Chương : 47
Edit: Hyukie Lee
Sân băng chỉ có một cái cửa vào, rất nhiều người chuẩn bị vào sân, cũng có rất nhiều người ra ngoài nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Âm thanh Hạ Thâm không thấp, thanh tuyến lại dễ nghe, vừa mở miệng ra người chung quanh liền xoẹt xoẹt nhìn qua.
Kiều Thiều: “…”
Không muốn đi qua một chút nào!
Đáng tiếc y đứng ở giữa cửa, còn không đi nữa chính là cản đường người khác.
Nếu đi qua, bản thân Kiều Thiều thật sự không muốn a!
Hay là… Kiều Thiều dùng đuôi mắt nhìn lên tay vịn, y có thể vịn…
Hạ Thâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư người kia, giữ chặt tay đối phương kéo ra giữa sân.
Kiều Thiều trợn to mắt.
Hạ Thâm đỡ thắt lưng y: “Đừng sợ.”
Kiều Thiều không sợ, nhưng mà… Y không chịu nổi mấy ánh mắt sau lưng a!!!
Hạ Thâm lại không thèm để ý, hắn nói: “Tôi buông tay nhé, cậu thử khom người về phía trước, đừng sợ, có tôi ở đây cậu không ngã được đâu.”
Một bụng định nói vì một câu hắn buông tay mà hoảng sợ nuốt vào: “A… Ê… Hạ Thâm…”
Người nào lần đầu lên sân cũng vậy, luôn cảm thấy chân mình không thuộc về mình, băng tuyết cũng vô cùng xa lạ, vừa động một cái liền ngã sấp mặt.
Hạ Thâm khẽ cười: “Đừng sợ.”
Kiều Thiều gắt gao nắm lấy tay hắn, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hạ Thâm chậm rãi kéo người rời xa tay vịn, đi tới trung tâm, Kiều Thiều không hề thấy an toàn chút nào: “Tôi thấy không được, hay đi vào đi.”
“Tôi làm tay vịn cho cậu.” Hạ Thâm nói.
Kiều Thiều trừng hắn: “Tay vịn sẽ không kéo tôi chạy!”
Hạ Thâm: “Tin tôi, sẽ không ngã đâu.”
Kiều Thiều ghét bỏ: “Tin thế nào đây? Cả ngày cứ thích nói hưu nói vượn.”
Hạ Thâm đứng trên sân băng rất ổn, tuy không có kĩ thuật huyền huyễn như Vệ Gia Vũ nhưng đáng tin như cái lan can — biết di động.
Nghe y nói như vậy, Hạ Thâm hỏi lại: “Nói hưu nói vượn cái gì cơ?”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn: “Bạn trai!”
Hạ Thâm: “Ơi.”
Kiều Thiều: “???”
Y không có gọi hắn!”
“Được lắm.” Âm thanh Vệ Gia Vũ vang lên : “Kiều Thiều mi to gan lắm.”
Lúc nãy khi đối diện với mấy tên côn đồ, Vệ Gia Vũ đã nhìn ra tên nhỏ con này rất mạnh, Dù bây giờ là lần đầu tiên trượt băng cũng không hề lo sợ đi vào nửa sân, đúng là to gan lớn mật… Hừm, là khen đó.
Vệ Gia Vũ tới gần bọn họ, làm một tư thế ngừng lại xinh đẹp, rước lấy một đống ánh mắt nhìn qua.
Kiều Thiều không dám nói lung tung với Hạ Thâm nữa, y khen Vệ Gia Vũ : “Cậu học một khóa này đúng là đáng tiền, trượt hay ghê.”
Vệ Gia Vũ nói : “Cũng không phải ai cũng trượt được như tôi.”
Kiều Thiều vui vẻ : “Có phải nên khen cậu rất có thiên phú hay không?”
Vệ Gia Vũ nhìn qua chỗ khác : “Chủ yếu là lúc trước tôi có học qua mấy điệu nhảy.”
Trượt băng nghệ thuật đúng là có chút liên quan với nhảy múa thật.
Kiều Thiều gật đầu : “Hèn chi dáng người đẹp như vậy.”
Thật ra Vệ Gia Vũ rất dễ thẹn thùng, hắn thanh thanh cổ họng : “Cho cậu xem cái này.”
Kiều Thiều cổ động : “Làm đi!”
Vệ Gia Vũ lui về phía sau một khoảng, vừa lúc âm nhạc chuyển sang một nhịp, Vệ Gia Vũ lấy trớn, làm một cú nhảy trên băng cực kì xinh đẹp.
“Waooo!” Kiều Thiều kích động vỗ tay.
