Chương : 12
Sao, thật ko đó? Thế ko phải là trẻ con chơi đùa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn àh?” Trong lòng bà Du đã sớm đồng ý với nguyên nhân này từ lâu. Giờ nghe những lời kia thì hơi hoang mang một chút. Bà luôn hối hận là hôm đó sao lại hối con mình đi đổ rác làm gì ko biết. Để cho nó dính vào chuyện chết chóc như thế kia.
Bà Phùng hơi híp mắt, trên mặt có vài phần giảo hoạt, đánh thẳng vào lòng của bà Du: “Em đã thấy gì nào? Chính con của em cũng thấy rất rõ mà? Vội vàng như thế làm gì?”
Bà Du liền ko ngừng khoát tay giải thích: “Ko đâu, ko đâu áh.” Nhưng lại nhịn không được mà nói: “Chỉ là…. Thằng Du nhà em cứ vài bữa là mơ thấy ác mộng. Ú a ú ớ cái gì mà đừng kéo nó. Đợi đến lúc tỉnh dậy thì lại ko nhớ được nữa. Em…. Em ngày nào cũng như thấy Nha Nha đang lãng vãng đâu đây. Nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy ai cả. Chẳng thấy ai cả!”
“Ái chà! Em gái ngốc ngếch của chị ơi!” Mấy nếp nhăn trên mặt bà Phùng như giãn ra để cảm thán cho sự ngu đần của cô em kia, “Thây đã chết sình ra đó. Là ai hồ đồ đây hả. Trần gia kia đã để cửa sổ của mình phạm phải tà khí rồi kìa. Nên mới vô tình báo ứng vào mệnh của đứa bé kia. Em còn ngu ngơ làm gì nào, sao ko ngay lập tức dẫn con mình đến miếu thỉnh xin chư thần hộ thân, rồi mang tàn hương về cho vào nước mà uống đi. Thế thì có thể vô cùng yên ổn nha.”
Bà kề miệng vào sát lỗ tai bà Du, bắt đầu thì thầm tuyên truyền: “Nếu ko áh…..Chỗ chúng ta cũng là nơi linh dị lắm nha. Lỡ chọc cho quỷ đến ám người, hoặc phạm phải thứ gì đó, thì sau này có hối cũng ko kịp đâu àh.”
Bà Du bị bà thì thầm tác động thì tim đập bình bịch, cổ cũng giật giật theo như đang nghe được chuyện gì quan trọng lắm vậy. Thế là vội vàng quyết định: “Sáng mai, em phải dắt thằng Du đi 1 chuyến mới được. Chị nói xem, ở đây chùa nào linh nhất vậy?”
“Quảng Nguyên. . . Khai Phúc. . . Ờh, Khai Phúc đi. Nghe tên cũng có thể hình dung là đem phúc vào nhà mà. Em nói thử xem, nếu con người ko cần phúc thì còn cần cái quái gì nữa chứ?” Bà Phùng bà đắc ý đẩy đưa, vô cùng hưng phấn nói. “Để chị đi cùng với em nha. Sẳn tiện, cầu xin phù hộ cho ba người nhà mình luôn. Rồi lấy thêm vài túi tàn nhan, uống vào là định thần ngay ấy mà.”
Bà Du giờ đã hoàn toàn bị thuyết phục nên thành khẩn gật đầu. Lúc này, Chu Hà Sinh cũng đang đúng lúc đi xuống lầu. Anh cảm thấy buồn cười, quay đầu lại, vừa cười vừa nói: “Hai bà ơi, ko thể mua thuốc tùy tiện được đâu ạh. Càng ko thể uống mấy thứ gì đó ko hợp vệ sinh. Rất có thể sẽ bị bệnh đấy.”
Bà Phùng và bà Du vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà bị dọa cho nhảy dựng lên. Lại nghe anh bác bỏ lời mình thì cười mà mắng: “Hứ, toàn ăn ốc nói mò. Trẻ người non dạ, biết nên hư thế nào mà nói chứ.
Chu Hà Sinh mỉm cười hơi lộ ra hàm răng trắng, cố tình nói thật rõ: “Con chỉ biết thế này ạh. Vào lúc nhà người ta còn chưa hết đau thương, bé con kia thi thể hãy còn chưa lạnh nữa kìa. Ấy vậy mà hai bà cứ ở hiện trường bàn tới bàn lui chuyện của người ta như thế. Nếu có quỷ thật, phải cẩn thận kẻo nữa đêm bé Nha Nha tìm đến cửa đấy ạh.”
“Ối chà chà . . .” Bà Du vốn nhát gan, bị anh nói như thế thì nhảy nhỏm ra khỏi băng ghế, để lại mình bà Phùng vẫn còn ngồi đó.
“Chị già của em ơi, chúng ta đi thôi nào, vào nhà mà tán gẫu đi ạh. Ở đây, em cứ cảm thấy hình như có gió lạnh thổi ở sau lưng ko hà.”
Bà Phùng vốn cũng chẳng có mấy phân can đảm. Dù biết Chu Hà Sinh đùa cợt nhưng cũng hoang mang. Mũi bà hơi có chút khinh khỉnh, liền ôm lấy cái giỏ, cùng bà Du bước lên lầu.
Chu Hà Sinh nhìn hai bà đi thẳng 1 nước thế kia, thì cũng đi đến chỗ hòm thư công cộng ở dưới lầu lấy báo chiều cùng một tờ học sinh trung học nhật báo. Đây là do Tiễn Lạc chiều nào cũng đưa đến thật đều đặn. Sau đó anh nhét chìa khóa xuống đáy hòm thư như một “cách ngầm” rồi cũng theo lên lầu.
“Báo chiều hôm nay chẳng có gì hay ho cả, toàn mấy tin buổi sáng xào nấu lại rồi in mới mà thôi.”
“Này cho cậu”! Dọc theo đường đi, Chu Hà Sinh đem tờ báo của học sinh trung học nhét vào kẽ hở của nhà Biện Chân. Sau đó anh liền đến ngay phòng của Cố Viễn Thần. Vốn định gõ cửa vài cái nhưng ko hiểu sao lại ko muốn nữa mà tự cầm tờ báo về phòng mình.
Chu Hà Sinh lúc trở lại phòng thì bắt đầu giỡ tờ báo ra đọc ngấu nghiến như khát chữ từ kiếp nào ko bằng.
Báo chiều toàn là những tin vụn vặt. Một là chính sách chủ trương, rồi chuyện thế giới gì đó, rồi đến kinh tế xã hội, còn có mấy chuyện kỳ thú linh tinh, quảng cáo, tạp văn, …….
Chu Hà Sinh đều đã xem qua 1 lượt. Cuộc sống vẫn như vậy, chẳng có biến động gì nhiều cả. Cứ nơi này chống thiên tai lũ lụt, thì nơi kia lại phòng tránh hạn hán. Thành phố lúc nào cũng đông vui náo nhiệt. Còn có, tai nạn xe đụng chết người, phải tuân thủ luật lệ giao thông nghiêm ngặt. Ba anh em tranh nhau tài sản, bỏ mặt mẹ già ko ai chăm sóc.
Hôm nay, trang kinh tế có kêu gọi Hoa kiều ko được quên quê nhà, khuyến khích chung tay góp sức xây dựng đất nước. Bên cạnh đó còn có tin về 1 cô gái chuẩn bị đính hôn với chủ đầu tư nào đó. Chu Hà Sinh đọc lướt qua liền bị tên của công ty kia gây hứng thú. Đây ko phải là công ty trách nhiệm hữu hạn mà Mạnh Giới Quan trước kia làm bảo vệ hay sao? Nghe nói phúc lợi của chỗ này rất tốt. Dù Mạnh Giới Quan tự sát nhưng vẫn cấp cho 1 khoản tiền trợ cấp. Chỉ là cha của cậu ta cứ ra vào viện như cơm bữa, số tiền đó thật giống muối bỏ bể mà.
Nhìn nhìn vào bức ảnh chụp trên báo. Là mấy đại gia đang bàn bạc thân mật gì đó. Bức khác chính là Hoa kiều giàu mạnh làm tổng giám đốc công ty và vị hôn thê.
Người nam trong ảnh hơi gầy, mặt dài, ấn tượng nhất là ánh mắt khôn ngoan ẩn đằng sau chiếc kính mạ vàng đang lấp lánh cười như thỏa nguyện gì đó. Vị hôn thê kế bên cũng ko thua kém, xứng đáng là một mỹ nhân của Giang Nam nha. Mặt mày ôn hòa, tóc suôn dài đổ lên chiếc áo choàng kẻ ô, rõ ràng là đang nghiêng đầu mỉm cười, nhưng nhìn thế nào thì mắt vẫn phản phất vẻ sầu muộn.
Bên phải tấm hình, ký giả đã viết bài phong tặng bọn họ là đôi trai tài gái sắc. Dưới bức ảnh còn có 1 hàng chữ nhỏ chú thích tên hai người là: Hoàn tất tiệc đính hôn của Hoàng Tất Lân tiên sinh và Đỗ Uyển Tình tiểu thư.
Chu Hà Sinh xem xong rồi cười. Đối với dân chúng bình thường, thì mấy nhân vật tai to mặt lớn kia thật xa vời vợi mà. Hứng thú lắm cũng chỉ là hóng mấy hàng trên báo mà thôi. Giở sang trang khác, Thấy 1 hàng tiêu đề: “Điều chỉnh giá cả của các phương tiện giao thông công cộng. Có nên hay ko?”.
