Chương : 51
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Diệp Đằng biết được bọn họ muốn ở nước ngoài ba tháng, nội tâm cô sụp đổ. Hai người vừa mới ở bên nhau đã phải chia xa một thời gian dài, đối với hai người mà nói thực sự tàn nhẫn. Nhưng cả hai đều có công việc của chính mình, không thể tùy tiện mà từ bỏ trách nhiệm được.
Lâm Mạt với Lâm Sơ là hai nhân chứng của việc yêu xa này. Cuối tuần ba người đi ăn ở một tiệm cơm gần trường. Lúc ăn Diệp Đằng vẫn còn ôm điện thoại nhắn WeChat. Hai anh em ngồi đối diện, anh nhìn em em nhìn anh, sau đó ăn ý mà thở dài. Khí chất song sinh của hai người chỉ có lúc này mới phảng phất thể hiện ra. Nhìn vào ngày thường, Lâm Sơ với Lâm Mạt rất giống với câu quăng tám sào cũng không tới.
“Sao lại dùng cái biểu cảm ấy nhìn tớ?” Diệp Đằng đặt điện thoại xuống, nhìn hai người họ cũng chưa động vào đồ ăn trước mặt: “Nhà hàng này không ngon à?”
Hai người đồng thời lắc đầu, sau đó lại đồng thời thở dài.
“Các cậu… Làm sao vậy?” Diệp Đằng không rõ bộ dáng này của bọn họ có ý gì, cảm giác có điểm kỳ kỳ quái quái.
“Đằng Đằng, cậu đã nghe qua câu này chưa? Yêu xa giống như nuôi một con sủng vật điện tử trong điện thoại, chỉ có thể xem, không thể sờ.” Lâm Mạt nói đạo lý rõ ràng: “Bạn trai của bạn cùng phòng tớ chính là như vậy, anh ấy ở xa đại khái chỉ một năm. Trạng thái hiện tại của cậu chẳng khác gì cô ấy ở, không có việc gì cũng nhìn điện thoại, hận không thể sống luôn trong điện thoại.”
“Tình yêu quả nhiên làm ý chí con người sa sút.” Lâm Sơ đưa ra một câu kết luận.
“Tinh thần hiện tại của tớ rất sa sút à?” Diệp Đằng không hề thấy tinh thần mình sa sút. Cô làm việc nghiêm túc, tích cực, ngoại trừ không còn giống như trước kia thường xuyên đi ra ngoài xã giao thì hầu hết thời gian còn lại đều dùng để nói chuyện với Đào Dã…
Nghĩ lại, hình như là tinh thần rất sa sút.
“Cậu có muốn mua vé máy bay đi một chuyến không? mBa tháng là khoảng thời gian quá dài.” Lâm Mạt cảm thấy cứ thế này cũng không tốt. Tuy rằng cô ấy chưa yêu bao giờ nhưng nhìn người khác yêu đương cũng có chút kinh nghiệm. Đối với những cặp đôi vừa mới bên nhau, tách ra trong ba tháng là một điều khó có thể tưởng tượng.
“Không.” Diệp Đằng lời lẽ chính đáng mà sửa lại: “Đã qua hơn một tháng rồi, bây giờ chỉ còn lại một tháng lẻ hai mươi ba ngày.”
“...”
“...”
Hai người dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô một cái, yên lặng ăn cơm của mình.
Mặc dù Diệp Đằng nói ngoài miệng là phía bên mình công việc thực tập ném không được, lại nghĩ rằng qua đấy sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi đấu của anh nhưng trong lòng rất rất muốn trực tiếp mua một vé Trương Phi qua đó. Cô cảm thấy mình bây giờ đến cả fans cũng không bằng, có một số fans đã chuẩn bị mua vé để đến lúc đó đi xem trực tiếp anh thi đấu.
Buổi tối Diệp Đằng trở về cáo trạng với Đào Dã, nói chuyện sủng vật điện thoại mà Lâm Mạt nói với anh, sau đó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời mà an ủi anh: “Em cảm thấy ba tháng cũng rất tốt, ngày thường em rất bận, không có thời gian để nhớ đến anh đâu.”