Mấy người vây xem bên cạnh liên thanh khen ngợi.
Vệ Gia Vũ lướt đến : “Vẫn là không được, luyện lâu vậy cũng không vào khuôn.”
“Lợi hại lắm rồi, cậu cũng không phải vận động viên.” Kiều Thiều nói, lại nghĩ đến Hạ Thâm : “Cậu cũng đi chơi đi, tôi tự mò thử xem.”
Hạ Thâm nói : “Thôi khỏi.” xin đừng r e. u. p!!!
Kiều Thiều đùa hắn : “Hay là cậu không biết trượt, lúc nãy Vệ Gia Vũ xoay một vòng lợi hại thế mà.”
Hạ Thâm cười, hỏi lại : “Tôi buông tay, cậu làm thế nào?”
Hiện tại bọn họ đã cách vòng bảo hộ xa vạn dặm.
Kiều Thiều ngăn lại : “Tôi vịn Vệ Gia Vũ.”
“Không được.” Đột nhiên Hạ Thâm nắm chặt hai tay Kiều Thiều : “Đừng có mà mơ.”
“Này!” Kiều Thiều hoảng sợ : “Đừng đừng đừng…”
Hạ Thâm tăng nhanh tốc độ, lôi người chạy vèo vèo.
Kiều Thiều bị dọa sợ : “Chậm… Chậm thôi!”
Hạ Thâm không hề giảm tốc : “Nghiêng người về trước, thả lỏng ra.”
Thả lỏng thế nào a!
Toàn bộ cơ thể của Kiều Thiều đều cứng còng: “Không được! Hạ Thâm không được, quá nhanh, quá nhanh a!”
Nhưng mà Hạ Thâm không hề có ý chậm lại, ngược lại còn phóng nhanh hơn, nháy mắt đã tới giữa sân băng chính.
Kiều Thiều đã hoàn toàn không thể trông cậy vào cái gì nữa, chỉ có thể nắm lấy Hạ Thâm.
Hạ Thâm đổi vị trí, dắt tay người kia: “Giữ nguyên tư thế này, tôi dẫn cậu đi.”
Kiều Thiều há miệng chính là: “Không không không… Hạ Thâm!”
Y kích động đến nhắm chặt hai mắt, nhưng sau khi quen với tốc độ, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ.
Âm thanh đế giày cọ xát sân băng thật dễ nghe, trên sân vang lên một đoạn âm nhạc du dương, giọng nữ linh hoạt kì ảo tràn ngập toàn bộ không gian, âm phù mỹ lệ như phác thảo ra khung cảnh tuyết trắng thần thánh.
Kiều Thiều chậm rãi mở mắt, nhìn đến Hạ Thâm.
Tóc ngắn hắn xẹt qua bên tai, lộ ra mặt nghiêng anh tuấn, dưới tốc độ vèo vèo như chạy trốn này, tất cả đều là tùy ý thanh xuân.
Hạ Thâm nhận ra tầm mắt của người nọ, quay đầu lại: “Còn sợ không?”
Kiều Thiều ngơ ngác: “Không.”
Hạ Thâm lại hỏi: “Chơi vui chứ?”
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, khóe miệng cong lên nụ cười tươi sáng, y nói: “Vui lắm!”
Đã lâu rồi không được vui vẻ như thế!
Như sờ được gió, như nắm lấy tự do, như trốn khỏi chốn ngục tù tăm tối.
Kiều Thiều chơi rất thỏa thích, cả buổi Hạ Thâm đều không buông tay, vẫn luôn nắm lấy, vẫn luôn che chở.
Kiều Thiều thân là tân thủ lần đầu tiên đặt chân lên sân băng, nhưng lại không ngã lần nào.
Mới đầu Vệ Gia Vũ còn vây xung quanh bọn họ, muốn dẫn Kiều Thiều đi chơi, sau đó thấy cái bóng đèn như mình sắp tan chảy cả sân băng, vì thế tự mình đi chơi.
Trên đường trở về Kiều Thiều mới cảm giác được cái chân đau, y ngồi trên xe nói: “Mệt ghê.”
Hạ Thâm nói: “Về tắm rửa một cái, nghỉ ngơi trước đi.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Cậu thì sao?”
Hạ Thâm dừng lại: “Tôi phải chơi game.”
Kiều Thiều:” …”
Học thần thì như thế nào, tập tính này của Hạ Thâm hoàn toàn là một tên học tra!
Lại nói, Kiều Thiều tự nhận mình là một “học thần”, nhưng kết quả còn tra hơn tên kia.
Thôi… Đừng nói nữa, còn nói nữa chắc mình tức chết.
