Chương : 38
Kể từ đêm đó, thì ngày nào trời cũng đổ mưa cả. Có lúc lâm râm, khi lại ào ạt. Không khí mùa hè ở Hòe Thụ Lý thật buồn kinh người. Nóng đến bốc hơi, thế mà mây đen cứ quần vũ thật u ám. Chưa kể thỉnh thoảng trong mấy đám mây kia lại có sấm sét đánh rầm xuống làm người khác phải giật mình.
Sáng sớm, Thiết Hành gặp phải Biện Chân đang định đi làm. Thấy thần sắc của cô ta có vẽ hoang mang mệt mỏi, mắt đã bị thỏm sâu vào cũng ko ít.
“Sao vậy? Tối qua ngủ ko được àh?”
Biện Chân dường như nháy mắt mấy cái, sau đó ý thức hạ tay áo đang được xoắn cao lên của chiếc sơmi trên người mình xuống.
“Phải nói là chẳng thể nào ngủ được.”
“Ko phải là bà Phùng lại hù dọa gì chứ?” Phản ứng đầu tiên của Thiết Hành là nghi ngờ bà Phùng lại làm thứ lễ lạc cúng bái kỳ lạ gì đó, khiến lòng người bất an như thế.
“Không phải.” Hai má của Biện Chân nhợt nhạt, cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, mãi nữa ngày sau mới kéo Thiết Hành vào góc khuất mà kể: “Tối qua em nghe có tiếng kỳ quái lắm. Là tiếng mèo hoang đùa giỡn, còn có….”
“Còn có cái gì?”
“Còn có người ở sau lầu réo tên nữa. Nghe cứ loáng thoáng, lúc rõ lúc ko, nhưng là kêu tên của bà Phùng và em đó.” Mày của Biện Chân như dính chặt lấy nhau, mắt long lanh như sắp khóc đến nơi. “Bà Phùng nói em đừng trả lời. Bà nói đó là tiếng gọi câu hồn, trả lời liền mất mạng.”
“Vậy….Là tiếng nam hay tiếng nữ? Giọng điệu thế nào?”
“Em chẳng biết nữa, nó thật cổ quái. Nghe xong là em ớn lạnh cả lên, ko nhận ra là nam hay nữ được ạh.”
Thiết Hành nhíu mày suy nghĩ: “Nhưng tối qua anh và Lữ Thiên cũng ở tại tòa nhà này mà. Ngay tại phòng 202 luôn đó. Chẳng nghe thấy tiếng gì cả. Cô có chắc là mình ko phải tự huyễn hoặc ko?”
“Không đâu, em, em cũng ko biết nữa. Bà Phùng đêm nào cũng nói có tiếng động, nhưng khi ấy em cũng như anh một chút cũng ko hề nghe thấy. Chỉ có tối qua, rất dọa người ạh. Hơn nữa, cha của em cũng nghe mà.”
“Àh?” Thiết Hành nặng nề gật đầu, “Anh biết rồi, anh sẽ hỏi thử những người khác xem sao?”
Biện Chân mắt như tán đồng, xong rồi lại vội vàng để kịp giờ đi làm. Cô cắn cắn môi nói: “Thiết đội trưởng, em có bàn bạc kỹ lưỡng với cha mình rồi. Chờ con gái của bà Phùng trở về, cả nhà em sẽ đến nhà bà con ở tạm một thời gian vậy.”
Thiết Hành lại àh thêm 1 tiếng, cười nói với theo: “Cũng được, cô cũng nhanh đi làm đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Chu Hà Sinh ngủ thẳng cho đến khi nắng đã lên cao. Mãi đến khi Thiết Hành đến thăm hỏi, anh mới ngơ ngác rời khỏi giường bước đến mở cửa tiếp khách.
“Thật ngại quá, quấy rầy anh đang ngủ thế này” Thiết Hành khẽ cười, ngồi ở sopha đợi anh.
“Ko sao, nghỉ hè, nên ngủ nướng 1 chút ấy mà.” Chu Hà Sinh bước vào nhà vệ sinh, gấp gáp đánh răng rửa mặt, lau qua loa rồi lại xuất hiện trước mặt Thiết Hành.
