Chương : 116
“Ba!”
Tay Quân Khanh Vũ run lên, lam cốc sứ tốt nhất rơi trên mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Thu Mặc vội xoay đầu, không dám nhìn biểu tình Quân Khanh Vũ.
Nghe thấy thanh âm vỡ nát chói tai, Tiểu Xuân Tử run run, liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó bị dọa nằm úp sấp trên mặt đất.
Biểu tình Quân Khanh Vũ biến đổi liên tục, nửa ngày sau mới hít sâu một hơi, từ vị trí đứng lên, gương mặt lại từ vừa trắng bệch biến thành hắc thanh.
Một cước đá vào bả vai Tiểu Xuân Tử, thanh âm có vẻ run rẩy, “Phu nhân các ngươi là khi nào phân phó? Sáng sớm hôm nay trẫm không phải uống trà sao?”
Hắn có tính sạch sẽ, đúng vậy!
Nhưng chính mình khi nào thừa nhận ghét bỏ ở đây.
“Kia… Chén kia…”
Tiểu Xuân Tử nhìn ra Quân Khanh Vũ thật sinh khí, run run không dám nói lời nào.
Quân Khanh Vũ ngưng mày vừa nghĩ, đột nhiên nhớ lại lúc đó trên bàn đặt hai chén trà, hắn lúc thức dậy, kia trà đã để chỗ ấy.
“Trà kia, là nàng cùng Cảnh Nhất Bích?”
Thanh âm Quân Khanh Vũ trầm xuống, nắm chặt hai tay, ngực vừa buồn vừa tức.
Ở trong phòng dạo qua một vòng, lòng buồn bực càng lợi hại, hắn hận không thể hiện tại đem nữ nhân kia hung hăng thu thập một hồi.
Nàng… Nàng căn bản trà cũng không cho hắn uống.
“Thu Mặc!”
Quân Khanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Mặc, “Nói cho trẫm biết, các ngươi bắt đầu từ khi nào cho trẫm chén trà không?”
Nhìn tình huống này, Thu Mặc nào dám nói.
“Không nói phải không?”
Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, “Ngươi có biết hiện tại Giang Nam bên kia rất loạn, phu nhân ngươi chỉ dẫn theo Tả Khuynh rất có thể không được bình yên mà trở về?!”
Thu Mặc cả kinh, tự nhiên cũng biết chỉ mang theo Tả Khuynh xuất cung có bao nhiêu nguy hiểm. Mặc dù A Cửu thân thủ không tệ, nhưng thủy chung vẫn là nữ tử, hơn nữa lúc đó cũng vì quá mức nguy hiểm mà A Cửu mới không cho nàng cùng xuất cung.
“Hoàng thượng sẽ phái người đi bảo hộ phu nhân sao?”
“Còn phải xem ngươi nói thật hay giả? Nếu cùng Mai Nhị làm không giống, đầu ngươi giữ lại cũng vô dụng.”
“Là… Ngày thứ hai sau khi nương nương sắc phong.”
Nói vừa xong, Tiểu Xuân Tử rõ ràng nghe thấy Quân Khanh Vũ hít một hơi khí lạnh, cả khuôn mặt ngũ thải tân phân, bàn tay nắm thành quyền lơ đãng run rẩy.
Ngày thứ hai?!
Sau ngày thứ hai, hắn đi Mai ẩn điện cũng không ít, có thể nói từ ngày nàng vào cung thì toàn bộ hoàng cung này, hắn đi nhiều nhất chính là Mai ẩn điện.
Nữ nhân này, thế nhưng ngay từ lần đầu tiên đã nhìn thấu hắn có tính sạch sẽ. Vì thế, ngày thứ hai liền quyết đoán cho hắn chén trà không.
Chính mình, lại bị nàng đùa bỡn hai tháng!
“Mai Tư Noãn.” Quân Khanh Vũ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng thì thầm, sau đó liếc mắt nhìn lưu ly cung, ánh mắt càng thêm băng lãnh nhìn chằm chằm Thu Mặc, “Chẳng lẽ nói lưu ly cung của các ngươi thiếu trà? Bích loa xuân này trị bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ trẫm ban cho không đủ?”
Thu Mặc không nói thêm gì, kỳ thực lưu ly cung này cũng bất quá chỉ là cung điện trống không, bên trong ở chính là Tô Mi.
