Chương : 36
Lúc này, Mạc Linh Thanh đang ngắm hoa ở trong hoa viên. Trời đang vào giữa hè, biển hoa trong hoa viên thi nhau đua sắc, chỉ sợ người khác không thấy được vẻ đẹp của mình.
Lâu không được thoải mái như thế này rồi, cũng là vì con Mạc Linh Nhi chết tiệt hại cô ta phải hao tổn tinh thần như thế.
Đi tới trước một bông hồng đỏ tươi, cô ta hơi khom người xuống nhắm mắt ngửi, mùi thơm nồng nàn của hoa xông vào mũi, lòng thầm đắc ý.
Mở mắt ra, phát hiện bên cạnh có một bông hoa màu vàng đang nở rộ.
Đây là giống hoa từ Tây Vực đưa tới, gọi là hoa hướng dương. Tên cũng như nghĩa, dưới ánh nắng mặt trời, hoa hướng dương như tỏa sáng, lộng lẫy khiến người khác không thể bỏ qua.
Nhìn bông hoa nổi bật này, trong đầu Mạc Linh Thanh bỗng lóe lên dung mạo xinh đẹp của Mạc Linh Nhi, cùng với khí chất hờ hững, cao quý đó.
Lửa giận trong lòng bỗng dấy lên, cô ta bẻ bông hoa hướng dương vứt xuống dưới đất, dùng mũi chân chì chiết, đến khi bông hoa xinh đẹp trở nên tan nát mới chịu dừng.
Dùng tay vuống nhẹ cánh hoa hồng đỏ tươi như màu máu, xung quanh đã không còn thứ gì có thể lấn át nó nữa rồi.
Mạc Linh Thanh lại nhìn bông hoa nát dưới chân, chóp mũi hừ một tiếng. Rất nhanh thôi, Mạc Linh Nhi cũng sẽ giống như bông hoa tàn này, không thể ảnh hưởng tới cô ta nữa, lòng Mạc Linh Thanh cảm thấy được an ủi.
Đang nghĩ thì thấy hai nha đầu Tố Nguyệt và Tử Vân tiến gần tới mình, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười sáng lạn.
Mạc Linh Thanh liếc mắt qua, hỏi Xảo Nhi ở bên cạnh: “Kia là hai nha hoàn hầu hạ Đại tiểu thư à?”
Xảo Nhi nhìn theo ánh mắt Mạc Linh Thanh rồi đáp: “Đúng vậy thưa tiểu thư. Đó là Tố Nguyệt và Tử Vân.”
Mạc Linh Thanh nghe xong, nhếch miệng cười.
“Ta đi dạo ở đây cũng mệt rồi, đi thôi.” Nói xong liền đi về phía Tố Nguyệt và Tử Vân.
Xảo Nhi cười hiểu ý, liền đỡ Mạc Linh Thanh đi tới.
“Tố Nguyệt tỷ, Ngũ hoàng tử đúng là tốt với tiểu thư. Bộ váy đẹp như thế này, tiểu thư mặc lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.” Tử Vân vừa đi vừa nói, dường như không hề chú ý đến tình hình xung quanh.
Tố Nguyệt cũng rất vui vẻ nói: “Đúng vậy, tiểu thư cũng coi như chờ được mây tan nhìn đến trăng sáng rồi.”
Hai nha đầu này vẫn mải hưng phấn mà không để ý tới khuôn mặt đen như đít nồi kia của Mạc Linh Thanh.
“Á...” Tử Vân đi về phía trước, bỗng phát hiện phía trước có người, ngẩng đầu nhìn thì lại là Nhị tiểu thư!
Khuôn mặt nhỏ của Tố Nguyệt cũng trắng bệch.
Toi rồi, toi rồi, lời vừa rồi của hai người nhất định bị Nhị tiểu thư nghe thấy rồi.
“Bái kiến Nhị tiểu thư.”Hai người hốt hoảng quỳ xuống, Tố Nguyệt hữu ý vô tình giấu bộ váy trong tay ra phía sau, dù căn bản không thể che được.
“Tay ngươi cầm cái gì!” Mạc Linh Thanh hỏi. Lúc nhìn thấy bộ đồ màu lam nhạt kia thì nổi giận đùng đùng.
Tố Nguyệt bỗng run lẩy bẩy, miệng mơ hồ nói: “Không... có.”
Còn chưa đợi Tố Nguyệt nói xong, Mạc Linh Thanh đã liếc nhìn Xảo Nhi, Xảo Nhi lập tức đoạt lấy bộ váy trong lòng Tố Nguyệt.
