Chương 33
Mây mù bao phủ sơn trang nghỉ hè kín không kẽ hở, một chút ánh nắng cũng không chiếu vào nổi. Gió lạnh trầm thấp lưu động trong không khí, so với Hoàng thành nóng bức, nơi này ẩm thấp quá độ.
Nhóm phi tần đi vui chơi mồ hôi đầm đìa, không ai để ý thoạt nhìn dường như sắp có mưa to. Hoàng đế tuổi trẻ bị cảnh đẹp hương diễm quay chung quanh trong đó, đôi mắt được che lại bằng một khăn gấm, khứu giác không ngừng ngửi mùi hương mềm mại cố gắng bắt giữ con mồi. "Đến nha, Hoàng thượng! Thiếp ở chỗ này!" Nhóm phi tần gọi giọng mềm mại, một đám như gần như xa khiêu khích quân vương trẻ tuổi.
Tố Hoà Thanh Dao đứng ở chỗ không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ chơi đùa, xuất thần một lát, lặng yên không một tiếng động quấy nhiễu hoa viên. Nàng đến là muốn hỏi thăm một chuyện từ chỗ Hoàng đế. Nàng đi, là do nàng đột nhiên nghĩ đến người nàng có thể hỏi thăm.
Lúc này bóng trắng quen thuộc đã chạy trốn trước đó đi ra theo Tố Hoà Thanh Dao, chính là con hồ ly bạc cực kỳ xinh đẹp nhìn thấy ở chỗ Cơ Phi Yên. Hồ ly bạc đột nhiên chạy trốn rồi lại im lặng đi ra, ghé vào chỗ cách Tố Hoà Thanh Dao không xa, cuộn thân mình, vẫy cái đuôi bảo bối. Mỗi lần đung đưa cái đuôi một chút, sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao một cái, không hề cảnh giác.
"Ngươi ở trong này." Tố Hoà Thanh Dao đi qua ôm lấy nó, xúc cảm chạm đến da lông mềm mại, không tự chủ được lại vuốt ve nó.
Hồ ly bạc không giãy dụa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tố Hoà Thanh Dao, tuỳ ý nàng vuốt ve xúc cảm nhẵn nhụi. Nó dường như không có việc gì ngẩng đầu nhìn Tố Hoà Thanh Dao, ánh mắt giống như tình nhân, không thèm che lấp suy nghĩ, tình ý như con người.
Thời điểm mới đầu, Tố Hoà Thanh Dao tưởng chính mình sinh ra ảo giác, động vật sao có thể toát ra ánh mắt tình ý như cảm xúc độc hữu của con người được? Hiện tại nhìn lại, Tố Hoà Thanh Dao có một chút mê mang. Ánh mắt hồ ly bạc này, so với nhân loại còn xinh đẹp hơn, con ngươi trong suốt, xác thực như lưu động tình cảm sáng bóng trong đó. Thậm chí, nếu Tố Hoà Thanh Dao có đủ lớn mật, nàng còn cho rằng hồ ly bạc này sinh tình cảm với mình.
Trong nháy mắt, Tố Hoà Thanh Dao nghĩ tới Cơ Phi Yên, nữ nhân kia phong tình vạn chủng, bên miệng thường xuyên cầu yêu. Ánh mắt hồ ly bạc cùng con ngươi của Cơ Phi Yên có chút giống nhau. "Ai." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng thở dài, nhất định là do nàng nghĩ nhiều, thế mà ý tưởng hoang đường như vậy cũng nghĩ ra.
Một lần nữa chỉnh lại suy nghĩ của mình, Tố Hoà Thanh Dao ôm hồ ly bạc tiến đến nơi ở của Thái hoàng thái hậu. Đây là lần thứ hai nàng ôm hồ ly xuất hiện trước mặt Thái hoàng thái hậu, một lần là ôm Thanh nhi, lúc này đây, lại ôm một con hồ ly bạc không biết từ đâu tới lại có cảm giác quen thuộc.
