Chương : 11
Địch Nam không hiểu mô tê gì, đành bò theo đường link Đông Hán Nhất Chi Hoa vừa gửi.
Cái tiêu đề máu chảy đầm đìa làm tâm can cậu cũng run lên…
Cậu cố gắng kiềm chế tâm tình mà xem tiếp, nhìn thấy nội dung bài post đầu, đầu óc nổ tung một tiếng, trống rỗng.
Bút danh đang dùng: Vương Bất Lưu Hành
Bút danh từng dùng: Giang hồ cuồng thư sinh
Tên thật: Địch Nam
Tuổi: 22
Số CMND: XXXXXXXXXXXXX
Trường đang học: Tỉnh XX Thành phố XX Đại học XX
…
Địch Nam kéo chuột đi xuống, liền nhìn thấy ở dưới cùng, chủ bài post còn tặng kèm thêm một tấm hình của cậu.
Bức hình này ngay cả cậu cũng không nhớ mình đã chụp khi nào, cậu không biết có phải mình đã từng đem tấm này up lên mạng không, cũng không biết mấy người kia làm sao mà tìm ra nó.
Cậu chỉ biết là, trong ảnh chụp, cậu cười thật ngây ngô, so với cậu bây giờ rất khác biệt.
Cậu lại cẩn thận nhìn người trong ảnh chụp, trong lòng có cảm giác quỷ dị…Người trong ảnh chụp, dường như là cậu, lại hình như không phải, cậu không nhớ rõ chính mình từng có lúc đơn thuần thẹn thùng như vậy, nhưng mà bộ dáng người trong ảnh chụp lại chính là cậu.
Loại cảm giác này thật kì quái, cậu nhìn ảnh chụp chính mình, lại không nhận ra mình…Giống như khi cậu quay đầu nhìn lại Giang hồ cuồng thư sinh, cũng sẽ cảm thấy kì lạ, cái người đơn thuần nhiệt huyết kia chính là cậu mà không phải ai khác sao?
Nhưng sự thật thì đúng là vậy, người trong ảnh là cậu, Giang hồ cuồng thư sinh cũng là cậu.
Hai người không thể tách ra, tuy rằng họ chính là hai mặt đối lập hoàn toàn.
Vương Bất Lưu Hành: mấy ngày trước tui hông lên mạng, ai tới tóm tắt chuyện gì xảy ra đi
Vương Bất Lưu Hành: mới có vài ngày, sao mà sức chiến đấu thăng cấp luôn rồi?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: ông nghiêm túc đọc bài post là biết liền à
Vương Bất Lưu Hành: lười, không muốn xem, hơn nữa ai lại thích đi xem bài post chửi mắng mình chứ, tui cũng không phải M
Bá khí trắc lậu: A? Ông không phải à?
Vương Bất Lưu Hành: đương nhiên rồi! Tui đang nghiêm túc nè, làm sao mà tự nhiên lôi vào hiện thực rồi? Tui không nhớ mình đã làm chuyện táng tận lương tâm kiểu như giết cả nhà tên post bài nha?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, không thể nói lí với fan não tàn
Ngực có đại chí: nhắc nhở từ khoá: Mạc Phụ Tư Lâu
Vương Bất Lưu Hành: … Lại là tên đó, tui đã làm gì a?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: không phải bài post trước người ta lột trần ông một tí sao
Vương Bất Lưu Hành: … Sau đó?
Bá khí trắc lậu: sau đó, rất không khéo, đại thần thấy được bài post kia, hoặc là fan của đại thần post link vào trong phần bình luận tiểu thuyết, nói chung là cuối cùng đại thần cũng biết chuyện này
Vương Bất Lưu Hành: …… Sau đó?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: đại thần đối với chuyện thần tượng một thời của mình đoạ lạc thành như vậy thiệt tan nát cõi lòng từ nay gác bút rời đi giang hồ không gặp ai nữa…
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: hố mới của đại thần đã bò tới số một của Bảng xếp hạng, tự nhiên dừng cập nhật, fan đương nhiên phẫn nộ, nên chuyện nên xảy ra đã xảy ra
Vương Bất Lưu Hành: …
Vương Bất Lưu Hành: Mạc Phụ Tư Lâu, chính miệng nói như vậy?
