Chương 2
Hội trưởng hội học sinh nói câu khó chịu quá nhỉ, mà nhìn ẻm gần như thế cũng dễ thương đấy chứ. - Văn Hiệp nhìn bóng dáng em đi xa.
- Nói gì đấy? Tch, đúng là mồm miệng vẫn không khác xưa chút nào... - Hồ Nam bức bối dậm mạnh chân xuống đất.
- Đúng là không thể nào trông mặt mà bắt hình dong nhỉ? Nhìn em ấy như thế tao cũng không nghĩ em ta từng là trap thủ một thời đấy haha. - Văn Hiệp ôm bụng cười lớn.
- Im, muốn tăng giờ tập không hả?
...----------------...
- Mấy đống văn kiện này em cứ để anh làm là được rồi, em nghỉ ngơi đi. - La Thành đặt cốc sữa lên bàn của em, vỗ vai em.
- Vâng, vậy làm phiền anh nhé.
- Ừm ừm.
La Thành đã quen biết Thiên Chi tận 7 năm về trước, nhưng Thiên Chi chỉ mới biết La Thành vào 5 năm trước mà thôi. La Thành anh ta luôn đóng vai một người anh trai luôn hết mực cưng chiều, quan tâm cậu để cậu mãi không rời xa anh ta. La Thành luôn có ý nghĩ muốn giữ Thiên Chi làm của riêng mình anh ta mà thôi.
La Thành anh là người có tính chiếm hữu, anh ta mặc định cái gì của mình thì không ai được phép đụng vào, mãi mãi là như thế.
- Yah, đừng có xoa đầu em. Em cứ mãi 1m6 là do anh cứ xoa đầu em mãi đấy! - Thiên Chi bực bội gạt tay La Thành ra, mặt phụng phịu chất vấn.
- 1m6 cũng dễ thương mà?
- Dễ thương cái gì mà dễ thương? Anh có tin là em đánh anh sịt máu mũi tại đây không hả? - Thiên Chi đập tay lên bàn.
- Vậy anh xin lỗi em Chi, em Chi là ngầu nhất hệ mặt trời, không ai ngầu hơn em Chi. - La Thành cũng chỉ đành dỗ dành bé cún đang xù lông này thôi.
Thiên Chi thỏa mãn, em bước ra khỏi phòng, trở về trạng thái lạnh nhạt như bình thường. Em là người rất ít thể hiện cảm xúc khi ở cùng người lạ, em chỉ thể hiện những mặt đáng yêu trước người thân, bạn bè mà em cho là thân thiết mà thôi.
Trên đường đi, dường như thấy em, những người xung quanh cũng nép sang một bên tránh đường. Thiên Chi vẫn một mặt không cảm xúc.
Lớp em đang học là ban tự nhiên vì điểm mạnh của em thiên về những môn tính toán, cần nhiều tư duy. Bước vào lớp 10A1, em tiến đến bàn đầu rồi yên vị ngồi xuống. Khi đang định để sách vào hộp bàn thì lại thấy hộp bàn đã chật kín những hộp quà...
Chuyện này cũng không có gì lạ, người như em nhận được thư tình hay những hộp socola không có gì là quá bất ngờ cả. Thiên Chi lật từng bức thư ra, không xem cũng biết trong đó chứa bao nhiêu là tâm tư tình cảm mà người viết muốn gửi đến em rằng họ thích em đến nhường nào.
Sau khi đọc xong, em cũng cẩn thận mà xếp nó lại, bỏ vào túi đồ của mình. Còn những hộp quà thì em vẫn để ở hộp bàn, khi về định sẽ mang theo.
Đó cũng là lí do vì sao em luôn được mọi người cho biệt danh là " 3 tế ". Em có đủ kinh tế, tử tế và tinh tế. Những bức thư được em đọc xong sẽ không bao giờ nằm ở sọt rác hay bị vo đến nhăn nhúm nằm một góc nào đó, nó luôn được em cất kĩ ở một hộc tủ. Còn những món quà, nếu là bánh kẹo thì em sẽ dành thời gian mà ăn hết, còn nếu là những món đồ thủ công hay là những quà tặng như móc khóa hay thứ gì đó luôn được em giữ gìn cẩn thận.
- Thiên Chi ơi... Cậu có hiểu bài này không? - Cậu bạn ngồi cùng cậu rụt rè hỏi.
