Chương 4: Bắt nạt
Âu Lập Thành bị phạt ở ngoài, tự thấy mình có lỗi nên cúi xuống sửa lại quần áo rồi đứng thẳng người. Còn Bạch Đăng Kỳ bên cạnh lại mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái dĩ nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn Âu Lập Thành, nghiêm túc nói: "Cậu muốn đấu với tôi à?"
"Hả?" Âu Lập Thành ngơ ngác không hiểu sao tiểu thiếu gia lại nói vậy.
"Tôi nói cho cậu biết, ngôi vị đi trễ số một của trường sẽ thuộc về tôi. Cậu đừng hòng giành lấy." Giọng điệu cờ lơ phất phơ như mọi khi không phân biệt được thật giả.
Âu Lập Thành lo sợ vị đại ca này nổi giận liền xua tay: "Không! Không! Tôi không dám!"
Bạch Đăng Kỳ cười lên tiếng, để hai tay sau đầu, hứng thú trò chuyện: "Cậu cũng gan thật. Mới đầu năm học mà học sinh giỏi đã đi đánh nhau rồi."
Âu Lập Thành biết bộ dạng lúc nãy của mình rất ghê người, nhìn không khác gì một đám lưu manh mới đi đánh nhau về. Cậu ta đưa tay lau máu còn dính trên khóe miệng đáp: "Không có."
Nghe cậu ta nói thế, Bạch Đăng Kỳ đưa mắt ngắm những đám mây có hình thù kỳ lạ trên bầu trời, lười biếng nói: "Tùy."
* * *
Giờ ra chơi.
Hai người bị phạt cuối cùng cũng được vào lớp. Trước khi đi về chỗ, Bạch Đăng Kỳ dừng lại ở bàn Hạo Thiên, nháy mắt với cậu một cái, cười ngả ngớn về chỗ lăn ra ngủ. Hạo Thiên ghét bỏ không thèm nhìn đến.
Lâm Nhật Hạ thấy Âu Lập Thành chậm chạp bước đi, cô chạy lại vỗ vai cậu tươi cười nói: "Hôm qua thức khuya học bài nên nay đi học trễ hả?"
Vừa nói xong cô ngẩng mặt lên, bắt gặp đầy vết xanh xanh, đỏ đỏ trên mặt Âu Lập Thành. Lâm Nhật Hạ hốt hoảng chỉ vào những chỗ đó, lắp bắp: "Cậu.. cậu.. cậu đây là bị cái gì?"
Âu Lập Thành chạm nhẹ vào mặt mình, khổ sở nói: "Không có gì đâu. Tôi bị té."
"Té nào mà thành ra như vậy!" Lý do này không đủ sức thuyết phục cô.
"Tôi hơi mệt. Nói chuyện sau nha nữ thần." Âu Lập Thành gắng gượng nở một nụ cười cho cô tin rồi lề mề đeo cặp đi.
Cô thất thần đứng đó nhìn theo bóng lưng Âu Lập Thành, hồi lâu sau mới quay người về chỗ.
Hạo Thiên đang đọc sách thì xuất hiện một cái đầu nhỏ ngồi đối diện, chống tay lên bàn cậu, mặt mũi nhăn nhó. Cậu để sách xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Âu Lập Thành hình như bị người ta đánh vậy mà còn nói do mình té. Cậu nói xem, cậu ấy có sao không?"
Hạo Thiên nhìn qua chỗ Âu Lập Thành, thấy cậu ta nằm ra bàn không giống như thường ngày. Cậu lấy viên kẹo trong túi mới mua hôm qua, lúc đó thấy gói kẹo này cậu bỗng nhớ đến ngày đầu tiên cô tặng cho mình, không nói một lời mà cầm đi thanh toán.
Đưa kẹo cho cô, giọng nói vẫn trầm ấm: "Được rồi. Cậu lo học đi. Tớ sẽ hỏi cậu ấy giúp cậu."
Lâm Nhật Hạ nhận lấy mới phấn chấn lên, quay đầu ngồi ngay ngắn, tập trung làm đề.