Mà từ khi A Cửu được sắc phong, Quân Khanh Vũ đích thực không có đưa bất luận thứ gì.
Thu Mặc trầm mặc, tựa hồ làm Quân Khanh Vũ nhớ ra cái gì đó, trong lúc nhất thời giống như đem đầu lưỡi mình cắn một miếng, cảm thấy bị thua đau.
Hắn kỳ thực thật sự không thưởng cho nàng cái gì…
Nghĩ đến đây, Quân Khanh Vũ ức chế muốn bộc phát tính tình, trong lòng không hiểu khó chịu, ngẩng đầu nhìn tới Tô Mi đứng ở cửa, lại cố mỉm cười nhìn nàng.
“Hoàng thượng.”
Thấy đối phương nhìn mình, Tô Mi mỉm cười, như hoa đào tháng ba, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Quân Khanh Vũ đi qua, “Chờ lâu?”
Tô Mi lắc đầu, vẻ mặt thỏa mãn tiếu ý, “Thần thiếp biết hoàng thượng muốn tới, đợi sẽ không lâu.”
Nói xong kéo Quân Khanh Vũ hướng nội điện đi đến.
Tô Mi đi tới chỗ gấp khúc, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía trung điện.
Cô gái kia đã đi rồi, hơn nữa lúc hoàng thượng tới, nàng liền biết.
Thế nhưng thẳng đến đợi qua một ly trà vẫn không thấy Quân Khanh Vũ qua đây. Nàng nhịn không được đi ra xem, lại là phát hiện Quân Khanh Vũ sắc mặt khó coi đứng trong phòng.
Tựa hồ là muốn phát giận, tựa hồ là ép buộc chính mình nhịn xuống.
Trên bàn bày đặt mười mấy chiếc đĩa tinh mỹ.
Bên trong cũng thập phần tinh xảo, hơn nữa nhìn còn có vẻ thanh đạm, ở giữa đặt canh cá trích còn nóng.
Mặt trên canh vẩy chút hành, thoạt nhìn thập phần ngon miệng.
Nhưng hắn lại không có một điểm khẩu vị.
“Hoàng thượng, đây là thần thiếp tự mình làm.”
Tô Mi dùng đũa gắp một khối đậu hủ, đặt trong bát Quân Khanh Vũ, “Còn nhớ rõ người trước đây thích ăn đậu hủ nhất.”
“Hảo.”
Quân Khanh Vũ gật gật đầu, ánh mắt lại là rơi trên bát canh cá trích, tựa hồ có chút thất thần.
“Hoàng thượng muốn uống canh?” Tô Mi nhịn không được cười một tiếng, dùng cái bát tinh xảo bát múc một chút, đặt trước mặt Quân Khanh Vũ.
Quân Khanh Vũ tiếp nhận, lại đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, Hữu Danh nói Thục phi nương nương lại tới, lần này mang theo canh cá.
Hắn xem qua, thứ đó cùng Tô Mi làm bất đồng, bên trong có vài miếng gừng, không có bất kỳ gia vị, thậm chí hành cũng không.
Nhưng đột nhiên cảm thấy, chính mình lúc đó nên nếm thử, tay nghề của nữ nhân rốt cuộc thế nào.
“Hoàng thượng, là thần thiếp làm không hợp khẩu vị sao?” Phát hiện Quân Khanh Vũ không yên lòng, Tô Mi ủy khuất hỏi.
“Không có, vị đạo rất tốt.”
Quân Khanh Vũ vội vàng cười an ủi.
“Hoàng thượng một ngụm đều chưa uống, làm sao biết tốt?”
Nghe nàng vừa nói như thế, Quân Khanh Vũ mới giật mình, sau đó ảo não buông bát.
Rốt cuộc là thế nào?
Rõ ràng cảm thấy nữ nhân kia rất phiền chán, đi rồi sẽ hảo hài lòng.
Nhưng mà vì sao trong đầu tất cả đều là bộ dáng chán ghét của nàng!
“Trẫm gọi Cảnh Nhất Bích cùng nhau qua dùng bữa tối. Vì thế đang đợi hắn.”
Hắn cười cười, đem canh cá trích buông, sau đó thân thủ bưng lên chén trà bên cạnh.