Ngực có đại chí: không phải là toàn văn đại thần nói…nhưng mà cũng không khác mấy
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: 【 quote 】 Mạc Phụ Tư Lâu: gần đây có vài chuyện xảy ra, trong lòng có chút loạn, 《 Cầm sư 》 tạm thời ngừng đăng, mong mọi người tha thứ 【 quote 】
Vương Bất Lưu Hành: …
Địch Nam nhìn đoạn quote kia, trong lòng thót một cái.
Quả nhiên Mạc Tư Lâu cũng biết…
Phản ứng của anh ta, coi như là nằm trong dự kiến a…
Không biết vì sao, trong lòng Địch Nam không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.
Như vậy là tốt nhất…Mạc Phụ Tư Lâu sẽ không mãi cố chấp với cái hố không bao giờ được lấp nữa, mà cậu cũng không mất gì, dù sao thì Mạc Phụ Tư Lâu cũng chỉ từng là một độc giả của cậu…đã từng mà thôi.
…Nhưng mà vì sao, trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm thở phào một hơi a?
Địch Nam thở dài, yên lặng tắt đi bài post, mở ra tiểu thuyết của Mạc Phụ Tư Lâu được lưu trong thư viện.
Quả nhiên, thời gian gần nhất Mạc Phụ Tư Lâu cập nhật là ba ngày trước, trong phần thông báo cũng ghi phần quote mà Đông Hán Nhất Chi Hoa vừa gửi…Trong khu bình luận của tiểu thuyết là một mớ kêu rên…Cậu có thể tưởng tượng thảm cảnh trong tiểu thuyết của chính mình.
Sự việc đã đến nước này, Địch Nam không muốn dùng bút danh Vương Bất Lưu Hành tiếp tục viết nữa.
Cậu không muốn lại phải chạy theo khẩu vị của độc giả để viết ra những thể loại mình không thích nữa, may mắn là cậu còn chưa đánh mất tình yêu với viết lách, có thể đổi bút danh để tiếp tục viết những gì mình thích.
Lần này, cậu quyết định phải vì chính mình mà viết tiểu thuyết.
Quyết định xong, Địch Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng cảm thấy như bỏ xuống được cái gì.
Cậu quyết định xoá đi bút danh Vương Bất Lưu Hành kia, hẳn là rất nhiều người sẽ vui a? Bọn họ chọc phá cậu, bọn họ mắng cậu, bọn họ khinh thường cậu, mà bản thân cậu lại quyết định rời đi, xem như bọn họ đã chiến thắng a? Mà điều duy nhất cậu thấy có lỗi, là những độc giả của bút danh Vương Bất Lưu Hành này… Tuy nhiên, tác giả kiểu như cậu ở Trung tâm này có một bó to, thiếu cậu cũng sẽ có người lon ton chạy lên, thiếu tiểu thuyết của cậu, cũng sẽ có vô số tiểu thuyết khác trào lên…
Vừa nghĩ vậy, tư dưng cảm thấy dù cho cậu đi hay không đi, cũng chẳng ai chú ý a?
Trong lòng Địch Nam xót xa một trận.
Cậu chậm rãi mở ra giao diện tác giả của mình, mở ra phần thông báo, suy nghĩ thật lâu, chuẩn bị thật lâu, cậu đánh ra rất nhiều chữ, rồi lại xoá đi rất nhiều, lại đánh rất nhiều, rồi lại xoá đi…
Haizz, cuối cùng cậu thở dài, đem toàn bộ chữ khổ khổ cực cực gõ trong nửa tiếng xoá đi, chỉ đánh vài chữ vô cùng đơn giản ——
Tôi đi, bút danh Vương Bất Lưu Hành này sẽ vĩnh viễn biến mất ở Trung tâm.
