Chương : 42
Tĩnh, vạn vật đều yên tĩnh lại!
Ánh sáng đầy trời cũng đã biến mất không còn, xe ngựa cũng đã bình thường trở lại. Bút pháp Tam Công cũng thu hồi ánh sáng lại, rơi vào bên cạnh Phương Vân, tất cả đều bình thường giống như là chưa có gì xảy ra cả. Chỉ có một bên cửa xe còn bị phá, gió lạnh không ngừng tràn vào, nhắc nhở Phương Vân những chuyện xảy ra vừa rồi đều là sự thật cả.
- Thiếu gia, vừa xảy ra chuyện gì? Người không sao chứ?
Sau khi yên tĩnh lại, trong bóng tối truyền đến thanh âm của lão phu xe, có chút bất an sợ hãi.
- Ta không sao!
Phương Vân thở phào nhẹ nhõm, những chuyện vừa xảy ra thật sự là quá nhanh. Phương Vân nhìn thoáng qua bút pháp Tam Công bên cạnh người, nếu như không phải hôm nay ở cuộc thi văn đoạt được bức họa này, chỉ sợ hiện tại mình đã là một người chết!
- Trương bá, dừng xe ngựa lại, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một cái.
Suy nghĩ một chút, Phương Vân quyết định ra ngoài xem thử một cái.
- Thiếu gia, ở nơi này hình như có chút không ổn. Hay là chúng ta nhanh trở về một chút đi?
Lão phu xe có chút bất an nói.
- Trương bá, người không cần lo lắng. Đây chính là kinh thành, đô thành của Đại Chu. Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Phương Vân để xe ngựa lại, đi ra ngoài. Mới đi được mấy bước liền nhìn thấy có một cái áo choàng rơi trên mặt tuyết. Chung quanh áo choàng, còn có một chút tro bụi đọng lại ở trên tuyết.
Phương Vân sải bước đi tới, nhặt áo choàng đen lên, lập tức có mấy viên hạt châu màu đen cùng với một lệnh bài màu đen rơi vào trong mắt.
"Nhặt lên xem một chút."
Phương Vân nhặt lệnh bài lên, chỉ thấy ở trên miếng lệnh bài có rất nhiều đường vân quỷ dị, tà ác. Ở ngay chính diện còn có một con thú hung hãn được khắc lên, ở giữa con thú này có một chữ 'Tà'.
"Người này lúc xuất thủ tà khí cuồn cuộn. Hắn là yêu đạo bị triều đình truy nã!"
Phương Vân liền hiểu được, nhanh chóng thu hồi lệnh bài cùng với mấy hạt châu vào trong ngực. Người này có thể ngự khí phi hành, Phương Vân biết những bảo bối trên người hắn nhất định không kém.
- Trương bá, chúng ta trở về thôi.
Phương Vân lại tìm tòi một lần nữa, sau khi không có thu hoạch gì, liền lên xe về nhà.
- Vâng, thiếu gia!
Phu xe cao hứng đồng ý. Lúc này hắn cũng đã đốt bếp than lên lại. Cái roi trong tay lại lần nữa phất lên, quất vào thúc hai con tuấn mã, một lần nữa đi về phía phủ của Tứ Phương hầu.
Xe ngựa vừa mới đi không lâu, thì ở ngay vị trí ban nãy bỗng nhiên có một trận gió lay động, trong hư không liền xuất hiện một bạch y nam tử vô cùng anh tuấn. Người này vóc người thon dài, khí chất không câu chấp, khiêm tốn, chẳng qua đôi mắt lại ẩn chứa sự đạm mạc, vô tình.
Ngang hông của bạch y nam tử có đeo một thanh trường kiếm, đứng ở ngay giữa hư không, yên lặng nhìn vào cỗ xe ngựa đã đi xa. Chỉ một chốc lát sau, vô thanh vô tức biến mất trên không trung.
Phương Vân ngồi ở trong xe ngựa, tay cầm bút pháp của Tam Công nhưng lòng lại nặng trĩu.
