Chương : 28
Một tia sáng yếu ớt chiếu qua chiếc màn cửa sổ mỏng manh. Soi sáng chiếc giường và cả người đang nằm trên nó nữa.
Buổi tối hôm đó,Chu Hà Sinh ko tài nào ngủ được. Anh cũng chẳng màn đến tắt cả đèn, cứ trằn trọc trên giường mãi ko thôi.
Đầu anh cứ lập đi lập lại tình cảnh của Cố Viễn Thần lúc đó. Cậu ta ngồi bệch xuống sàn nhà, vùi đầu giữa hai gối. Chu Hà Sinh cứ ngồi bên cạnh cậu trầm mặc thật lâu, cũng là để bình ổn lại lòng mình.
Anh biết mình lỗ mãng, Cố Viễn Thần lúc này sẽ nghĩ về anh như thế nào đây? Nhưng chính anh cũng ko thể ngờ rằng lòng mình lại loạn đến thế.
Vươn tay, muốn đặt lên vai cậu để nhẹ nhàng an ủi. Nhưng anh chỉ có thể lướt qua hình dáng gầy gò đó, ko dám chạm vào. Chu Hà Sinh trước khi đi chỉ để lại duy nhất 1 câu: “Anh muốn đối xử tốt với em.”
Anh cảm nhận được Cố Viễn Thần có chút phản ứng khi nghe câu nói này. Mấy lời này so với lần đầu tiên nói ra, ý nghĩa thật ko giống nhau. Lần trước, Chu Hà Sinh cứ đinh ninh đó chẳng qua chỉ là tình anh em bạn bè. Giờ anh lại cảm nhận rất sâu sắc đó chính là tình yêu thật mãnh liệt.
Nếu Cố Viễn Thần cũng yêu anh. Nếu….
Chu Hà Sinh mơ màng nghĩ rất nhiều. Cái gì mà từ tình bạn thật kỳ quái biến thiên thành tình yêu, cái gì mà tự bản thân mình lại yêu thương 1 thanh niên. Còn cả Ngọc Na, cha mẹ anh, mấy thầy cô giáo đồng nghiệp. Sợ rằng đồng tính luyến ái thật ko có tư cách làm thầy giáo nữa.
Anh hoảng sợ như bị bao vây tứ phía, nhưng gương mặt của Cố Viễn Thần cứ mãi lãng đãng trong đầu. Trong lòng giờ đây thật rối loạn quá. Anh cứ muốn ở bên cậu, muốn ôm lấy cậu thật chặt mà thôi.
Không buông tay, không buông tay.
Lúc còn đang mơ mơ màng màng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ đứt quãng. Âm thanh nhẹ như ảo giác.
Chu Hà Sinh đi đến cửa, nhanh nhẹn mở ra. Điều làm anh giật mình chính là bên ngoài cửa, Cố Viễn Thần đang đứng ở đó. Đôi lông mi dài rợp bóng hơi khép hờ, cậu như đang làm ra vẽ bình tĩnh, cũng là cố ức chế tâm tình hỗn loạn của chính mình. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa cũng ko kiềm được nhịp thở gấp gáp của sự hồi hộp đang ẩn sâu tận xương tủy. Mắt cậu thật tối tăm, tối như một bóng ma vậy.
“Viễn Thần.” Chu Hà Sinh rất muốn ôm lấy Cố Viễn Thần vào lòng mình, nhưng đến nghĩ anh cũng ko dám nữa. Tâm trạng của anh giờ cũng đang có sự chuyển biến rất lớn, cả người run lẩy bẫy mà thốt lên, “Anh thành thật, anh…..thương em….”
Bị đôi tay chặt chẽ khóa chặt lấy. Trong lòng anh ko thể nào trốn tránh được, cũng ko thốt ra được lời nào cả, chỉ là chầm chậm quàng tay qua vai Chu Hà Sinh, đem môi mình lập lại hành động lúc trước. Là hôn, chiếc hôn khẽ khàng xen lẫn cả sự run rẩy.
Chu Hà Sinh đã ko còn chút ý thức nào để có thể nghĩ ngợi thêm được gì nữa. Anh chỉ cảm thấy tình cảm của mình bắt đầu phát sinh từ chỗ giao nhau nơi cửa miệng dần dần lan tỏa rồi bùng phát mạnh mẽ như 1 cơn đại hồng thủy.
