Chương : 21
Hiên đi rồi, chàng đi trồng đào.
Có lẽ việc trồng đào quan trọng hơn nàng, nên chàng sẽ không còn xuất hiện nữa…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Vân rũ xuống thẫn thờ, chờ đợi thú săn sắp sửa sập bẫy của nàng.
Tiểu Mai nói: là yêu thì nên sống theo bổn phận của yêu, hại người mới là con đường chính đạo của nàng.
Nàng không hề phản bác lại, chỉ cầu xin một điều duy nhất: người đầu tiên bị nàng hại, hãy có tướng mạo thật xấu xí, càng già càng tốt, tốt nhất là một kẻ tập hợp hết tất cả những thứ xấu xa ghê tởm trong thiên hạ này.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, một thanh niên tươi cười, nho nhã ôn tồn từ ánh ban mai vội vàng bước tới.
Nàng thở dài ngao ngán: “ ông trời không thể mở to mắt ra sao? Lúc muốn hút hồn phách của kẻ khác để tu luyện, thì đem đến một thần tiên không tim không phổi; giờ không muốn hại người, thì lại tặng cho nàng một người tốt trăm năm mới có”.
“Cô nương, nơi hoang sơn cùng cốc này, sao mình nàng lại ngồi đây”.
Tiểu Vân nghe thấy, tiếng một kẻ tự tìm đến cái chết, trong lòng chán nản. Trả lời trong vô thức: “ta nghe lén thấy ca ca và tẩu tẩu định bán ta cho một lão già, nhất thời hoảng loạn chạy trốn, không may bị trẹo chân, không đi nổi nữa…”
Người thanh niên nghe xong, cười nói: “ không sao cả, vừa may ta là một đại phu, để ta giúp nàng xem vết thương”.
“Hả!” chẳng nhẽ trùng hợp đến thế, nàng ngẩn người nhìn vừa nãy chân vẫn còn đi đi lại lại, hoàn toàn không có vấn đề gì, nghiến răng nghiến lợi: ông trời cố tình chống lại ta đây mà!
Vị đại phu trẻ tuổi thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng nói: “ nơi hoang sơn cùng cốc này thật bất tiện, không thể chữa bệnh được”.
“Đúng vậy, đúng vậy! Chắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi!”.
“Vậy ta đợi cô nương nghỉ ngơi xong, đưa nàng xuống núi chữa trị?”
“Hả?” lại còn bám lấy nàng như vậy, không muốn làm hại hắn, mà cũng không cho cơ hội nữa sao? Nàng cười đối phó nói: “ công tử rảnh rỗi vậy sao?”
“ Không phải, trị bệnh cứu người là việc đại phu nên làm, cô nương xin đừng hiểu lầm”.
Tiểu Vân thấy trong mắt hắn có vẻ lo lắng, bộc trực thành khẩn, liền đối với hắn có chút thiện cảm, hỏi: “ xin hỏi quý tính đại danh của công tử, có việc gì mà đi qua chốn này?”
“Tại hạ họ Mạnh, chỉ là một thư sinh, vô đức vô năng, hành nghề y kiếm sống. Lúc nãy có bệnh nhân mời ta tới khám bệnh, đang trên đường trở về, đúng lúc gặp cô nương”.
Thư sinh à, giá như Hiên cũng là một thư sinh đơn thuần như này, có lẽ nàng đã có thể giống nhiều yêu tinh khác, soạn ra một bản tình ái nhân gian lãng mạn.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, khiến nàng gặp phải một thần tiên tuyệt tình, chỉ nhận lại được bi thương…
“Tại sao lại không vào triều làm quan, tiền đồ rộng mở?” Trong ấn tượng của nàng, gian khổ dùi mài kinh sử đều là vì một ngày nào đó có thể được thăng quan tiến chức.
“ Triều đình đương thời vô đức vô năng, gian thần chuyên quyền, căn bản không làm nên trò chống gì. Đương lúc loạn lạc, trước mắt chỉ có hành nghề y mới có thể cứu giúp chúng sinh nghèo khó túng quẫn”.
