Chương 24: Không thể hồi phục
Edit: Nananiwe
"Rồi rồi, tôi đùa anh thôi. Yên tâm đi, sao tôi có thể đăng những thứ này lên cho người khác xem được." Lê Thương bật cười nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Nghiêm Qua, sau đó mới mở miệng an ủi đối phương.
Anh nghĩ, nếu bây giờ mình thật sự gửi video của Nghiêm Qua cho người khác xem, với tính cách nhìn qua thì tùy tiện nhưng thực sự dễ xấu hổ này của hắn thì rất có thể sẽ xông lên liều mạng với anh.
Anh thật sự chỉ muốn trêu lính gác này một chút thôi, cũng không phải muốn dồn hắn vào chỗ chết thật.
Nghe Lê Thương nói vậy, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Nghiêm Qua cuối cùng cũng có xu hướng thả lỏng. Hắn hít sâu một hơi đi đến trước mặt Lê Thương, nói với anh bằng giọng điệu ra lệnh: "Này, cậu mau xóa cái kia đi, tôi tin cậu trong sạch, cậu không cần giữ lại nó làm gì."
Lê Thương nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Tại sao lại muốn xóa? Tôi cảm thấy giữ lại làm kỷ niệm cũng là một ý hay."
"Thứ này có gì mà giữ làm kỷ niệm chứ? Á à tôi biết rồi, thật ra đồ dẫn đường nhà cậu chỉ thích thân thể tôi thôi, đúng không? Đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết rồi!"
Lê Thương phì cười nhưng lại lập tức thu lại vẻ mặt vừa rồi, nghiêm túc nhìn Nghiêm Qua đánh giá hắn: "Đúng vậy đó, tôi thích anh nên mới muốn giữ lại làm kỷ niệm, anh nói có đún không?"
Nghiêm Qua bị nhìn chằm chằm trái tim bỗng đập lệch một nhịp, cả người cũng bắt đầu hoảng hốt. Anh nhìn Lê Thương đang dần bước tới gần mình, mà bản thân đã không còn chỗ lui: "Cậu đừng có như vậy, tôi là người đã có dẫn đường rồi."
"Nhưng mà không phải dẫn đường của anh đã chết rồi sao?"
Lê Thương nói: "Với cả năm ấy trước khi lên chiến trường anh đã ký vào văn kiện muốn sống tiếp một mình, điều này chẳng phải chứng tỏ anh cũng không yêu dẫn đường kia cho lắm, không phải sao? Nếu đã như vậy, tại sao anh và tôi lại không thể bên nhau chứ?"
Nghe giọng điệu và bộ dáng nghiêm túc của Lê Thương, Nghiêm Qua lại càng căng thẳng hơn: "Cậu đừng tưởng cậu cứu tôi một mạng là có thể dùng cái này ép tôi ở bên cạnh cậu. Tiêu chuẩn của tôi rất cao, tôi mới không thèm để ý đến kiểu dẫn đường như cậu. Người như cậu không biết đã làm liên kết với bao nhiêu người rồi, dù sao thì tôi cũng sẽ không đồng ý với cậu."
Lê Thương nhìn bộ dáng hoảng loạn, ánh mắt không biết nhìn đi đâu của Nghiêm Qua bỗng nhiên ôm bụng cười ha hả.
Lần này Nghiêm Qua nhận ra mình bị chơi xỏ, cả khuôn mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Lê Thương nói: "Được rồi, trông anh rất buồn cười nên tôi mới đùa vậy thôi, đừng tức giận nhé. À anh đã đói chưa? Tôi chuẩn bị hai phần ăn khuya, có muốn ăn không?"
Nghiêm Qua hơi cảnh giác hỏi: "Cậu mà có lòng tốt như thế à?"
"Anh không ăn thì thôi, một mình tôi ăn cả hai."
Nghiêm Qua không tin lắm nhưng vẫn đi tới, phát hiện trên bàn quả nhiên có hai phần ăn khuya. Hắn do dự một lát cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Lê Thương.