Thế là cánh cửa bị đóng chặt lại thật mạnh mẽ. Chu Hà Sinh dẫn Cố Viễn Thần ngã nghiêng tiến vào nhà. Cả hai ôm ghì lấy nhau, dán chặt vào tường, rồi lại thay phiên xoay vòng, hung hăn cọ sát môi vào nhau, hôn nhau thật mãnh liệt đến độ chẳng biết đến ngừng nghĩ là gì.
Mãi đến khi trời đất chao đảo, sức cùng lực kiệt thì cả hai người đều mềm nhũng mà ngã xuống giường. Thân thể càng lúc càng nóng lên, như thể mình chính là cái ***g ủ nhiệt. Bên trong đã sôi trào lửa nóng mất rồi. Chu Hà Sinh bắt đầu miên man ve vuốt, theo bản năng mà mở ra quần áo của người đang ở dưới thân, lộ ra một thân hình sáng bóng như ánh trăng, trần trụi trong không khí….
“Meo meo, meo meo, meo meoooo~~~~~ meo meo ~~~ ngao ngao ~~ “
Chu Hà Sinh choàng tỉnh lại, người đang nằm cạnh mép giường xém té xuống đất. Phải tựa đầu vào gối trấn tỉnh lại một lúc, cuối cùng mới từ trong giấc ngủ hỗn độn mà nhớ lại toàn bộ sự việc.
Tối hôm qua, tối hôm qua Cố Viễn Thần đến…. Chu Hà Sinh giơ tay vỗ mạnh vài cái vào đầu mình. Anh gần như nhảy dựng ra khỏi giường. Mắt lấy lại bình tĩnh mà nhìn vào chiếc giường còn đang phủ chăn kia.
Không có ai, hoàn toàn xác thực là không có! Bao nhiêu sự hụt hẫng chua xót đều tràn ra ánh mắt, chăm chăm vào chiếc chăn trống ko kia. Ko thể nào, dù Cố Viễn Thần có nhỏ lại thành đứa trẻ tám tuổi cũng ko thể nào rúc vào chăn đến độ ko có dấu vết như thế. Chu Hà Sinh cảm thấy đầu choáng váng, chân anh run lên, lòng như 1 chiếc lưới rối mịt mờ tê dại hẳn đi.
Bỗng đập vào tai là tiếng mèo kêu nhiễu loạn lòng người. Anh hoảng hốt xỏ dép lê, tất tả tìm từ phòng bếp đến nhà vệ sinh, từng phòng từng phòng một. Cuối cùng đành thất thiểu khổ sở, đến nữa chút dấu vết cũng ko có.
Chu Hà Sinh thẩn thờ ngồi trên ghế bành. Lúc này anh đã hoàn toàn xác nhận, đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Vô cùng chân thật, chân thật đến rõ từng chi tiết khiến người ta phải bàng hoàng.
Tự mình nằm mơ thấy đã thổ lộ với Cố Viễn Thần. Mà cậu ta cũng đã đồng ý, còn chủ động hôn mình nữa mà. Trời ơi! Giấc mộng này sao thật quá đi mất. Chắc hẳn do mình cứ miên man suy nghĩ rồi sinh ra ảo giác. Rõ ràng sáng qua, Cố Viễn Thần đến nữa con mắt cũng ko thèm nhìn đến anh rồi.
Nghĩ đến đây, lòng anh lại thất vọng. Vốn chỉ tưởng do lòng tin bị phụ bạc nên mới sinh ra nhiệt hỏa như thế. Cho đến khi hôn mãnh liệt, là ghen…..Anh bỗng nhiên nghĩ đến từ này. Tim dao động…..Anh thế mà lại có được nụ hôn theo nghĩa như thế.
Rối loạn, thật sự rối loạn. Yêu 1 người đàn ông ko phải là chuyện bình thường, muốn nói là nói. Nhưng anh lại cứ nhớ mãi khoảng khắc môi hai người dán chặt vào nhau như thế mãi. Sao mà mềm quá, cũng lạnh quá, nhưng lòng anh lại nóng như lửa cháy. Cổ cứ hút mãi vào, hút đến tận cùng tim phổi, như thể đang muốn mút cạn hồn phách của cậu ta vào lòng mình vậy. Đầu óc anh chỉ có mặt của Cố Viễn Thần, thái độ của Cố Viễn Thần, giọng nói của Cố Viễn Thần,….
Phải làm sao đây? Làm theo cảm giác yêu đương thành thật của mình? Hai tay nắm chặt lấy đầu, Chu Hà Sinh liên tiếp vò nát tóc của mình, khiến nó rối lên như 1 cái ổ quạ. Hoàn toàn rối loạn.
