Chương : 4
Rất nhanh đã tới tháng 9 khai giảng.
Trường chuyên nằm ở trong thị trấn Tiễn Hồ, cách Phần Thủy trấn rất xa, cho nên sau khi khai giảng bọn họ phải ở trong kí túc xá trường. Tiễn Hồ trấn nghe tên cũng đủ biết, là một thị trấn nhỏ không khác Phần Thủy trấn là mấy, nhưng Phần Thủy trấn căn bản không thể so với nó. Tiễn Hồ trấn tương đối phồn hoa, là nơi phồn hoa nhất huyện Di Tương. Từ Phần Thủy trấn muốn tới Tiễn Hồ trấn phải ngồi ô tô đi khoảng một giờ tới bến tàu, sau đó lại ngồi thuyền 6 tiếng nữa, mới tới nơi.
Hôm nhập học, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư không để ông Thẩm đi tiễn. Ông nội đã lớn tuổi, dùng chính lời ông mà nói thì là ông không chịu nổi cảnh ly biệt. Tuy rằng Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chỉ đi tới trường học, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ rời xa nhà, đi lần này ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ông Thẩm ít nhiều cũng có chút mất mát.
Hai chị em, mỗi người kéo theo một cái rương lớn, bên trên còn chằng cả chăn đệm, mang đại hành trang tới bến tàu. Trên bến tàu, đa số đều là học sinh, không chỉ 12 người thi đậu trường chuyên của huyện mà còn cả những người thi đậu mấy trường cấp ba bình thường hoặc lựa chọn đi học nghề cũng đều phải tới Tiễn Hồ trấn.
Tiễn Hồ trấn là trọng điểm giáo dục của huyện Di Tương, trên trấn có một trường chuyên, hai trường trung học phổ thông và hai trường dạy nghề.
“Oa, Duyệt Duyệt, bà trông thật xinh, vừa rồi tôi suýt không nhận ra đấy!” bạn thân của Cố Vọng Thư, Lục Thấm Nhã bu lại, nhỏ cũng thi đậu trường chuyên như bọn họ. Lục Thấm Nhã trong tình huống bình thường thì là một manh muội tử, chậc, còn khi lửa giận ngút trời thì có thể tiến hóa thành kim cương nữ hán tử.
Kiếp trước, sau khi Lục Thẩm Nhã tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài làm việc, nhưng bởi vì ông sếp là một người kì thị chủng tộc, nhỏ trong lúc tức giận không nhịn nổi, trực tiếp đá bay ông sếp người đầy lông lá, to con như gấu, hơn nữa còn đá trúng bộ vị trọng yếu kia của gã. Nam nhân kia ngược lại một hơi muốn tố cáo nhỏ cố ý đánh bị thương gã. Lục Thẩm Nhã ở nước ngoài không quen biết ai, đành phải gọi cho Cố Vọng Thư xin giúp đỡ. Bởi vì lúc ấy, Cố Vọng Thư là thủ khoa luật.
Vấn đề là, nam nhân kia chưa từng công khai nói lời kì thị chủng tộc, mà giấy xét ngiệm thương tích lại đủ chứng minh Lục Thấm Nhã bạo lực, cho nên Lục Thấm Nhã trở thành thế bị động. Cuối cùng chuyện xé ra to, ngay cả bên đại sứ quán cũng phải ra tay can thiệp, may mắn có một vị hacker vô danh đem mọi chuyện xấu xa ghê tởm của tên kia tung hết lên mạng (Các bạn nhỏ ngoan, không được học theo, đây là phạm pháp), Lục Thấm Nhã mới bình yên thoát thân, thậm chí còn nổi như cồn, nhỏ được cư dân mạng tôn xưng Nữ Thần Chân Đoạt Mệnh. Giám đốc điều hành công ty kia không thể không ra mặt xin lỗi nhỏ đồng thời cũng đuổi việc tên nam nhân kia.
“Nào có khoa trương như vậy, chỉ là hết mụn trứng cá thôi.” Cố Vọng Thư sờ sờ mặt mình, cảm thấy có chút đắc ý: “Hơn nữa, rõ ràng lão bà đại nhân mới là đẹp nhất thiên hạ!”