Nghiêm Qua hết nhìn bát của mình lại nhìn bát của Nghiêm Qua, nhận ra một bát màu đậm một bát màu nhạt. Hiển nhiên là đối phương cố ý làm cho hắn vì suy xét đến khẩu vị của hắn.
Qua chi tiết nhỏ này, Nghiêm Qua đột nhiên ý thức được dẫn đường này sống cùng mình một tháng trời, chăm sóc mình cả tháng trời để mình có thể hồi phục lại bình thường.
"Cảm ơn." Nghiêm Qua ăn được một miếng bỗng nhiên cảm xúc dâng trào, nghiêm túc nói một câu cảm ơn với Lê Thương.
Lê Thương cười một cái rồi nói: "Cảm ơn với không cảm ơn gì chứ, tôi không phải là người biết quan tâm người khác, anh mau kiếm tiền trả toi là được rồi."
Nghiêm Qua lập tức có cảm giác lời cảm ơn của mình bị quăng cho chó ăn, một chút cảm kích trong lòng bay sạch không còn lại gì. Hắn cúi đầu ăn mấy miếng đã xong bát, hung dữ nói một câu cảm ơn đã mời rồi thở phì phò rời khỏi nhà Lê Thương.
Sau khi về đến nhà gỗ của Hùng Thạch Nghị, Nghiêm Qua nằm trên giường nhìn video bên trong quang não, hai mắt trống rỗng như đang chìm vào suy nghĩ nào đó.
Ngày hôm sau hắn bắt đầu dậy sớm chạy bộ quanh núi, con chó săn nhỏ tên Los nhanh chóng chạy theo phía sau, vui sướng nói với hắn: "Anh giỏi thật đấy, mấy chiêu hôm qua anh dạy tôi tôi trở về có thử đánh với bọn họ một chút, phát hiện tôi chống đỡ được thêm một lúc nữa mới thua."
Nghiêm Qua nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ: "Thế mà cũng thua, tuyệt đối đừng nói với ai là tôi đã từng dạy cậu đấy nhé."
Los phồng má nói: "Tôi còn nhỏ, đánh không lại cũng là bình thường. Với cả toi mới thức tỉnh được mấy năm, nếu tôi thức tỉnh từ lúc năm tuổi như anh thì chắc chắn chẳng có mấy ai đánh lại được tôi đâu."
"Cậu nhìn lại mình đi, cho dù cho cậu thức tỉnh trước hai mươi năm thì người cậu không đánh lại vẫn sẽ không đánh lại thôi." Nghiêm Qua vừa chạy vừa câu được câu chăng nói với Los.
Los muốn tới học trộm tai nghệ của Nghiêm Qua nên nghe đợc lời châm chọc này cũng giả bộ không nghe thấy, ngược lại tò mò hỏi hắn: "Anh có thể dạy tôi nhiều hơn được không? Tôi cũng muốn trở nên lợi hại, sau đó có thể ra ngoài làm nhiệm vụ thuê để kiếm tiền như bọn họ."
Nghiêm Qua hơi ngạc nhiên nói: "Hóa ra hiệp hội lính gác các cậu dựa vào tiền làm thuê để sống qua ngày à?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không định ở lại ư?"
Nghiêm Qua hơi ngừng lại một chút rồi nói: "Nơi này không thuộc về tôi, tôi cũng không có ý đinh ở lại đây."
"Vậy anh muốn đi đâu? Anh muốn trở lại quân đội ư? Nhưng nơi đó có gì tốt chứ? Bọn họ đối xử với chúng ta tệ như vậy, tôi không thích nơi đó."
"Thế giới của người lớn không thể đánh giá dựa vào thích hay không thích. Với tôi mà nói, đó là thế giới thuộc về tôi, vì thế tôi phải trở về."
"Nhưng anh đã rời khỏi quân đội rồi mà, anh muốn trở về kiểu gì?"
"Mặc dù tôi đã rời khỏi quân đội nhưng quân tịch của tôi vẫn còn ở đó, chỉ cần tôi muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào."
