Chương : 25
Edit: Hyukie Lee
Chỉ một chữ, nhưng hướng gió phía dưới đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn là nhàn ngôn vô ngữ châm chọc Trần Tố, tất cả đều dừng công kích, thậm chí còn có người giả lả: “Chuyện này Trần Tố rất vô tội, bị oan nửa năm thật đáng thương.”
“Đúng vậy, bỗng nhiên bị hiểu lầm là trộm đồ trước mặt nhiều người như vậy, ngẫm lại đã thấy đáng sợ.”
“May mà chân tướng rõ ràng.”
“Người vứt ba lô này cũng thật quá đáng, biết rõ mọi chuyện lại không nói ra.
Phía dưới đều chuyển hướng gió qua Triệu Hạo Viễn.
Hạ Thâm đưa di động qua cho Kiều Thiều: “Không sao rồi.”
Lòng Kiều Thiều đang nóng như lửa đốt, vừa nghĩ đến cảm giác của Trần Tố khi nhìn đến những bình luận này, y cảm thấy như mình bị đâm một dao.
Sao phải khi dễ Trần Tố như vậy, sao lại đem những lời ác ý buồn nôn như vậy đổ lên một người bạn học của mình.
Cậu ta làm sai điều gì sao? Rõ ràng là không có làm gì.
Kiều Thiều vừa tức vừa hận, trong lòng như bị nghẹn một khối băng, lạnh đến run cả người..
Căn bản Kiều Thiều không nghe Hạ Thâm nói gì, mãi đến khi xem lại những dòng bình luận lần thứ hai mới nhận ra một chữ lời ít ý nhiều của Hạ Thâm…
Trong phút chốc, từng trận gió xuân thổi qua man mát cõi lòng.
Băng tuyết hòa tan, nước chảy ra nhuộm đẫm tâm hồn.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đợi lát nữa tôi kêu admin thanh lý một chút.” Hạ Thâm nói với Kiều Thiều.
Kiều Thiều lấy tinh thần lại, y nói: “Không thể làm vậy được!”
Y đổi qua tài khoản của mình, đổi nick name thành “Kiều Thiều năm nhất ban nhất” xong liền trả lời từng cái bình luận ác ý.
Không ăn kẹo que: Đi lụm thùng rác, có thấy tởm hôn dị chời.
Kiều Thiều năm nhất ban nhất trả lời Không ăn kẹo que: Người nói lời này còn tởm hơn.
Không yêu mập mờ: Tui thấy Trần Tố đúng là không bình thường, im im lập dị, vậy mà còn đi lụm rác.
Kiều Thiều năm nhất ban nhất: Cậu ta bình thường hơn cái quý danh rác rưởi này nhiều!
Duyệt Duyệt Âu Ba: Video này có thể chứng minh điều gì, cậu ta không trộm cái ba lô này là thật, nhưng ai mà biết có trộm mấy thứ khác hay không, dù sao cũng nghèo muốn chết…
Kiều Thiều năm nhất ban nhất trả lời Duyệt Duyệt Âu Ba: Có bằng chứng thì nói, không có thì câm mõm! Vu hãm chơi vui lắm sao, tôi cho cậu biết đây là phạm pháp!
…
…
Sau phần bình luận mà Hạ Thâm đã trả lời, Kiều Thiều cũng trả lời thêm, nội dung giống nhau, chỉ nhiều thêm ba dấu chấm than — Cút!!!
Một loạt hành động này Hạ Thâm đều thu vào mắt, ý cười càng lúc càng dày, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, vỗ vỗ đầu tên nhóc mấy cái: “Thôi, đè quá không đau tay sao?”
Kiều Thiều quay đầu nhìn hắn: “Tôi nói một nùi vậy mà còn không bằng một chữ của cậu.”
Đây là tình hình thực tế, nếu không có chữ cút của Hạ Thâm, có lẽ bây giờ Kiều Thiều còn bị một đống người tấn công, thậm chí có thể làm một Trần Tố thứ hai.
