Chương : 19
Vì thế, Địch Nam liền trở lại nơi nhìn thấy Mạc Tư Lâu cho mèo con ăn lần trước.
Vẫn là tàng cây mộc miên đó, nhưng mà giờ đây thời tiết đã thay đổi, một mảnh hồng rực chỉ còn lại cành lá xác xơ.
Địch Nam tự dưng thấy u sầu một chút, rồi lại nhìn đến Mạc Tư Lâu dưới tàng cây.
Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng tựa như lúc nào cũng được giặt rất sạch sẽ đó, hiện ra thân thể thon dài.
Địch Nam ở xa xa đã nhìn thấy biểu tình trên mặt Mạc Tư Lâu, không chút gợn sóng, vẫn bình tĩnh như thường.
Đúng là một tên mặt than…
Thật không hiểu được mấy cô gái kia thích tên này ở chỗ nào…
Nhưng mà, dù sao đi nữa cậu cũng thích Mạc Tư Lâu là được.
“Khụ khụ, hôm nay thời tiết thật đẹp a.”, Địch Nam chậm rãi đi về phía trước, đầy mặt viết ‘A ha ha ha thật trùng hợp a cậu cũng đi ngang qua đây a tôi cũng đi ngang qua a’, biểu tình ngây thơ vô tội.
Mạc Tư Lâu nghe thấy âm thanh, ngẩng mặt nhìn về phía Địch Nam.
Địch Nam bị Mạc Tư Lâu nhìn đến giật mình, ngoài miệng lại nói:” À con mèo con lần trước sao rồi nó tìm thấy lão bà chưa a dù sao thì con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng a gọi nó ra tiếp khách đi a…”
Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam, khoé miệng hơi hơi nhếch nhếch.
Địch Nam lại giật giật trong lòng…Cậu mới không thừa nhận cậu bị Mạc Tư Lâu câu trúng đâu!
“Hôm nay thời tiết quả nhiên là thiệt đẹp a cậu xem ánh nắng tươi sáng này bầu tinh không này đây quả là ngày lành thích hợp cho du lịch a nếu hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo khi trở về trong lòng chắc chắn sẽ ngọt như ăn mật a ha ha…”
Cậu mới không có khẩn trương đâu! Cậu mới không có thấp thỏm bất an đâu! Tim cậu mới không có nhảy chồm chồm trong ngực đâu! Hừ!
“…Ừ”, Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam biệt nữu đầy mặt, mở miệng trả lời.
…Ừ? Ừ cái gì a, không khí hiện tại thiệt rất thích hợp để thổ lộ a bày tỏ nỗi lòng a, rõ ràng bọn họ vừa mới cái gì cái gì kia trong điện thoại a làm sao mà hiện tại lại trở thành thế này a mau đem đề tài đưa về chính đạo đi a! Trong lòng Địch Nam rối rắm, miệng lại không thể nào nói ra lời thổ lộ trước.
Mạc Tư Lâu chỉ nhìn cậu, cả gương mặt vân đạm phong khinh như không hề có chuyện xảy ra.
Trời ơi! Cậu không phải chỉ là muốn nghe Mạc Tư Lâu nói câu “Thích anh” trước thôi à, sao lại khó khăn như thế này chứ!
Đúng là thích phải một tên mặt than cho dù là nguỵ mặt than thôi nhưng mà muốn cùng tên đó so bình tĩnh so im lặng so ai mở miệng trước…căn bản chính là nhiệm vụ bất khả thi a TAT
…Được rồi.
Muốn cậu nói trước cậu liền nói, ai bảo cậu lại đi thích tên đó!
“Hôm nay thời tiết thiệt rất đẹp a…Kì thật tôi thầm mến cậu thật lâu.”, Địch Nam nhanh chóng nói xong.
Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam đầy mặt mang biểu tình ‘A tôi vừa nói gì đó à tôi có nói gì sao tôi thiệt sự có nói gì á chắc chắn là cậu ảo giác rồi’, bên miệng cong lên một chút như có như không.
“…Ừ.”
