Chương 72: Không Khác Gì Tội Nhân Bị Giam Lỏng
Hạ Trì gần hai tháng vừa qua không được chạm vào Bách Thời nên bức bối vô cùng, việc hắn qua đêm liên tục với Hà Tiểu Châu cũng chỉ vì nhu cầu cơ thể mà thôi, chứ thực sự hắn cũng không có tình cảm hay xao xuyến gì với cô ta. Hiện giờ, Bách Thời đã nằm gọn trong tầm tay hắn, hắn cơ bản là không nhịn nổi mà mãnh liệt tàn phá. Sau khi khiến Bách Thời khốn khổ van xin ở nhà bếp, Hạ Trì tiếp tục kéo Bách Thời ra phòng khách, sau đó nằm đè lên đối tượng ở ghế sô pha, tiếp tục giải tỏa. Nguyên một đêm, Hạ Trì như một cái máy giã gạo bị chạm mạch, cứ giã mãi giã mãi không biết mệt là gì. Còn Bách Thời, cậu kiệt sức đến mức ngất xỉu rồi tỉnh lại đến ba bốn lần. Đến khi Bách Thời tỉnh lại thì đã là bốn giờ chiều của ngày hôm sau. Toàn thân cậu uể oải, hình như tất cả các bộ phận trên cơ thể cậu hoàn toàn không còn là của cậu nữa rồi. Cảm giác giống như bị liệt, muốn cử động mà cử động cũng không xong. Tay chân lại bị trói rồi còn đâu. Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, người chăm sóc cậu đã tới. Người này đang bưng một khay cháo trên tay. "Ăn đi, cho lấy lại sức. Nhìn cậu là tôi đủ hiểu, hôm qua rất kịch tính phải không?" Bách Thời không chút vui vẻ, xoay mặt đi: "Không ăn, cậu mang ra ngoài đi." "Hạ Trì nói nếu cậu không ăn thì tôi sẽ là người gánh hậu quả. Cậu làm ơn đừng làm ảnh hưởng tới tôi được không? Tôi chỉ được thuê tới đây để chăm sóc cậu thôi mà, đừng gây khó dễ cho tôi chứ." Bách Thời suy tư giây lát, thử thương thảo: "Cậu được Hạ Trì thuê?" "Ừm." "Bao nhiêu tiền?" "Rất nhiều." "Vậy nếu như tôi nói, tôi có thể cho cậu nhiều hơn, nhưng với một điều kiện là cậu giúp tôi rời khỏi chỗ này, cậu thấy thế nào?" "Dù cậu có cho tôi số tiền lớn đến mức có thể mua mười căn biệt thự thì tôi cũng không thể để cậu đi. Vì nếu làm vậy, có khi tôi sẽ không còn cái mạng để sống như ông hoàng với số tiềm cậu cho tôi được." Bách Thời biết người này chỉ đang cường điệu lên mà thôi, cậu hiểu rõ Hạ Trì sẽ không dám giết người đâu, nhưng mà thay vì giết người, Hạ Trì có thể khiến cuộc sống người đó khốn đốn đến đường cùng thì hoàn toàn có thể. Bách Thời thở dài: "Cởi trói cho tôi đi, tôi mới ăn được chứ." "Không, tôi đút cho cậu." "Hả?" "Cởi trói cho cậu để cậu chạy trốn à. Tôi không ngu đâu nhé." Bách Thời cười khổ, với trạng thái cơ thể của cậu lúc này thì việc ngồi dậy còn khó khăn thì nói chi là chạy trốn kia chứ. Mà thôi đi, cậu lười phải đôi co. "Vậy nhờ cậu đỡ tôi ngồi dậy, cái này thì được đúng chứ." Bách Thời nói. Nghe vậy, người chăm sóc Bách Thời gật đầu, đi tới đỡ Bách Thời ngồi dậy, để cậu dựa vào thành giường, sau đó đút cậu từng muỗng cháo. "Cậu tên gì?" Bách Thời hỏi: "Biết để tiện gọi." "Gọi tôi là Andy." "Đây không phải tên thật của cậu!" "Đâu là tên thường gọi của tôi, còn tên thật cậu không cần biết đâu." "Cần gì mà phải che giấu thân phận ghê vậy?" "Cậu nhiều chuyện quá, ăn mau đi." Andy đút Bách Thời nhanh hơn. Ăn xong, Bách Thời lại lăn ra ngủ. Andy hỏi: "Sao không đi tắm đi, ngủ cả ngày rồi?" "Giờ tôi mệt lắm, tối tôi tắm." "Tôi quên báo cậu thông tin này." "Tin gì?" Bách Thời ngờ vực chau mày hỏi. "Hạ Trì nói rằng nếu lúc cậu ta về mà cậu vẫn chưa tắm thì cậu ta sẽ tắm cho cậu." "Hả?" Bách Thời lại há hốc mồm vì cái tin giật gân khiến cậu điên máu này. "Tôi có ý tốt nên mới nhắc cậu mau đi tắm. Đợi lát nữa Hạ Trì về đến thì lại cực cho cậu." Bách Thời hơi ngượng ngùng và xấu hổ khi Andy biết được những gì Hạ Trì làm với mình. Mà thôi đi, Bách Thời tạm thời bỏ qua, nhờ Andy dìu mình vào nhà tắm. Trong quá trình tắm táp, Bách Thời đau eo cực kỳ, mỗi lần cử động là nó lại nhói lên, còn chưa nói, chỗ đó phía sau của cậu, khó chịu đến cùng cực. Lúc Bách Thời tắm xong thì cũng đúng lúc Hạ Trì đã về đến. Andy chạy vào hối thúc Bách Thời, khi Hạ Trì mở cửa phòng bước vào thì Bách Thời cũng vừa vặn mặc đồ xong và bước ra khỏi nhà tắm. Bách Thời thầm nghĩ: "May mắn quá đi mất, ông trời vẫn còn thương mình." Trong bệnh viện, Thế Sinh mở mắt tỉnh dậy. Lê Học ở dưới sàn đang tập hít đất thì nghe tiếng nói của Thế Sinh: "Này mập ú." Lê Học đứng dậy mừng rỡ: "Ôi lạy hồn bạn hiền, cậu tỉnh lại rồi. Để tôi đi gọi anh cậu." Một phút sau, anh trai Thế Sinh chạy vào, khám lại tổng quát cho Thế Sinh, khám xong thì vội nói: "Tạm thời ổn rồi, nhưng đừng có chủ quan mà đi làm loạn nữa đấy." "Em có làm loạn bao giờ?!" "Ừ thì không làm loạn, mà chì đánh nhau với người ta thôi." "Trong lúc em bất tỉnh, có chuyện gì nóng không?" "Có." "Chuyện?" "Gia đình của thằng nhóc đánh em đến nói chuyện với ba mẹ và đưa tiền bồi thường." "Rồi?" "Ba mẹ không đồng ý, mẹ nói thằng nhóc Hạ Trì đó phải đến đây quỳ xuống xin lỗi em." Thế Sinh cười khẩy: "Thương thảo không thành công chứ gì. Cái tên Hạ Trì đó mà chịu đến xin lỗi thì em đi bằng đầu. Anh à, nói với ba mẹ nhận tiền đi. Em không cần thằng đó xin lỗi." "Em thật sự muốn tiền? Nhà mình chưa đủ giàu à?" "Em muốn dùng tiền đó giúp Vĩnh Kiệt. Vĩnh Kiệt cũng khá giả gì anh biết mà." Lê Học giơ ngón cái: "Ý tưởng này hay vãi linh hồn." Anh trai Thế Sinh nói: "Được rồi, để anh nói chuyện với ba mẹ về nguyện vọng của em. Nói chuyện với Lê Học đi, anh đi trước." Anh Thế Sinh vừa đi, Thế Sinh liền nhìn Lê Học từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên: "Sao nhìn cậu khác quá vậy? Tôi bất tỉnh mới có vài ngày thôi không phải sao?" "Tôi mới giảm được hai ký đấy." Lê Học giờ ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình chữ V đưa lên cằm: "Đỉnh không?" "Cậu thật sự giảm cân á?" Thế Sinh chấm động tâm hồn: "Bộ cậu nghĩ Lý Khải sẽ quay lại để xem thành quả giảm cân của cậu thật ư?" "Vậy là cậu không biết rồi, anh Lý Khải là người rất coi trọng lời hứa, tôi là fan hâm mộ anh ấy lâu lắm rồi đấy, chắc chắn anh ấy sẽ trở lại để gặp tôi." Thế Sinh lắc đầu bó tay vì sự mê muội đến quáng gà của Lê Học. "Nhưng mà nói thất nhé." Lê Học lại nói: "Nếu như Lý Khải anh ấy không quay lại, tôi vẫn sẽ cố gắng thay đổi ngoại hình. Dạo gần đây tôi thấy mệt với cái thân hình mập mạp này rồi. Với lại, biết đâu giảm cân xong tôi có người yêu thì sao? Ôi giời, thời tới cản không kịp." Thế Sinh cười nhẹ, sau đó phát hiện: "Vĩnh Kiệt đâu?" "À, tôi quên nói, Vĩnh Kiệt dạo này không đi học, tôi gọi cũng không được, hôm bữa Trục Kha còn gọi cho tôi hỏi Vĩnh Kiệt đang ở đâu nữa. Cậu nghĩ sao?" "Hạ Trì." Lê Học búng tay: "Chuẩn luôn, tôi cũng nghĩ như cậu. Vậy giờ phải làm sao đây?" "Hạ Trì dạo này có đi học không?" "Có, đi rất đều đặn, chỉ có Vĩnh Kiệt là vắng mặt thôi." "Thế này đi, ngày mai lúc tan trường, cậu ra khỏi lớp sớm chút, sau đó chạy sang lớp Hạ Trì để theo dõi hắn. Xem hắn đi đâu, làm gì, chắc chắn sẽ lòi ra Vĩnh Kiệt đang ở đâu thôi. Chờ khi nào tôi xuất viên tôi sẽ theo dõi chung với cậu." "Không thành vấn đề." "Nhưng mà phải cẩn thận, đừng có để Hạ Trì phát hiện. Tôi không muốn lúc tôi xuất viện thì tới phiên cậu nhập viện đâu mập ú à." "Yên tâm, tôi sẽ thận trọng mà." Lê Học tự tin ngời ngời: "Mà quên nữa, bây giờ cậu gọi tôi là mập ú thì đươc nhưng sau này tôi mà ốm đẹp trai rồi thì cấm cậu gọi như thế." "Phải chờ xem cậu có làm được không cái đã. Cậu hiện tại ít nhất cũng phải chín chục ký, đợi giảm được mười ký chắc cũng phải một năm đấy." "Cậu cứ chờ đi, tôi sẽ giảm mười ký trong vòng hai tháng cho cậu coi. Lúc đó đừng có mà lé mắt."