Ở trong trường, Cố Vọng Thư có cả một dàn hậu cung, Lục Thấm Nhã là vợ cả của nhỏ. Bọn họ đương nhiên không phải đang trồng bách hợp, chỉ là cảm thấy trò này tương đối thú vị mà thôi, con gái tuổi này dường như rất mê trò này. Lục Thẩm Nhã da trắng, lưng eo tinh tế, đích thực là đại mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân phi thường khí chất và đẹp mắt. (Jer: Hồi đi học tớ cũng chơi trò này á, cho tới tận bây giờ, tớ và vk tớ vẫn thường xuyên gọi nhau là vk ck, ngay cả gọi điện thoại cũng vk vk ck ck khiến không ít ng hiểu lầm =)))))
“Chậc chậc, làn da này của ‘chồng’ thật sự không phải chỉ tốt hơn một chút thôi đâu.” Lục Thấm Nhã cười tủm tỉm nói, thuận tay sờ soạng lên mặt Cố Vọng Thư chiếm tiệm nghi một phen,.
Cố Vọng Thư kéo Lục Thấm Nhã sang một bên, lặng lẽ nói: “Đều là công lao của em trai tôi nha, lúc nghỉ hè, nó thường ép nước rau dưa hoa quả cho tôi uống, còn lấy bã cho tôi đắp mặt nạ… hắc hắc, bà không thấy làn da của em tôi cũng đẹp hơn rất nhiều sao, hai bọn tôi đồng thời cùng làm đó.”
“Oaa!” Lục Thấm Nhã nhịn không được kinh hô một tiếng, nhỏ liếc mắt nhìn về phía Thẩm Húc Thần đang đứng cách đó không xa, nói: “Em bà cũng càng ngày càng đẹp trai! Sao tôi thấy sau kỳ nghỉ hè cậu ấy lại cao lớn thế nhỉ! Còn nữa, nói thật, trước kia em bà có chút nguy hiểm, ngay cả tôi còn thấy sợ cậu ấy, giờ trông không còn âm trầm như trước.”
Thẩm Húc Thần diện mạo không tệ, trước kia bởi vì tính cách mà không ai chú ý tới diện mạo cậu, nhưng hiện tại cậu phi thường thân sĩ đứng ở đó, ngay cả Lục Thẩm Nhã biệt danh ‘bà điên’ tính tình phóng khoáng cũng nhịn không được mà khẽ đỏ mặt.
Cố Vọng Thư buồn bực gật đầu: “Cũng đúng, bây giờ nó trở nên rất dong dài, trước kia đều là tôi quản nó, hiện tại trở thành nó quản tôi. Giờ nó đã cao 1m78! Từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn là tôi cao hơn nó… ai ngờ, qua mấy tháng nghỉ hè, nó bỗng nhiên lớn phổng lên! Có khi nó còn có thể cao hơn nữa ấy!” Cố Vọng Thư cao 1m66, ở phương nam, con gái có chiều cao như thế đã thuộc dạng cao kều rồi.
Lúc này trên người Thẩm Húc Thần đang mặc bộ quần áo mới Cố Vọng Thư mua cho, bởi vì sau khi dài ra, rất nhiều quần áo cũ cậu đều mặc không vừa. Phần Thủy trấn tuy nghèo nàn, nhưng hàng hóa lại bán đắt hơn cả những chỗ khác. Cố Vọng Thư đã lấy tiền học bổng để trả tiền mua quần áo, còn lại một ít nhỏ giữ làm của riêng, nhỏ mua cho Thẩm Húc Thần hai chiếc áo sơ mi và một bộ thể thao.
“Ha ha, bà ngoài miệng thì nói ghét bỏ kỳ thực trong lòng vui muốn chết rồi đi? Anh hai tôi cũng đặc biệt dong dài, nhưng ai bảo tôi là em gái cưng của ổng! Đúng rồi, Lục Miêu Miêu nhất định hối hận muốn chết, trước đây nhỏ từng thầm mến em bà, kết quả Lục Hoan theo đuổi nhỏ… nhỏ lại cảm thấy em bà không đẹp trai như Lục Hoan, liền lựa chọn Lục Hoan… hừ, tôi thấy, em bà còn đẹp trai hơn!” Lục Thấm Nhã cười nói.