Nhưng bọn họ không dám chọc Hạ Thâm, hắn không phải học sinh bình thường có thể bị khi dễ.
Bắt nạt kẻ yếu, ở đâu cũng vậy.
“Nếu không phải do cậu.” Hạ Thâm nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không để ý Trần Tố.”
Kiều Thiều ngẩn ra.
Hạ Thâm lấy lại điện thoại từ trong tay y: “Đi, đi xem cậu có hy vọng làm chân què thiếu hiệp hay không.”
Kiều Thiều đứng lên, buồn thanh gọi hắn: “Hạ Thâm.”
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều: “Cảm ơn.”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, trong con ngươi luôn lãnh đạm biếng nhác xuất hiện đường cong rõ ràng, hắn nói: “Tôi nói rồi, nếu không phải cậu, tôi không làm gì hết, cho nên đừng nói cảm ơn.”
Nếu Kiều Thiều không quan tâm Trần Tố, nếu Kiều Thiều không cố ý muốn tìm chân tướng, nếu Kiều Thiều không tin tưởng bằng hữu, căn bản hắn sẽ không để ý đến những chuyện này.
— Xem thường cũng là một loại bạo lực lạnh.
Sau khi lấy hình đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ tỏ vẻ: “Nhóc con không sao, về nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị thương là được rồi.”
Hạ Thâm hỏi: “Có cần kê đơn thuốc không ạ?”
Bác sĩ nói: “Nếu vẫn chưa có thuốc thì lấy thuốc xịt với thuốc mỡ là được.”
Kiều Thiều vội vàng nói: “Có, vẫn chưa dùng hết ạ.”
Hạ Thâm còn nói thêm mấy tên thuốc, thậm chí còn nói ra tên nhãn hiệu và công ty.
Kiều Thiều nghe đến sửng sốt, y cũng biết mấy loại thuốc, còn dùng rất nhiều, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ tên, mà người này…
Hạ Thâm lại hỏi bác sĩ: “Dùng mấy loại này có được không ạ? Nếu bệnh viện có thuốc thích hợp hơn thì có thể đổi.”
Bác sĩ cười nói: “Thôi, dành thời gian mát xa, đừng để bị thương là ổn rồi, năng lực tự lành của lớp trẻ rất mạnh.”
Hạ Thâm đồng ý.
Hai người ra cửa, Kiều Thiều kinh ngạc nói: “Cậu nhớ hơi rõ rồi đó.”
Hạ Thâm liếc y một cái.
Kiều Thiều nói tiếp câu sau dùm hắn : “Rồi rồi rồi, ngài xem một lần là nhớ !”
Ai ngờ Hạ Thâm lại nói : “Chẳng lẽ cậu không nên nói là tôi quan tâm cậu cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy hả?”
Kiều Thiều yên lặng hai giây, hỏi hắn : “Cho nên cậu thật sự xem rồi là không quên ?”
Hạ Thâm nói : “Tôi rất quan tâm cậu.”
Kiều Thiều : “Quên hay không quên ?”
Hạ Thâm : “Quan tâm cậu.”
Kiều Thiều phá công trước, y cười cong cong đôi mắt : “Rồi, cậu quan tâm tôi, tôi biết rồi, không sao, dù cậu có nhìn qua quên liền tôi cũng không chê đâu.”
Nổ, nổ tiếp đi, coi khoác lác được bao lâu !
Căn bản Kiều Thiều không tin chuyện hắn xem qua là nhớ, cho nên y rất cảm động.
Hạ Thâm là quan tâm y thật, nếu không sao có thể nhớ kỹ tên thuốc và công dụng?
Khóe miệng Hạ Thâm cũng cong lên : “Đương nhiên là quan tâm rồi, dù sao cũng là thằng con mình nuôi.”