Đối với trăm triệu học sinh trong khắp thiên địa mà nói thì Tam Công là đại biểu cho sự tu dưỡng, học vấn của Nho gia, là lãnh tụ tinh thần của Nho gia. Những người được bọn họ tặng cho văn chương thì tài nghệ văn chương của những người đó cũng đã được khẳng định. Nhưng Phương Vân chưa từng nghĩ tới, một bộ bút pháp của Tam Công thôi, chỉ cần lộ ra chính khí cuồn cuộn đã có thể giết chết một cao thủ Thoát Thai cảnh!
"Vào kiếp trước, ta có nge nói những người có học vấn Nho gia cao thâm, chỉ cần quát lên một tiếng cũng có thể đánh chết những yêu đạo tu luyện công pháp tà đạo. Trước kia ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng hôm nay xem ra đó cũng không phải là chuyện đồn của nhân gian."
"Tam Công là người đứng đầu của Nho giáo, chỉ là một bức thư pháp đã có thể đánh chết một cao thủ tu luyện đến Thoát Thai cảnh. Nếu như để cho bọn hắn tự mình xuất thủ thì chỉ sợ có thể đánh chết bất cứ cao thủ yêu đạo nào. Kinh thành này, lại là nơi tụ tập của quần Nho, còn có Tam Công trấn giữ nữa. Không trách được kiếp trước ta cứ nghe nói triều đình trấn áp gì Yêu Đạo, Đạo Môn, Ma Đạo, nhưng khắp kinh thành lại không hề thấy được những người này."
Phương Vân trong lòng nghĩ miên man, vốn Nho gia trong lòng hắn không coi trọng nhiều lắm, nhưng đột nhiên lại tăng vọt lên. Còn có tên hắc bào nam tử thần bí kia nữa, một bộ bút pháp ẩn chứa hơi thở chính khí của Tam Công đã có thể đánh chết hắn. Hiển nhiên điều này đã nói lên, đối với những người yêu tà thì kinh thành không khác gì đầm rồng hang hổ, hắn là một người yêu đạo thì chạy đến đây làm gì?
Mang theo sự nghi ngờ ở trong lòng, Phương Vân ngồi trong xe ngựa dưới gió tuyết đầy trời trở về phủ Tứ Phương hầu....
................
Sau tết Nguyên Tiêu, kinh thành cũng trở nên an tĩnh hơn. Đến ngày thứ ba, bỗng nhiên Tứ Phương hầu phủ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
- Tại hạ là quản gia của Thanh Dương Quận Chúa Từ Châu, Quận Thủ đại nhân tới đây cầu kiến Hoa Dương phu nhân!
Mới sáng sớm, một người văn sĩ trung niên mặc trang phục của sư gia, một người mặc áo Nho màu đen đứng trước cửa của Tứ Phương hầu phủ, chắp tay, lớn tiếng nói. Ở phía sau hắn, có mấy tên tráng hán vóc người cao to khỏe mạnh đang cầm mấy hộp lễ màu đỏ thẫm trong tay, lẳng lặng đứng yên.
Trong Tứ Phương hầu phủ yên lặng vô cùng. Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, một nha hoàn từ bên trong đưa nửa đầu ra, cười hì hì, nói.
- Đại nhân, phiền toái người chờ một lát, ta đi báo với phu nhân.
Phương Vân đang ở trong sương phòng tu luyện, đột nhiên có người hầu lại báo nói là phu nhân cho gọi. Phương Vân khẽ kinh ngạc, sửa sang lại quần áo, đi theo người hầu tới chánh đường.
Mới vừa bước vào cửa, dã thấy mẫu thân Hoa Dương phu nhân đứng trong phòng, yên lặng ngẩn người. Ở trước người của nàng để một đóng đồ hộp lễ, bày đầy ra hành lang, nhìn qua chiếm cả nửa chính sảnh.
- Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy? Tết Nguyên Tiêu năm nay chúng ta cần đưa nhiều lễ như vậy sao?
Phương Vân kinh ngạc nói.
Khách khách.
Một nha hoàn xinh đẹp mặc áo bông ở phía sau cười trộm, bàn tay đang cầm một cái hộp lễ, nói.
- Thiếu gia, người xem cái thiếp lễ ở trên đây trước đã.
- Hử?