Cho dù Cố Vọng Thư từng có hảo cảm với Lục Hoan, nhưng vào lúc này, nhỏ vẫn đứng về phía em trai mình, cái này liên quan tới vấn đề lập trường! Cố Vọng Thư gật gù: “Cũng phải, em tôi đẹp trai nhất! Dù sao em tôi cũng không để ý tới Lục Miêu Miêu, mặc kệ nhỏ thích ai thì thích! Đúng rồi, chuyện tôi và em trai đắp mặt nạ, bà không được nói cho ai biết đâu đấy, không nó sẽ thấy ngại.”
“Rồi rồi, miệng tôi kín lắm!” Lục Thấm Nhã nói.
“Ừ, ừ, nếu không ‘chồng’ sẽ không lấy ‘vợ’ làm vợ cả đâu! Ha ha!” Cố Vọng Thư cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi khai giảng sẽ có thi sát hạch đầu vào, nghỉ hè chắc bà không ôn tập đúng không? Tôi có soạn một phần tài liệu ôn tập, lát nữa lên thuyền tôi sẽ đưa cho bà, bà mau xem qua trước đi, tranh thủ đến kỳ thi sẽ không bỡ ngỡ!”
“Vợ thật sự yêu chết chồng rồi!” Lục Thấm Nhã nhịn không được hôn chụt một cái lên mặt Cố Vọng Thư. Phần Thủy trấn không có ai thực sự giàu có, đa số đều là con cái gia đình nghèo nên bọn họ đều cố gắng học tập.
Hai mỹ nữ đứng ôm hôn lẫn nhau quả thật rất đẹp mắt, chỉ tiếc Thẩm Húc Thần lại không chút hứng thú. Hồi cấp 2, cậu không có nhiều bạn, cho nên hiện tại cũng không có ai tới tìm cậu nói chuyện. Cậu bất động thanh sắc đánh giá những người xung quanh một vòng. Cậu nhìn thấy Lục Hoan, nhưng chỉ lướt qua một cái liền rời mắt đi, lấy con mắt của người trưởng thành nhìn Lục Hoan, quả thực cậu ta chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi, kiêu ngạo tới độ khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
Không biết có phải do song sinh tồn tại tâm linh cảm ứng tương thông hay không mà khiếu thẩm mỹ của Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư không khác nhau là mấy, mặc dù hai người bọn họ trông không giống nhau.
Nếu Thẩm Húc Thần không phải đã trùng sinh lại, thì Thẩm Húc Thần ở tuổi này cũng sẽ chú ý tới Lục Hoan, nhưng loại tình cảm này kỳ thật phi thường mỏng manh, Thẩm Húc Thần sở dĩ từng sống nội tâm và thu mình lại như vậy không phải vì yêu tới chết đi sống lại mà bởi vì cậu nhận ra tính hướng của mình khác thường.
Những người sống trong trấn nhỏ thường rất bảo thủ. Phát hiện tính hướng của mình không giống những người khác, Thẩm Húc Thần khi đó cảm thấy cực kỳ thấp thỏm lo âu, trong nhà không có máy tính, trong trấn không có thư viện, Thẩm Húc Thần khuyết thiếu kiến thức về chuyện đồng tính luyến ái, cậu từng cho rằng mình có vấn đề, bởi vậy mà trở nên phi thường âm trầm và mẫn cảm.
Sống trong áp lực tâm lý trầm trọng, Thẩm Húc Thần bắt đầu ghen tị với chị gái song sinh của mình, đơn giản giới tính bất đồng, chị gái cậu có thể tùy ý biểu đạt tình cảm yêu hận của bản thân, còn cậu lại chỉ có thể chôn chặt mọi thứ dưới đáy lòng.