…Ừ? Ừ cái gì nha! Cậu đều đã hiên ngang lẫm liệt thổ lộ như vậy thế mà Mạc Tư Lâu còn có thể bình thản trả lời như vậy?!
Địch Nam buồn bực, nghẹn khuất.
Nhìn biểu tình biệt nữu của Địch Nam, trong mắt Mạc Tư Lâu chợt loé ý cười: “Thật ra em cũng vậy.”
“Cũng cái gì?”, Địch Nam trừng mắt.
“…Thầm mến anh thật lâu.”
“Ừ hừ hừ được rồi, tôi tiếp nhận đó…”, Địch Nam hừ một tiếng, đầy mặt tiểu tức phụ biệt nữu ngạo kiều.
“Thật là vinh hạnh sâu sắc.”, Mạc Tư Lâu mỉm cười.
Địch Nam nhìn biểu tình của Mạc Tư Lâu, nhịn không được lại giật mình…Cmn, cậu sao lại thích cậu ta đến như vậy a? Dù cho Mạc Tư Lâu mặt không biểu tình hay là mỉm cười hay là không biểu tình…cậu đều thích cậu ta, cmn.
“Ừa, đến, cười cho đại gia một cái.”, Địch Nam nhịn không được mà đi đùa giỡn Mạc Tư Lâu bình tĩnh đầy mặt.
“…Cười sẽ được thưởng cái gì sao?”, Mạc Tư Lâu chỉ nhướn mày.
“Thưởng cho cái hôn nha.”, Địch Nam mặt không đỏ tim không đập, nói.
“…A.”, Mạc Tư Lâu ý vị thâm trường trả lời, âm cuối hơi cao lên.
Nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Mạc Tư Lâu, Địch Nam thấy ngưa ngứa trong lòng, tiến đến nâng cằm Mạc Tư Lâu lên cắn.
Đây đúng là một cái hôn không có chút kinh nghiệm nào.
So với hôn môi, động tác này của Địch Nam giống như chạm môi hơn.
Vì thế, ngay trong nháy mắt Địch Nam thu hồi miệng về, Mạc Tư Lâu đưa tay đè đầu cậu, ấn trở lại.
Liếm a liếm a liếm a liếm a…
Cắn a cắn a cắn a cắn a…
Quấn a quấn a quấn a quấn a…
Cuốn a cuốn a cuốn a cuốn a…
Một nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, không đứng thẳng nổi.
Địa phương nên có phản ứng đều có phản ứng.
Địa phương không nên có phản ứng cũng có phản ứng.
Địch Nam còn không lấy lại hơi đã cảm giác được một đôi tay thon dài mò vào trong quần mình.
Địch Nam ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Tư Lâu, nói:” Nè, đây là nơi công cộng nha, ban ngày ban mặt trước mặt quần chúng cậu còn muốn làm…” Địch Nam còn chưa nói xong đã bị một đôi tay cầm lấy ngọn nguồn tội ác, lời muốn nói cũng không thốt ra được.
“…Anh”, Mạc Tư Lâu cười nhẹ bên tai Địch Nam.
Địch Nam bị người ta cầm ngay địa phương hiểm yếu, địa phương muốn dùng sức đều không dùng sức được, lời nói ra đều mềm nhũn:” Em em gái cậu…Chỗ này lúc nào cũng có người đi ngang…Thả ra nhanh…nhanh…A…”
Mạc Tư Lâu không trả lời, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
“Cmn…Nhanh lên…Buông ra…”, khoé mắt Địch Nam đều hồng hồng.
Tuy rằng cậu thầm mến Mạc Tư Lâu thiệt nhiều năm…Nhưng mà bọn họ vừa mới HE liền trực tiếp sút vào gôn thì quá là nhanh a cậu không thể tiếp nhận a!!! Hơn nữa đây vẫn là chỗ công cộng đó…Được rồi, dù cho nơi này được xem là nơi hoang vu nhất trường ngoài mấy cặp đang yêu ra thì chẳng ai thèm đến, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thật nó là nơi công cộng a, hơn nữa nếu cái kia cái gì ở trong này thì là dã hợp rồi còn gì! Tuy rằng nhìn bề ngoài cậu có vẻ không có tiết tháo nhưng mà bên trong vẫn là con người của truyền thống a! Dã hợp gì gì đó, khẩu vị hơi nặng a!
