Chương 11
Một tiếng thở dài chậm rãi mà đến, Đức phi nhặt lên lược ngọc trên mặt đất, đưa tay nâng Thiển Thư đứng lên. "Thiển Thư... " Nàng nở nụ cười, đáy mắt chưa từng có tức giận. "Ngươi đi theo bên người bản cung nhiều năm, bản cung chưa bao giờ xem ngươi như nô tài." Hai tay nàng đặt trên vai Thiển Thư, nhìn cặp mắt kia dường như có khẩn trương lại gây cho người ta thương xót, đáy lòng lại bất đắc dĩ. "Vào cung lâu như vậy, ngươi vẫn luôn bồi bên cạnh ta." Đức phi giấu đi khoảng cách chủ tớ, dẫn dắt từng bước: "Ta xem ngươi như tỷ muội trong nhà, chưa bao giờ muốn lấy tư thái chủ tử đối với ngươi. Trong cung lòng người phức tạp, hơi vô ý sẽ tai ương mất mạng. Ta nghĩ ngươi trở về nhà một chút, nếu có thể tìm được người nào trong sạch kết thân, vậy thì ở lại nhà, rời xa thị phi trong cung."
Đức phi có lòng tốt cũng là thật lòng. Thân là nữ nhân của Hoàng đế, vận mệnh nằm trong tay hắn đã không thể lựa chọn, cho dù chết cũng không được rời khỏi Hoàng cung. Nếu chung quy không thể đáp lại tình cảm của Thiển Thư, không ngại hoàn toàn chặt đứt tâm niệm của nàng, thả nàng ra khỏi cung, cho nàng một nơi chốn trở về tốt nhất. Mà không phải cùng nàng, ở trong Hậu cung vượt qua cuộc sống phi tần.
Thiển Thư không hiểu dụng tâm của Đức phi, sau khi nàng đang nghe những lời nói đó thì rơi vào trầm mặc. Đáy mắt của nàng phiếm ánh lệ, bả vai bị Đức phi giữ thoáng run run, cả người cố gắng áp đáy lòng sắp bị bộc phát kích động. "Nương nương coi nô tỳ như tỷ muội, nô tỳ cảm tạ ân đức sâu sắc." Giọng Thiển Thư mang theo một tia run rẩy, nàng hít sâu, thời điểm ngẩng đầu lên lại, trên mặt hiện ra nụ cười làm cho người ta đau lòng. "Tiến cung nhiều năm, nô tỳ chưa từng rời cung. Nay được nương nương ân chuẩn, nếu có thể, Thiển Thư muốn xuất phát trước thời gian, cũng sớm trở về hầu hạ nương nương."
Đức phi không đáp, không khí mê man nhè nhẹ đau khổ cùng không thể nói rõ bất đắc dĩ. Nàng cúi đầu, sau đó lấy ngọc bài giao vào trong tay Thiển Thư, không nói rõ tác dụng của nó, chỉ mỉm cười, nhợt nhạt khuynh thành. "Được." Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn Thiển Thư lui ra, một lần nữa ngồi trở lại trước gương đồng, "Người tới, chải đầu cho bản cung."
****
Hoàng hậu sinh bệnh, việc thỉnh an mỗi ngày của nhóm phi tần đều bị huỷ bỏ. Tất cả mọi người đều đoán ra nguyên do Hoàng hậu sinh bệnh nhưng không ai thật sự rõ ràng vì cái gì Hoàng hậu mặc cả người ướt đẫm đến Chiêu Hoa Cung của Cơ phi. Hoàng hậu bị phong hàn, Hoàng đế trẻ tuổi đương nhiên phải đến thăm, sau khi hạ triều liền hướng đến tẩm cung Hoàng hậu, vẻ mặt lo lắng.
"Thanh Dao, Thanh Dao." Triệu Ảnh ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của Tố Hoà Thanh Dao. "Có cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa? Thái y kê thuốc có uống thuốc đúng giờ?" Đế vương trẻ tuổi rốt cuộc lòng dạ không sâu, tất cả tình ý đểu thể hiện hết trên mặt. Giờ phút này, hắn ngắm nhìn thật lâu gương mặt trắng thuần của tiểu mỹ nhân trên giường, lòng cảm thán, mặt lộ vẻ si tình.
Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi ngồi dậy, thần trí của nàng vẫn còn mê man, cả người hư thoát vô lực. "Hoàng thượng không nên đến đây." Nàng tựa vào đầu giường, hai tròng mắt hơi hơi buông xuống, lộ vẻ mỏi mệt. "Nô tì đang nhiễm phong hàn, không muốn lây Hoàng thượng, chờ nô tì hoàn toàn hồi phục, lại hướng Hoàng thượng thỉnh an."
"Hoàng hậu đừng lo lắng. Trẫm là thiên tử, há có thể dễ dàng bị tà phong xâm nhập? Có trẫm ở bên, cũng có thể cho ngươi yên tâm, càng có thể làm cho ốm đau sớm rời xa ngươi." Khi nói chuyện, cung nữ bưng một chén dược đưa đến. Nghe thấy lời Hoàng đế trẻ tuổi nói, không khỏi vui mừng vì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ân ái hoà thuận, đối với đồn đãi Cơ phi độc sủng hậu cung, lo lắng ban đầu bay mất.
Hoàng đế thuận tay tiếp chén dược, hắn bưng chén thuốc, không ngừng khuấy đều. "Thanh Dao, thuốc này có vẻ thực đắng, trẫm đút cho ngươi." Nói xong, hắn thật cẩn thận múc một muỗng đưa đến bên môi Tố Hoà Thanh Dao, chén dược thì kê phía dưới, tránh cho thuốc bị nhiễu xuống áo ngủ bằng gấm.
Dù bị nhiễm phong hàn, Tố Hoà Thanh Dao vẫn luôn xa lánh không thay đổi. Nàng lắc lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc trong tay Triệu Ảnh, một hơi uống hết chén dược, mặt mày cũng không nhăn, giống như chén thuốc này căn bản chỉ như nước lã bình thường. "Đem xuống đi." Uống dược xong, nàng lấy quả mơ từ trong chén cung nữ dâng lên, bỏ vào trong miệng, nói với Triệu Ảnh: "Hoàng thượng là vua của một nước, hiện tại nên phê duyệt tấu chương, không phải ngồi ở đây bồi nô tì."
Sắc mặt Triệu Ảnh hơi hơi trầm xuống, lại không thể tức giận. Qua một lát, hắn đứng lên, lo âu, nóng lòng như lửa đốt đều bị sự xa cách của Tố Hoà Thanh Dao tiêu diệt. "Hoàng hậu, khi nào ngươi mới có thể giống mấy phi tần khác, làm nũng với trẫm." Hắn phất tay áo, cung nữ, thái giám trong tẩm cung đều quỳ xuống, trong lòng hắn tràn đầy tức giận, bất đắc dĩ rời đi.
Sắc trời đen dần. Tố Hoà Thanh Dao được cung nữ nâng đỡ chậm rãi đứng ở cửa tẩm cung, bên ngoài mây đen đã muốn dày đặc, chỉ sợ không lâu sẽ có mưa to. Nàng nắm chặt y bào khoác trên người, gió ngẫu nhiên thổi đến, thổi loạn những sợi tóc nàng chưa kịp chải vuốt. Bọn cung nữ, thái giám bên ngoài theo phân phó của các chủ tử các cung mà bận rộn không ngừng, một giọt mưa mang theo hơi lạnh nhỏ xuống trán Tố Hoà Thanh Dao, nàng nâng tay quẹt lấy, đấy mắt nhợt nhạt tiếng thở dài.
Rõ ràng nàng là Hoàng hậu, chấp chưởng phượng ấn, là nữ nhân có số mệnh cao quý, quyền lực nhất mà ai cũng khao khát. Vì sao lòng của nàng, lại nặng trĩu đây? Nhiều thời điểm, ngay cả chính nàng cũng không rõ rốt cuộc mình mê man cái gì. Coi như, từ nhỏ nàng luôn tìm kiếm nhưng tìm kiếm cái gì, nàng cũng không biết.
"Nương nương, thân ngài nhiễm phong hàn, phượng thể chưa khoẻ, nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Lão mama quan tâm thân thể Hoàng hậu, đứng sau lưng Tố Hoà Thanh Dao trong chốc lát, đúng lúc nhắc nhở, hy vọng nàng quay trở về giường nằm, tránh thân thể bị gió lạnh thổi trúng, tăng thêm cảm nhiễm phong hàn.
