Chương 15
Truyện được đăng tải duy nhất ở wordpess Vườn hoa nhà mình và wattpad Yuxin212, các trang khác đều là reup.
Hắn vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Kỷ Lẫm và Lư Tình nhìn theo hắn ——
Một dáng người cao lớn bưng một khay nước trái cây có đá đủ màu sắc đi về phía bể bơi nơi bọn trẻ đang chơi đùa. Thân trên mặc áo thun đen bó sát, cơ tay và cơ lưng phồng lên như những ngọn núi nhấp nhô. Thân dưới mặt một chiếc quần túi hộp màu xanh quân đội, chân mang giày bốt Martin.
Với khí thế đó, cảm giác một chân có thể đá người ta bay xa tám mét.
Lư Tình mắt nhìn chằm chằm: "Oa, hormone biết đi."
Ngu Độ Thu hơi hơi mỉm cười, không biết vì sao, Lư Tình đột nhiên cảm giác toàn thân ớn lạnh, không khỏi quay mặt đi.
Ngu Độ Thu nhìn người kia mặt thường phục không hợp với đám người Chu Nghị, ngón tay mân mê môi dưới một lúc: "Ừm...... Vẫn nên đặt may cho cậu ấy một bộ vest."
Bên ngoài biệt thự, Bách Triều đi trên bãi cỏ mịn màng, đi đến dưới ô che nắng nghỉ nghơi, buông khay trên tay xuống.
Lâu Bảo Quốc cùng chơi với những học sinh tiểu học và trung học này cả nữa ngày, mồ hôi đầy đầu, khát đến khô họng, cầm cây quạt đi tới, cầm ly nước dưa hấu lên uống ừng ực hai ba ngụm, còn muốn với lấy ly thứ hai nhưng bị một bàn tay đưa ra ngăn cản.
"Mỗi người một ly." Bách Triều nói.
Lâu Bảo Quốc tùy tiện nói: "Cậu lại vào bếp lấy thêm."
"Muốn uống thêm thì tự đi mà lấy, tôi không phải người hầu của anh."
Lâu Bảo Quốc một tay chống nạnh: "Hey, tiểu tử này, trở mặt cũng thật nhanh, lần trước ở khách sạn còn cố ý đi ra ngoài mua bia cho tôi, hiện tại đi vài bước lấy thêm một ly nước trái cây cũng không muốn?"
Bách Triều bưng ly nước đá của mình lên, đưa lên môi chậm rãi uống: "Trước kia làm bồi bàn, mua rượu cho anh là công việc của tôi. Hiện tại là vệ sĩ, đồng chức vụ với anh, vì cái gì phải bưng trà rót nước cho anh?"
Trời nóng làm người ta dễ nổi nóng, huống chi tính tình Lâu Bảo Quốc vốn đã cáu kỉnh, lập tức bị sự kiêu ngạo trong lời nói của anh kích thích, sắc mặt tối sầm: "Tôi lớn tuổi hơn anh, làm việc cũng lâu hơn anh, anh là người mới tới, phải tôn trọng tiền bối chứ?"
Bách Triều không hề nhìn hắn, ánh mắt anh rơi vào hai cha con Chu Nghị đang chơi đùa cách đó không xa, không chút để ý mà đáp: "Nơi này không phải ai mạnh thì tôn trọng người đó sao?"
"Há, ý cậu là cậu mạnh hơn tôi?"
"Rõ ràng."
Lâu Bảo Quốc tức giận cười: "Được rồi, vậy chúng ta thử xem ai hơn ai?"
Bách Triều xoay người rời đi.
"Cậu chạy cái gì! Sợ sao?"
"Muốn đánh thì đi chỗ khác đánh, đừng dọa bọn trẻ."
Lâu Bảo Quốc ngẩn người, sờ sờ đầu, tự tìm cho mình một bậc thang: "Đương nhiên không phải đánh ở đây, tôi cũng chưa nói sẽ đánh ở đáy...... Đi, tôi đưa cậu đến vườn cây ăn quả ở sau núi, chỗ đó có một mảnh rừng cây nhỏ......"
Trong biệt thự, Kỷ Lẫm nhìn bóng dáng hai người rời đi, rất là lo lắng: "Hai người bọn họ giống như đang cãi nhau, có phải đi đánh nhau không? Anh đi xem xem?"
"Không cần xem, khẳng định đi đánh nhau." Ngu Độ Thu nói.
"...... Biết vậy sao cậu không ngăn cản?"
