Chương : 17
Chu Hà Sinh từ phòng khách bước vào trong. Anh thấy Cố Viễn Thần đang vùi đầu vào tấm thảm mà ngủ thật yên bình. Tóc cậu cũng rất mềm, nhưng ngắn quá nên chỉ hơi đan vào nhau mà thôi. Mặt bị che hết phân nữa, bất quá vẫn có thể thấy được đôi mắt bình thản. Nhìn ở góc độ này, cậu ta thật gầy quá đi mất.
Nếu tóc trên đầu xoăn lại thì ko biết sẽ ra sao nữa? Chu Hà Sinh bị chính suy nghĩ của mình làm vui hẳn ra. Chỉ thiếu có đem cài hoa ra mà gài lên đầu của Cố Viễn Thần thôi. Nếu thế chắc dễ thương lắm luôn nha.
Cố Viễn Thần đương nhiên không biết nhưng suy nghĩ trong đầu anh rồi. Sau khi tỉnh dậy thì cậu lơ ngơ rất lâu. Người vẫn ngồi đó, đôi mắt sáng ngời.
“Sao em lại ngủ ở đây thế?” Từ bệnh viện trở về thì đầu óc của cậu mụ mẫm lên hết. Khi tinh thần bình tĩnh lại, thật ko ngờ là mình đang ở nhà của Chu Hà Sinh. Toàn bộ sự việc tối qua điều được tái hiện lại. Từ chuyện đi tìm người đến cả chuyện uống say mộng mị bình thường.
Chu Hà Sinh giở ra 1 cái ly, rót nước rồi đưa cho Cố Viễn Thần, xong mới nói: “Tối qua đi tìm người, rồi đưa mẹ của Nha Nha vào bệnh viện, cậu quên rồi àh? Anh thấy cậu thân thể ko được khỏe lắm, lại thức trắng đêm thế kia, nên lo lắng mới kéo cậu đến nhà mình ngủ đó.”
Cố Viễn Thần lúc này mới nhớ ra, cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng uống 1 hơi, rồi hỏi: “Chắc hôm qua em uống nhiều lắm.”
“Ừh, cũng gần như vậy” Phòng ngủ ko có ghế, Chu Hà Sinh cũng đơn giản ngồi xuống mép giường, hai chân nhàn hạ hơi đong đưa. “Nếu biết như thế thì anh đã ko kéo cậu theo. Vừa tỉnh rượu liền ra ngoài hứng gió. Rồi còn thấy thi thể nữa, sau đó là thức đêm. Đừng nói đến, cậu lại gầy thế này, ngay cả anh cao lớn hơn cậu 1 bậc còn ko chịu nổi nữa mà.”
Cố Viễn Thần cầm chiếc ly cứ ko ngừng nhíu mày, cười nói: “Em ko phải là thiếu nữ, yếu ớt thế nào được? Còn nói thân hình anh cao lớn lắm àh? So với em cũng có hơn bao nhiêu đâu?”
“Cũng không phải, cũng không phải, ” Chu Hà Sinh lắc lắc đầu, bắt đầu giở phong cách nhà giáo ra mà giảng giải: “Anh gần đây, sáng nào cũng chạy bộ hết nha. Chạy tới chạy lui cũng khỏe lắm đó. Ngược lại là cậu yếu ớt thế kia, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, đến cửa cũng ko bước ra nữa, là sợ ô nhiễm hay sợ lây bệnh sao?”
Cố Viễn Thần nghe xong mấy lời này thì mặt hơi trầm xuống. Cậu cứ xoay xoay chiếc ly trong tay, ko nói gì cả.
Chu Hà Sinh cảm thấy ko khí có phần trầm xuống, ko ngờ là mình lại lỡ lời, liền gãi gãi đầu cười ha ha nói: “Cậu đừng cho là sự thật nha. Thấy cậu đang ở đây là tốt lắm rồi. Anh ko muốn làm cậu bực bội đâu.”
Cố Viễn Thần chầm chậm ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc và xúc động nhìn anh hỏi: “Sao lại quan tâm em nhiều thế? Em và anh ko phải bà con họ hàng, càng ko phải quen biết lâu năm. Chẳng qua cũng chỉ làm hàng xóm được vài ngày thôi.”
