Chương : 5
Cơm trưa xong, Chu Hà Sinh đang no nê trở về phòng mình thì thấy hai bà lão họ Phùng và họ Du đang ngồi trên 1 băng ghế nhỏ trước cửa phòng của họ, vừa nói chuyện phiếm, vừa kéo sợi gân, ngắm người qua lại.
Mà hai bà lão này cũng siêng năng lắm, cứ cất công đi thu gom nào là giấy báo hay những phế phẩm được thải ra từ các hộ xung quanh. Sau đó vuốt phẳng, rữa sạch, phơi khô rồi lại dán dán, cuộn cuộn làm thành mấy thứ trang trí linh tinh, treo trước cửa nhà theo 1 trật tự nào đó, nhìn cũng rất đẹp. Cả hai bà đều làm dây câu và móc sắt để kiếm thêm thu nhập.
Bà ngồi bên tay phải đang mặc sườn xám màu chàm, tóc đã bạc gần hết là bà Phùng. Bà đã hơn 50 tuổi. Đa phần cuộc đời đều sinh trưởng ở nông thôn. Đến khi già lắm rồi, mới được con cháu đón về đây. Người cũng ko thiết tha gì với nơi này lắm, thường hay than phiền là hoa cỏ ở thành thị ko có hương thơm trong lành như dưới quê. Vì thế bản thân của bà chính là tập hợp đầy đủ tính cách của con người nông thôn. Thích ngồi ngoài cửa xem náo nhiệt, nghe ngóng tin tức. Hơn hết là, những người lớn tuổi ở quê rất hay mê tín. Vì chuyện này mà bà thường bị con cháu của mình gọi thành lão phong kiến. Ngay cả Văn Hổ cũng đã viết 1 bài tập làm văn vào tháng ba này, với nội dung đại khái như vầy: “Muốn biết phong kiến mê tín là như thế nào, cứ nhìn bà ngoại em là thấy ngay.” Đến nay việc này vẫn còn được truyền nhau khắp chung cư như 1 chuyện phiếm giải sầu.
Một người khác nữa là bà lão họ Du. So với bà Phùng thì nhỏ hơn 7 hay 8 tuổi gì đó. Nhưng vì thân thể ko được khỏe mạnh cho lắm, nên lưng đã còng xuống. Nghe nói lúc bà còn trẻ đã ở vậy nuôi con trưởng thành. Giờ cũng tạm coi là đến giai đoạn hưởng phúc đi.
Chu Hà Sinh nhìn bà Phùng thật nhanh. Biết ngay là bà ta đang tìm mình để tán gẫu. Nên nói cái gì đây? Đang lưỡng lự, thì có 1 con châu chấu ko biết từ đâu nhảy lại gần. Thân xanh mắt đỏ, phân ra thật rõ ràng, khiến anh phải giật mình mà lui lại. Chẳng biết Bà Phùng có thấy hay ko nữa?
Kia tám phần là mượn cớ. mãi 1 lúc lâu trôi qua, anh mới hiểu rõ được. Bà bắt đầu lên tiếng nói lời đầy ẩn ý, khiến người khác phải giật mình. Tóm lại vẫn là bà ta cao tay, này cũng minh chứng cho chuyện người thành phố cũng chẳng khá hơn người ở quê bao nhiêu cả.
Quả không ngoài dự đoán. Chu Hà Sinh đành miễn cưỡng bước đến gần bà lão họ Phùng kia, nghe bà thật thản nhiên mà nói: “Thầy Chu àh, sao thầy cứ thấy hai bà già chúng tôi là chạy lẹ như vậy. Cứ dừng lại nói đại dăm ba câu gì đó cũng có hại đến gieo trồng cày cấy phỏng?”
Hừ! Nói vài câu là có thể đi sao? Chu Hà Sinh đối với 2 bà lão này vừa ghê vừa phiền. Nhưng cũng cảm thấy có chút thú vị, liền ngồi xổm xuống trước mặt hai người, cười giả lã đáp lại: “Có đâu ạh. Con chỉ sợ phiền hai người đang làm việc thôi mà. Giờ đã là thời đại nào rồi. Biển rộng mấy cũng có thuyền đi lại. Vệ tinh cũng đã được phóng lên trời từ lâu lắm rồi nha. Gieo trồng cày cấy tuyệt ko có trở ngại gì cả đâu ạh.”
