Chương : 17
"Tiểu thư, nô tỳ thấy Tam di nương tốt hơn phu... à không, Nhị di nương." Tố Nguyệt nhìn mấy đồ Tam di nương đưa đến mà nghĩ thầm, bình thường thấy Tam di nương không dễ nói chuyện, không ngờ lại là người biết báo ơn.
"Chắc vậy, nhưng em cố đừng làm thân với bà ta quá, biết chưa?" Mạc Linh Nhi nhắm mắt nằm trên ghế. Vì cô còn giá trị lợi dụng nên bà ta mới nịnh hót săn đón vậy thôi. Người đàn bà ngu ngốc này cũng khôn vặt, ít nhất thì bà ta biết đứng về phe mình chống lại Vương thị mà không đắc ý quên trời quên đất. Song Tam di nương lầm rồi, quyền chủ động luôn nằm trong tay cô. Ánh mắt Tam di nương nhìn cô ngày đó vừa kinh ngạc vừa đề phòng. Bà ta đừng nghĩ có thể qua mặt được cô, kiếp trước cô là chuyên gia tâm lý học đấy. Vậy nên chỉ với một ánh mắt thôi, cô cũng biết Tam di nương đã nghĩ gì.
Cô biết mục đích của bà ta là nắm quyền tuyệt đối, song cô không làm gì mà chỉ thuận theo ý của Vương thị, khuyên Tam di nương từ chối việc yến tiệc. Đến khi Vương thị nổi bật hơn thì Tam di nương tự khắc nhận ra mình bị lừa. Nhưng cô không định để Vương thị muốn làm gì thì làm.
Điều cô muốn là cả hai người phụ nữ này đều không chiếm được lợi ích gì.
"Tố Nguyệt, chút nữa ta ra ngoài một chuyến, em phải cẩn thận đấy." Mạc Linh Nhi nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Nếu có ai dám bắt nạt em thì cứ phản kháng lại cho ta, biết chưa?"
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết rồi ạ. Tiểu thư ra ngoài cũng phải cẩn thận đó." Mấy ngày qua, Tố Nguyệt đã phần nào hiểu tiểu thư nhà mình hơn, biết tiểu thư ra ngoài ắt có mục đích riêng. Tiểu thư không nói, Tố Nguyệt cũng sẽ không hỏi, vì Tố Nguyệt tin tiểu thư.
Mạc Linh Nhi thấy vậy cũng thả lỏng hơn. Còn hai ngày nữa, cô tin vẫn còn kịp. Cô hóa trang xong bèn vội vàng ra ngoài.
Sau khi tìm được cửa hàng bán pháo, Mạc Linh Nhi nói một cách ngang tàng, "Ông chủ, lấy cho ta mấy cuộn pháo ra đây."
Ông chủ giật mình bởi hành động của Mạc Linh Nhi nên nhất thời không phản ứng kịp, "Được được, ngài chờ chút, tiểu nhân đi lấy ngay đây ạ."
Mạc Linh Nhi trả tiền xong bèn qua mấy cửa hàng khác, lúc định về phủ thì phát hiện có người theo dõi.
Là người của Tô Thanh Hải ư? Vì cô đang dùng tạo hình hôm giao dịch với hắn ta. Trừ Tô Thanh Hải ra, cô không nghĩ được còn ai khác.
Mạc Linh Nhi nhanh nhẹn lẻn vào một ngõ nhỏ, Hạo Thiên đi đằng sau thấy vậy bèn theo vào. Song vừa mới đến đầu ngõ đã cảm giác được nguy hiểm đang tới gần. Hắn ta chưa kịp phản ứng đã bị Mạc Linh Nhi đập một nhát vào gáy rồi ngất đi.
Mặt Mạc Linh Nhi không cảm xúc nhìn hắn ta, cô phải mau mau lôi kéo thuộc hạ mới được, việc gì cũng đến tay thế này thì mệt chết.
Sau khi về phủ, Mạc Linh Nhi nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Tố Nguyệt còn tưởng tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện gì.
Ngày mừng thọ của lão phu nhân, Mạc Linh Nhi rốt cuộc cũng ra ngoài. Giây phút đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt ám đen của Mạc Linh Nhi, Tố Nguyệt còn tưởng mình gặp ma.