Ngu Độ Thu bình tĩnh nói: "Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng đánh một trận, Bảo Quốc làm việc không thận trọng giống lão Chu, có chút nóng nảy hiếu thắng, cảm thấy Bách Triều không có bản lĩnh, lại dễ như trở bàn tay lên làm vệ sĩ riêng của tôi, ngang hàng với anh ấy, trong lòng chắc chắn không phục, phải để anh ấy trút cơn giận dồn nén ra ngoài, nếu không sau nay hai người họ sẽ không thể làm việc cùng nhau."
Kỷ Lẫm: "Cậu không sợ hắn đánh Bách Triều chết hoặc tàn phế sa?"
"Kỷ đội trưởng, cậu xử lý quá nhiều vụ án rồi sao, án hình sự sao có thể dễ dàng xảy ra như vậy, Bảo Quốc có chừng mực, sẽ không hành động liều lĩnh."
Lư Tình xen mồm: "Lỡ như Bách Triều thắng thì sao?"
Ngu Độ Thu cười khúc khích: "Cô Lư lo lắng nhiều rồi, Bảo Quốc là bộ đội xuất ngũ của lực lượng "Mũ Tên", cái khác không nói, chỉ nói thân thủ, ở thành phố Bình Nghĩa này e rằng hiếm khi gặp được đối thủ."
Hai mươi phút sau.
Một mảnh vải hoa in hình cây dừa trên bãi biển rơi nhẹ nằm ngang ở trên bàn trà.
Ngu Độ Thu buông ly cà phê: "Đây là cái gì?"
Kỷ Lẫm và Lư Tình cũng vuốt cằm cúi người cẩn thận quan sát: "Khăn lụa?"
Bách Triều đứng trước bàn trà, mặt không biểu cảm: "Quần lót của Lâu Bảo Quốc."
".............................." Kỷ Lẫm và Lư Tình nhanh chóng lùi lại, duy trì khoảng cách hơn một mét với bàn trà.
Lúc này Chu Nghị từ bên ngoài vội vàng chạy vào phòng khách, lớn tiếng chất vấn: "Tiểu Bách! Cậu mang A Bảo của chúng tôi vào rừng nhỏ làm gì? Tôi mới vừa thấy anh ta bộ dạng nhếch nhác lao vào phòng mình, tôi đến gõ cửa, hắn còn bảo tôi, nói hắn có lỗi với các trưởng lão trong quân đội, đời này không thể gặp họ nữa? Cậu không nên đem hắn...... làm đến mức đó chứ? Đây là đói bụng ăn bừa sao?"
Kỷ Lẫm đang muốn uống một ngụm cà phê để bình tĩnh lại, nghe vậy lại phun trở về ly cà phê.
Bách Triều không mặn không nhạt mà giải thích: "Chính hắn nói muốn cùng tôi so tài, không thể so quá bạo lực, xem ai cởi được quần lót của đối phương trước, người thua về sau sẽ gọi người thắng là đại ca. Tôi thắng trong một phút, hắn nghẹn hai mươi phút mới gọi được một tiếng đại ca."
Chu Nghị kinh ngạc đến ngây người tại chỗ: "Cậu, cậu làm sao có thể?"
"Mập mạp sợ nhất là nhột." Bách Triều một câu ngắn gọn khái quát.
Lư Tình ngây thơ nói: "Anh ấy cũng không coi là mập...... Chỉ là nhìn cường tráng thôi."
Bách Triều: "Mập hơn tôi."
"...... Kia cũng đúng."
"Cậu luôn có thể đem lại cho tôi sự bất ngờ." Ngu Độ Thu bị vả mặt cũng không xấu hổ chút nào, ngược lại rất cao hứng, "Làm vệ sĩ là nhân tài không được trọng dụng, hẳn là nên phái cậu đi ám sát những người tôi, ví dụ như Elon Musk, công ty giao diện não-máy tính của anh ta lúc nào cũng dùng một số mánh khóe cướp sự nỗi bật của tôi."
Kỷ Lẫm chỉ dùng khớp xương gõ lên bàn trà hai lần: "Ngu tiên sinh, đề phòng trường hợp thị lực của anh không tốt, tôi miêu tả cho anh một chút, là như thế này, trước mặt anh, có hai cảnh sát đang ngồi, hơn nữa anh còn đang trong diện tình nghi giết người."
Ngu Độ Thu kinh ngạc: "Các người vẫn còn tình nghi tôi giết chú hai?"
"Trước khi bắt được hung thủ, tất cả những người đã tiếp cận bình thuốc đêm đó đều nằm trong phạm vi nghi ngờ của chúng tôi."
Ngu Độ Thu: "Nếu như vậy, vì danh dự của tôi, chúng ta vẫn là tiếp tục điều tra đi. Vừa mới nói đến chỗ nào rồi? Ồ đúng rồi, đội trưởng Kỷ nhanh như vậy đã phát hiện ba vụ án không cùng một hung thủ, thật ghê gớm, chỉ muộn hơn tôi vài ngày mà thôi......"