“Không được, không được đâu Nhị tiểu thư.” Tố Nguyệt dường như không ngờ Mạc Linh Thanh dùng sức mạnh như vậy, thấy bộ váy bị cướp đi, vội hét lên.
“Tiểu thư, người xem.” Xảo Nhi khinh miệt liếc Tố Nguyệt một cái, sau đó lại cầm bộ đồ đưa cho Mạc Linh Thanh xem.
Thứ này không xem không sao, vừa xem... đã giật mình.
Cổ áo dựng đứng, hai bên tà áo thêu hoa, hiển rõ sự khoan thai, cao quý. Thân áo thêu một bông hoa mẫu đơn lớn màu trắng thuần khiết, bên hông phối với một sợi thắt lưng mềm màu lam, quấn quanh cơ thể hoàn mỹ, dưới chân váy thì thêu những cánh hoa anh đào, phối cùng phụ kiện màu vàng óng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là bộ trang phục đẹp nhất mà Mạc Linh Thanh từng nhìn thấy. Cao quý, lộng lẫy không từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nó, bộ váy này khiến cô ta thấy rung động khôn kể.
Tử Vân thấy dáng vẻ kinh ngạc của Mạc Linh Thanh, thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hoảng sợ. Phải biết là tiểu thư nhà cô chỉ tùy ý liếc một lần, chỉ một lần thôi sau đó ném sang một bên.
Mắt Mạc Linh Thanh đỏ ké, khăn thêu cầm trong tay cô ta bị giằng xé một cách đắng thương.
Dựa vào cái gì! Mạc Linh Nhi kia dựa vào cái gì mà được Ngũ hoàng tử đối xử như thế.
Nếu như Mạc Linh Nhi mặc chiếc váy này lên, không cần nghĩ cũng biết xinh đẹp đến thế nào.
Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để Mạc Linh Nhi mặc chiếc váy này, song cô cũng không thể quanh minh chính đại cướp đi, dù sao đây cũng là Ngũ hoàng tử ban cho tiện nhân kia.
Ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên Mạc Linh Thanh nhìn cái hồ bên cạnh, mắt cô ta sáng lên.
“Cầm về đi, cẩn thận một chút, chớ làm hỏng bộ váy đẹp như thế đấy.” Mạc Linh Thanh dặn dò.
Tố Nguyệt và Tử Vân lập tức cầm lấy bộ váy, vẻ mặt cảm kích tới mức khóc òa lên. Nhưng không ai nhìn thấy nụ cười bên khóe môi Mạc Linh Thanh.
Vừa cầm bộ váy đi ngang Mạc Linh Thanh, Tố Nguyệt liền bị hẫng chân, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng “Á”, Tử Vân hoảng sợ, không biết vô tình hay cố ý, bộ váy lộng lẫy kia liền vẽ một hình vòng cung bay xuống hồ nước.
“Chết rồi, Tố Nguyệt tỷ, đó là bộ váy được may đặc biệt, gặp nước sẽ hỏng mất!” Tử Vân đi đến bên cạnh đỡ Tố Nguyệt, cũng không kịp hỏi Tố Nguyệt có bị thương không, hai người lo lắng nhìn xuống hồ.
Tố Nguyệt đứng dậy xong, cũng sợ hãi đứng ngây ngốc.
Mạc Linh Thanh ở phía sau cười thỏa mãn: “Chậc, đã nói hai người phải cẩn thận mà. Đến bộ váy cũng không cẩn thận, xem ra Đại tiểu thư uổng công nuôi hai ngươi rồi.” Nói xong hừ lạnh một tiếng rồi đi.
Xảo Nhi ở bên cạnh cũng vênh mặt lên trời, vội chạy theo Mạc Linh Thanh.
Chỉ còn lại tiếng giậm chân của hai người Tố Nguyệt.
Có điều, khi bóng dáng của Mạc Linh Thanh dần khuất mắt, hai người mới thở phào.
“Tố Nguyệt tỷ, vừa rồi em hồi hộp quá.” Tử Vân vỗ ngực nói, mắt còn nhìn xung quanh.
Tố Nguyệt cũng sợ hãi nói: “Đúng vậy, không ngờ mọi chuyện đều nằm trong dự tính của tiểu thư.”
Nhớ đến lời của Đại tiểu thư, Tố Nguyệt không khỏi kinh ngạc trong lòng. Tiểu thư thật lợi hại, có thể đoán được tất cả phản ứng, cử chỉ của Nhị tiểu thư.
