Chương : 20
Cuối cùng thì bài báo chốt hạ: Thân thế có sự ảnh hưởng mật thiết đến quá trình trưởng thành. Đến đây thì Chu Hà Sinh ko đọc nữa, anh đưa mắt nhìn qua tấm ảnh phụ lục kế bên. Rõ ràng là mặt mũi của Cố Viễn Thần mà. Tóc cậu so với hiện tại thì dài hơn một chút, mềm mại phủ xuống trán. Nhìn kỹ thêm, vẫn chính là thái độ anh đã biết. Môi mím chặt, như ko muốn nói gì cả. Hình dáng quật cường làm người ta phải đau lòng.
Tiễn Lạc, mai mỉa: “Nhìn nhã nhặn thế đấy. Thật ko ngờ dám làm chuyện quấy rối người ta nha. Mà gia cảnh cũng lợi hại thật. Cha là tội phạm giết người. Còn ko có mẹ nữa kia.”
Chu Hà Sinh nắm chặt trang giấy báo nói: “Cậu chỉ tổ nói mò! Viễn Thần tuyệt đối ko phải hạng người này. Cậu ta lần nào gặp Anh Tử đến nữa con mắt cũng ko thèm liếc. Sao có thể quấy rối nữ sinh được? Tôi nghĩ báo này nói dóc rồi. Cậu ta nhất định là bị oan đó. Có ba là tội phạm giết người thì sao nào? Ai có thể lựa chọn được cha mẹ mình? Cha cậu ta giết người thì can hệ gì đến con mình chứ. Ko có mẹ là lỗi của Viễn Thần àh? Báo này lại đem gia cảnh của người khác ra rêu rao thật vô đạo đức quá mà.”
Tiễn Lạc thấy anh càng nói càng kích động, cơn giận cứ tràn ra miệng, thì ko khỏi bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng xua xua tay nói: “Anh đừng xúc động, đừng xúc động nha. Đây là báo cũ tháng trước rồi mà. Với lại cũng chỉ là tờ lá cải thôi. Trình độ của ký giả cũng có hạn, nói bậy bạ như thế là thường thôi. Thì….Trong đó cũng có viết là nữ sinh kia cáo buộc cậu ta mà. Ko chừng yêu quá, quá hận thì sao?”
Chu Hà Sinh lúc này mới chậm rãi hít thở lại, lúc nãy anh thật giận dữ, tay đến giờ vẫn còn run rẩy. Anh nhớ Cố Viễn Thần đã từng nói trên đời này cậu chỉ có 1 mình, ko có người thân, ko có bạn bè thì lòng lại nhói đau. Bình ổn lại một chút, mới nắm lấy cánh tay của Tiễn Lạc thận trọng dặn dò: “Lão Tiễn àh, chuyện này cậu đừng nói cho người khác biết. Mỗi người nói 1 câu cũng đủ hại chết người đó. Chuyện của Viễn Thần đã là quá khứ rồi, cậu đừng châm ngòi lại nha.”
Tiễn Lạc bị sự tin tưởng, bảo vệ bạn bè của anh làm cho cảm động. Liền dùng giọng chân thành nhất mà nói: “Được rồi mà, tôi cũng ko phải là loại hay ăn tạp nói bậy đâu. Tôi thấy anh đối với thằng nhóc kia thật tốt. Nghĩa khí lắm, phục anh rồi đó.”
Chu Hà Sinh thả lòng, miễn cưỡng cười cười, nhìn tờ báo bị mình làm nhăn nhúm, thì cảm thấy chướng mắt quá, liền vội vàng xếp lại rồi cho vào túi áo.
Du Lộ Cương loạng choạng chạy về nhà, thấy bà Du đang làm cơm sáng, hương thơm tỏa ra tận phòng ngoài. Cậu vừa bị hoảng sợ hết 1 hồi, liền quay vào giường để nghỉ 1 chút.
Đầu giường được xếp gối ngay ngắn. Lỗ tai hãi còn ong ong, lúc nhanh lúc chậm, lúc như có đoàn xe lửa đang chạy qua, lúc thì giống như dùng chùy mà gõ vào tường. Cậu trở mình nằm xuống, đầu gối lên gối, lòng càng hoảng hốt mơ hồ.