Giờ nghỉ trưa, Âu Lập Thành cũng không đi ăn, nằm trên bàn không nhúc nhích. Lâm Nhật Hạ lo lắng muốn hỏi thăm thì bị Hạo Thiên đẩy đi tới phòng ăn.
Vì cậu đã từng giúp đỡ Âu Lập Thành nên hiểu rõ để cậu ta yên tĩnh một mình là cách tốt nhất.
Hôm nay cô ăn cũng không ngon, vừa mở miệng đã bị Hạo Thiên cản lại kêu cô tập trung ăn. Về lớp, Âu Lập Thành vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Nhật Hạ quay sang hỏi Hạo Thiên: "Cậu ấy như vậy có ổn không?"
Hạo Thiên đưa tay lấy sợi tóc dính trên má cô ra, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ ổn. Về chỗ thôi."
Lâm Nhật Hạ mở to mắt nhìn tay cậu chạm vào mặt cô, tai bất giác đỏ lớn, vứt bỏ những lời muốn nói ra sau, cúi đầu lặng lẽ ngồi vào chỗ.
Trong tiết học Âu Lập Thành uể oải không có sức sống, thầy giáo gọi đọc bài, cậu ta ngây ngốc không biết đọc tới đoạn nào. Thấy sắc mặt cậu ta không tốt, thầy giáo chỉ nhắc nhở rồi cho Âu Lập Thành ngồi xuống tiếp tục bài học.
* * *
Tiếng chuông vang lên, mọi người tạm biệt nhau ra về. Tôn Yên nhanh tay kéo Lâm Nhật Hạ đi ăn vặt như đã hẹn, cô không an tâm nhìn Hạo Thiên. Cậu dùng ánh mắt để trấn an cô: Hãy tin tớ.
Lâm Nhật Hạ bất đắc dĩ đi theo Tôn Yên. Trong lớp chỉ còn lưa thưa vài người, Hạo Thiên đeo cặp, liếc sang Âu Lập Thành rồi cất bước ra ngoài.
Hôm nay tới phiên bàn Âu Lập Thành trực nhật nhưng bạn cùng bàn không đi học nên cậu ta đành phải làm một mình. Đến khi xong xuôi thì mặt trời cũng đã lặn. Âu Lập Thành tắt đèn quạt trong lớp, chuẩn bị đi về.
Ra tới cửa lớp, Âu Lập Thành hoảng hồn khi thấy Hạo Thiên khoanh tay dựa vào cửa, không biết đã đứng ở đây bao lâu.
"Sao cậu còn ở đây?" Cậu ta không tin hỏi.
Hạo Thiên quan sát Âu Lập Thành, cuối cùng dừng trên mặt cậu, không trả lời mà hỏi lại: "Ai làm?" Giọng điệu vẫn bình thường nhưng không cho phép người đối diện trốn tránh.
Âu Lập Thành biết Hạo Thiên nhắc tới việc gì, hai tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Bọn 11A7."
Cậu vẫn bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào, tiếp tục hỏi: "Từ khi nào?"
"Hồi hè, lúc tôi đi mua đồ thì đụng phải. Lần nữa là ngày nhập học, họ vô tình thấy tôi nên chặn đường. Sáng nay lại gặp."
Hạo Thiên không nghi ngờ lời nói của Âu Lập Thành, đút tay vào túi quần, nói: "Được rồi. Cậu về đi. Chú ý an toàn."
Âu Lập Thành cũng không suy nghĩ nhiều, nếu là thường ngày cậu ta sẽ vui phát điên khi được Hạo Thiên hỏi thăm. Nhưng hôm nay tâm trạng cực kỳ tệ lại thêm gương mặt bầm tím không dám gặp ai nên chỉ chào cậu rồi về.
* * *
Trên đường về, Âu Lập Thành bị ba nam sinh không biết từ đâu nhảy ra nắm cặp lại không cho đi.
"Hi! Người anh em lại gặp rồi." Một người trong đám nam sinh đó lên tiếng.
