Chương : 20
“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm.” Tố Nguyệt nghĩ một lúc rồi đột nhiên lẩm bẩm gì đó, “Nhưng nô tỳ nhớ, trước khi phu nhân mất vài ngày, hình như đêm khuya có tranh cãi với ai đó trong phòng.”
“Em nói cái gì!” Mạc Linh Nhi đứng bật dậy, chẳng lẽ cái chết của mẹ không phải ngoài ý muốn.
Đúng là cô đã từng hoài nghi, nhưng khi chính tai nghe thấy mẫu thân có khả năng bị hãm hại, trái tim cô bỗng nhói lên, có lẽ cơ thể này vẫn còn giữ lại cảm xúc của người trước.
“Hả?” Tố Nguyệt nhất thời bị Mạc Linh Nhi làm giật mình hoảng sợ. Chưa từng thấy ánh mắt nghiêm túc đó của tiểu thư, giọng Tố Nguyệt run run sợ hãi, “Nô… nô tỳ nhớ lúc đó là nửa đêm, vì bụng khó chịu nên… nên nô tỳ dậy đi nhà xí, khi đi ngang qua phòng phu nhân thấy vẫn còn sáng đèn, bên trong có bóng hai người đang đánh nhau.”
“Thế em có nhìn rõ đó là ai không!” Mạc Linh Nhi nắm chặt lấy tay Tố Nguyệt.
“Không có, em lúc đó đứng rất xa nên không nhìn rõ.”
Mạc Linh Nhi thất vọng buông tay.
“Nô tỳ đang muốn la lên thì không ngờ người đó lại bỏ đi, sau đó… sau đó nô tỳ trông thấy Nhị di nương bước vào.” Tố Nguyệt chần chừ nói.
Vương thị? Nửa đêm nửa hôm bà ta tới tìm mẹ cô làm gì?
“Thế em có biết bà ta tới tìm mẫu thân ta làm gì không?”
“Không biết.” Tố Nguyệt lắc đầu.
“Sao giờ em mới nói?” Mạc Linh Nhi hỏi. Nhưng nghĩ lại, lúc đó Tố Nguyệt nói cho một Mạc Linh Nhi không hiểu chuyện để làm gì? Hay muốn Tố Nguyệt nói với phụ thân? Rất rõ ràng mẹ cô cũng không muốn người khác biết chuyện này.
“Được rồi, em lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Tố Nguyệt lo lắng nhìn Mạc Linh Nhi, sau đó lui xuống.
Đúng là cái chết năm đó của mẹ cô có vấn đề, sau khi bà chết Tuyết gia còn lui về ở ẩn, không ai có thể gặp được người trong Tuyết gia nữa.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuyết gia đã đi đâu?
Trong viện lão phu nhân lúc này.
“Chu ma ma, ngươi cảm thấy Đại tiểu thư thế nào?” Lão phu nhân hỏi Chu ma ma nhưng dường như bà cũng đang tự lẩm bẩm một mình.
Chu ma ma là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, tình cảm chủ tớ vài chục năm rất sâu đậm, hơn nữa bà ta lại trung thành, lão phu nhân rất tin tưởng bà ta.
“Thưa lão phu nhân, lão nô thấy Đại tiểu thư rất có hiếu.” Chu ma ma nói.
“Đúng thế, nhiều năm qua chúng ta đã lạnh nhạt với nha đầu này, không ngờ nó vẫn hiếu thảo như thế.”
“Vâng, giờ bên ngoài đều nói lễ đại thọ của lão phu nhân hiện điềm lành, chắc chắn có phúc lớn.” Chu ma ma ân cần xoa bóp chân cho lão phu nhân, “Nhưng cũng không thể nói như thế, trước giờ Đại tiểu thư đều như ngây như dại, trong nhà lạnh nhạt xa cách cũng là do tiểu thư mà thôi.”
“Ha ha, bộ xương tàn này của ta còn phúc lớn gì nữa chứ.” Lão phu nhân nghe xong, trong lòng rất thoải mái, “Thường ngày không để ý tới nha đầu này, không ngờ giờ nó lại giống y đúc mẹ nó như thế.” Nhớ năm xưa Tuyết Ly Hoàng đối xử tốt với bà như thế, nhưng…
“Ma ma, ngươi nói năm đó Tuyết Ly Hoàng đang bình thường sao lại đột ngột mất vậy.” Chuyện đã nhiều năm, lão phu nhân vừa nhớ lại liền cảm thấy thương tiếc không thôi.