Huyệt thái dương Kỷ Lẫm giật giật, cố gắng đè nén cảm giác muốn quay người rời đi, ép mình lắng nghe, mở cuốn sổ tay của mình bắt đầu ghi lại những manh mối.
Chủ đề chuyển sang vấn đề nghiêm trọng, Chu Nghị kéo Bách Triều đi, không quấy rầy Ngu Độ Thu và mọi người thảo luận, kéo Bách Triều đến nhà phụ tìm Lâu Bảo Quốc, vừa đi vừa khuyên: "A Bảo chỉ là cậy mạnh háo thắng, cậu đừng so đo với hắn, từ giờ chúng ta là đồng nghiệp, mọi người nên giữ hòa khí......"
Bách Triều mặc kệ bị kéo, chưa nói được hay không, ánh mắt nhìn xa xa về phía bãi cỏ, nơi đó có một cô bé xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang dùng ống hút uống nước cam, mười bốn mười lăm tuổi, thanh xuân xinh đẹp.
"Con gái anh thật đáng yêu."
Chu Nghị nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, vết sẹo dài dưới mắt phải thật hung tợn, gớm ghiếc, nhưng vẻ mặt lại vui mừng tự hào: "Còn không phải sao, con gái tôi là hoa khôi của lớp! Tiểu học đã có người tỏ tình, hừ, đám tiểu tử thúi đó, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga...... Đúng rồi, trường trung học của con bé đã tổ chức tiệc tối mừng tết thiếu nhi ngày hôm qua, con bé lên sân khấu biểu diễn, có tuyệt vời không? Muốn xem video không?"
"Không......"
Chu Nghị vừa bắt đầu nói đã không nhịn được, lấy điện thoại di động của mình ra, vừa xem vừa giải thích: "Con bé đã luyện bài này được một tháng rồi, có nốt cao rất khó, nhưng con bé có thể hát được. Ngày hôm qua A Bảo, chú Hồng có đi cổ vũ, suy xét hôm qua cậu mới được thả, cần phải nghỉ ngơi, nên mới không gọi cho cậu."
Bách Triều nhìn tình hình không thể từ chối, đang muốn quay đầu qua đi xem, Chu Nghị đột nhiên lại tắt! Lập tức cất điện thoại, ánh mắt đột nhiên đề phòng: "Kỳ quái, sao đột nhiên cậu lại khen con gái tôi? Có ý nghĩ bẩn thiểu với con bé sao?"
"...... Không có." Bách Triều nói, "Chỉ là cảm thấy có người nhà bên cạnh...... Thực tốt. Mà sao mẹ con bé không đến? Ở nhà đi làm sao?"
Chu Nghị cúi đầu sờ sờ màn hình di động: "Nhiều năm trước đã sinh bệnh qua đời rồi."
Màn hình khóa là một bức ảnh chụp một gia đình ba người, cô gái trẻ có khuôn mặt trái xoan mỉm cười ngọt ngào, Chu Nghị bên cạnh mặc một bộ quân phục, trên mặt không có vết sẹo, nhìn rất khí phách, trong vòng tay anh là đứa con gái nhỏ đang mỉm cười.
"Không cần cậu an ủi." Chu Nghị xua tay trước khi Bách Triều lên tiếng, "Tôi tốt xấu gì vẫn còn có con gái và cha mẹ, cậu người nhà cũng không có, phải là chúng tôi an ủi chiếu cố cậu."
Bách Triều thu hồi tầm mắt, không lên tiếng mà đi về phía trước.
Chu Nghị động lòng trắc ẩn, còn tưởng những lời vừa nảy đã là tổn thương cậu, vội vàng bù đắp: "Mọi chuyện đã qua rồi, cậu đừng nghỉ nữa, sau khi kết hôn cậu cũng sẽ có gia đình thôi. Đúng rồi, cậu vẫn chưa có đối tượng đúng không? Cậu có yêu cầu gì không? Tôi sẽ giúp cậu để mắt tới các cô gái...... Hoặc là chàng trai cũng được."
"Không cần, tôi có người trong lòng rồi"
"Hả? Ai vậy?"
Bước chân Bách Triều hơi khựng lại, một lời khó nói hết mà nhìn hắn: "Rất khó nhìn ra sao?"
Chu Nghị một lão độc thân nhiều năm, không theo kịp mạch não của người trẻ tuổi, bối rối hỏi: "Nhìn ra cái gì?"
"...... Quên đi." Bách Triều vặn cánh tay, không kịp nhìn động tác, cậu đã nhẹ nhàng thoát khỏi tay Chu Nghị. Đút tay vào túi, sải bước về phía phòng Lâu Bảo Quốc.