Kiều Thiều : “???”
Hạ Thâm lại xoa xoa đầu y : “Ngoan, về bôi thuốc cho cưng nha.”
Kiều Thiều dựng lông : “Tôi coi cậu như huynh đệ, mà cậu lại muốn…”
Hạ Thâm đánh gãy : “Muốn cái gì.”
Kiều Thiều nói : “Muốn làm ba tôi ?!”
“A.” Hạ Thâm bình tĩnh nói : “Còn tưởng cậu sẽ nói tôi muốn đè cậu.”
Vẻ mặt Kiều Thiều như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Khụ…” Hạ Thâm thanh thanh cổ họng: “Ai kêu cậu nói có thâm ý quá làm chi.”
Kiều Thiều khiếp sợ : “Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì ?”
“Chứa cái gì ? Chắc là…” Hạ Thâm trầm ngâm : “Sao trời đại dương.”
Kiều Thiều : “…”
Thua, y thua rồi, đời này cũng đừng hòng thắng nổi “Thiên tài” như Hạ Thâm !
Về trường, Kiều Thiều mò lấy di động, nhịn không được lại vào video xem lần nữa.
Bình luận bên dưới đã bị xóa hơn phân nửa, chỉ chừa lại những phần tương đối khách quan bình thường.
Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra, đưa điện thoại qua cho Hạ Thâm : “Tại sao mọi người lại có ác ý với Trần Tố như thế.”
Sự thật luôn khiến lòng người lạnh ngắt, tuy nói có người này người kia, nhưng thành kiến của mọi người đối với Trần Tố cũng quá nặng.
Học sinh nghèo chỗ nào không có, tại sao cứ luôn nhằm vào Trần Tố ?
Thậm chí sau khi công bố video không nhìn vào chân tướng mà còn lấy rác rưởi nhục nhã nhau.
Hạ Thâm nói : “Lập dị lạc đàn, cố tình sao thành tích lại quá tốt, bản thân cũng tương đối khiến người chú ý. »
Học sinh trung học thì sao ? Đến nhà trẻ cũng là một xã hội thu nhỏ.
Trần Tố giao tiếp không tốt, còn né tránh, mọi người tới gần cũng không biết xử lý thế nào.
Hơn nữa thành tích cậu ta lại tốt, xuất sắc các môn, giáo viên thường xuyên khích lệ, trong lòng các bạn học luôn có chút ai oán.
Nếu không có khuyết điểm là sẽ hoàn hảo, nhưng trong lòng mọi người luôn có cây gai.
Trùng hợp sao còn bị hiểu lầm trộm đồ trước mặt mọi người…
Đố kỵ, cười cợt, châm chọc, các loại biểu tình giao tạp một chỗ, bùng lên lửa cháy.
Người luôn dễ bị kích động, mới đầu chỉ là vài người, sau đó là rất nhiều người.
Không phải tất cả mọi người đều ganh ghét Trần Tố, mà là đại đa số bị cuốn theo, xem cậu là người xấu không có nhân phẩm.
Tâm tình Kiều Thiều rất phức tạp: “Trần Tố đứng thứ ba đã bị như vậy, chẳng lẽ đứng đầu còn thảm hơn?”
Hạ Thâm dừng lại: “Người này á hả, thật ra vẫn tốt.”
Đến nay Kiều Thiều vẫn chưa biết người đứng đầu khối là ai, mà y cũng lười hỏi, thứ nhất là có một học bá Trần Tố làm mục tiêu cũng đủ rồi, thứ hai là chắc cùng bàn cũng không biết người đứng nhất là ai, hỏi cũng như không.
“Sao?” Thật ra Kiều Thiều vẫn rất thích nghe Hạ Thâm nói mấy lời đứng đắn.