Câu trả lời của Mạnh thư sinh có phần cao thượng nằm ngoài dự đoán, khiến nàng không kiềm được nghĩ lại về bản thân, có thể nói ba trăm năm nay đã sống vô ích, tu vi không đạt, đầu óc ngu dốt, vẫn cứ luôn u mê, hại người không thành cuối cùng lại thành ra tự hại mình. Người yêu nàng thì bị nàng làm cho tổn thương đau khổ, người không yêu nàng thì khiến nàng tan nát cõi lòng.
Rốt cuộc vẫn không bằng cuộc sống mấy chục năm của người phàm.
“ Chân của cô nương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“ Đỡ rồi, chắc có thể đi lại được rồi”. Nàng trả lời đối phó
Không ngờ thư sinh nói: “ vậy để ta dìu cô nương tới y quán của ta đắp thuốc…”
“Được…” Nàng suy nghĩ, dù sao thì làm yêu tinh cũng chả có tiền đồ gì, thử làm người xem xem có chút ý nghĩa nào không.
“Được thôi!”
Nàng ngỡ ngàng ngẩn người ra với các loại thuốc trước mắt, hoàn toàn không chú ý tới những bệnh nhân trước mặt đang lén nhìn nàng.
Mặc dù mấy người bệnh này không có một lời oán trách, xong người có đôi tay diệu kì trong y quán Mạnh đại phu không chờ được sự chậm chạp của nàng, liền gọi: “ Tiểu Vân, mau tới bốc thuốc”.
“Dạ!” nàng chợt hồi tỉnh ra khỏi suy nghĩ mông lung, mau chóng lấy đơn thuốc bốc lấy vài vị thuốc rồi gói lại, truyền cho những bệnh nhân đã đứng đợi tê mỏi cả chân, không ngừng chắp tay nói: “ Xin lỗi, xin lỗi…”
Bệnh nhân không những không tức giận mà còn cười nói: “cô muốn dùng thuốc giết ta phải không, gói thuốc cô đưa ta là thạch tín”.
Tiểu Vân nghe thấy giọng của Minh Hồn, giật mình ngẩng đầu lên, ngạc nhiên cười nói: “ Sao ngươi tìm được ta?”
“Nghe ngóng ra được, dạo này vẫn ổn chứ?”
“Không tệ, so với làm yêu làm người có cảm giác thành công hơn, ta đã biết thêm rất nhiều dược liệu”. Nàng mỉm cười nói.
“Công việc này cũng được, tiền đồ vô lượng. Chỉ là sau này nhớ phải phân biệt rõ thạch tín với bạch thược”. Minh Hồn xoa đầu nàng đầy vẻ cưng chiều, cười nói: “ so với những gì ta tưởng tượng cô thật kiên cường…”
Minh Hồn thấy nàng rất bận rộn, không nói thêm nhiều liền rời đi.
Sau khi hoàn thành hết mọi việc, nàng chỉnh trang lại đầu tóc y phục, nói: “ Mạnh đại phu, ta đi đây”.
“Lại tới con đường đó sao?”
“Đúng vậy”. Nàng nói, người đã bước ra khỏi cửa rồi, chỉ còn nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng: “ nghe nói chỗ đó có yêu tinh, cô cẩn thận đấy”.
Yêu tinh? Nàng không nhịn được cười, đang nói chính nàng sao, trên con đường nhỏ này ngoài nàng ra còn có ai nữa.
Quanh quẩn một mình trên con đường nhỏ đã trở thành một thói quen của nàng, mỗi ngày khi hoàng hôn gần buông xuống, nàng đều tới đây, đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, đêm khuya vắng lặng nàng mới quay về.
Rõ ràng biết người nàng muốn đợi sẽ không còn giống trước đây, bất ngờ xuất hiện rồi nói với nàng: “ Xin chào, thật trùng hợp!”
