Chương : 27
Diệp Đằng ngồi tàu suốt một đêm, cảm giác mình như lao động trẻ em vào thành phố. Cô vào nhà vệ sinh ở nhà ga vọc nước rửa mặt, thấy từ lao động trẻ em không đúng nữa, hôm nay cô đã thành niên rồi.
Đào Dã đã lâu không còn ở trong nước, rời thành phố A không lâu liền ra nước ngoài huấn luyện, lần này chỉ là về nước tạm thời. Thời gian tiếp theo có thể không ở trong nước một thời gian dài, cho nên rất may mắn năm nay mùa đông anh ở trong nước.
Thời điểm ăn tết năm trước, Diệp Đằng chúc mừng năm mới anh, còn đòi tiền mừng tuổi. Diệp Đằng nói muốn lấy tiền mừng tuổi nhân tiện tìm anh chơi, có lẽ anh không để trong lòng nên thuận miệng đáp ứng.
Sau một thời gian không gặp nhau, cô có chút khẩn trương, trong lòng Diệp Đằng phỏng đoán anh có thay đổi không. Cô mặc áo khoác lông vũ màu trắng, ra khỏi ga tàu, kéo mũ đội lên, gió thổi vào má trắng nõn của thiếu nữ, làm cô ngưa ngứa.
Cô nhìn xung quanh cả buổi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc, tưởng anh còn chưa tới, nhắn tin trên WeChat cho Đào Dã: "Em tới rồi."
Điện thoại rung lên, anh nhắn lại hai chữ: Quay đầu lại.
Diệp Đằng xoay người, bị anh đè mũ lại.
"Sao anh biết là em?" Cô kinh hỉ, ít nhất là anh đã không quên mình. Da của Đào Dã có vẻ hơi rám nắng, nghe nói ở Úc ánh nắng rất tốt. Nhưng bản thân da của anh rất trắng, bây giờ cũng chính là vừa vặn. Thoạt nhìn anh trông dịu dàng hơn trước rất nhiều, hôm nay anh mặc áo khoác lông vũ màu đen, không cài khóa, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng của anh vào mùa đông, nhìn càng ấm áp, càng ôn nhu hơn.
"Tôi không mất trí nhớ, sao lại không nhận ra?" Đào Dã cầm cặp sách trên lưng cô: "Đi đường có mệt không? Đã gọi cho người nhà chưa?"
"Anh đừng như ông lão xem em là trẻ con, mấy điều đấy em cũng biết." Diệp Đằng yên lặng phản bác, xốc mũ lên lại bị anh chặn lại.
"Bên ngoài lạnh lắm."
Cô rụt rụt cổ vào bên trong áo lông, giương mắt có chút thấp thỏm lại thận trọng nhìn anh: "Anh Đào Dã, thật ra ngày mai là sinh nhật của em, sinh nhật tuổi mười tám."
"Hóa ra là vậy, tưởng đến đây để tống tiền anh trai?" Đào Dã cười cùng cô nói giỡn, vào thang máy xuống gara, anh tùy tay ấn mở khóa xe: "Thích quà gì?"
"Lần trước nói anh đưa em đi xem thi đấu, hiện tại chúng ta đi thôi." Diệp Đằng muốn xem anh thi đấu, nhưng bây giờ không có cơ hội, muốn tìm hiểu anh thích thứ gì, muốn hòa nhập vào thế giới của anh. Sau lưng anh cô đã làm rất nhiều việc, chỉ chờ có thể xem lúc thi đấu, làm anh cảm thấy mình với anh như bạn bè với nhau chứ không phải quan hệ người lớn - bé nhỏ.
"Thi đấu á?" Đào Dã nghĩ nghĩ, mở cửa xe giúp cô: "Sắp tới bên này không có lịch thi đấu, nhưng có một số môn thể thao điện tử, đi xem không?"
"..." Cái này cũng được, Diệp Đằng ngồi trong xe, trong ánh mắt tràn đầy "thiện ý".
Đào Dã thắt dây an toàn cho cô: "Nói giỡn. Đi ăn cơm trước."
Lúc tới gần, Diệp Đằng gửi được mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh, mùi nước giặt quần áo, giống hệt như trước đây.
Mùa hè năm đó trong trí nhớ của cô mơ hồ, vốn dĩ nghĩ rằng gặp được sẽ khẩn trương hoặc là xấu hổ, hiện tại cảm thấy mọi thứ đều tự nhiên, giống như từ mùa hè đến mùa đông, không có khoảng thời gian trầm tĩnh như nước kia.
Thời gian một năm, có rất nhiều thứ thay đổi, Đào Dã rất hứng thú nghe tiểu cô nương kể. Thật vui vì cô có thể ở một nơi mới tìm được bạn tốt, có gia đình mới quan tâm.