Trở lại phòng trọ, hai người trước sau tắm rửa xong, tóc Kiều Thiều nhiều, nếu không sấy khô thì sẽ không ngủ được.
Y ngốc vụng mà cầm máy sấy tóc.
Hạ Thâm nhìn đến, nói rằng: “Để tôi làm.”
Kiều Thiều đáp: “Thôi sắp xong rồi.”
Hạ Thâm giơ cao máy sấy, Kiều Thiều muốn cướp lại phải nhảy lên…
Cái này rất mẹ nó mất mặt, Kiều Thiều từ bỏ!
Sự chênh lệch chiều cao này đúng là nát tim, Hạ Thâm sấy tóc cho y cũng không cần phải ngồi xuống.
Gương toilet không lớn lắm, vừa vặn có thể phản chiếu cả hai người.
Từ gương, Kiều Thiều có thể nhìn đến Hạ Thâm.
Hạ Thâm cũng liếc một cái là nhìn đến y, thời điểm hai người đối diện, đồng thời mở miệng — “Cậu…”
Kiều Thiều nói: “Cậu nói trước đi.”
Hạ Thâm cũng nói: “Cậu nói trước đi.”
Hai người trong gương đều cười.
Hạ Thâm nói trước: “Tóc cậu mềm ghê.”
Kiều Thiều cũng ngẩng đầu nhìn đối phương trong gương: “Còn tóc cậu nhìn thôi đã thấy cứng.”
Đáng tiếc cao quá, với không tới.
Hạ Thâm lại nói: “Nghe nói người tóc mềm tính tình rất tốt.”
Kiều Thiều cũng nói: “Thế có phải người tóc cứng tính tình rất kém không?”
“Ồ.” Hạ Thâm trầm ngâm một chút: “Tôi thấy tính mình không tốt thật.”
Kiều Thiều kinh ngạc: “Thật không, sao tôi thấy cậu rất tốt nhở.”
Rất cẩn thận lại biết quan tâm, tuy miệng hơi thúi một tí nhưng người thật sự rất tốt.
Hạ Thâm cười: “Đại khái chỉ có mình cậu thấy vậy.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Vì sao?”
Mà hình như Lông Xanh sợ Hạ Thâm thật, các bạn học khác trong lớp cũng rất ít khi chủ động tiếp cận, ngay cả Tống Nhất Hủ Husky chuyển thế cũng “tất cung tất kính”.
Ban đầu Kiều Thiều tưởng là khí tràng tự nhiên của thiếu niên bất lương, mọi người không dám gây chuyện.
Sau đó Kiều Thiều lại nghĩ là do hiệu ứng của học thần, quá mức vô địch cho nên kính nhi viễn chi.
Kính nhi viễn chi: Tôn kính mà không gần gũi.
Bây giờ Hạ Thâm lại nói là do tính cách mình không tốt?
“Bởi vì tôi chỉ tốt với một mình cậu.” Hạ Thâm nói.
Kiều Thiều sợ run một chút.
Hạ Thâm ném ra một câu như thế liền kết thúc đề tài này, hắn hỏi Kiều Thiều: “Vừa nãy cậu muốn nói gì?”
Kiều Thiều rất muốn hỏi vì sao, nhưng đề tài đã chuyển…
Y thanh thanh cổ họng: “Tôi định nói, cậu y hệt ba ba của tôi.”
Hạ Thâm: “…”
Kiều Thiều cong cong ánh mắt: “Ba tôi cũng sấy tóc cho tôi như vậy.”
Đồng chí Đại Kiều một thân tay nghề tuyệt hảo, vô cùng thuần thục, còn tự mình nghiên cứu qua nhiều loại máy sấy, nói lời chí lý nếu muốn làm một ông thợ giỏi việc thì phải có công cụ tốt trước.
Hạ Thâm nhìn đối phương xuyên qua gương: “Ba cậu tốt thật.”
Kiều Thiều cứng người, nhớ tới mấy cái nhân thiết nóng hổi vừa mới ra lò của lão ba nhà mình, bổ sung một câu: “Ừm, những lúc không uống say thì tốt lắm.”
Chuyện này thật sự không gạt người, Đại Kiều chưa từng uống rượu cho nên… Vẫn luôn là một ba ba tốt.
Lòng Hạ Thâm mềm nhũn, xoa xoa mái tóc xõa tung của hắn: “Thôi, đi ngủ sớm đi.”
Tóc đã khô, Kiều Thiều nhìn qua phía hắn: “Tôi cũng sấy giúp cậu đi!”
Hạ Thâm nói: “Không cần, tôi vẫn chưa ngủ, lát tự làm.”
À, đúng rồi, cái tên này còn chơi game nữa.
