Chương 28: Nghiêm Qua mộng du
Edit: Nananiwe
Nghiêm Qua thấy cảnh này gấp gần chết.
Chờ người đàn ông kia đi hắn mới đuổi theo Lê Thương, giọng nói có chút bôn nóng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra: "Chỉ là loại lính gác này thôi mà, sao cậu lại dễ dàng suy xét vậy chứ? Chuyện này có gì đâu mà suy xét, nếu là tôi thì tôi đã từ chối thẳng rồi."
Thấy Lê Thương quay đầu đi không nói giống như đang suy ngẫm về lời nói của mình, Nghiêm Qua còn tưởng lời ban nãy của mình có tác dụng, thế là tiện thể bổ sung: "Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy, tôi sẽ lập tức đuổi theo anh ta để từ chối giúp cậu."
"Thật ra tôi cảm thấy anh ta khá là tốt." Lê Thương sờ cằm rồi nhìn sang Nghiêm Qua: "Nhưng mà tôi hơi tò mò là tại sao trông anh có vẻ để ý đến chuyện này hơn cả đương sự là tôi vậy?"
Vẻ mặt Nghiêm Qua đứng đờ, lập tức nói rất chính đáng: "Tôi chỉ quan tâm ân nhân cứu mạng của tôi thôi. Với cả bây giờ tôi là vệ sĩ của cậu, thấy người xa lạ tiếp cậnn thì đương nhiên tôi phải cảnh giác rồi, đây là trách nhiệm của tôi."
Lê Thương mỉm cười: "Vậy sao? Vậy thì phải cảm ơn vì anh đã quan tâm tôi. À phải rồi, anh ta không phải người lạ, ừm... có thể coi là một vị khách tôi quen biết đã lâu, đã theo đuổi tôi hơn nửa năm nay rồi. Tôi cũng từng tới nhà anh ta nên không cần lo lắng, anh ta không phải người xấu."
Nghiêm Qua cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó thiêu đốt dữ dội nhưng vẫn không biết đó là gì, đến tận lâu về sau hắn mới hiểu được cảm xúc này gọi là ghen.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa biết, thế nên sau khi nghe Lê Thương nói vậy hắn lại cảm thấy bản thân chẳng có tư cách gì nhắc tới chuyện này cả. Nghiêm Qua hơi ngượng ngùng nói: "Chọn bạn đời dù sao cũng là chuyện quan trọng cả đời, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tuyệt đối không thể qua loa như vậy được!"
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận." Lê Thương mỉm cười lịch sự, Nghiêm Qua chẳng hiểu sao cảm thấy tức ngực.
Sau khi tạm biệt Lê Thương, Nghiêm Qua vẫn cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa không tên không thể nào trút ra được.
Hắn chạy về như điên, sau khi ăn sáng ở chỗ Los thì ra ngoài liều mạng tập luyện.
Los muốn học lỏm nên cũng và nhanh mấy miếng rồi hứng thú bừng bừng chạy theo phía sau Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua đã phát hiện Los đi theo sau từ lâu nhưng cũng không mở miệng cấm học lỏm, thế là Los càng thêm vui vẻ.
Tuy nhiên, còn chưa vui vẻ được lâu thì cậu đã phát hiện mình không theo kịp cường độ huấn luyện của Nghiêm Qua.
Cậu mới theo Nghiêm Qua huấn luyện một tiếng đồng hồ nhưng hai chân đã run rẩy khuỵu xuống đất, sau khi ngã xuống thì không dậy nổi. Los chỉ cảm thấy từng thớ thịt trên người đau đớn như bị kim đâm.
Los gian nan nhìn Nghiêm Qua đang tràn trề sức sống ở cách đó không xa, trong lòng dường như khâm phục.
Cậu nghĩ Nghiêm Qua này quả thực rất kiêu ngạo, nhưng phải thừa nhận một điều là anh ta có quyền kiêu ngạo như vậy. Thiên phú cấp SS thì thôi đi, clm thế mà còn chịu được khổ như vậy chứ.
Tiếc là...
Los nhìn dáng vẻ nôn nóng của Nghiêm Qua, nghĩ có lẽ tất cả đều do Nghiêm Qua chưa thể chấp nhận được việc thực lực của mình bị giảm sút nghiêm trọng như vậy.
Nhưng chỉ có mình Nghiêm Qua biết không hoàn toàn vì chuyện thực lực này.
Sau ba tiếng huấn luyện, Nghiêm Qua yên lặng buông lỏng cơ bắp, đi tới đỡ Los đã ngã liệt trên mặt đất dậy, vừa đưa cậu về vừa buồn buồn nói cho cậu nghe một chút kiến thức thường huấn luyện.
Los không ngờ người này mặt lạnh nhưng vẫn rất biết cách quan tâm người khác.
Chạng vạng.
Lê Thương đã khai thông xong cho tất cả những khách hàng đã hẹn trước nên chuẩn bị tan làm. Đang định đóng cửa thì anh chợt nhớ ra điều gì, Lê Thương đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới một chút, phát hiện ngoài người đi đường đi ngang qua thì không thấy bóng Nghiêm Qua đâu.
Anh mở quang não ra xem giờ, thấy đã trễ mười mấy phút rồi.
Suy nghĩ một lát Lê Thương vẫn quyết định đóng cửa đi về dọc theo con đường thường ngày, vừa đi vừa chú ý nhìn đường.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau đã thấy Nghiêm Qua đứng ở ven đường.
Nhìn Nghiêm Qua lẳng lặng lên xe không nói tiếng nào, nhìn qua còn hơi nhếch nhác, anh nói: "Anh đến muộn."
"Xin lỗi, trừ vào tiền công hôm nay đi.
Nghiêm Qua chỉ xin lỗi chứ không nói nguyên nhân. "Không sao."
Không biết có phải ảo giác không mà Lê Thương cảm nhận đường dường như hai tay Nghiêm Qua đang run rẩy, trên người hắn tỏa ra một mùi hương tươi mát, tóc như vừa mới khô. Xem ra tên này tắm rửa xong mới đến tìm mình.
Lê Thương không tiện nhìn chằm chằm Nghiêm Qua, thế nên quay đầu về phía trước nhìn đường, vững vàng khởi động xe bay.
Thấy Nghiêm Qua đi từ đường vào, Nghiêm Qua đoán có lẽ mấy lần tên này đến đón mình đều là đi bộ tới. Khoảng cách từ nhà đến đây vô cùng xa, mặc dù lái xe nên cũng nhanh tới nơi nhưng nếu không đi bộ thì xa kinh khủng.
Là do anh sơ suất.
Lê Thương suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh là vệ sĩ của tôi, dù sao thì cũng không có chuyện chủ lái xe chở vệ sĩ bao giờ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ giao cho anh giữ chiếc xe này để anh phụ trách đưa đón tôi, có vấn đề gì không?"
Nghiêm Qua đồng ý ngay không hỏi lại gì cả, hắn chỉ đơn giản cho rằng Lê Thương muốn mình đảm nhận việc lái xe thôi.
Một lát sau Nghiêm Qua trộm nhìn Lê Thương, sau đó nhìn chăm chú về phía trước làm bộ lơ đãng hỏi: "Chuyện người theo đuổi cậu sáng nay cậu tính thế nào?"
Ngón tay Lê Thương khẽ gõ mấy cái lên phần điều khiển: "Suy nghĩ kỹ rồi."
Nghiêm Qua bỗng nhiên ngẩng lên nhìn anh, sống lưng không khỏi cứng đờ: "Kết quả thế nào?"
"Sao lại để ý đến chuyện này như vậy? Chẳng lẽ anh thích tôi à?"
"Cậu, cậu nói cái gì vậy? Tôi chỉ quan tâm ân nhân cứu mạng của tôi một chút thôi, đừng có nằm mơ, tôi sẽ không thích cậu đâu!" Nghiêm Qua bỗng nhiên quay đầu nhìn đi chỗ khác hoảng loạn phủ nhận, tay nắm chặt dây an toàn.
So với Nghiêm Qua đang căng thẳng thì Lê Thương lại bình tĩnh giống như không xảy ra chuyện gì: "Ừ tôi biết, tôi chỉ đùa thôi."
Lúc này Nghiêm Qua mới chậm rãi thở ra, nhìn và nói với giọng điệu trách cứ: "Đùa không buồn cười gì hết."
"Giận à?"
"Hừ!"
Đáng yêu thật đấy. Lê Thương nghĩ trong lòng như vậy, bàn tay cũng không kiềm được mà giật giật, cố gắng nhịn lại ý muốn nhào tới vuốt ve Nghiêm Qua.
"Thật ra tôi đã nghĩ kỹ rồi. Trước kia luôn cảm thấy một mình rất tốt, nhưng sau này trong nhà có nuôi thêm anh thì tôi nhận ra hai người cũng có chỗ tốt. Anh ta rất tốt, đối xử với mọi người rất ôn hòa, còn thật lòng thích tôi..."
Nghiêm Qua nghe vậy lập tức nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lê Thương: "Cậu nghĩ như vậy không đúng. Chính vì có tôi nên cậu mới cảm thấy sống cùng một người cũng khá tốt. Cậu không biết tôi tốt đến mức nào đâu, người khác chắc chắn không được giỏi như tôi, cậu đừng có nghĩ đến chuyện dùng người khác để thay thế tôi, đây là chuyện không thể nào! Nếu cậu chịu nằm dưới thì tôi sẽ miễn cưỡng suy xét một chút."
Lê Thương cười phì.
"Cười cái gì mà cười!"
"Rõ ràng anh khong biết lúc mình mất đi thần trí là bộ dáng nào nên mới không biết xấu hổ mà nói mình tốt. Câu vừa rồi của tôi ý là, trong nhà có thêm một người thì sẽ náo nhiệt hơn chút."
"Nghĩa là cậu muốn nhà náo nhiệt hơn một chút nên mới nhận lời anh ta sao? Không thể được!" Giọng Nghiêm Qua mang theo chút nôn nóng.
Lê Thương chậc chậc một tiếng.
Trông cái kiểu sợ mình bị người ta cướp đi mất này đi, còn luôn miệng nói không thích mình nữa chứ.
"Người tốt như vậy, lại nhiều tiền, còn sẵn sàng nằm dưới vì tôn trọng tôi, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì để từ chối.
Nghiêm Qua nhìn ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ kiên định của Lê Thương, trong lòng cảm thấy bực bội rối rắm vô cùng nhưng hoàn toàn không nghĩ ra lý do tại sao.
Tóm lại hắn cảm thấy mình khó chịu ở chỗ nào đó, muốn nhanh chóng trốn khỏi Lê Thương.
Lê Thương cố ý lái xe chậm rì rì đến bãi cỏ trước cổng nhà. Xe còn chưa dừng hẳn Nghiêm Qua đã nhảy xuống, chẳng nói tiếng nào đã biến thành dạng thú chạy vài bước biến mất khỏi tầm mắt Lê Thương.
Lê Thương nhìn theo hướng Nghiêm Qua chạy đi, khẽ nhíu mày nghĩ cần phải sửa cái thói hở ra là biến thành thú này của Nghiêm Qua mới được. Thế giới tinh thần của Nghiêm Qua vẫn chưa được chữa trị xong hoàn toàn, bây giờ cứ hơi tí là biến thành dạng thú khiến thân thể bị thương buộc phải vận động, điều này không tốt cho cả thân thể và thế giới tinh thần của hắn.
...
Vận động cả ngày cơ bắp toàn thân Nghiêm Qua đã sớm tới cực hạn, bởi vì quá mệt mỏi nên vừa ngã xuống giường hắn đã ngủ mất.
Chỉ là gương mặt ngủ say còn lộ ra vài phần bất an.
Còn Lê Thương thì nhàn nhã về nhà.
Tắm xong anh mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, cầm một bình rượu trái cây và một ly rượu tới ban công ngồi, vừa nhìn về mặt trời sắp khuất phía chân trời vừa thưởng thức rượu trái cây màu sắc tươi ngon trong ly.
Gió hiu hiu nhẹ nhàng vén lên vạt áo, bỗng nhiên Lê Thương cảm nhận được quy luật âm thanh xung quanh hơi thanh đổi.
Lê Thương mở to mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người tới là Nghiêm Qua.
Anh vừa định mở miệng gọi thì nhận ra Nghiêm Qua có gì đó là lạ.
Lê Thương đứng dậy tựa vào lan can nhìn cho kỹ, bấy giờ mới phát hiện hai mắt Nghiêm Qua vẫn đang nhắm chặt.
Chuyện gì đây? Mộng du à?
"Nghiêm Qua?"
Không có lời đáp, Nghiêm Qua vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lê Thương xuống lầu bước tới trước mặt Nghiêm Qua, thấy hô hấp của hắn vẫn đều đều. Thế mà lại mộng du thật, hơn nữa mộng du còn vô thức đi đến chỗ anh.
Lê Thương nhìn xung quanh một chút, cách đó không xa là hồ nước. Anh hơi lo cái tên này chẳng may trượt chấnẽ rơi xuống hồ, thế là quyết định mang người vào trong nhà trước đã.
Anh còn tưởng Nghiêm Qua sẽ đứng yên kéo cũng không nổi, không ngờ hắn lại nghe lời cực kỳ, bảo bước thì bước, bảo vươn tay thì vươn tay, hoàn toàn giống như một con rối nghe lệnh mà làm.
Sau khi Nghiêm Qua tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, ngồi dậy hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt, sau đó phát hiện Lê Thương đang ngồi uống rượu cách đó không xa mới bớt kích động.
Hắn phát hiện mình đang ngồi dựa vào tường ở lầu hai trên ban công nhà Lê Thương.
"Tỉnh rồi à?" Lê Thương nhấp một hớp rượu, nghiêng người dựa vào lan can lười biếng hỏi.
Nghiêm Qua không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ này của Lê Thương rất gợi cảm, nhất là giọng nói lộ vẻ mệt mỏi sau khi say rượu. Nhận ra mình nghĩ đi tận đâu, hắn lập tức dời sự chú ý: "Sao cậu lại uống rượu?"
"Bởi vì lại từ chối một người theo đuổi, đang buồn vì mình lại độ thân nên mượn rượu giải sầu."
"Từ chối?!" Nghiêm Qua suýt chút nữa vui đến mức nhảy lên.
Hắn cảm thấy giọng điệu và dáng vẻ kích động này của mình rất không hợp trong hoàn cảnh này, thế là làm bộ bình tĩnh, dùng giọng ân cần hỏi thăm Lê Thương.
Nghiêm Qua còn tưởng mình giả bộ rất đạt, thật ra trong mắt Lê Thương thì dáng vẻ hớn hở này của hắn quá rõ ràng.
Nghiêm Qua thấy cảnh này gấp gần chết.
Chờ người đàn ông kia đi hắn mới đuổi theo Lê Thương, giọng nói có chút bôn nóng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra: "Chỉ là loại lính gác này thôi mà, sao cậu lại dễ dàng suy xét vậy chứ? Chuyện này có gì đâu mà suy xét, nếu là tôi thì tôi đã từ chối thẳng rồi."
Thấy Lê Thương quay đầu đi không nói giống như đang suy ngẫm về lời nói của mình, Nghiêm Qua còn tưởng lời ban nãy của mình có tác dụng, thế là tiện thể bổ sung: "Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy, tôi sẽ lập tức đuổi theo anh ta để từ chối giúp cậu."
"Thật ra tôi cảm thấy anh ta khá là tốt." Lê Thương sờ cằm rồi nhìn sang Nghiêm Qua: "Nhưng mà tôi hơi tò mò là tại sao trông anh có vẻ để ý đến chuyện này hơn cả đương sự là tôi vậy?"
Vẻ mặt Nghiêm Qua đứng đờ, lập tức nói rất chính đáng: "Tôi chỉ quan tâm ân nhân cứu mạng của tôi thôi. Với cả bây giờ tôi là vệ sĩ của cậu, thấy người xa lạ tiếp cậnn thì đương nhiên tôi phải cảnh giác rồi, đây là trách nhiệm của tôi."
Lê Thương mỉm cười: "Vậy sao? Vậy thì phải cảm ơn vì anh đã quan tâm tôi. À phải rồi, anh ta không phải người lạ, ừm... có thể coi là một vị khách tôi quen biết đã lâu, đã theo đuổi tôi hơn nửa năm nay rồi. Tôi cũng từng tới nhà anh ta nên không cần lo lắng, anh ta không phải người xấu."
Nghiêm Qua cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó thiêu đốt dữ dội nhưng vẫn không biết đó là gì, đến tận lâu về sau hắn mới hiểu được cảm xúc này gọi là ghen.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa biết, thế nên sau khi nghe Lê Thương nói vậy hắn lại cảm thấy bản thân chẳng có tư cách gì nhắc tới chuyện này cả. Nghiêm Qua hơi ngượng ngùng nói: "Chọn bạn đời dù sao cũng là chuyện quan trọng cả đời, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tuyệt đối không thể qua loa như vậy được!"
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận." Lê Thương mỉm cười lịch sự, Nghiêm Qua chẳng hiểu sao cảm thấy tức ngực.
Sau khi tạm biệt Lê Thương, Nghiêm Qua vẫn cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa không tên không thể nào trút ra được.
Hắn chạy về như điên, sau khi ăn sáng ở chỗ Los thì ra ngoài liều mạng tập luyện.
Los muốn học lỏm nên cũng và nhanh mấy miếng rồi hứng thú bừng bừng chạy theo phía sau Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua đã phát hiện Los đi theo sau từ lâu nhưng cũng không mở miệng cấm học lỏm, thế là Los càng thêm vui vẻ.
Tuy nhiên, còn chưa vui vẻ được lâu thì cậu đã phát hiện mình không theo kịp cường độ huấn luyện của Nghiêm Qua.
Cậu mới theo Nghiêm Qua huấn luyện một tiếng đồng hồ nhưng hai chân đã run rẩy khuỵu xuống đất, sau khi ngã xuống thì không dậy nổi. Los chỉ cảm thấy từng thớ thịt trên người đau đớn như bị kim đâm.
Los gian nan nhìn Nghiêm Qua đang tràn trề sức sống ở cách đó không xa, trong lòng dường như khâm phục.
Cậu nghĩ Nghiêm Qua này quả thực rất kiêu ngạo, nhưng phải thừa nhận một điều là anh ta có quyền kiêu ngạo như vậy. Thiên phú cấp SS thì thôi đi, clm thế mà còn chịu được khổ như vậy chứ.
Tiếc là...
Los nhìn dáng vẻ nôn nóng của Nghiêm Qua, nghĩ có lẽ tất cả đều do Nghiêm Qua chưa thể chấp nhận được việc thực lực của mình bị giảm sút nghiêm trọng như vậy.
Nhưng chỉ có mình Nghiêm Qua biết không hoàn toàn vì chuyện thực lực này.
Sau ba tiếng huấn luyện, Nghiêm Qua yên lặng buông lỏng cơ bắp, đi tới đỡ Los đã ngã liệt trên mặt đất dậy, vừa đưa cậu về vừa buồn buồn nói cho cậu nghe một chút kiến thức thường huấn luyện.
Los không ngờ người này mặt lạnh nhưng vẫn rất biết cách quan tâm người khác.
Chạng vạng.
Lê Thương đã khai thông xong cho tất cả những khách hàng đã hẹn trước nên chuẩn bị tan làm. Đang định đóng cửa thì anh chợt nhớ ra điều gì, Lê Thương đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới một chút, phát hiện ngoài người đi đường đi ngang qua thì không thấy bóng Nghiêm Qua đâu.
Anh mở quang não ra xem giờ, thấy đã trễ mười mấy phút rồi.
Suy nghĩ một lát Lê Thương vẫn quyết định đóng cửa đi về dọc theo con đường thường ngày, vừa đi vừa chú ý nhìn đường.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau đã thấy Nghiêm Qua đứng ở ven đường.
Nhìn Nghiêm Qua lẳng lặng lên xe không nói tiếng nào, nhìn qua còn hơi nhếch nhác, anh nói: "Anh đến muộn."
"Xin lỗi, trừ vào tiền công hôm nay đi.
Nghiêm Qua chỉ xin lỗi chứ không nói nguyên nhân. "Không sao."
Không biết có phải ảo giác không mà Lê Thương cảm nhận đường dường như hai tay Nghiêm Qua đang run rẩy, trên người hắn tỏa ra một mùi hương tươi mát, tóc như vừa mới khô. Xem ra tên này tắm rửa xong mới đến tìm mình.
Lê Thương không tiện nhìn chằm chằm Nghiêm Qua, thế nên quay đầu về phía trước nhìn đường, vững vàng khởi động xe bay.
Thấy Nghiêm Qua đi từ đường vào, Nghiêm Qua đoán có lẽ mấy lần tên này đến đón mình đều là đi bộ tới. Khoảng cách từ nhà đến đây vô cùng xa, mặc dù lái xe nên cũng nhanh tới nơi nhưng nếu không đi bộ thì xa kinh khủng.
Là do anh sơ suất.
Lê Thương suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh là vệ sĩ của tôi, dù sao thì cũng không có chuyện chủ lái xe chở vệ sĩ bao giờ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ giao cho anh giữ chiếc xe này để anh phụ trách đưa đón tôi, có vấn đề gì không?"
Nghiêm Qua đồng ý ngay không hỏi lại gì cả, hắn chỉ đơn giản cho rằng Lê Thương muốn mình đảm nhận việc lái xe thôi.
Một lát sau Nghiêm Qua trộm nhìn Lê Thương, sau đó nhìn chăm chú về phía trước làm bộ lơ đãng hỏi: "Chuyện người theo đuổi cậu sáng nay cậu tính thế nào?"
Ngón tay Lê Thương khẽ gõ mấy cái lên phần điều khiển: "Suy nghĩ kỹ rồi."
Nghiêm Qua bỗng nhiên ngẩng lên nhìn anh, sống lưng không khỏi cứng đờ: "Kết quả thế nào?"
"Sao lại để ý đến chuyện này như vậy? Chẳng lẽ anh thích tôi à?"
"Cậu, cậu nói cái gì vậy? Tôi chỉ quan tâm ân nhân cứu mạng của tôi một chút thôi, đừng có nằm mơ, tôi sẽ không thích cậu đâu!" Nghiêm Qua bỗng nhiên quay đầu nhìn đi chỗ khác hoảng loạn phủ nhận, tay nắm chặt dây an toàn.
So với Nghiêm Qua đang căng thẳng thì Lê Thương lại bình tĩnh giống như không xảy ra chuyện gì: "Ừ tôi biết, tôi chỉ đùa thôi."
Lúc này Nghiêm Qua mới chậm rãi thở ra, nhìn và nói với giọng điệu trách cứ: "Đùa không buồn cười gì hết."
"Giận à?"
"Hừ!"
Đáng yêu thật đấy. Lê Thương nghĩ trong lòng như vậy, bàn tay cũng không kiềm được mà giật giật, cố gắng nhịn lại ý muốn nhào tới vuốt ve Nghiêm Qua.
"Thật ra tôi đã nghĩ kỹ rồi. Trước kia luôn cảm thấy một mình rất tốt, nhưng sau này trong nhà có nuôi thêm anh thì tôi nhận ra hai người cũng có chỗ tốt. Anh ta rất tốt, đối xử với mọi người rất ôn hòa, còn thật lòng thích tôi..."
Nghiêm Qua nghe vậy lập tức nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lê Thương: "Cậu nghĩ như vậy không đúng. Chính vì có tôi nên cậu mới cảm thấy sống cùng một người cũng khá tốt. Cậu không biết tôi tốt đến mức nào đâu, người khác chắc chắn không được giỏi như tôi, cậu đừng có nghĩ đến chuyện dùng người khác để thay thế tôi, đây là chuyện không thể nào! Nếu cậu chịu nằm dưới thì tôi sẽ miễn cưỡng suy xét một chút."
Lê Thương cười phì.
"Cười cái gì mà cười!"
"Rõ ràng anh khong biết lúc mình mất đi thần trí là bộ dáng nào nên mới không biết xấu hổ mà nói mình tốt. Câu vừa rồi của tôi ý là, trong nhà có thêm một người thì sẽ náo nhiệt hơn chút."
"Nghĩa là cậu muốn nhà náo nhiệt hơn một chút nên mới nhận lời anh ta sao? Không thể được!" Giọng Nghiêm Qua mang theo chút nôn nóng.
Lê Thương chậc chậc một tiếng.
Trông cái kiểu sợ mình bị người ta cướp đi mất này đi, còn luôn miệng nói không thích mình nữa chứ.
"Người tốt như vậy, lại nhiều tiền, còn sẵn sàng nằm dưới vì tôn trọng tôi, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì để từ chối.
Nghiêm Qua nhìn ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ kiên định của Lê Thương, trong lòng cảm thấy bực bội rối rắm vô cùng nhưng hoàn toàn không nghĩ ra lý do tại sao.
Tóm lại hắn cảm thấy mình khó chịu ở chỗ nào đó, muốn nhanh chóng trốn khỏi Lê Thương.
Lê Thương cố ý lái xe chậm rì rì đến bãi cỏ trước cổng nhà. Xe còn chưa dừng hẳn Nghiêm Qua đã nhảy xuống, chẳng nói tiếng nào đã biến thành dạng thú chạy vài bước biến mất khỏi tầm mắt Lê Thương.
Lê Thương nhìn theo hướng Nghiêm Qua chạy đi, khẽ nhíu mày nghĩ cần phải sửa cái thói hở ra là biến thành thú này của Nghiêm Qua mới được. Thế giới tinh thần của Nghiêm Qua vẫn chưa được chữa trị xong hoàn toàn, bây giờ cứ hơi tí là biến thành dạng thú khiến thân thể bị thương buộc phải vận động, điều này không tốt cho cả thân thể và thế giới tinh thần của hắn.
...
Vận động cả ngày cơ bắp toàn thân Nghiêm Qua đã sớm tới cực hạn, bởi vì quá mệt mỏi nên vừa ngã xuống giường hắn đã ngủ mất.
Chỉ là gương mặt ngủ say còn lộ ra vài phần bất an.
Còn Lê Thương thì nhàn nhã về nhà.
Tắm xong anh mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, cầm một bình rượu trái cây và một ly rượu tới ban công ngồi, vừa nhìn về mặt trời sắp khuất phía chân trời vừa thưởng thức rượu trái cây màu sắc tươi ngon trong ly.
Gió hiu hiu nhẹ nhàng vén lên vạt áo, bỗng nhiên Lê Thương cảm nhận được quy luật âm thanh xung quanh hơi thanh đổi.
Lê Thương mở to mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người tới là Nghiêm Qua.
Anh vừa định mở miệng gọi thì nhận ra Nghiêm Qua có gì đó là lạ.
Lê Thương đứng dậy tựa vào lan can nhìn cho kỹ, bấy giờ mới phát hiện hai mắt Nghiêm Qua vẫn đang nhắm chặt.
Chuyện gì đây? Mộng du à?
"Nghiêm Qua?"
Không có lời đáp, Nghiêm Qua vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lê Thương xuống lầu bước tới trước mặt Nghiêm Qua, thấy hô hấp của hắn vẫn đều đều. Thế mà lại mộng du thật, hơn nữa mộng du còn vô thức đi đến chỗ anh.
Lê Thương nhìn xung quanh một chút, cách đó không xa là hồ nước. Anh hơi lo cái tên này chẳng may trượt chấnẽ rơi xuống hồ, thế là quyết định mang người vào trong nhà trước đã.
Anh còn tưởng Nghiêm Qua sẽ đứng yên kéo cũng không nổi, không ngờ hắn lại nghe lời cực kỳ, bảo bước thì bước, bảo vươn tay thì vươn tay, hoàn toàn giống như một con rối nghe lệnh mà làm.
Sau khi Nghiêm Qua tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, ngồi dậy hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt, sau đó phát hiện Lê Thương đang ngồi uống rượu cách đó không xa mới bớt kích động.
Hắn phát hiện mình đang ngồi dựa vào tường ở lầu hai trên ban công nhà Lê Thương.
"Tỉnh rồi à?" Lê Thương nhấp một hớp rượu, nghiêng người dựa vào lan can lười biếng hỏi.
Nghiêm Qua không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ này của Lê Thương rất gợi cảm, nhất là giọng nói lộ vẻ mệt mỏi sau khi say rượu. Nhận ra mình nghĩ đi tận đâu, hắn lập tức dời sự chú ý: "Sao cậu lại uống rượu?"
"Bởi vì lại từ chối một người theo đuổi, đang buồn vì mình lại độ thân nên mượn rượu giải sầu."
"Từ chối?!" Nghiêm Qua suýt chút nữa vui đến mức nhảy lên.
Hắn cảm thấy giọng điệu và dáng vẻ kích động này của mình rất không hợp trong hoàn cảnh này, thế là làm bộ bình tĩnh, dùng giọng ân cần hỏi thăm Lê Thương.
Nghiêm Qua còn tưởng mình giả bộ rất đạt, thật ra trong mắt Lê Thương thì dáng vẻ hớn hở này của hắn quá rõ ràng.