Xem ra, tiểu thư đã thay đổi hoàn toàn rồi, sẽ không còn là cô tiểu thư ngu xuẩn như trước kia nữa.
Ánh mắt Tố Nguyệt trở nên dịu dàng.
“Đúng vậy, tiểu thư tài quá đi mất.” Tử Vân cũng thầm khâm phục trong lòng.
Lúc này, Tử Vân đã xuống hồ nhặt bộ váy lên, quả nhiên nó không còn hình thù như ban đầu nữa.
“Được rồi, chúng ta về bẩm báo tiểu thư thôi.” Tố Nguyệt nhìn Tử Vân nói.
Tử Vân “Vâng” một tiếng, sau đó cầm bộ váy cùng Tố Nguyệt quay trở về.
Nguyệt Nhã Các.
Mạc Linh Nhi đang đứng trước cửa sổ suy nghĩ gì đó, bỗng Tử Vân xông vào, phía sau còn có Tố Nguyệt.
“Tiểu thư, tiểu thư, người quả nhiên đoán đúng rồi, người xem nè.” Tử Vân giơ một đống vải trong tay lên, quả thực trông một trời một vực với bộ váy tinh xảo lúc trước.
“Còn vớt lên làm gì, vứt luôn đi là được, lại làm mình bị ướt.” Mạc Linh Nhi nhíu mày liếc Tử Vân: “Mau đi thay đồ đi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Tử Vân le lưỡi.
Tử Vân đi xong, chỉ còn lại mình Tố Nguyệt.
Đôi mắt đẹp của Mạc Linh Nhi mang theo vẻ thắc mắc: “Tố Nguyệt, mẫu thân ta có để lại di vật gì không?” Trong ấn tượng của cô, hình như Tuyết Ly Hoàng có để lại cho mình thứ gì đó, nhưng cô lại không nhớ ra, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy quyển sách y học.
“Việc này... em không rõ.” Tố Nguyệt gãi gãi đầu nói: “Hình như lúc Tuyết phu nhân còn sống từng cho tiểu thư một miếng ngọc bội. Lúc đó tiểu thư còn rất quý trọng nó.” Tố Nguyệt tỉ mỉ nhớ lại.
Đầu Mạc Linh Nhi chợt lóe lên, dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
“Vậy miếng ngọc bội kia giờ đang ở đâu?”
Lâu không được thoải mái như thế này rồi, cũng là vì con Mạc Linh Nhi chết tiệt hại cô ta phải hao tổn tinh thần như thế.
Đi tới trước một bông hồng đỏ tươi, cô ta hơi khom người xuống nhắm mắt ngửi, mùi thơm nồng nàn của hoa xông vào mũi, lòng thầm đắc ý.
Mở mắt ra, phát hiện bên cạnh có một bông hoa màu vàng đang nở rộ.
Đây là giống hoa từ Tây Vực đưa tới, gọi là hoa hướng dương. Tên cũng như nghĩa, dưới ánh nắng mặt trời, hoa hướng dương như tỏa sáng, lộng lẫy khiến người khác không thể bỏ qua.
Nhìn bông hoa nổi bật này, trong đầu Mạc Linh Thanh bỗng lóe lên dung mạo xinh đẹp của Mạc Linh Nhi, cùng với khí chất hờ hững, cao quý đó.
Lửa giận trong lòng bỗng dấy lên, cô ta bẻ bông hoa hướng dương vứt xuống dưới đất, dùng mũi chân chì chiết, đến khi bông hoa xinh đẹp trở nên tan nát mới chịu dừng.
Dùng tay vuống nhẹ cánh hoa hồng đỏ tươi như màu máu, xung quanh đã không còn thứ gì có thể lấn át nó nữa rồi.
Mạc Linh Thanh lại nhìn bông hoa nát dưới chân, chóp mũi hừ một tiếng. Rất nhanh thôi, Mạc Linh Nhi cũng sẽ giống như bông hoa tàn này, không thể ảnh hưởng tới cô ta nữa, lòng Mạc Linh Thanh cảm thấy được an ủi.
Đang nghĩ thì thấy hai nha đầu Tố Nguyệt và Tử Vân tiến gần tới mình, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười sáng lạn.
Mạc Linh Thanh liếc mắt qua, hỏi Xảo Nhi ở bên cạnh: “Kia là hai nha hoàn hầu hạ Đại tiểu thư à?”