Đã mười giờ rưỡi, quả thực đã đến giờ đi ngủ.
Kiều Thiều mang tai nghe bò lên giường, y nhắm mắt nằm một lát, thật sự ngủ không được.
Hừm… Chắc là do hồi chiều vận động quá nhiều đi?
Kiều Thiều cố gắng thêm mười phút nữa, thật sự là không hề buồn ngủ.
Y tháo tai nghe ra, muốn đi coi Hạ Thâm chơi game gì.
Hấp dẫn đến mức vậy sao, thức chơi cả đêm.
Kiều Thiều đi rất nhẹ, khi vào thư phòng phát hiện cửa không đóng.
Nhỏ gầy cũng có ưu điểm chứ bộ, không cần mở hết cửa cũng có thể chuồn vào.
Ai ngờ vào rồi mới phát hiện Hạ Thâm không có trong phòng.
Người đâu…
Kiều Thiều nhìn lên màn hình máy tính, ngu cả người.
Trên màn hình cong đều là số liệu mà y không hiểu…
Trò chơi đây hả?
Thế trò này có chút cao cấp!
Bỗng Kiều Thiều nghe được âm thanh nói chuyện ngoài ban công.
Hạ Thâm nói rất nhỏ, nhưng vì cửa sổ thư phòng mở nên nghe rất rõ ràng.
Chỉ nghe Hạ Thâm nói: “Được, nếu hoàn thành app trong tuần này thì phải tăng giá tiền lên gấp đôi.”
Cũng không biết đối diện nói gì, Hạ Thâm lại nói: “Ít nhất ba vạn.”
“Nếu không hoàn thành đúng giờ, tôi sẽ đền tiền gấp đôi.”
“Tuần sau gặp.”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, cảm thấy mình đã biết thứ không nên biết!
Hạ Thâm cúp điện thoại vào nhà, liền nhìn đến cục bông nhỏ xíu mặc T shirt rộng lớn, vẻ mặt ngốc sững sờ.
Thật sự là —- Hạ Thâm trừng mắt ——— quá đáng yêu.
Kiều Thiều chỉ chỉ màn hình máy tính: “Đây là trò chơi của cậu?”
Hạ Thâm đáp: “Chơi rất vui.”
Kiều Thiều sợ ngây người: “Cậu luôn thức đêm kiếm tiền?”
Y đã nghe được, hoàn thành app trong vòng một tuần, đổi phương trả hắn chỉ có ba vạn.
Hạ Thâm cũng không muốn giấu: “Tôi nói rồi, đàn ông phải nuôi gia đình sống tạm qua ngày mà.”
Bảy ngày kiếm ba vạn, ngài không phải nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Mà rõ ràng là làm giàu một đêm!
Kiều Thiều phát hiện trọng điểm rất nhanh, y hỏi: “Cậu muốn nhiều tiền như vậy làm chi?”
Bây giờ Kiều Thiều đã biết được giá thị trường, một vạn đã đủ cho một học sinh bình thường sống cả năm, Hạ Thâm liều mạng thức đêm kiếm tiền như vậy là do cái gì?
Bảy ngày ba vạn, đã đủ tiêu xài phung phí!
Nghe thấy ngữ khí lơi lỏng của Hạ Thâm, chứng minh giá tiền này là bình thường, không phải tiền của phi nghĩa trời giáng.
Nói cách khác, hắn thật sự có thể kiếm mười vạn trong vòng một tháng.
Một học sinh mà cần nhiều tiền vậy sao?
Rõ ràng tính cách Hạ Thâm là không để tiền vào mắt!
Hạ Thâm thở dài: “Thật ra là…”
Kiều Thiều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe tin thiếu niên thiên tài lưng đeo món nợ khổng lồ từ gia đình.
Hạ Thâm: “…Là khảo nghiệm ở nhà đưa ra, nếu trước hai mươi tuổi có thể kiếm được một tỷ là có thể tự lập môn hộ, không cần trở về kế thừa gia nghiệp.”
Kiều Thiều: “…”
“Cậu coi đó.” Hạ Thâm tổng kết: “Tôi đây là vì tự do mà chiến.”
Kiều Thiều cười lạnh một tiếng: “Thế tôi cũng nói cho cậu một bí mật nhé.”
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều nói: “Thật ra ba tôi là Kiều Tông Dân, chính là Kiều Tông Dân trên bảng Forbes đó đó.”
Hạ Thâm bị y đùa cười: “Tôi không có gạt cậu.”
“Tôi cũng không gạt cậu.” Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường: “Tôi đến Đông Cao là để học tập thật giỏi, nếu thi rớt thì phải về kế thừa gia nghiệp hàng tỉ.”