Cho nên, có một khoảng thời gian Thẩm Húc Thần trong thời kỳ trung nhị (tuổi dậy thì) tỏ ra xa cách không muốn thân thiết với Cố Vọng Thư chính là vì lý do như vậy. Lại bởi vì Cố Vọng Thư cường thế mà vết rách giữa bọn họ lại càng bị xé lớn. Dùng ánh mắt của người trưởng thành nhìn lại, loại giận dỗi khó chịu này kỳ thật không cần thiết, nhưng trong thời kỳ phát triển, bọn họ lại chưa nghĩ được nhiều như thế.
Chờ thời kỳ trung nhị lâu dài của Thẩm Húc Thần qua đi, Cố Vọng Thư đã không cần tới đứa em trai này nữa — dường như nhỏ đã trở nên cường đại tới độ không cần bất cứ bộ áo giáp nào, cho dù loại cường đại này có đôi khi lộ ra vài phần phô trương thanh thế. Ừm, kiếp này nhất định không thể để lặp lại như vậy, Thẩm Húc Thần tự nhủ với lòng mình.
Thuyền trên bến không lớn, đông học sinh cùng lên như vậy, khiến khoang thuyền vừa nóng vừa bí. Mọi người cất hành lý xong lại kéo nhau lên boong tàu. Kinh tế huyện Di Tương lạc hậu, nhưng lạc hậu cũng có chỗ tốt của nó, chỗ tốt nhất chính là vẫn giữ được cảnh sắc thiên nhiên nguyên thủy vốn có. Đứng ở mũi thuyền phóng mắt nhìn lại, bầu trời xanh biếc, núi cao xanh ngắt, nước sông trong suốt, khiến ai nấy đều cảm thấy thật thư thái.
“Này, Thẩm Húc Thần, cậu học lớp nào?” Thẩm Húc Thần đang mải ngắm phong cảnh, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói.
Thẩm Húc Thần quay sang nhìn người vừa hỏi, là một cô gái mặt tròn bầu bĩnh, nếu cậu nhớ không nhầm thì cô nhóc này tên Lục Đa Đóa, cũng là bạn thân của Cố Vọng Thư. Nghe Cố Vọng Thư nói, nhỏ này cũng rất hay quan tâm tới người khác.
Thẩm Húc Thần cười một chút, nói: “Tôi học lớp 10-6, Duyệt Duyệt lớp 10-7, còn cậu?” Lớp 10-6 và lớp 10-7 nhìn thì như ngay cạnh nhau nhưng kỳ thật một tầng lầu chỉ có 6 phòng học, lớp 10-6 nằm ở cuối dãy tầng 2 cạnh văn phòng giáo viên, còn lớp 10-7 lại nằm phòng đầu tiên tầng 3, cho nên kỳ thật lớp Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư cách nhau rất xa.
Lục Đa Đóa thất vọng: “Tôi ở tận lớp 10-14 lận…tôi hỏi mọi người rồi, chỉ có mình tôi ở lớp đó. Vẫn là Duyệt Duyệt vận khí tốt nhất, chị ấy và chị ba còn có Lục Phong Niên đều học chung một lớp.”
Cố Vọng Thư, Lục Thấm Nhã, Lục Đa Đóa còn một nữ sinh khác nữa (không thi đậu Trọng Cao) bốn người đã kết bái tỷ muội, Cố Vọng Thư là chị hai, Lục Thấm Nhã là chị ba, Lục Đa Đóa là em út. Quan hệ này cũng có chút rối loạn, thí dụ như Lục Thấm Nhã vừa là em kết nghĩa, vừa là vợ cả của Cố Vọng Thư. Mấy cô nhóc học trò tuổi này dường như rất thích chơi trò này thì phải.
“Tôi nghe nói một khóa có 18 lớp, chúng ta chỉ có 12 người, còn không đủ chia đều đâu.” Thẩm Húc Thần nói.
Lục Đa Đóa mở to hai mắt: “Oaa, vậy Duyệt Duyệt và chị ba vận khí quả thực quá tốt đi!”
“Dù sao cũng đều học chung một trường, cậu muốn gặp Duyệt Duyệt chạy qua chạy lại cũng tiện mà.” Thẩm Húc Thần an ủi nhỏ.
Lục Đa Đóa vẫn không dậy nổi tinh thần, rầu rĩ mà nói “Ừ.”