Chu ma ma im lặng cúi đầu, bà biết lão phu nhân chỉ muốn cảm thán chứ không có ý nghe bà trả lời.
“Thôi được rồi, nhìn vào lòng hiếu thảo của nó, sau này ngươi nên quan tâm nó nhiều hơn.” Lão phu nhân nhắm mắt lại nói.
“Vâng.”
“Đúng rồi, đưa qua đó hai người đáng tin đi.”
Chu ma ma kinh ngạc, xem ra lão phu nhân bắt đầu quan tâm tới Đại tiểu thư rồi.
Chu ma ma không dám chậm trễ, bà lập tức đưa hai nha hoàn tới viện Mạc Linh Nhi.
Tuy biết những năm qua Mạc Linh Nhi sống không thoải mái gì, nhưng không ngờ Vương thị lại quá đáng không thèm nể nang ai như thế này.
Viện của Đại tiểu thư phủ thừa tướng lại rách nát như phòng củi.
Haiz, Đại tiểu thư đúng là đáng thương.
“Tiểu thư, Chu ma ma bên chỗ lão phu nhân tới.” Tố Nguyệt khẽ thông báo.
Chu ma ma?
Mạc Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi nói, “Để bà ấy vào đi.”
Chu ma ma dẫn theo hai nha hoàn tới trước mặt Mạc Linh Nhi nói, “Lão nô bái kiến Đại tiểu thư.”
Hai nha hoàn đằng sau cũng đồng thanh cúi đầu, “Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư.”
“Ma ma miễn lễ.” Mạc Linh Nhi đi tới đỡ Chu ma ma.
Hành động này của Mạc Linh Nhi khiến Chu ma ma càng thích cô Đại tiểu thư này hơn.
“Đại tiểu thư, lão nô phụng mệnh lão phu nhân đưa cho tiểu thư hai nha hoàn.”
Mạc Linh Nhi liếc nhìn, hai nha hoàn lập tức cung kính cúi đầu.
“Đại tiểu thư, đây là giấy bán thân của họ.” Chu ma ma sao có thể không hiểu ý của Mạc Linh Nhi, nghĩ tới lời lão phu nhân, bà bèn đưa giấy bán thân cho cô.
Mạc Linh Nhi nhẹ gật đầu nhận lấy giấy bán thân.
Không ngờ lão phu nhân lại quan tâm cô như vậy.
Chu ma ma cúi đầu xin cáo lui.
Mạc Linh Nhi im lặng nhìn hai nha hoàn một lúc khiến bọn họ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng Mạc Linh Nhi cất tiếng, “Các ngươi tên gì?”
“Thưa tiểu thư, nô tỳ là Hồng Tụ.” Nha hoàn trông lớn hơn ngẩng đầu lên thưa.
“Thưa tiểu thư, nô tỳ là Tử Vân.”
“Ừm, nếu đã tới viện của ta thì phải tuân thủ quy định của ta.” Mạc Linh Nhi bỗng đổi giọng, “Bản tiểu thư ghét nhất thói phản bội, nếu ta phát hiện ai trong các ngươi phản bội ta thì bản tiểu thư nhất định để người đó sống không bằng chết!” Mạc Linh Nhi nhìn thẳng vào hai nha hoàn với ánh mắt đầy sắc bén.
Thái độ thay đổi đột ngột của Mạc Linh Nhi khiến Hồng Tụ và Tử Vân giật mình hoảng sợ, hai người lập tức quỳ sụp xuống, “Chúng nô tỳ nhất định trung thành hầu hạ tiểu thư.”
Mạc Linh Nhi bình thản gật đầu, “Được thế thì tốt!”
Hồng Tụ và Tử Vân nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra Đại tiểu thư không hề giống lời đồn đại.
“Sau này các ngươi nghe theo sắp xếp của Tố Nguyệt. Tố Nguyệt, dẫn họ về phòng đi.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Nửa đêm, Mạc Linh Nhi vừa ngả lưng xuống giường, bỗng phát hiện có người trong phòng, cô liền quát lên, “Ai!”
“Bốp bốp bốp!” Người đó vỗ tay nói, “Không ngờ Đại tiểu thư lại cảnh giác cao như vậy.”
Người đàn ông mang mặt nạ chậm rãi bước ra.
Là hắn!
Mạc Linh Nhi vừa nhìn liền nhận ra hắn.
Chẳng lẽ hắn phát hiện thân phận của cô rồi?
Không thể nào, Mạc Linh Nhi rất nhanh phủ định suy nghĩ này của mình.
“Ngươi là ai?” Mạc Linh Nhi bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông không ngờ Mạc Linh Nhi không la hét mà lại bình tĩnh như vậy.
Trong đầu bỗng lóe lên bóng hình một cô gái.
“Bây giờ Đại tiểu thư nên la hét mới đúng chứ nhỉ?” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Mạc Linh Nhi liếc nhìn hắn, “Vớ vẩn, bản tiểu thư sao có thể làm chuyện ngu ngốc thế.” Cô mà hét thì danh dự cô còn giữ được sao? Không ngờ người này lại hỏi ngu vậy.
Người đàn ông ngẩn người vài giây, sau đó lập tức trở về vẻ lạnh lùng ban đầu, “Ta còn tưởng phụ nữ nào cũng ngu ngốc như vậy chứ.”
“Yên tâm, bản tiểu thư không phải loại ngu lâu dốt bền đó đâu!” Mạc Linh Nhi cũng nhìn ra người này không nhận ra cô, cũng không có ý giết cô, nếu thế thì còn gì để sợ nữa.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi à?” Người đàn ông bỗng vươn tay chạm vào cổ Mạc Linh Nhi, ánh mắt hắn lạnh như băng, cô gái này dám kiêu ngạo thế à.
Lại là chiêu này!
Ánh mắt Mạc Linh Nhi vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi sẽ không giết ta.”
Đứng trước đôi mắt xinh đẹp trong veo của Mạc Linh Nhi, người đàn ông bỗng cảm thấy vô vị, hắn buông tay rồi nói, “Xem ra Đại tiểu thư là người thông minh.”
“Nếu vậy bản tôn cũng nói thẳng với ngươi luôn vậy, bản tôn muốn hợp tác với ngươi!”
“Em nói cái gì!” Mạc Linh Nhi đứng bật dậy, chẳng lẽ cái chết của mẹ không phải ngoài ý muốn.
Đúng là cô đã từng hoài nghi, nhưng khi chính tai nghe thấy mẫu thân có khả năng bị hãm hại, trái tim cô bỗng nhói lên, có lẽ cơ thể này vẫn còn giữ lại cảm xúc của người trước.
“Hả?” Tố Nguyệt nhất thời bị Mạc Linh Nhi làm giật mình hoảng sợ. Chưa từng thấy ánh mắt nghiêm túc đó của tiểu thư, giọng Tố Nguyệt run run sợ hãi, “Nô… nô tỳ nhớ lúc đó là nửa đêm, vì bụng khó chịu nên… nên nô tỳ dậy đi nhà xí, khi đi ngang qua phòng phu nhân thấy vẫn còn sáng đèn, bên trong có bóng hai người đang đánh nhau.”
“Thế em có nhìn rõ đó là ai không!” Mạc Linh Nhi nắm chặt lấy tay Tố Nguyệt.
“Không có, em lúc đó đứng rất xa nên không nhìn rõ.”
Mạc Linh Nhi thất vọng buông tay.
“Nô tỳ đang muốn la lên thì không ngờ người đó lại bỏ đi, sau đó… sau đó nô tỳ trông thấy Nhị di nương bước vào.” Tố Nguyệt chần chừ nói.
Vương thị? Nửa đêm nửa hôm bà ta tới tìm mẹ cô làm gì?
“Thế em có biết bà ta tới tìm mẫu thân ta làm gì không?”
“Không biết.” Tố Nguyệt lắc đầu.
“Sao giờ em mới nói?” Mạc Linh Nhi hỏi. Nhưng nghĩ lại, lúc đó Tố Nguyệt nói cho một Mạc Linh Nhi không hiểu chuyện để làm gì? Hay muốn Tố Nguyệt nói với phụ thân? Rất rõ ràng mẹ cô cũng không muốn người khác biết chuyện này.
