Chương : 49
Thiết Hành thở dốc đẩy ra cửa của phòng 402. Anh nhanh chóng kéo theo Lữ Thiên, lớn tiếng gọi: “Chu Hà Sinh! Cố Viễn Thần! Chu Hà Sinh!”
Chỉ có tiếng vọng lại từ bốn bức tường trả lời cho anh. Gọi to như vậy, chẳng thấy trong phòng có động tĩnh gì cả.
Thiết Hành hung hăng đạp vào cửa một cái, nghiến răng, nắm chặt lấy cánh tay của Lữ Thiên mà nói: “Đi!”
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang rồi dần bình lặng hẳn. Thiết Hành kéo Lữ Thiên ra khỏi tòa nhà, tất tả lên xe.
“Sếp thiết còn chưa tìm được hai người bọn họ mà….” Lữ Thiên nhịn ko được mở miệng hỏi.
Thiết Hành ngồi ở vị trí người láy, cười khổ 1 cái. Mặt lộ ra sự lo lắng. Anh hít 1 hơi nói: “Chẳng quản nỗi nữa rồi. Nếu đúng như suy đoán, chúng nó đã giết chết hết mọi người. Tiếp theo sẽ là anh và cậu đó.”
Lữ Thiên còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Thiết Hành nhanh chóng nhấn ga. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “Em chết cũng chẳng sao cả, nhưng em sẽ ko để cho anh chết. Tuyệt đối ko để anh chết đâu.”
Mọi lời nói đều bị chặn ngay ở cổ họng. Lữ Thiên chỉ lặng yên 1 cách dị thường nhìn Thiết Hành nhấn mạnh chân ga.
Xe khởi động vô cùng thuận lợi. Bọn họ chạy như bay ra khỏi cái nơi bị nguyền rủa rất đáng sợ này. Nhưng hai người đang ngồi trước xe ko biết rằng: Sau xe, có 1 thùng lớn đang chứa đầy xăng, trên đó còn in rõ ràng 1 dấu tay màu đen. Xăng theo khe hở chầm chầm chảy ra, một giọt, hai giọt rồi cứ tiếp tục như vậy…..
Chiếu vào trên vách tường là hai chiếc bóng lãng đãng. Cố Viễn Thần vẫn còn vùi đầu vào lòng Chu Hà Sinh. Xâu chuỗi Xá lợi trên cổ tay chiếu sáng rực rỡ. Cố Viễn Thần cuối cùng cũng ngẩn mặt lên. Hai hàng nước mắt từ từ lăn dài xuống.
Chu Hà Sinh đứng ở góc tường nhìn cậu. Mặt vẫn cười thật thản nhiên.
Anh nói với cậu: “Ngốc àh, khóc gì thế.”
Cố Viễn Thần trở người. Hai người lại ôm chặt lấy nhau. Ở trên giường đã thử qua ko biết bao nhiêu tư thế. Ngực vỗn đã ko còn phập phồng được nữa, thi thể cũng bắt đầu lạnh dần.
“Giờ chúng ta đã có thể ở cùng 1 chỗ.” Chu Hà Sinh nâng mặt Cố Viễn Thần lên. Hai người cười thật vui vẽ nhưng trong đó lại có chút chua xót. Lặng yên, ve vuốt, xao động bàng hoàng. Như vậy mới là vui thích chứ.
Cố Viễn Thần quay đầu nhìn lại thi thể kia, cậu nắm chặt lấy tay của Chu Hà Sinh. Anh cũng đưa mắt nhìn qua đó. Chính là cậu, linh hồn của cậu đã từng sống trong thân thể đó.
“Để chúng nó ở cùng 1 chỗ đi.” Chu Hà Sinh bước đến, ôm lấy thi thể của Cố Viễn Thần trong va li màu đen ra, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hai thân thể đang nằm song song thật giống nhau, rồi từ từ nhắm hai mắt lại. Nhưng hình như chẳng giống nhau lắm. Anh thì xích lõa còn Cố Viễn Thần vẫn đang mặc quần tây và áo sơmi màu đen.
“Nếu có người thu nhặt xác chúng ta, thì có đoán được là chúng ta yêu nhau ko?” Chu Hà Sinh vốn là người luôn thành thật với cảm giác của chính mình.
“Có lẽ được mà…. .” Cố Viễn Thần bỗng cười cười, bước đến, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên thi thể của mình.
Chu Hà Sinh thấy khó hiểu trong chốc lát, sau đó liền sáng tỏ ngay. Anh liền giúp cậu đem hai thi thể quấn chặt lấy nhau. Sau đó lại nắm lấy tay của Cố Viễn Thần.
“Đây là ám hiệu mà chúng ta lưu lại cho đời sau. Chúng ta yêu nhau!”
Ngay lúc này, trên quốc lộ cách tòa nhà số 108 Hòe Thụ Lý ko xa lắm, chiếc xe có hai người là Thiết Hành và Lữ Thiên đang ngồi bên trong lao đi vùn vụt.
Xăng càng lúc càng chảy nhiều. Xe của Thiết Hành bỗng bị chiếc xe tải đang chạy chầm chậm áng ngay phía trước. Anh nóng nhìn Lữ Thiên 1 cái rồi ấn kèn. Tài xế xe tải bực mình liền ném ra cửa sổ 1 tàn thuốc còn đang cháy.
Xe lướt ào qua tàn thuốc kia. Xăng rơi ngay vào nó, nhen lên ngọn lửa. Chốc lát sau thì một tiếng [ầm] vang lên. Tiếng nổ mạnh mẽ vang vọng khắp noi. Người trên xe ko một ai may mắn thoát được cả.