…Lúc này, Địch Nam-bị Mạc Tư Lâu quấy cho đại não thành một mớ hỗn loạn- đã không còn chút sức lực đi nghiền ngẫm cái câu có cùng loại với câu nói “Muốn làm anh” của Mạc Tư Lâu.
Địch Nam rối rắm do dự bồi hồi bàng hoàng, cuối cùng vẫn là run rẩy bắn ra.
Nhìn một bãi dịch trắng trên tay Mạc Tư Lâu, đại não trống rỗng của Địch Nam từ từ hồi phục…
Cmn!!! Cậu cậu cậu cậu cậu cậu.. Cậu cậu cậu cậu cậu cậu… TAT
Tiết tháo quân! Tiết tháo quân mau phi đến đây!
Địch Nam hỗn loạn, nhận thấy Mạc Tư Lâu hình như còn tiếp tục có động tác, vội vàng chính nghĩa ngôn từ mà ngăn lại:” Nơi nơi nơi này là nơi cộng cộng a tí nữa lỡ có người đi qua…”
“Thế thì cho bọn họ xem là được.”, Mạc Tư Lâu vô cùng bình tĩnh.
“…Tôi liền đi chết cho cậu xem!”, Địch Nam nhe răng nhếch miệng.
Mạc Tư Lâu im lặng một chút, từ gương mặt không biểu tình của cậu ta, Địch Nam hình như thấy được một loại cảm xúc cùng loại với rối rắm do dự. Địch Nam cảm giác như công lực nghiền ngẫm nhân tâm của mình đã bay lên tầm cao mới…
“Được rồi.”, Mạc Tư Lâu chịu thua, thu hồi bàn tay tội ác ở eo Địch Nam.
Địch Nam còn chưa kịp thở phào một hơi, đã bị Mạc Tư Lâu nắm tay kéo đi.
Ấy ấy ấy?
Từ từ…
Cậu, cậu còn chưa kéo quần a!
Vì thế, Địch Nam- kéo xong quần- giống như tiểu tức phụ đi phía sau Mạc Tư Lâu, không biết mình sắp bị lôi tới chỗ nào.
Trên đường ngẫu nhiên cũng có người đi qua, Địch Nam nhanh chóng cúi đầu, đầy mặt là biểu tình chột dạ khi làm xong chuyện xấu.
…Cậu vừa rồi không có làm…sự tình hài hoà gì gì đó cần xin lỗi xã hội đâu a…
Vì thế lúc Địch Nam chột dạ chột dạ, Mạc Tư Lâu rốt cuộc ngừng lại.
Địch Nam ngẩng đầu, nhìn phía trước mặt…A? WC?
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Mạc Tư Lâu nắm tay kéo vào.
Đi vào xong, Địch Nam phát hiện cái WC này cũng không tồi, sàn gạch trắng bóng, trong không khí còn thoang thoảng mùi nước tẩy rửa hương chanh…
Ai u, tẩy rửa sạch sẽ như vầy không phải để đón lãnh đạo đi? Địch Nam đang phun tào trong lòng liền bị Mạc Tư Lâu kéo vào một gian bên trong.
Lúc này trong WC cũng không có ai khác, trong không khí tràn ngập tiếng hít thở của hai người.
Nhìn Mạc Tư Lâu bình tĩnh đem cửa khoá lại, Địch Nam có trì độn cách mấy cũng nhìn ra được ý đồ của Mạc Tư Lâu…
“W, WC PLAY? Có phải là khẩu vị quá nặng rồi không?”, Địch Nam trừng mắt.
Mạc Tư Lâu chỉ cười không nói, đưa tay rút thắt lưng.
“Đậu xanh rau má! WC PLAY quả thực là khẩu vị rất nặng đó cậu không cần suy xét lại một chút à?”