Chu Nghị cũng không so đo, đuổi theo cùng cậu sóng vai đi, động viên: "Nếu có người mình thích thì mạnh dạn theo đuổi, tuổi trẻ không hối hận, không tiếc nuối! Huống chi cậu trẻ tuổi đẹp trai, chỉ cần chân thành chu đáo, khẳng định không thành vấn đề!"
Bách Triều lắc đầu: "Hắn không phải loại người có thể dùng chân thành chu đáo là có thể theo đuổi được, tôi còn đang giận hắn."
"Ai nha, cậu đừng quá kêu ngạo, nếu đã theo đuổi người khác thì phải hạ cái tôi xuống......"
"Đã đủ thấp." Bách Triều nhẹ giọng buông tiếng thở dài, nhìn mây trắng chậm rãi bay qua trên đầu, tựa như có thể nhìn thấy hình ảnh nào đó, "Chỉ là hắn không biết mà thôi."
Lâu Bảo Quốc sau trận lột quần lót, bị đả kích nghiêm trọng, đem mình nhốt trong trong phòng một ngày một đêm, cả người như muốn bệnh, thấy "đại ca" mới hắn liền đi đường vòng, căn bản không dám ngẩng đầu.
Chu Nghị cùng chú Hồng đã cố gắng thuyết phục hắn hai ba lần nhưng vô ích, Ngu Độ Thu phải đích thân ra tay, một câu "nếu cậu còn ủ rủ làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi, cậu sẽ bị trừ lương", thành công đem Lâu Bảo Quốc trở lại trạng thái trước đây, dù có buồn chán đến đâu mỗi ngày đều cười toe toét lộ hàm răng trắng, giống như tinh thần phấn chấn, sức sống tràn đầy.
"Khó chịu với người khác cũng không thể khó chịu với tiền, đại ca, tôi nói có đúng không?"
Hai người đàn ông trưởng thành đứng đối diện nhau, Lâu Bảo Quốc thao thao bất tuyệt, dường như nói càng nhiều càng bớt xấu hổ: "Tôi thừa nhận, cậu quả thật mạnh hơn tôi, tôi đã ở trong quân đội nhiều năm, không ai có thể trong một phút chế phục tôi, cho dù tôi sợ nhột, cũng không ai gãi được. Cậu rốt cuộc đến từ đâu? Trước kia theo học ở đâu? Đã từng đi lính sao?"
Bách Triều rút ra một cây cung, ba ngón tay nắm chặt dây cung, nheo mắt tập trung nhắm vào mục tiêu cách đó 30 mét: "Còn nói nữa liền bắn vào đầu người."
Lâu Bảo Quốc hậm hực im miệng.
Tại sao giọng điệu của anh ta lại giống hệt giọng điệu của thiếu gia.
Sau Tết thiếu nhi, tất cả các cơ sở vui chơi giải trí đều bị dỡ bỏ, chủ nhân của biệt thự trang viên này nghĩ ra trò chơi mới là đặt bia bắng cung trên bãi cỏ của mình, nói rằng trong nước không được phép sử dụng súng và không tiện đi lại không đến trường huấn luyện bắn súng, nhưng kỹ năng của các vệ sĩ không thể không thạo, họ được yêu cầu sử dụng cung tên thay súng để luyện tập bắn khi họ không có việc bận.
Chu Nghị thỉnh thoảng sau bữa tối tới bắn hai mũi tên coi như bài tập sau bữa ăn, thành tâm mời những người trẻ mới vào nghề thử sức, thản nhiên nói: "Thiếu gia cũng rất thích bắn tên, nhưng thật ra rất ít khi chạm vào, tôi cảm thấy tư thế kéo cung tương đối đẹp."
Ngày hôm sau, Bách Triều ăn sáng xong không có việc gì làm, đi dạo một vòng trường bắn.
Lâu Bảo Quốc vốn muốn chỉ đạo hắn, định lấy lại chút tôn nghiêm của tiền bối, nhưng lại đứng sang một bên, lẩm bẩm hồi lâu, vô tình quay đầu nhìn vào bia ngắm, mũi tên của Bách Triều đều trúng hồng tâm.
"Vút!"
Lại một mũi khác xuyên qua không khí!
Sau khi toàn bộ sáu nhóm mũi tên đều được bắn ra, Lâu Bảo Quốc vốn muốn làm giáo viên lại bị sỉ nhục, trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ kiếp...... Cách 30 mét? Đây thực sự là lần đầu tiên cậu bắn tên sao?"
Bách Triều tháo bộ chỉ bảo vệ ngón tay, ném vào hộp đựng dụng cụ: "Không phải chỉ cần có tay điều làm được?"