Âu Lập Thành sợ hãi lui về sau, giọng run run: "Các cậu lại muốn làm gì?"
Ba nam sinh đó cười phá lên, trêu chọc: "Coi cậu nói kìa. Cậu như vậy sẽ khiến chúng tôi buồn đó."
"Tôi với các cậu không thân. Đánh cũng đã đánh rồi. Các cậu còn muốn sao nữa?" Âu Lập Thành ôm cặp phòng vệ.
"Biết làm sao đây, tâm trạng tôi đang không tốt, lại gặp ngay phải cậu. Không thì cậu cho chúng tôi đánh một trận xả giận rồi tôi thả cậu đi."
Âu Lập Thành không nói nên lời nhớ lại cảnh sáng nay, cuộn chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt căm phẫn nhìn ba nam sinh đối diện.
Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, biết cậu tức giận nhưng không thể phản kháng, liền định vung tay đánh cậu ta thì có bàn tay khác nắm chặt cổ tay của nam sinh đó, đau đến nỗi khóe mắt đỏ lên.
Hạo Thiên xuất hiện, che Âu Lập Thành phía sau mình. Đôi mắt bồ câu nhìn thẳng vào mặt nam sinh, phun từng chữ: "Còn dám đụng đến cậu ta một lần nữa thì cậu đừng trách."
Nói xong buông tay ra, nam sinh xoa xoa cổ tay, tức giận nói: "Mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao."
Hạo Thiên liếc nhìn mấy nam sinh đó vài giây, chậm rãi lấy điện thoại ra mở video mà cậu mới quay cảnh bọn họ bắt nạt Âu Lập Thành hồi nãy.
Bọn họ thấy mình trong video muốn chạy lại cướp lấy thì Hạo Thiên đã cất điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt nói: "Lấy đồ của người khác khi chưa có sự cho phép. Tôi đủ lý do để kiện các cậu đó."
Cậu ngẩng mặt lên, cong miệng cười, "Cậu ta mà bị thương lần nữa, tôi sẽ đưa video cho nhà trường xử lý. Đến lúc đó ba mẹ của các cậu chắc sẽ tự hào lắm."
"Mày dám!" Nam sinh chỉ tay vào mặt Hạo Thiên, cao giọng nói.
Bỗng người bên cạnh nhận ra Hạo Thiên vội nói với tên cầm đầu: "Chúng ta không vây vào cậu ta được đâu. Cậu ta có quen biết với Bạch Đăng Kỳ đấy."
Tên còn lại nghe thế, phụ họa theo: "Đúng đúng chúng ta mau đi thôi. Để Bạch Đăng Kỳ biết được thì chúng ta khỏi sống."
Nam sinh đang hừng hực khí thế nghe thấy ba chữ "Bạch Đăng Kỳ" đã run sợ như gặp phải quỷ. Vội vàng khua môi múa mép cảnh cáo vài câu rồi cong chân chạy khỏi.
Âu Lập Thành thấy bọn chúng rời đi mới thả phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt lên vài phần. Quay sang nhìn Hạo Thiên như muốn khóc, "Cảm ơn cậu. Lần nào cũng cậu cũng giúp tôi. Tôi thật sự rất may mắn khi gặp được cậu. Tôi không biết phải làm thế nào để đền ơn cho cậu nữa."
"Mau thu hồi nước mắt của cậu lại đi là đã đền ơn tôi rồi." Cậu sợ Âu Lập Thành nói thêm câu nữa sẽ khóc như mưa. Nếu bị người khác bắt gặp trong cảnh tượng này cũng thật kì quặc.
Hạo Thiên đi về phía trước thấy Âu Lập Thành vẫn đứng đó mới cất tiếng: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Âu Lập Thành thắc mắc, cậu ta cũng đi theo à.
"Dẫn cậu đi ăn." Nói xong bước chân lại di chuyển.
Lúc này bụng Âu Lập Thành phát ra tiếng "ọt ọt ọt", vì buổi trưa không ăn nên cậu ta đã sớm đói mốc meo. Âu Lập Thành nở nụ cười đuổi theo Hạo Thiên.