Đáng tiếc cái tên này chỉ đứng đắn đúng ba giây đồng hồ: “Thần và người không giống nhau, người chỉ biết ghen tị người, không ghen tị thần, vì chênh lệch quá lớn.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm lại giải thích: “Đương nhiên tôi không cho rằng mình là thần, nhưng có vẻ bọn họ đều cho là như vậy.”
Kiều Thiều: “…”
Rồi rồi, khoác lác đứng đầu toàn khối lại bắt đầu nổ bùm bùm bùm!
Khi bọn họ vào phòng, tiết tự học buổi tối đầu tiên đã bắt đầu.
Lúc đi ngang qua, Kiều Thiều lặng lẽ liếc Trần Tố một cái.
Sau lưng Trần Tố ưỡn thẳng tắp, đang làm một tờ đề, nhận ra tầm mắt của Kiều Thiều, thoáng quay đầu.
Mà Kiều Thiều đã về chỗ ngồi của mình.
Tự học buổi tối vẫn phải đến, vì lát nữa giáo viên sẽ tới, Kiều Thiều cũng không miên man suy nghĩ, nghiêm túc học bài.
Sau khi tan học, Hạ Thâm để bút trong tay xuống, nói với Kiều Thiều: “Thiếu hiệp, nên bôi thuốc…”
Hắn còn chưa nói xong, thấy Trần Tố đã đi đến.
Vị trí của Trần Tố ở tuốt phía trước, cơ hồ chưa bao giờ đi đến cuối lớp.
Mà bây giờ cậu lại đi tới trước mặt Kiều Thiều, dùng sức khom người: “Cảm ơn!”
Kiều Thiều trợn to mắt.
Trần Tố lại nói với Hạ Thâm: “Cảm ơn.”
Âm thanh không lớn, nhưng hai chữ này như nặng ngàn cân, chứa đầy cảm kích cùng biết ơn sâu nặng.
Kiều Thiều vội vàng nói: “Không có gì, cậu không cần như vậy…”
Lúc này, Tống Nhất Hủ bàn trên quay xuống, ấp úng mở miệng: “Trần Tố, cho tới nay, xin lỗi.”
Hắn đang ngồi, cúi đầu, tay nắm lưng ghế, tư thế rất không tự nhiên.
Trần Tố ngây ngẩn cả người.
Giải Khải ngồi ở cuối dãy phía tây cũng đi tới, nói: “Xin lỗi nha Trần Tố.”
Hắn nói còn không tự nhiên hơn, nhưng lại rất nghiêm túc.
Kiều Thiều kích động nắm chặt thứ trong tay.
Tống Nhất Hủ và Giải Khải đều xin lỗi Trần Tố!
Lúc tổng vệ sinh hôm qua, hai người này còn nói xấu sau lưng.
Mà bây giờ…
Bọn họ đã xem video, đã biết ngọn nguồn câu chuyện!
Tầm mắt Giải Khải né tránh, người đô con nhất lớp bây giờ lại yếu yếu đuối đuối, hắn nói: “Sao cậu không giải thích? Lụm đồ thì sao mà trách được, hơn nữa cũng có gì đâu, cậu học giỏi vậy sau này chắc chắn sẽ thành công.”
Một câu nói khiến Trần Tố chảy xuống hai hàng nước mắt.
Hiểu lầm và xa lánh nửa năm cũng không khiến cậu rơi một giọt lệ.
Nhưng giờ khắc này, khi cậu chủ động bước ra một bước, khi các bạn thử chấp nhận mình, tất cả chua xót bị đè sâu nơi đáy lòng đều tràn ra.
Tống Nhất Hủ cũng nói: “Tình huống gia đình không tốt cũng không sao, cậu cố gắng như vậy, thành tích lại tốt nữa, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ.”
Nước mắt Trần Tố đã hoàn toàn không ngừng được.
Kiều Thiều lui lại phía sau nhường chỗ cho Trần Tố, kề sát Hạ Thâm.
Nhìn Trần Tố khóc bù lu bù loa, y biết, Trần Tố đã hoàn toàn giải phóng.