"Mắt thấy thời tiết thay đổi, lúc này mới nhớ tới lão thái bà này, thật sự là không cần." Thái hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên tháp, trong tay đang cầm một ly trà đại hồng bào. "Nếm thử chút. Hiếm khi lão thái bà này tự mình pha, nếm thử chút hương vị thế nào? Nhiều năm như vậy, ai gia không lục nghề đi?"
"Hương vị thật đậm đà." Tố Hoà Thanh Dao uống một ngụm nhỏ, đem trà đặt lại lên bàn, tiếp tục vuốt ve hồ ly bạc nhu thuận. "Lửa đun vừa vặn, vào miệng nhẵn ngọt, tay nghề Thái hoàng hậu tất nhiên là không ai có thể so bì."
Nghe vậy, Thái hoàng thái hậu nở nụ cười, nói: "Khi nào thì Thanh Dao cũng sẽ nói nịnh hót hống lão thái bà ta đây? Nhìn một cái, lại bến con hồ ly lại đây, bộ dáng con này rất có linh khí, màu lông cũng là hàng cao cấp hiếm thấy."
"Như thế nào dám lừa gạt Thái hoàng hậu? Thanh Dao nói, tất nhiên là nói lời thật lòng." Tố Hoà Thanh Dao cung kính cúi đầu, khuôn mặt lãnh đạm có chút ôn hoà. Nàng phát hiện con hồ ly bạc kia thế mà ánh mắt luôn nhìn nàng, không biết khi nào thì ngồi trong lòng ngực nàng, cái đuôi quấn thành bánh quai chèo.
Con hồ ly bạc này thật kỳ quái, trong lòng Tố Hoà Thanh Dao nhận định. "Thái hoàng hậu, lần này tiến đến, Thanh Dao có chuyện muốn mời Thái hoàng hậu chỉ bảo." Tố Hoà Thanh Dao nhớ đến Cơ Phi Yên biến hoá quỷ dị, câu nói sau cùng kia lại như nhắc nhở nàng. "Không biết Thái hoàng hậu có biết nơi này có cấm địa không?"
"Cấm địa?" Thái hoàng thái hậu tựa hồ lần đầu nghe nói đến đề tài này, nếp nhăn trên mặt lộ ra chút mê mang. Nàng nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, đúng là trong quá khứ chưa từng chứng kiến, không tìm ra chút manh mối hữu dụng. "Sơn trang tại sao lại có cấm địa? Thanh Dao đây là nghe tin từ đâu?"
"Ngẫu nhiên nghe nói, nay nghe Thái hoàng hậu nói, chắc là người khác thuận miệng nói lung tung, rơi vào tai thiếp." Tố Hoà Thanh Dao không nói Cơ Phi Yên, nàng suy tư một lát, tổng cảm thấy còn chút vấn đề muốn hỏi. "Thái hoàng hậu, mấy ngày nay thời tiết hơi lãnh, có chút kỳ quái. Sơn trang nghỉ hè được Tiên hoàng kiến tạo, thiếp cũng đã tới hai lần, chỉ là chưa từng thấy thời tiết quỷ dị như thế này."
"Đúng vậy. Ai gia cũng thấy sắc trời không tầm thường." Nói đến Tiên đế, nói đến sơn trang nghỉ hè này được kiến tạo, Thái hoàng thái hậu không khỏi lâm vào hồi ức trước đây. Nàng nói: "Lúc Tiên vế còn tại vị, ai gia từng khuyên hắn sửa tính tình. Hắn a, rốt cuộc quá mức khư khư cố chấp, một cái minh quân lại bởi vì kiến tạo sơn trang này mà thành hôn quân. Ngươi nói, đáng giá sao?"