Hắn vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Kỷ Lẫm và Lư Tình nhìn theo hắn ——
Một dáng người cao lớn bưng một khay nước trái cây có đá đủ màu sắc đi về phía bể bơi nơi bọn trẻ đang chơi đùa. Thân trên mặc áo thun đen bó sát, cơ tay và cơ lưng phồng lên như những ngọn núi nhấp nhô. Thân dưới mặt một chiếc quần túi hộp màu xanh quân đội, chân mang giày bốt Martin.
Với khí thế đó, cảm giác một chân có thể đá người ta bay xa tám mét.
Lư Tình mắt nhìn chằm chằm: "Oa, hormone biết đi."
Ngu Độ Thu hơi hơi mỉm cười, không biết vì sao, Lư Tình đột nhiên cảm giác toàn thân ớn lạnh, không khỏi quay mặt đi.
Ngu Độ Thu nhìn người kia mặt thường phục không hợp với đám người Chu Nghị, ngón tay mân mê môi dưới một lúc: "Ừm...... Vẫn nên đặt may cho cậu ấy một bộ vest."
Bên ngoài biệt thự, Bách Triều đi trên bãi cỏ mịn màng, đi đến dưới ô che nắng nghỉ nghơi, buông khay trên tay xuống.
Lâu Bảo Quốc cùng chơi với những học sinh tiểu học và trung học này cả nữa ngày, mồ hôi đầy đầu, khát đến khô họng, cầm cây quạt đi tới, cầm ly nước dưa hấu lên uống ừng ực hai ba ngụm, còn muốn với lấy ly thứ hai nhưng bị một bàn tay đưa ra ngăn cản.
"Mỗi người một ly." Bách Triều nói.
Lâu Bảo Quốc tùy tiện nói: "Cậu lại vào bếp lấy thêm."
"Muốn uống thêm thì tự đi mà lấy, tôi không phải người hầu của anh."
Lâu Bảo Quốc một tay chống nạnh: "Hey, tiểu tử này, trở mặt cũng thật nhanh, lần trước ở khách sạn còn cố ý đi ra ngoài mua bia cho tôi, hiện tại đi vài bước lấy thêm một ly nước trái cây cũng không muốn?"
Bách Triều bưng ly nước đá của mình lên, đưa lên môi chậm rãi uống: "Trước kia làm bồi bàn, mua rượu cho anh là công việc của tôi. Hiện tại là vệ sĩ, đồng chức vụ với anh, vì cái gì phải bưng trà rót nước cho anh?"
Trời nóng làm người ta dễ nổi nóng, huống chi tính tình Lâu Bảo Quốc vốn đã cáu kỉnh, lập tức bị sự kiêu ngạo trong lời nói của anh kích thích, sắc mặt tối sầm: "Tôi lớn tuổi hơn anh, làm việc cũng lâu hơn anh, anh là người mới tới, phải tôn trọng tiền bối chứ?"
Bách Triều không hề nhìn hắn, ánh mắt anh rơi vào hai cha con Chu Nghị đang chơi đùa cách đó không xa, không chút để ý mà đáp: "Nơi này không phải ai mạnh thì tôn trọng người đó sao?"
"Há, ý cậu là cậu mạnh hơn tôi?"
"Rõ ràng."
Lâu Bảo Quốc tức giận cười: "Được rồi, vậy chúng ta thử xem ai hơn ai?"
Bách Triều xoay người rời đi.
"Cậu chạy cái gì! Sợ sao?"
"Muốn đánh thì đi chỗ khác đánh, đừng dọa bọn trẻ."
Lâu Bảo Quốc ngẩn người, sờ sờ đầu, tự tìm cho mình một bậc thang: "Đương nhiên không phải đánh ở đây, tôi cũng chưa nói sẽ đánh ở đáy...... Đi, tôi đưa cậu đến vườn cây ăn quả ở sau núi, chỗ đó có một mảnh rừng cây nhỏ......"
Trong biệt thự, Kỷ Lẫm nhìn bóng dáng hai người rời đi, rất là lo lắng: "Hai người bọn họ giống như đang cãi nhau, có phải đi đánh nhau không? Anh đi xem xem?"
"Không cần xem, khẳng định đi đánh nhau." Ngu Độ Thu nói.
"...... Biết vậy sao cậu không ngăn cản?"
Ngu Độ Thu bình tĩnh nói: "Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng đánh một trận, Bảo Quốc làm việc không thận trọng giống lão Chu, có chút nóng nảy hiếu thắng, cảm thấy Bách Triều không có bản lĩnh, lại dễ như trở bàn tay lên làm vệ sĩ riêng của tôi, ngang hàng với anh ấy, trong lòng chắc chắn không phục, phải để anh ấy trút cơn giận dồn nén ra ngoài, nếu không sau nay hai người họ sẽ không thể làm việc cùng nhau."