Chỉ một chữ, nhưng hướng gió phía dưới đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn là nhàn ngôn vô ngữ châm chọc Trần Tố, tất cả đều dừng công kích, thậm chí còn có người giả lả: “Chuyện này Trần Tố rất vô tội, bị oan nửa năm thật đáng thương.”
“Đúng vậy, bỗng nhiên bị hiểu lầm là trộm đồ trước mặt nhiều người như vậy, ngẫm lại đã thấy đáng sợ.”
“May mà chân tướng rõ ràng.”
“Người vứt ba lô này cũng thật quá đáng, biết rõ mọi chuyện lại không nói ra.
Phía dưới đều chuyển hướng gió qua Triệu Hạo Viễn.
Hạ Thâm đưa di động qua cho Kiều Thiều: “Không sao rồi.”
Lòng Kiều Thiều đang nóng như lửa đốt, vừa nghĩ đến cảm giác của Trần Tố khi nhìn đến những bình luận này, y cảm thấy như mình bị đâm một dao.
Sao phải khi dễ Trần Tố như vậy, sao lại đem những lời ác ý buồn nôn như vậy đổ lên một người bạn học của mình.
Cậu ta làm sai điều gì sao? Rõ ràng là không có làm gì.
Kiều Thiều vừa tức vừa hận, trong lòng như bị nghẹn một khối băng, lạnh đến run cả người..
Căn bản Kiều Thiều không nghe Hạ Thâm nói gì, mãi đến khi xem lại những dòng bình luận lần thứ hai mới nhận ra một chữ lời ít ý nhiều của Hạ Thâm…
Trong phút chốc, từng trận gió xuân thổi qua man mát cõi lòng.
Băng tuyết hòa tan, nước chảy ra nhuộm đẫm tâm hồn.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đợi lát nữa tôi kêu admin thanh lý một chút.” Hạ Thâm nói với Kiều Thiều.
Kiều Thiều lấy tinh thần lại, y nói: “Không thể làm vậy được!”
Y đổi qua tài khoản của mình, đổi nick name thành “Kiều Thiều năm nhất ban nhất” xong liền trả lời từng cái bình luận ác ý.
Không ăn kẹo que: Đi lụm thùng rác, có thấy tởm hôn dị chời.
Kiều Thiều năm nhất ban nhất trả lời Không ăn kẹo que: Người nói lời này còn tởm hơn.
Không yêu mập mờ: Tui thấy Trần Tố đúng là không bình thường, im im lập dị, vậy mà còn đi lụm rác.
Kiều Thiều năm nhất ban nhất: Cậu ta bình thường hơn cái quý danh rác rưởi này nhiều!
Duyệt Duyệt Âu Ba: Video này có thể chứng minh điều gì, cậu ta không trộm cái ba lô này là thật, nhưng ai mà biết có trộm mấy thứ khác hay không, dù sao cũng nghèo muốn chết…
Kiều Thiều năm nhất ban nhất trả lời Duyệt Duyệt Âu Ba: Có bằng chứng thì nói, không có thì câm mõm! Vu hãm chơi vui lắm sao, tôi cho cậu biết đây là phạm pháp!
…
…
Sau phần bình luận mà Hạ Thâm đã trả lời, Kiều Thiều cũng trả lời thêm, nội dung giống nhau, chỉ nhiều thêm ba dấu chấm than — Cút!!!
Một loạt hành động này Hạ Thâm đều thu vào mắt, ý cười càng lúc càng dày, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, vỗ vỗ đầu tên nhóc mấy cái: “Thôi, đè quá không đau tay sao?”
Kiều Thiều quay đầu nhìn hắn: “Tôi nói một nùi vậy mà còn không bằng một chữ của cậu.”
Đây là tình hình thực tế, nếu không có chữ cút của Hạ Thâm, có lẽ bây giờ Kiều Thiều còn bị một đống người tấn công, thậm chí có thể làm một Trần Tố thứ hai.