“Xem ra tối qua anh ngủ cũng ngon lắm đi, chắc ko có nghe âm thanh gì rồi phải ko?” Thiết Hành hỏi.
“Âm thanh? Là gì thế. Tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cũng chẳng có gì, là Biện Chân nói tối qua nghe được sau lầu có người gọi tên cô ấy thôi.”
“Có chuyện này àh? Hay là tối qua tôi ngủ say quá, nên chẳng nghe thấy gì cả?”
“Có thể.” Thiết Hành suy nghĩ, anh vẫn một mực tin là Biện Chân thần hồn nát thần tính, liền đi vào vấn đề chính. “Người ta nói ko có chuyện thì chẳng thắp hương. Anh và Cố Viễn Thần cũng khá thân thiết, thế có biết thân thế hoàn cảnh của cậu ta ra sao ko?”
Thấy Chu Hà Sinh cực kỳ mẫn cảm với 3 chữ Cố Viễn Thần, anh liền bổ sung thêm: “Đương nhiên, tôi chẳng tình nghi gì cậu ta cả. Chỉ là dù sao thì sau này cũng là hàng sớm, nên muốn tìm hiểu chút thôi mà.”
Chu Hà Sinh buồn bã một lúc lâu, phân nữa là vì thái độ nghi ngờ của Thiết Hành khiến anh khó chịu, nữa khác là vì khi nhớ đến người ta thì tim anh đập rất nhanh, đầu choáng mắt hoa, đến máu trong người dường như cũng chẳng lưu thông được nữa.
“Cậu ta ko thích nói chuyện, ko muốn giao du với người khác. Nhưng đó chẳng qua là do chưa có nhiều kinh nghiệm sống thôi. Tự hình thành bức tường bảo hộ quanh mình. Cậu ta ko phải là người xấu. Thậm chí còn đáng để quan tâm chăm sóc hơn người thường, đáng để yêu thương.”
Thiết Hành nhịn ko được mà ngây người ra nghe. Thái độ của Chu Hà Sinh thật quá sức phức tạp. Thậm chí anh còn có thể hình dung được Cố Viễn Thần có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của người trước mặt này.
“Ừhm….Vậy thường ngày thì cậu ta hay làm gì thế?”
“Cậu ta dường như chẳng hề ra khỏi nhà. Sáng sớm thường xuống lầu 1 lấy báo, cũng ko la cà đâu cả. Ngoại trừ gần đây hay giao du với Hồ Bích Mai mà thôi.”
Thiết Hành cũng có bắt gặp qua Cố Viễn Thần xuất hiện ở nhà của Hồ Bích Mai. Thật đúng như suy đoán, liền nhíu mày nói: “Cậu ta và Hồ Bích Mai hình như có chút kỳ quái. Rất giống người yêu, nhưng lại thiếu thiếu gì đó. Chuyện này, anh có nghe cậu ta nói gì ko?”
“Tôi ko có yêu chị ta. Tự bản thân của chị ta cũng biết rõ ràng. Nên tôi chẳng hề lừa ai cả.” Lời của Cố Viễn Thần cứ văng vẳng bên tai, mày Chu Hà Sinh đã muốn dựng ngược cả lên, liền lắc đầu nói: “Ko có.”
Thiết Hành nhìn ánh mắt đó, đã sớm nắm bắt lấy sự thay đổi dù nhỏ bé nhất. Lòng biết rõ anh đang nói dối, nhưng lại ko muốn vạch trần, chỉ cười đầy thâm ý. “Còn gì khác nữa ko? Nhưng những mối quan hệ của cậu ta chẳng hạn.”
Chu Hà Sinh vẫn nhanh chóng lắc đầu như cũ. Đợi Thiết Hành vừa tạm biệt, xoay người chuẩn bị rời đi, thì anh mới từ do dự trở nên dứt khoát mà gọi người lại.
“Sếp Thiết àh, sẵn tiện, tôi muốn hỏi anh một chuyện được ko?”
“Cứ hỏi đi áh.” Thiết Hành đồng ý ngay lập tức.