Nhưng nàng vẫn thích đi dạo như vậy, giống như lễ truy điệu cho tình yêu đã chết của nàng, tưởng nhớ tâm hồn đã chết theo tình yêu của nàng.
Bình thường mà nói, tất cả yêu tinh đều nên ở lại rừng núi nơi thuộc về mình để tu luyện, nhưng nàng lại một mình chạy tới y quán đi bốc thuốc, từ lúc thấy nụ cười đầy ẩn ý của Minh Hồn, nàng hiểu cảnh ngộ này thật là buồn cười. Nhưng nàng không để tâm, dù sao giúp người vẫn tốt hơn là hại người.
Đột nhiên, trời đất mù mịt, bóng đen ùn ùn kéo đến che khuất mặt trời.
Tiểu Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bóng ma đen tối của Dạ Xoa đã vây quanh lấy nàng.
Nàng vội vã vận chân khí, niệm thần chú mà chính nàng cũng còn không nắm rõ.
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, bóng đen trong nháy mắt đã xâm nhập vào cơ thể nàng. Đầu óc nàng như bị một sức mạnh to lớn xé toạc, lục phủ ngũ tạng chớp mắt như bị lấy ra hết.
Hóa ra cuối cùng Vương cũng không thể bỏ qua cho nàng…
Lúc nàng ngã gục xuống đất, một luồng khí ấm áp dễ chịu bao quanh nàng.
Là Hiên, không hiểu vì sao người nàng nghĩ tới đầu tiên là Hiên.
“Hiên…” Nàng muốn hét lên, nhưng âm thanh lúc đó đã không còn hơi sức.
Hào quang đỏ kim dần dần tụ hội lại, bay với tốc độc cực nhanh về phía Dạ Xoa. Nàng nhớ ngày trước khi Hiên ra tay, đều rất chậm rãi, nho nhã, hào quang hiện lên màu vàng nhạt. Hôm nay không giống vậy, hào quang đỏ rực như ngọn lửa, có sát khí như muốn thiêu rụi tất cả, giống như một ngọn lửa diệt vong do phẫn nộ và thù hận châm ngòi, dường như thắp sáng được mọi góc khuất đen tối trên thế gian này.
Hai luồng hào quang đụng độ không lâu, bóng đen thất thế, chớp mắt hóa thành Dạ Xoa.
Dạ Xoa thấy áo choàng đen đang bị lửa đốt cháy, không còn cách nào khác liền cởi ra vứt xuống.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Vân nhìn thấy hình dạng của hắn, hóa ra dung mạo của Dạ Xoa không những không xấu xí khó coi, mà còn có một khuôn mặt vô cùng nam tính quyến rũ, góc cạnh sắc nét, đôi chân mày cương nghị, cùng một đôi mắt u sầu sâu thẳm.
Ánh hào quang đỏ kim dừng lại truớc mặt nàng, hóa thành người mà nàng tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại, thức tỉnh linh hồn mà nàng cho rằng đã chết…
Trong chốc lát, ngọn lửa lan tràn ra khắp nơi bao vây lấy Dạ Xoa ở giữa, hoàn toàn cắt đứt mọi đường rút lui của hắn. Ngọn lửa đỏ bừng bừng ngày càng bốc cháy dữ dội, vòng lửa ngày càng rút lại nhỏ hơn, khí đen trên người Dạ Xoa cũng dần dần yếu đi, dưới sự chiếu rọi của ánh hào quang hầu như đã biến thành màu đỏ.
Nàng thấy Hiên có ý muốn tiêu diệt hắn, vội vàng chống đỡ thân thể yếu đuối đứng dậy. Trong mắt nàng Dạ Xoa không phải là một tên khốn nạn tội ác tày trời không thể tha thứ, không đáng bị rơi vào tình cảnh hồn bay phách lạc.
Không ngờ có một bóng trắng nhanh hơn nàng bay xuống, đứng chắn trước mặt Dạ Xoa.