Đầu óc bắt đầu trắng xóa, ko phân biệt trời đất đâu hết, chính là đang chìm trong một mớ hỗn độn. Ko khí cũng xuống thấp, hô hấp thật khó khăn. Cậu thấy có rất nhiều hình dạng kỳ dị đang chuyễn động lơ lững trước mắt mình. Như những con ốc ko ngừng xoay tròn xoắn lại thành một chiếc lò xo đen khổng lồ, liên tiếp duỗi dài ra.
Tiếp theo là âm thanh ko ngừng ong ong xuất hiện. Lúc như tiếng gió thổi vào đầu, lúc lại như tiếng chùy đập vào não. Nó như đang lầm rầm gì đó thật ma quái. Tai chẳng phân biệt được gì cả, chỉ là ù ù rồi lại ù ù từng đợt liện tiếp.
Lại không biết bao lâu, tất cả bóng ma đó dần dần biến dạng, hình thành một đôi mắt màu lục khép hờ giống 1 khe hở, nhưng lại đáng sợ như muốn ăn thịt người vậy.
Lông tóc trên người cậu đều dựng ngược cả lên. Bắt đầu bỏ chân chạy trốn, ko dám quay đầu lại. Phía sau vừa nóng vừa lạnh, người cứ chạy mãi chạy mãi bỗng té vào một cái huyệt thật to. Trước mặt nhất thời tối đen, cậu cố mở ra hai mắt, liền phát hiện mình đang đứng giữa một cánh đồng tối như mực.
Lặng yên, lặng yên khiến người ta phải run sợ. Cậu khiếp đảm cố di chuyển chân mình. Cỏ hoang dầy đặc như 1 trường thành cao hơn thân người, cậu thấy mình như 1 gốc cây bị cỏ hoang vây chặc lấy, từng vòng từng vòng quấn quanh chân, quấn đến thân, đến cổ….
[Xoảng xoảng] tiếng rơi vỡ vang lên. Toàn bộ hình ảnh kia đều biến mất, để lại 1 không gian khoáng đạt. Du Lộ Cương liền kêu lên “Ah” một tiếng rồi choàng tỉnh giấc. Cậu ngồi dựa lên giường, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng tiếc nuối của bà Du: “Đã lâu thế kia rồi, tiếc quá đi mất!”
Du Lộ Cương bước nhẹ như lông ra khỏi phòng ngủ. Bước qua phòng khách, liền thấy bà Du đang ở phòng bếp thu dọn mảnh sứ vỡ.
Bị đánh vỡ là 1 chiếc bát lam hoa, đường kính ước chừng khoảng 2 tấc, là của hồi môn năm đó của bà Du. Kiểu chén này vốn đã ko còn dùng nữa, nhưng bà vẫn tiếc nuối mà cất vào tủ kính. Thật ra có đến 3 chiếc kia, hai chiếc thường dùng để đựng canh, còn lại chỉ cất vì chén kiểu cũ nặng nề, cầm ko êm tay chút nào.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó?” Du Lộ Cương mắt lộ tơ máu, nhìn thẳng mẹ mình mà hỏi.
Bà Du đang nhặt những mảnh vỡ nhỏ, ko ngẩng đầu lên nhìn cậu mà lẩm bẩm: “Mẹ muốn dọn cho sạch. Con àh, con xem thử đi, đây là bao nhiêu năm về trước. Cái bát này lúc đó là mẹ dùng để dựng canh cho cha con. Kia chính là bà ngoại con tự tay nhờ người vẽ lên đó. Còn nữa, là thành phẩm của quê nhà, thật tốt biết bao nhiêu đi. Hình dáng cũng ko giống như mấy cái chén hiện đại, nhẹ như lông ấy, cầm đến thật ko có cảm giác gì mà.”
Du Lộ Cương đờ đẫn nhìn về thứ ở mép bàn kia. Một cái chén sắt cũ, đen đen, có vẽ gì đó ko rõ. Mép chén mỏng nhưng sắc bén. Cậu cảm thấy chiếc chén kia đang dao động trong ko trung. Mắt cậu bắt đầu thản thốt, cảnh tượng bao nhiêu năm về trước với những gương mặt mờ ảo, hư hư thật thật hiện ra trước mặt.
Vẫn là kiểu kiến trúc tứ hợp viện, vẫn là 1 đứa bé đứng dưới ánh mặt trời gay gắt mà nhắc nhở: “Nhìn đủ chưa, trả lại cho tao!”
Hai đứa còn lại lớn hơn nó 1 chút, tay đang giằng lấy chiếc xe đồ chơi. Mày ko nhường tao, tao ko nhường mày, mãi cũng ko trả lại cho nó.