Chỉ có tiếng vọng lại từ bốn bức tường trả lời cho anh. Gọi to như vậy, chẳng thấy trong phòng có động tĩnh gì cả.
Thiết Hành hung hăng đạp vào cửa một cái, nghiến răng, nắm chặt lấy cánh tay của Lữ Thiên mà nói: “Đi!”
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang rồi dần bình lặng hẳn. Thiết Hành kéo Lữ Thiên ra khỏi tòa nhà, tất tả lên xe.
“Sếp thiết còn chưa tìm được hai người bọn họ mà….” Lữ Thiên nhịn ko được mở miệng hỏi.
Thiết Hành ngồi ở vị trí người láy, cười khổ 1 cái. Mặt lộ ra sự lo lắng. Anh hít 1 hơi nói: “Chẳng quản nỗi nữa rồi. Nếu đúng như suy đoán, chúng nó đã giết chết hết mọi người. Tiếp theo sẽ là anh và cậu đó.”
Lữ Thiên còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Thiết Hành nhanh chóng nhấn ga. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “Em chết cũng chẳng sao cả, nhưng em sẽ ko để cho anh chết. Tuyệt đối ko để anh chết đâu.”
Mọi lời nói đều bị chặn ngay ở cổ họng. Lữ Thiên chỉ lặng yên 1 cách dị thường nhìn Thiết Hành nhấn mạnh chân ga.
Xe khởi động vô cùng thuận lợi. Bọn họ chạy như bay ra khỏi cái nơi bị nguyền rủa rất đáng sợ này. Nhưng hai người đang ngồi trước xe ko biết rằng: Sau xe, có 1 thùng lớn đang chứa đầy xăng, trên đó còn in rõ ràng 1 dấu tay màu đen. Xăng theo khe hở chầm chầm chảy ra, một giọt, hai giọt rồi cứ tiếp tục như vậy…..
Chiếu vào trên vách tường là hai chiếc bóng lãng đãng. Cố Viễn Thần vẫn còn vùi đầu vào lòng Chu Hà Sinh. Xâu chuỗi Xá lợi trên cổ tay chiếu sáng rực rỡ. Cố Viễn Thần cuối cùng cũng ngẩn mặt lên. Hai hàng nước mắt từ từ lăn dài xuống.
Chu Hà Sinh đứng ở góc tường nhìn cậu. Mặt vẫn cười thật thản nhiên.
Anh nói với cậu: “Ngốc àh, khóc gì thế.”
Cố Viễn Thần trở người. Hai người lại ôm chặt lấy nhau. Ở trên giường đã thử qua ko biết bao nhiêu tư thế. Ngực vỗn đã ko còn phập phồng được nữa, thi thể cũng bắt đầu lạnh dần.
“Giờ chúng ta đã có thể ở cùng 1 chỗ.” Chu Hà Sinh nâng mặt Cố Viễn Thần lên. Hai người cười thật vui vẽ nhưng trong đó lại có chút chua xót. Lặng yên, ve vuốt, xao động bàng hoàng. Như vậy mới là vui thích chứ.
Cố Viễn Thần quay đầu nhìn lại thi thể kia, cậu nắm chặt lấy tay của Chu Hà Sinh. Anh cũng đưa mắt nhìn qua đó. Chính là cậu, linh hồn của cậu đã từng sống trong thân thể đó.
“Để chúng nó ở cùng 1 chỗ đi.” Chu Hà Sinh bước đến, ôm lấy thi thể của Cố Viễn Thần trong va li màu đen ra, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hai thân thể đang nằm song song thật giống nhau, rồi từ từ nhắm hai mắt lại. Nhưng hình như chẳng giống nhau lắm. Anh thì xích lõa còn Cố Viễn Thần vẫn đang mặc quần tây và áo sơmi màu đen.
“Nếu có người thu nhặt xác chúng ta, thì có đoán được là chúng ta yêu nhau ko?” Chu Hà Sinh vốn là người luôn thành thật với cảm giác của chính mình.
“Có lẽ được mà…. .” Cố Viễn Thần bỗng cười cười, bước đến, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên thi thể của mình.
Chu Hà Sinh thấy khó hiểu trong chốc lát, sau đó liền sáng tỏ ngay. Anh liền giúp cậu đem hai thi thể quấn chặt lấy nhau. Sau đó lại nắm lấy tay của Cố Viễn Thần.
“Đây là ám hiệu mà chúng ta lưu lại cho đời sau. Chúng ta yêu nhau!”
Ngay lúc này, trên quốc lộ cách tòa nhà số 108 Hòe Thụ Lý ko xa lắm, chiếc xe có hai người là Thiết Hành và Lữ Thiên đang ngồi bên trong lao đi vùn vụt.
Xăng càng lúc càng chảy nhiều. Xe của Thiết Hành bỗng bị chiếc xe tải đang chạy chầm chậm áng ngay phía trước. Anh nóng nhìn Lữ Thiên 1 cái rồi ấn kèn. Tài xế xe tải bực mình liền ném ra cửa sổ 1 tàn thuốc còn đang cháy.
Xe lướt ào qua tàn thuốc kia. Xăng rơi ngay vào nó, nhen lên ngọn lửa. Chốc lát sau thì một tiếng [ầm] vang lên. Tiếng nổ mạnh mẽ vang vọng khắp noi. Người trên xe ko một ai may mắn thoát được cả.