"Thế tại sao bây giờ anh vẫn còn ở đây?" Los hỏi.
"Bởi vì các cậu đã giúp tôi, nhất là Lê Thương. Tôi vốn định ở lại để báo đáp Lê Thương, báo đáp xong sẽ đi khỏi đây. À đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi, bây giờ tỷ suất hối đoái thế nào?"
"Thì vẫn như trước đây thôi, hai năm gần đây không có thay đổi gì quá lớn, ít nhất là vật giá vẫn vậy." Los gãi đầu một cách khó hiểu, không rõ tại sao Nghiêm Qua lại hỏi vấn đề này.
"... Vậy đẫn đường nhà các cậu nhiều tiền lắm à?"
Lúc ấy Lê Thương thấy hắn chuyển một lúc nhiều tiền như vật chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, sau đó làm như không có chuyện gì cả. Điều này khiến hắn nghi ngờ chính mình, bởi vì nếu tỷ suất hối đoái hạ xuống thì chỗ tiền của hắn vốn chẳng đáng giá.
Hiện giờ xem ra tỷ suất hối đoái không thay đổi, vậy thì rất có thể là vị dẫn đường kia có rất nhiều tiền nên mới không coi chỗ tiền của hắn ra gì.
"Đâu có, dẫn đường của chúng tôi rất nghèo, anh ấy còn thường xuyên nói giỡn với bọn tôi là phòng khai thông tinh thần của anh ấy cũ quá rồi, muốn sửa sang lại một chút nhưng lại không có tiền. Anh cũng biết lính gác dẫn đường số bên ngoài khó khăn thế nào. Những việc chúng tôi có thể làm đều không kiếm được tiền, thế nên những lính gác đến chỗ phó hội trưởng đều chẳng phải loại có tiền. Hơn nữa anh cũng biếtphó quy định của phòng khám của phó hội trưởng bọn tôi đúng không? Năng lực của mọi người đến đâu thì trả tiền tới đó, thế nên mở phòng khám mấy năm nay cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống thôi."
Nghiêm Qua nghe xong lập tức cảm thấy mình lại bị Lê Thương trêu đùa, chạy bộ sáng sớm xong hắn vội chạy tới nhà Lê Thương thấy người ta đang ngáp một cái.
"Cậu lừa tôi." Nghiêm Qua nói một câu như vậy.
Lê Thương vươn vai một cái, trên mặt vẫn còn cơn buồn ngủ chưa tan. Anh lười biếng trả lời: "Tôi lừa anh cái gì? Vừa sáng sớm chưa được 24 tiếng đồng hồ mà anh đã tìm tôi năm sáu lần rồi. Không nhìn ra nha Nghiêm Qua, hóa ra anh lại thích tôi đến vậy."
"Ai thích cậu chứ? Lần này tôi tới là để hỏi cậu. Phòng khám khai thông tâm lý của cậu rõ ràng không có giá, vậy tại sao lại đề cập đến tiiền chữa bệnh một tháng vừa rồi, còn cố ý dụ dỗ tôi lấy ra số tiền lớn gấp bao nhiêu lần giá của lần khai thông tinh thần hôm qua? Cái đồ dẫn đường xấu xa nhà cậu."
"Tôi có dụ dỗ anh sao? Tôi nhớ lúc ấy tôi đã nói rõ ràng sự việc, cũng khuyên anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như không có số tiền ấy thì cũng không cần miễn cưỡng. Có đúng là tôi đã nói như vậy không? Tất cả đều do chính anh đồng ý." Lê Thương đứng trước bồn rửa tay, vừa cầm khăn ấm lau mặt vừa quay đầu nói với Nghiêm Qua như vậy.
Nghiêm Qua nghe xong nhận ra mình không phản bác được câu nào, cuối cùng tức giận mắng Lê Thương là đồ dẫn đường xấu xa rồi quay người rời khỏi.
Trước khi Nghiêm Qua sắp bước chân ra khỏi cửa, Lê Thương kịp thời bổ sung: "Chỗ tôi còn nhiều video lắm, nếu anh muốn chạy thì tôi sẽ đăng những video này lên quang não rồi thu phí, thu đến khi đủ số tiền anh nợ tôi thì mới gỡ."