Bà Phùng liền bắt đầu tám chuyện với thằng bé vừa vui vẻ vừa có duyên lại còn rất sạch sẽ này. “Cũng là thầy Chu đây khéo nói, tôi ở đây lâu lắm rồi cũng chẳng thấy ai được như thầy cả.” Bà ngẩng đầu lên nhìn Chu Hà Sinh, mắt nhấp nháy cười nói.
Bà nịnh nọt xong liền lộ ra sắc mặt thích hóng chuyện, vẻ mặt thần thần bí bí mà hỏi: “Tôi nghe nói phòng 502 có người ở rồi hả?”
Trời đất chứng giám, lúc này bà Phùng mới vào vấn đề chính.
Chu Hà Sinh bất đắc dĩ gật nhẹ đầu. Sau đó lại thấy là im lặng thật ko phải phép đành trả lời lại: “Vừa chuyển đến sáng nay thôi, cả hai bà đều thấy sao?”
Thấy anh đã nhập hội tám chuyện. Bà Du cũng rất có hứng thú, liền dừng ngay lại việc kiếm sống hằng ngày. Nhưng còn bà Phùng thì dường như chẳng để gián đoạn công việc bao giờ cả.”
“Nghe đồn là trên lầu 4 có yêu quái gào thét dữ lắm mà, sao có người dám lại ở chứ?” Bà Phùng vừa vò vò giấy, vừa mở miệng hỏi chuyện.
Chu Hà Sinh liền buộc miệng nói: “Chẳng có gì đâu bà ạh. Đó chỉ là 1 sinh viên đại học hay thẹn thùng thôi mà. Con thấy tốt nhất là bà đừng nên khơi gợi chuyện cũ làm gì, tránh dọa sợ người ta nha.”
“Ừ, ừ, cứ theo lời thầy nói đi ” Bà Phùng liền như máy móc được khởi động sẳn mà nói 1 tràng dài. “Tôi có công phu nghe ngóng đến bát đại tổ tông người ta nha. Tôi chắc chắn là thằng bé kia bị lừa rồi đó. Thầy nói xem, phòng 502 sao có thể ở được kia chứ? Chung cư này đã bị nhiễm tà từ rất lâu rồi. Người chết ở phòng đó ko phải tên là Mạnh Giới Quang sao? Đang yên lành thế kia mà! Thật ko ngờ là dám treo cổ ngay ngoài cửa sổ nha. Đêm đó xác chết cứ đập binh binh vào cánh cửa, dọa người ta sợ hết cả đấy.”
Mặt Chu Hà Sinh bắt đầu đen lại. Đêm đó người kia là treo cổ bên ngoài cửa sổ, xác cứ đong đưa trước phòng 402. Âm thanh kia thật khiến người khác phải rùn mình. Thế là anh vội nói ngay: “Lúc đỏ, cảnh sát cũng đều tra rồi mà. Kết luận là tự sát còn gì.”
“Ậy, thành bé này thật là,” Bà Phùng làm ra vẽ mặt như huyền bí lắm, hạ thấp giọng mà nói: “Cảnh sát chỉ đều tra án mạng ở dương gian thôi. Còn những oan khuất ở cõi âm thì bọn họ làm gì chen vào được chứ. Tôi nghe mấy lão già đi coi xong về kể lại, là hai chân của Mạnh Giới Quang đều có in hằng lên dấu tay. Kia rõ ràng là có thứ gì đó kéo cậu ta xuống rồi nha.”
Chu Hà Sinh khi ấy cũng có mặt ở hiện trường. Anh cũng thấy có dấu hai bàn tay rất rõ. Đến cảnh sát cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng dù có lạ lùng cách mấy cũng ko thể dựa vào cõi âm quỷ quái gì đó để lý giải được, liền cảm thấy buồn cười mà nói: “Bà chỉ khéo đùa dai thôi. Thi thể kia cứ treo lủng lẳng ngoài chung cư. Chính là từ phòng của con tháo xuống mà. Nếu nói có quỷ, thì phòng con giờ chắc cũng phải có 1 ít rồi. Nhưng ko phải chuyện gì cũng bình yên sao?”