Phương Vân trong lòng kinh ngạc, tiến lên hai bước, nhìn chăm chú, chỉ thấy những trên những đồ lễ này đều có viết "Một chút lễ mọn Tết Nguyên Tiêu, kính dâng tiểu tướng công Phương Vân". Mà những cái tên chúc ở phía sau, phần lớn là các Quận Thủ, Quận Thừa hoặc là quản lý của chín châu mười tám quận. Cũng có không ít là quan lại ở kinh thành.
Nhưng điều làm Phương Vân kinh ngạc nhất là trong các món đồ lễ này còn có tên của vài võ tướng. Bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ qua lại Tứ Phương hầu phủ. Những võ tướng này đưa cho một hộp lễ hình chữ nhật, từ hình dáng này mà nhìn thì có thể đoán ở trong là một món đồ vũ khí.
- Cái này....
Phương Vân có chút phát mộng rồi. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Tứ Phương hầu phủ thường giăng lưới bắt chim ở trước cửa mà thôi, có rất ít người lui tới. Chính mấy vị Bình Dân hầu phủ cũng không có hay lui tới với đây. Nhưng lần này, Tứ Phương hầu phủ sao lại náo nhiệt đến như vậy, được hoan nghênh đến như vậy?
- Vân nhi, ngươi nói đàng hoàng cho mẫu thân nghe. Lần dự yến Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
Hoa Dương phu nhân đột nhiên xoay đầu lại, sắc mặt nàng hồng lên, vẻ mặt kích động.
- Mẫu thân, ta....
Phương Vân há miệng, đang muốn nói thì người hầu già thân cận của Hoa Dương phu nhân vội vã chạy đến nói.
- Phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương đại nhân đang ở ngoài cầu kiến, có nhắn là Thái Phó đại nhân đương triều cho gọi tới.
- A!
Thần sắc của Hoa Dương phu nhân biến đổi, vào lúc này cũng đã không còn kịp hỏi Phương Vân muốn nói gì, vội vàng nói.
- Nhanh, mau mời Trương đại nhân vào.
Thái phó là một trong Tam Công, là người đứng đầu quần Nho, chủ trì triều chính Đại Chu, có địa vị cực cao, danh chấn khắp thiên hạ. Bàn về lực ảnh hưởng còn hơn xa Tứ Phương hầu. Coi như là những Quý Tộc hầu như Bình Đình hầu, Trấn Quốc hầu cũng phải thành thật kính sợ, không có chút chậm trễ nào.
- Vân nhi, con hãy theo cùng ta đi.
Hoa Dương phu nhân phân phó hạ nhân trong phủ, nhanh chóng đem những món quà lễ này đem cất đi. Sau đó chuẩn bị đầy đủ các lễ nghi, lấy khăn quàng vai của Cáo Mệnh phu nhân ra, mang theo một đám nha hoàn, người hầu, thị vệ, người hầu già ra cửa nghênh đón.
- Trương đại nhân, mệnh phụ Lưu thị, chào ngài.
- Không dám, không dám, Hoa Dương phu nhân khách khí rồi.
Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng đầu đội mũ quan, khí chất văn nhã, toát ra một mùi vị học vấn cổ học uyên thâm. Đi cùng với hắn còn có hai thư đồng của Hàn Lâm viện, khí chất cũng hết sức ôn nhuận.
Đột nhiên, ánh mắt lướt qua Hoa Dương phu nhân tới Phương Vân ở phía sau, thần sắc của Trương Nhượng hơi động, chắp tay nói.
- Tiểu tướng công, Trương Nhượng xin chào.
Thái độ này vô cùng cung kính, khiêm tốn.
- Trương đại nhân, bên ngoài gió lạnh, vào trong ngồi đi.
- Phu nhân, xin mời đi trước.
Hàn Lâm Học Sĩ mặc dù là đại biểu cho Thái Phó nhưng cũng không dám thất lễ, cố ý đi ở phía sau mấy bước. Hoa Dương phu nhân là nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân được hoàng thất sắc phong, từ cấp bậc mà nhìn thì cho dù là các vị đại nhân quan hàm nhất phẩm cũng có thể sánh ngang với nàng.