Trường chuyên nằm ở trong thị trấn Tiễn Hồ, cách Phần Thủy trấn rất xa, cho nên sau khi khai giảng bọn họ phải ở trong kí túc xá trường. Tiễn Hồ trấn nghe tên cũng đủ biết, là một thị trấn nhỏ không khác Phần Thủy trấn là mấy, nhưng Phần Thủy trấn căn bản không thể so với nó. Tiễn Hồ trấn tương đối phồn hoa, là nơi phồn hoa nhất huyện Di Tương. Từ Phần Thủy trấn muốn tới Tiễn Hồ trấn phải ngồi ô tô đi khoảng một giờ tới bến tàu, sau đó lại ngồi thuyền 6 tiếng nữa, mới tới nơi.
Hôm nhập học, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư không để ông Thẩm đi tiễn. Ông nội đã lớn tuổi, dùng chính lời ông mà nói thì là ông không chịu nổi cảnh ly biệt. Tuy rằng Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chỉ đi tới trường học, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ rời xa nhà, đi lần này ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể trở về. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ông Thẩm ít nhiều cũng có chút mất mát.
Hai chị em, mỗi người kéo theo một cái rương lớn, bên trên còn chằng cả chăn đệm, mang đại hành trang tới bến tàu. Trên bến tàu, đa số đều là học sinh, không chỉ 12 người thi đậu trường chuyên của huyện mà còn cả những người thi đậu mấy trường cấp ba bình thường hoặc lựa chọn đi học nghề cũng đều phải tới Tiễn Hồ trấn.
Tiễn Hồ trấn là trọng điểm giáo dục của huyện Di Tương, trên trấn có một trường chuyên, hai trường trung học phổ thông và hai trường dạy nghề.
“Oa, Duyệt Duyệt, bà trông thật xinh, vừa rồi tôi suýt không nhận ra đấy!” bạn thân của Cố Vọng Thư, Lục Thấm Nhã bu lại, nhỏ cũng thi đậu trường chuyên như bọn họ. Lục Thấm Nhã trong tình huống bình thường thì là một manh muội tử, chậc, còn khi lửa giận ngút trời thì có thể tiến hóa thành kim cương nữ hán tử.
Kiếp trước, sau khi Lục Thẩm Nhã tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài làm việc, nhưng bởi vì ông sếp là một người kì thị chủng tộc, nhỏ trong lúc tức giận không nhịn nổi, trực tiếp đá bay ông sếp người đầy lông lá, to con như gấu, hơn nữa còn đá trúng bộ vị trọng yếu kia của gã. Nam nhân kia ngược lại một hơi muốn tố cáo nhỏ cố ý đánh bị thương gã. Lục Thẩm Nhã ở nước ngoài không quen biết ai, đành phải gọi cho Cố Vọng Thư xin giúp đỡ. Bởi vì lúc ấy, Cố Vọng Thư là thủ khoa luật.
Vấn đề là, nam nhân kia chưa từng công khai nói lời kì thị chủng tộc, mà giấy xét ngiệm thương tích lại đủ chứng minh Lục Thấm Nhã bạo lực, cho nên Lục Thấm Nhã trở thành thế bị động. Cuối cùng chuyện xé ra to, ngay cả bên đại sứ quán cũng phải ra tay can thiệp, may mắn có một vị hacker vô danh đem mọi chuyện xấu xa ghê tởm của tên kia tung hết lên mạng (Các bạn nhỏ ngoan, không được học theo, đây là phạm pháp), Lục Thấm Nhã mới bình yên thoát thân, thậm chí còn nổi như cồn, nhỏ được cư dân mạng tôn xưng Nữ Thần Chân Đoạt Mệnh. Giám đốc điều hành công ty kia không thể không ra mặt xin lỗi nhỏ đồng thời cũng đuổi việc tên nam nhân kia.
“Nào có khoa trương như vậy, chỉ là hết mụn trứng cá thôi.” Cố Vọng Thư sờ sờ mặt mình, cảm thấy có chút đắc ý: “Hơn nữa, rõ ràng lão bà đại nhân mới là đẹp nhất thiên hạ!”