Kỷ Lẫm: "Cậu không sợ hắn đánh Bách Triều chết hoặc tàn phế sa?"
"Kỷ đội trưởng, cậu xử lý quá nhiều vụ án rồi sao, án hình sự sao có thể dễ dàng xảy ra như vậy, Bảo Quốc có chừng mực, sẽ không hành động liều lĩnh."
Lư Tình xen mồm: "Lỡ như Bách Triều thắng thì sao?"
Ngu Độ Thu cười khúc khích: "Cô Lư lo lắng nhiều rồi, Bảo Quốc là bộ đội xuất ngũ của lực lượng "Mũ Tên", cái khác không nói, chỉ nói thân thủ, ở thành phố Bình Nghĩa này e rằng hiếm khi gặp được đối thủ."
Hai mươi phút sau.
Một mảnh vải hoa in hình cây dừa trên bãi biển rơi nhẹ nằm ngang ở trên bàn trà.
Ngu Độ Thu buông ly cà phê: "Đây là cái gì?"
Kỷ Lẫm và Lư Tình cũng vuốt cằm cúi người cẩn thận quan sát: "Khăn lụa?"
Bách Triều đứng trước bàn trà, mặt không biểu cảm: "Quần lót của Lâu Bảo Quốc."
".............................." Kỷ Lẫm và Lư Tình nhanh chóng lùi lại, duy trì khoảng cách hơn một mét với bàn trà.
Lúc này Chu Nghị từ bên ngoài vội vàng chạy vào phòng khách, lớn tiếng chất vấn: "Tiểu Bách! Cậu mang A Bảo của chúng tôi vào rừng nhỏ làm gì? Tôi mới vừa thấy anh ta bộ dạng nhếch nhác lao vào phòng mình, tôi đến gõ cửa, hắn còn bảo tôi, nói hắn có lỗi với các trưởng lão trong quân đội, đời này không thể gặp họ nữa? Cậu không nên đem hắn...... làm đến mức đó chứ? Đây là đói bụng ăn bừa sao?"
Kỷ Lẫm đang muốn uống một ngụm cà phê để bình tĩnh lại, nghe vậy lại phun trở về ly cà phê.
Bách Triều không mặn không nhạt mà giải thích: "Chính hắn nói muốn cùng tôi so tài, không thể so quá bạo lực, xem ai cởi được quần lót của đối phương trước, người thua về sau sẽ gọi người thắng là đại ca. Tôi thắng trong một phút, hắn nghẹn hai mươi phút mới gọi được một tiếng đại ca."
Chu Nghị kinh ngạc đến ngây người tại chỗ: "Cậu, cậu làm sao có thể?"
"Mập mạp sợ nhất là nhột." Bách Triều một câu ngắn gọn khái quát.
Lư Tình ngây thơ nói: "Anh ấy cũng không coi là mập...... Chỉ là nhìn cường tráng thôi."
Bách Triều: "Mập hơn tôi."
"...... Kia cũng đúng."
"Cậu luôn có thể đem lại cho tôi sự bất ngờ." Ngu Độ Thu bị vả mặt cũng không xấu hổ chút nào, ngược lại rất cao hứng, "Làm vệ sĩ là nhân tài không được trọng dụng, hẳn là nên phái cậu đi ám sát những người tôi, ví dụ như Elon Musk, công ty giao diện não-máy tính của anh ta lúc nào cũng dùng một số mánh khóe cướp sự nỗi bật của tôi."
Kỷ Lẫm chỉ dùng khớp xương gõ lên bàn trà hai lần: "Ngu tiên sinh, đề phòng trường hợp thị lực của anh không tốt, tôi miêu tả cho anh một chút, là như thế này, trước mặt anh, có hai cảnh sát đang ngồi, hơn nữa anh còn đang trong diện tình nghi giết người."
Ngu Độ Thu kinh ngạc: "Các người vẫn còn tình nghi tôi giết chú hai?"
"Trước khi bắt được hung thủ, tất cả những người đã tiếp cận bình thuốc đêm đó đều nằm trong phạm vi nghi ngờ của chúng tôi."
Ngu Độ Thu: "Nếu như vậy, vì danh dự của tôi, chúng ta vẫn là tiếp tục điều tra đi. Vừa mới nói đến chỗ nào rồi? Ồ đúng rồi, đội trưởng Kỷ nhanh như vậy đã phát hiện ba vụ án không cùng một hung thủ, thật ghê gớm, chỉ muộn hơn tôi vài ngày mà thôi......"
Huyệt thái dương Kỷ Lẫm giật giật, cố gắng đè nén cảm giác muốn quay người rời đi, ép mình lắng nghe, mở cuốn sổ tay của mình bắt đầu ghi lại những manh mối.
Chủ đề chuyển sang vấn đề nghiêm trọng, Chu Nghị kéo Bách Triều đi, không quấy rầy Ngu Độ Thu và mọi người thảo luận, kéo Bách Triều đến nhà phụ tìm Lâu Bảo Quốc, vừa đi vừa khuyên: "A Bảo chỉ là cậy mạnh háo thắng, cậu đừng so đo với hắn, từ giờ chúng ta là đồng nghiệp, mọi người nên giữ hòa khí......"
Bách Triều mặc kệ bị kéo, chưa nói được hay không, ánh mắt nhìn xa xa về phía bãi cỏ, nơi đó có một cô bé xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang dùng ống hút uống nước cam, mười bốn mười lăm tuổi, thanh xuân xinh đẹp.
"Con gái anh thật đáng yêu."
Chu Nghị nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, vết sẹo dài dưới mắt phải thật hung tợn, gớm ghiếc, nhưng vẻ mặt lại vui mừng tự hào: "Còn không phải sao, con gái tôi là hoa khôi của lớp! Tiểu học đã có người tỏ tình, hừ, đám tiểu tử thúi đó, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga...... Đúng rồi, trường trung học của con bé đã tổ chức tiệc tối mừng tết thiếu nhi ngày hôm qua, con bé lên sân khấu biểu diễn, có tuyệt vời không? Muốn xem video không?"
"Không......"
Chu Nghị vừa bắt đầu nói đã không nhịn được, lấy điện thoại di động của mình ra, vừa xem vừa giải thích: "Con bé đã luyện bài này được một tháng rồi, có nốt cao rất khó, nhưng con bé có thể hát được. Ngày hôm qua A Bảo, chú Hồng có đi cổ vũ, suy xét hôm qua cậu mới được thả, cần phải nghỉ ngơi, nên mới không gọi cho cậu."
Bách Triều nhìn tình hình không thể từ chối, đang muốn quay đầu qua đi xem, Chu Nghị đột nhiên lại tắt! Lập tức cất điện thoại, ánh mắt đột nhiên đề phòng: "Kỳ quái, sao đột nhiên cậu lại khen con gái tôi? Có ý nghĩ bẩn thiểu với con bé sao?"
"...... Không có." Bách Triều nói, "Chỉ là cảm thấy có người nhà bên cạnh...... Thực tốt. Mà sao mẹ con bé không đến? Ở nhà đi làm sao?"
Chu Nghị cúi đầu sờ sờ màn hình di động: "Nhiều năm trước đã sinh bệnh qua đời rồi."
Màn hình khóa là một bức ảnh chụp một gia đình ba người, cô gái trẻ có khuôn mặt trái xoan mỉm cười ngọt ngào, Chu Nghị bên cạnh mặc một bộ quân phục, trên mặt không có vết sẹo, nhìn rất khí phách, trong vòng tay anh là đứa con gái nhỏ đang mỉm cười.
"Không cần cậu an ủi." Chu Nghị xua tay trước khi Bách Triều lên tiếng, "Tôi tốt xấu gì vẫn còn có con gái và cha mẹ, cậu người nhà cũng không có, phải là chúng tôi an ủi chiếu cố cậu."
Bách Triều thu hồi tầm mắt, không lên tiếng mà đi về phía trước.
Chu Nghị động lòng trắc ẩn, còn tưởng những lời vừa nảy đã là tổn thương cậu, vội vàng bù đắp: "Mọi chuyện đã qua rồi, cậu đừng nghỉ nữa, sau khi kết hôn cậu cũng sẽ có gia đình thôi. Đúng rồi, cậu vẫn chưa có đối tượng đúng không? Cậu có yêu cầu gì không? Tôi sẽ giúp cậu để mắt tới các cô gái...... Hoặc là chàng trai cũng được."
"Không cần, tôi có người trong lòng rồi"
"Hả? Ai vậy?"
Bước chân Bách Triều hơi khựng lại, một lời khó nói hết mà nhìn hắn: "Rất khó nhìn ra sao?"
Chu Nghị một lão độc thân nhiều năm, không theo kịp mạch não của người trẻ tuổi, bối rối hỏi: "Nhìn ra cái gì?"
"...... Quên đi." Bách Triều vặn cánh tay, không kịp nhìn động tác, cậu đã nhẹ nhàng thoát khỏi tay Chu Nghị. Đút tay vào túi, sải bước về phía phòng Lâu Bảo Quốc.