Sân băng chỉ có một cái cửa vào, rất nhiều người chuẩn bị vào sân, cũng có rất nhiều người ra ngoài nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Âm thanh Hạ Thâm không thấp, thanh tuyến lại dễ nghe, vừa mở miệng ra người chung quanh liền xoẹt xoẹt nhìn qua.
Kiều Thiều: “…”
Không muốn đi qua một chút nào!
Đáng tiếc y đứng ở giữa cửa, còn không đi nữa chính là cản đường người khác.
Nếu đi qua, bản thân Kiều Thiều thật sự không muốn a!
Hay là… Kiều Thiều dùng đuôi mắt nhìn lên tay vịn, y có thể vịn…
Hạ Thâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư người kia, giữ chặt tay đối phương kéo ra giữa sân.
Kiều Thiều trợn to mắt.
Hạ Thâm đỡ thắt lưng y: “Đừng sợ.”
Kiều Thiều không sợ, nhưng mà… Y không chịu nổi mấy ánh mắt sau lưng a!!!
Hạ Thâm lại không thèm để ý, hắn nói: “Tôi buông tay nhé, cậu thử khom người về phía trước, đừng sợ, có tôi ở đây cậu không ngã được đâu.”
Một bụng định nói vì một câu hắn buông tay mà hoảng sợ nuốt vào: “A… Ê… Hạ Thâm…”
Người nào lần đầu lên sân cũng vậy, luôn cảm thấy chân mình không thuộc về mình, băng tuyết cũng vô cùng xa lạ, vừa động một cái liền ngã sấp mặt.
Hạ Thâm khẽ cười: “Đừng sợ.”
Kiều Thiều gắt gao nắm lấy tay hắn, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hạ Thâm chậm rãi kéo người rời xa tay vịn, đi tới trung tâm, Kiều Thiều không hề thấy an toàn chút nào: “Tôi thấy không được, hay đi vào đi.”
“Tôi làm tay vịn cho cậu.” Hạ Thâm nói.
Kiều Thiều trừng hắn: “Tay vịn sẽ không kéo tôi chạy!”
Hạ Thâm: “Tin tôi, sẽ không ngã đâu.”
Kiều Thiều ghét bỏ: “Tin thế nào đây? Cả ngày cứ thích nói hưu nói vượn.”
Hạ Thâm đứng trên sân băng rất ổn, tuy không có kĩ thuật huyền huyễn như Vệ Gia Vũ nhưng đáng tin như cái lan can — biết di động.
Nghe y nói như vậy, Hạ Thâm hỏi lại: “Nói hưu nói vượn cái gì cơ?”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn: “Bạn trai!”
Hạ Thâm: “Ơi.”
Kiều Thiều: “???”
Y không có gọi hắn!”
“Được lắm.” Âm thanh Vệ Gia Vũ vang lên : “Kiều Thiều mi to gan lắm.”
Lúc nãy khi đối diện với mấy tên côn đồ, Vệ Gia Vũ đã nhìn ra tên nhỏ con này rất mạnh, Dù bây giờ là lần đầu tiên trượt băng cũng không hề lo sợ đi vào nửa sân, đúng là to gan lớn mật… Hừm, là khen đó.
Vệ Gia Vũ tới gần bọn họ, làm một tư thế ngừng lại xinh đẹp, rước lấy một đống ánh mắt nhìn qua.
Kiều Thiều không dám nói lung tung với Hạ Thâm nữa, y khen Vệ Gia Vũ : “Cậu học một khóa này đúng là đáng tiền, trượt hay ghê.”
Vệ Gia Vũ nói : “Cũng không phải ai cũng trượt được như tôi.”
Kiều Thiều vui vẻ : “Có phải nên khen cậu rất có thiên phú hay không?”
Vệ Gia Vũ nhìn qua chỗ khác : “Chủ yếu là lúc trước tôi có học qua mấy điệu nhảy.”
Trượt băng nghệ thuật đúng là có chút liên quan với nhảy múa thật.
Kiều Thiều gật đầu : “Hèn chi dáng người đẹp như vậy.”
Thật ra Vệ Gia Vũ rất dễ thẹn thùng, hắn thanh thanh cổ họng : “Cho cậu xem cái này.”
Kiều Thiều cổ động : “Làm đi!”
Vệ Gia Vũ lui về phía sau một khoảng, vừa lúc âm nhạc chuyển sang một nhịp, Vệ Gia Vũ lấy trớn, làm một cú nhảy trên băng cực kì xinh đẹp.
“Waooo!” Kiều Thiều kích động vỗ tay.
Mấy người vây xem bên cạnh liên thanh khen ngợi.
