Chương 11
Cả lớp im lặng nghe thầy chủ nhiệm mắng, đúng là do em chủ quan. Thói quen mỗi khi làm xong bài của em là chẳng bao giờ chịu coi lại bài, cứ thế mà nộp. Em cũng biết 1 điểm mà em mất kia là do môn văn. Môn này đạt điểm tuyệt đối là rất khó, giáo viên môn Văn năm nay chấm cũng rất gắt, lớp của em môn Văn cao nhất cũng chỉ có 9 điểm.
Nhìn bảng điểm cầm trên tay, bao nhiêu kỳ vọng mà em đặt vào cũng theo đó mà tan biến. Em rất kì vọng vào bản thân, luôn đặt mục tiêu lớn cho bản thân và chắc chắn Thiên Chi luôn đạt được thành quả mà em đặt ra. Nhưng lần này thật sự em đã bị tát cho một cú đau đớn.
- Mắng chửi các em cũng không có tác dụng gì. Nhưng mong rằng tháng sau mấy đứa sẽ cố gắng hơn, không phụ lòng cha mẹ, thôi được rồi lật sách trang 92 chúng ta học bài mới.
Thòi gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã là giờ ra về. Thiên Chi mệt mỏi xách cặp lên định ra về thì Vân Vân nhanh chóng kêu em lại.
- Thiên Chi à, ngày mai cậu có rảnh không?
- Có chuyện gì hả? - Em không trả lời vấn đề chính mà hỏi ngược lại Vân Vân. Cô nàng bối rối, ấp a ấp úng trả lời.
- Tớ… tớ muốn mời cậu đi ăn một bữa, không biết là ngày mai cậu có bận gì không…
- Mai tôi rảnh, học xong có thể đi. - Lâu rồi em cũng chưa đi chơi với ai đó bao giờ, cũng có thể nói đây là em tạo cơ hội cho Vân Vân.
- Được được, cứ hẹn thế nhé. Thiên Chi ddi về an toàn nhé!
- Cậu cũng vậy.
Bước ra khỏi cửa lớp, em đã thấy khuôn mặt hầm hầm kia tiến lại. Không ai khác là La Thành.
- Sao anh lại ở đây? Không phải là lớp anh phải đi ôn thi sao?
- Không ở đây sao biết em lại đồng ý lời mời đi ăn từ người khác? Với lại anh cũng xin nghỉ hôm nay để dẫn em đi chơi. - La Thành bày ra vẻ mặt giận dỗi, Thiên Chi thấy vậy thì bật cười.
- Haha, nhìn mặt anh lúc giận mắc cười quá đi à. - Tiện tay em nhéo má La Thành vài cái.
- Em đùa anh đấy à? Anh đang không vui đâu đấy nhé!
- Vâng vâng, sư phụ của em đừng giận ạ, để đệ tử mời sư phụ một bữa coi như là dỗ sư phụ nha?
- Vậy thì được, mau đi nhanh lên.
- Không rủ anh Nam đi cùng ạ?
- Rủ nó thì đâu còn tính là dỗ anh nữa? - La Thành phụng phịu.
- Thôi được rồi, đi nào đi nào. - Thiên Chi nhánh chóng kéo tay La Thành đi.
La Thành nhìn sang một góc khuất ở hành lang, nở nụ cười đắc thắng nhìn về phía đó. Thiên Chi vừa nhìn sang La Thành, anh liền ngay lập tức cười vui vẻ với em. Ở góc khuất đó, tiếng đập mạnh vào tường bất ngờ vang lên, mấy học sinh đứng gần đó cũng hoảng hốt mà quay đầu nhìn lại.
...----------------...
- Ăn nhiều vào, dạo này toàn lo đi thi chẳng bao giờ chịu lo cho cái thân ngọc nhà này của anh cả. - Trong quán thịt nướng, La Thành liên tục gắp thịt sang cho em.
- Thân ngọc ngà nào của anh?
- Được rồi thân ngọc ngà của bố mẹ Lưu. Ăn nhanh đi Lưu Thiên Chi ạ. - La Thành cũng đành chịu thua.
Thiên Chi tập trung vào đống đồ ăn ngon mắt trước mặt. La Thành nhìn em, bất giác hỏi một câu.