Chu Nghị cũng không so đo, đuổi theo cùng cậu sóng vai đi, động viên: "Nếu có người mình thích thì mạnh dạn theo đuổi, tuổi trẻ không hối hận, không tiếc nuối! Huống chi cậu trẻ tuổi đẹp trai, chỉ cần chân thành chu đáo, khẳng định không thành vấn đề!"
Bách Triều lắc đầu: "Hắn không phải loại người có thể dùng chân thành chu đáo là có thể theo đuổi được, tôi còn đang giận hắn."
"Ai nha, cậu đừng quá kêu ngạo, nếu đã theo đuổi người khác thì phải hạ cái tôi xuống......"
"Đã đủ thấp." Bách Triều nhẹ giọng buông tiếng thở dài, nhìn mây trắng chậm rãi bay qua trên đầu, tựa như có thể nhìn thấy hình ảnh nào đó, "Chỉ là hắn không biết mà thôi."
Lâu Bảo Quốc sau trận lột quần lót, bị đả kích nghiêm trọng, đem mình nhốt trong trong phòng một ngày một đêm, cả người như muốn bệnh, thấy "đại ca" mới hắn liền đi đường vòng, căn bản không dám ngẩng đầu.
Chu Nghị cùng chú Hồng đã cố gắng thuyết phục hắn hai ba lần nhưng vô ích, Ngu Độ Thu phải đích thân ra tay, một câu "nếu cậu còn ủ rủ làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi, cậu sẽ bị trừ lương", thành công đem Lâu Bảo Quốc trở lại trạng thái trước đây, dù có buồn chán đến đâu mỗi ngày đều cười toe toét lộ hàm răng trắng, giống như tinh thần phấn chấn, sức sống tràn đầy.
"Khó chịu với người khác cũng không thể khó chịu với tiền, đại ca, tôi nói có đúng không?"
Hai người đàn ông trưởng thành đứng đối diện nhau, Lâu Bảo Quốc thao thao bất tuyệt, dường như nói càng nhiều càng bớt xấu hổ: "Tôi thừa nhận, cậu quả thật mạnh hơn tôi, tôi đã ở trong quân đội nhiều năm, không ai có thể trong một phút chế phục tôi, cho dù tôi sợ nhột, cũng không ai gãi được. Cậu rốt cuộc đến từ đâu? Trước kia theo học ở đâu? Đã từng đi lính sao?"
Bách Triều rút ra một cây cung, ba ngón tay nắm chặt dây cung, nheo mắt tập trung nhắm vào mục tiêu cách đó 30 mét: "Còn nói nữa liền bắn vào đầu người."
Lâu Bảo Quốc hậm hực im miệng.
Tại sao giọng điệu của anh ta lại giống hệt giọng điệu của thiếu gia.
Sau Tết thiếu nhi, tất cả các cơ sở vui chơi giải trí đều bị dỡ bỏ, chủ nhân của biệt thự trang viên này nghĩ ra trò chơi mới là đặt bia bắng cung trên bãi cỏ của mình, nói rằng trong nước không được phép sử dụng súng và không tiện đi lại không đến trường huấn luyện bắn súng, nhưng kỹ năng của các vệ sĩ không thể không thạo, họ được yêu cầu sử dụng cung tên thay súng để luyện tập bắn khi họ không có việc bận.
Chu Nghị thỉnh thoảng sau bữa tối tới bắn hai mũi tên coi như bài tập sau bữa ăn, thành tâm mời những người trẻ mới vào nghề thử sức, thản nhiên nói: "Thiếu gia cũng rất thích bắn tên, nhưng thật ra rất ít khi chạm vào, tôi cảm thấy tư thế kéo cung tương đối đẹp."
Ngày hôm sau, Bách Triều ăn sáng xong không có việc gì làm, đi dạo một vòng trường bắn.
Lâu Bảo Quốc vốn muốn chỉ đạo hắn, định lấy lại chút tôn nghiêm của tiền bối, nhưng lại đứng sang một bên, lẩm bẩm hồi lâu, vô tình quay đầu nhìn vào bia ngắm, mũi tên của Bách Triều đều trúng hồng tâm.
"Vút!"
Lại một mũi khác xuyên qua không khí!
Sau khi toàn bộ sáu nhóm mũi tên đều được bắn ra, Lâu Bảo Quốc vốn muốn làm giáo viên lại bị sỉ nhục, trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ kiếp...... Cách 30 mét? Đây thực sự là lần đầu tiên cậu bắn tên sao?"
Bách Triều tháo bộ chỉ bảo vệ ngón tay, ném vào hộp đựng dụng cụ: "Không phải chỉ cần có tay điều làm được?"