Địch Nam bỗng dưng cảm giác được một trận nguy hiểm đang đến gần…Tuy rằng cậu không biết vì sao, nhưng mà trực giác của tiểu động vật cho cậu biết tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm…
…Nguy hiểm?
Mạc Tư Lâu híp mắt nhìn biểu tình rối rắm của Địch Nam, trong mắt hiện lên chút ánh sáng, làm cho tim Địch Nam cảm nhận được nguy hiểm mà đập thật nhanh.
“Chúng ta có phải nên bắt đầu từ bước nắm nắm tay nhỏ hay không…A…Cậu đang làm..”, Địch Nam lại cảm giác được tay Mạc Tư Lâu đang thò vào quần mình, lần này địa phương thò vào, có chút…có chút kì quái…
“…Anh.”, Mạc Tư Lâu mỉm cười.
Được rồi, đề tài lại về điểm xuất phát.
Không đúng! Đề tài bị bẻ đi vô cái địa phương kì cục nào đó rồi…
“Từ từ, tại sao tôi lại phải nằm dưới a!”, từ lúc nhận thấy được mình thích con trai, Địch Nam liền lên mạng tìm lấy một mớ tri thức liên quan đến vấn đề đồng tính luyến, thậm chí tìm cả những phương pháp trị liệu nhằm bẻ thẳng bản thân…Kết quả đương nhiên là tốn công vô ích…Cho nên cậu cũng từng không cẩn thận mà xem qua tư liệu hướng dẫn nam nam nên ấy ấy với nhau thế nào…
Không cẩn thận mà quan sát video cộng với mớ tài liệu mang tính học thuật, Địch Nam đương nhiên biết rõ ý đồ hiện tại của Mạc Tư Lâu là gì, nhưng mà…Cậu tại sao phải ở phía dưới…tại sao?
“Bởi vì em thích anh.”, Mạc Tư Lâu miệng nói, tay vẫn không ngừng động tác.
“Tôi cũng thích cậu a!”, Địch Nam phản bác, thân thể kháng cự.
“Em thích anh hơn…”, Mạc Tư Lâu thở dài, ngón tay vẫn kiên trì tiến vào.
“Rõ ràng tôi mới thích cậu hơn a! Tôi thích cậu thật lâu…Từ hồi trung học đã thích…”, phương hướng tranh luận ngày càng kì quái, Địch Nam uốn éo muốn đem Mạc Tư Lâu đẩy ra, kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Mạc Tư Lâu dựa vào ngày càng gần.
“…Em với anh là nhất kiến chung tình.”, Mạc Tư Lâu thấp giọng nói bên tai Địch Nam.
Địch Nam run lên, run lên.
Mạc Tư Lâu đem cậu đặt lên nắp bồn cầu, kéo hai chân cậu ra, tiến vào.
“Lừa, lừa gạt…Nhất kiến chung tình cái gì, cậu cho rằng đây là tiểu thuyết a!”
Sau đó, Địch Nam nghe được Mạc Tư Lâu than nhẹ bên tai.
“…Em yêu anh.”
Mạc Tư Lâu chậm rãi chuyển động, khoé mắt Địch Nam phiếm hồng.
Cậu mới, mới không phải là đang cảm động đâu!
…Là rất đau a a a!
Tuỳ tiện phát tình học đệ cái gì, chán ghét nhất!
Cảnh báo
Tiếp theo sẽ là một ít tình tiết 18+, phụ nữ có con và đàn ông đang cho con bú xin mời ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui biết là sẽ có mấy cô nàng hỏi tui bản chi tiết đi nha, cho nên tui cũng up lên đây luôn đi XD~
Mạc Tư Lâu ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Hiệp một qua đi, Mạc Tư Lâu lại ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Hiệp hai qua đi, Mạc Tư Lâu lại một lần ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Tuần hoàn như thế, qua lại không ngừng, sau đó bọn họ tinh tẫn nhân vong, BE.
… Được rồi, nói đùa.