Có lộc ăn tất nhiên phải hưởng.
Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn Âu Lập Thành, nghiêm túc nói: "Cậu muốn đấu với tôi à?"
"Hả?" Âu Lập Thành ngơ ngác không hiểu sao tiểu thiếu gia lại nói vậy.
"Tôi nói cho cậu biết, ngôi vị đi trễ số một của trường sẽ thuộc về tôi. Cậu đừng hòng giành lấy." Giọng điệu cờ lơ phất phơ như mọi khi không phân biệt được thật giả.
Âu Lập Thành lo sợ vị đại ca này nổi giận liền xua tay: "Không! Không! Tôi không dám!"
Bạch Đăng Kỳ cười lên tiếng, để hai tay sau đầu, hứng thú trò chuyện: "Cậu cũng gan thật. Mới đầu năm học mà học sinh giỏi đã đi đánh nhau rồi."
Âu Lập Thành biết bộ dạng lúc nãy của mình rất ghê người, nhìn không khác gì một đám lưu manh mới đi đánh nhau về. Cậu ta đưa tay lau máu còn dính trên khóe miệng đáp: "Không có."
Nghe cậu ta nói thế, Bạch Đăng Kỳ đưa mắt ngắm những đám mây có hình thù kỳ lạ trên bầu trời, lười biếng nói: "Tùy."
* * *
Giờ ra chơi.
Hai người bị phạt cuối cùng cũng được vào lớp. Trước khi đi về chỗ, Bạch Đăng Kỳ dừng lại ở bàn Hạo Thiên, nháy mắt với cậu một cái, cười ngả ngớn về chỗ lăn ra ngủ. Hạo Thiên ghét bỏ không thèm nhìn đến.
Lâm Nhật Hạ thấy Âu Lập Thành chậm chạp bước đi, cô chạy lại vỗ vai cậu tươi cười nói: "Hôm qua thức khuya học bài nên nay đi học trễ hả?"
Vừa nói xong cô ngẩng mặt lên, bắt gặp đầy vết xanh xanh, đỏ đỏ trên mặt Âu Lập Thành. Lâm Nhật Hạ hốt hoảng chỉ vào những chỗ đó, lắp bắp: "Cậu.. cậu.. cậu đây là bị cái gì?"
Âu Lập Thành chạm nhẹ vào mặt mình, khổ sở nói: "Không có gì đâu. Tôi bị té."
"Té nào mà thành ra như vậy!" Lý do này không đủ sức thuyết phục cô.
"Tôi hơi mệt. Nói chuyện sau nha nữ thần." Âu Lập Thành gắng gượng nở một nụ cười cho cô tin rồi lề mề đeo cặp đi.
Cô thất thần đứng đó nhìn theo bóng lưng Âu Lập Thành, hồi lâu sau mới quay người về chỗ.
Hạo Thiên đang đọc sách thì xuất hiện một cái đầu nhỏ ngồi đối diện, chống tay lên bàn cậu, mặt mũi nhăn nhó. Cậu để sách xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Âu Lập Thành hình như bị người ta đánh vậy mà còn nói do mình té. Cậu nói xem, cậu ấy có sao không?"
Hạo Thiên nhìn qua chỗ Âu Lập Thành, thấy cậu ta nằm ra bàn không giống như thường ngày. Cậu lấy viên kẹo trong túi mới mua hôm qua, lúc đó thấy gói kẹo này cậu bỗng nhớ đến ngày đầu tiên cô tặng cho mình, không nói một lời mà cầm đi thanh toán.
Đưa kẹo cho cô, giọng nói vẫn trầm ấm: "Được rồi. Cậu lo học đi. Tớ sẽ hỏi cậu ấy giúp cậu."
Lâm Nhật Hạ nhận lấy mới phấn chấn lên, quay đầu ngồi ngay ngắn, tập trung làm đề.
Giờ nghỉ trưa, Âu Lập Thành cũng không đi ăn, nằm trên bàn không nhúc nhích. Lâm Nhật Hạ lo lắng muốn hỏi thăm thì bị Hạo Thiên đẩy đi tới phòng ăn.
