Chương : 28
Y thô bạo tiến vào khiến Triệu Tĩnh lại phải nếm trải nỗi đau đớn đến phế tâm mà đã nửa năm hắn không phải chịu.
Triệu Tĩnh nức nở, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn cắn chặt vào dây cột tóc trên tay để nhỡ cho hắn chịu không được đau đớn mà hét lên.
Bị mãnh liệt quất xuyên gần nửa canh giờ, Triệu Tĩnh đã đau đớn đến chết lặng, nỗi thống khổ cũng dần vơi đi. Theo trí nhớ của hắn, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn hắn sẽ dần dần có cảm giác, không còn đau đớn nữa mà sẽ là khoái cảm đến mê người…
Đột nhiên Triệu Hồng Lân lui ra ngoài, lật hắn lại đối mặt với mình rồi cởi trói cho hắn.
Triệu Tĩnh khó hiểu nhìn y, chẳng lẽ hôm nay y bỏ qua cho mình nhanh như vậy sao?
Không biết là mình nên cảm thấy may mắn, hay là nên cảm thấy thất vọng đây?
Trông thấy khuôn mặt đẫm lệ của hắn, Triệu Hồng Lân bỗng có một cảm giác rất khác thường, nhưng dục vọng chưa được thổ lộ khiến y không thể suy nghĩ nhiều hơn, liền tách hai chân hắn ra rồi đặt lên vai, dục vọng lại tiếp tục đâm sâu vào mật huyệt đã chảy ra tơ máu.
Nhìn thấy Triệu Tĩnh mở to mắt kinh ngạc nhìn mình, Triệu Hồng Lân thản nhiên nở nụ cười trông lại càng thêm mị hoặc đến mê người. Một tay lau đi nước mắt cho hắn, tay còn lại nhẹ nhàng an ủi phân thân đang dâng trào ở dưới thân, y nói: “Vẻ mặt khi cao trào của hoàng thượng, không phải ai cũng có thể được nhìn thấy, nhất là ở trong tình huống này, nếu vi thần không ngắm đủ thì chẳng phải là lãng phí sao?”
“Ngươi… ưm…” Triệu Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn y, cũng không biết bộ dạng rưng rưng nước mắt của mình lúc này trông không hề có chút uy nghiêm nào, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ làm cho người khác cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu.
Triệu Hồng Lân bị hắn trừng mắt nhìn càng cảm thấy hưng phấn, dục vọng trong cơ thể run lên một chút, lại càng thêm phát trướng. Y vội vàng quất xuyên thật sâu, khiến Triệu Tĩnh run lên thiếu chút nữa phải kêu to!
Cửu vương gia mặc dù đẹp hơn cả nữ tử, nhưng trông lại giống như hồ ly, không những thế còn là cửu hoàng thúc của chàng, và là một tên nam tử, vậy sao chàng lại yêu y? Huống chi cửu hoàng thúc đã khẳng định chàng là người hại chết thê tử của y, cả cuộc đời này cũng sẽ không tha thứ cho chàng, vì sao chàng còn chấp mê không tỉnh? Vì sao chàng không thèm quan tâm tới người đang ở ngay bên chàng, mà cứ phải yêu người làm cho chàng đau khổ!
Là một người vợ, nhưng nàng lại không có cách nào chiếm được trái tim của chồng mình, đây chính là thất bại lớn nhất của một người vợ! Mà trái tim của chồng nàng lại thuộc về một tên nam nhân, một tên nam nhân có chung huyết thống, thật là nực cười, nực cười đến bi ai!
Từng giọt lệ bất giác chảy xuống làm ướt cả vạt áo Hồng Linh.
Cung nữ một bên cuống quýt lấy khăn tay lau cho nàng, một bên khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng khóc…”
Nha hoàn từ bé đã ở bên Hồng Linh giật lấy khăn tay rồi đuổi đám cung nữ ra ngoài, sau đó liền thay nàng lau lệ, hỏi: “Tiểu thư, đang yên đang lành sao tiểu thư lại khóc? Không phải tiểu thư vừa ở chỗ hoàng thượng sao? Chẳng lẽ hoàng thượng…”
“Xuân nhi đừng nói bậy!” Hồng Linh quát, cầm lấy khăn tay tự lau rồi quay đầu lại, khuôn mặt nàng giờ đã khô nước mắt.
