Chương 14: Phiên Ngoại 1.2: Nỗ Lực Không Ngừng
Ta bắt đầu nỗ lực.Sau khi cùng thái phó nói chuyện, ta theo bản năng bắt đầu nỗ lực.Không chỉ là thi thư, còn bao gồm cả cưỡi ngựa bắn cung.Ta tự nói với mình rằng ta không làm vì Ninh Hân, ta chỉ nỗ lực vì chính mình mà thôi.Ngày ấy, phụ hoàng hứng khởi, nói muốn kiểm tra việc học của chúng ta.Trong ấn tượng, đã rất lâu rồi ta không thấy phụ hoàng, ông ấy cũng không triệu kiến ta, lần này gặp nhau, ta cho rằng mình sẽ khẩn trương, không nghĩ tới phần nhiều trong lòng là hờ hững.Nhưng sự nỗ lực của ta không uổng phí, đối với những vấn đề mà ông ta hỏi, ta đều có thể trả lời được, tuy rằng vẫn còn kém hơn so với thái tử nhưng so với các huynh đệ khác thì ta tốt hơn nhiều.Lòng ta nghẹn một hơi.Đúng vậy, các ngươi coi khinh ta, nhưng ta cũng không cần các ngươi xem trọng.Nhưng mà, chờ sau khi tất cả mọi người hỏi xong, phụ hoàng lại đơn độc đem ta giữ lại.Ta không rõ nguyên do.“Ngươi càng lớn càng giống mẫu phi của ngươi.” Ông ta trầm mặc một hồi, nhìn mặt ta bỗng nhiên nói.Ta cúi đầu, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.“Nghe nói gần đây ngươi rất nỗ lực?” Ông ta tựa như không chút để ý hỏi ta.“Nhi thần chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.” Ta nói.“A…… Nên làm,” Ông ta cười một chút, “Ngươi thực thông minh, tiếp tục cố gắng đi, không cần cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng đối với ngươi.” Nói xong ông ta vỗ vỗ ta, tự mình rời đi trước.Ta hành lễ với ông, đồng thời suy tư, đến tột cùng là ông ta có ý gì chứ?Kỳ vọng sao?Ông ta từng kỳ vọng vào ta khi nào? Từ khi ta sinh ra đã chẳng thèm quan tâm đ ến, bây giờ lại nói đến kỳ vọng gì chứ? Dù sao ta cũng không tin.Từ lúc bắt đầu ta đã nghĩ, ông ta bỗng nhiên nói mấy lời này có phải là bởi vì gương mặt rất giống mẫu phi này của ta không.Đang lúc suy tư, ông ta đã đi tới cửa lại bỗng nhiên dừng lại, giống như tùy ý nói: “Muốn có được những thứ đó, chỉ bằng loại trình độ này, nỗ lực thôi còn không đủ.”Dứt lời liền đẩy cửa đi ra ngoài.Ta cả kinh đứng tại chỗ, người đổ mồ hôi lạnh.Ông ta đã biết!Hơn nữa…… ông ấy đang chỉ điểm cho ta sao?Đúng lúc này, ta bỗng nhiên ý thức được, người có thể quyết định vận mệnh của ta, từ đầu đến cuối vẫn là ông ta.Ông ta có thể quyết định bất vận mệnh của luận kẻ nào.Ta chỉ có một nghi hoặc, vì sao ông ta lại lựa chọn ta?Sự sủng ái của ông ấy dần trở nên rõ ràng, điều này có thể nhìn thấy từ thái độ của cung nhân và phi tần đối với ta.Có điều ta cũng không thèm để ý, dần dần, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao ông ta lại đột nhiên đối xử với ta như vậy.Là bởi vì thái tử.Bởi vì ông ta không tín nhiệm thái tử.Thế lực của thái tử từ từ lớn mạnh, nghe nói còn cùng tướng quân Lâm Thăng cấu kết, làm ông ta sinh ra cảm giác nguy cơ. Cho nên ông ta muốn tìm một người tới để áp chế Thái Tử, cuối cùng ông ta chọn ta.Không phải do ta nỗ lực, cũng không phải do ta lớn lên giống mẫu thân. Chỉ bởi vì ta có sở cầu, cho nên ông ta chọn ta.Mà ta lại không có sự lựa chọn nào khác, ở phủ tướng quân tiếp tục học tập, nhưng ngày đó, Ninh Hân bỗng nhiên mất tích.Buổi sáng nàng cùng chúng ta cùng nhau tới phủ tướng quân, nhưng chờ khi chúng ta huấn luyện xong, lại vẫn mãi không tìm thấy nàng. Hỏi qua hạ nhân phủ tướng quân, ai cũng nói chưa từng gặp nàng.Mọi người luống cuống.Bắt đầu tứ tán đi tìm, cuối cùng ta tìm thấy nàng trên cây ngô đồng trong hậu viện phủ tướng quân. Khi ta tìm được nàng, nàng đang ghé vào trên cây khóc lớn.Ta nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút buồn cười, còn tưởng rằng cô nương này to gan lớn mật đến đâu, không nghĩ tới nàng cũng biết sợ hãi.Cô nương ngốc, nàng sợ cái gì chứ.Ta bảo nàng nhảy xuống, nàng lại thật sự nhảy, loại tín nhiệm không giữ lại chút gì này của nàng làm lòng ta ấm áp.Chờ đến khi nàng nằm trên lưng ta, ở bên tai ta nhỏ nhẹ nói chuyện, ta liền biết, vì để có được cô nương này, cái gì ta cũng nguyện ý làm.Sau khi trở về thái tử hỏi ta, làm sao ta lại biết nàng ở nơi đó, lòng ta nghĩ, sao ta lại không biết cho được.Ta đã từng thấy nàng nhìn chằm chằm cái cây kia rất nhiều lần, nghe nàng nói trên đó có một tổ chim.Chỉ là các ngươi không để ý thôi.Thái Tử nói không sai, ta quả thật cả ngày chú ý đến nàng.Sự ân sủng của phụ hoàng đối với ta càng ngày càng không thèm che giấu, ta cũng nhìn ra được ánh mắt thái tử nhìn ta càng ngày càng kiêng kị.Đây vốn chính là thứ mà phụ hoàng muốn.Theo thời gian, tuổi tác của chúng ta cũng dàn lớn lên, Ninh Hân đã không thể giống như lúc còn nhỏ, tùy tiện chạy theo chúng ta được nữa.Điều này cũng hợp tình hợp lý, dù sao thì nam nữ khác biệt, chúng ta cũng không còn là tiểu hài tử.Đúng là theo như lời thái phó, trời đất của nam tử càng trưởng thành càng có không gian rong ruổi, mà trời đất của nữ tử theo tuổi tác dần lớn lên mà dần dần thu nhỏ lại.Đạo lý này ta đều biết, nhưng lòng ta lại vô cùng nhớ nàng.Vì thế buổi tối ngày đó, ta lén lút đi tới ngoài cửa sổ phòng nàng.Vốn định chỉ lẳng lặng ở chỗ này trong chốc lát, nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì mà ta gõ lên.“Là ai!” Chỉ nghe được thanh âm nàng, khóe môi ta liền không tự giác cong lên.“Là ta.” Ta nói.Ta chờ mong nhìn thấy nàng, nhiều ngày không gặp, nàng có khỏe không?Cửa sổ rất nhanh liền được mở ra, nàng giống như ngày thường, hoạt bát vô cùng. Nhưng một chớp mắt nhìn đến nàng, mặt ta nóng lên.Cô nương này, vậy mà lại chỉ mặc áo lót đi ra.Nàng cũng tự mình ý thức được, chạy nhanh vào trong khoác thêm xiêm áo rồi mới quay lại, lúc quay lại, gương mặt hồng hồng, thật là đáng yêu.Trong ngực ta có dòng nước ấm vui sướng chẳng thể ức chế được. Cho nên ta cơ hồ là cầm lòng không đậu hỏi nàng: “Chúng ta hòa hảo đi?”Nàng ngơ ngác nhìn ta.Ở trong bóng đêm, ánh mắt nàng giống hệt như sao trên trời, lấp lánh.Nhưng ta còn chưa kịp chờ được nàng trả lời.Nếu hỏi ta ngày hôm đó người ta muốn giết nhất là ai, đáp án là Thúy Nhi.Nhưng là ta cùng nàng ước định, ước định lần sau gặp mặt lại nghe nàng nói.Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, “Lần sau gặp mặt” vậy mà lại xa xôi như thế.