- Dạo này có vẻ em thân với đội trưởng đội bóng rổ quá nhỉ? Anh thấy em còn follow người ta trên ig nữa… Em bỏ quên anh rồi hả?
- Chuyện đó em cũng không biết, đầu năm mỗi lần gặp em anh ta đều trưng ra cái bộ mặt khó ở, mà tự dưng đến phòng hội trường rồi ngỏ lời làm thân. Em trai anh thân thiện dễ thương nên mới đồng ý đấy thôi. - Thiên Chi nói với cái miệng đầy nhóc thức ăn.
- Em đừng thân với cậu ta, anh thấy cậu ta đang có ý đồ với em. Khi không tự dưng lại ngỏ lời làm quen trong khi trước kia thì ghét cay ghét đắng, chắc chắn là có ý đồ xấu. - La Thành suy luận em cũng thấy đúng, tự dưng muốn làm bạn em cũng đã nghi ngờ rồi.
Quay lại với đống thức ăn trước mặt, nhưng tâm trí em cũng không còn đặt trên chúng nữa rồi. Em vẫn luôn nghĩ về chuyện của Hồ Nam, nó vẫn luôn là thắc mắc trong lòng em. Em không nghĩ đơn giản là hối hận rồi muốn kết thân.
Khi đi ăn xong, về đến nhà. Thiên Chi mệt mỏi nằm xuống giường, mấy hôm nay người em nhức mỏi không thôi. Điện thoại sáng lên, nhìn vào thông báo. Người dùng tchn đã gửi một tin nhắn.
tchn.
Em đang ở nhà hả? Có ăn gì chưa?
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Em về rồi, em cũng đã ăn rồi.^^^
tchn.
Tiếc nhỉ, anh định rủ em đi đâu đó.
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Cảm ơn lòng tốt của anh. À với lại em có chuyện này muốn nói, anh nói thật cho em biết có được không anh?^^^
tchn.
Sao?
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Sao anh lại ngỏ lời kết thân với em?^^^
tchn.
Như anh đã nói, anh thấy hối hận. Anh thề bằng cả tính mạng của anh, anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em cả, Thiên Chi à.
Thiên Chi đọc đi đọc lại tin nhắn Hồ Nam vừa gửi, không trả lời. Bỏ điện thoại xuống, Thiên Chi dùng tay vỗ nhẹ đầu mình. Dạo này em cứ luôn nghĩ tới Hồ Nam, đến cả giấc mơ vẫn có hình bóng của người ấy.
Nhìn bảng điểm cầm trên tay, bao nhiêu kỳ vọng mà em đặt vào cũng theo đó mà tan biến. Em rất kì vọng vào bản thân, luôn đặt mục tiêu lớn cho bản thân và chắc chắn Thiên Chi luôn đạt được thành quả mà em đặt ra. Nhưng lần này thật sự em đã bị tát cho một cú đau đớn.
- Mắng chửi các em cũng không có tác dụng gì. Nhưng mong rằng tháng sau mấy đứa sẽ cố gắng hơn, không phụ lòng cha mẹ, thôi được rồi lật sách trang 92 chúng ta học bài mới.
Thòi gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã là giờ ra về. Thiên Chi mệt mỏi xách cặp lên định ra về thì Vân Vân nhanh chóng kêu em lại.
- Thiên Chi à, ngày mai cậu có rảnh không?
- Có chuyện gì hả? - Em không trả lời vấn đề chính mà hỏi ngược lại Vân Vân. Cô nàng bối rối, ấp a ấp úng trả lời.
- Tớ… tớ muốn mời cậu đi ăn một bữa, không biết là ngày mai cậu có bận gì không…
- Mai tôi rảnh, học xong có thể đi. - Lâu rồi em cũng chưa đi chơi với ai đó bao giờ, cũng có thể nói đây là em tạo cơ hội cho Vân Vân.
- Được được, cứ hẹn thế nhé. Thiên Chi ddi về an toàn nhé!
- Cậu cũng vậy.
Bước ra khỏi cửa lớp, em đã thấy khuôn mặt hầm hầm kia tiến lại. Không ai khác là La Thành.
- Sao anh lại ở đây? Không phải là lớp anh phải đi ôn thi sao?
- Không ở đây sao biết em lại đồng ý lời mời đi ăn từ người khác? Với lại anh cũng xin nghỉ hôm nay để dẫn em đi chơi. - La Thành bày ra vẻ mặt giận dỗi, Thiên Chi thấy vậy thì bật cười.