“Anh…” Chuyện này Chu Hà Sinh cũng đã nghiêm túc nghĩ qua nhiều lần. Chính là lần nào gặp cậu anh cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Này cũng ko thể nói thẳng tuồn tuột ra được. Bất quá, mỗi lần nhìn vào mắt của Cố Viễn Thần, thì lòng anh như có một thứ chất lỏng ấm áp chảy tràn ra. Thế là liền vịn vào đạo lý muôn đời là hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau để thay cho những lời ko thể nói ra miệng được.
Rõ ràng, kia là người vô cùng đặc biệt với anh. Đại trượng phu có gì ko dám nhận chứ. Chu Hà Sinh mở miệng, ư ư ah ah nói: “Lúc anh gặp cậu thì cảm thấy như hai chúng ta có duyên nhiều lắm. Nên muốn coi cậu là bạn tốt của mình. Mà đã là bạn tốt, thì quan tâm hơn 1 chút cũng là chuyện bình thường thôi.”
Cố Viễn Thần hơi cúi đầu, miệng như nhếch nhếch lên. Giọng cậu cũng lí nhí: “Em từ nhỏ chỉ có mẹ thôi. 11 tuổi thì mẹ cũng mất. Trên đời này em chỉ có một thân một mình thôi. Chờ đợi, thăm hỏi nhiều lắm cũng chỉ vài người. Em hoàn toàn ko có bạn bè gì cả.”
Chu Hà Sinh nghe cậu thì thầm kể lại thân thế của mình. Ngữ khí bình thản pha lẫn trong đó là sự cô độc đã sớm thành thói quen. Thói quen ko được ai đoái hoài đến. Anh nhịn ko được mà cảm xúc dâng trào, bước xuống giường, ôm lấy đầu của Cố Viễn Thần nói: “Nếu em đồng ý, anh vẫn sẽ đối với em thật tốt. Em sẽ ko đơn độc lẽ loi nữa đâu.”
Vòng tay kia nồng ấm nhiệt tình. Vẫn là đang lo lắng, liệu có sưởi được lòng ko?
“Có thể một lúc thôi là tốt lắm rồi….” Cố Viễn Thần hơi khép hờ mi thật buồn bả, ảm đạm. Tiếp theo cậu lại mỉm cười, xua đi mây đen u ám. “Em sẽ nhớ thật kỹ, đây ko phải là hàng xóm quan tâm nhau. Cái gì mà bán bà con xa, mua láng giềng gần? Lúc đầu em còn tưởng anh là tuyên truyền viên công ít đó chứ.”
Mấy lời này đúng là lần đầu tiên Chu Hà Sinh gặp cậu đã nói như thế. Ngay cả anh giờ nghe lại cũng ko nhịn được mà cười to, hơi ấn ấn đầu cậu nói: “Em còn ko biết, ngày đầu tiên vì giúp em đến giò chéo quẩy cũng ko kịp ăn đó chứ.”
Mẹ Nha Nha nằm viện, Nhà 102 vốn ko có ai ở cả. Lầu 1 tự nhiên yên ắng lạ thường.
Qua vài ngày, Thiết Hành và Lữ Thiên quả nhiên lại đến. Một là để làm rõ cái chết của ba Nha Nha, hai là tìm hàng xóm lân cận để điều tra thêm.
Trước tiên là tìm Biện Trung Thành. Anh cho hai người biết, cha mẹ của Nha Nha đều là người tỉnh khác, nhà cũng ko có bà con thân thích trọng yếu gì. Chuyện ma chay này chỉ sợ phải kéo dài hơi lâu, đợi cho tinh thần của mẹ Nha Nha chuyển biến tốt lên 1 chút đã.
Thiết Hành gật đầu đồng ý, hứa giúp anh ta tranh thủ gởi thi thể ở nhà xác thêm vài ngày nữa. Thật ra trong lòng anh cũng ko hy vọng người chết sẽ được đem đi hỏa táng nhanh thế kia. Như vậy tất cả chứng cứ đều bị thiêu hủy. Chỉ là, mấy vụ án trong chung cư này đều chẳng hề có lấy chút manh mối nào, khiến cho anh thật đau đầu.
Lại nói đến chuyện cái chết của ba Nha Nha. Thiết Hành đã nhanh chóng liên hệ pháp y để giải phẫu, hy vọng có nhiều thu hoạch. Kết quả vừa có, trừ bỏ vết thương trí mạng, thì người chết trước sau đều ko có bất cứ thương tổn nào. Hơn nữa, cây sắt ở hiện trường cũng vô tình dựng thẳng, xét đến tốc độ rơi xuống, vị trí, …. Thì chỉ có thể kết luận, nạn nhân là lui về sau, rồi bất cẩn ngã xuống bị cọc sắt đâm thủng xuyên tim mà chết. Thậm chí đến pháp y nghiệm thi cũng nói thêm 1 câu: Nơi bả vai có 1 dấu tay lờ mờ, màu đen.
