Chương 1: An
An thức dậy trong một căn phòng nhỏ, chợt nó thấy khóe mắt mình ước ước.
Nó lại gặp ác mộng rồi.
Kể từ cái ngày nó biết ba nó đi theo con ma số đề, để lại món nợ to lớn thì nó chưa hôm nào được ngủ yên.
Nó không thích ba nó, càng không thích thứ bài bạc hút máu người kia.
May mắn cho nó, ông trời lấy đi người ba, cho nó lại người mẹ cần cù và hết mực quan tâm nó.
Ít nhất thì nó nghĩ là vậy.
Mẹ nó vất vả sáng đêm chỉ để cho nó ăn học đến nơi đến chốn.
Nó thương mẹ lắm. Nó từng nhiều lần thấy mẹ khóc vì người đàn ông đó, nó từng nhiều lần thấy mẹ mệt vì người đàn ông đó. Mỗi lần như vậy, ước mơ muốn lớn lên thật nhanh, muốn làm việc thật giàu trong nó lại trỗi dậy, thôi thúc nó tiến về phía trước.
Nó chính là tia hi vọng sáng nhất của cái nhà này.
...........
“Cậu giỏi thật đó An, lần nào thì cũng điểm cao chót vót!”
“Sao có thể giỏi như thế chứ!”
An cười trừ, nó vẫn chưa hài lòng với những gì đạt được.
Năm nay nó lớp Chín rồi, nó muốn giành học bổng toàn phần để mẹ đỡ vất vả, vậy nên nó vùi đầu học ngày học đêm, thế mà vẫn chẳng được điểm tuyệt đối.
An mệt mỏi gục xuống bàn. Hôm qua ba nó về, lấy đi số tiền tiết kiệm mà mẹ nó không biết bao lâu mới giành dụm được.
Ba về lúc đã uống say, đánh nó, đánh luôn cả mẹ nó, thỏa mãn rồi thì cầm cọc tiền rời đi. Nó ghét ba nó đến tận xương tủy, đến nỗi chỉ muốn tự tay mình đưa ông ta “vào tù”, không muốn nhờ đến sự trợ giúp của bất kì ai.
Ước mơ của nó, là luật sư
...........
An khi ở nhà luôn ngủ không ngon nên thường tìm nơi nào đó ngủ trưa trong trường. Trường nó có một khu đã không còn sử dụng nữa, nó thường đến đó để nghỉ ngơi, không ngờ hôm nay xui rủi thế nào lại gặp bọn côn đồ không đâu. Nó tính trốn đi nơi khác nhưng bị bọn họ bắt gặp rồi.
“ Ấy, cô em đi đâu vậy?”
“Buông ra!” nó nhìn tên côn đồ vừa chạm vào tóc mình rồi nói với giọng điệu không thể nào lạnh lùng hơn
“Cô em dữ quá nhỉ? Có muốn cùng bọn anh đi chơi không?~”
“Tôi sẽ báo cho thầy cô đó! Buông ra!”
“Nơi này chỉ có chúng ta thôi, em không thoát được đâu~”
“Mấy người làm cái gì vậy?”
Một giọng nói trầm ấm đột nhiên phát ra từ sau lưng nó, là một cậu trai với bộ đồng phục lạ quắc.
“Tôi gọi công an rồi đó nhé! Họ sẽ đến nhanh thôi”
“Xì, ranh con!”
Bọn côn đồ thả An xuống, nhanh chóng rời đi.
An quay lại cảm ơn người con trai đó rồi quay lưng bước đi.
Nó thấy được logo trường của người đó rồi, là trường đứng đầu cả nước, nơi tụ tập toàn nhân tài, là người tốt nhất nó. không nên dính tới.
Bỗng, mắt nó vô tình nhìn ra phía ngoài cổng trường, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là ba nó!
Ba nó không chỉ tìm tới lấy tiền nó, còn lấy bạn bè nó ra đe dọa, khiến nó chẳng thể có một người bạn thân nào.
Nếu ba nó thấy nó nói chuyện với người thuộc trường top, chắc chắn người đó sẽ gặp nguy hiểm mất!
Ba nó còn cách khá xa, nó vội vang quay đầu lại bảo với người con trai kia:
“Làm ơn chạy đi đi! Đừng đứng đây nữa!”
Nói rồi nó cũng chạy đi mất. Nó sợ nhìn thấy cái cảnh ba nó sẽ đánh đập nó vào tối nay chỉ vì không có tiền.
“Chạy là chạy đi đâu...?” người con trai kia bị An nói đến ngơ, mọi sự thông minh thường ngày đều biến đi đâu mất. Cậu ta chỉ đành quay về sân trước của trường với khuôn mặt đầy hoang mang.
...........