Vì cậu đã từng giúp đỡ Âu Lập Thành nên hiểu rõ để cậu ta yên tĩnh một mình là cách tốt nhất.
Hôm nay cô ăn cũng không ngon, vừa mở miệng đã bị Hạo Thiên cản lại kêu cô tập trung ăn. Về lớp, Âu Lập Thành vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Nhật Hạ quay sang hỏi Hạo Thiên: "Cậu ấy như vậy có ổn không?"
Hạo Thiên đưa tay lấy sợi tóc dính trên má cô ra, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ ổn. Về chỗ thôi."
Lâm Nhật Hạ mở to mắt nhìn tay cậu chạm vào mặt cô, tai bất giác đỏ lớn, vứt bỏ những lời muốn nói ra sau, cúi đầu lặng lẽ ngồi vào chỗ.
Trong tiết học Âu Lập Thành uể oải không có sức sống, thầy giáo gọi đọc bài, cậu ta ngây ngốc không biết đọc tới đoạn nào. Thấy sắc mặt cậu ta không tốt, thầy giáo chỉ nhắc nhở rồi cho Âu Lập Thành ngồi xuống tiếp tục bài học.
* * *
Tiếng chuông vang lên, mọi người tạm biệt nhau ra về. Tôn Yên nhanh tay kéo Lâm Nhật Hạ đi ăn vặt như đã hẹn, cô không an tâm nhìn Hạo Thiên. Cậu dùng ánh mắt để trấn an cô: Hãy tin tớ.
Lâm Nhật Hạ bất đắc dĩ đi theo Tôn Yên. Trong lớp chỉ còn lưa thưa vài người, Hạo Thiên đeo cặp, liếc sang Âu Lập Thành rồi cất bước ra ngoài.
Hôm nay tới phiên bàn Âu Lập Thành trực nhật nhưng bạn cùng bàn không đi học nên cậu ta đành phải làm một mình. Đến khi xong xuôi thì mặt trời cũng đã lặn. Âu Lập Thành tắt đèn quạt trong lớp, chuẩn bị đi về.
Ra tới cửa lớp, Âu Lập Thành hoảng hồn khi thấy Hạo Thiên khoanh tay dựa vào cửa, không biết đã đứng ở đây bao lâu.
"Sao cậu còn ở đây?" Cậu ta không tin hỏi.
Hạo Thiên quan sát Âu Lập Thành, cuối cùng dừng trên mặt cậu, không trả lời mà hỏi lại: "Ai làm?" Giọng điệu vẫn bình thường nhưng không cho phép người đối diện trốn tránh.
Âu Lập Thành biết Hạo Thiên nhắc tới việc gì, hai tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Bọn 11A7."
Cậu vẫn bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào, tiếp tục hỏi: "Từ khi nào?"
"Hồi hè, lúc tôi đi mua đồ thì đụng phải. Lần nữa là ngày nhập học, họ vô tình thấy tôi nên chặn đường. Sáng nay lại gặp."
Hạo Thiên không nghi ngờ lời nói của Âu Lập Thành, đút tay vào túi quần, nói: "Được rồi. Cậu về đi. Chú ý an toàn."
Âu Lập Thành cũng không suy nghĩ nhiều, nếu là thường ngày cậu ta sẽ vui phát điên khi được Hạo Thiên hỏi thăm. Nhưng hôm nay tâm trạng cực kỳ tệ lại thêm gương mặt bầm tím không dám gặp ai nên chỉ chào cậu rồi về.
* * *
Trên đường về, Âu Lập Thành bị ba nam sinh không biết từ đâu nhảy ra nắm cặp lại không cho đi.
"Hi! Người anh em lại gặp rồi." Một người trong đám nam sinh đó lên tiếng.
Âu Lập Thành sợ hãi lui về sau, giọng run run: "Các cậu lại muốn làm gì?"