“Được rồi, em lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Tố Nguyệt lo lắng nhìn Mạc Linh Nhi, sau đó lui xuống.
Đúng là cái chết năm đó của mẹ cô có vấn đề, sau khi bà chết Tuyết gia còn lui về ở ẩn, không ai có thể gặp được người trong Tuyết gia nữa.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuyết gia đã đi đâu?
Trong viện lão phu nhân lúc này.
“Chu ma ma, ngươi cảm thấy Đại tiểu thư thế nào?” Lão phu nhân hỏi Chu ma ma nhưng dường như bà cũng đang tự lẩm bẩm một mình.
Chu ma ma là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, tình cảm chủ tớ vài chục năm rất sâu đậm, hơn nữa bà ta lại trung thành, lão phu nhân rất tin tưởng bà ta.
“Thưa lão phu nhân, lão nô thấy Đại tiểu thư rất có hiếu.” Chu ma ma nói.
“Đúng thế, nhiều năm qua chúng ta đã lạnh nhạt với nha đầu này, không ngờ nó vẫn hiếu thảo như thế.”
“Vâng, giờ bên ngoài đều nói lễ đại thọ của lão phu nhân hiện điềm lành, chắc chắn có phúc lớn.” Chu ma ma ân cần xoa bóp chân cho lão phu nhân, “Nhưng cũng không thể nói như thế, trước giờ Đại tiểu thư đều như ngây như dại, trong nhà lạnh nhạt xa cách cũng là do tiểu thư mà thôi.”
“Ha ha, bộ xương tàn này của ta còn phúc lớn gì nữa chứ.” Lão phu nhân nghe xong, trong lòng rất thoải mái, “Thường ngày không để ý tới nha đầu này, không ngờ giờ nó lại giống y đúc mẹ nó như thế.” Nhớ năm xưa Tuyết Ly Hoàng đối xử tốt với bà như thế, nhưng…
“Ma ma, ngươi nói năm đó Tuyết Ly Hoàng đang bình thường sao lại đột ngột mất vậy.” Chuyện đã nhiều năm, lão phu nhân vừa nhớ lại liền cảm thấy thương tiếc không thôi.
Chu ma ma im lặng cúi đầu, bà biết lão phu nhân chỉ muốn cảm thán chứ không có ý nghe bà trả lời.
“Thôi được rồi, nhìn vào lòng hiếu thảo của nó, sau này ngươi nên quan tâm nó nhiều hơn.” Lão phu nhân nhắm mắt lại nói.
“Vâng.”
“Đúng rồi, đưa qua đó hai người đáng tin đi.”
Chu ma ma kinh ngạc, xem ra lão phu nhân bắt đầu quan tâm tới Đại tiểu thư rồi.
Chu ma ma không dám chậm trễ, bà lập tức đưa hai nha hoàn tới viện Mạc Linh Nhi.
Tuy biết những năm qua Mạc Linh Nhi sống không thoải mái gì, nhưng không ngờ Vương thị lại quá đáng không thèm nể nang ai như thế này.
Viện của Đại tiểu thư phủ thừa tướng lại rách nát như phòng củi.
Haiz, Đại tiểu thư đúng là đáng thương.
“Tiểu thư, Chu ma ma bên chỗ lão phu nhân tới.” Tố Nguyệt khẽ thông báo.
Chu ma ma?
Mạc Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi nói, “Để bà ấy vào đi.”
Chu ma ma dẫn theo hai nha hoàn tới trước mặt Mạc Linh Nhi nói, “Lão nô bái kiến Đại tiểu thư.”
Hai nha hoàn đằng sau cũng đồng thanh cúi đầu, “Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư.”
“Ma ma miễn lễ.” Mạc Linh Nhi đi tới đỡ Chu ma ma.
Hành động này của Mạc Linh Nhi khiến Chu ma ma càng thích cô Đại tiểu thư này hơn.
“Đại tiểu thư, lão nô phụng mệnh lão phu nhân đưa cho tiểu thư hai nha hoàn.”
Mạc Linh Nhi liếc nhìn, hai nha hoàn lập tức cung kính cúi đầu.