"Tiểu thư, sao người lại thành ra thế này. Lát nữa là mừng thọ lão phu nhân rồi, người..."
"Đừng nói nhiều nữa, mau trang điểm cho ta." Mạc Linh Nhi ôm một đống đồ đặt lên bàn, quay lại nói với Tố Nguyệt.
Cùng lúc đó, tại Diên Vương phủ.
"Vương gia, hôm nay là mừng thọ lão phu nhân phủ thừa tướng, nghe nói Ngũ hoàng tử cũng đến." Sát Thiên nói.
"Ồ? Hoàng huynh của ta cũng hạ mình đi chúc thọ cơ à?" Nam Cung Diên lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ nghi ngờ rằng đó chỉ là ngụy trang thôi, vì khách khứa đến chúc thọ còn có Tôn tướng quân, chắc đây mới là mục đích của Ngũ hoàng tử.”
Mặt Nam Cung Diên tái nhợt, hắn nói rất bình tĩnh, "Nếu vậy thì bản vương cũng muốn đến giúp vui."
Phủ thừa tướng hôm nay vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người trong triều đến chúc thọ cho lão phu nhân. Vương thị dậy sớm trang điểm lộng lẫy đứng trước sảnh để đón khách. Hôm nay, bà ta mặc một bộ quần áo màu tím đậm, áo khoác ngoài màu tím nhạt thêu hoa mai. Mái tóc đen dài búi tròn, cài trâm phượng khảm đá quý, hai bên cài thêm trâm ngọc bích, càng khiến vẻ ngoài của bà ta trở nên đẹp đẽ sang quý. Khuôn mặt quyến rũ với đôi mắt hơi xếch, lông mày lá liễu. Ngay cả Mạc Dương cũng không khỏi nhìn bà ta vài lần.
Vương thị luôn mỉm cười tiếp khách, ai cũng khen Mạc Dương cưới được một người vợ tốt. Mạc Dương ngoài mặt thì khiêm tốn nhưng thực ra đắc ý lắm. Tam di nương thấy vậy thì trừng mắt nhìn Vương thị.
Hóa ra con ả đê tiện này lừa mình từ chối chuẩn bị yến tiệc là đến ả được người ta chú ý đến.
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi từ bên sảnh sang chỗ nữ quyến khiến ai cũng phải ghé mắt nhìn. Cô ta mặc một bộ váy màu xanh đậm thêu hoa mai, đai lưng trắng bằng vải gấm làm nổi bật vòng eo thon, mái tóc đen dài búi hững hờ, một viên đá quý màu xanh làm rủ xuống khiến vầng trán kia trông càng cao hơn. Tóc cô ta cài trâm vàng nạm châu báu. Đôi mắt long lanh như nước hồ thu, da dẻ trắng nõn nà, mọi hành động đều toát lên vẻ tao nhã lịch sự, môi đỏ thắm tự nhiên, mày mi chẳng vẽ cũng đẹp hút mắt người khác. Đúng là một vẻ đẹp thanh nhã không vướng bụi trần.
Mọi người đang thắc mắc không biết đây là tiểu thư nhà ai thì mỹ nhân chạy đến cạnh Vương thị nũng nịu gọi một tiếng mẫu thân. Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra đây là tiểu thư nhà thừa tướng.
"Đây là thiên kim nhà Vương phu nhân sao? Đúng là đẹp tựa thiên tiên." Lý phu nhân khen ngợi.
"Đúng vậy, mẹ nào con nấy, phu nhân xinh đẹp thế này, tiểu thư ắt cũng không kém cạnh." Mọi người hùa theo.
Mạc Linh Thanh cúi đầu, đỏ ửng cả mặt. Vương thị cưng chiều nhìn con gái, "Con gái của ta hôm nay xinh đẹp quá."
"Kìa mẫu thân, trước bao nhiêu quan khách mà người lại trêu con thế ư." Lời cô ta nói khiến các phu nhân mỉm cười khen ngợi nhiều hơn.
Một nụ cười mỹ nhân khiến đám đàn ông xôn xao.
Lúc này, Mạc Linh Yên trang điểm xinh đẹp cũng xuất hiện, dù không khiến người ta kinh ngạc trầm trồ như Mạc Linh Thanh song cũng là một cô gái đẹp.
"Nghe nói con gái của thừa tướng đều đẹp tựa thiên tiên, hôm nay mới được thấy tận mắt."