Có lẽ việc trồng đào quan trọng hơn nàng, nên chàng sẽ không còn xuất hiện nữa…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Vân rũ xuống thẫn thờ, chờ đợi thú săn sắp sửa sập bẫy của nàng.
Tiểu Mai nói: là yêu thì nên sống theo bổn phận của yêu, hại người mới là con đường chính đạo của nàng.
Nàng không hề phản bác lại, chỉ cầu xin một điều duy nhất: người đầu tiên bị nàng hại, hãy có tướng mạo thật xấu xí, càng già càng tốt, tốt nhất là một kẻ tập hợp hết tất cả những thứ xấu xa ghê tởm trong thiên hạ này.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, một thanh niên tươi cười, nho nhã ôn tồn từ ánh ban mai vội vàng bước tới.
Nàng thở dài ngao ngán: “ ông trời không thể mở to mắt ra sao? Lúc muốn hút hồn phách của kẻ khác để tu luyện, thì đem đến một thần tiên không tim không phổi; giờ không muốn hại người, thì lại tặng cho nàng một người tốt trăm năm mới có”.
“Cô nương, nơi hoang sơn cùng cốc này, sao mình nàng lại ngồi đây”.
Tiểu Vân nghe thấy, tiếng một kẻ tự tìm đến cái chết, trong lòng chán nản. Trả lời trong vô thức: “ta nghe lén thấy ca ca và tẩu tẩu định bán ta cho một lão già, nhất thời hoảng loạn chạy trốn, không may bị trẹo chân, không đi nổi nữa…”
Người thanh niên nghe xong, cười nói: “ không sao cả, vừa may ta là một đại phu, để ta giúp nàng xem vết thương”.
“Hả!” chẳng nhẽ trùng hợp đến thế, nàng ngẩn người nhìn vừa nãy chân vẫn còn đi đi lại lại, hoàn toàn không có vấn đề gì, nghiến răng nghiến lợi: ông trời cố tình chống lại ta đây mà!
Vị đại phu trẻ tuổi thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng nói: “ nơi hoang sơn cùng cốc này thật bất tiện, không thể chữa bệnh được”.
“Đúng vậy, đúng vậy! Chắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi!”.
“Vậy ta đợi cô nương nghỉ ngơi xong, đưa nàng xuống núi chữa trị?”
“Hả?” lại còn bám lấy nàng như vậy, không muốn làm hại hắn, mà cũng không cho cơ hội nữa sao? Nàng cười đối phó nói: “ công tử rảnh rỗi vậy sao?”
“ Không phải, trị bệnh cứu người là việc đại phu nên làm, cô nương xin đừng hiểu lầm”.
Tiểu Vân thấy trong mắt hắn có vẻ lo lắng, bộc trực thành khẩn, liền đối với hắn có chút thiện cảm, hỏi: “ xin hỏi quý tính đại danh của công tử, có việc gì mà đi qua chốn này?”
“Tại hạ họ Mạnh, chỉ là một thư sinh, vô đức vô năng, hành nghề y kiếm sống. Lúc nãy có bệnh nhân mời ta tới khám bệnh, đang trên đường trở về, đúng lúc gặp cô nương”.
Thư sinh à, giá như Hiên cũng là một thư sinh đơn thuần như này, có lẽ nàng đã có thể giống nhiều yêu tinh khác, soạn ra một bản tình ái nhân gian lãng mạn.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, khiến nàng gặp phải một thần tiên tuyệt tình, chỉ nhận lại được bi thương…
“Tại sao lại không vào triều làm quan, tiền đồ rộng mở?” Trong ấn tượng của nàng, gian khổ dùi mài kinh sử đều là vì một ngày nào đó có thể được thăng quan tiến chức.
“ Triều đình đương thời vô đức vô năng, gian thần chuyên quyền, căn bản không làm nên trò chống gì. Đương lúc loạn lạc, trước mắt chỉ có hành nghề y mới có thể cứu giúp chúng sinh nghèo khó túng quẫn”.