Hí!
Đoàn người vừa mới đi quan cánh cửa, thì bỗng nhiên ở đường cái phía tây Tứ Phương hầu phủ truyền đến một trận võ ngựa vang dội. Chỉ thấy có một người tướng quân mặc giáp, dẫn một đội kỵ binh đang đạp tuyết mà đến. Nhìn phương hướng thì rõ ràng là đến Tứ Phương hầu phủ.
- Là quan chủ khảo Thất Sát điện!
Phương Vân nhận ra vị tướng quân mặc giáp đang cầm đầu kia. Trong lòng càng lúc càng thấy kỳ lạ. Vào kiếp trước, về phần thưởng của cuộc thi văn võ tết Nguyên Tiêu, hắn cũng có biết đến. Nhưng cho tới bây giờ thì chưa nghe thấy nếu đồng thời đạt được vị trí thứ nhất của thi văn võ thì lại được đãi ngộ như vậy.
Cốc cốc.
Mấy tên võ quan cỡi ngựa đi rất nhanh. Đoàn người chỉnh tề dừng trước Tứ Phương hầu phủ.
- Tai hạ Chinh Bắc tướng quân Lý Ký, ra mắt Hoa Dương phu nhân. Tại hạ phụng mệnh Võ Mục đại nhân, đến đây đưa thiếp mời.
Quan chủ khảo Thất Sát điện Lý Ký xuống ngựa ôm quyền, cung kính nói.
Oong!
Nghe được cái tên 'Võ Mục', toàn bộ thị vệ của Tứ Phương hầu phủ liền thay đổi sắc mặt. Ngay cả Hoa Dương phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng, thần sắc toàn bộ chấn động. PHương Vân lại càng cảm thấy mình đang bị một tòa núi lớn đụng phải, trong đầu chấn động oong oong.
Võ Mục! Nhân vật tối cao của Đại Chu hoàng triều! Thống lĩnh tất cả các Võ hầu, Quý Tộc hầu, Bình Dân hầu. Là người cầm quyền chưởng khống một ngàn sáu trăm vạn quân đội của Đai Chu!
Ánh sáng đầy trời cũng đã biến mất không còn, xe ngựa cũng đã bình thường trở lại. Bút pháp Tam Công cũng thu hồi ánh sáng lại, rơi vào bên cạnh Phương Vân, tất cả đều bình thường giống như là chưa có gì xảy ra cả. Chỉ có một bên cửa xe còn bị phá, gió lạnh không ngừng tràn vào, nhắc nhở Phương Vân những chuyện xảy ra vừa rồi đều là sự thật cả.
- Thiếu gia, vừa xảy ra chuyện gì? Người không sao chứ?
Sau khi yên tĩnh lại, trong bóng tối truyền đến thanh âm của lão phu xe, có chút bất an sợ hãi.
- Ta không sao!
Phương Vân thở phào nhẹ nhõm, những chuyện vừa xảy ra thật sự là quá nhanh. Phương Vân nhìn thoáng qua bút pháp Tam Công bên cạnh người, nếu như không phải hôm nay ở cuộc thi văn đoạt được bức họa này, chỉ sợ hiện tại mình đã là một người chết!
- Trương bá, dừng xe ngựa lại, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một cái.
Suy nghĩ một chút, Phương Vân quyết định ra ngoài xem thử một cái.
- Thiếu gia, ở nơi này hình như có chút không ổn. Hay là chúng ta nhanh trở về một chút đi?
Lão phu xe có chút bất an nói.
- Trương bá, người không cần lo lắng. Đây chính là kinh thành, đô thành của Đại Chu. Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Phương Vân để xe ngựa lại, đi ra ngoài. Mới đi được mấy bước liền nhìn thấy có một cái áo choàng rơi trên mặt tuyết. Chung quanh áo choàng, còn có một chút tro bụi đọng lại ở trên tuyết.
Phương Vân sải bước đi tới, nhặt áo choàng đen lên, lập tức có mấy viên hạt châu màu đen cùng với một lệnh bài màu đen rơi vào trong mắt.
"Nhặt lên xem một chút."