Nhưng bọn họ không dám chọc Hạ Thâm, hắn không phải học sinh bình thường có thể bị khi dễ.
Bắt nạt kẻ yếu, ở đâu cũng vậy.
“Nếu không phải do cậu.” Hạ Thâm nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không để ý Trần Tố.”
Kiều Thiều ngẩn ra.
Hạ Thâm lấy lại điện thoại từ trong tay y: “Đi, đi xem cậu có hy vọng làm chân què thiếu hiệp hay không.”
Kiều Thiều đứng lên, buồn thanh gọi hắn: “Hạ Thâm.”
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều: “Cảm ơn.”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, trong con ngươi luôn lãnh đạm biếng nhác xuất hiện đường cong rõ ràng, hắn nói: “Tôi nói rồi, nếu không phải cậu, tôi không làm gì hết, cho nên đừng nói cảm ơn.”
Nếu Kiều Thiều không quan tâm Trần Tố, nếu Kiều Thiều không cố ý muốn tìm chân tướng, nếu Kiều Thiều không tin tưởng bằng hữu, căn bản hắn sẽ không để ý đến những chuyện này.
— Xem thường cũng là một loại bạo lực lạnh.
Sau khi lấy hình đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ tỏ vẻ: “Nhóc con không sao, về nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị thương là được rồi.”
Hạ Thâm hỏi: “Có cần kê đơn thuốc không ạ?”
Bác sĩ nói: “Nếu vẫn chưa có thuốc thì lấy thuốc xịt với thuốc mỡ là được.”
Kiều Thiều vội vàng nói: “Có, vẫn chưa dùng hết ạ.”
Hạ Thâm còn nói thêm mấy tên thuốc, thậm chí còn nói ra tên nhãn hiệu và công ty.
Kiều Thiều nghe đến sửng sốt, y cũng biết mấy loại thuốc, còn dùng rất nhiều, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ tên, mà người này…
Hạ Thâm lại hỏi bác sĩ: “Dùng mấy loại này có được không ạ? Nếu bệnh viện có thuốc thích hợp hơn thì có thể đổi.”
Bác sĩ cười nói: “Thôi, dành thời gian mát xa, đừng để bị thương là ổn rồi, năng lực tự lành của lớp trẻ rất mạnh.”
Hạ Thâm đồng ý.
Hai người ra cửa, Kiều Thiều kinh ngạc nói: “Cậu nhớ hơi rõ rồi đó.”
Hạ Thâm liếc y một cái.
Kiều Thiều nói tiếp câu sau dùm hắn : “Rồi rồi rồi, ngài xem một lần là nhớ !”
Ai ngờ Hạ Thâm lại nói : “Chẳng lẽ cậu không nên nói là tôi quan tâm cậu cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy hả?”
Kiều Thiều yên lặng hai giây, hỏi hắn : “Cho nên cậu thật sự xem rồi là không quên ?”
Hạ Thâm nói : “Tôi rất quan tâm cậu.”
Kiều Thiều : “Quên hay không quên ?”
Hạ Thâm : “Quan tâm cậu.”
Kiều Thiều phá công trước, y cười cong cong đôi mắt : “Rồi, cậu quan tâm tôi, tôi biết rồi, không sao, dù cậu có nhìn qua quên liền tôi cũng không chê đâu.”
Nổ, nổ tiếp đi, coi khoác lác được bao lâu !
Căn bản Kiều Thiều không tin chuyện hắn xem qua là nhớ, cho nên y rất cảm động.
Hạ Thâm là quan tâm y thật, nếu không sao có thể nhớ kỹ tên thuốc và công dụng?
Khóe miệng Hạ Thâm cũng cong lên : “Đương nhiên là quan tâm rồi, dù sao cũng là thằng con mình nuôi.”
Kiều Thiều : “???”