"Thiếp nhớ rõ Tiên hoàng hạ chỉ kiến tạo sơn trang này khiến cho cả triều văn võ đều phản đối, cũng có một cựu thần Khâm thiên giám lấy chết khuyên bảo. Thiếp không hiểu, sao Tiên hoàng lại kiên trì như vậy?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi.
"Ngay cả Khâm thiên giám chủ quan đâm vào cột chết trên triều đường ngươi cũng biết? Xem ra Hoàng đế nói với ngươi không ít." Thái hoàng thái hậu mỉm cười, thuận tay lấy chén trà còn thừa một chút uống thêm. "Đúng vậy, năm đó Tiên đế cố ý kiến tạo sơn trang nghỉ hè, nguyên nhân hơn phân nữa là chuyện hoang đường. Đối với bên ngoài thì nói là lưu thành nơi nghỉ hè, vì hậu đại hoàng thất phúc trạch. Nguyên nhân chân chính thì Tiên đế chỉ nói một lần với ai gia, đó là bởi vì một giấc mộng."
"Một giấc mộng?" Tố Hoà Thanh Dao khó hiểu, ngay cả hồ ly bạc đang trong ngực nàng cũng nghiêng đầu, thoạt nhìn như cực kỳ muốn nghe tiếp.
"Hẳn là ngươi cũng cảm thấy hoang đường? Ai gia cũng cảm thấy như vậy. Tiên đế từng nói, hắn mộng thấy Tiên nhân trên Thiên giới, Tiên nhân kia cầm Ngự chỉ trong tay, phái hắn ở đây kiến tạo một toà hành cung. Tiên đế nói, Tiên nhân kia nói với hắn, hành cung sẽ là chỗ cho Tiên nhân hạ phạm, Tiên đế cửu ngũ chí tôn, nếu lúc này xây dựng hành cung, tiên khí trộn lẫn với long khí, có thể bảo toàn giang sơn xã tắc thiên thu vạn tái. Nếu cự tuyệt, Tiên nhân sẽ giáng tội lên hắn, sau khi hắn chết sẽ đánh xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh. Cái gọi là thà tin là có, còn hơn là không tin. Tiên đế cực kỳ sợ địa ngục, không nghe khuyên bảo, cố ý ở đây xây dựng hành cung. Tuy nói như thế, nhưng nơi đây quả thực độ ấm thích hợp, mùa hè nóng bức đi đến đây, là một chỗ tốt để tránh nóng." Thái hoàng thái hậu nói.
Khi nói chuyện, hồ ly bạc trong lòng Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên nhảy ra khỏi ôm ấp, nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó lại nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người. Không ai biết nó đi nơi nào, Tố Hoà Thanh Dao cũng không rõ ràng. Vốn chính là động vật có linh tính, tự nhiên không có khả năng ở cùng chỗ với nhân loại. Lại có lẽ, nó muốn về chỗ Cơ Phi Yên. Tố Hoà Thanh Dao nghĩ, liền không suy đoán nhiều, cùng Thái hoàng thái hậu tiếp tục nói chuyện phiếm.
Sau khi con hồ ly bạc chạy trốn. Giống như Tố Hoà Thanh Dao dự đoán, quả nhiên nó chạy về phòng Cơ Phi Yên. Cửa không mở, thân hình nó cứ như vậy xuyên qua cánh cửa gỗ khắc hoa văn, không có chút do dự hay khó khăn.
Qua một lát, thân hình hồ ly bạc dần dần mơ hồ, nó bắt đầu hoá thành hình người, một tiếng than nhẹ vang lên, thân hình té ngã trên mặt đất lạnh lẽo, tóc dài rơi rụng, mang theo quyến rũ làm cho người ta trìu mến, nàng nâng ngón tay câu lấy Cơ Phi Yên đang dần tan biến. Nàng phủi nhẹ ngón tay, người trên giường nháy mắt hoá thành một luồn tiên khí nhập vào cơ thể của nàng.
