Chương 22
Cơ Phi Yên nói cười chuyện tiếu lâm đi đến. Xiêm y phấn nhạt càng giúp tăng thêm sự xinh đẹp của nàng, nàng nhẹ lắc lắc vòng eo nhu nhuyễn, quyến rũ mà cười khẽ không hề thấy mâu thuẫn trên thân người của nàng, ngược lại làm cho người ta phải sáng mắt ngời ngời. Nàng cười nhẹ, gương mặt hàm xuân lay động tâm Hoàng đế trẻ tuổi, chờ hắn đem lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Cơ Phi Yên, nàng lại che miệng thẹn thùng thoáng nhìn, kéo người Thục phi lại, nói: "Hoàng thượng rất bất công, chỉ lo cùng Hoàng hậu nương nương ngắm cảnh, vắng vẻ tỷ muội chúng ta. Khiến người ta thật thương tâm!"
Cho tới bây giờ luôn kiều mị mê hoặc người nhất.
Biết rõ hồng nhan là kẻ gây hoạ, nữ nhân càng xinh đẹp càng có thể nhiễu loạn quân tâm. Hoàng đế cũng không sợ hãi, ngược lại nghênh diện mà bước đến, thần hồn bị mê hoặc điên đảo. "Ái phi sao có thể nghĩ như vậy?" Hoàng đế cầm tay Cơ Phi Yên, đau lòng nàng, hống nàng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý vốn thuộc về nam nhân. Hắn đương nhiên đắc ý, tiểu mỹ nhân mị hoặc khuynh thành như thế là nữ nhân của hắn, tiểu mỹ nhân khuynh quốc vô song còn bị hắn hưởng thụ một mình, nhìn chung lại lịch đại quân vương, ai có diễm phúc được như hắn? Hắn đắc ý, so với quân chủ nắm cả thiên hạ càng thêm đắc ý.
"Nơi đây phong cảnh hợp lòng người, ái phi cũng đã đến, cảnh đẹp cũng trở thành độc nhất vô nhị." Hoàng đế khen mỹ mạo Cơ Phi Yên, dư quang thường thường im lặng nhìn Tố Hoà Thanh Dao không nói gì. Hắn biết nàng hiểu được, hắn là thiên tử, được hắn ca ngợi chính là vinh hạnh. Mà Tố Hoà Thanh Dao, vốn có thể được thiên tử lời ngon tiếng ngọt nhưng vì nàng cự tuyệt, nên bỏ lỡ cơ duyên.
"Hoàng thượng thật sự rất bất công! Chỉ biết muội muội mỹ mạo, lại xem nhẹ thiếp." Thục phi ở một bên phát hờn, mềm dựa vào lòng ngực Hoàng đế, quanh thân tản ra hương thơm làm nam nhân xuân tâm nhộn nhạo.
"Ai! Trẫm như thế nào lại bất công đây? Cho tới bây giờ trẫm luôn đối xử bình đẳng, làm sao có lòng có thiên vị được?" Đối với Hoàng đế, ai đến cũng không cự tuyệt, hô hấp của hắn thật sâu mùi hương nồng đậm trên người Thục phi. Sơn dã rừng rậm, trái phải đều ôm, quả nhiên là cực lạc nhân gian.
Tố Hoà Thanh Dao có chút không nhìn nổi, nàng không tỏ thái độ, nhưng lại đi theo đường nhỏ phía trước, xem nhẹ việc phía sau có hộ vệ theo sau hay không, cũng không có thoáng nhìn thấy khi nàng xoay người, Cơ Phi Yên chợt loé tinh quang trong mắt nhìn nàng. Tố Hoà Thanh Dao dọc theo đường nhỏ không tính là bằng phẳng đến bên dòng suối, ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước bập bềnh, độ lên một tầng màu vàng mỏng. Tố Hoà Thanh Dao dừng cước bộ, nhìn trời chiều rất xa, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài.
Thói quen che giấu cảm xúc trước mặt người khác khiến cho trong lòng Tố Hoà Thanh Dao luôn cô độc cùng tịch mịch. Vị trí càng cao càng lạnh lẽo. Là nữ nhân, nàng đã mặc phượng bào ngồi trên ngai vị Hoàng hậu. Nàng trở thành đối tượng để dân chúng chiêm ngưỡng, cũng là nữ nhân cao quý nhất không ai dám khinh nhờn. Thế thì đã sao? Thế tục phồn hoa, tuy là vẫn giữ được không nhiễm bùn lầy, nhưng nàng vẫn đang ở nhân gian, vẫn phân phẩm cấp ấm lạnh vô thường.