Hạ Thâm lại xoa xoa đầu y : “Ngoan, về bôi thuốc cho cưng nha.”
Kiều Thiều dựng lông : “Tôi coi cậu như huynh đệ, mà cậu lại muốn…”
Hạ Thâm đánh gãy : “Muốn cái gì.”
Kiều Thiều nói : “Muốn làm ba tôi ?!”
“A.” Hạ Thâm bình tĩnh nói : “Còn tưởng cậu sẽ nói tôi muốn đè cậu.”
Vẻ mặt Kiều Thiều như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Khụ…” Hạ Thâm thanh thanh cổ họng: “Ai kêu cậu nói có thâm ý quá làm chi.”
Kiều Thiều khiếp sợ : “Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì ?”
“Chứa cái gì ? Chắc là…” Hạ Thâm trầm ngâm : “Sao trời đại dương.”
Kiều Thiều : “…”
Thua, y thua rồi, đời này cũng đừng hòng thắng nổi “Thiên tài” như Hạ Thâm !
Về trường, Kiều Thiều mò lấy di động, nhịn không được lại vào video xem lần nữa.
Bình luận bên dưới đã bị xóa hơn phân nửa, chỉ chừa lại những phần tương đối khách quan bình thường.
Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra, đưa điện thoại qua cho Hạ Thâm : “Tại sao mọi người lại có ác ý với Trần Tố như thế.”
Sự thật luôn khiến lòng người lạnh ngắt, tuy nói có người này người kia, nhưng thành kiến của mọi người đối với Trần Tố cũng quá nặng.
Học sinh nghèo chỗ nào không có, tại sao cứ luôn nhằm vào Trần Tố ?
Thậm chí sau khi công bố video không nhìn vào chân tướng mà còn lấy rác rưởi nhục nhã nhau.
Hạ Thâm nói : “Lập dị lạc đàn, cố tình sao thành tích lại quá tốt, bản thân cũng tương đối khiến người chú ý. »
Học sinh trung học thì sao ? Đến nhà trẻ cũng là một xã hội thu nhỏ.
Trần Tố giao tiếp không tốt, còn né tránh, mọi người tới gần cũng không biết xử lý thế nào.
Hơn nữa thành tích cậu ta lại tốt, xuất sắc các môn, giáo viên thường xuyên khích lệ, trong lòng các bạn học luôn có chút ai oán.
Nếu không có khuyết điểm là sẽ hoàn hảo, nhưng trong lòng mọi người luôn có cây gai.
Trùng hợp sao còn bị hiểu lầm trộm đồ trước mặt mọi người…
Đố kỵ, cười cợt, châm chọc, các loại biểu tình giao tạp một chỗ, bùng lên lửa cháy.
Người luôn dễ bị kích động, mới đầu chỉ là vài người, sau đó là rất nhiều người.
Không phải tất cả mọi người đều ganh ghét Trần Tố, mà là đại đa số bị cuốn theo, xem cậu là người xấu không có nhân phẩm.
Tâm tình Kiều Thiều rất phức tạp: “Trần Tố đứng thứ ba đã bị như vậy, chẳng lẽ đứng đầu còn thảm hơn?”
Hạ Thâm dừng lại: “Người này á hả, thật ra vẫn tốt.”
Đến nay Kiều Thiều vẫn chưa biết người đứng đầu khối là ai, mà y cũng lười hỏi, thứ nhất là có một học bá Trần Tố làm mục tiêu cũng đủ rồi, thứ hai là chắc cùng bàn cũng không biết người đứng nhất là ai, hỏi cũng như không.
“Sao?” Thật ra Kiều Thiều vẫn rất thích nghe Hạ Thâm nói mấy lời đứng đắn.
Đáng tiếc cái tên này chỉ đứng đắn đúng ba giây đồng hồ: “Thần và người không giống nhau, người chỉ biết ghen tị người, không ghen tị thần, vì chênh lệch quá lớn.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm lại giải thích: “Đương nhiên tôi không cho rằng mình là thần, nhưng có vẻ bọn họ đều cho là như vậy.”