Nguyên nhân mọi người cũng biết, ai chọc phá tôi mắng tôi, đều biến đi đi.
Mọi người, từ nay về sau không gặp lại.
Gửi thông báo, Địch Nam bây giờ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn biết những người đó nghĩ gì sau khi đọc thông báo này, cậu cũng không muốn biết họ phản ứng ra sao, cậu càng không muốn biết những người trong diễn đàn lại lôi mình ra làm cái gì nữa…Dù sao những chuyện đó không còn quan trọng.
Về sau, có khả năng lúc cậu nhớ lại quãng thời gian này, chắc cũng sẽ cười chính mình nha. Nhưng mà ai mà không có chút khinh cuồng thời niên thiếu?
Thời điểm kia, hơn phân nửa chắc cậu sẽ…cười trừ a.
Sờ sờ cái bụng xẹp xẹp, Địch Nam quyết định ra ngoài ăn bữa cơm.
Dù cho vừa trải qua một hồi bão táp trên internet thì vẫn phải tiếp tục sinh hoạt a…Cơm là vẫn phải ăn…Về phần mấy chuyện đản đau trên internet, cho nó thành quá khứ là xong. Trung tâm dù rằng được cho là trụ cột của giới võng văn trên internet, nhưng mà trong đời thực, không hẳn ai cũng biết đến Trung tâm, cũng sẽ chẳng ai chú ý đến sinh hoạt cá nhân của mấy người tác giả…Hơn nữa trong thời đại internet này, mọi người đều không thiếu tin hot, chuyện của cậu qua hai tuần nữa cũng sẽ dần dần chìm vào quên lãng.
Đến lúc đó, nói không chừng những người đã từng chọc phá cậu vô cùng tàn nhẫn cũng sẽ chẳng nhớ ra cậu là ai.
Địch Nam hiếm thấy mà ưu thương một chút, tiếng chuông di động lại vang lên ——
“Người anh hùng kia a~ người uy vũ lại hùng tráng~ người là áng mây đẹp nhất trên bầu trời của ta~ khiến ta muốn đem người lôi xuống dưới~ lôi xuống dưới!”
Chút ưu thương hiếm có của cậu trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Alo~”
“Alo, học trưởng, là em.”
“Chào buổi sáng, học muội~”
“…Giờ đã là giữa trưa rồi, đúng rồi, học trưởng còn nhớ rõ chuyện lần trước em nói với anh sao, chuyện đi khảo sát ấy…Đi cùng với Mạc Tư Lâu đó…”
Cậu vừa mới chìm đắm trong bi thương, vì cái lông gì còn nhắc đến danh tự của Mạc Tư Lâu để đả kích cậu a…
Cậu thiệt sự rất muốn nói mình không nhớ rõ…
“…Nhớ rồi.”
“Tốt quá học trưởng, hoạt động khảo sát diễn ra vào hai giờ chiều nay, tập hợp ở cửa chính trường học.”
“…Có thể không đi được không.”
“Học trưởng~ Em biết anh là người tốt~ anh nhất định sẽ đi phải không?”
Haizz, Địch Nam thở dài.
“…Học muội, em có biết em thiệt là tàn nhẫn hay không, rõ ràng biết anh thích em…tính là đã từng thích cũng được, em lại đi tú ân ái với tình địch trước mặt anh, em thật sự là đại trượng phu à?”
“Nhưng mà học trưởng, anh thật sự thích em sao?”
“…”
“Tuy rằng anh đã từng tỏ tình với em, nhưng là bình thường anh không cho em chút cảm giác rằng anh có thích em cả.”
“…”, cậu là muộn tao, không được à? [1]
“Thời điểm anh tỏ tình với em, ánh mắt không có chút nghiêm túc nào.”
“…”, cậu là bất cần đời, không được à?
“Hơn nữa, quan trọng nhất là…em cảm thấy học trưởng so với em còn cần nam nhân bảo hộ hơn.”
“…”
Muội cô!!!