Câu trả lời của Mạnh thư sinh có phần cao thượng nằm ngoài dự đoán, khiến nàng không kiềm được nghĩ lại về bản thân, có thể nói ba trăm năm nay đã sống vô ích, tu vi không đạt, đầu óc ngu dốt, vẫn cứ luôn u mê, hại người không thành cuối cùng lại thành ra tự hại mình. Người yêu nàng thì bị nàng làm cho tổn thương đau khổ, người không yêu nàng thì khiến nàng tan nát cõi lòng.
Rốt cuộc vẫn không bằng cuộc sống mấy chục năm của người phàm.
“ Chân của cô nương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“ Đỡ rồi, chắc có thể đi lại được rồi”. Nàng trả lời đối phó
Không ngờ thư sinh nói: “ vậy để ta dìu cô nương tới y quán của ta đắp thuốc…”
“Được…” Nàng suy nghĩ, dù sao thì làm yêu tinh cũng chả có tiền đồ gì, thử làm người xem xem có chút ý nghĩa nào không.
“Được thôi!”
Nàng ngỡ ngàng ngẩn người ra với các loại thuốc trước mắt, hoàn toàn không chú ý tới những bệnh nhân trước mặt đang lén nhìn nàng.
Mặc dù mấy người bệnh này không có một lời oán trách, xong người có đôi tay diệu kì trong y quán Mạnh đại phu không chờ được sự chậm chạp của nàng, liền gọi: “ Tiểu Vân, mau tới bốc thuốc”.
“Dạ!” nàng chợt hồi tỉnh ra khỏi suy nghĩ mông lung, mau chóng lấy đơn thuốc bốc lấy vài vị thuốc rồi gói lại, truyền cho những bệnh nhân đã đứng đợi tê mỏi cả chân, không ngừng chắp tay nói: “ Xin lỗi, xin lỗi…”
Bệnh nhân không những không tức giận mà còn cười nói: “cô muốn dùng thuốc giết ta phải không, gói thuốc cô đưa ta là thạch tín”.
Tiểu Vân nghe thấy giọng của Minh Hồn, giật mình ngẩng đầu lên, ngạc nhiên cười nói: “ Sao ngươi tìm được ta?”
“Nghe ngóng ra được, dạo này vẫn ổn chứ?”
“Không tệ, so với làm yêu làm người có cảm giác thành công hơn, ta đã biết thêm rất nhiều dược liệu”. Nàng mỉm cười nói.
“Công việc này cũng được, tiền đồ vô lượng. Chỉ là sau này nhớ phải phân biệt rõ thạch tín với bạch thược”. Minh Hồn xoa đầu nàng đầy vẻ cưng chiều, cười nói: “ so với những gì ta tưởng tượng cô thật kiên cường…”
Minh Hồn thấy nàng rất bận rộn, không nói thêm nhiều liền rời đi.
Sau khi hoàn thành hết mọi việc, nàng chỉnh trang lại đầu tóc y phục, nói: “ Mạnh đại phu, ta đi đây”.
“Lại tới con đường đó sao?”
“Đúng vậy”. Nàng nói, người đã bước ra khỏi cửa rồi, chỉ còn nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng: “ nghe nói chỗ đó có yêu tinh, cô cẩn thận đấy”.
Yêu tinh? Nàng không nhịn được cười, đang nói chính nàng sao, trên con đường nhỏ này ngoài nàng ra còn có ai nữa.
Quanh quẩn một mình trên con đường nhỏ đã trở thành một thói quen của nàng, mỗi ngày khi hoàng hôn gần buông xuống, nàng đều tới đây, đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, đêm khuya vắng lặng nàng mới quay về.
Rõ ràng biết người nàng muốn đợi sẽ không còn giống trước đây, bất ngờ xuất hiện rồi nói với nàng: “ Xin chào, thật trùng hợp!”