"Hứa mama." Tố Hoà Thanh Dao không quay đầu lại, mắt nhìn thân ảnh biến mất ở phương xa, chậm rãi nhắm mắt rồi sau đó lại nhẹ nhàng mở ra: "Lâu rồi trời không có mưa, trận mưa này không biết sẽ kéo dài bao lâu."
"Khởi bẩm nương nương, lão nô cũng không biết trận mưa này có thể rơi bao lâu. Bất quá, nhìn trời hôm nay, chỉ sợ là mưa to." Hứa mama nói xong, trước mắt chợt loé lên tia chớp, sau đó liền ầm ầm vang lên tiếng sấm xa xa. Tiếng sấm quá lớn, Hứa mama tuổi già bị giật mình, thân mình không khỏi lùi về sau mấy bước, vội vàng nói: "Nương nương, sét đánh. Ngài vẫn nên quay về giường nghỉ ngơi đi."
"Không sao." Tố Hoà Thanh Dao cố chấp cự tuyệt sự quan tâm của Hứa mama, tầm mắt nhìn theo nơi tia chớp loé qua rồi dừng lại. Bỗng nhiên, trước mắt của nàng thoáng hiện một đạo bóng trắng mơ hồ, cúi đầu, trừ bỏ giọt mưa vẫn rơi như trút xuống cũng không có cái gì. "Hứa mama, vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không?" Nàng hỏi, có lẽ Hứa mama sẽ có phát hiện.
"Khởi bẩm nương nương, lão nô không biết ý nương nương hỏi là gì. Dù vậy, mới vừa rồi lão nô cũng nhìn thấy một bóng trắng thuần dường như là con mèo xẹt qua cửa cung."Hứa mama trả lời.
Trong hoàng cung dưỡng mèo khi nào? Tố Hoà Thanh Dao vịn một bên cửa, nhìn mưa ngày càng to, đành đóng cửa quay về giường nghỉ tạm. Bên ngoài các cung nữ, thái giám đều vội lấy tay áo che đầu tự mình chạy đến nơi có mái che. Mắt thấy cửa tẩm cung sẽ đóng, bóng trắng ban nãy chợt loé rồi lướt qua, xuất hiện bên trong tẩm cung của Tố Hoà Thanh Dao.
"Ai nha!" Tiểu cung nữ đầu tiên phát hiện ra nó đang muốn bắt lại, chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, ý thức được chỗ thất thố, tiểu cung nữ vội chạy nhanh lại, quỳ trên mặt đất, "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng. Nô tỳ không phải cố ý phát ra tạp âm, là vật nhỏ này đột nhiên xông tới..." Khi nói chuyện, đã có thái giám đứng bên cạnh ôm một con mèo màu trắng thuần đứng lên không dám nhúc nhích. Hắn dùng ống tay áo lau nước mưa dính trên lông tiểu tử kia, ôm nó đi đến trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Khởi bẩm nương nương, hình như là con hồ ly."
Thật là một con hồ ly. Chính là hình thể của nó quá mức tròn vo, cỡ hai lạng nên ít ai có thể phát hiện. Liền ngay cả hồ ly vốn nên có mỏ nhọn thì nó lại khéo sinh ít đi một chút mỏ nhọn, thoạt nhìn căn bản như một quả cầu tuyết trắng thuần. Tiểu hồ ly bị thái giám ôm vào trong ngực, lại không có giãy dụa, ngược lại thoải mái dựa vào, tuỳ ý người khác sờ nựng.
"Nương nương, thứ vừa rồi lão nô nhìn thấy, chỉ sợ là con tiểu hồ ly này." Hứa mama nói.
"Hồ ly sao?" T ố Hoà Thanh Dao cẩn thận, đoan trang nhìn vào tiểu hồ ly nằm trong lòng ngực thái giám, hậu viện hoàng cung, chưa từng bao giờ xuất hiện hồ ly, hơn nữa lại là một con hồ ly trắng thuần như vậy. Đều nói hồ ly có linh tính, nhìn bộ dáng nó, hẳn là bị sấm sét quấy nhiễu, không có nơi trốn nên mới xuất hiện. "Nhìn thật có chút chênh lệch." Chung quy không nhịn được tiểu hồ ly tròn vo như cục bông thế này, Tố Hoà Thanh Dao đưa tay đụng vào đầu nhỏ của nó, không đợi làm nhiều động tác, tiểu hồ ly liền nhảy đến chỗ nàng, thật cẩn thận dịch chuyển vào trong lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao.