“Meo meo ~~~ meo meo ~~~~” tiếp theo là tiếng mèo kêu thật quái đản ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng lại sắc đến ghê người, như cắt sâu vào lòng người đang phiền loạn.
Ko có giọng giao báo vang lên lúc sáng sớm, ko thấy Cố Viễn Thần xuất hiện trong tòa nhà này nữa. Chu Hà Sinh lòng đầy trống rỗng ra ngoài ăn sáng, món giò chéo quẩy sữa đậu nành mà anh luôn thích ăn giờ trở nên thật vô vị.
Trở lại phòng, bình tĩnh nhìn lại những rối loạn vừa qua. Những ngày hè trước đây, đã trôi qua như thế nào vậy? Thường xuyên đến thư viện, đọc sách, đùa giỡn thỏa thuê với bọn học sinh, cùng đồng nghiệp đi bơi. Năm ngoái, Lục Ngọc Na còn bị viêm dạ dày cấp tính đến nỗi phải nằm viện. Cô ta ko thể nuốt nổi thức ăn nơi đó, chính anh đã ngày ngày nấu nướng rồi nhân lúc còn nóng mà đem đến cho cô. Nào là há cảo bột lọc, cà tím chiên giòn, còn có cả bánh bao chay…. Lục Ngọc Na xuất viện thì sắc mặt còn hồng hào hơn lúc trước nữa cứ nắm lấy tay anh cười nói ko ngừng như ánh nắng lấp lánh.
Cô nói từ lúc hai người yêu nhau đến nay, thì mình vẫn luôn cảm thấy Chu Hà Sinh ko nặng lòng với mình. Trước giờ vẫn luôn hoài nghi cảm giác luyến ái ngọt ngào giữa hai người. Giờ thì có thể yên tâm được rồi. Chu Hà Sinh thật đúng là chỗ dựa vững chắc cho cô phó thác cả cuộc đời.
Nào ai ngờ, lúc Chu Hà Sinh thành tâm hôn lên môi, Lục Ngọc Na lại cắn chặt răng như thế, đem mặt mũi anh ra đùa một trận thật lớn. Hai người vẫn cứ như ngày đầu mới quen nhau, cô ta trong trí nhớ của anh cứ mãi như một thiếu nữ mới lớn. Ngôn ngữ vẫn hơi ngường ngượng, ko biết đến ám muội, ko biết đến nũng nịu.
Chu Hà Sinh không khỏi nghi ngờ chính mình quá tham lam đi? Gia đình nề nếp, tướng mạo dễ nhìn, học hành giỏi giang, công việc đàng hoàng. Với điều kiện của Lục Ngọc Na, nếu đi ra ngoài, thật có ko ít thanh niên ưu tú theo đuổi. Đâu nhất thiết cứ khăng khăng cho mình là đối tượng để kết hôn như thế chứ.
Nhưng hiện tại, lòng anh thật đau khổ phát hiện ra. Giữa bọn họ quả nhiên còn thiếu, kia chính là sự hấp dẫn lẫn nhau. Là sự động lòng, là toàn bộ đầu óc đều mãnh liệt nghĩ đến đối phương. Chỉ cần thoáng nhớ đến thôi là lòng đã vui đến ngây ngất như muôn vạn đóa hồng đang nở rộ, ko sợ gì cả chỉ sợ phải chia xa mà thôi. Mà toàn bộ cảm giác này anh chỉ có thể cảm nhận đuộc từ trên người của Cố Viễn Thần mà thôi.
Phải thật khó khăn như thế sao? Từ lúc bắt đầu, đã vạn kiếp bất phục rồi.
Phiền não! Chu Hà Sinh giờ thật sự ko thể nào bình tĩnh trở lại. Bị dồn ép đến độ ko thể lui bước. Anh thật ảo não mà thu dọn lại phòng mình, quét, lau, chùi luôn cửa sổ, đến sàn giường cũng ko bỏ qua, rồi lại lôi ra cả 1 thùng sách, xắp xếp lại vài ba quyển sách cũ nát ở bên trong.
“Mộng là do áp lực bị đè nén hoặc nguyện vọng ẩn sâu trong lòng nhưng chưa được thỏa mãn….” Thuận tay giở quyển sách sát đáy hòm, Chu Hà Sinh bỗng liếc thấy câu này. Đầu anh bỗng trở nên u ám, tay chân như ko còn sức lực mà buông thỏng xuống ghế bành. Mấy dòng chữ màu đen như đang ngã nghiêng đùa cợt anh. Hỏng rồi, mày hỏng thật rồi!