“Lần trước, lúc nói chuyện phím đó. Tôi có nghe nói là anh trước kia làm ở khu phía tây.” Mắt Chu Hà Sinh hơi lóe lên tia bất an. “Muốn hỏi anh, ở phía Tây, đường Hạ Bình, số 317, là nhà ai ở vậy?”
Thiết Hành vừa nghe xong câu hỏi, thì đầu óc bắt đầu vận chuyển. Trả lời: “Theo như tôi biết, thì đó là khu nhà bỏ hoang, rất nhiều năm ko có ai ở cả. Chí ít….. Lúc tôi còn ở đó thì nó bỏ hoang nha.”
“Nhà hoang àh?” Chu Hà Sinh đứng ngây ra tại chỗ. Cuối cùng cũng ko giấu được sự ngạc nhiên vô cùng.
Lữ Thiên lúc xế chiều thì lái xe đến tòa nhà108. Thấy xa có vài người đang túm tụm lại, chốc chốc lại nói gì đó, cứ ngắt quảng mập mờ, chẳng nghe chẳng hiểu gì cả.
Cậu ta liền giở một thùng giấy xuống, cố ý xách đến gần đám đông, để nghe ngóng 1 chút. Đều nói là tối qua phía sau lầu có tiếng gọi, nhưng chẳng biết được là từ đâu đến cả, ma quái, muốn dọn nhà, vâng vâng và vâng vâng.
Lữ Thiên cẩn thận quan sát tướng mạo của mọi người, mờ mờ nhân ảnh, như có như ko. Tóm lại nếu chẳng có nguyên nhân, cũng sẽ chẳng có được bộ dạng đó đâu.
Cậu mang mấy thùng giấy tiến vào nhà 202. “Sếp Thiết, sếp Thiết!” Kêu đã vài tiếng, chẳng nghe ai đáp lại cả. Lữ Thiên liền để đồ đạc xuống rồi rót 1 ly nước mà ừng ực uống.
Tiếp theo là mở ra mấy thùng giấy. Bên trong ra 1 sấp tư liệu được in ấn cẩn thận. Bên ngoài nó còn được bọc thêm 1 túi nhựa, trên có in hoa màu xanh xanh đỏ đỏ gì nữa.
“Tìm được 1 mớ rồi, phải xem ngay mới được.” Cậu tự lẩm bẩm, rồi cầm lên 1 quyển, bắt đầu giở trang đầu tiên ra.
Sáng sớm, Thiết Hành gặp phải Biện Chân đang định đi làm. Thấy thần sắc của cô ta có vẽ hoang mang mệt mỏi, mắt đã bị thỏm sâu vào cũng ko ít.
“Sao vậy? Tối qua ngủ ko được àh?”
Biện Chân dường như nháy mắt mấy cái, sau đó ý thức hạ tay áo đang được xoắn cao lên của chiếc sơmi trên người mình xuống.
“Phải nói là chẳng thể nào ngủ được.”
“Ko phải là bà Phùng lại hù dọa gì chứ?” Phản ứng đầu tiên của Thiết Hành là nghi ngờ bà Phùng lại làm thứ lễ lạc cúng bái kỳ lạ gì đó, khiến lòng người bất an như thế.
“Không phải.” Hai má của Biện Chân nhợt nhạt, cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, mãi nữa ngày sau mới kéo Thiết Hành vào góc khuất mà kể: “Tối qua em nghe có tiếng kỳ quái lắm. Là tiếng mèo hoang đùa giỡn, còn có….”
“Còn có cái gì?”
“Còn có người ở sau lầu réo tên nữa. Nghe cứ loáng thoáng, lúc rõ lúc ko, nhưng là kêu tên của bà Phùng và em đó.” Mày của Biện Chân như dính chặt lấy nhau, mắt long lanh như sắp khóc đến nơi. “Bà Phùng nói em đừng trả lời. Bà nói đó là tiếng gọi câu hồn, trả lời liền mất mạng.”
“Vậy….Là tiếng nam hay tiếng nữ? Giọng điệu thế nào?”
“Em chẳng biết nữa, nó thật cổ quái. Nghe xong là em ớn lạnh cả lên, ko nhận ra là nam hay nữ được ạh.”
