Chương : 36
Lúc nghỉ hè trong trường học cái gì cũng không có, ba người bọn họ ra người tìm cửa hàng đồ uống. Đào Dã ngồi ngoài nên được giao nhiệm vụ đi lấy đồ ở quầy.
"Tớ có chuyện muốn nói chuyện với cậu."
"Làm sao vậy?" Diệp Đằng nhìn biểu cảm của Lâm Sơ liền cảm thấy không đúng, dạo gần đây cậu ấy rất khác thường.
"Chuyện xuất ngoại ở học kì sau của tớ có khả năng bị hủy bỏ."
"Vì sao?" Diệp Đằng biết Lâm Sơ đã dành rất nhiều tâm tư cho lần trao đổi này. Trường trao đổi có giảng viên mà cậu ấy yêu thích cho nên vẫn luôn tràn ngập chờ mong. Vừa vặn ngày trước Đào Dã cũng đã ở bên đấy huấn luyện một thời gian nên lần trước cậu ấy có hỏi thăm một ít tình huống của trường, thuận tiện nhờ anh sắp xếp một số việc trong sinh hoạt.
"Ý của thầy là muốn cho học tỷ đi trước, khả năng tớ phải hoãn một thời gian, lần sau sẽ còn có cơ hội." Lâm Sơ là người luôn vùi đầu vào học tập, trong trường có rất nhiều chuyện không đơn giản như ở cấp hai, cấp ba. Đối với mỗi người mà nói cơ hội đều rất khó đến cho nên ai cũng đều nghĩ mọi cách.
"Không phải lần trước nói là lựa chọn qua thi cử sao? Nói thế này thì không công bằng gì cả. Nếu không làm được thì ngay từ đầu đừng dùng phương thức tuyển chọn này." Diệp Đằng muốn phát hỏa, tuy rằng chuyện này xảy ra không phải lần đầu tiên, nguyên nhân trong đó cô cũng không chắc chắn được nhưng tám, chín phần là có người động tay động chân sau lưng.
"Ý bọn họ là thành tích với khả năng chỉ để tham khảo, chủ yếu vẫn là suy xét tổng hợp mọi mặt."
"Hết chỗ nói rồi..." Diệp Đằng không quá hiểu biết chuyện của khoa Toán nhưng đây là lật lọng, lại không công khai minh bạch sự việc, khó bảo cô không suy nghĩ nhiều được: "Giáo viên của cậu có phải ở trong phòng thí nghiệm không? Tớ đi tìm ông ta!"
Diệp Đằng muốn lật cả bàn lên, lại cảm nhận được đầu mình bị ai đó đè lại: "Nổi giận đùng đùng như này muốn tìm ai?"
Lâm Sơ sợ cô thế này nên mới gọi Đào Dã đến, tính tình của Diệp Đằng cậu ấy biết rõ, không ai có thể ngăn được. Lâm Sơ bất đắc dĩ nhìn Đào Dã: "Anh Dã, xin lỗi, lần trước chuyện em nhờ anh liên hệ với trường học, bây giờ không cần nữa, em bị gạch bỏ danh sách rồi."
"Tớ muốn đi tìm giáo viên của cậu nói chuyện." Diệp Đằng nhớ ra mục đích, bị Đào Dã kéo tay lại.
"Em tìm ông ấy nói chuyện gì?"
"Nếu suy xét về mọi mặt, phải có yếu tố tham khảo, quá trình này phải công khai, không thể không minh bạch như thế này chứ? Hơn nữa việc này học kì sau mới công bố, bây giờ chúng ta còn có cơ hội, tớ đi ngay bây giờ!"
"Diệp Đằng."
Anh rất ít khi gọi cả họ lẫn tên cô, loại cảm giác này rất xa lạ, Diệp Đằng bừng tỉnh, sửng sốt một chút.