Bà phùng vẫn cười khằn khặc, ko chịu từ bỏ lý luận quỷ thần của mình, cứ nói về những chuyện là lùng: “Ma quỷ gì đó một khi muốn ám người cũng có quy tắc mà. Năm nay dương khí của thầy đang thịnh. Bọn nó đương nhiên ko dính lấy rồi. Nhưng người khác thì khó nói àh nha.”
Chu Hà Sinh biết bà lão mày mê tín tận trong xương cốt. Muốn thay đổi tư tưởng này thật là vô phương rồi. Nên chỉ nói thật ngắn gọn với bà thôi: “Người ta là sinh viên đại học đó. Bà yên tâm nha. Mà con đã giúp cậu ấy ở phòng 501 rồi. Ko có chuyện gì đâu!”
Nói đến đây đã thật đau đầu lắm rồi, anh liền đứng dậy chào hai bà lão: “Con phải lên phòng rồi. Hai bà cứ từ từ nói chuyện nha.”
Bà Phùng cũng đã thu thập được thông tin rồi, nên ko cản anh lại nữa. Chu Hà Sinh vừa bước lên tầng hai, thì đã nghe sau lưng mình truyền đến tiếng của bà Phùng đang vái 4 phương 8 hướng: “Yêu quái trên lầu. Ngày ngày quấy phá. Ngươi nghe lời này, đừng quấn lấy ta —— tay đều phải đứt.” Đừng nói là bà đã hơn 50 tuổi rồi, lảm nhảm còn hơn cả Hồ Bích Mai nữa. Mấy lời kia khiến Chu Hà Sinh cười thầm, xém chút đã bật ra miệng rồi.
———————
Bà Phùng này lại chuyên dùng tiếng cổ, trong câu văn thỉnh thoảng lại chen vào ư, hồ, hỉ….Là những tiếng đệm (thường ko có nghĩa) từ lâu lắm rồi. trong khả năng của mình, Hữu chỉ có thể chuyển tạm như thế thôi. Các bạn thông cảm chút nha ^.^
Mà hai bà lão này cũng siêng năng lắm, cứ cất công đi thu gom nào là giấy báo hay những phế phẩm được thải ra từ các hộ xung quanh. Sau đó vuốt phẳng, rữa sạch, phơi khô rồi lại dán dán, cuộn cuộn làm thành mấy thứ trang trí linh tinh, treo trước cửa nhà theo 1 trật tự nào đó, nhìn cũng rất đẹp. Cả hai bà đều làm dây câu và móc sắt để kiếm thêm thu nhập.
Bà ngồi bên tay phải đang mặc sườn xám màu chàm, tóc đã bạc gần hết là bà Phùng. Bà đã hơn 50 tuổi. Đa phần cuộc đời đều sinh trưởng ở nông thôn. Đến khi già lắm rồi, mới được con cháu đón về đây. Người cũng ko thiết tha gì với nơi này lắm, thường hay than phiền là hoa cỏ ở thành thị ko có hương thơm trong lành như dưới quê. Vì thế bản thân của bà chính là tập hợp đầy đủ tính cách của con người nông thôn. Thích ngồi ngoài cửa xem náo nhiệt, nghe ngóng tin tức. Hơn hết là, những người lớn tuổi ở quê rất hay mê tín. Vì chuyện này mà bà thường bị con cháu của mình gọi thành lão phong kiến. Ngay cả Văn Hổ cũng đã viết 1 bài tập làm văn vào tháng ba này, với nội dung đại khái như vầy: “Muốn biết phong kiến mê tín là như thế nào, cứ nhìn bà ngoại em là thấy ngay.” Đến nay việc này vẫn còn được truyền nhau khắp chung cư như 1 chuyện phiếm giải sầu.