Vệ Gia Vũ lướt đến : “Vẫn là không được, luyện lâu vậy cũng không vào khuôn.”
“Lợi hại lắm rồi, cậu cũng không phải vận động viên.” Kiều Thiều nói, lại nghĩ đến Hạ Thâm : “Cậu cũng đi chơi đi, tôi tự mò thử xem.”
Hạ Thâm nói : “Thôi khỏi.” xin đừng r e. u. p!!!
Kiều Thiều đùa hắn : “Hay là cậu không biết trượt, lúc nãy Vệ Gia Vũ xoay một vòng lợi hại thế mà.”
Hạ Thâm cười, hỏi lại : “Tôi buông tay, cậu làm thế nào?”
Hiện tại bọn họ đã cách vòng bảo hộ xa vạn dặm.
Kiều Thiều ngăn lại : “Tôi vịn Vệ Gia Vũ.”
“Không được.” Đột nhiên Hạ Thâm nắm chặt hai tay Kiều Thiều : “Đừng có mà mơ.”
“Này!” Kiều Thiều hoảng sợ : “Đừng đừng đừng…”
Hạ Thâm tăng nhanh tốc độ, lôi người chạy vèo vèo.
Kiều Thiều bị dọa sợ : “Chậm… Chậm thôi!”
Hạ Thâm không hề giảm tốc : “Nghiêng người về trước, thả lỏng ra.”
Thả lỏng thế nào a!
Toàn bộ cơ thể của Kiều Thiều đều cứng còng: “Không được! Hạ Thâm không được, quá nhanh, quá nhanh a!”
Nhưng mà Hạ Thâm không hề có ý chậm lại, ngược lại còn phóng nhanh hơn, nháy mắt đã tới giữa sân băng chính.
Kiều Thiều đã hoàn toàn không thể trông cậy vào cái gì nữa, chỉ có thể nắm lấy Hạ Thâm.
Hạ Thâm đổi vị trí, dắt tay người kia: “Giữ nguyên tư thế này, tôi dẫn cậu đi.”
Kiều Thiều há miệng chính là: “Không không không… Hạ Thâm!”
Y kích động đến nhắm chặt hai mắt, nhưng sau khi quen với tốc độ, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ.
Âm thanh đế giày cọ xát sân băng thật dễ nghe, trên sân vang lên một đoạn âm nhạc du dương, giọng nữ linh hoạt kì ảo tràn ngập toàn bộ không gian, âm phù mỹ lệ như phác thảo ra khung cảnh tuyết trắng thần thánh.
Kiều Thiều chậm rãi mở mắt, nhìn đến Hạ Thâm.
Tóc ngắn hắn xẹt qua bên tai, lộ ra mặt nghiêng anh tuấn, dưới tốc độ vèo vèo như chạy trốn này, tất cả đều là tùy ý thanh xuân.
Hạ Thâm nhận ra tầm mắt của người nọ, quay đầu lại: “Còn sợ không?”
Kiều Thiều ngơ ngác: “Không.”
Hạ Thâm lại hỏi: “Chơi vui chứ?”
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, khóe miệng cong lên nụ cười tươi sáng, y nói: “Vui lắm!”
Đã lâu rồi không được vui vẻ như thế!
Như sờ được gió, như nắm lấy tự do, như trốn khỏi chốn ngục tù tăm tối.
Kiều Thiều chơi rất thỏa thích, cả buổi Hạ Thâm đều không buông tay, vẫn luôn nắm lấy, vẫn luôn che chở.
Kiều Thiều thân là tân thủ lần đầu tiên đặt chân lên sân băng, nhưng lại không ngã lần nào.
Mới đầu Vệ Gia Vũ còn vây xung quanh bọn họ, muốn dẫn Kiều Thiều đi chơi, sau đó thấy cái bóng đèn như mình sắp tan chảy cả sân băng, vì thế tự mình đi chơi.
Trên đường trở về Kiều Thiều mới cảm giác được cái chân đau, y ngồi trên xe nói: “Mệt ghê.”
Hạ Thâm nói: “Về tắm rửa một cái, nghỉ ngơi trước đi.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Cậu thì sao?”
Hạ Thâm dừng lại: “Tôi phải chơi game.”
Kiều Thiều:” …”
Học thần thì như thế nào, tập tính này của Hạ Thâm hoàn toàn là một tên học tra!
Lại nói, Kiều Thiều tự nhận mình là một “học thần”, nhưng kết quả còn tra hơn tên kia.
Thôi… Đừng nói nữa, còn nói nữa chắc mình tức chết.
Trở lại phòng trọ, hai người trước sau tắm rửa xong, tóc Kiều Thiều nhiều, nếu không sấy khô thì sẽ không ngủ được.