Phương Vân nhặt lệnh bài lên, chỉ thấy ở trên miếng lệnh bài có rất nhiều đường vân quỷ dị, tà ác. Ở ngay chính diện còn có một con thú hung hãn được khắc lên, ở giữa con thú này có một chữ 'Tà'.
"Người này lúc xuất thủ tà khí cuồn cuộn. Hắn là yêu đạo bị triều đình truy nã!"
Phương Vân liền hiểu được, nhanh chóng thu hồi lệnh bài cùng với mấy hạt châu vào trong ngực. Người này có thể ngự khí phi hành, Phương Vân biết những bảo bối trên người hắn nhất định không kém.
- Trương bá, chúng ta trở về thôi.
Phương Vân lại tìm tòi một lần nữa, sau khi không có thu hoạch gì, liền lên xe về nhà.
- Vâng, thiếu gia!
Phu xe cao hứng đồng ý. Lúc này hắn cũng đã đốt bếp than lên lại. Cái roi trong tay lại lần nữa phất lên, quất vào thúc hai con tuấn mã, một lần nữa đi về phía phủ của Tứ Phương hầu.
Xe ngựa vừa mới đi không lâu, thì ở ngay vị trí ban nãy bỗng nhiên có một trận gió lay động, trong hư không liền xuất hiện một bạch y nam tử vô cùng anh tuấn. Người này vóc người thon dài, khí chất không câu chấp, khiêm tốn, chẳng qua đôi mắt lại ẩn chứa sự đạm mạc, vô tình.
Ngang hông của bạch y nam tử có đeo một thanh trường kiếm, đứng ở ngay giữa hư không, yên lặng nhìn vào cỗ xe ngựa đã đi xa. Chỉ một chốc lát sau, vô thanh vô tức biến mất trên không trung.
Phương Vân ngồi ở trong xe ngựa, tay cầm bút pháp của Tam Công nhưng lòng lại nặng trĩu.
Đối với trăm triệu học sinh trong khắp thiên địa mà nói thì Tam Công là đại biểu cho sự tu dưỡng, học vấn của Nho gia, là lãnh tụ tinh thần của Nho gia. Những người được bọn họ tặng cho văn chương thì tài nghệ văn chương của những người đó cũng đã được khẳng định. Nhưng Phương Vân chưa từng nghĩ tới, một bộ bút pháp của Tam Công thôi, chỉ cần lộ ra chính khí cuồn cuộn đã có thể giết chết một cao thủ Thoát Thai cảnh!
"Vào kiếp trước, ta có nge nói những người có học vấn Nho gia cao thâm, chỉ cần quát lên một tiếng cũng có thể đánh chết những yêu đạo tu luyện công pháp tà đạo. Trước kia ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng hôm nay xem ra đó cũng không phải là chuyện đồn của nhân gian."
"Tam Công là người đứng đầu của Nho giáo, chỉ là một bức thư pháp đã có thể đánh chết một cao thủ tu luyện đến Thoát Thai cảnh. Nếu như để cho bọn hắn tự mình xuất thủ thì chỉ sợ có thể đánh chết bất cứ cao thủ yêu đạo nào. Kinh thành này, lại là nơi tụ tập của quần Nho, còn có Tam Công trấn giữ nữa. Không trách được kiếp trước ta cứ nghe nói triều đình trấn áp gì Yêu Đạo, Đạo Môn, Ma Đạo, nhưng khắp kinh thành lại không hề thấy được những người này."
Phương Vân trong lòng nghĩ miên man, vốn Nho gia trong lòng hắn không coi trọng nhiều lắm, nhưng đột nhiên lại tăng vọt lên. Còn có tên hắc bào nam tử thần bí kia nữa, một bộ bút pháp ẩn chứa hơi thở chính khí của Tam Công đã có thể đánh chết hắn. Hiển nhiên điều này đã nói lên, đối với những người yêu tà thì kinh thành không khác gì đầm rồng hang hổ, hắn là một người yêu đạo thì chạy đến đây làm gì?
Mang theo sự nghi ngờ ở trong lòng, Phương Vân ngồi trong xe ngựa dưới gió tuyết đầy trời trở về phủ Tứ Phương hầu....