- Bài này sao... Hừm, tớ sẽ chỉ một cách chậm rãi nhất để cậu hiểu hơn nhé, bài này chúng ta sẽ...
- Cái thằng kia! - Giọng nói chua chát nào đó phải làm cậu ngước mắt lên, không ai xa lạ, là đội trưởng đội cổ vũ đây mà?
- Chị tìm tôi có việc gì? - Giọng nói không lên không xuống, không ai đoán được hiện tại Thiên Chi đang nghĩ gì nhưng chắc chắn rằng gan cô gái kia rất to...
- Mày còn dám hỏi tao? Có phải mày cố tình để anh Nam chú ý đến mày xong rồi lựa thời cơ cướp anh ấy khỏi tay tao chứ gì? Thằng k.h.ố.n n.ạ.n! Hôm nay tao không xé xác mày ra thì không còn là tao nữa! - Con ả tiến tới định nắm tóc cậu, nhưng điều bất ngờ là Thiên Chi lại cười, còn khoanh tay đứng nhìn con ả làm trò cười.
- Cố tình để anh Nam chú ý hả? Tôi thấy ngược lại mới đúng, cô về hỏi người yêu của cô có phải là muốn gây sự chú ý với tôi không kia kìa, đầu năm lại đến phòng hội trường gây sự, hạ một bậc hạnh kiểm có lẽ vẫn là quá nhẹ, chị gái nhỉ?
- Mày... mày. - Con ả nhất thời không biết nói gì, chôn chân tại chỗ nhìn Thiên Chi.
- Ơ nhưng tôi đâu có nghe đội trưởng đội bóng rổ có người yêu đâu? - Một cô bạn trong lớp nói lớn.
- Đúng đó, hay là chị gái đây ảo tưởng vậy? Nhận được một ít sự quan tâm lại cho rằng người ta thích mình hả, haha nực cười quá. - Cô bạn kế bên cũng thêm dầu vào lửa.
- Mấy con kia! Tao nói cho chúng mày biết, tao và anh Nam đang yêu nhau chỉ là do tao không muốn công khai thôi. Hôm nay chúng mày cũng biết rồi đấy. Còn mày, khôn hồn thì đừng có lại gần anh Nam!
- Hoài Thu! Cô quậy đủ chưa hả? - Hồ Nam đi tới, mắt hừng hực lửa giận.
- Nói gì đấy? Tch, đúng là mồm miệng vẫn không khác xưa chút nào... - Hồ Nam bức bối dậm mạnh chân xuống đất.
- Đúng là không thể nào trông mặt mà bắt hình dong nhỉ? Nhìn em ấy như thế tao cũng không nghĩ em ta từng là trap thủ một thời đấy haha. - Văn Hiệp ôm bụng cười lớn.
- Im, muốn tăng giờ tập không hả?
...----------------...
- Mấy đống văn kiện này em cứ để anh làm là được rồi, em nghỉ ngơi đi. - La Thành đặt cốc sữa lên bàn của em, vỗ vai em.
- Vâng, vậy làm phiền anh nhé.
- Ừm ừm.
La Thành đã quen biết Thiên Chi tận 7 năm về trước, nhưng Thiên Chi chỉ mới biết La Thành vào 5 năm trước mà thôi. La Thành anh ta luôn đóng vai một người anh trai luôn hết mực cưng chiều, quan tâm cậu để cậu mãi không rời xa anh ta. La Thành luôn có ý nghĩ muốn giữ Thiên Chi làm của riêng mình anh ta mà thôi.
La Thành anh là người có tính chiếm hữu, anh ta mặc định cái gì của mình thì không ai được phép đụng vào, mãi mãi là như thế.
- Yah, đừng có xoa đầu em. Em cứ mãi 1m6 là do anh cứ xoa đầu em mãi đấy! - Thiên Chi bực bội gạt tay La Thành ra, mặt phụng phịu chất vấn.
- 1m6 cũng dễ thương mà?
- Dễ thương cái gì mà dễ thương? Anh có tin là em đánh anh sịt máu mũi tại đây không hả? - Thiên Chi đập tay lên bàn.
- Vậy anh xin lỗi em Chi, em Chi là ngầu nhất hệ mặt trời, không ai ngầu hơn em Chi. - La Thành cũng chỉ đành dỗ dành bé cún đang xù lông này thôi.
