Chương 54
Trải qua một đêm Thiển Thư cực nhọc, không nghỉ ngơi yên ổn để chiếu cố, nhiệt độ cơ thể Đức phi rốt cục khôi phục lại bình thường. Đây vốn là chuyện đáng mừng, ai ngờ thời điểm Thiển Thư bưng cháo trở về, gương mặt Đức phi đã đỏ bừng, lại sốt cao trở lại khiến người ta lo lắng. Không kịp hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, Thiển Thư chạy vội đi, dùng tốc độ nhanh nhất lúc bình sinh của nàng mà đến chỗ Thái y.
"Lâm lão thái y, nương nương..." Thiển Thư có chút thở không nổi, khó khăn thở hổn hển, mặt của nàng bởi vì chạy vội mà đỏ bừng: "Đức phi nương nương lại bắt đầu sốt cao! Lâm lão thái y, cầu ngài nhanh đi chẩn bệnh cho nương nương, giúp nàng hạ sốt."
"Lại sốt cao..." Lão thái y thoạt nhìn cũng không sốt ruột, hắn thoáng trầm ngâm, cúi đầu sờ sờ râu bạc, nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ngươi lấy chút rượu thuốc, chà lau toàn thân nương nương, đến khi nhiệt độ hạ xuống. Ta ở bên này viết đơn thuốc, sau đó đưa cung nhân đi lấy dùng."
"Được được..." Nghe lời lão thái y, Thiển Thư không ngừng gật đầu. Nàng nghe theo lời lão thái y nhận rượu thuốc từ chỗ lão, lại gấp gáp chạy về tẩm cung. "Nương nương, nô tỳ đã trở lại..." Dù biết Đức phi sốt cao không có khí lực trả lời, Thiển Thư vẫn không sửa được thói quen.
Cửa tẩm cung đã được nàng khoá kỹ bên trong, lấy rượu thuốc đổ vào thau đồng, mùi rượu thuốc chầm chậm lan tràn cả tẩm cung. Chuẩn bị một chiếc khăn sạch sẽ, Thiển Thư nhúng khăn vào thau đồng có rượu thuốc, tiến hành chà lau trán, cổ cùng lòng bàn tay, bàn chân của Đức phi. "Dùng rượu thuốc chà lau toàn thân..." Lời lão thái y lặp lại quanh quẩn trong tai của nàng, Thiển Thư nhìn thấy Đức phi vì sốt cao mà khó chịu, cuối cùng tay chạm đến vạt áo của nàng, "Nương nương..." trên mặt Thiển Thư hồng thấu vẫn chưa thối lui, nàng cắn môi dưới, nói: "Lâm lão thái y nói, phải dùng rượu thuốc chà lau toàn thân nương nương. Không thì không hạ sốt được, nô tỳ đắc tội..."
Cởi bỏ nút thắt ngăn chặn, Thiển Thư nhẹ nhàng đưa tay vói vào vạt áo Đức phi, dọc theo mép vén nội y của nàng lên, lộ ra áo lót phấn bạch. Loại chuyện này, rốt cuộc thật thẹn thùng. Thiển Thư không duy trì được tâm tình 'đều là nữ tử, xem thì xem thôi', nàng sợ, sợ một khi cởi áo lót nương nương ra, tình cảm của nàng cũng sẽ bởi vì vậy mà bại lộ. Như vậy, chắc đã đủ rồi...
Khăn thấm rượu thuốc chậm rãi chạy dọc bên hông Đức phi, nhiều lần qua lại, rốt cục vói vào áo lót, dọc theo nơi nào đó no đủ cẩn thận chà lau. Da thịt Đức phi tái nhợt không có huyết sắc, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng đến trắng bạc, trắng đến mức mộng ảo. Mùi rượu thuốc trên người Đức phi có tác dụng, sau khi bốc hơi thì mang theo nhiệt lượng. Chiếc khăn thô ráp lại tiếp tục chà lau trên da thịt nhẵn nhụi, thần kinh Thiển Thư kéo căng, sợ không cẩn thận chà đau nương nương, hoặc đụng phải chỗ không nên chạm.