————–
[1] muộn tao: chỉ người bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, kỳ thực tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa
Cái tiêu đề máu chảy đầm đìa làm tâm can cậu cũng run lên…
Cậu cố gắng kiềm chế tâm tình mà xem tiếp, nhìn thấy nội dung bài post đầu, đầu óc nổ tung một tiếng, trống rỗng.
Bút danh đang dùng: Vương Bất Lưu Hành
Bút danh từng dùng: Giang hồ cuồng thư sinh
Tên thật: Địch Nam
Tuổi: 22
Số CMND: XXXXXXXXXXXXX
Trường đang học: Tỉnh XX Thành phố XX Đại học XX
…
Địch Nam kéo chuột đi xuống, liền nhìn thấy ở dưới cùng, chủ bài post còn tặng kèm thêm một tấm hình của cậu.
Bức hình này ngay cả cậu cũng không nhớ mình đã chụp khi nào, cậu không biết có phải mình đã từng đem tấm này up lên mạng không, cũng không biết mấy người kia làm sao mà tìm ra nó.
Cậu chỉ biết là, trong ảnh chụp, cậu cười thật ngây ngô, so với cậu bây giờ rất khác biệt.
Cậu lại cẩn thận nhìn người trong ảnh chụp, trong lòng có cảm giác quỷ dị…Người trong ảnh chụp, dường như là cậu, lại hình như không phải, cậu không nhớ rõ chính mình từng có lúc đơn thuần thẹn thùng như vậy, nhưng mà bộ dáng người trong ảnh chụp lại chính là cậu.
Loại cảm giác này thật kì quái, cậu nhìn ảnh chụp chính mình, lại không nhận ra mình…Giống như khi cậu quay đầu nhìn lại Giang hồ cuồng thư sinh, cũng sẽ cảm thấy kì lạ, cái người đơn thuần nhiệt huyết kia chính là cậu mà không phải ai khác sao?
Nhưng sự thật thì đúng là vậy, người trong ảnh là cậu, Giang hồ cuồng thư sinh cũng là cậu.
Hai người không thể tách ra, tuy rằng họ chính là hai mặt đối lập hoàn toàn.
Vương Bất Lưu Hành: mấy ngày trước tui hông lên mạng, ai tới tóm tắt chuyện gì xảy ra đi
Vương Bất Lưu Hành: mới có vài ngày, sao mà sức chiến đấu thăng cấp luôn rồi?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: ông nghiêm túc đọc bài post là biết liền à
Vương Bất Lưu Hành: lười, không muốn xem, hơn nữa ai lại thích đi xem bài post chửi mắng mình chứ, tui cũng không phải M
Bá khí trắc lậu: A? Ông không phải à?
Vương Bất Lưu Hành: đương nhiên rồi! Tui đang nghiêm túc nè, làm sao mà tự nhiên lôi vào hiện thực rồi? Tui không nhớ mình đã làm chuyện táng tận lương tâm kiểu như giết cả nhà tên post bài nha?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, không thể nói lí với fan não tàn
Ngực có đại chí: nhắc nhở từ khoá: Mạc Phụ Tư Lâu
Vương Bất Lưu Hành: … Lại là tên đó, tui đã làm gì a?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: không phải bài post trước người ta lột trần ông một tí sao
Vương Bất Lưu Hành: … Sau đó?
Bá khí trắc lậu: sau đó, rất không khéo, đại thần thấy được bài post kia, hoặc là fan của đại thần post link vào trong phần bình luận tiểu thuyết, nói chung là cuối cùng đại thần cũng biết chuyện này
Vương Bất Lưu Hành: …… Sau đó?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: đại thần đối với chuyện thần tượng một thời của mình đoạ lạc thành như vậy thiệt tan nát cõi lòng từ nay gác bút rời đi giang hồ không gặp ai nữa…
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: hố mới của đại thần đã bò tới số một của Bảng xếp hạng, tự nhiên dừng cập nhật, fan đương nhiên phẫn nộ, nên chuyện nên xảy ra đã xảy ra
Vương Bất Lưu Hành: …
Vương Bất Lưu Hành: Mạc Phụ Tư Lâu, chính miệng nói như vậy?