................
Sau tết Nguyên Tiêu, kinh thành cũng trở nên an tĩnh hơn. Đến ngày thứ ba, bỗng nhiên Tứ Phương hầu phủ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
- Tại hạ là quản gia của Thanh Dương Quận Chúa Từ Châu, Quận Thủ đại nhân tới đây cầu kiến Hoa Dương phu nhân!
Mới sáng sớm, một người văn sĩ trung niên mặc trang phục của sư gia, một người mặc áo Nho màu đen đứng trước cửa của Tứ Phương hầu phủ, chắp tay, lớn tiếng nói. Ở phía sau hắn, có mấy tên tráng hán vóc người cao to khỏe mạnh đang cầm mấy hộp lễ màu đỏ thẫm trong tay, lẳng lặng đứng yên.
Trong Tứ Phương hầu phủ yên lặng vô cùng. Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, một nha hoàn từ bên trong đưa nửa đầu ra, cười hì hì, nói.
- Đại nhân, phiền toái người chờ một lát, ta đi báo với phu nhân.
Phương Vân đang ở trong sương phòng tu luyện, đột nhiên có người hầu lại báo nói là phu nhân cho gọi. Phương Vân khẽ kinh ngạc, sửa sang lại quần áo, đi theo người hầu tới chánh đường.
Mới vừa bước vào cửa, dã thấy mẫu thân Hoa Dương phu nhân đứng trong phòng, yên lặng ngẩn người. Ở trước người của nàng để một đóng đồ hộp lễ, bày đầy ra hành lang, nhìn qua chiếm cả nửa chính sảnh.
- Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy? Tết Nguyên Tiêu năm nay chúng ta cần đưa nhiều lễ như vậy sao?
Phương Vân kinh ngạc nói.
Khách khách.
Một nha hoàn xinh đẹp mặc áo bông ở phía sau cười trộm, bàn tay đang cầm một cái hộp lễ, nói.
- Thiếu gia, người xem cái thiếp lễ ở trên đây trước đã.
- Hử?
Phương Vân trong lòng kinh ngạc, tiến lên hai bước, nhìn chăm chú, chỉ thấy những trên những đồ lễ này đều có viết "Một chút lễ mọn Tết Nguyên Tiêu, kính dâng tiểu tướng công Phương Vân". Mà những cái tên chúc ở phía sau, phần lớn là các Quận Thủ, Quận Thừa hoặc là quản lý của chín châu mười tám quận. Cũng có không ít là quan lại ở kinh thành.
Nhưng điều làm Phương Vân kinh ngạc nhất là trong các món đồ lễ này còn có tên của vài võ tướng. Bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ qua lại Tứ Phương hầu phủ. Những võ tướng này đưa cho một hộp lễ hình chữ nhật, từ hình dáng này mà nhìn thì có thể đoán ở trong là một món đồ vũ khí.
- Cái này....
Phương Vân có chút phát mộng rồi. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Tứ Phương hầu phủ thường giăng lưới bắt chim ở trước cửa mà thôi, có rất ít người lui tới. Chính mấy vị Bình Dân hầu phủ cũng không có hay lui tới với đây. Nhưng lần này, Tứ Phương hầu phủ sao lại náo nhiệt đến như vậy, được hoan nghênh đến như vậy?
- Vân nhi, ngươi nói đàng hoàng cho mẫu thân nghe. Lần dự yến Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
Hoa Dương phu nhân đột nhiên xoay đầu lại, sắc mặt nàng hồng lên, vẻ mặt kích động.
- Mẫu thân, ta....
Phương Vân há miệng, đang muốn nói thì người hầu già thân cận của Hoa Dương phu nhân vội vã chạy đến nói.
- Phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương đại nhân đang ở ngoài cầu kiến, có nhắn là Thái Phó đại nhân đương triều cho gọi tới.
- A!
Thần sắc của Hoa Dương phu nhân biến đổi, vào lúc này cũng đã không còn kịp hỏi Phương Vân muốn nói gì, vội vàng nói.
- Nhanh, mau mời Trương đại nhân vào.