Anh nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới một ngày mình đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ hút thuốc, bỗng nhiên thấy cô trong tầm mắt. Hôm đó cô mặc váy, đứng dưới gốc cây hoa quế, là một bộ dáng khác hẳn với buổi tối hôm trước.
Nháy mắt đã gặp nhau được hai năm, đối với anh mà nói, Diệp Đằng giống như là một điểm nho nhỏ, anh cũng không biết vì cái gì, thế nhưng lại từ trên người cô gái nhỏ này tìm được lý do trở về con đường đua xe. Mọi thứ giống như đã được ông trời an bài, có lẽ cô làm anh nhớ tới chính mình vào năm mười lăm mười sáu tuổi.
"Anh có nghe em nói không?" Diệp Đằng hướng về phía anh vẫy vẫy tay: "Anh Đào Dã?"
"Có." Đào Dã gật đầu.
"Vậy anh nói xem em vừa nói gì đó?" Diệp Đằng giơ dĩa, rõ ràng đầu óc anh mới vừa bay đi đâu đó.
"Em nói Phùng Thiên bắt đầu học tập nghiêm túc, vì để từ bỏ trò chơi, cậu ta dùng dây chun bắn đạn, mỗi ngày đều cột dây chun trên tay, nhìn như cậu ta đang ngược đãi chính mình." Đào Dã lặp lại lời nói của cô một chữ cũng không sai: "Đã qua bài kiểm tra chưa? Cô giáo Diệp?"
Diệp Đằng nghe giọng anh có chút lười biếng, hạ tầm mắt, cảm giác trái tim mình như đang bay ra, vùi đầu vào ăn: "Nhưng phương pháp này không hiệu quả."
Diệp Đằng suy nghĩ, vốn dĩ cho rằng thời gian trôi qua lâu rồi, có lẽ sẽ từ từ không thích anh, giống như cách một khoảng thời gian cô sẽ phải quyết định một lần.
Nhưng ngày hôm sau vẫn sẽ sa vào trong đó, cùng lắm là mỗi ngày trong lúc bận rộn học tập sẽ dành ra một chút thời gian ngẫm lại, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Vốn dĩ Đào Dã tính toán đưa cô ra ngoài đi dạo nhưng Diệp Đằng đã đi tàu trong một khoảng thời gian dài, cho nên cuối cùng vẫn là đưa cô về nghỉ ngơi trước.
Đào Dã ở trong khu chung cư bên cạnh sân huấn luyện, tòa nhà đó cũng tương đương với kí túc xá, một phòng đơn và mọi người ở với nhau.
Ở trong thang máy gặp người quen, Diệp Đằng đứng bên cạnh Đào Dã, cánh tay anh cầm cặp sách màu lam nhạt của cô, cảm giác như cha già đưa con đi học về.
"Anh Dã? Anh về khi nào vậy?"
"Hôm qua, sao cậu còn ở đây?"
"Chân bị thương, ở lại nghỉ ngơi. Vị này chính là?" Người nọ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh anh. Cô gái mười bảy mười tám tuổi đã ra dáng người lớn nhưng diện mạo của cô nhìn vẫn như trẻ con, còn mang theo chút người sống chớ tiến lại.
"Em gái tôi."
"Em không phải." Diệp Đằng lập tức phản bác.
Người nọ cười, tựa hồ mang theo điều gì đó không thể diễn tả: " Em đi trước, hẹn gặp lại, anh Dã."
Đào Đã bị đứa trẻ này chọc cho tức chết rồi, sao cô vẫn còn như thế, chuyên nghiệp phá đám cả một trăm năm: "Đi thôi, tiểu tổ tông."
Diệp Đằng nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của anh, cảm thấy buồn cười: "Em không già như vậy..."
Diệp Đằng nhìn căn chung cư này, không tính là lớn nhưng đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp, không giống với người đàn ông độc thân trong trí tưởng tượng của cô, cũng có thể là đã cố ý thu dọn qua.
Trong nhà không có gì trang trí, thoạt nhìn giống y chang với bản mẫu, ngoại trừ trên bàn ăn có vết của gạt thuốc còn đâu không nhìn ra có dấu vết của người ở.
"Buổi tối em tự ngủ, tôi ở bên cạnh, trong phòng bếp có nước, trong phòng vệ sinh của chuẩn bị đồ dùng đều ở ngăn tủ phía trên. Buổi tối nếu sợ nhớ mở đèn lên."
Diệp Đằng nhìn đồ vật mới đặt xuống, cảm giác anh muốn đi.
"Chờ một chút, bây giờ còn sớm, em chưa ngủ được." Diệp Đằng nhìn nhìn trong phòng, thấy trên bàn có máy chiếu: "Em muốn xe phim."
Hai người cùng nhau xem phim.