Năm năm qua, đây không phải là lần đầu tiên nàng chịu ấm ức, sau mỗi lần lau khô lệ, cuộc sống của nàng lại trở về như trước.
Bảo Xuân nhi mang nước tới để rửa mặt, nàng chuẩn bị cởi đồ đi nghỉ, nhưng khi nàng vừa sờ đến trâm cài trên tóc thì lại chẳng thấy đâu?
Có lẽ nàng đã để rơi ở Thanh Trữ Cung, vốn định để mai qua đó lấy, nhưng chuyện ban nãy lại khiến nàng muốn quay lại xem hoàng thượng đã nghỉ chưa?
Kỳ thực, trong lòng nàng vẫn đang ôm một tia hy vọng.
Xuân Nhi đang muốn cùng nàng đi vào nhưng Hồng Linh lại dừng bước, Xuân Nhi liền hiểu ý, nhu thuận gật đầu rồi đứng bên ngoài chờ.
Đi tới Thanh Trữ cung, thủ vệ trông thấy hoàng hậu đến, đang muốn vào bẩm báo thì lại bị Hồng Linh ngăn cản: “Không cần, nếu hoàng thượng đã ngủ, các ngươi sẽ làm ngài thức giấc mất, để bổn cung tự vào là được rồi.”
Đi vào bên trong, Hồng Linh không trông thấy Tiểu Hòa và Tiểu Thuận đâu cả, nàng cảm giác có chút kỳ quái, hai người này không phải là thái giám thân cận của hoàng thượng sao? Vì sao lại không thấy ở đây?
Đi thêm vài bước, nàng nghe thấy từ bên trong truyền ra vài tiếng thở dốc rên rỉ mập mờ…
Triệu Tĩnh nức nở, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn cắn chặt vào dây cột tóc trên tay để nhỡ cho hắn chịu không được đau đớn mà hét lên.
Bị mãnh liệt quất xuyên gần nửa canh giờ, Triệu Tĩnh đã đau đớn đến chết lặng, nỗi thống khổ cũng dần vơi đi. Theo trí nhớ của hắn, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn hắn sẽ dần dần có cảm giác, không còn đau đớn nữa mà sẽ là khoái cảm đến mê người…
Đột nhiên Triệu Hồng Lân lui ra ngoài, lật hắn lại đối mặt với mình rồi cởi trói cho hắn.
Triệu Tĩnh khó hiểu nhìn y, chẳng lẽ hôm nay y bỏ qua cho mình nhanh như vậy sao?
Không biết là mình nên cảm thấy may mắn, hay là nên cảm thấy thất vọng đây?
Trông thấy khuôn mặt đẫm lệ của hắn, Triệu Hồng Lân bỗng có một cảm giác rất khác thường, nhưng dục vọng chưa được thổ lộ khiến y không thể suy nghĩ nhiều hơn, liền tách hai chân hắn ra rồi đặt lên vai, dục vọng lại tiếp tục đâm sâu vào mật huyệt đã chảy ra tơ máu.
Nhìn thấy Triệu Tĩnh mở to mắt kinh ngạc nhìn mình, Triệu Hồng Lân thản nhiên nở nụ cười trông lại càng thêm mị hoặc đến mê người. Một tay lau đi nước mắt cho hắn, tay còn lại nhẹ nhàng an ủi phân thân đang dâng trào ở dưới thân, y nói: “Vẻ mặt khi cao trào của hoàng thượng, không phải ai cũng có thể được nhìn thấy, nhất là ở trong tình huống này, nếu vi thần không ngắm đủ thì chẳng phải là lãng phí sao?”