———-
Đoạn H trên là của tác giả thiệt đó nha =)))
Vẫn là tàng cây mộc miên đó, nhưng mà giờ đây thời tiết đã thay đổi, một mảnh hồng rực chỉ còn lại cành lá xác xơ.
Địch Nam tự dưng thấy u sầu một chút, rồi lại nhìn đến Mạc Tư Lâu dưới tàng cây.
Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng tựa như lúc nào cũng được giặt rất sạch sẽ đó, hiện ra thân thể thon dài.
Địch Nam ở xa xa đã nhìn thấy biểu tình trên mặt Mạc Tư Lâu, không chút gợn sóng, vẫn bình tĩnh như thường.
Đúng là một tên mặt than…
Thật không hiểu được mấy cô gái kia thích tên này ở chỗ nào…
Nhưng mà, dù sao đi nữa cậu cũng thích Mạc Tư Lâu là được.
“Khụ khụ, hôm nay thời tiết thật đẹp a.”, Địch Nam chậm rãi đi về phía trước, đầy mặt viết ‘A ha ha ha thật trùng hợp a cậu cũng đi ngang qua đây a tôi cũng đi ngang qua a’, biểu tình ngây thơ vô tội.
Mạc Tư Lâu nghe thấy âm thanh, ngẩng mặt nhìn về phía Địch Nam.
Địch Nam bị Mạc Tư Lâu nhìn đến giật mình, ngoài miệng lại nói:” À con mèo con lần trước sao rồi nó tìm thấy lão bà chưa a dù sao thì con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng a gọi nó ra tiếp khách đi a…”
Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam, khoé miệng hơi hơi nhếch nhếch.
Địch Nam lại giật giật trong lòng…Cậu mới không thừa nhận cậu bị Mạc Tư Lâu câu trúng đâu!
“Hôm nay thời tiết quả nhiên là thiệt đẹp a cậu xem ánh nắng tươi sáng này bầu tinh không này đây quả là ngày lành thích hợp cho du lịch a nếu hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo khi trở về trong lòng chắc chắn sẽ ngọt như ăn mật a ha ha…”
Cậu mới không có khẩn trương đâu! Cậu mới không có thấp thỏm bất an đâu! Tim cậu mới không có nhảy chồm chồm trong ngực đâu! Hừ!
“…Ừ”, Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam biệt nữu đầy mặt, mở miệng trả lời.
…Ừ? Ừ cái gì a, không khí hiện tại thiệt rất thích hợp để thổ lộ a bày tỏ nỗi lòng a, rõ ràng bọn họ vừa mới cái gì cái gì kia trong điện thoại a làm sao mà hiện tại lại trở thành thế này a mau đem đề tài đưa về chính đạo đi a! Trong lòng Địch Nam rối rắm, miệng lại không thể nào nói ra lời thổ lộ trước.
Mạc Tư Lâu chỉ nhìn cậu, cả gương mặt vân đạm phong khinh như không hề có chuyện xảy ra.
Trời ơi! Cậu không phải chỉ là muốn nghe Mạc Tư Lâu nói câu “Thích anh” trước thôi à, sao lại khó khăn như thế này chứ!
Đúng là thích phải một tên mặt than cho dù là nguỵ mặt than thôi nhưng mà muốn cùng tên đó so bình tĩnh so im lặng so ai mở miệng trước…căn bản chính là nhiệm vụ bất khả thi a TAT
…Được rồi.
Muốn cậu nói trước cậu liền nói, ai bảo cậu lại đi thích tên đó!
“Hôm nay thời tiết thiệt rất đẹp a…Kì thật tôi thầm mến cậu thật lâu.”, Địch Nam nhanh chóng nói xong.
Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam đầy mặt mang biểu tình ‘A tôi vừa nói gì đó à tôi có nói gì sao tôi thiệt sự có nói gì á chắc chắn là cậu ảo giác rồi’, bên miệng cong lên một chút như có như không.
“…Ừ.”
…Ừ? Ừ cái gì nha! Cậu đều đã hiên ngang lẫm liệt thổ lộ như vậy thế mà Mạc Tư Lâu còn có thể bình thản trả lời như vậy?!