"Chuyện này để tôi làm." Hai người họ là sinh viên lại xảy ra xung đột với giáo viên có chút không tốt lắm, huống chi Diệp Đằng với Lâm Sơ tính tình đều rất thẳng thắn, đến lúc đó nói không chừng là lửa cháy lại đổ thêm dầu.
"Chỉ là..." Diệp Đằng có chút lo lắng mà nhíu mày.
"Không tin tưởng tôi?"
Cánh tay truyền đến lòng bàn tay ấm áp của anh, Diệp Đằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không phải ý này. Chuyện này có gây thêm phiền toái cho anh không?"
Đào Dã đặt cốc nước chanh đến trước mặt cô, thuận tay cắm ống hút giúp cô: "Tôi là giúp tiểu Sơ, không phải giúp em."
Diệp Đằng cúi đầu nhấp một ngụm, yên tĩnh nghe anh ở một bên dặn dò Lâm Sơ, không cần phải xảy ra xung đột linh tinh với giáo viên, nghĩ cách đi hỏi tình huống cho rõ ràng, đến lúc đó lại tính toán tiếp.
Diệp Đằng nhìn người đối diện dưới ánh đèn ôn nhu, thần sắc nghiêm túc giống như cha mẹ ân cần dặn dò nhưng anh lại cho người khác cảm giác rất an tâm, giống như có Đào Dã ở bên thì không cần phải lo lắng điều gì, loại cảm giác này thực sự làm người khác không muốn rời xa.
Đào Dã quay đầu đi tới nhìn cô một cái: "Đặc biệt là cô ấy, đừng để cho cô ấy tới quấy rối."
"Em có biết nặng nhẹ mà. Em đã lớn như thế này rồi." Diệp Đằng uống nước chanh, bất mãn mà lẩm bẩm.
Lâm Sơ nhất nhất nhớ kỹ, nói có việc muốn đi về trước, Diệp Đằng nhìn bóng dáng Lâm Sơ rời đi, buông tiếng thở dài: "Một mình Lâm Sơ ở nước ngoài có thể sống tốt sao?"
"Lo lắng như vậy?" Đào Dã nhàm chán mà lướt điện thoại.
"Cậu ấy là một trong những người bạn tốt nhất của em, em đương nhiên là lo lắng, hơn nữa cậu ấy không phải là anh không biết, từ nhỏ đến lớn thì không nói, chỉ có IQ, EQ thì không có chút nào." Chân Diệp Đằng ở trên ghế lắc lư, không cẩn thận đá trúng người đối diện: "Thật xin lỗi!"
"Diệp Đằng!" Một nam sinh vừa vào tiệm liền tới đây chào hỏi: "Tớ vừa mới ở bên ngoài thấy quen quen, cậu nghỉ hè cũng không về à?"
"Ừ, ở lại thực tập. Còn cậu?"
"Tớ cũng thế. Bạn học này là?" Nam sinh kia thoạt nhìn có quen biết với Diệp Đằng, nhìn thoáng qua Đào Dã ngồi ở đối diện cô.
Bạn học....
"Tôi là bạn học của cô ấy."
Diệp Đằng cười tủm tỉm gật đầu, nam sinh kia khách sáo nói hai câu rồi đi. Cô cúi đầu cắm ống hút, hàm hồ nói: "Da mặt dày... Em không có người bạn học già thế này."
"Tôi già sao?" Đào Dã cúi người qua, cơ hồ muốn tiến đến sát mặt cô: "Nói cho tử tế.""
Làn da của anh rất trắng, nam sinh rất ít khi có cơ bắp. Anh trời sinh ưu thế không có ngăn được, ăn mặc quần áo thể thao sẽ bị nhận sai là bạn học.
Diệp Đằng tránh tầm mắt của anh, vùi đầu cắn ống hút nói: "Già."
Đào Dã cười ngồi trở lại: "Nói dối sẽ bị dài mũi."
"Em không có nói dối."
"Tôi nghe tiểu Sơ nói mai em đi thực tập?"