Thiết Hành nhíu mày suy nghĩ: “Nhưng tối qua anh và Lữ Thiên cũng ở tại tòa nhà này mà. Ngay tại phòng 202 luôn đó. Chẳng nghe thấy tiếng gì cả. Cô có chắc là mình ko phải tự huyễn hoặc ko?”
“Không đâu, em, em cũng ko biết nữa. Bà Phùng đêm nào cũng nói có tiếng động, nhưng khi ấy em cũng như anh một chút cũng ko hề nghe thấy. Chỉ có tối qua, rất dọa người ạh. Hơn nữa, cha của em cũng nghe mà.”
“Àh?” Thiết Hành nặng nề gật đầu, “Anh biết rồi, anh sẽ hỏi thử những người khác xem sao?”
Biện Chân mắt như tán đồng, xong rồi lại vội vàng để kịp giờ đi làm. Cô cắn cắn môi nói: “Thiết đội trưởng, em có bàn bạc kỹ lưỡng với cha mình rồi. Chờ con gái của bà Phùng trở về, cả nhà em sẽ đến nhà bà con ở tạm một thời gian vậy.”
Thiết Hành lại àh thêm 1 tiếng, cười nói với theo: “Cũng được, cô cũng nhanh đi làm đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Chu Hà Sinh ngủ thẳng cho đến khi nắng đã lên cao. Mãi đến khi Thiết Hành đến thăm hỏi, anh mới ngơ ngác rời khỏi giường bước đến mở cửa tiếp khách.
“Thật ngại quá, quấy rầy anh đang ngủ thế này” Thiết Hành khẽ cười, ngồi ở sopha đợi anh.
“Ko sao, nghỉ hè, nên ngủ nướng 1 chút ấy mà.” Chu Hà Sinh bước vào nhà vệ sinh, gấp gáp đánh răng rửa mặt, lau qua loa rồi lại xuất hiện trước mặt Thiết Hành.
“Xem ra tối qua anh ngủ cũng ngon lắm đi, chắc ko có nghe âm thanh gì rồi phải ko?” Thiết Hành hỏi.
“Âm thanh? Là gì thế. Tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cũng chẳng có gì, là Biện Chân nói tối qua nghe được sau lầu có người gọi tên cô ấy thôi.”
“Có chuyện này àh? Hay là tối qua tôi ngủ say quá, nên chẳng nghe thấy gì cả?”
“Có thể.” Thiết Hành suy nghĩ, anh vẫn một mực tin là Biện Chân thần hồn nát thần tính, liền đi vào vấn đề chính. “Người ta nói ko có chuyện thì chẳng thắp hương. Anh và Cố Viễn Thần cũng khá thân thiết, thế có biết thân thế hoàn cảnh của cậu ta ra sao ko?”
Thấy Chu Hà Sinh cực kỳ mẫn cảm với 3 chữ Cố Viễn Thần, anh liền bổ sung thêm: “Đương nhiên, tôi chẳng tình nghi gì cậu ta cả. Chỉ là dù sao thì sau này cũng là hàng sớm, nên muốn tìm hiểu chút thôi mà.”
Chu Hà Sinh buồn bã một lúc lâu, phân nữa là vì thái độ nghi ngờ của Thiết Hành khiến anh khó chịu, nữa khác là vì khi nhớ đến người ta thì tim anh đập rất nhanh, đầu choáng mắt hoa, đến máu trong người dường như cũng chẳng lưu thông được nữa.
“Cậu ta ko thích nói chuyện, ko muốn giao du với người khác. Nhưng đó chẳng qua là do chưa có nhiều kinh nghiệm sống thôi. Tự hình thành bức tường bảo hộ quanh mình. Cậu ta ko phải là người xấu. Thậm chí còn đáng để quan tâm chăm sóc hơn người thường, đáng để yêu thương.”
Thiết Hành nhịn ko được mà ngây người ra nghe. Thái độ của Chu Hà Sinh thật quá sức phức tạp. Thậm chí anh còn có thể hình dung được Cố Viễn Thần có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của người trước mặt này.
“Ừhm….Vậy thường ngày thì cậu ta hay làm gì thế?”