“Ngươi… ưm…” Triệu Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn y, cũng không biết bộ dạng rưng rưng nước mắt của mình lúc này trông không hề có chút uy nghiêm nào, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ làm cho người khác cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu.
Triệu Hồng Lân bị hắn trừng mắt nhìn càng cảm thấy hưng phấn, dục vọng trong cơ thể run lên một chút, lại càng thêm phát trướng. Y vội vàng quất xuyên thật sâu, khiến Triệu Tĩnh run lên thiếu chút nữa phải kêu to!
Lại nói về hoàng hậu, sau khi về cung, nàng ngồi trước gương ngây ngốc hồi lâu.
Cửu vương gia mặc dù đẹp hơn cả nữ tử, nhưng trông lại giống như hồ ly, không những thế còn là cửu hoàng thúc của chàng, và là một tên nam tử, vậy sao chàng lại yêu y? Huống chi cửu hoàng thúc đã khẳng định chàng là người hại chết thê tử của y, cả cuộc đời này cũng sẽ không tha thứ cho chàng, vì sao chàng còn chấp mê không tỉnh? Vì sao chàng không thèm quan tâm tới người đang ở ngay bên chàng, mà cứ phải yêu người làm cho chàng đau khổ!
Là một người vợ, nhưng nàng lại không có cách nào chiếm được trái tim của chồng mình, đây chính là thất bại lớn nhất của một người vợ! Mà trái tim của chồng nàng lại thuộc về một tên nam nhân, một tên nam nhân có chung huyết thống, thật là nực cười, nực cười đến bi ai!
Từng giọt lệ bất giác chảy xuống làm ướt cả vạt áo Hồng Linh.
Cung nữ một bên cuống quýt lấy khăn tay lau cho nàng, một bên khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng khóc…”
Nha hoàn từ bé đã ở bên Hồng Linh giật lấy khăn tay rồi đuổi đám cung nữ ra ngoài, sau đó liền thay nàng lau lệ, hỏi: “Tiểu thư, đang yên đang lành sao tiểu thư lại khóc? Không phải tiểu thư vừa ở chỗ hoàng thượng sao? Chẳng lẽ hoàng thượng…”
“Xuân nhi đừng nói bậy!” Hồng Linh quát, cầm lấy khăn tay tự lau rồi quay đầu lại, khuôn mặt nàng giờ đã khô nước mắt.
Năm năm qua, đây không phải là lần đầu tiên nàng chịu ấm ức, sau mỗi lần lau khô lệ, cuộc sống của nàng lại trở về như trước.
Bảo Xuân nhi mang nước tới để rửa mặt, nàng chuẩn bị cởi đồ đi nghỉ, nhưng khi nàng vừa sờ đến trâm cài trên tóc thì lại chẳng thấy đâu?
Có lẽ nàng đã để rơi ở Thanh Trữ Cung, vốn định để mai qua đó lấy, nhưng chuyện ban nãy lại khiến nàng muốn quay lại xem hoàng thượng đã nghỉ chưa?
Kỳ thực, trong lòng nàng vẫn đang ôm một tia hy vọng.
Xuân Nhi đang muốn cùng nàng đi vào nhưng Hồng Linh lại dừng bước, Xuân Nhi liền hiểu ý, nhu thuận gật đầu rồi đứng bên ngoài chờ.
Đi tới Thanh Trữ cung, thủ vệ trông thấy hoàng hậu đến, đang muốn vào bẩm báo thì lại bị Hồng Linh ngăn cản: “Không cần, nếu hoàng thượng đã ngủ, các ngươi sẽ làm ngài thức giấc mất, để bổn cung tự vào là được rồi.”
Đi vào bên trong, Hồng Linh không trông thấy Tiểu Hòa và Tiểu Thuận đâu cả, nàng cảm giác có chút kỳ quái, hai người này không phải là thái giám thân cận của hoàng thượng sao? Vì sao lại không thấy ở đây?
Đi thêm vài bước, nàng nghe thấy từ bên trong truyền ra vài tiếng thở dốc rên rỉ mập mờ…