Kiều Thiều: “…”
Rồi rồi, khoác lác đứng đầu toàn khối lại bắt đầu nổ bùm bùm bùm!
Khi bọn họ vào phòng, tiết tự học buổi tối đầu tiên đã bắt đầu.
Lúc đi ngang qua, Kiều Thiều lặng lẽ liếc Trần Tố một cái.
Sau lưng Trần Tố ưỡn thẳng tắp, đang làm một tờ đề, nhận ra tầm mắt của Kiều Thiều, thoáng quay đầu.
Mà Kiều Thiều đã về chỗ ngồi của mình.
Tự học buổi tối vẫn phải đến, vì lát nữa giáo viên sẽ tới, Kiều Thiều cũng không miên man suy nghĩ, nghiêm túc học bài.
Sau khi tan học, Hạ Thâm để bút trong tay xuống, nói với Kiều Thiều: “Thiếu hiệp, nên bôi thuốc…”
Hắn còn chưa nói xong, thấy Trần Tố đã đi đến.
Vị trí của Trần Tố ở tuốt phía trước, cơ hồ chưa bao giờ đi đến cuối lớp.
Mà bây giờ cậu lại đi tới trước mặt Kiều Thiều, dùng sức khom người: “Cảm ơn!”
Kiều Thiều trợn to mắt.
Trần Tố lại nói với Hạ Thâm: “Cảm ơn.”
Âm thanh không lớn, nhưng hai chữ này như nặng ngàn cân, chứa đầy cảm kích cùng biết ơn sâu nặng.
Kiều Thiều vội vàng nói: “Không có gì, cậu không cần như vậy…”
Lúc này, Tống Nhất Hủ bàn trên quay xuống, ấp úng mở miệng: “Trần Tố, cho tới nay, xin lỗi.”
Hắn đang ngồi, cúi đầu, tay nắm lưng ghế, tư thế rất không tự nhiên.
Trần Tố ngây ngẩn cả người.
Giải Khải ngồi ở cuối dãy phía tây cũng đi tới, nói: “Xin lỗi nha Trần Tố.”
Hắn nói còn không tự nhiên hơn, nhưng lại rất nghiêm túc.
Kiều Thiều kích động nắm chặt thứ trong tay.
Tống Nhất Hủ và Giải Khải đều xin lỗi Trần Tố!
Lúc tổng vệ sinh hôm qua, hai người này còn nói xấu sau lưng.
Mà bây giờ…
Bọn họ đã xem video, đã biết ngọn nguồn câu chuyện!
Tầm mắt Giải Khải né tránh, người đô con nhất lớp bây giờ lại yếu yếu đuối đuối, hắn nói: “Sao cậu không giải thích? Lụm đồ thì sao mà trách được, hơn nữa cũng có gì đâu, cậu học giỏi vậy sau này chắc chắn sẽ thành công.”
Một câu nói khiến Trần Tố chảy xuống hai hàng nước mắt.
Hiểu lầm và xa lánh nửa năm cũng không khiến cậu rơi một giọt lệ.
Nhưng giờ khắc này, khi cậu chủ động bước ra một bước, khi các bạn thử chấp nhận mình, tất cả chua xót bị đè sâu nơi đáy lòng đều tràn ra.
Tống Nhất Hủ cũng nói: “Tình huống gia đình không tốt cũng không sao, cậu cố gắng như vậy, thành tích lại tốt nữa, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ.”
Nước mắt Trần Tố đã hoàn toàn không ngừng được.
Kiều Thiều lui lại phía sau nhường chỗ cho Trần Tố, kề sát Hạ Thâm.
Nhìn Trần Tố khóc bù lu bù loa, y biết, Trần Tố đã hoàn toàn giải phóng.