Đào Dã chưa bao giờ coi lời này là sự thật. Anh cơ hồ là nhìn Diệp Đằng lớn lên, cô luôn rất hiểu chuyện, khó khăn trong sinh hoạt đều nỗ lực tự mình khắc phục, như đã thành một loại thói quen. Dùng lời nói lơ đãng là biểu đang cô đang nhớ với quan tâm anh.
“Anh cũng không nhớ đến em.”
Hai người ăn ý mà nói chuyện phiếm hai ba câu rồi chúc ngủ ngon. Trước khi đi ngủ, Đào Dã gửi cho cô một đoạn video, anh cầm trong tay một cái kim băng nho nhỏ, hình dây leo làm bằng bạc điểm xuyết lá cây nho nhỏ: “Lúc nhìn cái này thì nhớ đến em nên thuận tay mua, lần sau cho em.”
Diệp Đằng nhìn tay anh giơ cái kim băng nho nhỏ, gửi câu ‘ừ’ sau đó chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nằm xuống một lúc lâu sau cũng không ngủ được, lấy điện thoại ra bắt đầu điều tra thông tin về máy bay…
Cô đột nhiên có ý tưởng lớn mật, nếu ngày mai nghỉ làm, đi chuyến bay sớm nhất chắc là cũng kịp. Nhưng gần đây Đào Dã không có thời gian, cô lại sợ cho anh thêm phiền toái, nghĩ đi nghĩ lại lại từ bỏ, bực bội mà lăn lăn hai cái, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tan làm, cô ở cửa công ty rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi về phía tàu điện ngầm, trực tiếp bắt xe đến sân bay, gần như là điên cuồng, cái gì cũng chưa lấy, trên người cũng chỉ có một cái túi tùy thân nho nhỏ. Cô đến sân bay mới nhớ ra mình không có thị thực*, đi không được.
*Thị thực: hay còn gọi là visa.
Cô cầm điện thoại ngồi trên ghế ở sân bay, cảm thấy chưa bao giờ ủy khuất như bây giờ.
“Anh đoán xem em đang ở đâu?” Diệp Đằng chụp bức ảnh gửi cho anh.
Cô vốn định là bộ đùa với anh một chút, kết quả điện thoại rung lên, cô cầm lên thấy: “Sao em biết anh đã trở về?”
Diệp Đằng theo bản năng quay đầu nhìn khắp nơi: “Anh lắp camera bên người em à?”
“Anh thật sự đã về?” Diệp Đằng đương nhiên không tin mấy lời này của anh. Đào Dã cả ngày chỉ biết trêu đùa cô, mỗi một câu không hề có tí đứng đắn nào.
“Ừ, không phải là em đến đón anh à?” Đào Dã nhanh chóng trả lời.
Lúc này Diệp Đằng rất ngốc, cô từ trên ghế đứng lên đi về phía lối ra. Cô thật sự rất chờ mong anh về mà không phải là trêu đùa cô, bằng không cô sẽ rất rất rất thất vọng.
“Không phải, em là đến gặp đối tượng yêu trên mạng.” Diệp Đằng thở phì phì đi qua một hàng lối ra. Yêu nhau đã hơn một tháng, cô cũng dần dần hình thành thói quen ở chung với anh. Cô dự đoán sẽ rất xấu hổ vì hai người đã chia xa mà không có gì phát sinh. Hai người rất nhanh đã quen với việc thay đổi thân phân, hơn nữa khi ở chung rất hài hòa, chỉ có duy nhất một điểm không tốt là cô cảm thấy mình đang hẹn hò trực tuyến…
Tuy rằng trong lòng cô thấy chuyện này không có khả năng nhưng vẫn nỗ lực tìm một vòng, tìm nửa ngày cũng không thấy người. Diệp Đằng cúi đầu nhìn điện thoại, anh gửi đến tin nhắn âm thanh: “Khi nào em học được chuyện bắt cá hai tay đấy?”