Đào Dã cởi áo khoác, ngồi trên sàn nhà. Sau khi mở sưởi toàn bộ chung cư đều trở nên ấm áp hơn. Diệp Đằng ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh tìm phim trên máy tính.
"Muốn em thể loại gì?"
"Hài đi."
"Đi tắt đi."
Diệp Đằng đứng dậy tắt đèn, toàn bộ căn nhà chỉ còn ánh sáng từ ánh chiếu chiếu lên vách tường. Đào Dã điều chỉnh góc độ của máy chiếu, Diệp Đằng nhìn bóng dáng của anh chiếu lên trên tường, vươn ngón trỏ vẽ theo bóng dáng của anh, cô cùng bóng của ánh đan chéo nhau.
Đào Dã quay đầu lại nhìn cô đang chơi bóng, duỗi tay làm hình con thỏ, cái bóng trên tường phóng đại ra, Diệp Đằng quay đầu nhìn anh: "Anh còn biết làm cái này á?"
"Khi còn nhỏ mẹ có dạy làm mấy cái, vốn dĩ muốn giữ lại cùng chơi với con gái của bà ấy."
"..."
Phim là một bộ phim cũ, xem cả trăm lần không chán, vẫn sẽ cười không ngừng. Đào Dã có chút kinh ngạc nhìn cô thế nào cười cười liền ngủ rồi...
Có thể là đi đường quá mệt mỏi, Diệp Đằng nghiêng đầu thiếu chút nữa là ngã, anh dùng tay đỡ lấy ót của cô, cầm một cái gối dựa, đặt cô nằm ngay trên tấm thảm mềm mại.
Điện thoại reo lên, anh đi đến ban công nghe.
"Diệp Đằng có đi tìm anh không?" Giọng Cố Dật Trần có vẻ rất sốt ruột: "Nha đầu kia rời nhà ra ngoài rồi!"
Đào Dã nhìn tiểu cô nương ngủ ở ngoài phòng khách, co rúm lại thành một cục.
"Này kẻ lừa đảo."
"Dạ? Nha đầu kia có ở chỗ anh không? Em biết cô ấy không biết người khác, nhà cô ấy đều tìm đến phát điên rồi, không biết thế nào mà tìm được em. Đám tiểu quỷ kia với cô ấy cùng nhau nói dối! Còn đánh chết cũng không nói, trẻ con bây giờ thật là đáng sợ!"
Miệng Cố Dật Trần bây giờ đầy đạo lý lớn, thiếu chút nữa đã quên chính mình năm đó so với đám trẻ con này còn nghịch ngợm hơn.
"Có phải nhà cô ấy xảy ra chuyện gì không?" Đào Dã cảm thấy Diệp Đằng không phải loại trẻ con sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ nhà ra đi, có lẽ là cô gặp điều gì khó xử, ở nhà bố mẹ nuôi không vui.
"Không có, bố mẹ nuôi của em ấy nhìn rất hiền lành. Người không có gì là được, em bên này nói trước với bọn họ xem họ xử lý thế nào. Anh đừng đuổi em ấy đi, tạm thời đừng nói, anh nhìn tình huống xem, mười bảy mười tám tuổi chính là thời kì phản nghịch, phòng tình huống khác xảy ra." Cố Dật Trần tận tình khuyên bảo.
"Không cần cậu dạy tôi."
"..." Cố Dật Trần thấy có vẻ mình đã phí lợi: "Anh bảo vệ em ấy an toàn là được rồi, gọi lại sau."
Đào Dã đi vào, đánh thức Diệp Đằng dậy: "Tiểu quỷ, lên giường đi ngủ không cảm lạnh bây giờ."
Diệp Đằng mơ mơ màng màng dụi mắt, khép hờ mắt đi đến giường, nằm sấp xuống liền chìm vào giấc ngủ.
"Suy nghĩ cũng thật lớn..." Đào Dã đắp chăn, lại bật thêm đèn đầu giường cho cô.
Chăn toàn là hơi thở của anh, một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm Diệp Đằng tỉnh lại, mới phát hiện ra hôm qua mình xem phim rồi ngủ quên, bắt đầu hồi hận mình không chút tiền đồ. Mở điện thoại lên xem, cô ngồi bật dậy từ trên giường.
Chuyện cô tới thành phố S, lộ ra rồi...
Cô vội vội vàng vàng định gọi cho Phùng Thiên, nghĩ lại dứt khoát gọi về nhà.
Điện thoại là Hứa Kính Nghiêu tiếp, cô cảm thấy có khi Phương Thục Trân phải vào viện rồi....
Trong lòng có chút áy náy, cô thật sự không muốn Phương Thục Trân phạm lỗi với mình.
"Thực xin lỗi..." Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm, thái độ tốt đẹp, có thể giảm hình phạt.