- Haha, nhìn mặt anh lúc giận mắc cười quá đi à. - Tiện tay em nhéo má La Thành vài cái.
- Em đùa anh đấy à? Anh đang không vui đâu đấy nhé!
- Vâng vâng, sư phụ của em đừng giận ạ, để đệ tử mời sư phụ một bữa coi như là dỗ sư phụ nha?
- Vậy thì được, mau đi nhanh lên.
- Không rủ anh Nam đi cùng ạ?
- Rủ nó thì đâu còn tính là dỗ anh nữa? - La Thành phụng phịu.
- Thôi được rồi, đi nào đi nào. - Thiên Chi nhánh chóng kéo tay La Thành đi.
La Thành nhìn sang một góc khuất ở hành lang, nở nụ cười đắc thắng nhìn về phía đó. Thiên Chi vừa nhìn sang La Thành, anh liền ngay lập tức cười vui vẻ với em. Ở góc khuất đó, tiếng đập mạnh vào tường bất ngờ vang lên, mấy học sinh đứng gần đó cũng hoảng hốt mà quay đầu nhìn lại.
...----------------...
- Ăn nhiều vào, dạo này toàn lo đi thi chẳng bao giờ chịu lo cho cái thân ngọc nhà này của anh cả. - Trong quán thịt nướng, La Thành liên tục gắp thịt sang cho em.
- Thân ngọc ngà nào của anh?
- Được rồi thân ngọc ngà của bố mẹ Lưu. Ăn nhanh đi Lưu Thiên Chi ạ. - La Thành cũng đành chịu thua.
Thiên Chi tập trung vào đống đồ ăn ngon mắt trước mặt. La Thành nhìn em, bất giác hỏi một câu.
- Dạo này có vẻ em thân với đội trưởng đội bóng rổ quá nhỉ? Anh thấy em còn follow người ta trên ig nữa… Em bỏ quên anh rồi hả?
- Chuyện đó em cũng không biết, đầu năm mỗi lần gặp em anh ta đều trưng ra cái bộ mặt khó ở, mà tự dưng đến phòng hội trường rồi ngỏ lời làm thân. Em trai anh thân thiện dễ thương nên mới đồng ý đấy thôi. - Thiên Chi nói với cái miệng đầy nhóc thức ăn.
- Em đừng thân với cậu ta, anh thấy cậu ta đang có ý đồ với em. Khi không tự dưng lại ngỏ lời làm quen trong khi trước kia thì ghét cay ghét đắng, chắc chắn là có ý đồ xấu. - La Thành suy luận em cũng thấy đúng, tự dưng muốn làm bạn em cũng đã nghi ngờ rồi.
Quay lại với đống thức ăn trước mặt, nhưng tâm trí em cũng không còn đặt trên chúng nữa rồi. Em vẫn luôn nghĩ về chuyện của Hồ Nam, nó vẫn luôn là thắc mắc trong lòng em. Em không nghĩ đơn giản là hối hận rồi muốn kết thân.
Khi đi ăn xong, về đến nhà. Thiên Chi mệt mỏi nằm xuống giường, mấy hôm nay người em nhức mỏi không thôi. Điện thoại sáng lên, nhìn vào thông báo. Người dùng tchn đã gửi một tin nhắn.
tchn.
Em đang ở nhà hả? Có ăn gì chưa?
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Em về rồi, em cũng đã ăn rồi.^^^
tchn.
Tiếc nhỉ, anh định rủ em đi đâu đó.
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Cảm ơn lòng tốt của anh. À với lại em có chuyện này muốn nói, anh nói thật cho em biết có được không anh?^^^
tchn.
Sao?
^^^Chichiinyourarea.^^^
^^^Sao anh lại ngỏ lời kết thân với em?^^^
tchn.
Như anh đã nói, anh thấy hối hận. Anh thề bằng cả tính mạng của anh, anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em cả, Thiên Chi à.
Thiên Chi đọc đi đọc lại tin nhắn Hồ Nam vừa gửi, không trả lời. Bỏ điện thoại xuống, Thiên Chi dùng tay vỗ nhẹ đầu mình. Dạo này em cứ luôn nghĩ tới Hồ Nam, đến cả giấc mơ vẫn có hình bóng của người ấy.