Bích loa xuân tốt nhất, hương khí bốn phía, dùng cũng là nước suối tốt nhất…, ở giữa còn có một phiến bạc hà.
Đây là Tô Mi tự mình pha trà, Quân Khanh Vũ thực sự có chút khát nước nhấp một ngụm, mày lại lơ đãng cau.
Hắn mỗi lần tới nhìn Tô Mi, Tô Mi luôn pha cho hắn một ly trà tốt nhất, thậm chí biết hắn thích bạc hà mà sẽ ở bên trong đặt một mảnh.
Nhưng mà nữ nhân kia…
Thế nhưng lại dám cho hắn một cái chén không, cái chén không!
Quá ghê tởm.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cắn cắn môi, sau đó hung hăng buông chén. Chờ nữ nhân kia trở về, hắn nhất định phải buộc nàng pha trà cho hắn!
Pha không ra vị hắn muốn, hắn sẽ hung hăng dằn vặt chết nàng!
Dằn vặt nàng, làm nàng cầu xin tha thứ, không bao giờ ngỗ nghịch nữa.
Hắn muốn làm nàng an phận cầu xin tha thứ. Tựa… Tựa đêm hôm đó như nhau.
Buổi tối kia lúc nàng trong bóng tối, thanh âm có sự trầm nhẹ quyến rũ thường ngày không có. Lúc nàng hô tên hắn, thanh âm lại như bị nhu nát, làm lòng người rung động.
Nguyên bản khuôn mặt phẫn nộ lại bởi vì ‘miên man bất định’ mà chậm rãi lộ ra mỉm cười.
======
“Hoàng thượng, người hôm nay sao vậy? Một hồi như đang có ai đắc tội với người, một hồi lại như nhặt được bảo bối.”
“Khụ…”
Quân Khanh Vũ vội hắng giọng một cái, nhìn về phía cửa, vừa vặn thấy Cảnh Nhất Bích đang tới.
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
Cảnh Nhất Bích hơi hành lễ.
Quân Khanh Vũ không nói gì, ánh mắt chống trên người hắn qua lại xem kỹ.
Lục quốc xưng Cảnh Nhất Bích phong tư trác việt, có thể so với đệ nhất thiên hạ. Thậm chí có người nói ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tô Mi đứng trước mặt Cảnh Nhất Bích cũng sẽ buồn bã thất sắc.
Bích lục trâm vén tóc, vài sợi theo sau tai buông xuống, làm người ta thấy có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Hiện tại Đế đô rất lưu hành loại búi tóc này, nghe nói cũng bởi vì Cảnh Nhất Bích mà lưu hành.
Cái trán sạch sẽ nhu hòa, một đôi lục sắc tròng mắt, như nước hồ trong suốt sáng sủa, phảng tựa có thể chiếu vào lòng người.
Màu trắng y sam làm hắn cả người thon dài, mà quanh thân tỏa ra nhu hòa cùng thuần nhiên khiến hắn như đóa sen xuất trần.
Dung mạo hòa khí, theo chút thời gian đích thực còn hơn Tô Mi, huống chi còn có một song đồng lam sắc.
Hừ… Quân Khanh Vũ cau mũi.
“Cảnh Nhất Bích, ngươi nói màu tím coi được hay là lam sắc coi được?”
Quân Khanh Vũ ngón tay vừa nhấc, chỉ vào hai cái bình trên bàn trang điểm của Tô Mi. Một cái là Tây Vực tiến cống tử bình thủy tinh, một cái là xuất phẩm màu lam bình hoa.
Cảnh Nhất Bích sửng sốt, vừa nãy Hữu Danh vội vã tới quý phủ nói hoàng thượng tâm tình không tốt, muốn hắn đi vào lưu ly cung dùng bữa tối.
Nhưng không nghĩ Quân Khanh Vũ mở miệng, lại là vấn đề này.
“Màu tím.”
Mặt Quân Khanh Vũ nhất thời vung lên một mạt đường hoàng tươi cười, “Trẫm cũng cảm thấy như thế.”
Nữ nhân kia nói, hoàng thượng, ánh mắt của ngươi màu tím.
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình hắn cũng đích xác đã khá hơn nhiều, liền cho Cảnh Nhất Bích cùng ngồi xuống, ba người cộng bàn.