Lão phu nhân được hai ma ma đỡ vào sảnh, bộ váy đỏ thẫm khiến bà trông rất có tinh thần.
"Chắc vậy, nhưng em cố đừng làm thân với bà ta quá, biết chưa?" Mạc Linh Nhi nhắm mắt nằm trên ghế. Vì cô còn giá trị lợi dụng nên bà ta mới nịnh hót săn đón vậy thôi. Người đàn bà ngu ngốc này cũng khôn vặt, ít nhất thì bà ta biết đứng về phe mình chống lại Vương thị mà không đắc ý quên trời quên đất. Song Tam di nương lầm rồi, quyền chủ động luôn nằm trong tay cô. Ánh mắt Tam di nương nhìn cô ngày đó vừa kinh ngạc vừa đề phòng. Bà ta đừng nghĩ có thể qua mặt được cô, kiếp trước cô là chuyên gia tâm lý học đấy. Vậy nên chỉ với một ánh mắt thôi, cô cũng biết Tam di nương đã nghĩ gì.
Cô biết mục đích của bà ta là nắm quyền tuyệt đối, song cô không làm gì mà chỉ thuận theo ý của Vương thị, khuyên Tam di nương từ chối việc yến tiệc. Đến khi Vương thị nổi bật hơn thì Tam di nương tự khắc nhận ra mình bị lừa. Nhưng cô không định để Vương thị muốn làm gì thì làm.
Điều cô muốn là cả hai người phụ nữ này đều không chiếm được lợi ích gì.
"Tố Nguyệt, chút nữa ta ra ngoài một chuyến, em phải cẩn thận đấy." Mạc Linh Nhi nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Nếu có ai dám bắt nạt em thì cứ phản kháng lại cho ta, biết chưa?"
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết rồi ạ. Tiểu thư ra ngoài cũng phải cẩn thận đó." Mấy ngày qua, Tố Nguyệt đã phần nào hiểu tiểu thư nhà mình hơn, biết tiểu thư ra ngoài ắt có mục đích riêng. Tiểu thư không nói, Tố Nguyệt cũng sẽ không hỏi, vì Tố Nguyệt tin tiểu thư.
Mạc Linh Nhi thấy vậy cũng thả lỏng hơn. Còn hai ngày nữa, cô tin vẫn còn kịp. Cô hóa trang xong bèn vội vàng ra ngoài.
Sau khi tìm được cửa hàng bán pháo, Mạc Linh Nhi nói một cách ngang tàng, "Ông chủ, lấy cho ta mấy cuộn pháo ra đây."
Ông chủ giật mình bởi hành động của Mạc Linh Nhi nên nhất thời không phản ứng kịp, "Được được, ngài chờ chút, tiểu nhân đi lấy ngay đây ạ."
Mạc Linh Nhi trả tiền xong bèn qua mấy cửa hàng khác, lúc định về phủ thì phát hiện có người theo dõi.
Là người của Tô Thanh Hải ư? Vì cô đang dùng tạo hình hôm giao dịch với hắn ta. Trừ Tô Thanh Hải ra, cô không nghĩ được còn ai khác.
Mạc Linh Nhi nhanh nhẹn lẻn vào một ngõ nhỏ, Hạo Thiên đi đằng sau thấy vậy bèn theo vào. Song vừa mới đến đầu ngõ đã cảm giác được nguy hiểm đang tới gần. Hắn ta chưa kịp phản ứng đã bị Mạc Linh Nhi đập một nhát vào gáy rồi ngất đi.
Mặt Mạc Linh Nhi không cảm xúc nhìn hắn ta, cô phải mau mau lôi kéo thuộc hạ mới được, việc gì cũng đến tay thế này thì mệt chết.
Sau khi về phủ, Mạc Linh Nhi nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Tố Nguyệt còn tưởng tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện gì.
Ngày mừng thọ của lão phu nhân, Mạc Linh Nhi rốt cuộc cũng ra ngoài. Giây phút đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt ám đen của Mạc Linh Nhi, Tố Nguyệt còn tưởng mình gặp ma.
"Tiểu thư, sao người lại thành ra thế này. Lát nữa là mừng thọ lão phu nhân rồi, người..."
"Đừng nói nhiều nữa, mau trang điểm cho ta." Mạc Linh Nhi ôm một đống đồ đặt lên bàn, quay lại nói với Tố Nguyệt.