Thái phó là một trong Tam Công, là người đứng đầu quần Nho, chủ trì triều chính Đại Chu, có địa vị cực cao, danh chấn khắp thiên hạ. Bàn về lực ảnh hưởng còn hơn xa Tứ Phương hầu. Coi như là những Quý Tộc hầu như Bình Đình hầu, Trấn Quốc hầu cũng phải thành thật kính sợ, không có chút chậm trễ nào.
- Vân nhi, con hãy theo cùng ta đi.
Hoa Dương phu nhân phân phó hạ nhân trong phủ, nhanh chóng đem những món quà lễ này đem cất đi. Sau đó chuẩn bị đầy đủ các lễ nghi, lấy khăn quàng vai của Cáo Mệnh phu nhân ra, mang theo một đám nha hoàn, người hầu, thị vệ, người hầu già ra cửa nghênh đón.
- Trương đại nhân, mệnh phụ Lưu thị, chào ngài.
- Không dám, không dám, Hoa Dương phu nhân khách khí rồi.
Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng đầu đội mũ quan, khí chất văn nhã, toát ra một mùi vị học vấn cổ học uyên thâm. Đi cùng với hắn còn có hai thư đồng của Hàn Lâm viện, khí chất cũng hết sức ôn nhuận.
Đột nhiên, ánh mắt lướt qua Hoa Dương phu nhân tới Phương Vân ở phía sau, thần sắc của Trương Nhượng hơi động, chắp tay nói.
- Tiểu tướng công, Trương Nhượng xin chào.
Thái độ này vô cùng cung kính, khiêm tốn.
- Trương đại nhân, bên ngoài gió lạnh, vào trong ngồi đi.
- Phu nhân, xin mời đi trước.
Hàn Lâm Học Sĩ mặc dù là đại biểu cho Thái Phó nhưng cũng không dám thất lễ, cố ý đi ở phía sau mấy bước. Hoa Dương phu nhân là nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân được hoàng thất sắc phong, từ cấp bậc mà nhìn thì cho dù là các vị đại nhân quan hàm nhất phẩm cũng có thể sánh ngang với nàng.
Hí!
Đoàn người vừa mới đi quan cánh cửa, thì bỗng nhiên ở đường cái phía tây Tứ Phương hầu phủ truyền đến một trận võ ngựa vang dội. Chỉ thấy có một người tướng quân mặc giáp, dẫn một đội kỵ binh đang đạp tuyết mà đến. Nhìn phương hướng thì rõ ràng là đến Tứ Phương hầu phủ.
- Là quan chủ khảo Thất Sát điện!
Phương Vân nhận ra vị tướng quân mặc giáp đang cầm đầu kia. Trong lòng càng lúc càng thấy kỳ lạ. Vào kiếp trước, về phần thưởng của cuộc thi văn võ tết Nguyên Tiêu, hắn cũng có biết đến. Nhưng cho tới bây giờ thì chưa nghe thấy nếu đồng thời đạt được vị trí thứ nhất của thi văn võ thì lại được đãi ngộ như vậy.
Cốc cốc.
Mấy tên võ quan cỡi ngựa đi rất nhanh. Đoàn người chỉnh tề dừng trước Tứ Phương hầu phủ.
- Tai hạ Chinh Bắc tướng quân Lý Ký, ra mắt Hoa Dương phu nhân. Tại hạ phụng mệnh Võ Mục đại nhân, đến đây đưa thiếp mời.
Quan chủ khảo Thất Sát điện Lý Ký xuống ngựa ôm quyền, cung kính nói.
Oong!
Nghe được cái tên 'Võ Mục', toàn bộ thị vệ của Tứ Phương hầu phủ liền thay đổi sắc mặt. Ngay cả Hoa Dương phu nhân, Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng, thần sắc toàn bộ chấn động. PHương Vân lại càng cảm thấy mình đang bị một tòa núi lớn đụng phải, trong đầu chấn động oong oong.
Võ Mục! Nhân vật tối cao của Đại Chu hoàng triều! Thống lĩnh tất cả các Võ hầu, Quý Tộc hầu, Bình Dân hầu. Là người cầm quyền chưởng khống một ngàn sáu trăm vạn quân đội của Đai Chu!