Ánh mắt Tô Mi nhàn nhạt xẹt qua trên mặt Cảnh Nhất Bích, phát hiện ánh mắt đối phương bình thản vô ba, sau đó tự mình vì hoàng thượng gắp thức ăn.
“Đây là Thục phi nương nương tự mình làm.”
“Thần thiếp tay nghề không tốt, mong Bích công tử không nên chê cười.”
Tay Cảnh Nhất Bích cầm đũa khẽ run lên, nhẹ giọng nói, “Có thể ăn món nương nương làm, đó là vinh hạnh của thần.”
Tô Mi tiếp tục vì Quân Khanh Vũ gập thức ăn, bên môi có một tia như có như không tiếu ý.
“Trên lưng ngươi là cái gì?” Quân Khanh Vũ chú ý tới bên hông Cảnh Nhất Bích có một tiểu phối sức, không phải ngọc bích, mà là một búp bê oa oa đáng yêu lắc đầu, thập phần tức cười.
“Này…”
Cảnh Nhất Bích cười cười, cầm lên, “Là của một vị bằng hữu tặng.”
“Thật ra rất độc đáo.”
“Thần cũng cảm thấy thập phần thú vị độc đáo.” Nói xong, Cảnh Nhất Bích nhịn không được vén vén đầu oa oa kia, vật nhỏ liền lắc lợi hại hơn.
Nhìn Cảnh Nhất Bích cười đến thực vui vẻ, Quân Khanh Vũ cắn cắn chiếc đũa, sắc mặt tựa hồ lại không tốt.
Hắn thế nào lại không có ai tặng quà?
Nữ nhân kia nói sẽ mang quà trở về, hắn hẳn là có một phần đi? Hắn là hoàng đế, nàng dám không tặng quà hắn xem!
=======
Ánh mắt Tô Mi cũng rơi vào trên oa oa, cười nói, “Loại oa oa này tựa hồ ở Đế đô nơi nào cũng có, thần thiếp trước đây đã xem qua. Cũng không có gì mới lạ.”
Cảnh Nhất Bích tươi cười chậm rãi ngưng chú, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mi.
Kia một cái chớp mắt, yết hầu Tô Mi căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn dám trực tiếp nàng.
“Nương nương nói oa nhi này ở Đế đô tùy ý có thể thấy được. Nhưng mà lễ nhẹ tình nặng, Cảnh Nhất Bích đem nó mang trên người, là cảm thấy tình cảm bằng hữu kia rất đáng quý.”
Sắc mặt Tô Mi nhất thời trắng nhợt.
“Nương nương, cây thơm tô làm xong.”
Thu Mặc ở cửa khẽ nói, vừa Cảnh Nhất Bích lời kia, nàng vừa vặn nghe lọt trong tai.
“Bưng qua đây đi.”
Tô Mi trên mặt khôi phục tươi cười, sau đó nhìn Thu Mặc đi ra ngoài, liền đối Quân Khanh Vũ nói, “Hoàng thượng, Thu Mặc thật đúng là một nha đầu cẩn thận săn sóc, thần thiếp nhìn thấy nàng liền nhất kiến như cố. Chờ phu nhân trở về, thần thiếp muốn nàng bỏ đi một thứ yêu thích, đem Thu Mặc đặt bên người thần thiếp, cũng bồi ta nói chuyện?” ( *cầm dao* Cái mụ Tô Mi này (>w<)
"Thục phi nếu cảm thấy buồn, ngày mai trẫm sẽ cho ngươi hai nha hoàn tin được."
Uống một ngụm trà, Quân Khanh Vũ cũng không ăn cây thơm tô kia.
Đêm nay hắn tựa hồ khẩu vị không tốt.
Tô Mi là người biết quan sát, nhưng là lại không ngờ người luôn sủng ái nàng như Quân Khanh Vũ thế nhưng vào lúc này lại nhất quyết cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Cái này, tựa hồ là lần đầu tiên.
"Thần thiếp vừa thất lễ."
Nàng cúi đầu, thanh âm mềm nhu.
"Trẫm biết ngươi thích Thu Mặc. Nhưng nàng là người của Vinh Hoa phu nhân, hơn nữa còn là thiếp thân nha hoàn lúc vào cung của nàng."