“Cậu ta dường như chẳng hề ra khỏi nhà. Sáng sớm thường xuống lầu 1 lấy báo, cũng ko la cà đâu cả. Ngoại trừ gần đây hay giao du với Hồ Bích Mai mà thôi.”
Thiết Hành cũng có bắt gặp qua Cố Viễn Thần xuất hiện ở nhà của Hồ Bích Mai. Thật đúng như suy đoán, liền nhíu mày nói: “Cậu ta và Hồ Bích Mai hình như có chút kỳ quái. Rất giống người yêu, nhưng lại thiếu thiếu gì đó. Chuyện này, anh có nghe cậu ta nói gì ko?”
“Tôi ko có yêu chị ta. Tự bản thân của chị ta cũng biết rõ ràng. Nên tôi chẳng hề lừa ai cả.” Lời của Cố Viễn Thần cứ văng vẳng bên tai, mày Chu Hà Sinh đã muốn dựng ngược cả lên, liền lắc đầu nói: “Ko có.”
Thiết Hành nhìn ánh mắt đó, đã sớm nắm bắt lấy sự thay đổi dù nhỏ bé nhất. Lòng biết rõ anh đang nói dối, nhưng lại ko muốn vạch trần, chỉ cười đầy thâm ý. “Còn gì khác nữa ko? Nhưng những mối quan hệ của cậu ta chẳng hạn.”
Chu Hà Sinh vẫn nhanh chóng lắc đầu như cũ. Đợi Thiết Hành vừa tạm biệt, xoay người chuẩn bị rời đi, thì anh mới từ do dự trở nên dứt khoát mà gọi người lại.
“Sếp Thiết àh, sẵn tiện, tôi muốn hỏi anh một chuyện được ko?”
“Cứ hỏi đi áh.” Thiết Hành đồng ý ngay lập tức.
“Lần trước, lúc nói chuyện phím đó. Tôi có nghe nói là anh trước kia làm ở khu phía tây.” Mắt Chu Hà Sinh hơi lóe lên tia bất an. “Muốn hỏi anh, ở phía Tây, đường Hạ Bình, số 317, là nhà ai ở vậy?”
Thiết Hành vừa nghe xong câu hỏi, thì đầu óc bắt đầu vận chuyển. Trả lời: “Theo như tôi biết, thì đó là khu nhà bỏ hoang, rất nhiều năm ko có ai ở cả. Chí ít….. Lúc tôi còn ở đó thì nó bỏ hoang nha.”
“Nhà hoang àh?” Chu Hà Sinh đứng ngây ra tại chỗ. Cuối cùng cũng ko giấu được sự ngạc nhiên vô cùng.
Lữ Thiên lúc xế chiều thì lái xe đến tòa nhà108. Thấy xa có vài người đang túm tụm lại, chốc chốc lại nói gì đó, cứ ngắt quảng mập mờ, chẳng nghe chẳng hiểu gì cả.
Cậu ta liền giở một thùng giấy xuống, cố ý xách đến gần đám đông, để nghe ngóng 1 chút. Đều nói là tối qua phía sau lầu có tiếng gọi, nhưng chẳng biết được là từ đâu đến cả, ma quái, muốn dọn nhà, vâng vâng và vâng vâng.
Lữ Thiên cẩn thận quan sát tướng mạo của mọi người, mờ mờ nhân ảnh, như có như ko. Tóm lại nếu chẳng có nguyên nhân, cũng sẽ chẳng có được bộ dạng đó đâu.
Cậu mang mấy thùng giấy tiến vào nhà 202. “Sếp Thiết, sếp Thiết!” Kêu đã vài tiếng, chẳng nghe ai đáp lại cả. Lữ Thiên liền để đồ đạc xuống rồi rót 1 ly nước mà ừng ực uống.
Tiếp theo là mở ra mấy thùng giấy. Bên trong ra 1 sấp tư liệu được in ấn cẩn thận. Bên ngoài nó còn được bọc thêm 1 túi nhựa, trên có in hoa màu xanh xanh đỏ đỏ gì nữa.
“Tìm được 1 mớ rồi, phải xem ngay mới được.” Cậu tự lẩm bẩm, rồi cầm lên 1 quyển, bắt đầu giở trang đầu tiên ra.