Một màn như thế làm cho khoé môi Tố Hoà Thanh Dao hiếm khi hiện lên một mạt tươi cười. Nàng cho lui tất cả nô tài, đối với tiểu cung nữ vừa rồi thất lễ cũng không trách phạt. "Hồ ly có linh tính, lời này nói có lẽ đúng." Nhìn tiểu tử kia an nhàn trong lòng ngực, Tố Hoà Thanh Dao có ý lưu giữ: "Ngươi nếu muốn ở lại chỗ này, bản cung liền chiếu cố ngươi, cũng miễn cho ngươi sống lang thang khổ sở." Qua một hồi, nàng lại gọi lão mama, nói: "Hứa mama, lấy đệm gấm đặt ở bên giường, cho tiểu hồ ở lại nơi này của bản cung đi."
****
Mưa to suốt đêm, đến sáng sớm rốt cuộc có dấu hiệu nhỏ lại. Nhưng dù vậy thì sấm chớp cũng không bởi vì mưa giảm mà đình chỉ, mây đen dày đặc, cả kinh thành như đều bị giông tố bao phủ ở giữa. Các nhóm nô tài trong cung không bởi vì ngày mưa mà lười biếng, bọn họ mạo hiểm dưới mưa vẫn bận rộn đi lại, hoặc là truyền lệnh, hoặc là chủ tử phân phó đi phủ nội vụ lấy đồ.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, bệnh phong hàn của Tố Hoà Thanh Dao có hơi chuyển biến tốt đẹp. Nàng khoác y bào xuống giường, tiểu hồ ly tròn vo xuất hiện hôm qua đang cuộn thành một đoàn như quả cầu tuyết nằm trên nệm gấm, nhìn không thấy mắt, không biết là ngủ hay tỉnh. Tố Hoà Thanh Dao ôm lấy nó, đang định gọi cung nữ vào chải đầu, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay đến.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Cơ phi ở bên ngoài tẩm cung, nói là đến thỉnh an nương nương." Tiểu thái giám đi tới bẩm báo.
"Cơ phi? Không phải đã nói thân thể bản cung không khoẻ, nhóm phi tần miễn thỉnh an vài ngày sao?" Tố Hoà Thanh Dao nói.
"Vậy... Nô tài kêu nàng trở về?" Tiểu thái giám do dự, không biết nên làm như thế nào.
"Cho nàng vào đi." Tố Hoà Thanh Dao xoa xoa lông mềm của tiểu hồ ly, xoay người trở lại trên giường. Nàng không biết Cơ phi này lại đến tính làm cái gì, tựa hồ làm cho nàng chép phạt cung quy hay cấm túc trong tẩm cung, không được ra ngoài, chung quy là một việc khó.
Đức phi có lòng tốt cũng là thật lòng. Thân là nữ nhân của Hoàng đế, vận mệnh nằm trong tay hắn đã không thể lựa chọn, cho dù chết cũng không được rời khỏi Hoàng cung. Nếu chung quy không thể đáp lại tình cảm của Thiển Thư, không ngại hoàn toàn chặt đứt tâm niệm của nàng, thả nàng ra khỏi cung, cho nàng một nơi chốn trở về tốt nhất. Mà không phải cùng nàng, ở trong Hậu cung vượt qua cuộc sống phi tần.
Thiển Thư không hiểu dụng tâm của Đức phi, sau khi nàng đang nghe những lời nói đó thì rơi vào trầm mặc. Đáy mắt của nàng phiếm ánh lệ, bả vai bị Đức phi giữ thoáng run run, cả người cố gắng áp đáy lòng sắp bị bộc phát kích động. "Nương nương coi nô tỳ như tỷ muội, nô tỳ cảm tạ ân đức sâu sắc." Giọng Thiển Thư mang theo một tia run rẩy, nàng hít sâu, thời điểm ngẩng đầu lên lại, trên mặt hiện ra nụ cười làm cho người ta đau lòng. "Tiến cung nhiều năm, nô tỳ chưa từng rời cung. Nay được nương nương ân chuẩn, nếu có thể, Thiển Thư muốn xuất phát trước thời gian, cũng sớm trở về hầu hạ nương nương."
Đức phi không đáp, không khí mê man nhè nhẹ đau khổ cùng không thể nói rõ bất đắc dĩ. Nàng cúi đầu, sau đó lấy ngọc bài giao vào trong tay Thiển Thư, không nói rõ tác dụng của nó, chỉ mỉm cười, nhợt nhạt khuynh thành. "Được." Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn Thiển Thư lui ra, một lần nữa ngồi trở lại trước gương đồng, "Người tới, chải đầu cho bản cung."
****
Hoàng hậu sinh bệnh, việc thỉnh an mỗi ngày của nhóm phi tần đều bị huỷ bỏ. Tất cả mọi người đều đoán ra nguyên do Hoàng hậu sinh bệnh nhưng không ai thật sự rõ ràng vì cái gì Hoàng hậu mặc cả người ướt đẫm đến Chiêu Hoa Cung của Cơ phi. Hoàng hậu bị phong hàn, Hoàng đế trẻ tuổi đương nhiên phải đến thăm, sau khi hạ triều liền hướng đến tẩm cung Hoàng hậu, vẻ mặt lo lắng.
"Thanh Dao, Thanh Dao." Triệu Ảnh ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của Tố Hoà Thanh Dao. "Có cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa? Thái y kê thuốc có uống thuốc đúng giờ?" Đế vương trẻ tuổi rốt cuộc lòng dạ không sâu, tất cả tình ý đểu thể hiện hết trên mặt. Giờ phút này, hắn ngắm nhìn thật lâu gương mặt trắng thuần của tiểu mỹ nhân trên giường, lòng cảm thán, mặt lộ vẻ si tình.
Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi ngồi dậy, thần trí của nàng vẫn còn mê man, cả người hư thoát vô lực. "Hoàng thượng không nên đến đây." Nàng tựa vào đầu giường, hai tròng mắt hơi hơi buông xuống, lộ vẻ mỏi mệt. "Nô tì đang nhiễm phong hàn, không muốn lây Hoàng thượng, chờ nô tì hoàn toàn hồi phục, lại hướng Hoàng thượng thỉnh an."
"Hoàng hậu đừng lo lắng. Trẫm là thiên tử, há có thể dễ dàng bị tà phong xâm nhập? Có trẫm ở bên, cũng có thể cho ngươi yên tâm, càng có thể làm cho ốm đau sớm rời xa ngươi." Khi nói chuyện, cung nữ bưng một chén dược đưa đến. Nghe thấy lời Hoàng đế trẻ tuổi nói, không khỏi vui mừng vì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ân ái hoà thuận, đối với đồn đãi Cơ phi độc sủng hậu cung, lo lắng ban đầu bay mất.
Hoàng đế thuận tay tiếp chén dược, hắn bưng chén thuốc, không ngừng khuấy đều. "Thanh Dao, thuốc này có vẻ thực đắng, trẫm đút cho ngươi." Nói xong, hắn thật cẩn thận múc một muỗng đưa đến bên môi Tố Hoà Thanh Dao, chén dược thì kê phía dưới, tránh cho thuốc bị nhiễu xuống áo ngủ bằng gấm.
Dù bị nhiễm phong hàn, Tố Hoà Thanh Dao vẫn luôn xa lánh không thay đổi. Nàng lắc lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc trong tay Triệu Ảnh, một hơi uống hết chén dược, mặt mày cũng không nhăn, giống như chén thuốc này căn bản chỉ như nước lã bình thường. "Đem xuống đi." Uống dược xong, nàng lấy quả mơ từ trong chén cung nữ dâng lên, bỏ vào trong miệng, nói với Triệu Ảnh: "Hoàng thượng là vua của một nước, hiện tại nên phê duyệt tấu chương, không phải ngồi ở đây bồi nô tì."
Sắc mặt Triệu Ảnh hơi hơi trầm xuống, lại không thể tức giận. Qua một lát, hắn đứng lên, lo âu, nóng lòng như lửa đốt đều bị sự xa cách của Tố Hoà Thanh Dao tiêu diệt. "Hoàng hậu, khi nào ngươi mới có thể giống mấy phi tần khác, làm nũng với trẫm." Hắn phất tay áo, cung nữ, thái giám trong tẩm cung đều quỳ xuống, trong lòng hắn tràn đầy tức giận, bất đắc dĩ rời đi.
Sắc trời đen dần. Tố Hoà Thanh Dao được cung nữ nâng đỡ chậm rãi đứng ở cửa tẩm cung, bên ngoài mây đen đã muốn dày đặc, chỉ sợ không lâu sẽ có mưa to. Nàng nắm chặt y bào khoác trên người, gió ngẫu nhiên thổi đến, thổi loạn những sợi tóc nàng chưa kịp chải vuốt. Bọn cung nữ, thái giám bên ngoài theo phân phó của các chủ tử các cung mà bận rộn không ngừng, một giọt mưa mang theo hơi lạnh nhỏ xuống trán Tố Hoà Thanh Dao, nàng nâng tay quẹt lấy, đấy mắt nhợt nhạt tiếng thở dài.
Rõ ràng nàng là Hoàng hậu, chấp chưởng phượng ấn, là nữ nhân có số mệnh cao quý, quyền lực nhất mà ai cũng khao khát. Vì sao lòng của nàng, lại nặng trĩu đây? Nhiều thời điểm, ngay cả chính nàng cũng không rõ rốt cuộc mình mê man cái gì. Coi như, từ nhỏ nàng luôn tìm kiếm nhưng tìm kiếm cái gì, nàng cũng không biết.
"Nương nương, thân ngài nhiễm phong hàn, phượng thể chưa khoẻ, nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Lão mama quan tâm thân thể Hoàng hậu, đứng sau lưng Tố Hoà Thanh Dao trong chốc lát, đúng lúc nhắc nhở, hy vọng nàng quay trở về giường nằm, tránh thân thể bị gió lạnh thổi trúng, tăng thêm cảm nhiễm phong hàn.
"Hứa mama." Tố Hoà Thanh Dao không quay đầu lại, mắt nhìn thân ảnh biến mất ở phương xa, chậm rãi nhắm mắt rồi sau đó lại nhẹ nhàng mở ra: "Lâu rồi trời không có mưa, trận mưa này không biết sẽ kéo dài bao lâu."
"Khởi bẩm nương nương, lão nô cũng không biết trận mưa này có thể rơi bao lâu. Bất quá, nhìn trời hôm nay, chỉ sợ là mưa to." Hứa mama nói xong, trước mắt chợt loé lên tia chớp, sau đó liền ầm ầm vang lên tiếng sấm xa xa. Tiếng sấm quá lớn, Hứa mama tuổi già bị giật mình, thân mình không khỏi lùi về sau mấy bước, vội vàng nói: "Nương nương, sét đánh. Ngài vẫn nên quay về giường nghỉ ngơi đi."
"Không sao." Tố Hoà Thanh Dao cố chấp cự tuyệt sự quan tâm của Hứa mama, tầm mắt nhìn theo nơi tia chớp loé qua rồi dừng lại. Bỗng nhiên, trước mắt của nàng thoáng hiện một đạo bóng trắng mơ hồ, cúi đầu, trừ bỏ giọt mưa vẫn rơi như trút xuống cũng không có cái gì. "Hứa mama, vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không?" Nàng hỏi, có lẽ Hứa mama sẽ có phát hiện.
"Khởi bẩm nương nương, lão nô không biết ý nương nương hỏi là gì. Dù vậy, mới vừa rồi lão nô cũng nhìn thấy một bóng trắng thuần dường như là con mèo xẹt qua cửa cung."Hứa mama trả lời.
Trong hoàng cung dưỡng mèo khi nào? Tố Hoà Thanh Dao vịn một bên cửa, nhìn mưa ngày càng to, đành đóng cửa quay về giường nghỉ tạm. Bên ngoài các cung nữ, thái giám đều vội lấy tay áo che đầu tự mình chạy đến nơi có mái che. Mắt thấy cửa tẩm cung sẽ đóng, bóng trắng ban nãy chợt loé rồi lướt qua, xuất hiện bên trong tẩm cung của Tố Hoà Thanh Dao.
"Ai nha!" Tiểu cung nữ đầu tiên phát hiện ra nó đang muốn bắt lại, chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, ý thức được chỗ thất thố, tiểu cung nữ vội chạy nhanh lại, quỳ trên mặt đất, "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng. Nô tỳ không phải cố ý phát ra tạp âm, là vật nhỏ này đột nhiên xông tới..." Khi nói chuyện, đã có thái giám đứng bên cạnh ôm một con mèo màu trắng thuần đứng lên không dám nhúc nhích. Hắn dùng ống tay áo lau nước mưa dính trên lông tiểu tử kia, ôm nó đi đến trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Khởi bẩm nương nương, hình như là con hồ ly."
Thật là một con hồ ly. Chính là hình thể của nó quá mức tròn vo, cỡ hai lạng nên ít ai có thể phát hiện. Liền ngay cả hồ ly vốn nên có mỏ nhọn thì nó lại khéo sinh ít đi một chút mỏ nhọn, thoạt nhìn căn bản như một quả cầu tuyết trắng thuần. Tiểu hồ ly bị thái giám ôm vào trong ngực, lại không có giãy dụa, ngược lại thoải mái dựa vào, tuỳ ý người khác sờ nựng.
"Nương nương, thứ vừa rồi lão nô nhìn thấy, chỉ sợ là con tiểu hồ ly này." Hứa mama nói.
"Hồ ly sao?" T ố Hoà Thanh Dao cẩn thận, đoan trang nhìn vào tiểu hồ ly nằm trong lòng ngực thái giám, hậu viện hoàng cung, chưa từng bao giờ xuất hiện hồ ly, hơn nữa lại là một con hồ ly trắng thuần như vậy. Đều nói hồ ly có linh tính, nhìn bộ dáng nó, hẳn là bị sấm sét quấy nhiễu, không có nơi trốn nên mới xuất hiện. "Nhìn thật có chút chênh lệch." Chung quy không nhịn được tiểu hồ ly tròn vo như cục bông thế này, Tố Hoà Thanh Dao đưa tay đụng vào đầu nhỏ của nó, không đợi làm nhiều động tác, tiểu hồ ly liền nhảy đến chỗ nàng, thật cẩn thận dịch chuyển vào trong lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao.
Một màn như thế làm cho khoé môi Tố Hoà Thanh Dao hiếm khi hiện lên một mạt tươi cười. Nàng cho lui tất cả nô tài, đối với tiểu cung nữ vừa rồi thất lễ cũng không trách phạt. "Hồ ly có linh tính, lời này nói có lẽ đúng." Nhìn tiểu tử kia an nhàn trong lòng ngực, Tố Hoà Thanh Dao có ý lưu giữ: "Ngươi nếu muốn ở lại chỗ này, bản cung liền chiếu cố ngươi, cũng miễn cho ngươi sống lang thang khổ sở." Qua một hồi, nàng lại gọi lão mama, nói: "Hứa mama, lấy đệm gấm đặt ở bên giường, cho tiểu hồ ở lại nơi này của bản cung đi."
****
Mưa to suốt đêm, đến sáng sớm rốt cuộc có dấu hiệu nhỏ lại. Nhưng dù vậy thì sấm chớp cũng không bởi vì mưa giảm mà đình chỉ, mây đen dày đặc, cả kinh thành như đều bị giông tố bao phủ ở giữa. Các nhóm nô tài trong cung không bởi vì ngày mưa mà lười biếng, bọn họ mạo hiểm dưới mưa vẫn bận rộn đi lại, hoặc là truyền lệnh, hoặc là chủ tử phân phó đi phủ nội vụ lấy đồ.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, bệnh phong hàn của Tố Hoà Thanh Dao có hơi chuyển biến tốt đẹp. Nàng khoác y bào xuống giường, tiểu hồ ly tròn vo xuất hiện hôm qua đang cuộn thành một đoàn như quả cầu tuyết nằm trên nệm gấm, nhìn không thấy mắt, không biết là ngủ hay tỉnh. Tố Hoà Thanh Dao ôm lấy nó, đang định gọi cung nữ vào chải đầu, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay đến.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Cơ phi ở bên ngoài tẩm cung, nói là đến thỉnh an nương nương." Tiểu thái giám đi tới bẩm báo.
"Cơ phi? Không phải đã nói thân thể bản cung không khoẻ, nhóm phi tần miễn thỉnh an vài ngày sao?" Tố Hoà Thanh Dao nói.
"Vậy... Nô tài kêu nàng trở về?" Tiểu thái giám do dự, không biết nên làm như thế nào.
"Cho nàng vào đi." Tố Hoà Thanh Dao xoa xoa lông mềm của tiểu hồ ly, xoay người trở lại trên giường. Nàng không biết Cơ phi này lại đến tính làm cái gì, tựa hồ làm cho nàng chép phạt cung quy hay cấm túc trong tẩm cung, không được ra ngoài, chung quy là một việc khó.