Chương : 11
" Kia cũng là nhờ Vương gia dạy dỗ a! " Hoa Ngu cười chân chó, vẫn cười chân chó.
" Phải không? " Chu Lăng Thần không chớp mắt nhìn nàng, nhìn đến mức da đầu nàng tê dại, không dám đối diện với hắn.
Đang suy nghĩ, đột nhiên hắn sát lại gần nàng.
Hoa Ngu không phản ứng kịp, cả người ngã xuống bên cạnh, cũng may bên cạnh có cái gối mềm, không đau lắm.
Chỉ là nàng suýt ngã như vậy, Chu Lăng Thần cũng thuận tay đặt nàng bên cạnh.
Xung quanh có chút gò bó.
Hô hấp của Hoa Ngu đều ngập tràn mùi hương của hắn, cả khuôn mặt cũng cứng đờ.
" Ngươi đang nói, bổn vương dạy dỗ ngươi thế nào? Ta dạy ngươi thành ra thế này sao? " Chu Lăng Thần lơ đãng nhìn nàng, như có như không cười.
Ánh mắt lộ ra nguy hiểm kia, dọa Hoa Ngu rồi.
" Cái, cái này... "
" Bổn vương dạy ngươi đi tìm Lương Nguy Chi đánh nhau sao? Hơn nữa, bổn vương cho ngươi qua lại với Chu Mặc Ngân, hay là... bổn vương dạy ngươi đi đến thanh lâu, ôm mỹ nhân? "
Chu Lăng Thần vừa nói, vừa từ từ sát gần lại nàng.
Hơi thở hắn phả lên khuôn mặt Hoa Ngu, khiến nàng không khỏi rụt rụt bả vai.
" Ân? " Đôi mắt nàng đảo quanh, cánh môi hồng nhuận khẽ mím, không nói một lời.
Chu Lăng Thần nheo mắt, khí thế lan tỏa.
Khí thế kia, mãnh liệt mà xâm chiếm.
Hoa Ngu bị hắn nhìn như vậy, cả người giống như bị bóc trần, phơi bày tất cả trước mặt hắn!
" Không, không phải! " Không khí quá quỷ dị, nàng không thể không lên tiếng phá vỡ tình cảnh này.
" Không phải nói là do bổn vương dạy dỗ sao? " Chu Lăng Thần lập tức cười, cực kỳ yêu nghiệt.
Hoa Ngu chỉ cảm thấy hoa mắt, ngốc tại chỗ.
Cười thế là sao a! Sao lớn lên lại đẹp như vậy?!
" Nhiều lần như vậy, xem ra nếu bổn vương không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không nhớ được lời bổn vương nói. " Hắn thu lại nụ cười.
Cúi đầu ghé vào mặt nàng.
Gần thế làm gì?
Chóp mũi hắn đụng vào mũi nàng. Mắt Hoa Ngu mở to, có thể thấy rõ thâm ý thâm trầm trong mắt hắn, còn có lông mi dài mượt kia.
Ánh mắt chiếm đoạt rõ ràng của hắn, không hề cố kỵ đánh giá nàng.
Từ trán nàng, lông mày, đôi mắt, khuôn mặt...
Cuối cùng là cánh môi đỏ hồng kiều diễm kia!
Tầm mắt hắn vẫn dừng lại ở đó, không hề dịch chuyển.
Trong lòng Hoa Ngu lo lắng, có dự cảm không tốt.
Cơ hồ là theo bản năng, nàng lập tức đẩy hắn ra, đứng lên.
" Vương gia, người bớt giận... " Hảo hán, lúc này còn không nhận sai, vậy thì chờ chết đi!
Hoa Ngu thẳng thừng ném hết thể diện, không một chút do dự, nói liên hồi.
Ai ngờ nàng còn chưa nói xong thì đã bị nam nhân phía trước ấn một cái, ấn nàng ngồi xuống.
Hoa Ngu cả kinh, thấy được ánh mắt nguy hiểm của Chu Lăng Thần, sắc mặt thay đổi tức khắc.
Nhưng không đợi nàng lên tiếng, Chu Lăng Thần đột nhiên cúi người xuống...