Ba nam sinh đó cười phá lên, trêu chọc: "Coi cậu nói kìa. Cậu như vậy sẽ khiến chúng tôi buồn đó."
"Tôi với các cậu không thân. Đánh cũng đã đánh rồi. Các cậu còn muốn sao nữa?" Âu Lập Thành ôm cặp phòng vệ.
"Biết làm sao đây, tâm trạng tôi đang không tốt, lại gặp ngay phải cậu. Không thì cậu cho chúng tôi đánh một trận xả giận rồi tôi thả cậu đi."
Âu Lập Thành không nói nên lời nhớ lại cảnh sáng nay, cuộn chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt căm phẫn nhìn ba nam sinh đối diện.
Bọn họ ngược lại rất vui vẻ, biết cậu tức giận nhưng không thể phản kháng, liền định vung tay đánh cậu ta thì có bàn tay khác nắm chặt cổ tay của nam sinh đó, đau đến nỗi khóe mắt đỏ lên.
Hạo Thiên xuất hiện, che Âu Lập Thành phía sau mình. Đôi mắt bồ câu nhìn thẳng vào mặt nam sinh, phun từng chữ: "Còn dám đụng đến cậu ta một lần nữa thì cậu đừng trách."
Nói xong buông tay ra, nam sinh xoa xoa cổ tay, tức giận nói: "Mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao."
Hạo Thiên liếc nhìn mấy nam sinh đó vài giây, chậm rãi lấy điện thoại ra mở video mà cậu mới quay cảnh bọn họ bắt nạt Âu Lập Thành hồi nãy.
Bọn họ thấy mình trong video muốn chạy lại cướp lấy thì Hạo Thiên đã cất điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt nói: "Lấy đồ của người khác khi chưa có sự cho phép. Tôi đủ lý do để kiện các cậu đó."
Cậu ngẩng mặt lên, cong miệng cười, "Cậu ta mà bị thương lần nữa, tôi sẽ đưa video cho nhà trường xử lý. Đến lúc đó ba mẹ của các cậu chắc sẽ tự hào lắm."
"Mày dám!" Nam sinh chỉ tay vào mặt Hạo Thiên, cao giọng nói.
Bỗng người bên cạnh nhận ra Hạo Thiên vội nói với tên cầm đầu: "Chúng ta không vây vào cậu ta được đâu. Cậu ta có quen biết với Bạch Đăng Kỳ đấy."
Tên còn lại nghe thế, phụ họa theo: "Đúng đúng chúng ta mau đi thôi. Để Bạch Đăng Kỳ biết được thì chúng ta khỏi sống."
Nam sinh đang hừng hực khí thế nghe thấy ba chữ "Bạch Đăng Kỳ" đã run sợ như gặp phải quỷ. Vội vàng khua môi múa mép cảnh cáo vài câu rồi cong chân chạy khỏi.
Âu Lập Thành thấy bọn chúng rời đi mới thả phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt lên vài phần. Quay sang nhìn Hạo Thiên như muốn khóc, "Cảm ơn cậu. Lần nào cũng cậu cũng giúp tôi. Tôi thật sự rất may mắn khi gặp được cậu. Tôi không biết phải làm thế nào để đền ơn cho cậu nữa."
"Mau thu hồi nước mắt của cậu lại đi là đã đền ơn tôi rồi." Cậu sợ Âu Lập Thành nói thêm câu nữa sẽ khóc như mưa. Nếu bị người khác bắt gặp trong cảnh tượng này cũng thật kì quặc.
Hạo Thiên đi về phía trước thấy Âu Lập Thành vẫn đứng đó mới cất tiếng: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Âu Lập Thành thắc mắc, cậu ta cũng đi theo à.
"Dẫn cậu đi ăn." Nói xong bước chân lại di chuyển.
Lúc này bụng Âu Lập Thành phát ra tiếng "ọt ọt ọt", vì buổi trưa không ăn nên cậu ta đã sớm đói mốc meo. Âu Lập Thành nở nụ cười đuổi theo Hạo Thiên.
Có lộc ăn tất nhiên phải hưởng.