“Đại tiểu thư, đây là giấy bán thân của họ.” Chu ma ma sao có thể không hiểu ý của Mạc Linh Nhi, nghĩ tới lời lão phu nhân, bà bèn đưa giấy bán thân cho cô.
Mạc Linh Nhi nhẹ gật đầu nhận lấy giấy bán thân.
Không ngờ lão phu nhân lại quan tâm cô như vậy.
Chu ma ma cúi đầu xin cáo lui.
Mạc Linh Nhi im lặng nhìn hai nha hoàn một lúc khiến bọn họ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng Mạc Linh Nhi cất tiếng, “Các ngươi tên gì?”
“Thưa tiểu thư, nô tỳ là Hồng Tụ.” Nha hoàn trông lớn hơn ngẩng đầu lên thưa.
“Thưa tiểu thư, nô tỳ là Tử Vân.”
“Ừm, nếu đã tới viện của ta thì phải tuân thủ quy định của ta.” Mạc Linh Nhi bỗng đổi giọng, “Bản tiểu thư ghét nhất thói phản bội, nếu ta phát hiện ai trong các ngươi phản bội ta thì bản tiểu thư nhất định để người đó sống không bằng chết!” Mạc Linh Nhi nhìn thẳng vào hai nha hoàn với ánh mắt đầy sắc bén.
Thái độ thay đổi đột ngột của Mạc Linh Nhi khiến Hồng Tụ và Tử Vân giật mình hoảng sợ, hai người lập tức quỳ sụp xuống, “Chúng nô tỳ nhất định trung thành hầu hạ tiểu thư.”
Mạc Linh Nhi bình thản gật đầu, “Được thế thì tốt!”
Hồng Tụ và Tử Vân nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra Đại tiểu thư không hề giống lời đồn đại.
“Sau này các ngươi nghe theo sắp xếp của Tố Nguyệt. Tố Nguyệt, dẫn họ về phòng đi.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Nửa đêm, Mạc Linh Nhi vừa ngả lưng xuống giường, bỗng phát hiện có người trong phòng, cô liền quát lên, “Ai!”
“Bốp bốp bốp!” Người đó vỗ tay nói, “Không ngờ Đại tiểu thư lại cảnh giác cao như vậy.”
Người đàn ông mang mặt nạ chậm rãi bước ra.
Là hắn!
Mạc Linh Nhi vừa nhìn liền nhận ra hắn.
Chẳng lẽ hắn phát hiện thân phận của cô rồi?
Không thể nào, Mạc Linh Nhi rất nhanh phủ định suy nghĩ này của mình.
“Ngươi là ai?” Mạc Linh Nhi bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông không ngờ Mạc Linh Nhi không la hét mà lại bình tĩnh như vậy.
Trong đầu bỗng lóe lên bóng hình một cô gái.
“Bây giờ Đại tiểu thư nên la hét mới đúng chứ nhỉ?” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Mạc Linh Nhi liếc nhìn hắn, “Vớ vẩn, bản tiểu thư sao có thể làm chuyện ngu ngốc thế.” Cô mà hét thì danh dự cô còn giữ được sao? Không ngờ người này lại hỏi ngu vậy.
Người đàn ông ngẩn người vài giây, sau đó lập tức trở về vẻ lạnh lùng ban đầu, “Ta còn tưởng phụ nữ nào cũng ngu ngốc như vậy chứ.”
“Yên tâm, bản tiểu thư không phải loại ngu lâu dốt bền đó đâu!” Mạc Linh Nhi cũng nhìn ra người này không nhận ra cô, cũng không có ý giết cô, nếu thế thì còn gì để sợ nữa.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi à?” Người đàn ông bỗng vươn tay chạm vào cổ Mạc Linh Nhi, ánh mắt hắn lạnh như băng, cô gái này dám kiêu ngạo thế à.
Lại là chiêu này!
Ánh mắt Mạc Linh Nhi vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi sẽ không giết ta.”
Đứng trước đôi mắt xinh đẹp trong veo của Mạc Linh Nhi, người đàn ông bỗng cảm thấy vô vị, hắn buông tay rồi nói, “Xem ra Đại tiểu thư là người thông minh.”
“Nếu vậy bản tôn cũng nói thẳng với ngươi luôn vậy, bản tôn muốn hợp tác với ngươi!”