" Vương gia! " Sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này, tiếng của Lưu Hành đột nhiên truyền tới.
" Phải không? " Chu Lăng Thần không chớp mắt nhìn nàng, nhìn đến mức da đầu nàng tê dại, không dám đối diện với hắn.
Đang suy nghĩ, đột nhiên hắn sát lại gần nàng.
Hoa Ngu không phản ứng kịp, cả người ngã xuống bên cạnh, cũng may bên cạnh có cái gối mềm, không đau lắm.
Chỉ là nàng suýt ngã như vậy, Chu Lăng Thần cũng thuận tay đặt nàng bên cạnh.
Xung quanh có chút gò bó.
Hô hấp của Hoa Ngu đều ngập tràn mùi hương của hắn, cả khuôn mặt cũng cứng đờ.
" Ngươi đang nói, bổn vương dạy dỗ ngươi thế nào? Ta dạy ngươi thành ra thế này sao? " Chu Lăng Thần lơ đãng nhìn nàng, như có như không cười.
Ánh mắt lộ ra nguy hiểm kia, dọa Hoa Ngu rồi.
" Cái, cái này... "
" Bổn vương dạy ngươi đi tìm Lương Nguy Chi đánh nhau sao? Hơn nữa, bổn vương cho ngươi qua lại với Chu Mặc Ngân, hay là... bổn vương dạy ngươi đi đến thanh lâu, ôm mỹ nhân? "
Chu Lăng Thần vừa nói, vừa từ từ sát gần lại nàng.
Hơi thở hắn phả lên khuôn mặt Hoa Ngu, khiến nàng không khỏi rụt rụt bả vai.
" Ân? " Đôi mắt nàng đảo quanh, cánh môi hồng nhuận khẽ mím, không nói một lời.
Chu Lăng Thần nheo mắt, khí thế lan tỏa.
Khí thế kia, mãnh liệt mà xâm chiếm.
Hoa Ngu bị hắn nhìn như vậy, cả người giống như bị bóc trần, phơi bày tất cả trước mặt hắn!
" Không, không phải! " Không khí quá quỷ dị, nàng không thể không lên tiếng phá vỡ tình cảnh này.
" Không phải nói là do bổn vương dạy dỗ sao? " Chu Lăng Thần lập tức cười, cực kỳ yêu nghiệt.
Hoa Ngu chỉ cảm thấy hoa mắt, ngốc tại chỗ.
Cười thế là sao a! Sao lớn lên lại đẹp như vậy?!
" Nhiều lần như vậy, xem ra nếu bổn vương không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không nhớ được lời bổn vương nói. " Hắn thu lại nụ cười.
Cúi đầu ghé vào mặt nàng.
Gần thế làm gì?
Chóp mũi hắn đụng vào mũi nàng. Mắt Hoa Ngu mở to, có thể thấy rõ thâm ý thâm trầm trong mắt hắn, còn có lông mi dài mượt kia.
Ánh mắt chiếm đoạt rõ ràng của hắn, không hề cố kỵ đánh giá nàng.
Từ trán nàng, lông mày, đôi mắt, khuôn mặt...
Cuối cùng là cánh môi đỏ hồng kiều diễm kia!
Tầm mắt hắn vẫn dừng lại ở đó, không hề dịch chuyển.
Trong lòng Hoa Ngu lo lắng, có dự cảm không tốt.
Cơ hồ là theo bản năng, nàng lập tức đẩy hắn ra, đứng lên.
" Vương gia, người bớt giận... " Hảo hán, lúc này còn không nhận sai, vậy thì chờ chết đi!
Hoa Ngu thẳng thừng ném hết thể diện, không một chút do dự, nói liên hồi.
Ai ngờ nàng còn chưa nói xong thì đã bị nam nhân phía trước ấn một cái, ấn nàng ngồi xuống.
Hoa Ngu cả kinh, thấy được ánh mắt nguy hiểm của Chu Lăng Thần, sắc mặt thay đổi tức khắc.
Nhưng không đợi nàng lên tiếng, Chu Lăng Thần đột nhiên cúi người xuống...
" Vương gia! " Sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này, tiếng của Lưu Hành đột nhiên truyền tới.