Nhưng nàng vẫn thích đi dạo như vậy, giống như lễ truy điệu cho tình yêu đã chết của nàng, tưởng nhớ tâm hồn đã chết theo tình yêu của nàng.
Bình thường mà nói, tất cả yêu tinh đều nên ở lại rừng núi nơi thuộc về mình để tu luyện, nhưng nàng lại một mình chạy tới y quán đi bốc thuốc, từ lúc thấy nụ cười đầy ẩn ý của Minh Hồn, nàng hiểu cảnh ngộ này thật là buồn cười. Nhưng nàng không để tâm, dù sao giúp người vẫn tốt hơn là hại người.
Đột nhiên, trời đất mù mịt, bóng đen ùn ùn kéo đến che khuất mặt trời.
Tiểu Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bóng ma đen tối của Dạ Xoa đã vây quanh lấy nàng.
Nàng vội vã vận chân khí, niệm thần chú mà chính nàng cũng còn không nắm rõ.
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, bóng đen trong nháy mắt đã xâm nhập vào cơ thể nàng. Đầu óc nàng như bị một sức mạnh to lớn xé toạc, lục phủ ngũ tạng chớp mắt như bị lấy ra hết.
Hóa ra cuối cùng Vương cũng không thể bỏ qua cho nàng…
Lúc nàng ngã gục xuống đất, một luồng khí ấm áp dễ chịu bao quanh nàng.
Là Hiên, không hiểu vì sao người nàng nghĩ tới đầu tiên là Hiên.
“Hiên…” Nàng muốn hét lên, nhưng âm thanh lúc đó đã không còn hơi sức.
Hào quang đỏ kim dần dần tụ hội lại, bay với tốc độc cực nhanh về phía Dạ Xoa. Nàng nhớ ngày trước khi Hiên ra tay, đều rất chậm rãi, nho nhã, hào quang hiện lên màu vàng nhạt. Hôm nay không giống vậy, hào quang đỏ rực như ngọn lửa, có sát khí như muốn thiêu rụi tất cả, giống như một ngọn lửa diệt vong do phẫn nộ và thù hận châm ngòi, dường như thắp sáng được mọi góc khuất đen tối trên thế gian này.
Hai luồng hào quang đụng độ không lâu, bóng đen thất thế, chớp mắt hóa thành Dạ Xoa.
Dạ Xoa thấy áo choàng đen đang bị lửa đốt cháy, không còn cách nào khác liền cởi ra vứt xuống.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Vân nhìn thấy hình dạng của hắn, hóa ra dung mạo của Dạ Xoa không những không xấu xí khó coi, mà còn có một khuôn mặt vô cùng nam tính quyến rũ, góc cạnh sắc nét, đôi chân mày cương nghị, cùng một đôi mắt u sầu sâu thẳm.
Ánh hào quang đỏ kim dừng lại truớc mặt nàng, hóa thành người mà nàng tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại, thức tỉnh linh hồn mà nàng cho rằng đã chết…
Trong chốc lát, ngọn lửa lan tràn ra khắp nơi bao vây lấy Dạ Xoa ở giữa, hoàn toàn cắt đứt mọi đường rút lui của hắn. Ngọn lửa đỏ bừng bừng ngày càng bốc cháy dữ dội, vòng lửa ngày càng rút lại nhỏ hơn, khí đen trên người Dạ Xoa cũng dần dần yếu đi, dưới sự chiếu rọi của ánh hào quang hầu như đã biến thành màu đỏ.
Nàng thấy Hiên có ý muốn tiêu diệt hắn, vội vàng chống đỡ thân thể yếu đuối đứng dậy. Trong mắt nàng Dạ Xoa không phải là một tên khốn nạn tội ác tày trời không thể tha thứ, không đáng bị rơi vào tình cảnh hồn bay phách lạc.
Không ngờ có một bóng trắng nhanh hơn nàng bay xuống, đứng chắn trước mặt Dạ Xoa.