Y ngốc vụng mà cầm máy sấy tóc.
Hạ Thâm nhìn đến, nói rằng: “Để tôi làm.”
Kiều Thiều đáp: “Thôi sắp xong rồi.”
Hạ Thâm giơ cao máy sấy, Kiều Thiều muốn cướp lại phải nhảy lên…
Cái này rất mẹ nó mất mặt, Kiều Thiều từ bỏ!
Sự chênh lệch chiều cao này đúng là nát tim, Hạ Thâm sấy tóc cho y cũng không cần phải ngồi xuống.
Gương toilet không lớn lắm, vừa vặn có thể phản chiếu cả hai người.
Từ gương, Kiều Thiều có thể nhìn đến Hạ Thâm.
Hạ Thâm cũng liếc một cái là nhìn đến y, thời điểm hai người đối diện, đồng thời mở miệng — “Cậu…”
Kiều Thiều nói: “Cậu nói trước đi.”
Hạ Thâm cũng nói: “Cậu nói trước đi.”
Hai người trong gương đều cười.
Hạ Thâm nói trước: “Tóc cậu mềm ghê.”
Kiều Thiều cũng ngẩng đầu nhìn đối phương trong gương: “Còn tóc cậu nhìn thôi đã thấy cứng.”
Đáng tiếc cao quá, với không tới.
Hạ Thâm lại nói: “Nghe nói người tóc mềm tính tình rất tốt.”
Kiều Thiều cũng nói: “Thế có phải người tóc cứng tính tình rất kém không?”
“Ồ.” Hạ Thâm trầm ngâm một chút: “Tôi thấy tính mình không tốt thật.”
Kiều Thiều kinh ngạc: “Thật không, sao tôi thấy cậu rất tốt nhở.”
Rất cẩn thận lại biết quan tâm, tuy miệng hơi thúi một tí nhưng người thật sự rất tốt.
Hạ Thâm cười: “Đại khái chỉ có mình cậu thấy vậy.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Vì sao?”
Mà hình như Lông Xanh sợ Hạ Thâm thật, các bạn học khác trong lớp cũng rất ít khi chủ động tiếp cận, ngay cả Tống Nhất Hủ Husky chuyển thế cũng “tất cung tất kính”.
Ban đầu Kiều Thiều tưởng là khí tràng tự nhiên của thiếu niên bất lương, mọi người không dám gây chuyện.
Sau đó Kiều Thiều lại nghĩ là do hiệu ứng của học thần, quá mức vô địch cho nên kính nhi viễn chi.
Kính nhi viễn chi: Tôn kính mà không gần gũi.
Bây giờ Hạ Thâm lại nói là do tính cách mình không tốt?
“Bởi vì tôi chỉ tốt với một mình cậu.” Hạ Thâm nói.
Kiều Thiều sợ run một chút.
Hạ Thâm ném ra một câu như thế liền kết thúc đề tài này, hắn hỏi Kiều Thiều: “Vừa nãy cậu muốn nói gì?”
Kiều Thiều rất muốn hỏi vì sao, nhưng đề tài đã chuyển…
Y thanh thanh cổ họng: “Tôi định nói, cậu y hệt ba ba của tôi.”
Hạ Thâm: “…”
Kiều Thiều cong cong ánh mắt: “Ba tôi cũng sấy tóc cho tôi như vậy.”
Đồng chí Đại Kiều một thân tay nghề tuyệt hảo, vô cùng thuần thục, còn tự mình nghiên cứu qua nhiều loại máy sấy, nói lời chí lý nếu muốn làm một ông thợ giỏi việc thì phải có công cụ tốt trước.
Hạ Thâm nhìn đối phương xuyên qua gương: “Ba cậu tốt thật.”
Kiều Thiều cứng người, nhớ tới mấy cái nhân thiết nóng hổi vừa mới ra lò của lão ba nhà mình, bổ sung một câu: “Ừm, những lúc không uống say thì tốt lắm.”
Chuyện này thật sự không gạt người, Đại Kiều chưa từng uống rượu cho nên… Vẫn luôn là một ba ba tốt.
Lòng Hạ Thâm mềm nhũn, xoa xoa mái tóc xõa tung của hắn: “Thôi, đi ngủ sớm đi.”
Tóc đã khô, Kiều Thiều nhìn qua phía hắn: “Tôi cũng sấy giúp cậu đi!”
Hạ Thâm nói: “Không cần, tôi vẫn chưa ngủ, lát tự làm.”
À, đúng rồi, cái tên này còn chơi game nữa.
Đã mười giờ rưỡi, quả thực đã đến giờ đi ngủ.