"Vâng, ngày mai là ngày đầu tiên." Thật ra trong lòng Diệp Đằng có chút khẩn trương, đây là lần thực tập đầu tiên của cô, đã tìm kinh nghiệm ở trên mạng rất nhiều nhưng cô vẫn lo lắng: "Sao? Anh có kinh nghiệm gì muốn truyền lại cho em à?"
Đào Dã nghĩ nghĩ, duỗi tay dùng ống hút khuấy khuấy: "Không cần uống rượu, không cần cắn người."
"..."
Đồ uống đã thấy đáy. Bên người đột nhiên mưa to, rầm một tiếng, giống ở trên trời đổ ào xuống. Người trên đường lập tức giải tán, nữ sinh mang theo ô đều lấy ra che, hầu hết mọi người đều trú dưới mái hiên, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen.
"Trời mưa rồi."
Diệp Đằng xoay đầu nhìn Đào Dã, anh một tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ, vết sẹo ở trên mu bàn tay phải không kiêng nể gì mà bại lộ trước mặt Diệp Đằng. Cô nhớ tới trước kia anh luôn đeo găng tay, cũng nhớ tới đêm mưa mà mình gặp anh.
"Em ở chỗ này chờ một lát, tôi đi mua ô."
Đào Dã cũng coi như là trước lạ sau quen, rất nhanh từ Miniso mua ô trở về, cách cánh cửa kính vẫy tay với cô, lúc này Diệp Đằng mới đi ra ngoài.
Anh mua một cái ô, có lẽ là vì tránh để lãng phí, Diệp Đằng chui vào trong: "Cơn mưa này đến quá đột nhiên."
Đào Dã duỗi tay ra bên ngoài, nước mưa đọng trên đầu ngón tay anh: "Lần đầu gặp em cũng là lúc trời mưa lớn như thế này."
Anh thu tay, cúi đầu còn bổ sung thêm một câu: "À, em không nhớ rõ."
Loại trò chơi nhàm chán này hình như anh chơi không bao giờ chán, Diệp Đằng bật cười: "Anh nói cho em."
Hai người sóng vai đi trong mưa, đứng ở cạnh đèn giao thông, chờ đèn đỏ biến thành xanh. Bả vai cô bỗng nhiên đụng tới cánh tay anh, tiếng quần áo cọ xát phát ra rất nhỏ. Diệp Đằng trộm dịch dịch sang bên cạnh, anh cũng không nói gì, hướng ô di chuyển theo hướng cô.
"Em muốn biết cái gì?"
"Tay của anh như thế nào mà bị thương?" Diệp Đằng nhìn tay phải anh đang cầm ô.
Có một lần cô đã hỏi rồi, anh trả lời như thế nào nhỉ? Anh nói: "Đây không phải là vấn đề trẻ con nên hỏi."
Diệp Đằng nín thở, thậm chí có chút khẩn trương, sợ anh sẽ lại dùng lời nói có lệ nói cho mình, cô sợ hãi mình trong cảm nhận của anh vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Giọt mưa rơi xuống làm mặt ô rung rung, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói: "Mấy năm trước tôi bị tai nạn xe, mẹ tôi với bạn tốt qua đời sau vụ tai nạn, vết sẹo này lưu lại khi đó."
Anh phong khinh vân đạm nói* lại mấy câu, trái tim của Diệp Đằng giống như bị ai dùng tay nắm lại. Cô biết người nhà rời đi là tư vị gì, cho nên khi gặp cô, anh khép mình lại vì không muốn đối mặt với hiện thực chứ không phải nghỉ phép gì đó?
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật quá ngây thơ: "Thật xin lỗi."
"Không có việc gì, mọi chuyện đều qua rồi." Đào Dã bỏ bớt chuyện về bố Diệp Đằng đi. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu sợ hãi chuyện này sẽ bị Diệp Đằng biết, anh cảm giác trong lòng mình như có một hạt đậu chậm rãi nảy mầm, loại cảm giác này rất kì quái nhưng lại thật vi diệu.