Địch Nam buồn bực, nghẹn khuất.
Nhìn biểu tình biệt nữu của Địch Nam, trong mắt Mạc Tư Lâu chợt loé ý cười: “Thật ra em cũng vậy.”
“Cũng cái gì?”, Địch Nam trừng mắt.
“…Thầm mến anh thật lâu.”
“Ừ hừ hừ được rồi, tôi tiếp nhận đó…”, Địch Nam hừ một tiếng, đầy mặt tiểu tức phụ biệt nữu ngạo kiều.
“Thật là vinh hạnh sâu sắc.”, Mạc Tư Lâu mỉm cười.
Địch Nam nhìn biểu tình của Mạc Tư Lâu, nhịn không được lại giật mình…Cmn, cậu sao lại thích cậu ta đến như vậy a? Dù cho Mạc Tư Lâu mặt không biểu tình hay là mỉm cười hay là không biểu tình…cậu đều thích cậu ta, cmn.
“Ừa, đến, cười cho đại gia một cái.”, Địch Nam nhịn không được mà đi đùa giỡn Mạc Tư Lâu bình tĩnh đầy mặt.
“…Cười sẽ được thưởng cái gì sao?”, Mạc Tư Lâu chỉ nhướn mày.
“Thưởng cho cái hôn nha.”, Địch Nam mặt không đỏ tim không đập, nói.
“…A.”, Mạc Tư Lâu ý vị thâm trường trả lời, âm cuối hơi cao lên.
Nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Mạc Tư Lâu, Địch Nam thấy ngưa ngứa trong lòng, tiến đến nâng cằm Mạc Tư Lâu lên cắn.
Đây đúng là một cái hôn không có chút kinh nghiệm nào.
So với hôn môi, động tác này của Địch Nam giống như chạm môi hơn.
Vì thế, ngay trong nháy mắt Địch Nam thu hồi miệng về, Mạc Tư Lâu đưa tay đè đầu cậu, ấn trở lại.
Liếm a liếm a liếm a liếm a…
Cắn a cắn a cắn a cắn a…
Quấn a quấn a quấn a quấn a…
Cuốn a cuốn a cuốn a cuốn a…
Một nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, không đứng thẳng nổi.
Địa phương nên có phản ứng đều có phản ứng.
Địa phương không nên có phản ứng cũng có phản ứng.
Địch Nam còn không lấy lại hơi đã cảm giác được một đôi tay thon dài mò vào trong quần mình.
Địch Nam ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Tư Lâu, nói:” Nè, đây là nơi công cộng nha, ban ngày ban mặt trước mặt quần chúng cậu còn muốn làm…” Địch Nam còn chưa nói xong đã bị một đôi tay cầm lấy ngọn nguồn tội ác, lời muốn nói cũng không thốt ra được.
“…Anh”, Mạc Tư Lâu cười nhẹ bên tai Địch Nam.
Địch Nam bị người ta cầm ngay địa phương hiểm yếu, địa phương muốn dùng sức đều không dùng sức được, lời nói ra đều mềm nhũn:” Em em gái cậu…Chỗ này lúc nào cũng có người đi ngang…Thả ra nhanh…nhanh…A…”
Mạc Tư Lâu không trả lời, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
“Cmn…Nhanh lên…Buông ra…”, khoé mắt Địch Nam đều hồng hồng.
Tuy rằng cậu thầm mến Mạc Tư Lâu thiệt nhiều năm…Nhưng mà bọn họ vừa mới HE liền trực tiếp sút vào gôn thì quá là nhanh a cậu không thể tiếp nhận a!!! Hơn nữa đây vẫn là chỗ công cộng đó…Được rồi, dù cho nơi này được xem là nơi hoang vu nhất trường ngoài mấy cặp đang yêu ra thì chẳng ai thèm đến, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thật nó là nơi công cộng a, hơn nữa nếu cái kia cái gì ở trong này thì là dã hợp rồi còn gì! Tuy rằng nhìn bề ngoài cậu có vẻ không có tiết tháo nhưng mà bên trong vẫn là con người của truyền thống a! Dã hợp gì gì đó, khẩu vị hơi nặng a!
