng cũng chì là một hạt đậu đỏ nhỏ nhoi trong tay hắn mặt hắn gieo đâu thì mọc đó. Đêm *thanh tiêu ánh trăng ngày một sáng soi cả gương mặt của kẻ sắp chết vì tình. Nàng ngẩn mặt nhìn trăng mà đọc một văn thơ:
Lòng quân vô tình
Ôn nhu nhàn thục
Đều là hão huyền
Lòng vàng kiềm thúc
Ngũ sơ Tương ái
Vực Sâu chờ người.
Nàng quay lại nhìn biển lơn trước mắt lòng chợt giá băng. Lúc nàng hoàng thượng nghe tin đã đến bên nàng, bnàng quay lưng lại nhìn hắn đôi mắt của nàng bây giờ lạnh giá vô tình. Nàng vừa cười vừa nói với giọng chua chát ngắt quãng.
"Bệ hạ! chàng tới rồi sao?...hỡi bệ hạ của thiếp."
Tạ Thiên Tư đi từng bước chậm rãi thận trọng đến chỗ nàng, nhưng 1 bước của hắn là 2 bước chân lùi đến vực của nàng. Nàng chính là dùng một chút giá trị cuối cùng của bản thân mà uy hiếp hắn, nàng vốn không cho hắn cơ hội tiếp cận nàng lần cuối.
"Nguyệt Nguyệt!Trẫm... Trẫm... Không bước tới nữa... Nàng... Lại đây... Đừng lùi nữa!" Hắn hoảng loạn giơ cánh tay về phía nàng.
Nàng thầm nỡ một nụ cười mãn nguyện.Nàng mở mắt ngấn lệ mà nhìn hắn. Rồi đôi tay đưa xuống mặt sờ lấy gương mặt con trai bé bỏng của nành mà như một người điên nói chuyện với một đứa bé chết mà thầm cười.
"Tiêu nhi, con thật giống phụ hoàng tim đá của con!"
Thiên Tư hắn thật sự đã hoảng rồi, hắn rõ ràng chỉ nghĩ người chết là sẽ không còn liên can đến người sống nhưng hắn nhìn lại Quang Nguyệt Hoàng Hậu của hắn đang dần điên khi mất con, nhưng hắn vẫn không chấp nhận rằng mình sai.Hắn quả thật không biết mình đã sai ở đâu mà lại khiến nàng muốn rời khỏi hắn đến vậy. Hắn quả thật không biết hay là do hắn quá vô tư.
"Nguyệt Nguyệt!! Trẫm... Cuối cùng là sai ở đâu! Nàng nói cho ta nghe... Xem."
Hắn tròn mắt kinh hoàng sợ hãi vì nàng từng bước lùi về vực sâu biển cả mênh mông.
"Không!!! Nguyệt Nguyệt, ta xin nàng, xin nàng đừng lui nữa... Ta xin nàng!" Hắn gào lên muốn đi tới nhưng lại sợ nàng lại lùi thêm nên chỉ bất lực đứng đơ một chỗ.
Nàng dùng gương mặt bi thương, tay vuốt mặt con nàng mà chân lùi miệng nói lên từng câu bấy lâu nay nàng luôn muốn nói với hắn.
"Bệ hạ! Thiếp vốn không cần ngôi vị hoàng hậu.Thiếp cũng không mong vinh hoa phú quý. Lúc đầu ở cạnh chàng vì ta bị ép...là vì ân nghĩa cũng là vì tình cảm cá nhân."
"Lúc trước chàng nói thiếp thương hại chàng! Đúng! Là thiếp thương hại số mệnh của chàng cũng là thương hại số phận của bản thân mà cũng là yêu chàng.,Liệu rằng chàng có từng hiểu thứ thiếp cần là một chút ấm áp từ tim chàng. Thiếp vốn chỉ ước làm nữ tử tầm thường không tranh với đời."
"Chỉ muốn làm thê của chàng, chỉ cần một chỗ trong tim của chàng."
"Lúc thiếp 15 bị đám đạo tặc xém chút bị cưỡng bức là chàng liều mạng cứu thiếp. Cũng là giây phút đó thiếp lại trở nên mạnh mẽ báo đáp lại chàng bảo vệ chàng. Dùng chính quyền lực Triệu gia bảo vệ chàng... Ngày đó chàng chính trực thành thực,thư sinh biết bao. Nhưng bây giờ hình bóng đó đã không còn rồi. Người mà thiếp yêu đã chết rồi!"
"Cái danh hiệu Mẫu Nghi Thiên Hạ thiếp vốn ko cần!Nợ ân tình,nợ tình nghĩa.... Coi như... Thiếp xóa hết cho chàng. Kể từ đây thiếp mong thiếp và chàng... Đờii đời, kiếp kiếp không bao giờ gặp lại..."
Nàng vừa dứt câu nói chua chát ấy là vực sâu cái chết đã cận kề bên nàng. Hắn vô vọng chạy tới,hắn vươn tay muốn bắn lấy tay nàng nhưng vô dụng. Hắn vươn mắt nhìn người mà hắn yêu đang dần như khuất xa từ tầng mây này đến tầng khác.Tim hắn co thắt lại đau đớn tột cùng, hắn đã hối hận rồi sao?
HẾT CHƯƠNG 1