"Nếu biết anh sớm một chút thì tốt rồi."
"Hửm?" Đào Dã nghe thấy cô nhỏ giọng nói câu gì đó, nhưng lại không nghe rõ được.
"Em..." Diệp Đằng dừng lại, ngửa mặt nhìn anh. Cô nghĩ nếu sớm biết anh một chút thì có thể giúp anh vượt qua đoạn thời gian gian nan kia, khi đó cô lại vì anh không hiểu tâm tư của mình mà khổ sở, cô thật sự là quá ngây thơ. Bây giờ nghĩ lại, cô dựa vào cái gì mà giúp anh? Ngay cả giúp anh cũng không có tư cách, cô đau lòng vì anh, cũng đau lòng vì chính mình, mũi đau xót, vành mắt đỏ hoe.
"Làm sao vậy?" Đào Dã cho rằng cô không thoải mái, nhìn có vẻ muốn khóc: "Nói gì mà muốn khóc liền khóc? Giống y như bọn trẻ con."
"Em không phải trẻ con." Diệp Đằng thật sự không nín được, mỗi lần gặp anh là cô không thể khống chế cảm xúc của mình. Ngày thường rõ ràng cô bình tĩnh vững vàng nhưng gặp anh thì lập tức trở thành tiểu tức phụ* ủy khuất. Cô cũng biết mình cần phải cố gắng nhưng lại không kiềm chế được.
*Tiểu tức phụ (小媳妇) dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn, hoặc gọi con dâu.
Cô vốn dĩ cho rằng mình có thể nhịn xuống, nhưng sự thật là không thể.
"Được, không phải là trẻ con." Đào Dã kiên nhẫn dỗ dành: "Em còn nhanh hơn so với trời mưa, lần sau cũng phải mua ô cho mắt."
"Anh còn nói..." Diệp Đằng thật sự không nghĩ mình ở trước mặt anh rớt nước mắt, cảm thấy mình trở thành con quỷ thích khóc: "Em là cảm thấy anh đáng thương, em không có ưu điểm gì khác chỉ là quá lương thiện."
"Ừ." Đào Dã nghẹn cười, cô làm anh vừa thấy buồn cười vừa thấy đau lòng.
Lúc đến kí túc xá trời đã tạnh mưa, dì Lâu bát quái từ cửa sổ nhìn hai người ở bên ngoài.
"Tôi đi về trước."
"Vâng."
Cũng không có gì để nói, Diệp Đằng xoay người về trở lại phòng của mình.
Đào Dã nhìn bóng dáng cô đơn của cô, nhớ lại lúc cô hồng cả mắt. Cô là người đầu tiên khóc vì nghe anh bị thương, chỉ có anh mới biết anh sụp đổ thế nào trong khoảng thời gian đó. Cô có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của anh, cho dù là đã vượt qua. Sự đồng cảm của cô cũng có thể sưởi ấm anh.
Thậm chí trong nháy mắt kia anh cảm thấy, nếu có thể biết cô sớm một chút thì tốt rồi. Nói không chừng đoạn thời gian gian nan kia có thể sẽ kết thúc nhanh chóng hơn.
"Diệp Đằng."
Cô nghe thấy anh gọi cô, xoay người nhìn qua: "Sao vậy?"
Đào Dã nhìn cô như con nai con ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh, lần đầu tiên có cảm giác kì lạ như này, cảm giác như có một dòng điện chạy qua, trộn lẫn với mùi bùn đất sau cơn mưa cùng với không khí trong lành, tất cả đều thật mới mẻ.
Lúc nãy là anh theo bản năng gọi tên cô, sau một lúc lâu cũng không biết chính mình muốn nói gì.
"Sao vậy?" Diệp Đằng thấy có điểm khó hiểu: "Gọi em quay lại lại không nói lời nào? Đùa nhau à?"