Ở trong trường, Cố Vọng Thư có cả một dàn hậu cung, Lục Thấm Nhã là vợ cả của nhỏ. Bọn họ đương nhiên không phải đang trồng bách hợp, chỉ là cảm thấy trò này tương đối thú vị mà thôi, con gái tuổi này dường như rất mê trò này. Lục Thẩm Nhã da trắng, lưng eo tinh tế, đích thực là đại mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân phi thường khí chất và đẹp mắt. (Jer: Hồi đi học tớ cũng chơi trò này á, cho tới tận bây giờ, tớ và vk tớ vẫn thường xuyên gọi nhau là vk ck, ngay cả gọi điện thoại cũng vk vk ck ck khiến không ít ng hiểu lầm =)))))
“Chậc chậc, làn da này của ‘chồng’ thật sự không phải chỉ tốt hơn một chút thôi đâu.” Lục Thấm Nhã cười tủm tỉm nói, thuận tay sờ soạng lên mặt Cố Vọng Thư chiếm tiệm nghi một phen,.
Cố Vọng Thư kéo Lục Thấm Nhã sang một bên, lặng lẽ nói: “Đều là công lao của em trai tôi nha, lúc nghỉ hè, nó thường ép nước rau dưa hoa quả cho tôi uống, còn lấy bã cho tôi đắp mặt nạ… hắc hắc, bà không thấy làn da của em tôi cũng đẹp hơn rất nhiều sao, hai bọn tôi đồng thời cùng làm đó.”
“Oaa!” Lục Thấm Nhã nhịn không được kinh hô một tiếng, nhỏ liếc mắt nhìn về phía Thẩm Húc Thần đang đứng cách đó không xa, nói: “Em bà cũng càng ngày càng đẹp trai! Sao tôi thấy sau kỳ nghỉ hè cậu ấy lại cao lớn thế nhỉ! Còn nữa, nói thật, trước kia em bà có chút nguy hiểm, ngay cả tôi còn thấy sợ cậu ấy, giờ trông không còn âm trầm như trước.”
Thẩm Húc Thần diện mạo không tệ, trước kia bởi vì tính cách mà không ai chú ý tới diện mạo cậu, nhưng hiện tại cậu phi thường thân sĩ đứng ở đó, ngay cả Lục Thẩm Nhã biệt danh ‘bà điên’ tính tình phóng khoáng cũng nhịn không được mà khẽ đỏ mặt.
Cố Vọng Thư buồn bực gật đầu: “Cũng đúng, bây giờ nó trở nên rất dong dài, trước kia đều là tôi quản nó, hiện tại trở thành nó quản tôi. Giờ nó đã cao 1m78! Từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn là tôi cao hơn nó… ai ngờ, qua mấy tháng nghỉ hè, nó bỗng nhiên lớn phổng lên! Có khi nó còn có thể cao hơn nữa ấy!” Cố Vọng Thư cao 1m66, ở phương nam, con gái có chiều cao như thế đã thuộc dạng cao kều rồi.
Lúc này trên người Thẩm Húc Thần đang mặc bộ quần áo mới Cố Vọng Thư mua cho, bởi vì sau khi dài ra, rất nhiều quần áo cũ cậu đều mặc không vừa. Phần Thủy trấn tuy nghèo nàn, nhưng hàng hóa lại bán đắt hơn cả những chỗ khác. Cố Vọng Thư đã lấy tiền học bổng để trả tiền mua quần áo, còn lại một ít nhỏ giữ làm của riêng, nhỏ mua cho Thẩm Húc Thần hai chiếc áo sơ mi và một bộ thể thao.
“Ha ha, bà ngoài miệng thì nói ghét bỏ kỳ thực trong lòng vui muốn chết rồi đi? Anh hai tôi cũng đặc biệt dong dài, nhưng ai bảo tôi là em gái cưng của ổng! Đúng rồi, Lục Miêu Miêu nhất định hối hận muốn chết, trước đây nhỏ từng thầm mến em bà, kết quả Lục Hoan theo đuổi nhỏ… nhỏ lại cảm thấy em bà không đẹp trai như Lục Hoan, liền lựa chọn Lục Hoan… hừ, tôi thấy, em bà còn đẹp trai hơn!” Lục Thấm Nhã cười nói.