Kiều Thiều mang tai nghe bò lên giường, y nhắm mắt nằm một lát, thật sự ngủ không được.
Hừm… Chắc là do hồi chiều vận động quá nhiều đi?
Kiều Thiều cố gắng thêm mười phút nữa, thật sự là không hề buồn ngủ.
Y tháo tai nghe ra, muốn đi coi Hạ Thâm chơi game gì.
Hấp dẫn đến mức vậy sao, thức chơi cả đêm.
Kiều Thiều đi rất nhẹ, khi vào thư phòng phát hiện cửa không đóng.
Nhỏ gầy cũng có ưu điểm chứ bộ, không cần mở hết cửa cũng có thể chuồn vào.
Ai ngờ vào rồi mới phát hiện Hạ Thâm không có trong phòng.
Người đâu…
Kiều Thiều nhìn lên màn hình máy tính, ngu cả người.
Trên màn hình cong đều là số liệu mà y không hiểu…
Trò chơi đây hả?
Thế trò này có chút cao cấp!
Bỗng Kiều Thiều nghe được âm thanh nói chuyện ngoài ban công.
Hạ Thâm nói rất nhỏ, nhưng vì cửa sổ thư phòng mở nên nghe rất rõ ràng.
Chỉ nghe Hạ Thâm nói: “Được, nếu hoàn thành app trong tuần này thì phải tăng giá tiền lên gấp đôi.”
Cũng không biết đối diện nói gì, Hạ Thâm lại nói: “Ít nhất ba vạn.”
“Nếu không hoàn thành đúng giờ, tôi sẽ đền tiền gấp đôi.”
“Tuần sau gặp.”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái, cảm thấy mình đã biết thứ không nên biết!
Hạ Thâm cúp điện thoại vào nhà, liền nhìn đến cục bông nhỏ xíu mặc T shirt rộng lớn, vẻ mặt ngốc sững sờ.
Thật sự là —- Hạ Thâm trừng mắt ——— quá đáng yêu.
Kiều Thiều chỉ chỉ màn hình máy tính: “Đây là trò chơi của cậu?”
Hạ Thâm đáp: “Chơi rất vui.”
Kiều Thiều sợ ngây người: “Cậu luôn thức đêm kiếm tiền?”
Y đã nghe được, hoàn thành app trong vòng một tuần, đổi phương trả hắn chỉ có ba vạn.
Hạ Thâm cũng không muốn giấu: “Tôi nói rồi, đàn ông phải nuôi gia đình sống tạm qua ngày mà.”
Bảy ngày kiếm ba vạn, ngài không phải nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Mà rõ ràng là làm giàu một đêm!
Kiều Thiều phát hiện trọng điểm rất nhanh, y hỏi: “Cậu muốn nhiều tiền như vậy làm chi?”
Bây giờ Kiều Thiều đã biết được giá thị trường, một vạn đã đủ cho một học sinh bình thường sống cả năm, Hạ Thâm liều mạng thức đêm kiếm tiền như vậy là do cái gì?
Bảy ngày ba vạn, đã đủ tiêu xài phung phí!
Nghe thấy ngữ khí lơi lỏng của Hạ Thâm, chứng minh giá tiền này là bình thường, không phải tiền của phi nghĩa trời giáng.
Nói cách khác, hắn thật sự có thể kiếm mười vạn trong vòng một tháng.
Một học sinh mà cần nhiều tiền vậy sao?
Rõ ràng tính cách Hạ Thâm là không để tiền vào mắt!
Hạ Thâm thở dài: “Thật ra là…”
Kiều Thiều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe tin thiếu niên thiên tài lưng đeo món nợ khổng lồ từ gia đình.
Hạ Thâm: “…Là khảo nghiệm ở nhà đưa ra, nếu trước hai mươi tuổi có thể kiếm được một tỷ là có thể tự lập môn hộ, không cần trở về kế thừa gia nghiệp.”
Kiều Thiều: “…”
“Cậu coi đó.” Hạ Thâm tổng kết: “Tôi đây là vì tự do mà chiến.”
Kiều Thiều cười lạnh một tiếng: “Thế tôi cũng nói cho cậu một bí mật nhé.”
Hạ Thâm: “Hửm?”
Kiều Thiều nói: “Thật ra ba tôi là Kiều Tông Dân, chính là Kiều Tông Dân trên bảng Forbes đó đó.”
Hạ Thâm bị y đùa cười: “Tôi không có gạt cậu.”
“Tôi cũng không gạt cậu.” Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường: “Tôi đến Đông Cao là để học tập thật giỏi, nếu thi rớt thì phải về kế thừa gia nghiệp hàng tỉ.”