Cùng lúc đó, tại Diên Vương phủ.
"Vương gia, hôm nay là mừng thọ lão phu nhân phủ thừa tướng, nghe nói Ngũ hoàng tử cũng đến." Sát Thiên nói.
"Ồ? Hoàng huynh của ta cũng hạ mình đi chúc thọ cơ à?" Nam Cung Diên lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ nghi ngờ rằng đó chỉ là ngụy trang thôi, vì khách khứa đến chúc thọ còn có Tôn tướng quân, chắc đây mới là mục đích của Ngũ hoàng tử.”
Mặt Nam Cung Diên tái nhợt, hắn nói rất bình tĩnh, "Nếu vậy thì bản vương cũng muốn đến giúp vui."
Phủ thừa tướng hôm nay vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người trong triều đến chúc thọ cho lão phu nhân. Vương thị dậy sớm trang điểm lộng lẫy đứng trước sảnh để đón khách. Hôm nay, bà ta mặc một bộ quần áo màu tím đậm, áo khoác ngoài màu tím nhạt thêu hoa mai. Mái tóc đen dài búi tròn, cài trâm phượng khảm đá quý, hai bên cài thêm trâm ngọc bích, càng khiến vẻ ngoài của bà ta trở nên đẹp đẽ sang quý. Khuôn mặt quyến rũ với đôi mắt hơi xếch, lông mày lá liễu. Ngay cả Mạc Dương cũng không khỏi nhìn bà ta vài lần.
Vương thị luôn mỉm cười tiếp khách, ai cũng khen Mạc Dương cưới được một người vợ tốt. Mạc Dương ngoài mặt thì khiêm tốn nhưng thực ra đắc ý lắm. Tam di nương thấy vậy thì trừng mắt nhìn Vương thị.
Hóa ra con ả đê tiện này lừa mình từ chối chuẩn bị yến tiệc là đến ả được người ta chú ý đến.
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi từ bên sảnh sang chỗ nữ quyến khiến ai cũng phải ghé mắt nhìn. Cô ta mặc một bộ váy màu xanh đậm thêu hoa mai, đai lưng trắng bằng vải gấm làm nổi bật vòng eo thon, mái tóc đen dài búi hững hờ, một viên đá quý màu xanh làm rủ xuống khiến vầng trán kia trông càng cao hơn. Tóc cô ta cài trâm vàng nạm châu báu. Đôi mắt long lanh như nước hồ thu, da dẻ trắng nõn nà, mọi hành động đều toát lên vẻ tao nhã lịch sự, môi đỏ thắm tự nhiên, mày mi chẳng vẽ cũng đẹp hút mắt người khác. Đúng là một vẻ đẹp thanh nhã không vướng bụi trần.
Mọi người đang thắc mắc không biết đây là tiểu thư nhà ai thì mỹ nhân chạy đến cạnh Vương thị nũng nịu gọi một tiếng mẫu thân. Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra đây là tiểu thư nhà thừa tướng.
"Đây là thiên kim nhà Vương phu nhân sao? Đúng là đẹp tựa thiên tiên." Lý phu nhân khen ngợi.
"Đúng vậy, mẹ nào con nấy, phu nhân xinh đẹp thế này, tiểu thư ắt cũng không kém cạnh." Mọi người hùa theo.
Mạc Linh Thanh cúi đầu, đỏ ửng cả mặt. Vương thị cưng chiều nhìn con gái, "Con gái của ta hôm nay xinh đẹp quá."
"Kìa mẫu thân, trước bao nhiêu quan khách mà người lại trêu con thế ư." Lời cô ta nói khiến các phu nhân mỉm cười khen ngợi nhiều hơn.
Một nụ cười mỹ nhân khiến đám đàn ông xôn xao.
Lúc này, Mạc Linh Yên trang điểm xinh đẹp cũng xuất hiện, dù không khiến người ta kinh ngạc trầm trồ như Mạc Linh Thanh song cũng là một cô gái đẹp.
"Nghe nói con gái của thừa tướng đều đẹp tựa thiên tiên, hôm nay mới được thấy tận mắt."
Lão phu nhân được hai ma ma đỡ vào sảnh, bộ váy đỏ thẫm khiến bà trông rất có tinh thần.