Xảo Nhi nhìn theo ánh mắt Mạc Linh Thanh rồi đáp: “Đúng vậy thưa tiểu thư. Đó là Tố Nguyệt và Tử Vân.”
Mạc Linh Thanh nghe xong, nhếch miệng cười.
“Ta đi dạo ở đây cũng mệt rồi, đi thôi.” Nói xong liền đi về phía Tố Nguyệt và Tử Vân.
Xảo Nhi cười hiểu ý, liền đỡ Mạc Linh Thanh đi tới.
“Tố Nguyệt tỷ, Ngũ hoàng tử đúng là tốt với tiểu thư. Bộ váy đẹp như thế này, tiểu thư mặc lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.” Tử Vân vừa đi vừa nói, dường như không hề chú ý đến tình hình xung quanh.
Tố Nguyệt cũng rất vui vẻ nói: “Đúng vậy, tiểu thư cũng coi như chờ được mây tan nhìn đến trăng sáng rồi.”
Hai nha đầu này vẫn mải hưng phấn mà không để ý tới khuôn mặt đen như đít nồi kia của Mạc Linh Thanh.
“Á...” Tử Vân đi về phía trước, bỗng phát hiện phía trước có người, ngẩng đầu nhìn thì lại là Nhị tiểu thư!
Khuôn mặt nhỏ của Tố Nguyệt cũng trắng bệch.
Toi rồi, toi rồi, lời vừa rồi của hai người nhất định bị Nhị tiểu thư nghe thấy rồi.
“Bái kiến Nhị tiểu thư.”Hai người hốt hoảng quỳ xuống, Tố Nguyệt hữu ý vô tình giấu bộ váy trong tay ra phía sau, dù căn bản không thể che được.
“Tay ngươi cầm cái gì!” Mạc Linh Thanh hỏi. Lúc nhìn thấy bộ đồ màu lam nhạt kia thì nổi giận đùng đùng.
Tố Nguyệt bỗng run lẩy bẩy, miệng mơ hồ nói: “Không... có.”
Còn chưa đợi Tố Nguyệt nói xong, Mạc Linh Thanh đã liếc nhìn Xảo Nhi, Xảo Nhi lập tức đoạt lấy bộ váy trong lòng Tố Nguyệt.
“Không được, không được đâu Nhị tiểu thư.” Tố Nguyệt dường như không ngờ Mạc Linh Thanh dùng sức mạnh như vậy, thấy bộ váy bị cướp đi, vội hét lên.
“Tiểu thư, người xem.” Xảo Nhi khinh miệt liếc Tố Nguyệt một cái, sau đó lại cầm bộ đồ đưa cho Mạc Linh Thanh xem.
Thứ này không xem không sao, vừa xem... đã giật mình.
Cổ áo dựng đứng, hai bên tà áo thêu hoa, hiển rõ sự khoan thai, cao quý. Thân áo thêu một bông hoa mẫu đơn lớn màu trắng thuần khiết, bên hông phối với một sợi thắt lưng mềm màu lam, quấn quanh cơ thể hoàn mỹ, dưới chân váy thì thêu những cánh hoa anh đào, phối cùng phụ kiện màu vàng óng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là bộ trang phục đẹp nhất mà Mạc Linh Thanh từng nhìn thấy. Cao quý, lộng lẫy không từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nó, bộ váy này khiến cô ta thấy rung động khôn kể.
Tử Vân thấy dáng vẻ kinh ngạc của Mạc Linh Thanh, thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hoảng sợ. Phải biết là tiểu thư nhà cô chỉ tùy ý liếc một lần, chỉ một lần thôi sau đó ném sang một bên.
Mắt Mạc Linh Thanh đỏ ké, khăn thêu cầm trong tay cô ta bị giằng xé một cách đắng thương.
Dựa vào cái gì! Mạc Linh Nhi kia dựa vào cái gì mà được Ngũ hoàng tử đối xử như thế.
Nếu như Mạc Linh Nhi mặc chiếc váy này lên, không cần nghĩ cũng biết xinh đẹp đến thế nào.
Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để Mạc Linh Nhi mặc chiếc váy này, song cô cũng không thể quanh minh chính đại cướp đi, dù sao đây cũng là Ngũ hoàng tử ban cho tiện nhân kia.
Ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên Mạc Linh Thanh nhìn cái hồ bên cạnh, mắt cô ta sáng lên.
“Cầm về đi, cẩn thận một chút, chớ làm hỏng bộ váy đẹp như thế đấy.” Mạc Linh Thanh dặn dò.