“Anh không có về.” Tuy rằng cô biết mình không nên trẻ con như vậy nhưng khoảnh khắc anh nói anh đã về, cô thật sự thật sự rất vui vẻ. Khổ sở nhất là kỳ vọng của mình không thành, cho dù biết kỳ vọng của cô có chút hơi quá phận nhưng trong giọng nói vẫn không dấu được sự mất mát.
“Em có thấy có một con gấu Kumamon* rất to dưới đại sảnh tầng một không?” Đào Dã biết lúc này cô đến sân bay là vì cái gì, bọn họ thật là tâm linh tương thông.
*Hình ảnh con Kumamon:
Cô chạy đến lan can, cúi đầu thấy dưới tầng một thật sự có một con Kumamon, vui mừng khôn xiết: “Anh thật sự đã về à?”
Bên cạnh con Kumamon có một người mặc áo hoodie màu đen, đội mũ lưỡi trai màu trắng, vẫy vẫy tay về phía tầng trên. Anh không biết Diệp Đằng ở đâu cho nên thoạt nhìn ánh mắt có chút mờ mịt: “Em ở đâu? Để anh qua đó.”
“Không cần, anh cứ đứng ở đó, em thấy anh rồi.” Diệp Đằng tắt điện thoại, từ trên tầng như bay xuống.
Đào Dã đứng bên cạnh thang cuốn từ tầng hai xuống tầng một chờ. Diệp Đằng nhìn thấy anh ngay lập tức, phất phất tay về phía anh, bước xuống hai bước, chạy như bay bổ nhào vào người anh, xúc cảm rắn chắc đã nói cho cô người trước mắt đã thật sự trở lại.
Đào Dã cười cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Không phải là nói không rảnh để nhớ anh à? Sao còn đến sân bay tham quan?”
“Không phải anh cũng không nhớ em à? Về nước để du lịch à?” Diệp Đằng không yếu thế chút nào.
Đào Dã duỗi tay giữ lấy chân cô: “Trở về nhìn xem bạn nhỏ nhà chúng ta có nghe lời hay không.”
“Có.” Diệp Đằng nhấc tay trả lời: “Ngoan ngoãn làm việc, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn học tập.”
Cô đột nhiên ý thức được bộ dáng này của mình rất thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa có người bạn trai đẹp trai thế này rất khó để không gây chú ý, cô duỗi tay che sườn mặt anh lại: “Đặt em xuống, chúng ta đổi chỗ khác rồi nói tiếp, ở đây có nhiều người, nói không chừng sẽ bị chụp lén đấy.”
“Chụp thì cho chụp thôi.” Đào Dã không để ý đến chuyện này.
“Không được, không muốn cho người khác thấy.” Diệp Đằng xuống dưới an toàn, vẫn giơ tay như cũ che mặt anh.
Anh bắt lấy cổ tay cô, cầm tay cô dịch xuống, anh cũng cúi đầu thep. Hai người tay che ở sườn mặt, giống như hai đứa trẻ bí mật chơi trò chơi ấu trĩ mà nghĩ rằng người khác sẽ không nhìn thấy: “Bây giờ thì bọn họ sẽ không thấy nữa.”
Không nhìn thấy thì là không nhìn thấy, gần như vậy để làm gì?
“Hôn anh một chút.”
Diệp Đằng cười nói anh không biết xấu hổ nhưng vẫn phối hợp mà hôn môi anh một chút. Anh vẫn có kế hoạch vào ngày mai, lần trở về này sẽ rất ngắn, khả năng đi lại trên máy bay còn nhiều hơn thời gian ở lại vậy mà anh vẫn trở về, nói Diệp Đằng không cảm động là không có khả năng.
Cô định hôn một chút rồi chạy đi không nghĩ bị anh siết chặt eo, tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách. Đào Dã thuận thế đào sâu nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này, toàn bộ quá trình còn cầm tay cô chống đỡ, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Vốn dĩ thời gian cũng không còn sớm, Đào Dã còn phải bay lại nên chuẩn bị thuận tiện mua vé bay vào rạng sớm. Anh vừa muốn đứng dậy, còn không có kịp nói muốn làm gì đã bị Diệp Đằng kéo lại.