Ngực có đại chí: không phải là toàn văn đại thần nói…nhưng mà cũng không khác mấy
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: 【 quote 】 Mạc Phụ Tư Lâu: gần đây có vài chuyện xảy ra, trong lòng có chút loạn, 《 Cầm sư 》 tạm thời ngừng đăng, mong mọi người tha thứ 【 quote 】
Vương Bất Lưu Hành: …
Địch Nam nhìn đoạn quote kia, trong lòng thót một cái.
Quả nhiên Mạc Tư Lâu cũng biết…
Phản ứng của anh ta, coi như là nằm trong dự kiến a…
Không biết vì sao, trong lòng Địch Nam không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.
Như vậy là tốt nhất…Mạc Phụ Tư Lâu sẽ không mãi cố chấp với cái hố không bao giờ được lấp nữa, mà cậu cũng không mất gì, dù sao thì Mạc Phụ Tư Lâu cũng chỉ từng là một độc giả của cậu…đã từng mà thôi.
…Nhưng mà vì sao, trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm thở phào một hơi a?
Địch Nam thở dài, yên lặng tắt đi bài post, mở ra tiểu thuyết của Mạc Phụ Tư Lâu được lưu trong thư viện.
Quả nhiên, thời gian gần nhất Mạc Phụ Tư Lâu cập nhật là ba ngày trước, trong phần thông báo cũng ghi phần quote mà Đông Hán Nhất Chi Hoa vừa gửi…Trong khu bình luận của tiểu thuyết là một mớ kêu rên…Cậu có thể tưởng tượng thảm cảnh trong tiểu thuyết của chính mình.
Sự việc đã đến nước này, Địch Nam không muốn dùng bút danh Vương Bất Lưu Hành tiếp tục viết nữa.
Cậu không muốn lại phải chạy theo khẩu vị của độc giả để viết ra những thể loại mình không thích nữa, may mắn là cậu còn chưa đánh mất tình yêu với viết lách, có thể đổi bút danh để tiếp tục viết những gì mình thích.
Lần này, cậu quyết định phải vì chính mình mà viết tiểu thuyết.
Quyết định xong, Địch Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng cảm thấy như bỏ xuống được cái gì.
Cậu quyết định xoá đi bút danh Vương Bất Lưu Hành kia, hẳn là rất nhiều người sẽ vui a? Bọn họ chọc phá cậu, bọn họ mắng cậu, bọn họ khinh thường cậu, mà bản thân cậu lại quyết định rời đi, xem như bọn họ đã chiến thắng a? Mà điều duy nhất cậu thấy có lỗi, là những độc giả của bút danh Vương Bất Lưu Hành này… Tuy nhiên, tác giả kiểu như cậu ở Trung tâm này có một bó to, thiếu cậu cũng sẽ có người lon ton chạy lên, thiếu tiểu thuyết của cậu, cũng sẽ có vô số tiểu thuyết khác trào lên…
Vừa nghĩ vậy, tư dưng cảm thấy dù cho cậu đi hay không đi, cũng chẳng ai chú ý a?
Trong lòng Địch Nam xót xa một trận.
Cậu chậm rãi mở ra giao diện tác giả của mình, mở ra phần thông báo, suy nghĩ thật lâu, chuẩn bị thật lâu, cậu đánh ra rất nhiều chữ, rồi lại xoá đi rất nhiều, lại đánh rất nhiều, rồi lại xoá đi…
Haizz, cuối cùng cậu thở dài, đem toàn bộ chữ khổ khổ cực cực gõ trong nửa tiếng xoá đi, chỉ đánh vài chữ vô cùng đơn giản ——
Tôi đi, bút danh Vương Bất Lưu Hành này sẽ vĩnh viễn biến mất ở Trung tâm.