Thiên Chi thỏa mãn, em bước ra khỏi phòng, trở về trạng thái lạnh nhạt như bình thường. Em là người rất ít thể hiện cảm xúc khi ở cùng người lạ, em chỉ thể hiện những mặt đáng yêu trước người thân, bạn bè mà em cho là thân thiết mà thôi.
Trên đường đi, dường như thấy em, những người xung quanh cũng nép sang một bên tránh đường. Thiên Chi vẫn một mặt không cảm xúc.
Lớp em đang học là ban tự nhiên vì điểm mạnh của em thiên về những môn tính toán, cần nhiều tư duy. Bước vào lớp 10A1, em tiến đến bàn đầu rồi yên vị ngồi xuống. Khi đang định để sách vào hộp bàn thì lại thấy hộp bàn đã chật kín những hộp quà...
Chuyện này cũng không có gì lạ, người như em nhận được thư tình hay những hộp socola không có gì là quá bất ngờ cả. Thiên Chi lật từng bức thư ra, không xem cũng biết trong đó chứa bao nhiêu là tâm tư tình cảm mà người viết muốn gửi đến em rằng họ thích em đến nhường nào.
Sau khi đọc xong, em cũng cẩn thận mà xếp nó lại, bỏ vào túi đồ của mình. Còn những hộp quà thì em vẫn để ở hộp bàn, khi về định sẽ mang theo.
Đó cũng là lí do vì sao em luôn được mọi người cho biệt danh là " 3 tế ". Em có đủ kinh tế, tử tế và tinh tế. Những bức thư được em đọc xong sẽ không bao giờ nằm ở sọt rác hay bị vo đến nhăn nhúm nằm một góc nào đó, nó luôn được em cất kĩ ở một hộc tủ. Còn những món quà, nếu là bánh kẹo thì em sẽ dành thời gian mà ăn hết, còn nếu là những món đồ thủ công hay là những quà tặng như móc khóa hay thứ gì đó luôn được em giữ gìn cẩn thận.
- Thiên Chi ơi... Cậu có hiểu bài này không? - Cậu bạn ngồi cùng cậu rụt rè hỏi.
- Bài này sao... Hừm, tớ sẽ chỉ một cách chậm rãi nhất để cậu hiểu hơn nhé, bài này chúng ta sẽ...
- Cái thằng kia! - Giọng nói chua chát nào đó phải làm cậu ngước mắt lên, không ai xa lạ, là đội trưởng đội cổ vũ đây mà?
- Chị tìm tôi có việc gì? - Giọng nói không lên không xuống, không ai đoán được hiện tại Thiên Chi đang nghĩ gì nhưng chắc chắn rằng gan cô gái kia rất to...
- Mày còn dám hỏi tao? Có phải mày cố tình để anh Nam chú ý đến mày xong rồi lựa thời cơ cướp anh ấy khỏi tay tao chứ gì? Thằng k.h.ố.n n.ạ.n! Hôm nay tao không xé xác mày ra thì không còn là tao nữa! - Con ả tiến tới định nắm tóc cậu, nhưng điều bất ngờ là Thiên Chi lại cười, còn khoanh tay đứng nhìn con ả làm trò cười.
- Cố tình để anh Nam chú ý hả? Tôi thấy ngược lại mới đúng, cô về hỏi người yêu của cô có phải là muốn gây sự chú ý với tôi không kia kìa, đầu năm lại đến phòng hội trường gây sự, hạ một bậc hạnh kiểm có lẽ vẫn là quá nhẹ, chị gái nhỉ?
- Mày... mày. - Con ả nhất thời không biết nói gì, chôn chân tại chỗ nhìn Thiên Chi.
- Ơ nhưng tôi đâu có nghe đội trưởng đội bóng rổ có người yêu đâu? - Một cô bạn trong lớp nói lớn.
- Đúng đó, hay là chị gái đây ảo tưởng vậy? Nhận được một ít sự quan tâm lại cho rằng người ta thích mình hả, haha nực cười quá. - Cô bạn kế bên cũng thêm dầu vào lửa.
- Mấy con kia! Tao nói cho chúng mày biết, tao và anh Nam đang yêu nhau chỉ là do tao không muốn công khai thôi. Hôm nay chúng mày cũng biết rồi đấy. Còn mày, khôn hồn thì đừng có lại gần anh Nam!
- Hoài Thu! Cô quậy đủ chưa hả? - Hồ Nam đi tới, mắt hừng hực lửa giận.