"Mệt mỏi quá." Nàng cực kỳ suy yếu đứng lên, sau khi vật lộn đến bên giường, khuôn mặt của nàng rốt cục dần rõ ràng. Là Cơ Phi Yên, chân chính là Cơ Phi Yên.
Nhóm phi tần đi vui chơi mồ hôi đầm đìa, không ai để ý thoạt nhìn dường như sắp có mưa to. Hoàng đế tuổi trẻ bị cảnh đẹp hương diễm quay chung quanh trong đó, đôi mắt được che lại bằng một khăn gấm, khứu giác không ngừng ngửi mùi hương mềm mại cố gắng bắt giữ con mồi. "Đến nha, Hoàng thượng! Thiếp ở chỗ này!" Nhóm phi tần gọi giọng mềm mại, một đám như gần như xa khiêu khích quân vương trẻ tuổi.
Tố Hoà Thanh Dao đứng ở chỗ không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ chơi đùa, xuất thần một lát, lặng yên không một tiếng động quấy nhiễu hoa viên. Nàng đến là muốn hỏi thăm một chuyện từ chỗ Hoàng đế. Nàng đi, là do nàng đột nhiên nghĩ đến người nàng có thể hỏi thăm.
Lúc này bóng trắng quen thuộc đã chạy trốn trước đó đi ra theo Tố Hoà Thanh Dao, chính là con hồ ly bạc cực kỳ xinh đẹp nhìn thấy ở chỗ Cơ Phi Yên. Hồ ly bạc đột nhiên chạy trốn rồi lại im lặng đi ra, ghé vào chỗ cách Tố Hoà Thanh Dao không xa, cuộn thân mình, vẫy cái đuôi bảo bối. Mỗi lần đung đưa cái đuôi một chút, sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao một cái, không hề cảnh giác.
"Ngươi ở trong này." Tố Hoà Thanh Dao đi qua ôm lấy nó, xúc cảm chạm đến da lông mềm mại, không tự chủ được lại vuốt ve nó.
Hồ ly bạc không giãy dụa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tố Hoà Thanh Dao, tuỳ ý nàng vuốt ve xúc cảm nhẵn nhụi. Nó dường như không có việc gì ngẩng đầu nhìn Tố Hoà Thanh Dao, ánh mắt giống như tình nhân, không thèm che lấp suy nghĩ, tình ý như con người.
Thời điểm mới đầu, Tố Hoà Thanh Dao tưởng chính mình sinh ra ảo giác, động vật sao có thể toát ra ánh mắt tình ý như cảm xúc độc hữu của con người được? Hiện tại nhìn lại, Tố Hoà Thanh Dao có một chút mê mang. Ánh mắt hồ ly bạc này, so với nhân loại còn xinh đẹp hơn, con ngươi trong suốt, xác thực như lưu động tình cảm sáng bóng trong đó. Thậm chí, nếu Tố Hoà Thanh Dao có đủ lớn mật, nàng còn cho rằng hồ ly bạc này sinh tình cảm với mình.
Trong nháy mắt, Tố Hoà Thanh Dao nghĩ tới Cơ Phi Yên, nữ nhân kia phong tình vạn chủng, bên miệng thường xuyên cầu yêu. Ánh mắt hồ ly bạc cùng con ngươi của Cơ Phi Yên có chút giống nhau. "Ai." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng thở dài, nhất định là do nàng nghĩ nhiều, thế mà ý tưởng hoang đường như vậy cũng nghĩ ra.
Một lần nữa chỉnh lại suy nghĩ của mình, Tố Hoà Thanh Dao ôm hồ ly bạc tiến đến nơi ở của Thái hoàng thái hậu. Đây là lần thứ hai nàng ôm hồ ly xuất hiện trước mặt Thái hoàng thái hậu, một lần là ôm Thanh nhi, lúc này đây, lại ôm một con hồ ly bạc không biết từ đâu tới lại có cảm giác quen thuộc.