Nguyên nhân mọi người cũng biết, ai chọc phá tôi mắng tôi, đều biến đi đi.
Mọi người, từ nay về sau không gặp lại.
Gửi thông báo, Địch Nam bây giờ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn biết những người đó nghĩ gì sau khi đọc thông báo này, cậu cũng không muốn biết họ phản ứng ra sao, cậu càng không muốn biết những người trong diễn đàn lại lôi mình ra làm cái gì nữa…Dù sao những chuyện đó không còn quan trọng.
Về sau, có khả năng lúc cậu nhớ lại quãng thời gian này, chắc cũng sẽ cười chính mình nha. Nhưng mà ai mà không có chút khinh cuồng thời niên thiếu?
Thời điểm kia, hơn phân nửa chắc cậu sẽ…cười trừ a.
Sờ sờ cái bụng xẹp xẹp, Địch Nam quyết định ra ngoài ăn bữa cơm.
Dù cho vừa trải qua một hồi bão táp trên internet thì vẫn phải tiếp tục sinh hoạt a…Cơm là vẫn phải ăn…Về phần mấy chuyện đản đau trên internet, cho nó thành quá khứ là xong. Trung tâm dù rằng được cho là trụ cột của giới võng văn trên internet, nhưng mà trong đời thực, không hẳn ai cũng biết đến Trung tâm, cũng sẽ chẳng ai chú ý đến sinh hoạt cá nhân của mấy người tác giả…Hơn nữa trong thời đại internet này, mọi người đều không thiếu tin hot, chuyện của cậu qua hai tuần nữa cũng sẽ dần dần chìm vào quên lãng.
Đến lúc đó, nói không chừng những người đã từng chọc phá cậu vô cùng tàn nhẫn cũng sẽ chẳng nhớ ra cậu là ai.
Địch Nam hiếm thấy mà ưu thương một chút, tiếng chuông di động lại vang lên ——
“Người anh hùng kia a~ người uy vũ lại hùng tráng~ người là áng mây đẹp nhất trên bầu trời của ta~ khiến ta muốn đem người lôi xuống dưới~ lôi xuống dưới!”
Chút ưu thương hiếm có của cậu trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Alo~”
“Alo, học trưởng, là em.”
“Chào buổi sáng, học muội~”
“…Giờ đã là giữa trưa rồi, đúng rồi, học trưởng còn nhớ rõ chuyện lần trước em nói với anh sao, chuyện đi khảo sát ấy…Đi cùng với Mạc Tư Lâu đó…”
Cậu vừa mới chìm đắm trong bi thương, vì cái lông gì còn nhắc đến danh tự của Mạc Tư Lâu để đả kích cậu a…
Cậu thiệt sự rất muốn nói mình không nhớ rõ…
“…Nhớ rồi.”
“Tốt quá học trưởng, hoạt động khảo sát diễn ra vào hai giờ chiều nay, tập hợp ở cửa chính trường học.”
“…Có thể không đi được không.”
“Học trưởng~ Em biết anh là người tốt~ anh nhất định sẽ đi phải không?”
Haizz, Địch Nam thở dài.
“…Học muội, em có biết em thiệt là tàn nhẫn hay không, rõ ràng biết anh thích em…tính là đã từng thích cũng được, em lại đi tú ân ái với tình địch trước mặt anh, em thật sự là đại trượng phu à?”
“Nhưng mà học trưởng, anh thật sự thích em sao?”
“…”
“Tuy rằng anh đã từng tỏ tình với em, nhưng là bình thường anh không cho em chút cảm giác rằng anh có thích em cả.”
“…”, cậu là muộn tao, không được à? [1]
“Thời điểm anh tỏ tình với em, ánh mắt không có chút nghiêm túc nào.”
“…”, cậu là bất cần đời, không được à?
“Hơn nữa, quan trọng nhất là…em cảm thấy học trưởng so với em còn cần nam nhân bảo hộ hơn.”
“…”
Muội cô!!!
————–
[1] muộn tao: chỉ người bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, kỳ thực tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa