Chương 26: Ảo giác của Nghiêm Qua
Edit: Nananiwe
Sắc trời đã hơi tối, Lê Thương đi phía sau Los chậm rãi bước vào trong rừng.
"Cẩn thận dưới chân."
Lê Thương bị cận nhẹ, bình thường miễn cưỡng có thể nhìn được nhưng khung cảnh tối đen thế này khó nhìn hơn rất nhiều. Anh không đeo kính nên đi rất chậm, Los ở phía trước gần như đi được năm bước lại phải quay đầu đợi Lê Thương, đồng thời còn cảnh giác đánh giá xung quanh.
Đây là khu rừng lớn nhất của hành tinh này, ngoài cây cối um tùm thì cũng có đủ loại dã thú và sâu độc, thế nên bọn họ đi đường lại càng phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng sàn sạt giống như có loài động vật gì đó đang bước gần về phía này.
Los đang ở dạng chó săn bị âm thanh này làm rùng mình, lông cũng dựng hết cả lên. Cậu lập tức chạy đến trước mặt Lê Thương cúi người nhe răng, mắt hơi híp lại lộ vẻ hung ác nhìn về phía trước.
"Đừng sợ, là Nghiêm Qua." Lê Thương dùng tinh thần lực trấn an thần kinh căng thẳng của Los.
"Wu wu~" Lúc này Nghiêm Qua bước ra từ bụi cỏ phía sau nhẹ nhàng kêu một tiếng với hai người, âm thanh còn mang theo chút hoang mang.
"Là tinh thần lực. Tôi rất quen thuộc với tinh thần lực của anh, mà ở đây chỉ có hai lính gác là anh và Los nên tôi biết ngay đó là anh. Tôi còn tưởng anh về rồi chứ, sao vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ anh đang đợi chúng tôi sao?"
"Wu wu!" Nghiêm Qua ngửa đầu kêu một tiếng đầy bất mãn, cũng chẳng thèm để ý Lê Thương nghe có hiểu hay không đã đi thẳng đến bên người Lê Thương, dùng đầu đụn vào eo Lê Thương, sau đó quay đầu dùng miệng ra hiệu về phía sau lưng mình.
"Anh muốn tôi cưỡi anh trở về à?" Lê Thương hơi ngạc nhiên nhìn Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua thở phì phì hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạc đó giống như đang bày tỏ cậu có thể cưỡi lên người tôi là phúc khí tu luyện tám đời của cậu.
Trời đã bắt đầu tối đen, Lê Thương dùng mắt thường chỉ có thể thấy lờ mờ bóng cây đại thụ xung quanh, thế nên cũng không thấy biểu cảm trên mặt Nghiêm Qua. Cơ mà cho dù thấy thì anh cũng sẽ không quá để ý.
Los bên cạnh thấy bộ dáng này của Nghiêm Qua chỉ bĩu môi, nghĩ thầm câu đánh giá Nghiêm Qua kiêu căng ban nãy của Lê Thương thật sự rất chính xác.
Lê Thương không phải kiểu người sĩ diện hão, thấy Nghiêm Qua mời mình như vậy thì trèo lên lưng của hắn chẳng chút do dự, anh hơi cúi người nắm lấy phần lông ở gáy của hắn.
Sau khi Lê Thương ngồi ổn định thì Nghiêm Qua dẫn theo Los bắt đầu phi nhanh ra khỏi rừng.
Lê Thương ghé vào sau lưng Nghiêm Qua, gió mạnh khiến anh hơi híp mắt lại, chỉ cảm thấy cảnh vật lướt qua vùn vụt.
Càng về sau Lê Thương lại càng không thấy rõ gì cả, thế là dứt khoát nhắm mắt lại.
Bọn họ mất khoảng một tiếng đồng hồ để về đến nhà. Đến cách cổng nhà Lê Thương một khoảng, Nghiêm Qua chỉ định đưa tới đây nên khẽ cúi người để Lê Thương ở trên người hắntrượt xuống.
Không biết Los đã chạy đi đâu, Nghiêm Qua kêu "wu" một tiếng ý bảo Lê Thương hãy về đi, nhưng kỳ lạ là hắn lại thấy Lê Thương đứng yên không nhúc nhích.
Một lát sau, Nghiêm Qua thấy Lê Thương quơ tay trong không trung, hơi nghiêng đầu lộ vẻ mờ mịt, ánh mắt hoang mang nhìn về bên này: "Nghiêm Qua, anh có còn ở đây không?"
Bấy giờ Nghiêm Qua mới nhận ra Lê Thương không nhìn thấy gì.
Coi như báo đáp dẫn đường đáng thương này vậy, Nghiêm Qua nghĩ vậy rồi đi tới, vươn tay để Lê Thương vịn vào mình sau đó dẫn người vào nhà.
Khi hắn đang định để đầu mình vào dưới lòng bàn tay Lê Thương thì cả căn nhà bỗng sáng bừng, Los cũng hưng phấn biến thành hình người, đứng ở cửa vẫy tay với bọn họ: "Lê Thương, em bật đèn rồi, bây giờ anh đã nhìn thấy rồi, mau vào nhà đi."
Hóa ra ban nãy không thấy Los đâu là do cậu chàng chạy vào nhà bật đèn.
Khoảnh khắc đèn bật sáng Nghiêm Qua lộ vẻ ngạc nhiên, tới khi hắn nhận ra muốn lùi về phía sau thì lại cảm thấy Lê Thương giữ chặt lông ở gáy mình, còn mỉm cười với mình: "Có muốn vào nhà tôi ngồi không? Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, để tôi mời anh ăn tối."
Nghiêm Qua cảm thấy bộ dáng mình bây giờ hơi mất mặt, thế là thử giãy giụa lùi lại phía sau. Nhưng Lê Thương lại túm rất chặt, mặc dù hơi dùng sức một chút là có thể tránh thoát nhưng nếu làm vậy thì sẽ có thể khiến Lê Thương bị thương.
Lê Thương cảm nhận được Nghiêm Qua không dám dùng sức với mình tâm tình lập tức vui vẻ. Anh cười nhẹ: "Yếu như vậy là vì đói bụng sao?"
Nghiêm – vì không muốn làm Lê Thương bị thương nên mới cố ý không dùng sức – Qua nghe vậy tức giận liếc Lê Thương một cái, sau đó hừ hừ thở phì phì để bày tỏ sự khinh thường của mình.
Tuy nhiên, vừa nghe đến bữa tối bụng hắn đã kêu ọt ọt khiến cái liếc mắt này chẳng có chút khí thế nào cả.
Lê Thương cười khẽ: "Đi nhé?"
Cứ như vậy, Nghiêm Qua bị Lê Thương nửa túm nửa kéo vào nhà.
Theo những gì hắn quan sát, chắc hẳn Los là khách quen của nơi này nên đã tìm một bộ đồ để mặc vào tự bao giờ.
Lê Thương biết Nghiêm Qua không chịu biến về dạng người là bởi vì xấu hổ, thế là anh dẫn Nghiêm Qua lên lầu rồi tìm một bộ đồ rộng rãi cho hắn.
Mặc dù dang người Nghiêm Qua hơi cao và có cơ bắp nhưng chiều cao hai người xấp xỉ nhau, lại thêm bình thường Lê Thương cũng thích mặc quần áo rộng rãi nên tìm cho Nghiêm Qua một bộ đồ khá là vừa vặn.
Mặc dù vừa vặn thật, chất vải cũng thoải mái, nhưng...
Nghiêm Qua hơi nhíu mày ngửi mùi hương trên quần áo. Nơi này đâu đâu cũng tràn ngập mùi hương của Lê Thương, Nghiêm Qua bị bộ đồ mang mùi hương nồng nhất bao quanh khiến hắn có cảm giác khó chịu như từ thân thể đến trái tim đều bị xâm phạm.
Hắn khó chịu mở cửa ra ngoài thì phát hiện Lê Thương không còn ngoài cổng, đi đến lan can bên cạnh nhìn xuống dưới mới phát hiện Lê Thương và Los đang ở trong bếp vừa nói vừa cười.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một khung cảnh giống hệt như vậy nhưng lại dường như rất xa lạ.
Lê Thương đang rửa rau trong bếp bỗng bị mình đang trong dạng thú nhào vào làm đứng không vững nên nước bắn tung tóe ướt cả người.
Lê Thương nheo mắt tắt nước đi, dùng tay vẫn còn chưa khô đẩy đầu mình ra.
"Nghiêm Qua, đừng quậy." Giọng Lê Thương lúc ấy nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vài phần thân mật và cưng chiều.
Lúc ấy mình đã biến thành dạng thú không chỉ không nghe lời mà còn quá đáng hơn. Khi ấy mình gần như chẳng tốn chút sức lực nào đã đẩy Lê Thương xuống sàn nhà trong phòng bếp, sau đó đè lên người Lê Thương liếm sạch hết nước mới chịu bỏ qua.
Xem trong một màn này trong đầu, khuôn mặt Nghiêm Qua nháy mắt ngây ra, trong lòng hắn xuất hiện một suy đoán tồi tệ.
Đây không phải là một trong những việc đã từng xảy ra trong một tháng mình ở nhà Lê Thương đấy chứ?
Vừa nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mình làm ra trong lúc mất đi thần chí, Nghiêm Qua lại lấy tay ôm kín mặt, xấu hổ ngồi xổm xuống cạnh lan can, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Aaaaa không còn mặt mũi gặp người ngoài nữa!
Trong lúc Nghiêm Qua đang định chuồn êm từ cửa sổ lầu hai thì Los ngẩng đầu lên nhìn thấy, cậu chàng hưng phấn kêu to: "Nghiêm Qua, anh thay có bộ quần áo sao lại lâu như vậy? Mau xuống đây đi, Lê Thương đã sắp làm xong đồ ăn rồi."
Nghe được thnh âm như ma quỷ này cả người Nghiêm Qua cứng đờ, lúc này trong lòn hắn đã xé xác Los hàng trăm nghìn lần, trên mặt còn phải làm bộ như không có gì đáp lạ Los.
"Ừ."
Tuyệt đối không thể để Lê Thương biết hắn đã nhớ ra được! Nhất định phải giả bộ như không biết gì hết!
Nghiêm Qua tự nhủ trong lòng: Nghiêm Qua đừng hoảng, mày là línha gác ưu tú nhất của quân đội, là anh hùng đánh đâu thắng đó trên chiến trường, là người ẩn nấp hoàn mỹ kẻ thù hoàn toàn không phát hiện ra mày cơ mà! Bây giờ chỉ cần đối diện với một dẫn đường yếu ớt thôi, đây vốn chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Sau khi tự cho là mình đã che giấu rất hoàn hảo không ai nhận ra được thì Nghiêm Qua mới xuống lầu, bộ dạng cứng ngắc hệt như máy móc hơn mười năm chưa được bôi dầu nhớt.
Thấy biểu hiện kỳ lạ này của Nghiêm Qua Lê Thương cũng chỉ nhìn lâu hơn một chút, sau đó ánh mắt hoàn toàn không dừng ở người hắn mà quay lại tiếp tục trò chuyện với Los mấy chuyện thường ngày.
Trên bàn ăn, Nghiêm Qua và Los ngồi một bên, còn Lê Thương ngồi đối diện với hai người họ.
Ở nơi này Nghiêm Qua chỉ là một người lạ, cho nên hắn hoàn toàn không xen được vào chủ đề nói chuyện của hai người này.
Nghiêm Qua cắm cúi ăn cơm rang trong bát của mình, thính giác như bị biển lớn bao trùm, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng lại hoàn toàn không nghe rõ bọn họ nói gì.
Bỗng nhiên Lê Thương nở một nụ cười nghe rất êm tay, giống như tiếng chuông lập tức rửa sạch thính giác bị nước biển bao trùm của mình. Khoảnh khắc ấy hắn có cảm giác như lỗ tai bị ngâm trong nước cuối cùng được đưa lên bờ tìm lại sự sống vậy.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lê Thương một lát, tưởng rằng Lê Thương vừa mới làm gì mình. Nhưng cuối cùng mới phát hiện ra đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Nghiêm Qua vốn chỉ định nhìn một lát rồi cúi đầu không nhìn nữa, nhưng hắn lại hoảng sợ nhận ra sau khi nhìn thấy Lê Thương uống nước xong còn dính lại giọt nước ở khóe miệng thì trong đầu hắn lại hiện ra khung cảnh mình ở dạng sói đè Lê Thương xuống đất liếm ướt sũng mặt Lê Thương, thế là hoàn toàn không rời được mắt.
Dường như trong đầu còn truyền đến tiếng huyết dịch sôi trào, nhiệt độ quá cao khiến đa số linh kiện trong đầu hắn đều bị vô hiệu.
Lê Thương chợt nhìn Nghiêm Qua bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Los ở bên cạnh cũng nhìn Nghiêm Qua theo ánh mắt của Lê Thương, lập tức hoảng sợ nói: "Sao anh lại chảy máu mũi vậy?"
Nghiêm Qua cúi xuống nhìn thấy máu mũi trước mặt mình, đại não như bị ngâm nước lạnh cuối cùng cũng bắt đầu vận hành lần nữa.
Khi hắn nhận ra ban nãy nhìn thấy giọt nước đọng lại trên khóe miệng Lê Thương khiến mình nhớ lại chuyện đã làm với Lê Thương trong lúc mất trí thì lập tức xấu hổ không chịu nổi.
Aaaaa! Tại sao trong đầu mình lại xuất hiện những thứ ngổn ngang này chứ?!
Cộp một tiếng, Nghiêm Qua đạp đầu xuống bàn ăn khiến chiếc bàn bị lõm thành một cái hố sâu mấy centimet.
Lê Thương và Los:...
Nghiêm Qua phồng má thở phì phò đối diện với ánh mắt sửng sốt của bọn họ: "Khó ăn! Khó ăn quá! Đời này tôi chưa từng ăn loại cơm nào khó ăn như vậy!"
Nói xong tông cửa chạy trối chết ra ngoài.
Lê Thương nhìn bát cơm mà Nghiêm Qua đang ăn, trong lòng đang nghĩ chẳng lẽ ban nãy bất cẩn cho ít ớt vào bát của Nghiêm Qua à?
Tác giả có lời muón nói:
Bình luận của mọi người tui đều thấy hết nha, yêu mọi người~ Hôm nay hơi bận xíu, ngày mai thấy có lỗi nào tui sẽ sửa nha. Truyện tui sắp viết "Xin hỏi anh là ai?" đã sắp được 4-500 lượt thêm vào list rồi, lần đầu đạt được tới con số này luôn đó, hôm nay có vượt qua được con số 500 không nhờ?
Sắc trời đã hơi tối, Lê Thương đi phía sau Los chậm rãi bước vào trong rừng.
"Cẩn thận dưới chân."
Lê Thương bị cận nhẹ, bình thường miễn cưỡng có thể nhìn được nhưng khung cảnh tối đen thế này khó nhìn hơn rất nhiều. Anh không đeo kính nên đi rất chậm, Los ở phía trước gần như đi được năm bước lại phải quay đầu đợi Lê Thương, đồng thời còn cảnh giác đánh giá xung quanh.
Đây là khu rừng lớn nhất của hành tinh này, ngoài cây cối um tùm thì cũng có đủ loại dã thú và sâu độc, thế nên bọn họ đi đường lại càng phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng sàn sạt giống như có loài động vật gì đó đang bước gần về phía này.
Los đang ở dạng chó săn bị âm thanh này làm rùng mình, lông cũng dựng hết cả lên. Cậu lập tức chạy đến trước mặt Lê Thương cúi người nhe răng, mắt hơi híp lại lộ vẻ hung ác nhìn về phía trước.
"Đừng sợ, là Nghiêm Qua." Lê Thương dùng tinh thần lực trấn an thần kinh căng thẳng của Los.
"Wu wu~" Lúc này Nghiêm Qua bước ra từ bụi cỏ phía sau nhẹ nhàng kêu một tiếng với hai người, âm thanh còn mang theo chút hoang mang.
"Là tinh thần lực. Tôi rất quen thuộc với tinh thần lực của anh, mà ở đây chỉ có hai lính gác là anh và Los nên tôi biết ngay đó là anh. Tôi còn tưởng anh về rồi chứ, sao vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ anh đang đợi chúng tôi sao?"
"Wu wu!" Nghiêm Qua ngửa đầu kêu một tiếng đầy bất mãn, cũng chẳng thèm để ý Lê Thương nghe có hiểu hay không đã đi thẳng đến bên người Lê Thương, dùng đầu đụn vào eo Lê Thương, sau đó quay đầu dùng miệng ra hiệu về phía sau lưng mình.
"Anh muốn tôi cưỡi anh trở về à?" Lê Thương hơi ngạc nhiên nhìn Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua thở phì phì hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạc đó giống như đang bày tỏ cậu có thể cưỡi lên người tôi là phúc khí tu luyện tám đời của cậu.
Trời đã bắt đầu tối đen, Lê Thương dùng mắt thường chỉ có thể thấy lờ mờ bóng cây đại thụ xung quanh, thế nên cũng không thấy biểu cảm trên mặt Nghiêm Qua. Cơ mà cho dù thấy thì anh cũng sẽ không quá để ý.
Los bên cạnh thấy bộ dáng này của Nghiêm Qua chỉ bĩu môi, nghĩ thầm câu đánh giá Nghiêm Qua kiêu căng ban nãy của Lê Thương thật sự rất chính xác.
Lê Thương không phải kiểu người sĩ diện hão, thấy Nghiêm Qua mời mình như vậy thì trèo lên lưng của hắn chẳng chút do dự, anh hơi cúi người nắm lấy phần lông ở gáy của hắn.
Sau khi Lê Thương ngồi ổn định thì Nghiêm Qua dẫn theo Los bắt đầu phi nhanh ra khỏi rừng.
Lê Thương ghé vào sau lưng Nghiêm Qua, gió mạnh khiến anh hơi híp mắt lại, chỉ cảm thấy cảnh vật lướt qua vùn vụt.
Càng về sau Lê Thương lại càng không thấy rõ gì cả, thế là dứt khoát nhắm mắt lại.
Bọn họ mất khoảng một tiếng đồng hồ để về đến nhà. Đến cách cổng nhà Lê Thương một khoảng, Nghiêm Qua chỉ định đưa tới đây nên khẽ cúi người để Lê Thương ở trên người hắntrượt xuống.
Không biết Los đã chạy đi đâu, Nghiêm Qua kêu "wu" một tiếng ý bảo Lê Thương hãy về đi, nhưng kỳ lạ là hắn lại thấy Lê Thương đứng yên không nhúc nhích.
Một lát sau, Nghiêm Qua thấy Lê Thương quơ tay trong không trung, hơi nghiêng đầu lộ vẻ mờ mịt, ánh mắt hoang mang nhìn về bên này: "Nghiêm Qua, anh có còn ở đây không?"
Bấy giờ Nghiêm Qua mới nhận ra Lê Thương không nhìn thấy gì.
Coi như báo đáp dẫn đường đáng thương này vậy, Nghiêm Qua nghĩ vậy rồi đi tới, vươn tay để Lê Thương vịn vào mình sau đó dẫn người vào nhà.
Khi hắn đang định để đầu mình vào dưới lòng bàn tay Lê Thương thì cả căn nhà bỗng sáng bừng, Los cũng hưng phấn biến thành hình người, đứng ở cửa vẫy tay với bọn họ: "Lê Thương, em bật đèn rồi, bây giờ anh đã nhìn thấy rồi, mau vào nhà đi."
Hóa ra ban nãy không thấy Los đâu là do cậu chàng chạy vào nhà bật đèn.
Khoảnh khắc đèn bật sáng Nghiêm Qua lộ vẻ ngạc nhiên, tới khi hắn nhận ra muốn lùi về phía sau thì lại cảm thấy Lê Thương giữ chặt lông ở gáy mình, còn mỉm cười với mình: "Có muốn vào nhà tôi ngồi không? Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, để tôi mời anh ăn tối."
Nghiêm Qua cảm thấy bộ dáng mình bây giờ hơi mất mặt, thế là thử giãy giụa lùi lại phía sau. Nhưng Lê Thương lại túm rất chặt, mặc dù hơi dùng sức một chút là có thể tránh thoát nhưng nếu làm vậy thì sẽ có thể khiến Lê Thương bị thương.
Lê Thương cảm nhận được Nghiêm Qua không dám dùng sức với mình tâm tình lập tức vui vẻ. Anh cười nhẹ: "Yếu như vậy là vì đói bụng sao?"
Nghiêm – vì không muốn làm Lê Thương bị thương nên mới cố ý không dùng sức – Qua nghe vậy tức giận liếc Lê Thương một cái, sau đó hừ hừ thở phì phì để bày tỏ sự khinh thường của mình.
Tuy nhiên, vừa nghe đến bữa tối bụng hắn đã kêu ọt ọt khiến cái liếc mắt này chẳng có chút khí thế nào cả.
Lê Thương cười khẽ: "Đi nhé?"
Cứ như vậy, Nghiêm Qua bị Lê Thương nửa túm nửa kéo vào nhà.
Theo những gì hắn quan sát, chắc hẳn Los là khách quen của nơi này nên đã tìm một bộ đồ để mặc vào tự bao giờ.
Lê Thương biết Nghiêm Qua không chịu biến về dạng người là bởi vì xấu hổ, thế là anh dẫn Nghiêm Qua lên lầu rồi tìm một bộ đồ rộng rãi cho hắn.
Mặc dù dang người Nghiêm Qua hơi cao và có cơ bắp nhưng chiều cao hai người xấp xỉ nhau, lại thêm bình thường Lê Thương cũng thích mặc quần áo rộng rãi nên tìm cho Nghiêm Qua một bộ đồ khá là vừa vặn.
Mặc dù vừa vặn thật, chất vải cũng thoải mái, nhưng...
Nghiêm Qua hơi nhíu mày ngửi mùi hương trên quần áo. Nơi này đâu đâu cũng tràn ngập mùi hương của Lê Thương, Nghiêm Qua bị bộ đồ mang mùi hương nồng nhất bao quanh khiến hắn có cảm giác khó chịu như từ thân thể đến trái tim đều bị xâm phạm.
Hắn khó chịu mở cửa ra ngoài thì phát hiện Lê Thương không còn ngoài cổng, đi đến lan can bên cạnh nhìn xuống dưới mới phát hiện Lê Thương và Los đang ở trong bếp vừa nói vừa cười.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một khung cảnh giống hệt như vậy nhưng lại dường như rất xa lạ.
Lê Thương đang rửa rau trong bếp bỗng bị mình đang trong dạng thú nhào vào làm đứng không vững nên nước bắn tung tóe ướt cả người.
Lê Thương nheo mắt tắt nước đi, dùng tay vẫn còn chưa khô đẩy đầu mình ra.
"Nghiêm Qua, đừng quậy." Giọng Lê Thương lúc ấy nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vài phần thân mật và cưng chiều.
Lúc ấy mình đã biến thành dạng thú không chỉ không nghe lời mà còn quá đáng hơn. Khi ấy mình gần như chẳng tốn chút sức lực nào đã đẩy Lê Thương xuống sàn nhà trong phòng bếp, sau đó đè lên người Lê Thương liếm sạch hết nước mới chịu bỏ qua.
Xem trong một màn này trong đầu, khuôn mặt Nghiêm Qua nháy mắt ngây ra, trong lòng hắn xuất hiện một suy đoán tồi tệ.
Đây không phải là một trong những việc đã từng xảy ra trong một tháng mình ở nhà Lê Thương đấy chứ?
Vừa nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mình làm ra trong lúc mất đi thần chí, Nghiêm Qua lại lấy tay ôm kín mặt, xấu hổ ngồi xổm xuống cạnh lan can, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Aaaaa không còn mặt mũi gặp người ngoài nữa!
Trong lúc Nghiêm Qua đang định chuồn êm từ cửa sổ lầu hai thì Los ngẩng đầu lên nhìn thấy, cậu chàng hưng phấn kêu to: "Nghiêm Qua, anh thay có bộ quần áo sao lại lâu như vậy? Mau xuống đây đi, Lê Thương đã sắp làm xong đồ ăn rồi."
Nghe được thnh âm như ma quỷ này cả người Nghiêm Qua cứng đờ, lúc này trong lòn hắn đã xé xác Los hàng trăm nghìn lần, trên mặt còn phải làm bộ như không có gì đáp lạ Los.
"Ừ."
Tuyệt đối không thể để Lê Thương biết hắn đã nhớ ra được! Nhất định phải giả bộ như không biết gì hết!
Nghiêm Qua tự nhủ trong lòng: Nghiêm Qua đừng hoảng, mày là línha gác ưu tú nhất của quân đội, là anh hùng đánh đâu thắng đó trên chiến trường, là người ẩn nấp hoàn mỹ kẻ thù hoàn toàn không phát hiện ra mày cơ mà! Bây giờ chỉ cần đối diện với một dẫn đường yếu ớt thôi, đây vốn chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Sau khi tự cho là mình đã che giấu rất hoàn hảo không ai nhận ra được thì Nghiêm Qua mới xuống lầu, bộ dạng cứng ngắc hệt như máy móc hơn mười năm chưa được bôi dầu nhớt.
Thấy biểu hiện kỳ lạ này của Nghiêm Qua Lê Thương cũng chỉ nhìn lâu hơn một chút, sau đó ánh mắt hoàn toàn không dừng ở người hắn mà quay lại tiếp tục trò chuyện với Los mấy chuyện thường ngày.
Trên bàn ăn, Nghiêm Qua và Los ngồi một bên, còn Lê Thương ngồi đối diện với hai người họ.
Ở nơi này Nghiêm Qua chỉ là một người lạ, cho nên hắn hoàn toàn không xen được vào chủ đề nói chuyện của hai người này.
Nghiêm Qua cắm cúi ăn cơm rang trong bát của mình, thính giác như bị biển lớn bao trùm, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng lại hoàn toàn không nghe rõ bọn họ nói gì.
Bỗng nhiên Lê Thương nở một nụ cười nghe rất êm tay, giống như tiếng chuông lập tức rửa sạch thính giác bị nước biển bao trùm của mình. Khoảnh khắc ấy hắn có cảm giác như lỗ tai bị ngâm trong nước cuối cùng được đưa lên bờ tìm lại sự sống vậy.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lê Thương một lát, tưởng rằng Lê Thương vừa mới làm gì mình. Nhưng cuối cùng mới phát hiện ra đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Nghiêm Qua vốn chỉ định nhìn một lát rồi cúi đầu không nhìn nữa, nhưng hắn lại hoảng sợ nhận ra sau khi nhìn thấy Lê Thương uống nước xong còn dính lại giọt nước ở khóe miệng thì trong đầu hắn lại hiện ra khung cảnh mình ở dạng sói đè Lê Thương xuống đất liếm ướt sũng mặt Lê Thương, thế là hoàn toàn không rời được mắt.
Dường như trong đầu còn truyền đến tiếng huyết dịch sôi trào, nhiệt độ quá cao khiến đa số linh kiện trong đầu hắn đều bị vô hiệu.
Lê Thương chợt nhìn Nghiêm Qua bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Los ở bên cạnh cũng nhìn Nghiêm Qua theo ánh mắt của Lê Thương, lập tức hoảng sợ nói: "Sao anh lại chảy máu mũi vậy?"
Nghiêm Qua cúi xuống nhìn thấy máu mũi trước mặt mình, đại não như bị ngâm nước lạnh cuối cùng cũng bắt đầu vận hành lần nữa.
Khi hắn nhận ra ban nãy nhìn thấy giọt nước đọng lại trên khóe miệng Lê Thương khiến mình nhớ lại chuyện đã làm với Lê Thương trong lúc mất trí thì lập tức xấu hổ không chịu nổi.
Aaaaa! Tại sao trong đầu mình lại xuất hiện những thứ ngổn ngang này chứ?!
Cộp một tiếng, Nghiêm Qua đạp đầu xuống bàn ăn khiến chiếc bàn bị lõm thành một cái hố sâu mấy centimet.
Lê Thương và Los:...
Nghiêm Qua phồng má thở phì phò đối diện với ánh mắt sửng sốt của bọn họ: "Khó ăn! Khó ăn quá! Đời này tôi chưa từng ăn loại cơm nào khó ăn như vậy!"
Nói xong tông cửa chạy trối chết ra ngoài.
Lê Thương nhìn bát cơm mà Nghiêm Qua đang ăn, trong lòng đang nghĩ chẳng lẽ ban nãy bất cẩn cho ít ớt vào bát của Nghiêm Qua à?
Tác giả có lời muón nói:
Bình luận của mọi người tui đều thấy hết nha, yêu mọi người~ Hôm nay hơi bận xíu, ngày mai thấy có lỗi nào tui sẽ sửa nha. Truyện tui sắp viết "Xin hỏi anh là ai?" đã sắp được 4-500 lượt thêm vào list rồi, lần đầu đạt được tới con số này luôn đó, hôm nay có vượt qua được con số 500 không nhờ?