Nhìn thấu nàng mất hứng, Quân Khanh Vũ mềm giọng dỗ.
"Như vậy?" Tô Mi kinh ngạc nói, "Thần thiếp không biết Thu Mặc là nha hoàn của phu nhân, chỉ cho đó là nha hoàn trong cung nguyên có. Thật đúng là thần thiếp sơ sót."
"Không biết không tội, nàng cũng sẽ không trách ngươi."
Dùng qua bữa tối, Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích hàn huyên một chút về sự tình biên quan.
"Nghe nói Giang Nam năm nay là trăm năm mới gặp một trời đông giá rét?"
"Đúng vậy. Cây nông nghiệp nhiều đều bị đông chết. Tiếp tục như vậy khó tránh khỏi sẽ phát sinh băng tai, thần có chút lo lắng bách tính cùng khổ."
"Ngươi xin cứu tư trẫm đã chuẩn, đến lúc đó ngươi tự mình an bài đem đồ vật đến tận tay bách tính."
"Thần nhất định có thể làm được." Cảnh Nhất Bích dừng một chút, sau đó nói, "Hoàng thượng, phu nhân buổi chiều xuất phát, hiện tại đã ly khai kinh thành… Hoàng thượng, thần lo lắng Thập nhị vương gia tựa hồ đã nhận ra cái gì đó. Cư thám tử nói hai ngày này bọn họ ở Giang Nam phân hiệu, có một chút động tĩnh."
Con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, ngón tay ở chén trà bên cạnh mơn một vòng, "Ân, trẫm trong lòng hiểu rõ, ngươi đi xuống đi."
Cảnh Nhất Bích vốn muốn Quân Khanh Vũ phái tiếp viện, nhưng lúc này nhìn thần tình Quân Khanh Vũ, hắn căn bản không muốn động.
Nếu như mình lại nói ra, không chừng lại chọc giận hắn.
——-
Thở dài một hơi, Cảnh Nhất Bích xoay người vội vàng ra khỏi lưu ly cung.
Nhìn hắn vừa đi, Quân Khanh Vũ cũng đứng dậy ly khai.
"Hoàng thượng…"
Tô Mi lúc này đã thay một bộ y phục khác đi ra, màu tím nhạt sa mỏng khỏa ngực, vóc người linh lung, làn da như tuyết, một đôi mắt mỉm cười mơ màng mà mê hoặc lòng người.
"Người đêm nay không ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"
Tô Mi đi lên, nhẹ nhàng kéo tay Quân Khanh Vũ.
"Trẫm đêm nay có việc, hơn nữa… Ngươi thân thể cần điều dưỡng, nghỉ ngơi đi." Quân Khanh Vũ cầm mặt của nàng, dùng hàm dưới nhẹ nhàng huých mi tâm nàng, sau đó xoay người ly khai.
Tô Mi giơ tay vuốt ve chỗ bị hàm dưới cọ qua, tay chậm rãi trượt hướng nơi cổ.
Ở vị trí này, nàng rõ ràng thấy được dấu răng lưu trên cổ A Cửu. Rõ ràng, mà ái muội.
Ngón tay dùng sức cầm lấy y phục, Tô Mi đáy mắt xẹt qua một tia lãnh lệ.
Quân Khanh Vũ vội vàng đi ra nội điện, nhìn thấy Hữu Danh hoang mang chào đón.
"Ngươi xác định Tả Khuynh không mang nhiều người đi?"
"A?" Hữu Danh mặt vừa kéo, hắn lại đoán không được Quân Khanh Vũ nói cái gì.
"Ngươi bây giờ dẫn người đi tìm Tả Khuynh, mau!"
"Chậc!" Cái này nghe hiểu! Hữu Danh đại hỉ, vội vàng xoay người rời đi, nhưng lại bị Quân Khanh Vũ hô trở về, "Đem Nhất Tha mang đi. Còn có…"
Quân Khanh Vũ trầm mặc một chút, "Ngươi đừng để Tả Khuynh phát hiện các ngươi."
Hữu Danh hóa đá tại chỗ, đây là cái nhiệm vụ gì? Nhất Tha? Nhất Tha là sát thủ bốn năm trước Quân Khanh Vũ bắt đầu âm thầm huấn luyện, hơn nữa tổng cộng có cửu tha, trong đó, Nhất Tha, Nhị Tha có nhiệm vụ chủ yếu bảo vệ an toàn hoàng thượng. Hiện tại lại muốn bỏ Nhất Tha, hơn nữa…
Đi tìm Tả Khuynh, lại không cho Tả Khuynh phát hiện?