Cô nhìn đôi mắt mỏi mệt của anh, cảm thấy đau lòng lại chua xót, chớp chớp mắt đáng thương nhìn anh hỏi: “Anh đi đâu? Anh có trở về không? Trở về còn yêu em không?”
Đào Dã bị cô chọc cười. Cô luôn có cách làm biến mất sự mỏi mệt trên người anh, sau đó vui vui vẻ vẻ. Cô luôn lập tức chạy đến cho anh một cái ôm khi nhìn thấy anh, cô gái nhỏ của anh là kho báu mà không ai có thể thay thế.
“Anh đi mua vé rạng sáng bay, mười phút sẽ trở về.”
“Sau đó?” Diệp Đằng lôi kéo tay anh không buông ra.
Đối với anh mà nói, những lời này rất khó để mở miệng. Cho dù trong nội tâm anh đã xác nhận rất nhiều lần nhưng bản thân anh cũng không phải là người cởi mở, nếu không phải là nói giỡn thì anh không thể thản nhiên mà nói ra ba chữ kia.
Diệp Đằng chờ mong mà nhìn anh.
“Sau khi trở về sẽ nói cho anh.”
Diệp Đằng nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, nắm tay mình lật đi lật lại, chờ anh.
Đã muộn, bọn họ vì tiết kiệm thời gian nên mua đồ ăn ở gần sân bay. Xe của Đào Dã để ở bãi đỗ xe, anh lái xe, quyết định đi rạp chiếu phim ngoài trời.
*Rạp chiếu phim ngoài trời:
Trên đường, Diệp Đằng tràn đầy năng lượng, đã quên mình vừa mới hỏi anh cái gì.
“Em vừa mới hỏi anh cái gì, hỏi lại lần nữa đi.” Tay nắm tay lái của Đào Dã hơi siết chặt.
“Nói cái gì?” Ánh mắt Diệp Đằng có chút mơ màng, nghĩ nghĩ lại cố ý chơi xấu: “Anh đi đâu? Còn trở về không?”
Đào Dã nhìn cô một cái, cô ngượng ngùng hỏi: “Trở về còn yêu em không?”
Sao đó liền nghe thấy người nào đó ra vẻ thoải mái mà trả lời một chữ: “Có.”
Cô gặp qua rất nhiều bộ dáng của anh, tức giận, ôn nhu, lạnh lùng, không đứng đắn nhưng bộ dáng thẹn thùng này vẫn là lần đầu tiên Diệp Đằng nhìn thấy. Anh chân thành, cho dù là một chữ cũng làm cô cảm thấy rung động không thôi.
Khi Diệp Đằng biết được bọn họ muốn ở nước ngoài ba tháng, nội tâm cô sụp đổ. Hai người vừa mới ở bên nhau đã phải chia xa một thời gian dài, đối với hai người mà nói thực sự tàn nhẫn. Nhưng cả hai đều có công việc của chính mình, không thể tùy tiện mà từ bỏ trách nhiệm được.
Lâm Mạt với Lâm Sơ là hai nhân chứng của việc yêu xa này. Cuối tuần ba người đi ăn ở một tiệm cơm gần trường. Lúc ăn Diệp Đằng vẫn còn ôm điện thoại nhắn WeChat. Hai anh em ngồi đối diện, anh nhìn em em nhìn anh, sau đó ăn ý mà thở dài. Khí chất song sinh của hai người chỉ có lúc này mới phảng phất thể hiện ra. Nhìn vào ngày thường, Lâm Sơ với Lâm Mạt rất giống với câu quăng tám sào cũng không tới.
“Sao lại dùng cái biểu cảm ấy nhìn tớ?” Diệp Đằng đặt điện thoại xuống, nhìn hai người họ cũng chưa động vào đồ ăn trước mặt: “Nhà hàng này không ngon à?”
Hai người đồng thời lắc đầu, sau đó lại đồng thời thở dài.
“Các cậu… Làm sao vậy?” Diệp Đằng không rõ bộ dáng này của bọn họ có ý gì, cảm giác có điểm kỳ kỳ quái quái.