Một người khác nữa là bà lão họ Du. So với bà Phùng thì nhỏ hơn 7 hay 8 tuổi gì đó. Nhưng vì thân thể ko được khỏe mạnh cho lắm, nên lưng đã còng xuống. Nghe nói lúc bà còn trẻ đã ở vậy nuôi con trưởng thành. Giờ cũng tạm coi là đến giai đoạn hưởng phúc đi.
Chu Hà Sinh nhìn bà Phùng thật nhanh. Biết ngay là bà ta đang tìm mình để tán gẫu. Nên nói cái gì đây? Đang lưỡng lự, thì có 1 con châu chấu ko biết từ đâu nhảy lại gần. Thân xanh mắt đỏ, phân ra thật rõ ràng, khiến anh phải giật mình mà lui lại. Chẳng biết Bà Phùng có thấy hay ko nữa?
Kia tám phần là mượn cớ. mãi 1 lúc lâu trôi qua, anh mới hiểu rõ được. Bà bắt đầu lên tiếng nói lời đầy ẩn ý, khiến người khác phải giật mình. Tóm lại vẫn là bà ta cao tay, này cũng minh chứng cho chuyện người thành phố cũng chẳng khá hơn người ở quê bao nhiêu cả.
Quả không ngoài dự đoán. Chu Hà Sinh đành miễn cưỡng bước đến gần bà lão họ Phùng kia, nghe bà thật thản nhiên mà nói: “Thầy Chu àh, sao thầy cứ thấy hai bà già chúng tôi là chạy lẹ như vậy. Cứ dừng lại nói đại dăm ba câu gì đó cũng có hại đến gieo trồng cày cấy phỏng?”
Hừ! Nói vài câu là có thể đi sao? Chu Hà Sinh đối với 2 bà lão này vừa ghê vừa phiền. Nhưng cũng cảm thấy có chút thú vị, liền ngồi xổm xuống trước mặt hai người, cười giả lã đáp lại: “Có đâu ạh. Con chỉ sợ phiền hai người đang làm việc thôi mà. Giờ đã là thời đại nào rồi. Biển rộng mấy cũng có thuyền đi lại. Vệ tinh cũng đã được phóng lên trời từ lâu lắm rồi nha. Gieo trồng cày cấy tuyệt ko có trở ngại gì cả đâu ạh.”
Bà Phùng liền bắt đầu tám chuyện với thằng bé vừa vui vẻ vừa có duyên lại còn rất sạch sẽ này. “Cũng là thầy Chu đây khéo nói, tôi ở đây lâu lắm rồi cũng chẳng thấy ai được như thầy cả.” Bà ngẩng đầu lên nhìn Chu Hà Sinh, mắt nhấp nháy cười nói.
Bà nịnh nọt xong liền lộ ra sắc mặt thích hóng chuyện, vẻ mặt thần thần bí bí mà hỏi: “Tôi nghe nói phòng 502 có người ở rồi hả?”
Trời đất chứng giám, lúc này bà Phùng mới vào vấn đề chính.
Chu Hà Sinh bất đắc dĩ gật nhẹ đầu. Sau đó lại thấy là im lặng thật ko phải phép đành trả lời lại: “Vừa chuyển đến sáng nay thôi, cả hai bà đều thấy sao?”
Thấy anh đã nhập hội tám chuyện. Bà Du cũng rất có hứng thú, liền dừng ngay lại việc kiếm sống hằng ngày. Nhưng còn bà Phùng thì dường như chẳng để gián đoạn công việc bao giờ cả.”
“Nghe đồn là trên lầu 4 có yêu quái gào thét dữ lắm mà, sao có người dám lại ở chứ?” Bà Phùng vừa vò vò giấy, vừa mở miệng hỏi chuyện.
Chu Hà Sinh liền buộc miệng nói: “Chẳng có gì đâu bà ạh. Đó chỉ là 1 sinh viên đại học hay thẹn thùng thôi mà. Con thấy tốt nhất là bà đừng nên khơi gợi chuyện cũ làm gì, tránh dọa sợ người ta nha.”