Tố Nguyệt và Tử Vân lập tức cầm lấy bộ váy, vẻ mặt cảm kích tới mức khóc òa lên. Nhưng không ai nhìn thấy nụ cười bên khóe môi Mạc Linh Thanh.
Vừa cầm bộ váy đi ngang Mạc Linh Thanh, Tố Nguyệt liền bị hẫng chân, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng “Á”, Tử Vân hoảng sợ, không biết vô tình hay cố ý, bộ váy lộng lẫy kia liền vẽ một hình vòng cung bay xuống hồ nước.
“Chết rồi, Tố Nguyệt tỷ, đó là bộ váy được may đặc biệt, gặp nước sẽ hỏng mất!” Tử Vân đi đến bên cạnh đỡ Tố Nguyệt, cũng không kịp hỏi Tố Nguyệt có bị thương không, hai người lo lắng nhìn xuống hồ.
Tố Nguyệt đứng dậy xong, cũng sợ hãi đứng ngây ngốc.
Mạc Linh Thanh ở phía sau cười thỏa mãn: “Chậc, đã nói hai người phải cẩn thận mà. Đến bộ váy cũng không cẩn thận, xem ra Đại tiểu thư uổng công nuôi hai ngươi rồi.” Nói xong hừ lạnh một tiếng rồi đi.
Xảo Nhi ở bên cạnh cũng vênh mặt lên trời, vội chạy theo Mạc Linh Thanh.
Chỉ còn lại tiếng giậm chân của hai người Tố Nguyệt.
Có điều, khi bóng dáng của Mạc Linh Thanh dần khuất mắt, hai người mới thở phào.
“Tố Nguyệt tỷ, vừa rồi em hồi hộp quá.” Tử Vân vỗ ngực nói, mắt còn nhìn xung quanh.
Tố Nguyệt cũng sợ hãi nói: “Đúng vậy, không ngờ mọi chuyện đều nằm trong dự tính của tiểu thư.”
Nhớ đến lời của Đại tiểu thư, Tố Nguyệt không khỏi kinh ngạc trong lòng. Tiểu thư thật lợi hại, có thể đoán được tất cả phản ứng, cử chỉ của Nhị tiểu thư.
Xem ra, tiểu thư đã thay đổi hoàn toàn rồi, sẽ không còn là cô tiểu thư ngu xuẩn như trước kia nữa.
Ánh mắt Tố Nguyệt trở nên dịu dàng.
“Đúng vậy, tiểu thư tài quá đi mất.” Tử Vân cũng thầm khâm phục trong lòng.
Lúc này, Tử Vân đã xuống hồ nhặt bộ váy lên, quả nhiên nó không còn hình thù như ban đầu nữa.
“Được rồi, chúng ta về bẩm báo tiểu thư thôi.” Tố Nguyệt nhìn Tử Vân nói.
Tử Vân “Vâng” một tiếng, sau đó cầm bộ váy cùng Tố Nguyệt quay trở về.
Nguyệt Nhã Các.
Mạc Linh Nhi đang đứng trước cửa sổ suy nghĩ gì đó, bỗng Tử Vân xông vào, phía sau còn có Tố Nguyệt.
“Tiểu thư, tiểu thư, người quả nhiên đoán đúng rồi, người xem nè.” Tử Vân giơ một đống vải trong tay lên, quả thực trông một trời một vực với bộ váy tinh xảo lúc trước.
“Còn vớt lên làm gì, vứt luôn đi là được, lại làm mình bị ướt.” Mạc Linh Nhi nhíu mày liếc Tử Vân: “Mau đi thay đồ đi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Tử Vân le lưỡi.
Tử Vân đi xong, chỉ còn lại mình Tố Nguyệt.
Đôi mắt đẹp của Mạc Linh Nhi mang theo vẻ thắc mắc: “Tố Nguyệt, mẫu thân ta có để lại di vật gì không?” Trong ấn tượng của cô, hình như Tuyết Ly Hoàng có để lại cho mình thứ gì đó, nhưng cô lại không nhớ ra, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy quyển sách y học.
“Việc này... em không rõ.” Tố Nguyệt gãi gãi đầu nói: “Hình như lúc Tuyết phu nhân còn sống từng cho tiểu thư một miếng ngọc bội. Lúc đó tiểu thư còn rất quý trọng nó.” Tố Nguyệt tỉ mỉ nhớ lại.
Đầu Mạc Linh Nhi chợt lóe lên, dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
“Vậy miếng ngọc bội kia giờ đang ở đâu?”