“Đằng Đằng, cậu đã nghe qua câu này chưa? Yêu xa giống như nuôi một con sủng vật điện tử trong điện thoại, chỉ có thể xem, không thể sờ.” Lâm Mạt nói đạo lý rõ ràng: “Bạn trai của bạn cùng phòng tớ chính là như vậy, anh ấy ở xa đại khái chỉ một năm. Trạng thái hiện tại của cậu chẳng khác gì cô ấy ở, không có việc gì cũng nhìn điện thoại, hận không thể sống luôn trong điện thoại.”
“Tình yêu quả nhiên làm ý chí con người sa sút.” Lâm Sơ đưa ra một câu kết luận.
“Tinh thần hiện tại của tớ rất sa sút à?” Diệp Đằng không hề thấy tinh thần mình sa sút. Cô làm việc nghiêm túc, tích cực, ngoại trừ không còn giống như trước kia thường xuyên đi ra ngoài xã giao thì hầu hết thời gian còn lại đều dùng để nói chuyện với Đào Dã…
Nghĩ lại, hình như là tinh thần rất sa sút.
“Cậu có muốn mua vé máy bay đi một chuyến không? mBa tháng là khoảng thời gian quá dài.” Lâm Mạt cảm thấy cứ thế này cũng không tốt. Tuy rằng cô ấy chưa yêu bao giờ nhưng nhìn người khác yêu đương cũng có chút kinh nghiệm. Đối với những cặp đôi vừa mới bên nhau, tách ra trong ba tháng là một điều khó có thể tưởng tượng.
“Không.” Diệp Đằng lời lẽ chính đáng mà sửa lại: “Đã qua hơn một tháng rồi, bây giờ chỉ còn lại một tháng lẻ hai mươi ba ngày.”
“...”
“...”
Hai người dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô một cái, yên lặng ăn cơm của mình.
Mặc dù Diệp Đằng nói ngoài miệng là phía bên mình công việc thực tập ném không được, lại nghĩ rằng qua đấy sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi đấu của anh nhưng trong lòng rất rất muốn trực tiếp mua một vé Trương Phi qua đó. Cô cảm thấy mình bây giờ đến cả fans cũng không bằng, có một số fans đã chuẩn bị mua vé để đến lúc đó đi xem trực tiếp anh thi đấu.
Buổi tối Diệp Đằng trở về cáo trạng với Đào Dã, nói chuyện sủng vật điện thoại mà Lâm Mạt nói với anh, sau đó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời mà an ủi anh: “Em cảm thấy ba tháng cũng rất tốt, ngày thường em rất bận, không có thời gian để nhớ đến anh đâu.”
Đào Dã chưa bao giờ coi lời này là sự thật. Anh cơ hồ là nhìn Diệp Đằng lớn lên, cô luôn rất hiểu chuyện, khó khăn trong sinh hoạt đều nỗ lực tự mình khắc phục, như đã thành một loại thói quen. Dùng lời nói lơ đãng là biểu đang cô đang nhớ với quan tâm anh.
“Anh cũng không nhớ đến em.”
Hai người ăn ý mà nói chuyện phiếm hai ba câu rồi chúc ngủ ngon. Trước khi đi ngủ, Đào Dã gửi cho cô một đoạn video, anh cầm trong tay một cái kim băng nho nhỏ, hình dây leo làm bằng bạc điểm xuyết lá cây nho nhỏ: “Lúc nhìn cái này thì nhớ đến em nên thuận tay mua, lần sau cho em.”
Diệp Đằng nhìn tay anh giơ cái kim băng nho nhỏ, gửi câu ‘ừ’ sau đó chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nằm xuống một lúc lâu sau cũng không ngủ được, lấy điện thoại ra bắt đầu điều tra thông tin về máy bay…
Cô đột nhiên có ý tưởng lớn mật, nếu ngày mai nghỉ làm, đi chuyến bay sớm nhất chắc là cũng kịp. Nhưng gần đây Đào Dã không có thời gian, cô lại sợ cho anh thêm phiền toái, nghĩ đi nghĩ lại lại từ bỏ, bực bội mà lăn lăn hai cái, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tan làm, cô ở cửa công ty rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi về phía tàu điện ngầm, trực tiếp bắt xe đến sân bay, gần như là điên cuồng, cái gì cũng chưa lấy, trên người cũng chỉ có một cái túi tùy thân nho nhỏ. Cô đến sân bay mới nhớ ra mình không có thị thực*, đi không được.