————————-
Buổi tối hôm đó,Chu Hà Sinh ko tài nào ngủ được. Anh cũng chẳng màn đến tắt cả đèn, cứ trằn trọc trên giường mãi ko thôi.
Đầu anh cứ lập đi lập lại tình cảnh của Cố Viễn Thần lúc đó. Cậu ta ngồi bệch xuống sàn nhà, vùi đầu giữa hai gối. Chu Hà Sinh cứ ngồi bên cạnh cậu trầm mặc thật lâu, cũng là để bình ổn lại lòng mình.
Anh biết mình lỗ mãng, Cố Viễn Thần lúc này sẽ nghĩ về anh như thế nào đây? Nhưng chính anh cũng ko thể ngờ rằng lòng mình lại loạn đến thế.
Vươn tay, muốn đặt lên vai cậu để nhẹ nhàng an ủi. Nhưng anh chỉ có thể lướt qua hình dáng gầy gò đó, ko dám chạm vào. Chu Hà Sinh trước khi đi chỉ để lại duy nhất 1 câu: “Anh muốn đối xử tốt với em.”
Anh cảm nhận được Cố Viễn Thần có chút phản ứng khi nghe câu nói này. Mấy lời này so với lần đầu tiên nói ra, ý nghĩa thật ko giống nhau. Lần trước, Chu Hà Sinh cứ đinh ninh đó chẳng qua chỉ là tình anh em bạn bè. Giờ anh lại cảm nhận rất sâu sắc đó chính là tình yêu thật mãnh liệt.
Nếu Cố Viễn Thần cũng yêu anh. Nếu….
Chu Hà Sinh mơ màng nghĩ rất nhiều. Cái gì mà từ tình bạn thật kỳ quái biến thiên thành tình yêu, cái gì mà tự bản thân mình lại yêu thương 1 thanh niên. Còn cả Ngọc Na, cha mẹ anh, mấy thầy cô giáo đồng nghiệp. Sợ rằng đồng tính luyến ái thật ko có tư cách làm thầy giáo nữa.
Anh hoảng sợ như bị bao vây tứ phía, nhưng gương mặt của Cố Viễn Thần cứ mãi lãng đãng trong đầu. Trong lòng giờ đây thật rối loạn quá. Anh cứ muốn ở bên cậu, muốn ôm lấy cậu thật chặt mà thôi.
Không buông tay, không buông tay.
Lúc còn đang mơ mơ màng màng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ đứt quãng. Âm thanh nhẹ như ảo giác.
Chu Hà Sinh đi đến cửa, nhanh nhẹn mở ra. Điều làm anh giật mình chính là bên ngoài cửa, Cố Viễn Thần đang đứng ở đó. Đôi lông mi dài rợp bóng hơi khép hờ, cậu như đang làm ra vẽ bình tĩnh, cũng là cố ức chế tâm tình hỗn loạn của chính mình. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa cũng ko kiềm được nhịp thở gấp gáp của sự hồi hộp đang ẩn sâu tận xương tủy. Mắt cậu thật tối tăm, tối như một bóng ma vậy.
“Viễn Thần.” Chu Hà Sinh rất muốn ôm lấy Cố Viễn Thần vào lòng mình, nhưng đến nghĩ anh cũng ko dám nữa. Tâm trạng của anh giờ cũng đang có sự chuyển biến rất lớn, cả người run lẩy bẫy mà thốt lên, “Anh thành thật, anh…..thương em….”
Bị đôi tay chặt chẽ khóa chặt lấy. Trong lòng anh ko thể nào trốn tránh được, cũng ko thốt ra được lời nào cả, chỉ là chầm chậm quàng tay qua vai Chu Hà Sinh, đem môi mình lập lại hành động lúc trước. Là hôn, chiếc hôn khẽ khàng xen lẫn cả sự run rẩy.
Chu Hà Sinh đã ko còn chút ý thức nào để có thể nghĩ ngợi thêm được gì nữa. Anh chỉ cảm thấy tình cảm của mình bắt đầu phát sinh từ chỗ giao nhau nơi cửa miệng dần dần lan tỏa rồi bùng phát mạnh mẽ như 1 cơn đại hồng thủy.
Thế là cánh cửa bị đóng chặt lại thật mạnh mẽ. Chu Hà Sinh dẫn Cố Viễn Thần ngã nghiêng tiến vào nhà. Cả hai ôm ghì lấy nhau, dán chặt vào tường, rồi lại thay phiên xoay vòng, hung hăn cọ sát môi vào nhau, hôn nhau thật mãnh liệt đến độ chẳng biết đến ngừng nghĩ là gì.