Đọc thêm vài tin tức linh tinh 1 chút nữa, vừa chuẩn bị gấp lại thì bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Đầu tiên là [Cốc cốc] hai tiếng, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục vang lên.
Bà Phùng hơi híp mắt, trên mặt có vài phần giảo hoạt, đánh thẳng vào lòng của bà Du: “Em đã thấy gì nào? Chính con của em cũng thấy rất rõ mà? Vội vàng như thế làm gì?”
Bà Du liền ko ngừng khoát tay giải thích: “Ko đâu, ko đâu áh.” Nhưng lại nhịn không được mà nói: “Chỉ là…. Thằng Du nhà em cứ vài bữa là mơ thấy ác mộng. Ú a ú ớ cái gì mà đừng kéo nó. Đợi đến lúc tỉnh dậy thì lại ko nhớ được nữa. Em…. Em ngày nào cũng như thấy Nha Nha đang lãng vãng đâu đây. Nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy ai cả. Chẳng thấy ai cả!”
“Ái chà! Em gái ngốc ngếch của chị ơi!” Mấy nếp nhăn trên mặt bà Phùng như giãn ra để cảm thán cho sự ngu đần của cô em kia, “Thây đã chết sình ra đó. Là ai hồ đồ đây hả. Trần gia kia đã để cửa sổ của mình phạm phải tà khí rồi kìa. Nên mới vô tình báo ứng vào mệnh của đứa bé kia. Em còn ngu ngơ làm gì nào, sao ko ngay lập tức dẫn con mình đến miếu thỉnh xin chư thần hộ thân, rồi mang tàn hương về cho vào nước mà uống đi. Thế thì có thể vô cùng yên ổn nha.”
Bà kề miệng vào sát lỗ tai bà Du, bắt đầu thì thầm tuyên truyền: “Nếu ko áh…..Chỗ chúng ta cũng là nơi linh dị lắm nha. Lỡ chọc cho quỷ đến ám người, hoặc phạm phải thứ gì đó, thì sau này có hối cũng ko kịp đâu àh.”
Bà Du bị bà thì thầm tác động thì tim đập bình bịch, cổ cũng giật giật theo như đang nghe được chuyện gì quan trọng lắm vậy. Thế là vội vàng quyết định: “Sáng mai, em phải dắt thằng Du đi 1 chuyến mới được. Chị nói xem, ở đây chùa nào linh nhất vậy?”
“Quảng Nguyên. . . Khai Phúc. . . Ờh, Khai Phúc đi. Nghe tên cũng có thể hình dung là đem phúc vào nhà mà. Em nói thử xem, nếu con người ko cần phúc thì còn cần cái quái gì nữa chứ?” Bà Phùng bà đắc ý đẩy đưa, vô cùng hưng phấn nói. “Để chị đi cùng với em nha. Sẳn tiện, cầu xin phù hộ cho ba người nhà mình luôn. Rồi lấy thêm vài túi tàn nhan, uống vào là định thần ngay ấy mà.”
Bà Du giờ đã hoàn toàn bị thuyết phục nên thành khẩn gật đầu. Lúc này, Chu Hà Sinh cũng đang đúng lúc đi xuống lầu. Anh cảm thấy buồn cười, quay đầu lại, vừa cười vừa nói: “Hai bà ơi, ko thể mua thuốc tùy tiện được đâu ạh. Càng ko thể uống mấy thứ gì đó ko hợp vệ sinh. Rất có thể sẽ bị bệnh đấy.”
Bà Phùng và bà Du vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà bị dọa cho nhảy dựng lên. Lại nghe anh bác bỏ lời mình thì cười mà mắng: “Hứ, toàn ăn ốc nói mò. Trẻ người non dạ, biết nên hư thế nào mà nói chứ.
Chu Hà Sinh mỉm cười hơi lộ ra hàm răng trắng, cố tình nói thật rõ: “Con chỉ biết thế này ạh. Vào lúc nhà người ta còn chưa hết đau thương, bé con kia thi thể hãy còn chưa lạnh nữa kìa. Ấy vậy mà hai bà cứ ở hiện trường bàn tới bàn lui chuyện của người ta như thế. Nếu có quỷ thật, phải cẩn thận kẻo nữa đêm bé Nha Nha tìm đến cửa đấy ạh.”
“Ối chà chà . . .” Bà Du vốn nhát gan, bị anh nói như thế thì nhảy nhỏm ra khỏi băng ghế, để lại mình bà Phùng vẫn còn ngồi đó.
“Chị già của em ơi, chúng ta đi thôi nào, vào nhà mà tán gẫu đi ạh. Ở đây, em cứ cảm thấy hình như có gió lạnh thổi ở sau lưng ko hà.”