*Thị thực: hay còn gọi là visa.
Cô cầm điện thoại ngồi trên ghế ở sân bay, cảm thấy chưa bao giờ ủy khuất như bây giờ.
“Anh đoán xem em đang ở đâu?” Diệp Đằng chụp bức ảnh gửi cho anh.
Cô vốn định là bộ đùa với anh một chút, kết quả điện thoại rung lên, cô cầm lên thấy: “Sao em biết anh đã trở về?”
Diệp Đằng theo bản năng quay đầu nhìn khắp nơi: “Anh lắp camera bên người em à?”
“Anh thật sự đã về?” Diệp Đằng đương nhiên không tin mấy lời này của anh. Đào Dã cả ngày chỉ biết trêu đùa cô, mỗi một câu không hề có tí đứng đắn nào.
“Ừ, không phải là em đến đón anh à?” Đào Dã nhanh chóng trả lời.
Lúc này Diệp Đằng rất ngốc, cô từ trên ghế đứng lên đi về phía lối ra. Cô thật sự rất chờ mong anh về mà không phải là trêu đùa cô, bằng không cô sẽ rất rất rất thất vọng.
“Không phải, em là đến gặp đối tượng yêu trên mạng.” Diệp Đằng thở phì phì đi qua một hàng lối ra. Yêu nhau đã hơn một tháng, cô cũng dần dần hình thành thói quen ở chung với anh. Cô dự đoán sẽ rất xấu hổ vì hai người đã chia xa mà không có gì phát sinh. Hai người rất nhanh đã quen với việc thay đổi thân phân, hơn nữa khi ở chung rất hài hòa, chỉ có duy nhất một điểm không tốt là cô cảm thấy mình đang hẹn hò trực tuyến…
Tuy rằng trong lòng cô thấy chuyện này không có khả năng nhưng vẫn nỗ lực tìm một vòng, tìm nửa ngày cũng không thấy người. Diệp Đằng cúi đầu nhìn điện thoại, anh gửi đến tin nhắn âm thanh: “Khi nào em học được chuyện bắt cá hai tay đấy?”
“Anh không có về.” Tuy rằng cô biết mình không nên trẻ con như vậy nhưng khoảnh khắc anh nói anh đã về, cô thật sự thật sự rất vui vẻ. Khổ sở nhất là kỳ vọng của mình không thành, cho dù biết kỳ vọng của cô có chút hơi quá phận nhưng trong giọng nói vẫn không dấu được sự mất mát.
“Em có thấy có một con gấu Kumamon* rất to dưới đại sảnh tầng một không?” Đào Dã biết lúc này cô đến sân bay là vì cái gì, bọn họ thật là tâm linh tương thông.
*Hình ảnh con Kumamon:
Cô chạy đến lan can, cúi đầu thấy dưới tầng một thật sự có một con Kumamon, vui mừng khôn xiết: “Anh thật sự đã về à?”
Bên cạnh con Kumamon có một người mặc áo hoodie màu đen, đội mũ lưỡi trai màu trắng, vẫy vẫy tay về phía tầng trên. Anh không biết Diệp Đằng ở đâu cho nên thoạt nhìn ánh mắt có chút mờ mịt: “Em ở đâu? Để anh qua đó.”
“Không cần, anh cứ đứng ở đó, em thấy anh rồi.” Diệp Đằng tắt điện thoại, từ trên tầng như bay xuống.
Đào Dã đứng bên cạnh thang cuốn từ tầng hai xuống tầng một chờ. Diệp Đằng nhìn thấy anh ngay lập tức, phất phất tay về phía anh, bước xuống hai bước, chạy như bay bổ nhào vào người anh, xúc cảm rắn chắc đã nói cho cô người trước mắt đã thật sự trở lại.