Đức phi sốt cao, ý thức mơ hồ, nàng mơ hồ nghe được tiếng Thiển Thư, cũng cảm nhận được rượu thuốc chà lau trên người mình mát mẻ. Đó là động tác rất nhẹ, thực ôn nhu, ngẫu nhiên tay của nàng vì phòng ngừa mà dừng lại, đầu ngón tay dao động làm cho xúc cảm của nàng hỗn loạn, khiến cho sự mẫn cảm xói mòn đã quá lâu của nàng một lần nữa xuất hiện. Lại bắt đầu đụng vào nơi đó, Đức phi mơ hồ nghe chính mình phát ra một tiếng dằn lại, nàng xấu hổ vì biểu hiện như thế, đành phải nương theo sốt cao mà che dấu tâm trạng quẫn bách. "Thiển Thư..." Nàng thì thào trong miệng, đáy lòng là tia dao động mềm mại nhất không yên, không giống như lúc trước có thể tự nhiên lui hay phóng.
Có phải hay không sinh bệnh thì phá lệ yếu ớt đây. Đức phi cảm thụ được động tác ôn nhu cùng thật cẩn thận của Thiển Thư, đột nhiên bội phục tiểu tử kia luôn yên lặng kiên trì, yên lặng trả giá: nàng cũng giống như mình, vẫn luôn tránh cho cảm tình ngo ngoe dao động bị bại lộ, nàng nhỏ như vậy mà vẫn chiếu cố mình, trừ bỏ cha nương, không ai lại đem nàng phủng ở lòng bàn tay như trân bảo như thế. Thiển Thư, thật sự là một đứa ngu ngốc.
"Nương nương, cảm thấy đỡ hơn không?" Thiển Thư một bên chà lau, một bên mù quáng hỏi. Nàng đương nhiên biết Đức phi có lẽ còn đang hôn mê, nàng chỉ là hy vọng Đức phi biết, sốt cao chung quy sẽ lui, nàng không phải một mình, còn có người chiếu cố nàng.
Sốt cao làm cơ thể không khoẻ cùng áp lực có chút giảm, Đức phi cố gắng mở to mắt, bởi vì mí mắt nặng nề mà cố hết sức. "Thiển Thư..." Giọng của nàng vì sốt cao mà có vẻ khàn khàn, trong tầm mắt, thân ảnh Thiển Thư lại mông lung. "Nước..."
"Nương nương!" Nghe được tiếng, thần kinh căng thẳng của Thiển Thư rốt cục có thể nới lỏng. Nàng cơ hồ vui vẻ mà nhảy dựng lên, nghe được Đức phi muốn uống nước, lúc này vọt nhanh đến bên cạnh bàn, rót một chén nước lớn. "Nương nương, uống nước..." Thiển Thư muốn nâng Đức phi dậy, lại biết thân thể nàng quá mức suy yếu, mở to mắt đã là có sức, ngẩng đầu nhìn Thiển Thư lại càng khó khăn.
Như thế, phải làm như thế nào cho phải...
Suy nghĩ một mạch, Thiển Thư quyết định mạo hiểm một lần. Đúng vậy, đây là một lần mạo hiểm, là chuyện căn bản cho tới bây giờ Thiển Thư không dám làm. Cầm chén nước trong tay có chút run rẩy, Thiển Thư hít sâu vài lần, đem nước uống vào trong miệng, khom người mớm lên môi Đức phi, đem nước trong khoang miệng truyền qua môi nàng.
Cánh môi tiếp xúc quá mức rõ ràng, Thiển Thư nghĩ có lẽ Đức phi không biết, cho nên đánh bạo làm chuyện mà nàng không dám làm. Đức phi lại dựa vào cơn sốt chưa lui mà trên mặt như thiêu đốt, lông mi dày đậm run rẩy không thôi. Nước bị nuốt xuống bụng từng chút, đến khi cảm giác nước trong miệng đã hết, môi Thiên Thư vẫn còn dán trên môi Đức phi.
Không muốn tách ra...
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên, lão thái y phân phó người đem chén thuốc đưa tới, Thiển Thư rốt cục dịch chuyển thân mình, rời khỏi đôi môi mà mình mơ tưởng đã lâu. Chén thuốc có độ ấm vừa phải, lúc này dùng ngay là tốt nhất. Bưng chén thuốc, tầm mắt Thiển Thư lại như cũ si mê lưu luyến tại trên môi Đức phi. Nếu nương nương sốt cao chưa lui, không có khí lực dư thừa để ngồi dậy, như vậy...