"Mắt thấy thời tiết thay đổi, lúc này mới nhớ tới lão thái bà này, thật sự là không cần." Thái hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn ở trên tháp, trong tay đang cầm một ly trà đại hồng bào. "Nếm thử chút. Hiếm khi lão thái bà này tự mình pha, nếm thử chút hương vị thế nào? Nhiều năm như vậy, ai gia không lục nghề đi?"
"Hương vị thật đậm đà." Tố Hoà Thanh Dao uống một ngụm nhỏ, đem trà đặt lại lên bàn, tiếp tục vuốt ve hồ ly bạc nhu thuận. "Lửa đun vừa vặn, vào miệng nhẵn ngọt, tay nghề Thái hoàng hậu tất nhiên là không ai có thể so bì."
Nghe vậy, Thái hoàng thái hậu nở nụ cười, nói: "Khi nào thì Thanh Dao cũng sẽ nói nịnh hót hống lão thái bà ta đây? Nhìn một cái, lại bến con hồ ly lại đây, bộ dáng con này rất có linh khí, màu lông cũng là hàng cao cấp hiếm thấy."
"Như thế nào dám lừa gạt Thái hoàng hậu? Thanh Dao nói, tất nhiên là nói lời thật lòng." Tố Hoà Thanh Dao cung kính cúi đầu, khuôn mặt lãnh đạm có chút ôn hoà. Nàng phát hiện con hồ ly bạc kia thế mà ánh mắt luôn nhìn nàng, không biết khi nào thì ngồi trong lòng ngực nàng, cái đuôi quấn thành bánh quai chèo.
Con hồ ly bạc này thật kỳ quái, trong lòng Tố Hoà Thanh Dao nhận định. "Thái hoàng hậu, lần này tiến đến, Thanh Dao có chuyện muốn mời Thái hoàng hậu chỉ bảo." Tố Hoà Thanh Dao nhớ đến Cơ Phi Yên biến hoá quỷ dị, câu nói sau cùng kia lại như nhắc nhở nàng. "Không biết Thái hoàng hậu có biết nơi này có cấm địa không?"
"Cấm địa?" Thái hoàng thái hậu tựa hồ lần đầu nghe nói đến đề tài này, nếp nhăn trên mặt lộ ra chút mê mang. Nàng nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, đúng là trong quá khứ chưa từng chứng kiến, không tìm ra chút manh mối hữu dụng. "Sơn trang tại sao lại có cấm địa? Thanh Dao đây là nghe tin từ đâu?"
"Ngẫu nhiên nghe nói, nay nghe Thái hoàng hậu nói, chắc là người khác thuận miệng nói lung tung, rơi vào tai thiếp." Tố Hoà Thanh Dao không nói Cơ Phi Yên, nàng suy tư một lát, tổng cảm thấy còn chút vấn đề muốn hỏi. "Thái hoàng hậu, mấy ngày nay thời tiết hơi lãnh, có chút kỳ quái. Sơn trang nghỉ hè được Tiên hoàng kiến tạo, thiếp cũng đã tới hai lần, chỉ là chưa từng thấy thời tiết quỷ dị như thế này."
"Đúng vậy. Ai gia cũng thấy sắc trời không tầm thường." Nói đến Tiên đế, nói đến sơn trang nghỉ hè này được kiến tạo, Thái hoàng thái hậu không khỏi lâm vào hồi ức trước đây. Nàng nói: "Lúc Tiên vế còn tại vị, ai gia từng khuyên hắn sửa tính tình. Hắn a, rốt cuộc quá mức khư khư cố chấp, một cái minh quân lại bởi vì kiến tạo sơn trang này mà thành hôn quân. Ngươi nói, đáng giá sao?"
"Thiếp nhớ rõ Tiên hoàng hạ chỉ kiến tạo sơn trang này khiến cho cả triều văn võ đều phản đối, cũng có một cựu thần Khâm thiên giám lấy chết khuyên bảo. Thiếp không hiểu, sao Tiên hoàng lại kiên trì như vậy?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi.