Chiều hôm đó trường An có một buổi giao lưu với cựu học sinh. Nó là hội trưởng hội học sinh nên phải sắp xếp mọi thứ, bận rộn cả một buổi chiều, vừa ngồi xuống ghế còn chưa kịp thở, nó đã bị kêu ra gặp giáo viên.
Chân nó không còn sức.
Nó không biết nữa, nó không tài nào đứng lên được. Đầu nó cũng đột nhiên choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy xung quanh đang nói gì. Và rồi, nó ngất.
Mọi người ai cũng hoảng, nhanh chóng đưa nó vào phòng y tế. Nó nhẹ tênh, đến mức cậu bạn bế nó còn phải bất ngờ.
Đến phòng y tế thì vừa hay lại gặp được anh chàng lúc sáng. Cô y tá vội vàng kiểm tra cho An, lấy nước giúp nó hạ nhiệt rồi lấy thuốc cho nó.
“Ầy, cái con bé này thật là. Đây là lần thứ 3 trong tháng bị bệnh rồi! Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ!”
“Mấy đứa trong hội học sinh đúng chứ? Mau quay về hoàn thành công việc đi, để con bé ở đây cô chăm sóc cho!”
Đám học sinh lo lắng nhìn An rồi nuối tiếc bước ra ngoài.
Cậu trai với bộ đồng phục lạ quắc kia tiến lại gần An, vén tay áo khoác của nó lên. Toàn vết bầm.
“Trời đất!” Cô y tá hoảng hốt khi nhìn thấy mớ vết thương chằng chịt ấy.
“Cô bé này, khi sáng con có gặp một lần, là bị côn đồ chặng đường, còn có, lúc sau bảo con chạy đi đi, nhìn con bé trong như đang sợ hãi bởi điều gì đó”
“Con bé này có một gia đình không được tốt lắm. Nó bảo con chạy đi có lẽ là do nó vô tình nhìn thấy ba nó đâu đó gần đây. Ba nó là một kẻ nghiện cờ bạc, khi hết tiền sẽ đến tìm mẹ con con bé, còn lấy những người con bé gặp ra đe dọa. Tuy học giỏi nhưng nhà không có tiền, đến cả học phí đôi khi còn phải nợ trường từ từ trả, thật đúng là quá tội nghiệp rồi!"
Cậu trai nghe xong liền trầm ngâm.
Thì ra không người con gái nào sinh ra đã mạnh mẽ cả. Là thế giới tàn nhẫn này bắt họ phải trưởng thành.
Nó lại gặp ác mộng rồi.
Kể từ cái ngày nó biết ba nó đi theo con ma số đề, để lại món nợ to lớn thì nó chưa hôm nào được ngủ yên.
Nó không thích ba nó, càng không thích thứ bài bạc hút máu người kia.
May mắn cho nó, ông trời lấy đi người ba, cho nó lại người mẹ cần cù và hết mực quan tâm nó.
Ít nhất thì nó nghĩ là vậy.
Mẹ nó vất vả sáng đêm chỉ để cho nó ăn học đến nơi đến chốn.
Nó thương mẹ lắm. Nó từng nhiều lần thấy mẹ khóc vì người đàn ông đó, nó từng nhiều lần thấy mẹ mệt vì người đàn ông đó. Mỗi lần như vậy, ước mơ muốn lớn lên thật nhanh, muốn làm việc thật giàu trong nó lại trỗi dậy, thôi thúc nó tiến về phía trước.
Nó chính là tia hi vọng sáng nhất của cái nhà này.
...........
“Cậu giỏi thật đó An, lần nào thì cũng điểm cao chót vót!”
“Sao có thể giỏi như thế chứ!”
An cười trừ, nó vẫn chưa hài lòng với những gì đạt được.
Năm nay nó lớp Chín rồi, nó muốn giành học bổng toàn phần để mẹ đỡ vất vả, vậy nên nó vùi đầu học ngày học đêm, thế mà vẫn chẳng được điểm tuyệt đối.
An mệt mỏi gục xuống bàn. Hôm qua ba nó về, lấy đi số tiền tiết kiệm mà mẹ nó không biết bao lâu mới giành dụm được.
Ba về lúc đã uống say, đánh nó, đánh luôn cả mẹ nó, thỏa mãn rồi thì cầm cọc tiền rời đi. Nó ghét ba nó đến tận xương tủy, đến nỗi chỉ muốn tự tay mình đưa ông ta “vào tù”, không muốn nhờ đến sự trợ giúp của bất kì ai.
Ước mơ của nó, là luật sư
...........
An khi ở nhà luôn ngủ không ngon nên thường tìm nơi nào đó ngủ trưa trong trường. Trường nó có một khu đã không còn sử dụng nữa, nó thường đến đó để nghỉ ngơi, không ngờ hôm nay xui rủi thế nào lại gặp bọn côn đồ không đâu. Nó tính trốn đi nơi khác nhưng bị bọn họ bắt gặp rồi.