“Nhìn đủ chưa, trả lại cho tao!” Nó thấy bọn kia đang giành giật, liền chạy đến món đồ chơi. Chạy đến món đồ chơi dưới ánh nắng mặt trời sáng chói gay gắt.
“Đến đây, nếu có bản lĩnh thì trả lại cho mày nhá!” Bọn kia cười cợt kinh thường gây hấn, chạy đi.
Nó cứ ngốc ngếch đuổi theo chạy vòng vòng sân, chạy qua lối nhỏ, tung cả màn cửa, thấy nhà bếp toàn là chén đựng rau xanh.
Nó dùng hết sức nắm được món đồ chơi trên tay cũng thằng bé kia. Nắm thật chặt, thế nào cũng ko chịu buông ra. Đó là mẹ phải để dành thật lâu mới mua được cho nó. Nó quí trọng lắm, đến cầm chơi cũng ko nỡ, sợ làm trầy đi nước sơn của món đồ chơi kia.
“Thằng ranh thối tha kia! Buông tay!”
“Đồ ko cha, cút đi!”
Thằng bé còn lại giúp bạn mình đẩy nó té ngã xuống sàn nhà, trán va phải 1 cái chén sắt lớn đen thẳm.
Máu nóng chảy đầy má, chảy cả vào chén, loang loáng.
Hai thằng bé kia chạy mất bóng, món đồ chơi xe hơi kia bị rớt trên mặt đất, hư hỏng. Nó quên đi khóc, lau máu đang chảy ko ngừng trên trán mình. Nó cầm cả cái chén đang đỏ tươi, máu đỏ như lấn át đi sắc đen. Tất cả, tất cả, vỡ tan nát thành từng mảnh, từng mảnh một.
“Tao muốn giết bọn nó, muốn giết bọn nó. . .” Ý nghĩ hiện ra rõ ràng. Còn nhỏ như thế đã nghĩ đến giết người.
“Con àh? Con àh?” Bà Du nhìn ánh mắt thất thần của con mình thì khiếp đảm ko thôi. “Con có sao ko? Hay là khó chịu ở đâu? Là mẹ ko tốt đã làm con thức dậy. Con ngủ tiếp đi nha.”
Đầu Du Lộ Cương là 1 mảng hỗn độn. Nhưng cậu vờ nói ko sao, rồi lê bước đến sopha nơi phòng khách, sau đó lại bước đến bàn, rồi vòng lại nhà bếp.
Như có thứ gì đó đang mọc rể trong đầu, từ tứ khếch tán, lan rộng ra. Cậu gãi gãi tóc mình. Muốn dùng móng tay càu rách da đầu của mình. Tại sao nó cứ ở đó, ko biến mất, đó là nơi nào, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá….
Đợi đến lúc bà Du hoảng hốt nhìn lại thì mắt con mình đã trắng dã. Trong đầu Du Lộ Cương tất cả đều là màu đỏ đặc quánh lại. Tim cậu ta chầm chậm nhảy nhịp, 1 rồi 2 rồi lại 3….Rõ ràng như cậu đang thấy qua 1 khối thịt lớn, đỏ tươi với cách mạch máu còn đang động đậy! động đậy!
“Đồ khốn, tao ko phải thằng ranh thối tha!” Tim cậu như bị thắt chặt lại, hung hăng đẩy bà Du ngã nhào trên mặt đất. Bọn giành đồ chơi đã bị đánh bại.
Bà Du sớm bị ánh mắt thô bạo của con mình dọa cho hoảng sợ đến độ chẳng nói được lời nào. Lúc bị đẩy ngã mới nhớ đến phải chạy ra khỏi cửa.
Còn muốn trốn! Mắt Du Lộ Cương đỏ gay nhìn đến miệng chén kia. Một màu tối đen như mực, cứng rắn, vững chải. Ko biết mặt trong của nó là màu gì, có chất gì, đỏ quá, đặc quá,….đỏ quá,….đặc quá….
“Tao ko phải thằng ranh thối tha!”
“Giết bọn nó! Giết bọn nó!”
“Giết nó! Giết nó!”
Âm thanh trong đầu cứ reo hò ko dứt. Du Lộ Cương cầm chén lên, hung hăng đập xuống đầu người trước mặt. Mép chén sắc bén cắt ngay vào đầu tóc hoa râm, máu chảy ra, nhiễm đỏ cả một mảnh đất.