Nghiêm Qua cảm giác mình sắp phát điên lên. Hắn ôm đầu dậm chân, quay đầu về phía Lê Thương: "Tôi biết rồi."
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Nghiêm Qua, Lê Thương hơi lo lắng nhỡ hắn dùng sức quá lớn sẽ cắn đến mức rụng răng.
"Anh còn có chuyện gì à?" Lê Thương thấy Nghiêm Qua nói xong vẫn đứng đó không đi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, thế là mở miệng hỏi.
Nghiêm Qua bối rối rất lâu mới đi đến trước mặt anh: "Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải trả lời thật, không thể nói dối một chữ nào."
Lê Thương nhíu mày ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Thế giới tinh thần của tôi bị tổn hại như vậy sau này còn có thể khôi phục về bộ dáng ban đầu không?"
"Không giấu gì anh, thế giới tinh thần của anh bị tổn hại nặng nề, thậm chí hiện giờ tôi vẫn chưa sửa chữa được một phần ba. Hẳn là anh vẫn chưa biết tình trạng của mình thế nào. Sau khi dẫn đường của anh đột ngột mất đi, thế giới tinh thần của anh và thế giới tinh thần của anh ta bỗng nhiên bị tách rời dẫn đến thế giới tinh thần của anh xuất hiện rất nhiều lỗ. Những lỗ hông đó khiến vật chất bên trong thế giới tinh thần của anh không ngừng chảy ra thế giới bên ngoài."
"Có ý gì?"
"Nói cách khác, nơi đó bị xói mòn trong suốt hai năm tạo nên tổn thương không thể hồi phục lại. Bây giờ tôi đã lấp kín những cái lỗ đó rồi, anh không cần quá lo lắng, thả lỏng tinh thần chậm rãi điều trị một khoảng thời gian là được."
"Nói cách khác, tôi mãi mãi không thể khôi phục lại năng lực giống như lúc thực lực tôi mạnh nhất sao?"
Lê Thương không trả lời nhưng Nghiêm Qua cũng đã thấy được đáp án từ trong mắt anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cử một bộ nhân thú "Nhật ký ở thế giới thú nhân thời tiền sử" của tác giả Kim Qua Vạn Lý.
Giới thiệu 1:
Tuyển thủ Esports Triệu Tiệp ngủ dậy phát hiện mình xuyên không.
Biến thành một con báo sữa tuổi vị thành niên không chấp nhận chuyện cha mất tích, mẹ tái giá, thế nên bị bỏ rơi trong sơn động.
Nhìn qua thịt thú vật vừa đen vừa cứng trước mặt, Triệu Tiệp nắm chặt vuốt nhỏ.
Tìm đường sống thời tiền sử? Tôi làm được.
Vừa mới giải quyết vấn đề no ấm, Triệu Tiệp lại nhặt được một con sói sám vị thành niên bị thương nặng.
Nhìn sói xám xử lý sạch sẽ lương thực dự trữ của mình Triệu Tiệp lại nắm chặt vuốt nhỏ lần nữa.
Nuôi con hàng ngày? Tôi cũng làm được!
Sói xám và báo trở thành dũng sĩ số một số hai của bộ lạc, trở thành đối tượng tất cả á thú theo đuổi.
Báo Triệu Tiệp cười: Vợ con đầy đàn? Tôi... ưm ưm ưm!
Con sói xám không muốn lộ tên tuổi nào đó cắn đuôi báo rời đi.
Giới thiệu 2:
Triệu Tiệp xuyên đến một thời đại tốt nhất, đồng thời cũng là thời đại xấu nhất.
Những người xuyên qua trước đó đã lấy ra một series tri thức hiện đại, thay đổi hoàn cảnh sinh tồn ác liệt thời tiền sử.
Mặc dù sau khi thay đổi cuộc sống không quá bình yên tươi đẹp, hơn nữa chiến tranh xảy ra ngày càng nghiêm trọng.