Hữu Danh hoang mang chạy ra ngoài lưu ly cung, trong lòng khó hiểu, là tuổi trẻ hoàng đế nói chuyện cao thâm, còn mình già rồi, nên cùng Tả Khuynh như nhau mõ đầu?
Lúc Quân Khanh Vũ đi vào trung điện, chính thấy Thu Mặc cùng mấy nha đầu đang ngồi thêu.
"Hoàng thượng…"
Đám người đều cho là hắn ở bên trong điện, nên khi nhìn hắn tới đều hoang mang quỳ xuống.
"Ân."
Hắn gật gật đầu, đi tới bên trong, sau đó tựa trên ghế.
Thu Mặc đẩy Tiểu Xuân Tử, Tiểu Xuân Tử vội nơm nớp lo sợ tiến lên, "Hoàng thượng, người có gì phân phó sao?"
"Các ngươi đều đi xuống đi, trẫm muốn ở chỗ này xem sách một chút." Nói xong liền ngáp một cái, ý bảo những người này lui ra.
Tiểu Xuân Tử gật đầu, theo một đám người đi ra ngoài. Tới cửa, Tiểu Xuân Tử nhịn không được hỏi Thu Mặc, "Thu nha đầu, trong trung điện chúng ta chỗ nào có sách?"
Thu Mặc lắc lắc đầu, "Vẫn là chờ một chút đi, nhìn xem hoàng thượng có gì phân phó."
Nhưng cái gì phân phó cũng không có. Ngày hôm sau lúc Tiểu Xuân Tử đi vào, lại nhìn thấy hoàng thượng nằm trên giường Vinh Hoa phu nhân, ôm chăn ngủ say.
Tựa hồ không giống như đọc sách mệt mỏi, mê đầu liền ngủ.
Bởi vì y phục trên người hoàng thượng đã cởi ra, còn thật chỉnh tề đặt trên tủ nhỏ bên cạnh.
—–
Hữu Danh không bên người, vì thế một thiếp thân cung nhân khác, Tiểu Đỗ Tử liền đến hầu hạ hắn.
Ngày đầu tiên, Tiểu Đỗ Tử liền phát hiện, hoàng thượng có điểm không thích hợp. Thậm chí đại thần trong triều cũng phát hiện hoàng thượng có điểm không thích hợp.
Vị hoàng đế thường ngày ít khi lâm triều lại là lần đầu tiên hô Tiểu Đỗ Tử giục đại thần nộp lên tấu chương, thái độ khác thường tích cực. Tựa hồ đối Giang Nam tấu chương đặc biệt quan tâm.
Sau đó liền không ngừng hỏi, Tiểu Đỗ Tử, giờ là giờ gì?
Sau khi Tiểu Đỗ Tử báo thời gian, liền nghe thấy hoàng thượng thở dài, sao trời còn chưa tối? Thế là mắt liền nhìn chằm chằm đồng hồ cát, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn đồng hồ cát động từng chút một!
Chờ thấy thực sự buồn chán, hoàng đế bệ hạ liền ngoắc ngoắc ngón tay, "Qua đây, ngươi xem mắt trẫm màu gì?"
Tiểu Đỗ Tử da mặt run lên, vắt não mới tìm được từ hay để hình dung và ca ngợi về màu mắt.
"Không nhãn lực." Quân Khanh Vũ cầm gương đồng trong tay ném cho Tiểu Đỗ Tử, tỏ vẻ tâm tình không tốt, muốn vẽ tranh.
Ngày kế, Tiểu Đỗ Tử nhìn thấy trên án bàn bày hơn một bức họa.
Họa chính vẽ một nam tử chống nạnh ngồi bên bàn, còn một nữ tử đang cầm ly trà, kính cẩn đứng trước người hắn.
Nữ tử thấy không rõ dung mạo, nam tử cũng nhìn không ra là ai, chỉ là, nam tử mắt màu tím, hơn nữa…
Tiểu Đỗ Tử da mặt run lên, trong bức họa kia, nam tử cười thật mờ ám a!