"Về sau đối với người khác không cần lương thiện như vậy."
"Tớ có chuyện muốn nói chuyện với cậu."
"Làm sao vậy?" Diệp Đằng nhìn biểu cảm của Lâm Sơ liền cảm thấy không đúng, dạo gần đây cậu ấy rất khác thường.
"Chuyện xuất ngoại ở học kì sau của tớ có khả năng bị hủy bỏ."
"Vì sao?" Diệp Đằng biết Lâm Sơ đã dành rất nhiều tâm tư cho lần trao đổi này. Trường trao đổi có giảng viên mà cậu ấy yêu thích cho nên vẫn luôn tràn ngập chờ mong. Vừa vặn ngày trước Đào Dã cũng đã ở bên đấy huấn luyện một thời gian nên lần trước cậu ấy có hỏi thăm một ít tình huống của trường, thuận tiện nhờ anh sắp xếp một số việc trong sinh hoạt.
"Ý của thầy là muốn cho học tỷ đi trước, khả năng tớ phải hoãn một thời gian, lần sau sẽ còn có cơ hội." Lâm Sơ là người luôn vùi đầu vào học tập, trong trường có rất nhiều chuyện không đơn giản như ở cấp hai, cấp ba. Đối với mỗi người mà nói cơ hội đều rất khó đến cho nên ai cũng đều nghĩ mọi cách.
"Không phải lần trước nói là lựa chọn qua thi cử sao? Nói thế này thì không công bằng gì cả. Nếu không làm được thì ngay từ đầu đừng dùng phương thức tuyển chọn này." Diệp Đằng muốn phát hỏa, tuy rằng chuyện này xảy ra không phải lần đầu tiên, nguyên nhân trong đó cô cũng không chắc chắn được nhưng tám, chín phần là có người động tay động chân sau lưng.
"Ý bọn họ là thành tích với khả năng chỉ để tham khảo, chủ yếu vẫn là suy xét tổng hợp mọi mặt."
"Hết chỗ nói rồi..." Diệp Đằng không quá hiểu biết chuyện của khoa Toán nhưng đây là lật lọng, lại không công khai minh bạch sự việc, khó bảo cô không suy nghĩ nhiều được: "Giáo viên của cậu có phải ở trong phòng thí nghiệm không? Tớ đi tìm ông ta!"
Diệp Đằng muốn lật cả bàn lên, lại cảm nhận được đầu mình bị ai đó đè lại: "Nổi giận đùng đùng như này muốn tìm ai?"
Lâm Sơ sợ cô thế này nên mới gọi Đào Dã đến, tính tình của Diệp Đằng cậu ấy biết rõ, không ai có thể ngăn được. Lâm Sơ bất đắc dĩ nhìn Đào Dã: "Anh Dã, xin lỗi, lần trước chuyện em nhờ anh liên hệ với trường học, bây giờ không cần nữa, em bị gạch bỏ danh sách rồi."
"Tớ muốn đi tìm giáo viên của cậu nói chuyện." Diệp Đằng nhớ ra mục đích, bị Đào Dã kéo tay lại.
"Em tìm ông ấy nói chuyện gì?"
"Nếu suy xét về mọi mặt, phải có yếu tố tham khảo, quá trình này phải công khai, không thể không minh bạch như thế này chứ? Hơn nữa việc này học kì sau mới công bố, bây giờ chúng ta còn có cơ hội, tớ đi ngay bây giờ!"
"Diệp Đằng."
Anh rất ít khi gọi cả họ lẫn tên cô, loại cảm giác này rất xa lạ, Diệp Đằng bừng tỉnh, sửng sốt một chút.
"Chuyện này để tôi làm." Hai người họ là sinh viên lại xảy ra xung đột với giáo viên có chút không tốt lắm, huống chi Diệp Đằng với Lâm Sơ tính tình đều rất thẳng thắn, đến lúc đó nói không chừng là lửa cháy lại đổ thêm dầu.
"Chỉ là..." Diệp Đằng có chút lo lắng mà nhíu mày.
"Không tin tưởng tôi?"
Cánh tay truyền đến lòng bàn tay ấm áp của anh, Diệp Đằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không phải ý này. Chuyện này có gây thêm phiền toái cho anh không?"
Đào Dã đặt cốc nước chanh đến trước mặt cô, thuận tay cắm ống hút giúp cô: "Tôi là giúp tiểu Sơ, không phải giúp em."
Diệp Đằng cúi đầu nhấp một ngụm, yên tĩnh nghe anh ở một bên dặn dò Lâm Sơ, không cần phải xảy ra xung đột linh tinh với giáo viên, nghĩ cách đi hỏi tình huống cho rõ ràng, đến lúc đó lại tính toán tiếp.
Diệp Đằng nhìn người đối diện dưới ánh đèn ôn nhu, thần sắc nghiêm túc giống như cha mẹ ân cần dặn dò nhưng anh lại cho người khác cảm giác rất an tâm, giống như có Đào Dã ở bên thì không cần phải lo lắng điều gì, loại cảm giác này thực sự làm người khác không muốn rời xa.
Đào Dã quay đầu đi tới nhìn cô một cái: "Đặc biệt là cô ấy, đừng để cho cô ấy tới quấy rối."
"Em có biết nặng nhẹ mà. Em đã lớn như thế này rồi." Diệp Đằng uống nước chanh, bất mãn mà lẩm bẩm.
Lâm Sơ nhất nhất nhớ kỹ, nói có việc muốn đi về trước, Diệp Đằng nhìn bóng dáng Lâm Sơ rời đi, buông tiếng thở dài: "Một mình Lâm Sơ ở nước ngoài có thể sống tốt sao?"
"Lo lắng như vậy?" Đào Dã nhàm chán mà lướt điện thoại.
"Cậu ấy là một trong những người bạn tốt nhất của em, em đương nhiên là lo lắng, hơn nữa cậu ấy không phải là anh không biết, từ nhỏ đến lớn thì không nói, chỉ có IQ, EQ thì không có chút nào." Chân Diệp Đằng ở trên ghế lắc lư, không cẩn thận đá trúng người đối diện: "Thật xin lỗi!"
"Diệp Đằng!" Một nam sinh vừa vào tiệm liền tới đây chào hỏi: "Tớ vừa mới ở bên ngoài thấy quen quen, cậu nghỉ hè cũng không về à?"
"Ừ, ở lại thực tập. Còn cậu?"
"Tớ cũng thế. Bạn học này là?" Nam sinh kia thoạt nhìn có quen biết với Diệp Đằng, nhìn thoáng qua Đào Dã ngồi ở đối diện cô.
Bạn học....
"Tôi là bạn học của cô ấy."
Diệp Đằng cười tủm tỉm gật đầu, nam sinh kia khách sáo nói hai câu rồi đi. Cô cúi đầu cắm ống hút, hàm hồ nói: "Da mặt dày... Em không có người bạn học già thế này."
"Tôi già sao?" Đào Dã cúi người qua, cơ hồ muốn tiến đến sát mặt cô: "Nói cho tử tế.""
Làn da của anh rất trắng, nam sinh rất ít khi có cơ bắp. Anh trời sinh ưu thế không có ngăn được, ăn mặc quần áo thể thao sẽ bị nhận sai là bạn học.
Diệp Đằng tránh tầm mắt của anh, vùi đầu cắn ống hút nói: "Già."
Đào Dã cười ngồi trở lại: "Nói dối sẽ bị dài mũi."
"Em không có nói dối."
"Tôi nghe tiểu Sơ nói mai em đi thực tập?"