"Rồi rồi, tôi đùa anh thôi. Yên tâm đi, sao tôi có thể đăng những thứ này lên cho người khác xem được." Lê Thương bật cười nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Nghiêm Qua, sau đó mới mở miệng an ủi đối phương.
Anh nghĩ, nếu bây giờ mình thật sự gửi video của Nghiêm Qua cho người khác xem, với tính cách nhìn qua thì tùy tiện nhưng thực sự dễ xấu hổ này của hắn thì rất có thể sẽ xông lên liều mạng với anh.
Anh thật sự chỉ muốn trêu lính gác này một chút thôi, cũng không phải muốn dồn hắn vào chỗ chết thật.
Nghe Lê Thương nói vậy, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Nghiêm Qua cuối cùng cũng có xu hướng thả lỏng. Hắn hít sâu một hơi đi đến trước mặt Lê Thương, nói với anh bằng giọng điệu ra lệnh: "Này, cậu mau xóa cái kia đi, tôi tin cậu trong sạch, cậu không cần giữ lại nó làm gì."
Lê Thương nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Tại sao lại muốn xóa? Tôi cảm thấy giữ lại làm kỷ niệm cũng là một ý hay."
"Thứ này có gì mà giữ làm kỷ niệm chứ? Á à tôi biết rồi, thật ra đồ dẫn đường nhà cậu chỉ thích thân thể tôi thôi, đúng không? Đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết rồi!"
Lê Thương phì cười nhưng lại lập tức thu lại vẻ mặt vừa rồi, nghiêm túc nhìn Nghiêm Qua đánh giá hắn: "Đúng vậy đó, tôi thích anh nên mới muốn giữ lại làm kỷ niệm, anh nói có đún không?"
Nghiêm Qua bị nhìn chằm chằm trái tim bỗng đập lệch một nhịp, cả người cũng bắt đầu hoảng hốt. Anh nhìn Lê Thương đang dần bước tới gần mình, mà bản thân đã không còn chỗ lui: "Cậu đừng có như vậy, tôi là người đã có dẫn đường rồi."
"Nhưng mà không phải dẫn đường của anh đã chết rồi sao?"
Lê Thương nói: "Với cả năm ấy trước khi lên chiến trường anh đã ký vào văn kiện muốn sống tiếp một mình, điều này chẳng phải chứng tỏ anh cũng không yêu dẫn đường kia cho lắm, không phải sao? Nếu đã như vậy, tại sao anh và tôi lại không thể bên nhau chứ?"
Nghe giọng điệu và bộ dáng nghiêm túc của Lê Thương, Nghiêm Qua lại càng căng thẳng hơn: "Cậu đừng tưởng cậu cứu tôi một mạng là có thể dùng cái này ép tôi ở bên cạnh cậu. Tiêu chuẩn của tôi rất cao, tôi mới không thèm để ý đến kiểu dẫn đường như cậu. Người như cậu không biết đã làm liên kết với bao nhiêu người rồi, dù sao thì tôi cũng sẽ không đồng ý với cậu."
Lê Thương nhìn bộ dáng hoảng loạn, ánh mắt không biết nhìn đi đâu của Nghiêm Qua bỗng nhiên ôm bụng cười ha hả.
Lần này Nghiêm Qua nhận ra mình bị chơi xỏ, cả khuôn mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Lê Thương nói: "Được rồi, trông anh rất buồn cười nên tôi mới đùa vậy thôi, đừng tức giận nhé. À anh đã đói chưa? Tôi chuẩn bị hai phần ăn khuya, có muốn ăn không?"
Nghiêm Qua hơi cảnh giác hỏi: "Cậu mà có lòng tốt như thế à?"
"Anh không ăn thì thôi, một mình tôi ăn cả hai."
Nghiêm Qua không tin lắm nhưng vẫn đi tới, phát hiện trên bàn quả nhiên có hai phần ăn khuya. Hắn do dự một lát cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Lê Thương.