Mãi đến khi trời đất chao đảo, sức cùng lực kiệt thì cả hai người đều mềm nhũng mà ngã xuống giường. Thân thể càng lúc càng nóng lên, như thể mình chính là cái ***g ủ nhiệt. Bên trong đã sôi trào lửa nóng mất rồi. Chu Hà Sinh bắt đầu miên man ve vuốt, theo bản năng mà mở ra quần áo của người đang ở dưới thân, lộ ra một thân hình sáng bóng như ánh trăng, trần trụi trong không khí….
“Meo meo, meo meo, meo meoooo~~~~~ meo meo ~~~ ngao ngao ~~ “
Chu Hà Sinh choàng tỉnh lại, người đang nằm cạnh mép giường xém té xuống đất. Phải tựa đầu vào gối trấn tỉnh lại một lúc, cuối cùng mới từ trong giấc ngủ hỗn độn mà nhớ lại toàn bộ sự việc.
Tối hôm qua, tối hôm qua Cố Viễn Thần đến…. Chu Hà Sinh giơ tay vỗ mạnh vài cái vào đầu mình. Anh gần như nhảy dựng ra khỏi giường. Mắt lấy lại bình tĩnh mà nhìn vào chiếc giường còn đang phủ chăn kia.
Không có ai, hoàn toàn xác thực là không có! Bao nhiêu sự hụt hẫng chua xót đều tràn ra ánh mắt, chăm chăm vào chiếc chăn trống ko kia. Ko thể nào, dù Cố Viễn Thần có nhỏ lại thành đứa trẻ tám tuổi cũng ko thể nào rúc vào chăn đến độ ko có dấu vết như thế. Chu Hà Sinh cảm thấy đầu choáng váng, chân anh run lên, lòng như 1 chiếc lưới rối mịt mờ tê dại hẳn đi.
Bỗng đập vào tai là tiếng mèo kêu nhiễu loạn lòng người. Anh hoảng hốt xỏ dép lê, tất tả tìm từ phòng bếp đến nhà vệ sinh, từng phòng từng phòng một. Cuối cùng đành thất thiểu khổ sở, đến nữa chút dấu vết cũng ko có.
Chu Hà Sinh thẩn thờ ngồi trên ghế bành. Lúc này anh đã hoàn toàn xác nhận, đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Vô cùng chân thật, chân thật đến rõ từng chi tiết khiến người ta phải bàng hoàng.
Tự mình nằm mơ thấy đã thổ lộ với Cố Viễn Thần. Mà cậu ta cũng đã đồng ý, còn chủ động hôn mình nữa mà. Trời ơi! Giấc mộng này sao thật quá đi mất. Chắc hẳn do mình cứ miên man suy nghĩ rồi sinh ra ảo giác. Rõ ràng sáng qua, Cố Viễn Thần đến nữa con mắt cũng ko thèm nhìn đến anh rồi.
Nghĩ đến đây, lòng anh lại thất vọng. Vốn chỉ tưởng do lòng tin bị phụ bạc nên mới sinh ra nhiệt hỏa như thế. Cho đến khi hôn mãnh liệt, là ghen…..Anh bỗng nhiên nghĩ đến từ này. Tim dao động…..Anh thế mà lại có được nụ hôn theo nghĩa như thế.
Rối loạn, thật sự rối loạn. Yêu 1 người đàn ông ko phải là chuyện bình thường, muốn nói là nói. Nhưng anh lại cứ nhớ mãi khoảng khắc môi hai người dán chặt vào nhau như thế mãi. Sao mà mềm quá, cũng lạnh quá, nhưng lòng anh lại nóng như lửa cháy. Cổ cứ hút mãi vào, hút đến tận cùng tim phổi, như thể đang muốn mút cạn hồn phách của cậu ta vào lòng mình vậy. Đầu óc anh chỉ có mặt của Cố Viễn Thần, thái độ của Cố Viễn Thần, giọng nói của Cố Viễn Thần,….
Phải làm sao đây? Làm theo cảm giác yêu đương thành thật của mình? Hai tay nắm chặt lấy đầu, Chu Hà Sinh liên tiếp vò nát tóc của mình, khiến nó rối lên như 1 cái ổ quạ. Hoàn toàn rối loạn.