"Vâng, ngày mai là ngày đầu tiên." Thật ra trong lòng Diệp Đằng có chút khẩn trương, đây là lần thực tập đầu tiên của cô, đã tìm kinh nghiệm ở trên mạng rất nhiều nhưng cô vẫn lo lắng: "Sao? Anh có kinh nghiệm gì muốn truyền lại cho em à?"
Đào Dã nghĩ nghĩ, duỗi tay dùng ống hút khuấy khuấy: "Không cần uống rượu, không cần cắn người."
"..."
Đồ uống đã thấy đáy. Bên người đột nhiên mưa to, rầm một tiếng, giống ở trên trời đổ ào xuống. Người trên đường lập tức giải tán, nữ sinh mang theo ô đều lấy ra che, hầu hết mọi người đều trú dưới mái hiên, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen.
"Trời mưa rồi."
Diệp Đằng xoay đầu nhìn Đào Dã, anh một tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ, vết sẹo ở trên mu bàn tay phải không kiêng nể gì mà bại lộ trước mặt Diệp Đằng. Cô nhớ tới trước kia anh luôn đeo găng tay, cũng nhớ tới đêm mưa mà mình gặp anh.
"Em ở chỗ này chờ một lát, tôi đi mua ô."
Đào Dã cũng coi như là trước lạ sau quen, rất nhanh từ Miniso mua ô trở về, cách cánh cửa kính vẫy tay với cô, lúc này Diệp Đằng mới đi ra ngoài.
Anh mua một cái ô, có lẽ là vì tránh để lãng phí, Diệp Đằng chui vào trong: "Cơn mưa này đến quá đột nhiên."
Đào Dã duỗi tay ra bên ngoài, nước mưa đọng trên đầu ngón tay anh: "Lần đầu gặp em cũng là lúc trời mưa lớn như thế này."
Anh thu tay, cúi đầu còn bổ sung thêm một câu: "À, em không nhớ rõ."
Loại trò chơi nhàm chán này hình như anh chơi không bao giờ chán, Diệp Đằng bật cười: "Anh nói cho em."
Hai người sóng vai đi trong mưa, đứng ở cạnh đèn giao thông, chờ đèn đỏ biến thành xanh. Bả vai cô bỗng nhiên đụng tới cánh tay anh, tiếng quần áo cọ xát phát ra rất nhỏ. Diệp Đằng trộm dịch dịch sang bên cạnh, anh cũng không nói gì, hướng ô di chuyển theo hướng cô.
"Em muốn biết cái gì?"
"Tay của anh như thế nào mà bị thương?" Diệp Đằng nhìn tay phải anh đang cầm ô.
Có một lần cô đã hỏi rồi, anh trả lời như thế nào nhỉ? Anh nói: "Đây không phải là vấn đề trẻ con nên hỏi."
Diệp Đằng nín thở, thậm chí có chút khẩn trương, sợ anh sẽ lại dùng lời nói có lệ nói cho mình, cô sợ hãi mình trong cảm nhận của anh vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Giọt mưa rơi xuống làm mặt ô rung rung, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói: "Mấy năm trước tôi bị tai nạn xe, mẹ tôi với bạn tốt qua đời sau vụ tai nạn, vết sẹo này lưu lại khi đó."
Anh phong khinh vân đạm nói* lại mấy câu, trái tim của Diệp Đằng giống như bị ai dùng tay nắm lại. Cô biết người nhà rời đi là tư vị gì, cho nên khi gặp cô, anh khép mình lại vì không muốn đối mặt với hiện thực chứ không phải nghỉ phép gì đó?
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật quá ngây thơ: "Thật xin lỗi."
"Không có việc gì, mọi chuyện đều qua rồi." Đào Dã bỏ bớt chuyện về bố Diệp Đằng đi. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu sợ hãi chuyện này sẽ bị Diệp Đằng biết, anh cảm giác trong lòng mình như có một hạt đậu chậm rãi nảy mầm, loại cảm giác này rất kì quái nhưng lại thật vi diệu.