"Ngay cả Khâm thiên giám chủ quan đâm vào cột chết trên triều đường ngươi cũng biết? Xem ra Hoàng đế nói với ngươi không ít." Thái hoàng thái hậu mỉm cười, thuận tay lấy chén trà còn thừa một chút uống thêm. "Đúng vậy, năm đó Tiên đế cố ý kiến tạo sơn trang nghỉ hè, nguyên nhân hơn phân nữa là chuyện hoang đường. Đối với bên ngoài thì nói là lưu thành nơi nghỉ hè, vì hậu đại hoàng thất phúc trạch. Nguyên nhân chân chính thì Tiên đế chỉ nói một lần với ai gia, đó là bởi vì một giấc mộng."
"Một giấc mộng?" Tố Hoà Thanh Dao khó hiểu, ngay cả hồ ly bạc đang trong ngực nàng cũng nghiêng đầu, thoạt nhìn như cực kỳ muốn nghe tiếp.
"Hẳn là ngươi cũng cảm thấy hoang đường? Ai gia cũng cảm thấy như vậy. Tiên đế từng nói, hắn mộng thấy Tiên nhân trên Thiên giới, Tiên nhân kia cầm Ngự chỉ trong tay, phái hắn ở đây kiến tạo một toà hành cung. Tiên đế nói, Tiên nhân kia nói với hắn, hành cung sẽ là chỗ cho Tiên nhân hạ phạm, Tiên đế cửu ngũ chí tôn, nếu lúc này xây dựng hành cung, tiên khí trộn lẫn với long khí, có thể bảo toàn giang sơn xã tắc thiên thu vạn tái. Nếu cự tuyệt, Tiên nhân sẽ giáng tội lên hắn, sau khi hắn chết sẽ đánh xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh. Cái gọi là thà tin là có, còn hơn là không tin. Tiên đế cực kỳ sợ địa ngục, không nghe khuyên bảo, cố ý ở đây xây dựng hành cung. Tuy nói như thế, nhưng nơi đây quả thực độ ấm thích hợp, mùa hè nóng bức đi đến đây, là một chỗ tốt để tránh nóng." Thái hoàng thái hậu nói.
Khi nói chuyện, hồ ly bạc trong lòng Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên nhảy ra khỏi ôm ấp, nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó lại nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người. Không ai biết nó đi nơi nào, Tố Hoà Thanh Dao cũng không rõ ràng. Vốn chính là động vật có linh tính, tự nhiên không có khả năng ở cùng chỗ với nhân loại. Lại có lẽ, nó muốn về chỗ Cơ Phi Yên. Tố Hoà Thanh Dao nghĩ, liền không suy đoán nhiều, cùng Thái hoàng thái hậu tiếp tục nói chuyện phiếm.
Sau khi con hồ ly bạc chạy trốn. Giống như Tố Hoà Thanh Dao dự đoán, quả nhiên nó chạy về phòng Cơ Phi Yên. Cửa không mở, thân hình nó cứ như vậy xuyên qua cánh cửa gỗ khắc hoa văn, không có chút do dự hay khó khăn.
Qua một lát, thân hình hồ ly bạc dần dần mơ hồ, nó bắt đầu hoá thành hình người, một tiếng than nhẹ vang lên, thân hình té ngã trên mặt đất lạnh lẽo, tóc dài rơi rụng, mang theo quyến rũ làm cho người ta trìu mến, nàng nâng ngón tay câu lấy Cơ Phi Yên đang dần tan biến. Nàng phủi nhẹ ngón tay, người trên giường nháy mắt hoá thành một luồn tiên khí nhập vào cơ thể của nàng.
"Mệt mỏi quá." Nàng cực kỳ suy yếu đứng lên, sau khi vật lộn đến bên giường, khuôn mặt của nàng rốt cục dần rõ ràng. Là Cơ Phi Yên, chân chính là Cơ Phi Yên.