“Meo meo ~~~ meo meo ~~~~” tiếp theo là tiếng mèo kêu thật quái đản ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng lại sắc đến ghê người, như cắt sâu vào lòng người đang phiền loạn.
Ko có giọng giao báo vang lên lúc sáng sớm, ko thấy Cố Viễn Thần xuất hiện trong tòa nhà này nữa. Chu Hà Sinh lòng đầy trống rỗng ra ngoài ăn sáng, món giò chéo quẩy sữa đậu nành mà anh luôn thích ăn giờ trở nên thật vô vị.
Trở lại phòng, bình tĩnh nhìn lại những rối loạn vừa qua. Những ngày hè trước đây, đã trôi qua như thế nào vậy? Thường xuyên đến thư viện, đọc sách, đùa giỡn thỏa thuê với bọn học sinh, cùng đồng nghiệp đi bơi. Năm ngoái, Lục Ngọc Na còn bị viêm dạ dày cấp tính đến nỗi phải nằm viện. Cô ta ko thể nuốt nổi thức ăn nơi đó, chính anh đã ngày ngày nấu nướng rồi nhân lúc còn nóng mà đem đến cho cô. Nào là há cảo bột lọc, cà tím chiên giòn, còn có cả bánh bao chay…. Lục Ngọc Na xuất viện thì sắc mặt còn hồng hào hơn lúc trước nữa cứ nắm lấy tay anh cười nói ko ngừng như ánh nắng lấp lánh.
Cô nói từ lúc hai người yêu nhau đến nay, thì mình vẫn luôn cảm thấy Chu Hà Sinh ko nặng lòng với mình. Trước giờ vẫn luôn hoài nghi cảm giác luyến ái ngọt ngào giữa hai người. Giờ thì có thể yên tâm được rồi. Chu Hà Sinh thật đúng là chỗ dựa vững chắc cho cô phó thác cả cuộc đời.
Nào ai ngờ, lúc Chu Hà Sinh thành tâm hôn lên môi, Lục Ngọc Na lại cắn chặt răng như thế, đem mặt mũi anh ra đùa một trận thật lớn. Hai người vẫn cứ như ngày đầu mới quen nhau, cô ta trong trí nhớ của anh cứ mãi như một thiếu nữ mới lớn. Ngôn ngữ vẫn hơi ngường ngượng, ko biết đến ám muội, ko biết đến nũng nịu.
Chu Hà Sinh không khỏi nghi ngờ chính mình quá tham lam đi? Gia đình nề nếp, tướng mạo dễ nhìn, học hành giỏi giang, công việc đàng hoàng. Với điều kiện của Lục Ngọc Na, nếu đi ra ngoài, thật có ko ít thanh niên ưu tú theo đuổi. Đâu nhất thiết cứ khăng khăng cho mình là đối tượng để kết hôn như thế chứ.
Nhưng hiện tại, lòng anh thật đau khổ phát hiện ra. Giữa bọn họ quả nhiên còn thiếu, kia chính là sự hấp dẫn lẫn nhau. Là sự động lòng, là toàn bộ đầu óc đều mãnh liệt nghĩ đến đối phương. Chỉ cần thoáng nhớ đến thôi là lòng đã vui đến ngây ngất như muôn vạn đóa hồng đang nở rộ, ko sợ gì cả chỉ sợ phải chia xa mà thôi. Mà toàn bộ cảm giác này anh chỉ có thể cảm nhận đuộc từ trên người của Cố Viễn Thần mà thôi.
Phải thật khó khăn như thế sao? Từ lúc bắt đầu, đã vạn kiếp bất phục rồi.
Phiền não! Chu Hà Sinh giờ thật sự ko thể nào bình tĩnh trở lại. Bị dồn ép đến độ ko thể lui bước. Anh thật ảo não mà thu dọn lại phòng mình, quét, lau, chùi luôn cửa sổ, đến sàn giường cũng ko bỏ qua, rồi lại lôi ra cả 1 thùng sách, xắp xếp lại vài ba quyển sách cũ nát ở bên trong.
“Mộng là do áp lực bị đè nén hoặc nguyện vọng ẩn sâu trong lòng nhưng chưa được thỏa mãn….” Thuận tay giở quyển sách sát đáy hòm, Chu Hà Sinh bỗng liếc thấy câu này. Đầu anh bỗng trở nên u ám, tay chân như ko còn sức lực mà buông thỏng xuống ghế bành. Mấy dòng chữ màu đen như đang ngã nghiêng đùa cợt anh. Hỏng rồi, mày hỏng thật rồi!
————————-