Cho dù Cố Vọng Thư từng có hảo cảm với Lục Hoan, nhưng vào lúc này, nhỏ vẫn đứng về phía em trai mình, cái này liên quan tới vấn đề lập trường! Cố Vọng Thư gật gù: “Cũng phải, em tôi đẹp trai nhất! Dù sao em tôi cũng không để ý tới Lục Miêu Miêu, mặc kệ nhỏ thích ai thì thích! Đúng rồi, chuyện tôi và em trai đắp mặt nạ, bà không được nói cho ai biết đâu đấy, không nó sẽ thấy ngại.”
“Rồi rồi, miệng tôi kín lắm!” Lục Thấm Nhã nói.
“Ừ, ừ, nếu không ‘chồng’ sẽ không lấy ‘vợ’ làm vợ cả đâu! Ha ha!” Cố Vọng Thư cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi khai giảng sẽ có thi sát hạch đầu vào, nghỉ hè chắc bà không ôn tập đúng không? Tôi có soạn một phần tài liệu ôn tập, lát nữa lên thuyền tôi sẽ đưa cho bà, bà mau xem qua trước đi, tranh thủ đến kỳ thi sẽ không bỡ ngỡ!”
“Vợ thật sự yêu chết chồng rồi!” Lục Thấm Nhã nhịn không được hôn chụt một cái lên mặt Cố Vọng Thư. Phần Thủy trấn không có ai thực sự giàu có, đa số đều là con cái gia đình nghèo nên bọn họ đều cố gắng học tập.
Hai mỹ nữ đứng ôm hôn lẫn nhau quả thật rất đẹp mắt, chỉ tiếc Thẩm Húc Thần lại không chút hứng thú. Hồi cấp 2, cậu không có nhiều bạn, cho nên hiện tại cũng không có ai tới tìm cậu nói chuyện. Cậu bất động thanh sắc đánh giá những người xung quanh một vòng. Cậu nhìn thấy Lục Hoan, nhưng chỉ lướt qua một cái liền rời mắt đi, lấy con mắt của người trưởng thành nhìn Lục Hoan, quả thực cậu ta chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi, kiêu ngạo tới độ khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
Không biết có phải do song sinh tồn tại tâm linh cảm ứng tương thông hay không mà khiếu thẩm mỹ của Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư không khác nhau là mấy, mặc dù hai người bọn họ trông không giống nhau.
Nếu Thẩm Húc Thần không phải đã trùng sinh lại, thì Thẩm Húc Thần ở tuổi này cũng sẽ chú ý tới Lục Hoan, nhưng loại tình cảm này kỳ thật phi thường mỏng manh, Thẩm Húc Thần sở dĩ từng sống nội tâm và thu mình lại như vậy không phải vì yêu tới chết đi sống lại mà bởi vì cậu nhận ra tính hướng của mình khác thường.
Những người sống trong trấn nhỏ thường rất bảo thủ. Phát hiện tính hướng của mình không giống những người khác, Thẩm Húc Thần khi đó cảm thấy cực kỳ thấp thỏm lo âu, trong nhà không có máy tính, trong trấn không có thư viện, Thẩm Húc Thần khuyết thiếu kiến thức về chuyện đồng tính luyến ái, cậu từng cho rằng mình có vấn đề, bởi vậy mà trở nên phi thường âm trầm và mẫn cảm.
Sống trong áp lực tâm lý trầm trọng, Thẩm Húc Thần bắt đầu ghen tị với chị gái song sinh của mình, đơn giản giới tính bất đồng, chị gái cậu có thể tùy ý biểu đạt tình cảm yêu hận của bản thân, còn cậu lại chỉ có thể chôn chặt mọi thứ dưới đáy lòng.