Nghiêm Qua hết nhìn bát của mình lại nhìn bát của Nghiêm Qua, nhận ra một bát màu đậm một bát màu nhạt. Hiển nhiên là đối phương cố ý làm cho hắn vì suy xét đến khẩu vị của hắn.
Qua chi tiết nhỏ này, Nghiêm Qua đột nhiên ý thức được dẫn đường này sống cùng mình một tháng trời, chăm sóc mình cả tháng trời để mình có thể hồi phục lại bình thường.
"Cảm ơn." Nghiêm Qua ăn được một miếng bỗng nhiên cảm xúc dâng trào, nghiêm túc nói một câu cảm ơn với Lê Thương.
Lê Thương cười một cái rồi nói: "Cảm ơn với không cảm ơn gì chứ, tôi không phải là người biết quan tâm người khác, anh mau kiếm tiền trả toi là được rồi."
Nghiêm Qua lập tức có cảm giác lời cảm ơn của mình bị quăng cho chó ăn, một chút cảm kích trong lòng bay sạch không còn lại gì. Hắn cúi đầu ăn mấy miếng đã xong bát, hung dữ nói một câu cảm ơn đã mời rồi thở phì phò rời khỏi nhà Lê Thương.
Sau khi về đến nhà gỗ của Hùng Thạch Nghị, Nghiêm Qua nằm trên giường nhìn video bên trong quang não, hai mắt trống rỗng như đang chìm vào suy nghĩ nào đó.
Ngày hôm sau hắn bắt đầu dậy sớm chạy bộ quanh núi, con chó săn nhỏ tên Los nhanh chóng chạy theo phía sau, vui sướng nói với hắn: "Anh giỏi thật đấy, mấy chiêu hôm qua anh dạy tôi tôi trở về có thử đánh với bọn họ một chút, phát hiện tôi chống đỡ được thêm một lúc nữa mới thua."
Nghiêm Qua nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ: "Thế mà cũng thua, tuyệt đối đừng nói với ai là tôi đã từng dạy cậu đấy nhé."
Los phồng má nói: "Tôi còn nhỏ, đánh không lại cũng là bình thường. Với cả toi mới thức tỉnh được mấy năm, nếu tôi thức tỉnh từ lúc năm tuổi như anh thì chắc chắn chẳng có mấy ai đánh lại được tôi đâu."
"Cậu nhìn lại mình đi, cho dù cho cậu thức tỉnh trước hai mươi năm thì người cậu không đánh lại vẫn sẽ không đánh lại thôi." Nghiêm Qua vừa chạy vừa câu được câu chăng nói với Los.
Los muốn tới học trộm tai nghệ của Nghiêm Qua nên nghe đợc lời châm chọc này cũng giả bộ không nghe thấy, ngược lại tò mò hỏi hắn: "Anh có thể dạy tôi nhiều hơn được không? Tôi cũng muốn trở nên lợi hại, sau đó có thể ra ngoài làm nhiệm vụ thuê để kiếm tiền như bọn họ."
Nghiêm Qua hơi ngạc nhiên nói: "Hóa ra hiệp hội lính gác các cậu dựa vào tiền làm thuê để sống qua ngày à?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không định ở lại ư?"
Nghiêm Qua hơi ngừng lại một chút rồi nói: "Nơi này không thuộc về tôi, tôi cũng không có ý đinh ở lại đây."
"Vậy anh muốn đi đâu? Anh muốn trở lại quân đội ư? Nhưng nơi đó có gì tốt chứ? Bọn họ đối xử với chúng ta tệ như vậy, tôi không thích nơi đó."
"Thế giới của người lớn không thể đánh giá dựa vào thích hay không thích. Với tôi mà nói, đó là thế giới thuộc về tôi, vì thế tôi phải trở về."
"Nhưng anh đã rời khỏi quân đội rồi mà, anh muốn trở về kiểu gì?"
"Mặc dù tôi đã rời khỏi quân đội nhưng quân tịch của tôi vẫn còn ở đó, chỉ cần tôi muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào."
"Thế tại sao bây giờ anh vẫn còn ở đây?" Los hỏi.