Đôi môi mềm mại lần thứ hai dán vào, chén thuốc đắng chát được Thiển Thư dùng miệng truyền qua, từng chút bị Đức phi nuốt xuống. Đây là khổ dược sao? Đức phi không mở mắt, chén thuốc hôm nay tựa hồ mất đi sự đắng chát ngày xưa, có chút ngọt thản nhiên, hợp với tâm, cũng mơ hồ đi theo bất định...
"Lâm lão thái y, nương nương..." Thiển Thư có chút thở không nổi, khó khăn thở hổn hển, mặt của nàng bởi vì chạy vội mà đỏ bừng: "Đức phi nương nương lại bắt đầu sốt cao! Lâm lão thái y, cầu ngài nhanh đi chẩn bệnh cho nương nương, giúp nàng hạ sốt."
"Lại sốt cao..." Lão thái y thoạt nhìn cũng không sốt ruột, hắn thoáng trầm ngâm, cúi đầu sờ sờ râu bạc, nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ngươi lấy chút rượu thuốc, chà lau toàn thân nương nương, đến khi nhiệt độ hạ xuống. Ta ở bên này viết đơn thuốc, sau đó đưa cung nhân đi lấy dùng."
"Được được..." Nghe lời lão thái y, Thiển Thư không ngừng gật đầu. Nàng nghe theo lời lão thái y nhận rượu thuốc từ chỗ lão, lại gấp gáp chạy về tẩm cung. "Nương nương, nô tỳ đã trở lại..." Dù biết Đức phi sốt cao không có khí lực trả lời, Thiển Thư vẫn không sửa được thói quen.
Cửa tẩm cung đã được nàng khoá kỹ bên trong, lấy rượu thuốc đổ vào thau đồng, mùi rượu thuốc chầm chậm lan tràn cả tẩm cung. Chuẩn bị một chiếc khăn sạch sẽ, Thiển Thư nhúng khăn vào thau đồng có rượu thuốc, tiến hành chà lau trán, cổ cùng lòng bàn tay, bàn chân của Đức phi. "Dùng rượu thuốc chà lau toàn thân..." Lời lão thái y lặp lại quanh quẩn trong tai của nàng, Thiển Thư nhìn thấy Đức phi vì sốt cao mà khó chịu, cuối cùng tay chạm đến vạt áo của nàng, "Nương nương..." trên mặt Thiển Thư hồng thấu vẫn chưa thối lui, nàng cắn môi dưới, nói: "Lâm lão thái y nói, phải dùng rượu thuốc chà lau toàn thân nương nương. Không thì không hạ sốt được, nô tỳ đắc tội..."
Cởi bỏ nút thắt ngăn chặn, Thiển Thư nhẹ nhàng đưa tay vói vào vạt áo Đức phi, dọc theo mép vén nội y của nàng lên, lộ ra áo lót phấn bạch. Loại chuyện này, rốt cuộc thật thẹn thùng. Thiển Thư không duy trì được tâm tình 'đều là nữ tử, xem thì xem thôi', nàng sợ, sợ một khi cởi áo lót nương nương ra, tình cảm của nàng cũng sẽ bởi vì vậy mà bại lộ. Như vậy, chắc đã đủ rồi...
Khăn thấm rượu thuốc chậm rãi chạy dọc bên hông Đức phi, nhiều lần qua lại, rốt cục vói vào áo lót, dọc theo nơi nào đó no đủ cẩn thận chà lau. Da thịt Đức phi tái nhợt không có huyết sắc, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng đến trắng bạc, trắng đến mức mộng ảo. Mùi rượu thuốc trên người Đức phi có tác dụng, sau khi bốc hơi thì mang theo nhiệt lượng. Chiếc khăn thô ráp lại tiếp tục chà lau trên da thịt nhẵn nhụi, thần kinh Thiển Thư kéo căng, sợ không cẩn thận chà đau nương nương, hoặc đụng phải chỗ không nên chạm.
Đức phi sốt cao, ý thức mơ hồ, nàng mơ hồ nghe được tiếng Thiển Thư, cũng cảm nhận được rượu thuốc chà lau trên người mình mát mẻ. Đó là động tác rất nhẹ, thực ôn nhu, ngẫu nhiên tay của nàng vì phòng ngừa mà dừng lại, đầu ngón tay dao động làm cho xúc cảm của nàng hỗn loạn, khiến cho sự mẫn cảm xói mòn đã quá lâu của nàng một lần nữa xuất hiện. Lại bắt đầu đụng vào nơi đó, Đức phi mơ hồ nghe chính mình phát ra một tiếng dằn lại, nàng xấu hổ vì biểu hiện như thế, đành phải nương theo sốt cao mà che dấu tâm trạng quẫn bách. "Thiển Thư..." Nàng thì thào trong miệng, đáy lòng là tia dao động mềm mại nhất không yên, không giống như lúc trước có thể tự nhiên lui hay phóng.