…Lúc này, Địch Nam-bị Mạc Tư Lâu quấy cho đại não thành một mớ hỗn loạn- đã không còn chút sức lực đi nghiền ngẫm cái câu có cùng loại với câu nói “Muốn làm anh” của Mạc Tư Lâu.
Địch Nam rối rắm do dự bồi hồi bàng hoàng, cuối cùng vẫn là run rẩy bắn ra.
Nhìn một bãi dịch trắng trên tay Mạc Tư Lâu, đại não trống rỗng của Địch Nam từ từ hồi phục…
Cmn!!! Cậu cậu cậu cậu cậu cậu.. Cậu cậu cậu cậu cậu cậu… TAT
Tiết tháo quân! Tiết tháo quân mau phi đến đây!
Địch Nam hỗn loạn, nhận thấy Mạc Tư Lâu hình như còn tiếp tục có động tác, vội vàng chính nghĩa ngôn từ mà ngăn lại:” Nơi nơi nơi này là nơi cộng cộng a tí nữa lỡ có người đi qua…”
“Thế thì cho bọn họ xem là được.”, Mạc Tư Lâu vô cùng bình tĩnh.
“…Tôi liền đi chết cho cậu xem!”, Địch Nam nhe răng nhếch miệng.
Mạc Tư Lâu im lặng một chút, từ gương mặt không biểu tình của cậu ta, Địch Nam hình như thấy được một loại cảm xúc cùng loại với rối rắm do dự. Địch Nam cảm giác như công lực nghiền ngẫm nhân tâm của mình đã bay lên tầm cao mới…
“Được rồi.”, Mạc Tư Lâu chịu thua, thu hồi bàn tay tội ác ở eo Địch Nam.
Địch Nam còn chưa kịp thở phào một hơi, đã bị Mạc Tư Lâu nắm tay kéo đi.
Ấy ấy ấy?
Từ từ…
Cậu, cậu còn chưa kéo quần a!
Vì thế, Địch Nam- kéo xong quần- giống như tiểu tức phụ đi phía sau Mạc Tư Lâu, không biết mình sắp bị lôi tới chỗ nào.
Trên đường ngẫu nhiên cũng có người đi qua, Địch Nam nhanh chóng cúi đầu, đầy mặt là biểu tình chột dạ khi làm xong chuyện xấu.
…Cậu vừa rồi không có làm…sự tình hài hoà gì gì đó cần xin lỗi xã hội đâu a…
Vì thế lúc Địch Nam chột dạ chột dạ, Mạc Tư Lâu rốt cuộc ngừng lại.
Địch Nam ngẩng đầu, nhìn phía trước mặt…A? WC?
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Mạc Tư Lâu nắm tay kéo vào.
Đi vào xong, Địch Nam phát hiện cái WC này cũng không tồi, sàn gạch trắng bóng, trong không khí còn thoang thoảng mùi nước tẩy rửa hương chanh…
Ai u, tẩy rửa sạch sẽ như vầy không phải để đón lãnh đạo đi? Địch Nam đang phun tào trong lòng liền bị Mạc Tư Lâu kéo vào một gian bên trong.
Lúc này trong WC cũng không có ai khác, trong không khí tràn ngập tiếng hít thở của hai người.
Nhìn Mạc Tư Lâu bình tĩnh đem cửa khoá lại, Địch Nam có trì độn cách mấy cũng nhìn ra được ý đồ của Mạc Tư Lâu…
“W, WC PLAY? Có phải là khẩu vị quá nặng rồi không?”, Địch Nam trừng mắt.
Mạc Tư Lâu chỉ cười không nói, đưa tay rút thắt lưng.
“Đậu xanh rau má! WC PLAY quả thực là khẩu vị rất nặng đó cậu không cần suy xét lại một chút à?”
Địch Nam bỗng dưng cảm giác được một trận nguy hiểm đang đến gần…Tuy rằng cậu không biết vì sao, nhưng mà trực giác của tiểu động vật cho cậu biết tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm…
…Nguy hiểm?