Giết! Giết! Cậu cứ cầm chén liên tiếp đập xuống. Người trước mặt cuối cùng cũng bất động, đỏ quá, màu máu đỏ tươi chảy tràn xuống đầu gối đang quỳ, thấm ướt cả quần vải.
————-
Tiễn Lạc, mai mỉa: “Nhìn nhã nhặn thế đấy. Thật ko ngờ dám làm chuyện quấy rối người ta nha. Mà gia cảnh cũng lợi hại thật. Cha là tội phạm giết người. Còn ko có mẹ nữa kia.”
Chu Hà Sinh nắm chặt trang giấy báo nói: “Cậu chỉ tổ nói mò! Viễn Thần tuyệt đối ko phải hạng người này. Cậu ta lần nào gặp Anh Tử đến nữa con mắt cũng ko thèm liếc. Sao có thể quấy rối nữ sinh được? Tôi nghĩ báo này nói dóc rồi. Cậu ta nhất định là bị oan đó. Có ba là tội phạm giết người thì sao nào? Ai có thể lựa chọn được cha mẹ mình? Cha cậu ta giết người thì can hệ gì đến con mình chứ. Ko có mẹ là lỗi của Viễn Thần àh? Báo này lại đem gia cảnh của người khác ra rêu rao thật vô đạo đức quá mà.”
Tiễn Lạc thấy anh càng nói càng kích động, cơn giận cứ tràn ra miệng, thì ko khỏi bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng xua xua tay nói: “Anh đừng xúc động, đừng xúc động nha. Đây là báo cũ tháng trước rồi mà. Với lại cũng chỉ là tờ lá cải thôi. Trình độ của ký giả cũng có hạn, nói bậy bạ như thế là thường thôi. Thì….Trong đó cũng có viết là nữ sinh kia cáo buộc cậu ta mà. Ko chừng yêu quá, quá hận thì sao?”
Chu Hà Sinh lúc này mới chậm rãi hít thở lại, lúc nãy anh thật giận dữ, tay đến giờ vẫn còn run rẩy. Anh nhớ Cố Viễn Thần đã từng nói trên đời này cậu chỉ có 1 mình, ko có người thân, ko có bạn bè thì lòng lại nhói đau. Bình ổn lại một chút, mới nắm lấy cánh tay của Tiễn Lạc thận trọng dặn dò: “Lão Tiễn àh, chuyện này cậu đừng nói cho người khác biết. Mỗi người nói 1 câu cũng đủ hại chết người đó. Chuyện của Viễn Thần đã là quá khứ rồi, cậu đừng châm ngòi lại nha.”
Tiễn Lạc bị sự tin tưởng, bảo vệ bạn bè của anh làm cho cảm động. Liền dùng giọng chân thành nhất mà nói: “Được rồi mà, tôi cũng ko phải là loại hay ăn tạp nói bậy đâu. Tôi thấy anh đối với thằng nhóc kia thật tốt. Nghĩa khí lắm, phục anh rồi đó.”
Chu Hà Sinh thả lòng, miễn cưỡng cười cười, nhìn tờ báo bị mình làm nhăn nhúm, thì cảm thấy chướng mắt quá, liền vội vàng xếp lại rồi cho vào túi áo.
Du Lộ Cương loạng choạng chạy về nhà, thấy bà Du đang làm cơm sáng, hương thơm tỏa ra tận phòng ngoài. Cậu vừa bị hoảng sợ hết 1 hồi, liền quay vào giường để nghỉ 1 chút.
Đầu giường được xếp gối ngay ngắn. Lỗ tai hãi còn ong ong, lúc nhanh lúc chậm, lúc như có đoàn xe lửa đang chạy qua, lúc thì giống như dùng chùy mà gõ vào tường. Cậu trở mình nằm xuống, đầu gối lên gối, lòng càng hoảng hốt mơ hồ.
Đầu óc bắt đầu trắng xóa, ko phân biệt trời đất đâu hết, chính là đang chìm trong một mớ hỗn độn. Ko khí cũng xuống thấp, hô hấp thật khó khăn. Cậu thấy có rất nhiều hình dạng kỳ dị đang chuyễn động lơ lững trước mắt mình. Như những con ốc ko ngừng xoay tròn xoắn lại thành một chiếc lò xo đen khổng lồ, liên tiếp duỗi dài ra.