"Là Đằng Đằng sao?" Giọng Phương Thục Trân vang lên, điện thoại đổi đến tay bà: "Đằng Đằng, con... Chú ý an toàn, nhớ về nhà sớm."
Có lẽ là có vô số lời trách cứ muốn nói nhưng không phải con do mình đẻ ra nên bà càng thêm cẩn thận, cho rằng bọn họ chưa đủ tốt nên Diệp Đằng mới có thể bỏ nhà trốn đi.
Diệp Đằng nghe được giọng của bà thì nghẹn ngào, cảm giác mình là kẻ vô lương tâm.
"Thực xin lỗi, mẹ."
Cô đã tới thành phố A hơn một năm, đây là lần đầu tiên gọi mẹ, đối phương an tĩnh trong chốc lát, sau đó cô nghe được tiếng Phương Thục Trân khóc nức nở, bà thật là một người mẹ tốt cũng là một người lương thiện.
"Không có việc, mẹ chờ con về nhà."
Diệp Đằng thấy mình may mắn như thủ hằng, mất đi rất nhiều thứ nhưng cũng có được một hạnh phúc lớn lao.
Diệp Đằng mua vé tàu vào ban đêm, mặc kệ kết quả thế nào cô cũng muốn cho mình một đáp án.
Lúc ăn sáng, Đào Dã lấy ra hai vé, anh thật sự đưa vé vào vương giả thi đấu. Tốt thôi, mặc kệ thi đấu cái gì, được đi cùng anh là vui rồi.
Diệp Đằng thu dọn đồ, đi theo Đào Dã ra cửa, trên đường đi xem thi đấu, anh còn mua cho cô một con gấu nâu.
"Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ."
"Em mười tám tuổi rồi." Diệp Đằng lặp lại: "Không phải bạn nhỏ."
"Không phải bạn nhỏ mà còn bỏ nhà ra đi?" Anh cúi đầu, cặp mắt dưới mũ lưỡi trai màu đen mang theo ý cười.
"Anh coi như em đến thời kỳ phản nghịch đi." Diệp Đằng ôm gấu nâu trở lại xe.
Diệp Đằng mười tám tuổi trước kia đều nỗi lực khiến mình là đứa trẻ thiện lương, hiểu chuyện, dũng cảm, kiên cường. Phản nghịch một lần cũng tốt, trong thanh xuân của cô anh là kỳ phản nghịch duy nhất.
Mở màn cuộc thi đấu, Diệp Đằng không chơi trò chơi này, cũng không có thể xem hiểu, nó giống như một loại nghi thức. Cô quyết định sau khi xem xong sẽ thổ lộ với anh.
Cô ôm gấu nâu, ngồi trên chỗ ngồi, nhìn bọn họ hoan hô hò hét, nghe những lời bình luận khi oán giận, cảm thấy trái tim cô cũng trào dâng theo.
Đào Dã híp mắt, đôi tay đặt trước ngực, tựa lưng vào ghế. Có lẽ bất kì môn thể thao vận động nào cũng có điểm chung.
Đến thời gian nghỉ ngơi, thế mà lại bắt đầu chơi kisscam. Diệp Đằng không quá quen thuộc với trò chơi NBA kinh điển này, vẻ mơ màng hỏi anh: "Kisscam là cái gì?"
Đào Dã sự lúc quét camera có thể có người nhận ra anh, thuận tay đội mũ áo lông vũ cho cô, che chắn kín mít cho cô: "Chính là camera chiếu hình ai thì hai người đấy phải hôn nhau."
"..." Diệp Đằng nghe được hai chữ hôn nhau, trong lòng nhảy dựng lên, đem gấu nâu che trước mặt mình.
Camera bá đạo di chuyển, cũng không biết là ngẫu nhiên hay thật sự có người nhận ra, mặt Đào Dã xuất hiện trên màn hình lớn, phía dưới vang lên tiếng thét chói tai.
Đào Dã kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, MC thật ra không nhận ra anh: "Wow! Là soái ca với mỹ nữ nha!"
Diệp Đằng mắt cũng không dám lộ ra, cũng không dám nhúc nhích: "Làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ... Thật sự muốn hôn môi?
Đào Dã lúc này còn rảnh trêu cô, duỗi tay kéo cô lại gần: "Hiện tại biết sợ?"
Cô cảm giác hơi thở của anh trước mặt mình, vành mũ lưỡi trai cơ hồ có thể chọc vào trán cô, may còn có con gấu nâu, anh cúi người lại gần, thấp giọng nói: "Em đừng nhúc nhích."
Anh nói đừng nhúc nhích, Diệp Đằng liền cảm thấy mình cương thành một cục gỗ.
Trên màn hình lớn chiếu cảnh anh cúi đầu hôn người bên cạnh, còn thẹn thùng dùng gấu bông che kín mít cô gái, trên thực tế chỉ có Diệp Đằng biết.