Mạc Tư Lâu híp mắt nhìn biểu tình rối rắm của Địch Nam, trong mắt hiện lên chút ánh sáng, làm cho tim Địch Nam cảm nhận được nguy hiểm mà đập thật nhanh.
“Chúng ta có phải nên bắt đầu từ bước nắm nắm tay nhỏ hay không…A…Cậu đang làm..”, Địch Nam lại cảm giác được tay Mạc Tư Lâu đang thò vào quần mình, lần này địa phương thò vào, có chút…có chút kì quái…
“…Anh.”, Mạc Tư Lâu mỉm cười.
Được rồi, đề tài lại về điểm xuất phát.
Không đúng! Đề tài bị bẻ đi vô cái địa phương kì cục nào đó rồi…
“Từ từ, tại sao tôi lại phải nằm dưới a!”, từ lúc nhận thấy được mình thích con trai, Địch Nam liền lên mạng tìm lấy một mớ tri thức liên quan đến vấn đề đồng tính luyến, thậm chí tìm cả những phương pháp trị liệu nhằm bẻ thẳng bản thân…Kết quả đương nhiên là tốn công vô ích…Cho nên cậu cũng từng không cẩn thận mà xem qua tư liệu hướng dẫn nam nam nên ấy ấy với nhau thế nào…
Không cẩn thận mà quan sát video cộng với mớ tài liệu mang tính học thuật, Địch Nam đương nhiên biết rõ ý đồ hiện tại của Mạc Tư Lâu là gì, nhưng mà…Cậu tại sao phải ở phía dưới…tại sao?
“Bởi vì em thích anh.”, Mạc Tư Lâu miệng nói, tay vẫn không ngừng động tác.
“Tôi cũng thích cậu a!”, Địch Nam phản bác, thân thể kháng cự.
“Em thích anh hơn…”, Mạc Tư Lâu thở dài, ngón tay vẫn kiên trì tiến vào.
“Rõ ràng tôi mới thích cậu hơn a! Tôi thích cậu thật lâu…Từ hồi trung học đã thích…”, phương hướng tranh luận ngày càng kì quái, Địch Nam uốn éo muốn đem Mạc Tư Lâu đẩy ra, kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Mạc Tư Lâu dựa vào ngày càng gần.
“…Em với anh là nhất kiến chung tình.”, Mạc Tư Lâu thấp giọng nói bên tai Địch Nam.
Địch Nam run lên, run lên.
Mạc Tư Lâu đem cậu đặt lên nắp bồn cầu, kéo hai chân cậu ra, tiến vào.
“Lừa, lừa gạt…Nhất kiến chung tình cái gì, cậu cho rằng đây là tiểu thuyết a!”
Sau đó, Địch Nam nghe được Mạc Tư Lâu than nhẹ bên tai.
“…Em yêu anh.”
Mạc Tư Lâu chậm rãi chuyển động, khoé mắt Địch Nam phiếm hồng.
Cậu mới, mới không phải là đang cảm động đâu!
…Là rất đau a a a!
Tuỳ tiện phát tình học đệ cái gì, chán ghét nhất!
Cảnh báo
Tiếp theo sẽ là một ít tình tiết 18+, phụ nữ có con và đàn ông đang cho con bú xin mời ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui biết là sẽ có mấy cô nàng hỏi tui bản chi tiết đi nha, cho nên tui cũng up lên đây luôn đi XD~
Mạc Tư Lâu ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Hiệp một qua đi, Mạc Tư Lâu lại ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Hiệp hai qua đi, Mạc Tư Lâu lại một lần ôm Địch Nam…
Cắm a cắm a cắm a cắm a
Rút a rút a rút a rút a
Chọt a chọt a chọt a chọt a
Sâu a sâu a sâu a sâu a
Sau đó bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh cao của hạnh phúc ~
Tuần hoàn như thế, qua lại không ngừng, sau đó bọn họ tinh tẫn nhân vong, BE.
… Được rồi, nói đùa.
———-
Đoạn H trên là của tác giả thiệt đó nha =)))