Tiếp theo là âm thanh ko ngừng ong ong xuất hiện. Lúc như tiếng gió thổi vào đầu, lúc lại như tiếng chùy đập vào não. Nó như đang lầm rầm gì đó thật ma quái. Tai chẳng phân biệt được gì cả, chỉ là ù ù rồi lại ù ù từng đợt liện tiếp.
Lại không biết bao lâu, tất cả bóng ma đó dần dần biến dạng, hình thành một đôi mắt màu lục khép hờ giống 1 khe hở, nhưng lại đáng sợ như muốn ăn thịt người vậy.
Lông tóc trên người cậu đều dựng ngược cả lên. Bắt đầu bỏ chân chạy trốn, ko dám quay đầu lại. Phía sau vừa nóng vừa lạnh, người cứ chạy mãi chạy mãi bỗng té vào một cái huyệt thật to. Trước mặt nhất thời tối đen, cậu cố mở ra hai mắt, liền phát hiện mình đang đứng giữa một cánh đồng tối như mực.
Lặng yên, lặng yên khiến người ta phải run sợ. Cậu khiếp đảm cố di chuyển chân mình. Cỏ hoang dầy đặc như 1 trường thành cao hơn thân người, cậu thấy mình như 1 gốc cây bị cỏ hoang vây chặc lấy, từng vòng từng vòng quấn quanh chân, quấn đến thân, đến cổ….
[Xoảng xoảng] tiếng rơi vỡ vang lên. Toàn bộ hình ảnh kia đều biến mất, để lại 1 không gian khoáng đạt. Du Lộ Cương liền kêu lên “Ah” một tiếng rồi choàng tỉnh giấc. Cậu ngồi dựa lên giường, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng tiếc nuối của bà Du: “Đã lâu thế kia rồi, tiếc quá đi mất!”
Du Lộ Cương bước nhẹ như lông ra khỏi phòng ngủ. Bước qua phòng khách, liền thấy bà Du đang ở phòng bếp thu dọn mảnh sứ vỡ.
Bị đánh vỡ là 1 chiếc bát lam hoa, đường kính ước chừng khoảng 2 tấc, là của hồi môn năm đó của bà Du. Kiểu chén này vốn đã ko còn dùng nữa, nhưng bà vẫn tiếc nuối mà cất vào tủ kính. Thật ra có đến 3 chiếc kia, hai chiếc thường dùng để đựng canh, còn lại chỉ cất vì chén kiểu cũ nặng nề, cầm ko êm tay chút nào.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó?” Du Lộ Cương mắt lộ tơ máu, nhìn thẳng mẹ mình mà hỏi.
Bà Du đang nhặt những mảnh vỡ nhỏ, ko ngẩng đầu lên nhìn cậu mà lẩm bẩm: “Mẹ muốn dọn cho sạch. Con àh, con xem thử đi, đây là bao nhiêu năm về trước. Cái bát này lúc đó là mẹ dùng để dựng canh cho cha con. Kia chính là bà ngoại con tự tay nhờ người vẽ lên đó. Còn nữa, là thành phẩm của quê nhà, thật tốt biết bao nhiêu đi. Hình dáng cũng ko giống như mấy cái chén hiện đại, nhẹ như lông ấy, cầm đến thật ko có cảm giác gì mà.”
Du Lộ Cương đờ đẫn nhìn về thứ ở mép bàn kia. Một cái chén sắt cũ, đen đen, có vẽ gì đó ko rõ. Mép chén mỏng nhưng sắc bén. Cậu cảm thấy chiếc chén kia đang dao động trong ko trung. Mắt cậu bắt đầu thản thốt, cảnh tượng bao nhiêu năm về trước với những gương mặt mờ ảo, hư hư thật thật hiện ra trước mặt.
Vẫn là kiểu kiến trúc tứ hợp viện, vẫn là 1 đứa bé đứng dưới ánh mặt trời gay gắt mà nhắc nhở: “Nhìn đủ chưa, trả lại cho tao!”
Hai đứa còn lại lớn hơn nó 1 chút, tay đang giằng lấy chiếc xe đồ chơi. Mày ko nhường tao, tao ko nhường mày, mãi cũng ko trả lại cho nó.
“Nhìn đủ chưa, trả lại cho tao!” Nó thấy bọn kia đang giành giật, liền chạy đến món đồ chơi. Chạy đến món đồ chơi dưới ánh nắng mặt trời sáng chói gay gắt.