Nếu, nàng không phải Tố Hoà Thanh Dao, không phải Hoàng hậu phải chấp chưởng phượng ấn quản lý lục cung, nàng có thể là ai đây?
Hời hợt nhìn ảnh ngược của chính mình trong dòng suối, cao quý lãnh diễm, tuyệt mỹ thoát tục. Nàng nhặt lên một viên đá ném vào trong nước, làm xao động ảnh ngược. Viên đá không có nặng mấy thong thả khuấy động dòng suối hai ba vòng, sau đó vững vàng lọt tỏm vào lòng suối.
Đợi cho bóng ảnh một lần nữa hiện trở lại, Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai là thanh âm nước chảy, cũng có gió nhẹ từ từ thổi qua.
"Tiểu mỹ nhân! Huynh đệ mau nhìn, có tiểu mỹ nhân ở đây!" Cách đó không xa đột ngột truyền đến một tiếng gọi to, nhiễu loạn sự yên tĩnh của Tố Hoà Thanh Dao. Nàng khẽ nhíu mày, trước mắt không biết khi nào xuất hiện hai nam nhân quần áo tả tơi. Bọn họ nhìn Tố Hoà Thanh Dao, trên mặt đầy râu dần dần xuất hiện biểu tình si mê. "Thật đẹp!" Trong đó, một nam nhân theo bản năng mở miệng ra, xoa xoa tay tiến lại gần, Tố Hoà Thanh Dao xuất ra khí tràng lạnh như băng, lui về sau hai bước, cẩn thận nhìn chung quanh.
Không ai! Ý thức được cơ hội hiếm có, nam nhân cản trước người Tố Hoà Thanh Dao, bắt đầu cởi áo dơ bẩn của mình ra, cười nói: "Lão thiên gia chiếu cố, đưa tới nữ nhân tựa như tiên nữ cho hai anh em chúng ta hưởng thụ. Tiên nữ, ngươi chớ hoảng sợ, tuy rằng chúng ta là nam nhân vùng núi lỗ mãng, nhưng tuyệt đối sẽ đối đãi tốt với ngươi." Hắn nuốt nước miếng sắp chảy ra, dùng sức xoa xoa ánh mắt: "Hắc hắc hắc, thật sự là khiến người ta chờ không nổi muốn ăn nhanh!"
"Lớn mật! Bản cung là Hoàng hậu, há lại cho phép ngươi nói lời ô uế như thế! Người đâu! Đưa hai người hắn..." Thời điểm nói đến một nửa, Tố Hoà Thanh Dao rốt cục ý thức được sự tình nghiêm trọng. Nàng một mình đi tới đây, hộ vệ căn bản không phát hiện sự rời đi của nàng, cũng không đi theo nàng đến đây. Nghĩ tới điều này, Tố Hoà Thanh Dao lui về sau vài bước, trong lòng nàng khẩn trương, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh lạnh lùng, không dám đem cảm xúc biểu lộ trên mặt.
"Hoàng hậu?" Hai nam nhân đương nhiên sẽ không tin tuyệt đại mỹ nhân trước mắt là mẫu nghi thiên hạ. Bọn họ liếc nhau, tươi cười càng khoa trương: "Nếu ngươi là Hoàng hậu, bọn ta chính là Hoàng đế!" Nam nhân cởi áo trần nửa người mở rộng vòng tay muốn tiến lên ôm lấy Tố Hoà Thanh Dao, hắn càng không ngừng cười, trong lòng kích động khó kiềm chế dụ dỗ: "Tiên nữ, tiên nữ! Hắc hắc hắc, ngươi yên tâm, tương lai nhất định chúng ta sẽ sủng ngươi như Hoàng hậu." Nói xong, nam nhân dùng sức muốn đánh sau gáy Tố Hoà Thanh Dao nhưng bị nàng đúng lúc né tránh, đánh vào khoảng không.
"Các ngươi! Quả thực là làm càn!!!" Trên mặt Tố Hoà Thanh Dao rốt cục toát ra sắc mặt kinh hoảng, nàng muốn né ra lại phát hiện hai nam nhân đã sớm giống như đã dán mắt chặt vào con mồi, mặc kệ nàng hướng bên nào chạy, bọn họ cũng đuổi theo nàng, bắt được nàng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tố Hoà Thanh Dao không ngừng tìm kiếm biện pháp có thể tự cứu, nàng không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đói khát của hai nam nhân kia. Thậm chí, nàng tưởng tượng đến, nếu nàng không thể đào thoát khỏi tay hai nam nhân trước mặt, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Ngay lúc nàng tiến thối lưỡng nan, hai nam nhân như hổ rình mồi tính toán muốn vồ đến lần nữa, bên tai Tố Hoà Thanh Dao bỗng truyền đến tiếng kêu nho nhỏ.
"Thanh Dao!" Cơ Phi Yên không biết như thế nào xuất hiện ở đây. Nàng nhìn vô cùng lo lắng, cố gắng chạy hết sức đến chắn trước người Tố Hoà Thanh Dao, như lâm đại địch nói: "Ngươi đi mau! Hộ vệ ngay trong rừng, mau gọi bọn họ lại đây."
"Hắc hắc hắc, lại tới một tiên nữ nữa! Đều xinh đẹp, đều là tiểu mỹ nhân!" Nam nhân vẫn còn mặc quần áo chép miệng nở nụ cười, hắn huých cánh tay nam nhân cởi trần, nói: "Lúc này có hai người, hai anh em chúng ta không cần tranh đoạt."
"Cơ phi, ngươi..."
"Chạy mau!" Cơ Phi Yên thuỷ chung ngăn trước người Tố Hoà Thanh Dao, thừa dịp hai nam nhân chưa động thủ, khẩn trương nói: "Ta không để ngươi gặp nguy hiểm. Nếu vốn là chuyện không có biện pháp, ta nguyện thay người gánh chịu. Nương nương, thừa dịp hiện tại, chạy mau..."
Tình hình như thế, làm sao còn có cơ hội thoái thác do dự. Tố Hoà Thanh Dao cắn môi dưới giằng co một lát, rốt cục ngoan tuyệt bỏ Cơ Phi Yên lại, chạy ra ngoài. Sự tình phát triển đột ngột, nàng đã không có thời gian hỏi Cơ Phi Yên vì sao xuất hiện ở đây, vì sao một mình tiến đến, không mang theo người nào. Nàng chỉ biết là, Cơ Phi Yên vì cứu nàng mà hãm sâu hiểm cảnh, nếu không thể mang binh đến ứng cứu, Cơ Phi Yên có thể sẽ bị...
"Ta không để ngươi gặp nguy hiểm. Nếu vốn là chuyện không có biện pháp, ta nguyện thay người gánh chịu. Nương nương, thừa dịp hiện tại, chạy mau..." lời nói Cơ Phi Yên liên tục quanh quẩn bên tai. Một khắc đó, Tố Hoà Thanh Dao cảm thấy Cơ Phi Yên là đứa ngốc cố chấp, cũng một khắc đó, nàng cảm thấy Cơ Phi Yên ngốc khiến người ta trìu mến, cũng một khắc đó, nàng đột nhiên gắt gao cắn môi dưới, trong lòng ê ẩm dồn nén, tựa hồ bị cảm động...
Cho tới bây giờ luôn kiều mị mê hoặc người nhất.
Biết rõ hồng nhan là kẻ gây hoạ, nữ nhân càng xinh đẹp càng có thể nhiễu loạn quân tâm. Hoàng đế cũng không sợ hãi, ngược lại nghênh diện mà bước đến, thần hồn bị mê hoặc điên đảo. "Ái phi sao có thể nghĩ như vậy?" Hoàng đế cầm tay Cơ Phi Yên, đau lòng nàng, hống nàng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý vốn thuộc về nam nhân. Hắn đương nhiên đắc ý, tiểu mỹ nhân mị hoặc khuynh thành như thế là nữ nhân của hắn, tiểu mỹ nhân khuynh quốc vô song còn bị hắn hưởng thụ một mình, nhìn chung lại lịch đại quân vương, ai có diễm phúc được như hắn? Hắn đắc ý, so với quân chủ nắm cả thiên hạ càng thêm đắc ý.
"Nơi đây phong cảnh hợp lòng người, ái phi cũng đã đến, cảnh đẹp cũng trở thành độc nhất vô nhị." Hoàng đế khen mỹ mạo Cơ Phi Yên, dư quang thường thường im lặng nhìn Tố Hoà Thanh Dao không nói gì. Hắn biết nàng hiểu được, hắn là thiên tử, được hắn ca ngợi chính là vinh hạnh. Mà Tố Hoà Thanh Dao, vốn có thể được thiên tử lời ngon tiếng ngọt nhưng vì nàng cự tuyệt, nên bỏ lỡ cơ duyên.
"Hoàng thượng thật sự rất bất công! Chỉ biết muội muội mỹ mạo, lại xem nhẹ thiếp." Thục phi ở một bên phát hờn, mềm dựa vào lòng ngực Hoàng đế, quanh thân tản ra hương thơm làm nam nhân xuân tâm nhộn nhạo.
"Ai! Trẫm như thế nào lại bất công đây? Cho tới bây giờ trẫm luôn đối xử bình đẳng, làm sao có lòng có thiên vị được?" Đối với Hoàng đế, ai đến cũng không cự tuyệt, hô hấp của hắn thật sâu mùi hương nồng đậm trên người Thục phi. Sơn dã rừng rậm, trái phải đều ôm, quả nhiên là cực lạc nhân gian.
Tố Hoà Thanh Dao có chút không nhìn nổi, nàng không tỏ thái độ, nhưng lại đi theo đường nhỏ phía trước, xem nhẹ việc phía sau có hộ vệ theo sau hay không, cũng không có thoáng nhìn thấy khi nàng xoay người, Cơ Phi Yên chợt loé tinh quang trong mắt nhìn nàng. Tố Hoà Thanh Dao dọc theo đường nhỏ không tính là bằng phẳng đến bên dòng suối, ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước bập bềnh, độ lên một tầng màu vàng mỏng. Tố Hoà Thanh Dao dừng cước bộ, nhìn trời chiều rất xa, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài.
Thói quen che giấu cảm xúc trước mặt người khác khiến cho trong lòng Tố Hoà Thanh Dao luôn cô độc cùng tịch mịch. Vị trí càng cao càng lạnh lẽo. Là nữ nhân, nàng đã mặc phượng bào ngồi trên ngai vị Hoàng hậu. Nàng trở thành đối tượng để dân chúng chiêm ngưỡng, cũng là nữ nhân cao quý nhất không ai dám khinh nhờn. Thế thì đã sao? Thế tục phồn hoa, tuy là vẫn giữ được không nhiễm bùn lầy, nhưng nàng vẫn đang ở nhân gian, vẫn phân phẩm cấp ấm lạnh vô thường.
Nếu, nàng không phải Tố Hoà Thanh Dao, không phải Hoàng hậu phải chấp chưởng phượng ấn quản lý lục cung, nàng có thể là ai đây?
Hời hợt nhìn ảnh ngược của chính mình trong dòng suối, cao quý lãnh diễm, tuyệt mỹ thoát tục. Nàng nhặt lên một viên đá ném vào trong nước, làm xao động ảnh ngược. Viên đá không có nặng mấy thong thả khuấy động dòng suối hai ba vòng, sau đó vững vàng lọt tỏm vào lòng suối.
Đợi cho bóng ảnh một lần nữa hiện trở lại, Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai là thanh âm nước chảy, cũng có gió nhẹ từ từ thổi qua.
"Tiểu mỹ nhân! Huynh đệ mau nhìn, có tiểu mỹ nhân ở đây!" Cách đó không xa đột ngột truyền đến một tiếng gọi to, nhiễu loạn sự yên tĩnh của Tố Hoà Thanh Dao. Nàng khẽ nhíu mày, trước mắt không biết khi nào xuất hiện hai nam nhân quần áo tả tơi. Bọn họ nhìn Tố Hoà Thanh Dao, trên mặt đầy râu dần dần xuất hiện biểu tình si mê. "Thật đẹp!" Trong đó, một nam nhân theo bản năng mở miệng ra, xoa xoa tay tiến lại gần, Tố Hoà Thanh Dao xuất ra khí tràng lạnh như băng, lui về sau hai bước, cẩn thận nhìn chung quanh.
Không ai! Ý thức được cơ hội hiếm có, nam nhân cản trước người Tố Hoà Thanh Dao, bắt đầu cởi áo dơ bẩn của mình ra, cười nói: "Lão thiên gia chiếu cố, đưa tới nữ nhân tựa như tiên nữ cho hai anh em chúng ta hưởng thụ. Tiên nữ, ngươi chớ hoảng sợ, tuy rằng chúng ta là nam nhân vùng núi lỗ mãng, nhưng tuyệt đối sẽ đối đãi tốt với ngươi." Hắn nuốt nước miếng sắp chảy ra, dùng sức xoa xoa ánh mắt: "Hắc hắc hắc, thật sự là khiến người ta chờ không nổi muốn ăn nhanh!"
"Lớn mật! Bản cung là Hoàng hậu, há lại cho phép ngươi nói lời ô uế như thế! Người đâu! Đưa hai người hắn..." Thời điểm nói đến một nửa, Tố Hoà Thanh Dao rốt cục ý thức được sự tình nghiêm trọng. Nàng một mình đi tới đây, hộ vệ căn bản không phát hiện sự rời đi của nàng, cũng không đi theo nàng đến đây. Nghĩ tới điều này, Tố Hoà Thanh Dao lui về sau vài bước, trong lòng nàng khẩn trương, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh lạnh lùng, không dám đem cảm xúc biểu lộ trên mặt.