Thiết Hành vội vã hỏi pháp y xem dấu tay kia là thế nào. Thì đến cả bọn họ cũng giải thích ko được. Chỉ nói cả ba lần đều có dấu tay, nên đã cắt 1 miếng da nhỏ đi hóa nghiệm. Chứng thật vệt màu đen kia là dấu vết của 1 loại than gì đó, lúc ko để ý đã dính vào da. Nhưng nó ko phải là than củi. Bất quá cũng chưa thể tra ra là than gì ngay. Chính là thứ này có liên quan đến chuỗi án mạng hàng loạt kia. Rất khó có khả năng là người tử vong nào trên da cũng để lại dấu tay như vậy. Hống chi lần này là ở bả vai, ko phải trước ngực. Pháp y còn cung cấp thêm cho anh một loạt kiến thức. Nói rất có thể ẩn sâu đâu đó ở chung cư này có 1 loại hóa chất kỳ dị kiểu như phóng xạ chẳng hạn. Người thường biết đến phóng xạ quả rất ít,… vâng vâng. Nên từ đó có thể hình thành trên thân thể người chết 1 dạng như dấu tay.
Nếu vậy thì chuyện quái miêu của Lữ Thiên cũng có lý lắm. Thiết Hành không khỏi ngán ngẩm. Xem ra chuyện tử vong của ba Nha Nha là ngoài ý muốn, như thế thì lại quá trùng hợp đi. Việc này đối với 1 gia đình là tai họa khủng kiếp. Nhưng so với đống hồ sơ đang gia tăng tích tụ hằng ngày mà nói, thì nó chẳng qua là vài tờ giấy mà thôi. Xét ra cũng ko đáng kể gì.
Chỉ là Thiết Hành ko cách nào có thể bảo mình xem nhẹ chuyện này được. Lần đầu tiên nhìn thấy dấu tay, anh liền dự cảm được còn nhiều chuyện mờ ám đang chờ anh. Thậm chí đã nhiều lần anh như chó nghiệp vụ lùng sục khắp nơi, chỉ thiếu là nhảy cẫng lên thôi. Chuyện lần này anh vẫn cảm thấy nó chưa phải là kết thúc mà vẫn còn đang tiếp diễn.
—————-
Nếu tóc trên đầu xoăn lại thì ko biết sẽ ra sao nữa? Chu Hà Sinh bị chính suy nghĩ của mình làm vui hẳn ra. Chỉ thiếu có đem cài hoa ra mà gài lên đầu của Cố Viễn Thần thôi. Nếu thế chắc dễ thương lắm luôn nha.
Cố Viễn Thần đương nhiên không biết nhưng suy nghĩ trong đầu anh rồi. Sau khi tỉnh dậy thì cậu lơ ngơ rất lâu. Người vẫn ngồi đó, đôi mắt sáng ngời.
“Sao em lại ngủ ở đây thế?” Từ bệnh viện trở về thì đầu óc của cậu mụ mẫm lên hết. Khi tinh thần bình tĩnh lại, thật ko ngờ là mình đang ở nhà của Chu Hà Sinh. Toàn bộ sự việc tối qua điều được tái hiện lại. Từ chuyện đi tìm người đến cả chuyện uống say mộng mị bình thường.
Chu Hà Sinh giở ra 1 cái ly, rót nước rồi đưa cho Cố Viễn Thần, xong mới nói: “Tối qua đi tìm người, rồi đưa mẹ của Nha Nha vào bệnh viện, cậu quên rồi àh? Anh thấy cậu thân thể ko được khỏe lắm, lại thức trắng đêm thế kia, nên lo lắng mới kéo cậu đến nhà mình ngủ đó.”
Cố Viễn Thần lúc này mới nhớ ra, cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng uống 1 hơi, rồi hỏi: “Chắc hôm qua em uống nhiều lắm.”
“Ừh, cũng gần như vậy” Phòng ngủ ko có ghế, Chu Hà Sinh cũng đơn giản ngồi xuống mép giường, hai chân nhàn hạ hơi đong đưa. “Nếu biết như thế thì anh đã ko kéo cậu theo. Vừa tỉnh rượu liền ra ngoài hứng gió. Rồi còn thấy thi thể nữa, sau đó là thức đêm. Đừng nói đến, cậu lại gầy thế này, ngay cả anh cao lớn hơn cậu 1 bậc còn ko chịu nổi nữa mà.”