“Đến đây, nếu có bản lĩnh thì trả lại cho mày nhá!” Bọn kia cười cợt kinh thường gây hấn, chạy đi.
Nó cứ ngốc ngếch đuổi theo chạy vòng vòng sân, chạy qua lối nhỏ, tung cả màn cửa, thấy nhà bếp toàn là chén đựng rau xanh.
Nó dùng hết sức nắm được món đồ chơi trên tay cũng thằng bé kia. Nắm thật chặt, thế nào cũng ko chịu buông ra. Đó là mẹ phải để dành thật lâu mới mua được cho nó. Nó quí trọng lắm, đến cầm chơi cũng ko nỡ, sợ làm trầy đi nước sơn của món đồ chơi kia.
“Thằng ranh thối tha kia! Buông tay!”
“Đồ ko cha, cút đi!”
Thằng bé còn lại giúp bạn mình đẩy nó té ngã xuống sàn nhà, trán va phải 1 cái chén sắt lớn đen thẳm.
Máu nóng chảy đầy má, chảy cả vào chén, loang loáng.
Hai thằng bé kia chạy mất bóng, món đồ chơi xe hơi kia bị rớt trên mặt đất, hư hỏng. Nó quên đi khóc, lau máu đang chảy ko ngừng trên trán mình. Nó cầm cả cái chén đang đỏ tươi, máu đỏ như lấn át đi sắc đen. Tất cả, tất cả, vỡ tan nát thành từng mảnh, từng mảnh một.
“Tao muốn giết bọn nó, muốn giết bọn nó. . .” Ý nghĩ hiện ra rõ ràng. Còn nhỏ như thế đã nghĩ đến giết người.
“Con àh? Con àh?” Bà Du nhìn ánh mắt thất thần của con mình thì khiếp đảm ko thôi. “Con có sao ko? Hay là khó chịu ở đâu? Là mẹ ko tốt đã làm con thức dậy. Con ngủ tiếp đi nha.”
Đầu Du Lộ Cương là 1 mảng hỗn độn. Nhưng cậu vờ nói ko sao, rồi lê bước đến sopha nơi phòng khách, sau đó lại bước đến bàn, rồi vòng lại nhà bếp.
Như có thứ gì đó đang mọc rể trong đầu, từ tứ khếch tán, lan rộng ra. Cậu gãi gãi tóc mình. Muốn dùng móng tay càu rách da đầu của mình. Tại sao nó cứ ở đó, ko biến mất, đó là nơi nào, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá, đỏ quá, đặc quá….
Đợi đến lúc bà Du hoảng hốt nhìn lại thì mắt con mình đã trắng dã. Trong đầu Du Lộ Cương tất cả đều là màu đỏ đặc quánh lại. Tim cậu ta chầm chậm nhảy nhịp, 1 rồi 2 rồi lại 3….Rõ ràng như cậu đang thấy qua 1 khối thịt lớn, đỏ tươi với cách mạch máu còn đang động đậy! động đậy!
“Đồ khốn, tao ko phải thằng ranh thối tha!” Tim cậu như bị thắt chặt lại, hung hăng đẩy bà Du ngã nhào trên mặt đất. Bọn giành đồ chơi đã bị đánh bại.
Bà Du sớm bị ánh mắt thô bạo của con mình dọa cho hoảng sợ đến độ chẳng nói được lời nào. Lúc bị đẩy ngã mới nhớ đến phải chạy ra khỏi cửa.
Còn muốn trốn! Mắt Du Lộ Cương đỏ gay nhìn đến miệng chén kia. Một màu tối đen như mực, cứng rắn, vững chải. Ko biết mặt trong của nó là màu gì, có chất gì, đỏ quá, đặc quá,….đỏ quá,….đặc quá….
“Tao ko phải thằng ranh thối tha!”
“Giết bọn nó! Giết bọn nó!”
“Giết nó! Giết nó!”
Âm thanh trong đầu cứ reo hò ko dứt. Du Lộ Cương cầm chén lên, hung hăng đập xuống đầu người trước mặt. Mép chén sắc bén cắt ngay vào đầu tóc hoa râm, máu chảy ra, nhiễm đỏ cả một mảnh đất.
Giết! Giết! Cậu cứ cầm chén liên tiếp đập xuống. Người trước mặt cuối cùng cũng bất động, đỏ quá, màu máu đỏ tươi chảy tràn xuống đầu gối đang quỳ, thấm ướt cả quần vải.
————-