"Nếu biết anh sớm một chút thì tốt rồi."
"Hửm?" Đào Dã nghe thấy cô nhỏ giọng nói câu gì đó, nhưng lại không nghe rõ được.
"Em..." Diệp Đằng dừng lại, ngửa mặt nhìn anh. Cô nghĩ nếu sớm biết anh một chút thì có thể giúp anh vượt qua đoạn thời gian gian nan kia, khi đó cô lại vì anh không hiểu tâm tư của mình mà khổ sở, cô thật sự là quá ngây thơ. Bây giờ nghĩ lại, cô dựa vào cái gì mà giúp anh? Ngay cả giúp anh cũng không có tư cách, cô đau lòng vì anh, cũng đau lòng vì chính mình, mũi đau xót, vành mắt đỏ hoe.
"Làm sao vậy?" Đào Dã cho rằng cô không thoải mái, nhìn có vẻ muốn khóc: "Nói gì mà muốn khóc liền khóc? Giống y như bọn trẻ con."
"Em không phải trẻ con." Diệp Đằng thật sự không nín được, mỗi lần gặp anh là cô không thể khống chế cảm xúc của mình. Ngày thường rõ ràng cô bình tĩnh vững vàng nhưng gặp anh thì lập tức trở thành tiểu tức phụ* ủy khuất. Cô cũng biết mình cần phải cố gắng nhưng lại không kiềm chế được.
*Tiểu tức phụ (小媳妇) dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn, hoặc gọi con dâu.
Cô vốn dĩ cho rằng mình có thể nhịn xuống, nhưng sự thật là không thể.
"Được, không phải là trẻ con." Đào Dã kiên nhẫn dỗ dành: "Em còn nhanh hơn so với trời mưa, lần sau cũng phải mua ô cho mắt."
"Anh còn nói..." Diệp Đằng thật sự không nghĩ mình ở trước mặt anh rớt nước mắt, cảm thấy mình trở thành con quỷ thích khóc: "Em là cảm thấy anh đáng thương, em không có ưu điểm gì khác chỉ là quá lương thiện."
"Ừ." Đào Dã nghẹn cười, cô làm anh vừa thấy buồn cười vừa thấy đau lòng.
Lúc đến kí túc xá trời đã tạnh mưa, dì Lâu bát quái từ cửa sổ nhìn hai người ở bên ngoài.
"Tôi đi về trước."
"Vâng."
Cũng không có gì để nói, Diệp Đằng xoay người về trở lại phòng của mình.
Đào Dã nhìn bóng dáng cô đơn của cô, nhớ lại lúc cô hồng cả mắt. Cô là người đầu tiên khóc vì nghe anh bị thương, chỉ có anh mới biết anh sụp đổ thế nào trong khoảng thời gian đó. Cô có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của anh, cho dù là đã vượt qua. Sự đồng cảm của cô cũng có thể sưởi ấm anh.
Thậm chí trong nháy mắt kia anh cảm thấy, nếu có thể biết cô sớm một chút thì tốt rồi. Nói không chừng đoạn thời gian gian nan kia có thể sẽ kết thúc nhanh chóng hơn.
"Diệp Đằng."
Cô nghe thấy anh gọi cô, xoay người nhìn qua: "Sao vậy?"
Đào Dã nhìn cô như con nai con ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh, lần đầu tiên có cảm giác kì lạ như này, cảm giác như có một dòng điện chạy qua, trộn lẫn với mùi bùn đất sau cơn mưa cùng với không khí trong lành, tất cả đều thật mới mẻ.
Lúc nãy là anh theo bản năng gọi tên cô, sau một lúc lâu cũng không biết chính mình muốn nói gì.
"Sao vậy?" Diệp Đằng thấy có điểm khó hiểu: "Gọi em quay lại lại không nói lời nào? Đùa nhau à?"
"Về sau đối với người khác không cần lương thiện như vậy."