Bà Phùng vốn cũng chẳng có mấy phân can đảm. Dù biết Chu Hà Sinh đùa cợt nhưng cũng hoang mang. Mũi bà hơi có chút khinh khỉnh, liền ôm lấy cái giỏ, cùng bà Du bước lên lầu.
Chu Hà Sinh nhìn hai bà đi thẳng 1 nước thế kia, thì cũng đi đến chỗ hòm thư công cộng ở dưới lầu lấy báo chiều cùng một tờ học sinh trung học nhật báo. Đây là do Tiễn Lạc chiều nào cũng đưa đến thật đều đặn. Sau đó anh nhét chìa khóa xuống đáy hòm thư như một “cách ngầm” rồi cũng theo lên lầu.
“Báo chiều hôm nay chẳng có gì hay ho cả, toàn mấy tin buổi sáng xào nấu lại rồi in mới mà thôi.”
“Này cho cậu”! Dọc theo đường đi, Chu Hà Sinh đem tờ báo của học sinh trung học nhét vào kẽ hở của nhà Biện Chân. Sau đó anh liền đến ngay phòng của Cố Viễn Thần. Vốn định gõ cửa vài cái nhưng ko hiểu sao lại ko muốn nữa mà tự cầm tờ báo về phòng mình.
Chu Hà Sinh lúc trở lại phòng thì bắt đầu giỡ tờ báo ra đọc ngấu nghiến như khát chữ từ kiếp nào ko bằng.
Báo chiều toàn là những tin vụn vặt. Một là chính sách chủ trương, rồi chuyện thế giới gì đó, rồi đến kinh tế xã hội, còn có mấy chuyện kỳ thú linh tinh, quảng cáo, tạp văn, …….
Chu Hà Sinh đều đã xem qua 1 lượt. Cuộc sống vẫn như vậy, chẳng có biến động gì nhiều cả. Cứ nơi này chống thiên tai lũ lụt, thì nơi kia lại phòng tránh hạn hán. Thành phố lúc nào cũng đông vui náo nhiệt. Còn có, tai nạn xe đụng chết người, phải tuân thủ luật lệ giao thông nghiêm ngặt. Ba anh em tranh nhau tài sản, bỏ mặt mẹ già ko ai chăm sóc.
Hôm nay, trang kinh tế có kêu gọi Hoa kiều ko được quên quê nhà, khuyến khích chung tay góp sức xây dựng đất nước. Bên cạnh đó còn có tin về 1 cô gái chuẩn bị đính hôn với chủ đầu tư nào đó. Chu Hà Sinh đọc lướt qua liền bị tên của công ty kia gây hứng thú. Đây ko phải là công ty trách nhiệm hữu hạn mà Mạnh Giới Quan trước kia làm bảo vệ hay sao? Nghe nói phúc lợi của chỗ này rất tốt. Dù Mạnh Giới Quan tự sát nhưng vẫn cấp cho 1 khoản tiền trợ cấp. Chỉ là cha của cậu ta cứ ra vào viện như cơm bữa, số tiền đó thật giống muối bỏ bể mà.
Nhìn nhìn vào bức ảnh chụp trên báo. Là mấy đại gia đang bàn bạc thân mật gì đó. Bức khác chính là Hoa kiều giàu mạnh làm tổng giám đốc công ty và vị hôn thê.
Người nam trong ảnh hơi gầy, mặt dài, ấn tượng nhất là ánh mắt khôn ngoan ẩn đằng sau chiếc kính mạ vàng đang lấp lánh cười như thỏa nguyện gì đó. Vị hôn thê kế bên cũng ko thua kém, xứng đáng là một mỹ nhân của Giang Nam nha. Mặt mày ôn hòa, tóc suôn dài đổ lên chiếc áo choàng kẻ ô, rõ ràng là đang nghiêng đầu mỉm cười, nhưng nhìn thế nào thì mắt vẫn phản phất vẻ sầu muộn.
Bên phải tấm hình, ký giả đã viết bài phong tặng bọn họ là đôi trai tài gái sắc. Dưới bức ảnh còn có 1 hàng chữ nhỏ chú thích tên hai người là: Hoàn tất tiệc đính hôn của Hoàng Tất Lân tiên sinh và Đỗ Uyển Tình tiểu thư.
Chu Hà Sinh xem xong rồi cười. Đối với dân chúng bình thường, thì mấy nhân vật tai to mặt lớn kia thật xa vời vợi mà. Hứng thú lắm cũng chỉ là hóng mấy hàng trên báo mà thôi. Giở sang trang khác, Thấy 1 hàng tiêu đề: “Điều chỉnh giá cả của các phương tiện giao thông công cộng. Có nên hay ko?”.
Đọc thêm vài tin tức linh tinh 1 chút nữa, vừa chuẩn bị gấp lại thì bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Đầu tiên là [Cốc cốc] hai tiếng, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục vang lên.