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt của gấu nâu, nhưng lại như hôn vào trong lòng cô.
☘️Hết chương 27☘️
Đào Dã đã lâu không còn ở trong nước, rời thành phố A không lâu liền ra nước ngoài huấn luyện, lần này chỉ là về nước tạm thời. Thời gian tiếp theo có thể không ở trong nước một thời gian dài, cho nên rất may mắn năm nay mùa đông anh ở trong nước.
Thời điểm ăn tết năm trước, Diệp Đằng chúc mừng năm mới anh, còn đòi tiền mừng tuổi. Diệp Đằng nói muốn lấy tiền mừng tuổi nhân tiện tìm anh chơi, có lẽ anh không để trong lòng nên thuận miệng đáp ứng.
Sau một thời gian không gặp nhau, cô có chút khẩn trương, trong lòng Diệp Đằng phỏng đoán anh có thay đổi không. Cô mặc áo khoác lông vũ màu trắng, ra khỏi ga tàu, kéo mũ đội lên, gió thổi vào má trắng nõn của thiếu nữ, làm cô ngưa ngứa.
Cô nhìn xung quanh cả buổi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc, tưởng anh còn chưa tới, nhắn tin trên WeChat cho Đào Dã: "Em tới rồi."
Điện thoại rung lên, anh nhắn lại hai chữ: Quay đầu lại.
Diệp Đằng xoay người, bị anh đè mũ lại.
"Sao anh biết là em?" Cô kinh hỉ, ít nhất là anh đã không quên mình. Da của Đào Dã có vẻ hơi rám nắng, nghe nói ở Úc ánh nắng rất tốt. Nhưng bản thân da của anh rất trắng, bây giờ cũng chính là vừa vặn. Thoạt nhìn anh trông dịu dàng hơn trước rất nhiều, hôm nay anh mặc áo khoác lông vũ màu đen, không cài khóa, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng của anh vào mùa đông, nhìn càng ấm áp, càng ôn nhu hơn.
"Tôi không mất trí nhớ, sao lại không nhận ra?" Đào Dã cầm cặp sách trên lưng cô: "Đi đường có mệt không? Đã gọi cho người nhà chưa?"
"Anh đừng như ông lão xem em là trẻ con, mấy điều đấy em cũng biết." Diệp Đằng yên lặng phản bác, xốc mũ lên lại bị anh chặn lại.
"Bên ngoài lạnh lắm."
Cô rụt rụt cổ vào bên trong áo lông, giương mắt có chút thấp thỏm lại thận trọng nhìn anh: "Anh Đào Dã, thật ra ngày mai là sinh nhật của em, sinh nhật tuổi mười tám."
"Hóa ra là vậy, tưởng đến đây để tống tiền anh trai?" Đào Dã cười cùng cô nói giỡn, vào thang máy xuống gara, anh tùy tay ấn mở khóa xe: "Thích quà gì?"
"Lần trước nói anh đưa em đi xem thi đấu, hiện tại chúng ta đi thôi." Diệp Đằng muốn xem anh thi đấu, nhưng bây giờ không có cơ hội, muốn tìm hiểu anh thích thứ gì, muốn hòa nhập vào thế giới của anh. Sau lưng anh cô đã làm rất nhiều việc, chỉ chờ có thể xem lúc thi đấu, làm anh cảm thấy mình với anh như bạn bè với nhau chứ không phải quan hệ người lớn - bé nhỏ.
"Thi đấu á?" Đào Dã nghĩ nghĩ, mở cửa xe giúp cô: "Sắp tới bên này không có lịch thi đấu, nhưng có một số môn thể thao điện tử, đi xem không?"
"..." Cái này cũng được, Diệp Đằng ngồi trong xe, trong ánh mắt tràn đầy "thiện ý".
Đào Dã thắt dây an toàn cho cô: "Nói giỡn. Đi ăn cơm trước."
Lúc tới gần, Diệp Đằng gửi được mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh, mùi nước giặt quần áo, giống hệt như trước đây.
Mùa hè năm đó trong trí nhớ của cô mơ hồ, vốn dĩ nghĩ rằng gặp được sẽ khẩn trương hoặc là xấu hổ, hiện tại cảm thấy mọi thứ đều tự nhiên, giống như từ mùa hè đến mùa đông, không có khoảng thời gian trầm tĩnh như nước kia.
Thời gian một năm, có rất nhiều thứ thay đổi, Đào Dã rất hứng thú nghe tiểu cô nương kể. Thật vui vì cô có thể ở một nơi mới tìm được bạn tốt, có gia đình mới quan tâm.
Anh nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới một ngày mình đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ hút thuốc, bỗng nhiên thấy cô trong tầm mắt. Hôm đó cô mặc váy, đứng dưới gốc cây hoa quế, là một bộ dáng khác hẳn với buổi tối hôm trước.
Nháy mắt đã gặp nhau được hai năm, đối với anh mà nói, Diệp Đằng giống như là một điểm nho nhỏ, anh cũng không biết vì cái gì, thế nhưng lại từ trên người cô gái nhỏ này tìm được lý do trở về con đường đua xe. Mọi thứ giống như đã được ông trời an bài, có lẽ cô làm anh nhớ tới chính mình vào năm mười lăm mười sáu tuổi.
"Anh có nghe em nói không?" Diệp Đằng hướng về phía anh vẫy vẫy tay: "Anh Đào Dã?"
"Có." Đào Dã gật đầu.
"Vậy anh nói xem em vừa nói gì đó?" Diệp Đằng giơ dĩa, rõ ràng đầu óc anh mới vừa bay đi đâu đó.
"Em nói Phùng Thiên bắt đầu học tập nghiêm túc, vì để từ bỏ trò chơi, cậu ta dùng dây chun bắn đạn, mỗi ngày đều cột dây chun trên tay, nhìn như cậu ta đang ngược đãi chính mình." Đào Dã lặp lại lời nói của cô một chữ cũng không sai: "Đã qua bài kiểm tra chưa? Cô giáo Diệp?"
Diệp Đằng nghe giọng anh có chút lười biếng, hạ tầm mắt, cảm giác trái tim mình như đang bay ra, vùi đầu vào ăn: "Nhưng phương pháp này không hiệu quả."
Diệp Đằng suy nghĩ, vốn dĩ cho rằng thời gian trôi qua lâu rồi, có lẽ sẽ từ từ không thích anh, giống như cách một khoảng thời gian cô sẽ phải quyết định một lần.
Nhưng ngày hôm sau vẫn sẽ sa vào trong đó, cùng lắm là mỗi ngày trong lúc bận rộn học tập sẽ dành ra một chút thời gian ngẫm lại, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Vốn dĩ Đào Dã tính toán đưa cô ra ngoài đi dạo nhưng Diệp Đằng đã đi tàu trong một khoảng thời gian dài, cho nên cuối cùng vẫn là đưa cô về nghỉ ngơi trước.
Đào Dã ở trong khu chung cư bên cạnh sân huấn luyện, tòa nhà đó cũng tương đương với kí túc xá, một phòng đơn và mọi người ở với nhau.
Ở trong thang máy gặp người quen, Diệp Đằng đứng bên cạnh Đào Dã, cánh tay anh cầm cặp sách màu lam nhạt của cô, cảm giác như cha già đưa con đi học về.
"Anh Dã? Anh về khi nào vậy?"
"Hôm qua, sao cậu còn ở đây?"
"Chân bị thương, ở lại nghỉ ngơi. Vị này chính là?" Người nọ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh anh. Cô gái mười bảy mười tám tuổi đã ra dáng người lớn nhưng diện mạo của cô nhìn vẫn như trẻ con, còn mang theo chút người sống chớ tiến lại.
"Em gái tôi."
"Em không phải." Diệp Đằng lập tức phản bác.
Người nọ cười, tựa hồ mang theo điều gì đó không thể diễn tả: " Em đi trước, hẹn gặp lại, anh Dã."
Đào Đã bị đứa trẻ này chọc cho tức chết rồi, sao cô vẫn còn như thế, chuyên nghiệp phá đám cả một trăm năm: "Đi thôi, tiểu tổ tông."
Diệp Đằng nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của anh, cảm thấy buồn cười: "Em không già như vậy..."
Diệp Đằng nhìn căn chung cư này, không tính là lớn nhưng đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp, không giống với người đàn ông độc thân trong trí tưởng tượng của cô, cũng có thể là đã cố ý thu dọn qua.
Trong nhà không có gì trang trí, thoạt nhìn giống y chang với bản mẫu, ngoại trừ trên bàn ăn có vết của gạt thuốc còn đâu không nhìn ra có dấu vết của người ở.
"Buổi tối em tự ngủ, tôi ở bên cạnh, trong phòng bếp có nước, trong phòng vệ sinh của chuẩn bị đồ dùng đều ở ngăn tủ phía trên. Buổi tối nếu sợ nhớ mở đèn lên."
Diệp Đằng nhìn đồ vật mới đặt xuống, cảm giác anh muốn đi.
"Chờ một chút, bây giờ còn sớm, em chưa ngủ được." Diệp Đằng nhìn nhìn trong phòng, thấy trên bàn có máy chiếu: "Em muốn xe phim."
Hai người cùng nhau xem phim.
Đào Dã cởi áo khoác, ngồi trên sàn nhà. Sau khi mở sưởi toàn bộ chung cư đều trở nên ấm áp hơn. Diệp Đằng ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh tìm phim trên máy tính.
"Muốn em thể loại gì?"
"Hài đi."
"Đi tắt đi."
Diệp Đằng đứng dậy tắt đèn, toàn bộ căn nhà chỉ còn ánh sáng từ ánh chiếu chiếu lên vách tường. Đào Dã điều chỉnh góc độ của máy chiếu, Diệp Đằng nhìn bóng dáng của anh chiếu lên trên tường, vươn ngón trỏ vẽ theo bóng dáng của anh, cô cùng bóng của ánh đan chéo nhau.
Đào Dã quay đầu lại nhìn cô đang chơi bóng, duỗi tay làm hình con thỏ, cái bóng trên tường phóng đại ra, Diệp Đằng quay đầu nhìn anh: "Anh còn biết làm cái này á?"
"Khi còn nhỏ mẹ có dạy làm mấy cái, vốn dĩ muốn giữ lại cùng chơi với con gái của bà ấy."
"..."
Phim là một bộ phim cũ, xem cả trăm lần không chán, vẫn sẽ cười không ngừng. Đào Dã có chút kinh ngạc nhìn cô thế nào cười cười liền ngủ rồi...
Có thể là đi đường quá mệt mỏi, Diệp Đằng nghiêng đầu thiếu chút nữa là ngã, anh dùng tay đỡ lấy ót của cô, cầm một cái gối dựa, đặt cô nằm ngay trên tấm thảm mềm mại.
Điện thoại reo lên, anh đi đến ban công nghe.
"Diệp Đằng có đi tìm anh không?" Giọng Cố Dật Trần có vẻ rất sốt ruột: "Nha đầu kia rời nhà ra ngoài rồi!"
Đào Dã nhìn tiểu cô nương ngủ ở ngoài phòng khách, co rúm lại thành một cục.
"Này kẻ lừa đảo."
"Dạ? Nha đầu kia có ở chỗ anh không? Em biết cô ấy không biết người khác, nhà cô ấy đều tìm đến phát điên rồi, không biết thế nào mà tìm được em. Đám tiểu quỷ kia với cô ấy cùng nhau nói dối! Còn đánh chết cũng không nói, trẻ con bây giờ thật là đáng sợ!"
Miệng Cố Dật Trần bây giờ đầy đạo lý lớn, thiếu chút nữa đã quên chính mình năm đó so với đám trẻ con này còn nghịch ngợm hơn.
"Có phải nhà cô ấy xảy ra chuyện gì không?" Đào Dã cảm thấy Diệp Đằng không phải loại trẻ con sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ nhà ra đi, có lẽ là cô gặp điều gì khó xử, ở nhà bố mẹ nuôi không vui.
"Không có, bố mẹ nuôi của em ấy nhìn rất hiền lành. Người không có gì là được, em bên này nói trước với bọn họ xem họ xử lý thế nào. Anh đừng đuổi em ấy đi, tạm thời đừng nói, anh nhìn tình huống xem, mười bảy mười tám tuổi chính là thời kì phản nghịch, phòng tình huống khác xảy ra." Cố Dật Trần tận tình khuyên bảo.
"Không cần cậu dạy tôi."
"..." Cố Dật Trần thấy có vẻ mình đã phí lợi: "Anh bảo vệ em ấy an toàn là được rồi, gọi lại sau."
Đào Dã đi vào, đánh thức Diệp Đằng dậy: "Tiểu quỷ, lên giường đi ngủ không cảm lạnh bây giờ."
Diệp Đằng mơ mơ màng màng dụi mắt, khép hờ mắt đi đến giường, nằm sấp xuống liền chìm vào giấc ngủ.
"Suy nghĩ cũng thật lớn..." Đào Dã đắp chăn, lại bật thêm đèn đầu giường cho cô.
Chăn toàn là hơi thở của anh, một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm Diệp Đằng tỉnh lại, mới phát hiện ra hôm qua mình xem phim rồi ngủ quên, bắt đầu hồi hận mình không chút tiền đồ. Mở điện thoại lên xem, cô ngồi bật dậy từ trên giường.
Chuyện cô tới thành phố S, lộ ra rồi...
Cô vội vội vàng vàng định gọi cho Phùng Thiên, nghĩ lại dứt khoát gọi về nhà.
Điện thoại là Hứa Kính Nghiêu tiếp, cô cảm thấy có khi Phương Thục Trân phải vào viện rồi....
Trong lòng có chút áy náy, cô thật sự không muốn Phương Thục Trân phạm lỗi với mình.
"Thực xin lỗi..." Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm, thái độ tốt đẹp, có thể giảm hình phạt.
"Là Đằng Đằng sao?" Giọng Phương Thục Trân vang lên, điện thoại đổi đến tay bà: "Đằng Đằng, con... Chú ý an toàn, nhớ về nhà sớm."