Cố Viễn Thần cầm chiếc ly cứ ko ngừng nhíu mày, cười nói: “Em ko phải là thiếu nữ, yếu ớt thế nào được? Còn nói thân hình anh cao lớn lắm àh? So với em cũng có hơn bao nhiêu đâu?”
“Cũng không phải, cũng không phải, ” Chu Hà Sinh lắc lắc đầu, bắt đầu giở phong cách nhà giáo ra mà giảng giải: “Anh gần đây, sáng nào cũng chạy bộ hết nha. Chạy tới chạy lui cũng khỏe lắm đó. Ngược lại là cậu yếu ớt thế kia, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, đến cửa cũng ko bước ra nữa, là sợ ô nhiễm hay sợ lây bệnh sao?”
Cố Viễn Thần nghe xong mấy lời này thì mặt hơi trầm xuống. Cậu cứ xoay xoay chiếc ly trong tay, ko nói gì cả.
Chu Hà Sinh cảm thấy ko khí có phần trầm xuống, ko ngờ là mình lại lỡ lời, liền gãi gãi đầu cười ha ha nói: “Cậu đừng cho là sự thật nha. Thấy cậu đang ở đây là tốt lắm rồi. Anh ko muốn làm cậu bực bội đâu.”
Cố Viễn Thần chầm chậm ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc và xúc động nhìn anh hỏi: “Sao lại quan tâm em nhiều thế? Em và anh ko phải bà con họ hàng, càng ko phải quen biết lâu năm. Chẳng qua cũng chỉ làm hàng xóm được vài ngày thôi.”
“Anh…” Chuyện này Chu Hà Sinh cũng đã nghiêm túc nghĩ qua nhiều lần. Chính là lần nào gặp cậu anh cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Này cũng ko thể nói thẳng tuồn tuột ra được. Bất quá, mỗi lần nhìn vào mắt của Cố Viễn Thần, thì lòng anh như có một thứ chất lỏng ấm áp chảy tràn ra. Thế là liền vịn vào đạo lý muôn đời là hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau để thay cho những lời ko thể nói ra miệng được.
Rõ ràng, kia là người vô cùng đặc biệt với anh. Đại trượng phu có gì ko dám nhận chứ. Chu Hà Sinh mở miệng, ư ư ah ah nói: “Lúc anh gặp cậu thì cảm thấy như hai chúng ta có duyên nhiều lắm. Nên muốn coi cậu là bạn tốt của mình. Mà đã là bạn tốt, thì quan tâm hơn 1 chút cũng là chuyện bình thường thôi.”
Cố Viễn Thần hơi cúi đầu, miệng như nhếch nhếch lên. Giọng cậu cũng lí nhí: “Em từ nhỏ chỉ có mẹ thôi. 11 tuổi thì mẹ cũng mất. Trên đời này em chỉ có một thân một mình thôi. Chờ đợi, thăm hỏi nhiều lắm cũng chỉ vài người. Em hoàn toàn ko có bạn bè gì cả.”
Chu Hà Sinh nghe cậu thì thầm kể lại thân thế của mình. Ngữ khí bình thản pha lẫn trong đó là sự cô độc đã sớm thành thói quen. Thói quen ko được ai đoái hoài đến. Anh nhịn ko được mà cảm xúc dâng trào, bước xuống giường, ôm lấy đầu của Cố Viễn Thần nói: “Nếu em đồng ý, anh vẫn sẽ đối với em thật tốt. Em sẽ ko đơn độc lẽ loi nữa đâu.”
Vòng tay kia nồng ấm nhiệt tình. Vẫn là đang lo lắng, liệu có sưởi được lòng ko?
“Có thể một lúc thôi là tốt lắm rồi….” Cố Viễn Thần hơi khép hờ mi thật buồn bả, ảm đạm. Tiếp theo cậu lại mỉm cười, xua đi mây đen u ám. “Em sẽ nhớ thật kỹ, đây ko phải là hàng xóm quan tâm nhau. Cái gì mà bán bà con xa, mua láng giềng gần? Lúc đầu em còn tưởng anh là tuyên truyền viên công ít đó chứ.”