“Ừ, ừ, cứ theo lời thầy nói đi ” Bà Phùng liền như máy móc được khởi động sẳn mà nói 1 tràng dài. “Tôi có công phu nghe ngóng đến bát đại tổ tông người ta nha. Tôi chắc chắn là thằng bé kia bị lừa rồi đó. Thầy nói xem, phòng 502 sao có thể ở được kia chứ? Chung cư này đã bị nhiễm tà từ rất lâu rồi. Người chết ở phòng đó ko phải tên là Mạnh Giới Quang sao? Đang yên lành thế kia mà! Thật ko ngờ là dám treo cổ ngay ngoài cửa sổ nha. Đêm đó xác chết cứ đập binh binh vào cánh cửa, dọa người ta sợ hết cả đấy.”
Mặt Chu Hà Sinh bắt đầu đen lại. Đêm đó người kia là treo cổ bên ngoài cửa sổ, xác cứ đong đưa trước phòng 402. Âm thanh kia thật khiến người khác phải rùn mình. Thế là anh vội nói ngay: “Lúc đỏ, cảnh sát cũng đều tra rồi mà. Kết luận là tự sát còn gì.”
“Ậy, thành bé này thật là,” Bà Phùng làm ra vẽ mặt như huyền bí lắm, hạ thấp giọng mà nói: “Cảnh sát chỉ đều tra án mạng ở dương gian thôi. Còn những oan khuất ở cõi âm thì bọn họ làm gì chen vào được chứ. Tôi nghe mấy lão già đi coi xong về kể lại, là hai chân của Mạnh Giới Quang đều có in hằng lên dấu tay. Kia rõ ràng là có thứ gì đó kéo cậu ta xuống rồi nha.”
Chu Hà Sinh khi ấy cũng có mặt ở hiện trường. Anh cũng thấy có dấu hai bàn tay rất rõ. Đến cảnh sát cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng dù có lạ lùng cách mấy cũng ko thể dựa vào cõi âm quỷ quái gì đó để lý giải được, liền cảm thấy buồn cười mà nói: “Bà chỉ khéo đùa dai thôi. Thi thể kia cứ treo lủng lẳng ngoài chung cư. Chính là từ phòng của con tháo xuống mà. Nếu nói có quỷ, thì phòng con giờ chắc cũng phải có 1 ít rồi. Nhưng ko phải chuyện gì cũng bình yên sao?”
Bà phùng vẫn cười khằn khặc, ko chịu từ bỏ lý luận quỷ thần của mình, cứ nói về những chuyện là lùng: “Ma quỷ gì đó một khi muốn ám người cũng có quy tắc mà. Năm nay dương khí của thầy đang thịnh. Bọn nó đương nhiên ko dính lấy rồi. Nhưng người khác thì khó nói àh nha.”
Chu Hà Sinh biết bà lão mày mê tín tận trong xương cốt. Muốn thay đổi tư tưởng này thật là vô phương rồi. Nên chỉ nói thật ngắn gọn với bà thôi: “Người ta là sinh viên đại học đó. Bà yên tâm nha. Mà con đã giúp cậu ấy ở phòng 501 rồi. Ko có chuyện gì đâu!”
Nói đến đây đã thật đau đầu lắm rồi, anh liền đứng dậy chào hai bà lão: “Con phải lên phòng rồi. Hai bà cứ từ từ nói chuyện nha.”
Bà Phùng cũng đã thu thập được thông tin rồi, nên ko cản anh lại nữa. Chu Hà Sinh vừa bước lên tầng hai, thì đã nghe sau lưng mình truyền đến tiếng của bà Phùng đang vái 4 phương 8 hướng: “Yêu quái trên lầu. Ngày ngày quấy phá. Ngươi nghe lời này, đừng quấn lấy ta —— tay đều phải đứt.” Đừng nói là bà đã hơn 50 tuổi rồi, lảm nhảm còn hơn cả Hồ Bích Mai nữa. Mấy lời kia khiến Chu Hà Sinh cười thầm, xém chút đã bật ra miệng rồi.
———————
Bà Phùng này lại chuyên dùng tiếng cổ, trong câu văn thỉnh thoảng lại chen vào ư, hồ, hỉ….Là những tiếng đệm (thường ko có nghĩa) từ lâu lắm rồi. trong khả năng của mình, Hữu chỉ có thể chuyển tạm như thế thôi. Các bạn thông cảm chút nha ^.^