"Hoàng hậu?" Hai nam nhân đương nhiên sẽ không tin tuyệt đại mỹ nhân trước mắt là mẫu nghi thiên hạ. Bọn họ liếc nhau, tươi cười càng khoa trương: "Nếu ngươi là Hoàng hậu, bọn ta chính là Hoàng đế!" Nam nhân cởi áo trần nửa người mở rộng vòng tay muốn tiến lên ôm lấy Tố Hoà Thanh Dao, hắn càng không ngừng cười, trong lòng kích động khó kiềm chế dụ dỗ: "Tiên nữ, tiên nữ! Hắc hắc hắc, ngươi yên tâm, tương lai nhất định chúng ta sẽ sủng ngươi như Hoàng hậu." Nói xong, nam nhân dùng sức muốn đánh sau gáy Tố Hoà Thanh Dao nhưng bị nàng đúng lúc né tránh, đánh vào khoảng không.
"Các ngươi! Quả thực là làm càn!!!" Trên mặt Tố Hoà Thanh Dao rốt cục toát ra sắc mặt kinh hoảng, nàng muốn né ra lại phát hiện hai nam nhân đã sớm giống như đã dán mắt chặt vào con mồi, mặc kệ nàng hướng bên nào chạy, bọn họ cũng đuổi theo nàng, bắt được nàng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tố Hoà Thanh Dao không ngừng tìm kiếm biện pháp có thể tự cứu, nàng không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đói khát của hai nam nhân kia. Thậm chí, nàng tưởng tượng đến, nếu nàng không thể đào thoát khỏi tay hai nam nhân trước mặt, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Ngay lúc nàng tiến thối lưỡng nan, hai nam nhân như hổ rình mồi tính toán muốn vồ đến lần nữa, bên tai Tố Hoà Thanh Dao bỗng truyền đến tiếng kêu nho nhỏ.
"Thanh Dao!" Cơ Phi Yên không biết như thế nào xuất hiện ở đây. Nàng nhìn vô cùng lo lắng, cố gắng chạy hết sức đến chắn trước người Tố Hoà Thanh Dao, như lâm đại địch nói: "Ngươi đi mau! Hộ vệ ngay trong rừng, mau gọi bọn họ lại đây."
"Hắc hắc hắc, lại tới một tiên nữ nữa! Đều xinh đẹp, đều là tiểu mỹ nhân!" Nam nhân vẫn còn mặc quần áo chép miệng nở nụ cười, hắn huých cánh tay nam nhân cởi trần, nói: "Lúc này có hai người, hai anh em chúng ta không cần tranh đoạt."
"Cơ phi, ngươi..."
"Chạy mau!" Cơ Phi Yên thuỷ chung ngăn trước người Tố Hoà Thanh Dao, thừa dịp hai nam nhân chưa động thủ, khẩn trương nói: "Ta không để ngươi gặp nguy hiểm. Nếu vốn là chuyện không có biện pháp, ta nguyện thay người gánh chịu. Nương nương, thừa dịp hiện tại, chạy mau..."
Tình hình như thế, làm sao còn có cơ hội thoái thác do dự. Tố Hoà Thanh Dao cắn môi dưới giằng co một lát, rốt cục ngoan tuyệt bỏ Cơ Phi Yên lại, chạy ra ngoài. Sự tình phát triển đột ngột, nàng đã không có thời gian hỏi Cơ Phi Yên vì sao xuất hiện ở đây, vì sao một mình tiến đến, không mang theo người nào. Nàng chỉ biết là, Cơ Phi Yên vì cứu nàng mà hãm sâu hiểm cảnh, nếu không thể mang binh đến ứng cứu, Cơ Phi Yên có thể sẽ bị...
"Ta không để ngươi gặp nguy hiểm. Nếu vốn là chuyện không có biện pháp, ta nguyện thay người gánh chịu. Nương nương, thừa dịp hiện tại, chạy mau..." lời nói Cơ Phi Yên liên tục quanh quẩn bên tai. Một khắc đó, Tố Hoà Thanh Dao cảm thấy Cơ Phi Yên là đứa ngốc cố chấp, cũng một khắc đó, nàng cảm thấy Cơ Phi Yên ngốc khiến người ta trìu mến, cũng một khắc đó, nàng đột nhiên gắt gao cắn môi dưới, trong lòng ê ẩm dồn nén, tựa hồ bị cảm động...