Mấy lời này đúng là lần đầu tiên Chu Hà Sinh gặp cậu đã nói như thế. Ngay cả anh giờ nghe lại cũng ko nhịn được mà cười to, hơi ấn ấn đầu cậu nói: “Em còn ko biết, ngày đầu tiên vì giúp em đến giò chéo quẩy cũng ko kịp ăn đó chứ.”
Mẹ Nha Nha nằm viện, Nhà 102 vốn ko có ai ở cả. Lầu 1 tự nhiên yên ắng lạ thường.
Qua vài ngày, Thiết Hành và Lữ Thiên quả nhiên lại đến. Một là để làm rõ cái chết của ba Nha Nha, hai là tìm hàng xóm lân cận để điều tra thêm.
Trước tiên là tìm Biện Trung Thành. Anh cho hai người biết, cha mẹ của Nha Nha đều là người tỉnh khác, nhà cũng ko có bà con thân thích trọng yếu gì. Chuyện ma chay này chỉ sợ phải kéo dài hơi lâu, đợi cho tinh thần của mẹ Nha Nha chuyển biến tốt lên 1 chút đã.
Thiết Hành gật đầu đồng ý, hứa giúp anh ta tranh thủ gởi thi thể ở nhà xác thêm vài ngày nữa. Thật ra trong lòng anh cũng ko hy vọng người chết sẽ được đem đi hỏa táng nhanh thế kia. Như vậy tất cả chứng cứ đều bị thiêu hủy. Chỉ là, mấy vụ án trong chung cư này đều chẳng hề có lấy chút manh mối nào, khiến cho anh thật đau đầu.
Lại nói đến chuyện cái chết của ba Nha Nha. Thiết Hành đã nhanh chóng liên hệ pháp y để giải phẫu, hy vọng có nhiều thu hoạch. Kết quả vừa có, trừ bỏ vết thương trí mạng, thì người chết trước sau đều ko có bất cứ thương tổn nào. Hơn nữa, cây sắt ở hiện trường cũng vô tình dựng thẳng, xét đến tốc độ rơi xuống, vị trí, …. Thì chỉ có thể kết luận, nạn nhân là lui về sau, rồi bất cẩn ngã xuống bị cọc sắt đâm thủng xuyên tim mà chết. Thậm chí đến pháp y nghiệm thi cũng nói thêm 1 câu: Nơi bả vai có 1 dấu tay lờ mờ, màu đen.
Thiết Hành vội vã hỏi pháp y xem dấu tay kia là thế nào. Thì đến cả bọn họ cũng giải thích ko được. Chỉ nói cả ba lần đều có dấu tay, nên đã cắt 1 miếng da nhỏ đi hóa nghiệm. Chứng thật vệt màu đen kia là dấu vết của 1 loại than gì đó, lúc ko để ý đã dính vào da. Nhưng nó ko phải là than củi. Bất quá cũng chưa thể tra ra là than gì ngay. Chính là thứ này có liên quan đến chuỗi án mạng hàng loạt kia. Rất khó có khả năng là người tử vong nào trên da cũng để lại dấu tay như vậy. Hống chi lần này là ở bả vai, ko phải trước ngực. Pháp y còn cung cấp thêm cho anh một loạt kiến thức. Nói rất có thể ẩn sâu đâu đó ở chung cư này có 1 loại hóa chất kỳ dị kiểu như phóng xạ chẳng hạn. Người thường biết đến phóng xạ quả rất ít,… vâng vâng. Nên từ đó có thể hình thành trên thân thể người chết 1 dạng như dấu tay.
Nếu vậy thì chuyện quái miêu của Lữ Thiên cũng có lý lắm. Thiết Hành không khỏi ngán ngẩm. Xem ra chuyện tử vong của ba Nha Nha là ngoài ý muốn, như thế thì lại quá trùng hợp đi. Việc này đối với 1 gia đình là tai họa khủng kiếp. Nhưng so với đống hồ sơ đang gia tăng tích tụ hằng ngày mà nói, thì nó chẳng qua là vài tờ giấy mà thôi. Xét ra cũng ko đáng kể gì.
Chỉ là Thiết Hành ko cách nào có thể bảo mình xem nhẹ chuyện này được. Lần đầu tiên nhìn thấy dấu tay, anh liền dự cảm được còn nhiều chuyện mờ ám đang chờ anh. Thậm chí đã nhiều lần anh như chó nghiệp vụ lùng sục khắp nơi, chỉ thiếu là nhảy cẫng lên thôi. Chuyện lần này anh vẫn cảm thấy nó chưa phải là kết thúc mà vẫn còn đang tiếp diễn.
—————-