Có phải hay không sinh bệnh thì phá lệ yếu ớt đây. Đức phi cảm thụ được động tác ôn nhu cùng thật cẩn thận của Thiển Thư, đột nhiên bội phục tiểu tử kia luôn yên lặng kiên trì, yên lặng trả giá: nàng cũng giống như mình, vẫn luôn tránh cho cảm tình ngo ngoe dao động bị bại lộ, nàng nhỏ như vậy mà vẫn chiếu cố mình, trừ bỏ cha nương, không ai lại đem nàng phủng ở lòng bàn tay như trân bảo như thế. Thiển Thư, thật sự là một đứa ngu ngốc.
"Nương nương, cảm thấy đỡ hơn không?" Thiển Thư một bên chà lau, một bên mù quáng hỏi. Nàng đương nhiên biết Đức phi có lẽ còn đang hôn mê, nàng chỉ là hy vọng Đức phi biết, sốt cao chung quy sẽ lui, nàng không phải một mình, còn có người chiếu cố nàng.
Sốt cao làm cơ thể không khoẻ cùng áp lực có chút giảm, Đức phi cố gắng mở to mắt, bởi vì mí mắt nặng nề mà cố hết sức. "Thiển Thư..." Giọng của nàng vì sốt cao mà có vẻ khàn khàn, trong tầm mắt, thân ảnh Thiển Thư lại mông lung. "Nước..."
"Nương nương!" Nghe được tiếng, thần kinh căng thẳng của Thiển Thư rốt cục có thể nới lỏng. Nàng cơ hồ vui vẻ mà nhảy dựng lên, nghe được Đức phi muốn uống nước, lúc này vọt nhanh đến bên cạnh bàn, rót một chén nước lớn. "Nương nương, uống nước..." Thiển Thư muốn nâng Đức phi dậy, lại biết thân thể nàng quá mức suy yếu, mở to mắt đã là có sức, ngẩng đầu nhìn Thiển Thư lại càng khó khăn.
Như thế, phải làm như thế nào cho phải...
Suy nghĩ một mạch, Thiển Thư quyết định mạo hiểm một lần. Đúng vậy, đây là một lần mạo hiểm, là chuyện căn bản cho tới bây giờ Thiển Thư không dám làm. Cầm chén nước trong tay có chút run rẩy, Thiển Thư hít sâu vài lần, đem nước uống vào trong miệng, khom người mớm lên môi Đức phi, đem nước trong khoang miệng truyền qua môi nàng.
Cánh môi tiếp xúc quá mức rõ ràng, Thiển Thư nghĩ có lẽ Đức phi không biết, cho nên đánh bạo làm chuyện mà nàng không dám làm. Đức phi lại dựa vào cơn sốt chưa lui mà trên mặt như thiêu đốt, lông mi dày đậm run rẩy không thôi. Nước bị nuốt xuống bụng từng chút, đến khi cảm giác nước trong miệng đã hết, môi Thiên Thư vẫn còn dán trên môi Đức phi.
Không muốn tách ra...
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên, lão thái y phân phó người đem chén thuốc đưa tới, Thiển Thư rốt cục dịch chuyển thân mình, rời khỏi đôi môi mà mình mơ tưởng đã lâu. Chén thuốc có độ ấm vừa phải, lúc này dùng ngay là tốt nhất. Bưng chén thuốc, tầm mắt Thiển Thư lại như cũ si mê lưu luyến tại trên môi Đức phi. Nếu nương nương sốt cao chưa lui, không có khí lực dư thừa để ngồi dậy, như vậy...
Đôi môi mềm mại lần thứ hai dán vào, chén thuốc đắng chát được Thiển Thư dùng miệng truyền qua, từng chút bị Đức phi nuốt xuống. Đây là khổ dược sao? Đức phi không mở mắt, chén thuốc hôm nay tựa hồ mất đi sự đắng chát ngày xưa, có chút ngọt thản nhiên, hợp với tâm, cũng mơ hồ đi theo bất định...