“ Ấy, cô em đi đâu vậy?”
“Buông ra!” nó nhìn tên côn đồ vừa chạm vào tóc mình rồi nói với giọng điệu không thể nào lạnh lùng hơn
“Cô em dữ quá nhỉ? Có muốn cùng bọn anh đi chơi không?~”
“Tôi sẽ báo cho thầy cô đó! Buông ra!”
“Nơi này chỉ có chúng ta thôi, em không thoát được đâu~”
“Mấy người làm cái gì vậy?”
Một giọng nói trầm ấm đột nhiên phát ra từ sau lưng nó, là một cậu trai với bộ đồng phục lạ quắc.
“Tôi gọi công an rồi đó nhé! Họ sẽ đến nhanh thôi”
“Xì, ranh con!”
Bọn côn đồ thả An xuống, nhanh chóng rời đi.
An quay lại cảm ơn người con trai đó rồi quay lưng bước đi.
Nó thấy được logo trường của người đó rồi, là trường đứng đầu cả nước, nơi tụ tập toàn nhân tài, là người tốt nhất nó. không nên dính tới.
Bỗng, mắt nó vô tình nhìn ra phía ngoài cổng trường, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là ba nó!
Ba nó không chỉ tìm tới lấy tiền nó, còn lấy bạn bè nó ra đe dọa, khiến nó chẳng thể có một người bạn thân nào.
Nếu ba nó thấy nó nói chuyện với người thuộc trường top, chắc chắn người đó sẽ gặp nguy hiểm mất!
Ba nó còn cách khá xa, nó vội vang quay đầu lại bảo với người con trai kia:
“Làm ơn chạy đi đi! Đừng đứng đây nữa!”
Nói rồi nó cũng chạy đi mất. Nó sợ nhìn thấy cái cảnh ba nó sẽ đánh đập nó vào tối nay chỉ vì không có tiền.
“Chạy là chạy đi đâu...?” người con trai kia bị An nói đến ngơ, mọi sự thông minh thường ngày đều biến đi đâu mất. Cậu ta chỉ đành quay về sân trước của trường với khuôn mặt đầy hoang mang.
...........
Chiều hôm đó trường An có một buổi giao lưu với cựu học sinh. Nó là hội trưởng hội học sinh nên phải sắp xếp mọi thứ, bận rộn cả một buổi chiều, vừa ngồi xuống ghế còn chưa kịp thở, nó đã bị kêu ra gặp giáo viên.
Chân nó không còn sức.
Nó không biết nữa, nó không tài nào đứng lên được. Đầu nó cũng đột nhiên choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy xung quanh đang nói gì. Và rồi, nó ngất.
Mọi người ai cũng hoảng, nhanh chóng đưa nó vào phòng y tế. Nó nhẹ tênh, đến mức cậu bạn bế nó còn phải bất ngờ.
Đến phòng y tế thì vừa hay lại gặp được anh chàng lúc sáng. Cô y tá vội vàng kiểm tra cho An, lấy nước giúp nó hạ nhiệt rồi lấy thuốc cho nó.
“Ầy, cái con bé này thật là. Đây là lần thứ 3 trong tháng bị bệnh rồi! Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ!”
“Mấy đứa trong hội học sinh đúng chứ? Mau quay về hoàn thành công việc đi, để con bé ở đây cô chăm sóc cho!”
Đám học sinh lo lắng nhìn An rồi nuối tiếc bước ra ngoài.
Cậu trai với bộ đồng phục lạ quắc kia tiến lại gần An, vén tay áo khoác của nó lên. Toàn vết bầm.
“Trời đất!” Cô y tá hoảng hốt khi nhìn thấy mớ vết thương chằng chịt ấy.
“Cô bé này, khi sáng con có gặp một lần, là bị côn đồ chặng đường, còn có, lúc sau bảo con chạy đi đi, nhìn con bé trong như đang sợ hãi bởi điều gì đó”
“Con bé này có một gia đình không được tốt lắm. Nó bảo con chạy đi có lẽ là do nó vô tình nhìn thấy ba nó đâu đó gần đây. Ba nó là một kẻ nghiện cờ bạc, khi hết tiền sẽ đến tìm mẹ con con bé, còn lấy những người con bé gặp ra đe dọa. Tuy học giỏi nhưng nhà không có tiền, đến cả học phí đôi khi còn phải nợ trường từ từ trả, thật đúng là quá tội nghiệp rồi!"
Cậu trai nghe xong liền trầm ngâm.
Thì ra không người con gái nào sinh ra đã mạnh mẽ cả. Là thế giới tàn nhẫn này bắt họ phải trưởng thành.