"Bởi vì các cậu đã giúp tôi, nhất là Lê Thương. Tôi vốn định ở lại để báo đáp Lê Thương, báo đáp xong sẽ đi khỏi đây. À đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi, bây giờ tỷ suất hối đoái thế nào?"
"Thì vẫn như trước đây thôi, hai năm gần đây không có thay đổi gì quá lớn, ít nhất là vật giá vẫn vậy." Los gãi đầu một cách khó hiểu, không rõ tại sao Nghiêm Qua lại hỏi vấn đề này.
"... Vậy đẫn đường nhà các cậu nhiều tiền lắm à?"
Lúc ấy Lê Thương thấy hắn chuyển một lúc nhiều tiền như vật chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, sau đó làm như không có chuyện gì cả. Điều này khiến hắn nghi ngờ chính mình, bởi vì nếu tỷ suất hối đoái hạ xuống thì chỗ tiền của hắn vốn chẳng đáng giá.
Hiện giờ xem ra tỷ suất hối đoái không thay đổi, vậy thì rất có thể là vị dẫn đường kia có rất nhiều tiền nên mới không coi chỗ tiền của hắn ra gì.
"Đâu có, dẫn đường của chúng tôi rất nghèo, anh ấy còn thường xuyên nói giỡn với bọn tôi là phòng khai thông tinh thần của anh ấy cũ quá rồi, muốn sửa sang lại một chút nhưng lại không có tiền. Anh cũng biết lính gác dẫn đường số bên ngoài khó khăn thế nào. Những việc chúng tôi có thể làm đều không kiếm được tiền, thế nên những lính gác đến chỗ phó hội trưởng đều chẳng phải loại có tiền. Hơn nữa anh cũng biếtphó quy định của phòng khám của phó hội trưởng bọn tôi đúng không? Năng lực của mọi người đến đâu thì trả tiền tới đó, thế nên mở phòng khám mấy năm nay cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống thôi."
Nghiêm Qua nghe xong lập tức cảm thấy mình lại bị Lê Thương trêu đùa, chạy bộ sáng sớm xong hắn vội chạy tới nhà Lê Thương thấy người ta đang ngáp một cái.
"Cậu lừa tôi." Nghiêm Qua nói một câu như vậy.
Lê Thương vươn vai một cái, trên mặt vẫn còn cơn buồn ngủ chưa tan. Anh lười biếng trả lời: "Tôi lừa anh cái gì? Vừa sáng sớm chưa được 24 tiếng đồng hồ mà anh đã tìm tôi năm sáu lần rồi. Không nhìn ra nha Nghiêm Qua, hóa ra anh lại thích tôi đến vậy."
"Ai thích cậu chứ? Lần này tôi tới là để hỏi cậu. Phòng khám khai thông tâm lý của cậu rõ ràng không có giá, vậy tại sao lại đề cập đến tiiền chữa bệnh một tháng vừa rồi, còn cố ý dụ dỗ tôi lấy ra số tiền lớn gấp bao nhiêu lần giá của lần khai thông tinh thần hôm qua? Cái đồ dẫn đường xấu xa nhà cậu."
"Tôi có dụ dỗ anh sao? Tôi nhớ lúc ấy tôi đã nói rõ ràng sự việc, cũng khuyên anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như không có số tiền ấy thì cũng không cần miễn cưỡng. Có đúng là tôi đã nói như vậy không? Tất cả đều do chính anh đồng ý." Lê Thương đứng trước bồn rửa tay, vừa cầm khăn ấm lau mặt vừa quay đầu nói với Nghiêm Qua như vậy.
Nghiêm Qua nghe xong nhận ra mình không phản bác được câu nào, cuối cùng tức giận mắng Lê Thương là đồ dẫn đường xấu xa rồi quay người rời khỏi.
Trước khi Nghiêm Qua sắp bước chân ra khỏi cửa, Lê Thương kịp thời bổ sung: "Chỗ tôi còn nhiều video lắm, nếu anh muốn chạy thì tôi sẽ đăng những video này lên quang não rồi thu phí, thu đến khi đủ số tiền anh nợ tôi thì mới gỡ."