Cho nên, có một khoảng thời gian Thẩm Húc Thần trong thời kỳ trung nhị (tuổi dậy thì) tỏ ra xa cách không muốn thân thiết với Cố Vọng Thư chính là vì lý do như vậy. Lại bởi vì Cố Vọng Thư cường thế mà vết rách giữa bọn họ lại càng bị xé lớn. Dùng ánh mắt của người trưởng thành nhìn lại, loại giận dỗi khó chịu này kỳ thật không cần thiết, nhưng trong thời kỳ phát triển, bọn họ lại chưa nghĩ được nhiều như thế.
Chờ thời kỳ trung nhị lâu dài của Thẩm Húc Thần qua đi, Cố Vọng Thư đã không cần tới đứa em trai này nữa — dường như nhỏ đã trở nên cường đại tới độ không cần bất cứ bộ áo giáp nào, cho dù loại cường đại này có đôi khi lộ ra vài phần phô trương thanh thế. Ừm, kiếp này nhất định không thể để lặp lại như vậy, Thẩm Húc Thần tự nhủ với lòng mình.
Thuyền trên bến không lớn, đông học sinh cùng lên như vậy, khiến khoang thuyền vừa nóng vừa bí. Mọi người cất hành lý xong lại kéo nhau lên boong tàu. Kinh tế huyện Di Tương lạc hậu, nhưng lạc hậu cũng có chỗ tốt của nó, chỗ tốt nhất chính là vẫn giữ được cảnh sắc thiên nhiên nguyên thủy vốn có. Đứng ở mũi thuyền phóng mắt nhìn lại, bầu trời xanh biếc, núi cao xanh ngắt, nước sông trong suốt, khiến ai nấy đều cảm thấy thật thư thái.
“Này, Thẩm Húc Thần, cậu học lớp nào?” Thẩm Húc Thần đang mải ngắm phong cảnh, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói.
Thẩm Húc Thần quay sang nhìn người vừa hỏi, là một cô gái mặt tròn bầu bĩnh, nếu cậu nhớ không nhầm thì cô nhóc này tên Lục Đa Đóa, cũng là bạn thân của Cố Vọng Thư. Nghe Cố Vọng Thư nói, nhỏ này cũng rất hay quan tâm tới người khác.
Thẩm Húc Thần cười một chút, nói: “Tôi học lớp 10-6, Duyệt Duyệt lớp 10-7, còn cậu?” Lớp 10-6 và lớp 10-7 nhìn thì như ngay cạnh nhau nhưng kỳ thật một tầng lầu chỉ có 6 phòng học, lớp 10-6 nằm ở cuối dãy tầng 2 cạnh văn phòng giáo viên, còn lớp 10-7 lại nằm phòng đầu tiên tầng 3, cho nên kỳ thật lớp Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư cách nhau rất xa.
Lục Đa Đóa thất vọng: “Tôi ở tận lớp 10-14 lận…tôi hỏi mọi người rồi, chỉ có mình tôi ở lớp đó. Vẫn là Duyệt Duyệt vận khí tốt nhất, chị ấy và chị ba còn có Lục Phong Niên đều học chung một lớp.”
Cố Vọng Thư, Lục Thấm Nhã, Lục Đa Đóa còn một nữ sinh khác nữa (không thi đậu Trọng Cao) bốn người đã kết bái tỷ muội, Cố Vọng Thư là chị hai, Lục Thấm Nhã là chị ba, Lục Đa Đóa là em út. Quan hệ này cũng có chút rối loạn, thí dụ như Lục Thấm Nhã vừa là em kết nghĩa, vừa là vợ cả của Cố Vọng Thư. Mấy cô nhóc học trò tuổi này dường như rất thích chơi trò này thì phải.
“Tôi nghe nói một khóa có 18 lớp, chúng ta chỉ có 12 người, còn không đủ chia đều đâu.” Thẩm Húc Thần nói.
Lục Đa Đóa mở to hai mắt: “Oaa, vậy Duyệt Duyệt và chị ba vận khí quả thực quá tốt đi!”
“Dù sao cũng đều học chung một trường, cậu muốn gặp Duyệt Duyệt chạy qua chạy lại cũng tiện mà.” Thẩm Húc Thần an ủi nhỏ.
Lục Đa Đóa vẫn không dậy nổi tinh thần, rầu rĩ mà nói “Ừ.”