Có lẽ là có vô số lời trách cứ muốn nói nhưng không phải con do mình đẻ ra nên bà càng thêm cẩn thận, cho rằng bọn họ chưa đủ tốt nên Diệp Đằng mới có thể bỏ nhà trốn đi.
Diệp Đằng nghe được giọng của bà thì nghẹn ngào, cảm giác mình là kẻ vô lương tâm.
"Thực xin lỗi, mẹ."
Cô đã tới thành phố A hơn một năm, đây là lần đầu tiên gọi mẹ, đối phương an tĩnh trong chốc lát, sau đó cô nghe được tiếng Phương Thục Trân khóc nức nở, bà thật là một người mẹ tốt cũng là một người lương thiện.
"Không có việc, mẹ chờ con về nhà."
Diệp Đằng thấy mình may mắn như thủ hằng, mất đi rất nhiều thứ nhưng cũng có được một hạnh phúc lớn lao.
Diệp Đằng mua vé tàu vào ban đêm, mặc kệ kết quả thế nào cô cũng muốn cho mình một đáp án.
Lúc ăn sáng, Đào Dã lấy ra hai vé, anh thật sự đưa vé vào vương giả thi đấu. Tốt thôi, mặc kệ thi đấu cái gì, được đi cùng anh là vui rồi.
Diệp Đằng thu dọn đồ, đi theo Đào Dã ra cửa, trên đường đi xem thi đấu, anh còn mua cho cô một con gấu nâu.
"Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ."
"Em mười tám tuổi rồi." Diệp Đằng lặp lại: "Không phải bạn nhỏ."
"Không phải bạn nhỏ mà còn bỏ nhà ra đi?" Anh cúi đầu, cặp mắt dưới mũ lưỡi trai màu đen mang theo ý cười.
"Anh coi như em đến thời kỳ phản nghịch đi." Diệp Đằng ôm gấu nâu trở lại xe.
Diệp Đằng mười tám tuổi trước kia đều nỗi lực khiến mình là đứa trẻ thiện lương, hiểu chuyện, dũng cảm, kiên cường. Phản nghịch một lần cũng tốt, trong thanh xuân của cô anh là kỳ phản nghịch duy nhất.
Mở màn cuộc thi đấu, Diệp Đằng không chơi trò chơi này, cũng không có thể xem hiểu, nó giống như một loại nghi thức. Cô quyết định sau khi xem xong sẽ thổ lộ với anh.
Cô ôm gấu nâu, ngồi trên chỗ ngồi, nhìn bọn họ hoan hô hò hét, nghe những lời bình luận khi oán giận, cảm thấy trái tim cô cũng trào dâng theo.
Đào Dã híp mắt, đôi tay đặt trước ngực, tựa lưng vào ghế. Có lẽ bất kì môn thể thao vận động nào cũng có điểm chung.
Đến thời gian nghỉ ngơi, thế mà lại bắt đầu chơi kisscam. Diệp Đằng không quá quen thuộc với trò chơi NBA kinh điển này, vẻ mơ màng hỏi anh: "Kisscam là cái gì?"
Đào Dã sự lúc quét camera có thể có người nhận ra anh, thuận tay đội mũ áo lông vũ cho cô, che chắn kín mít cho cô: "Chính là camera chiếu hình ai thì hai người đấy phải hôn nhau."
"..." Diệp Đằng nghe được hai chữ hôn nhau, trong lòng nhảy dựng lên, đem gấu nâu che trước mặt mình.
Camera bá đạo di chuyển, cũng không biết là ngẫu nhiên hay thật sự có người nhận ra, mặt Đào Dã xuất hiện trên màn hình lớn, phía dưới vang lên tiếng thét chói tai.
Đào Dã kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, MC thật ra không nhận ra anh: "Wow! Là soái ca với mỹ nữ nha!"
Diệp Đằng mắt cũng không dám lộ ra, cũng không dám nhúc nhích: "Làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ... Thật sự muốn hôn môi?
Đào Dã lúc này còn rảnh trêu cô, duỗi tay kéo cô lại gần: "Hiện tại biết sợ?"
Cô cảm giác hơi thở của anh trước mặt mình, vành mũ lưỡi trai cơ hồ có thể chọc vào trán cô, may còn có con gấu nâu, anh cúi người lại gần, thấp giọng nói: "Em đừng nhúc nhích."
Anh nói đừng nhúc nhích, Diệp Đằng liền cảm thấy mình cương thành một cục gỗ.
Trên màn hình lớn chiếu cảnh anh cúi đầu hôn người bên cạnh, còn thẹn thùng dùng gấu bông che kín mít cô gái, trên thực tế chỉ có Diệp Đằng biết.
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt của gấu nâu, nhưng lại như hôn vào trong lòng cô.
☘️Hết chương 27☘️