Nghiêm Qua cảm giác mình sắp phát điên lên. Hắn ôm đầu dậm chân, quay đầu về phía Lê Thương: "Tôi biết rồi."
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Nghiêm Qua, Lê Thương hơi lo lắng nhỡ hắn dùng sức quá lớn sẽ cắn đến mức rụng răng.
"Anh còn có chuyện gì à?" Lê Thương thấy Nghiêm Qua nói xong vẫn đứng đó không đi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, thế là mở miệng hỏi.
Nghiêm Qua bối rối rất lâu mới đi đến trước mặt anh: "Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải trả lời thật, không thể nói dối một chữ nào."
Lê Thương nhíu mày ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Thế giới tinh thần của tôi bị tổn hại như vậy sau này còn có thể khôi phục về bộ dáng ban đầu không?"
"Không giấu gì anh, thế giới tinh thần của anh bị tổn hại nặng nề, thậm chí hiện giờ tôi vẫn chưa sửa chữa được một phần ba. Hẳn là anh vẫn chưa biết tình trạng của mình thế nào. Sau khi dẫn đường của anh đột ngột mất đi, thế giới tinh thần của anh và thế giới tinh thần của anh ta bỗng nhiên bị tách rời dẫn đến thế giới tinh thần của anh xuất hiện rất nhiều lỗ. Những lỗ hông đó khiến vật chất bên trong thế giới tinh thần của anh không ngừng chảy ra thế giới bên ngoài."
"Có ý gì?"
"Nói cách khác, nơi đó bị xói mòn trong suốt hai năm tạo nên tổn thương không thể hồi phục lại. Bây giờ tôi đã lấp kín những cái lỗ đó rồi, anh không cần quá lo lắng, thả lỏng tinh thần chậm rãi điều trị một khoảng thời gian là được."
"Nói cách khác, tôi mãi mãi không thể khôi phục lại năng lực giống như lúc thực lực tôi mạnh nhất sao?"
Lê Thương không trả lời nhưng Nghiêm Qua cũng đã thấy được đáp án từ trong mắt anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cử một bộ nhân thú "Nhật ký ở thế giới thú nhân thời tiền sử" của tác giả Kim Qua Vạn Lý.
Giới thiệu 1:
Tuyển thủ Esports Triệu Tiệp ngủ dậy phát hiện mình xuyên không.
Biến thành một con báo sữa tuổi vị thành niên không chấp nhận chuyện cha mất tích, mẹ tái giá, thế nên bị bỏ rơi trong sơn động.
Nhìn qua thịt thú vật vừa đen vừa cứng trước mặt, Triệu Tiệp nắm chặt vuốt nhỏ.
Tìm đường sống thời tiền sử? Tôi làm được.
Vừa mới giải quyết vấn đề no ấm, Triệu Tiệp lại nhặt được một con sói sám vị thành niên bị thương nặng.
Nhìn sói xám xử lý sạch sẽ lương thực dự trữ của mình Triệu Tiệp lại nắm chặt vuốt nhỏ lần nữa.
Nuôi con hàng ngày? Tôi cũng làm được!
Sói xám và báo trở thành dũng sĩ số một số hai của bộ lạc, trở thành đối tượng tất cả á thú theo đuổi.
Báo Triệu Tiệp cười: Vợ con đầy đàn? Tôi... ưm ưm ưm!
Con sói xám không muốn lộ tên tuổi nào đó cắn đuôi báo rời đi.
Giới thiệu 2:
Triệu Tiệp xuyên đến một thời đại tốt nhất, đồng thời cũng là thời đại xấu nhất.
Những người xuyên qua trước đó đã lấy ra một series tri thức hiện đại, thay đổi hoàn cảnh sinh tồn ác liệt thời tiền sử.
Mặc dù sau khi thay đổi cuộc sống không quá bình yên tươi đẹp, hơn nữa chiến tranh xảy ra ngày càng nghiêm trọng.