Đào Dã cười cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Không phải là nói không rảnh để nhớ anh à? Sao còn đến sân bay tham quan?”
“Không phải anh cũng không nhớ em à? Về nước để du lịch à?” Diệp Đằng không yếu thế chút nào.
Đào Dã duỗi tay giữ lấy chân cô: “Trở về nhìn xem bạn nhỏ nhà chúng ta có nghe lời hay không.”
“Có.” Diệp Đằng nhấc tay trả lời: “Ngoan ngoãn làm việc, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn học tập.”
Cô đột nhiên ý thức được bộ dáng này của mình rất thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa có người bạn trai đẹp trai thế này rất khó để không gây chú ý, cô duỗi tay che sườn mặt anh lại: “Đặt em xuống, chúng ta đổi chỗ khác rồi nói tiếp, ở đây có nhiều người, nói không chừng sẽ bị chụp lén đấy.”
“Chụp thì cho chụp thôi.” Đào Dã không để ý đến chuyện này.
“Không được, không muốn cho người khác thấy.” Diệp Đằng xuống dưới an toàn, vẫn giơ tay như cũ che mặt anh.
Anh bắt lấy cổ tay cô, cầm tay cô dịch xuống, anh cũng cúi đầu thep. Hai người tay che ở sườn mặt, giống như hai đứa trẻ bí mật chơi trò chơi ấu trĩ mà nghĩ rằng người khác sẽ không nhìn thấy: “Bây giờ thì bọn họ sẽ không thấy nữa.”
Không nhìn thấy thì là không nhìn thấy, gần như vậy để làm gì?
“Hôn anh một chút.”
Diệp Đằng cười nói anh không biết xấu hổ nhưng vẫn phối hợp mà hôn môi anh một chút. Anh vẫn có kế hoạch vào ngày mai, lần trở về này sẽ rất ngắn, khả năng đi lại trên máy bay còn nhiều hơn thời gian ở lại vậy mà anh vẫn trở về, nói Diệp Đằng không cảm động là không có khả năng.
Cô định hôn một chút rồi chạy đi không nghĩ bị anh siết chặt eo, tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách. Đào Dã thuận thế đào sâu nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này, toàn bộ quá trình còn cầm tay cô chống đỡ, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Vốn dĩ thời gian cũng không còn sớm, Đào Dã còn phải bay lại nên chuẩn bị thuận tiện mua vé bay vào rạng sớm. Anh vừa muốn đứng dậy, còn không có kịp nói muốn làm gì đã bị Diệp Đằng kéo lại.
Cô nhìn đôi mắt mỏi mệt của anh, cảm thấy đau lòng lại chua xót, chớp chớp mắt đáng thương nhìn anh hỏi: “Anh đi đâu? Anh có trở về không? Trở về còn yêu em không?”
Đào Dã bị cô chọc cười. Cô luôn có cách làm biến mất sự mỏi mệt trên người anh, sau đó vui vui vẻ vẻ. Cô luôn lập tức chạy đến cho anh một cái ôm khi nhìn thấy anh, cô gái nhỏ của anh là kho báu mà không ai có thể thay thế.
“Anh đi mua vé rạng sáng bay, mười phút sẽ trở về.”
“Sau đó?” Diệp Đằng lôi kéo tay anh không buông ra.
Đối với anh mà nói, những lời này rất khó để mở miệng. Cho dù trong nội tâm anh đã xác nhận rất nhiều lần nhưng bản thân anh cũng không phải là người cởi mở, nếu không phải là nói giỡn thì anh không thể thản nhiên mà nói ra ba chữ kia.
Diệp Đằng chờ mong mà nhìn anh.
“Sau khi trở về sẽ nói cho anh.”
Diệp Đằng nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, nắm tay mình lật đi lật lại, chờ anh.
Đã muộn, bọn họ vì tiết kiệm thời gian nên mua đồ ăn ở gần sân bay. Xe của Đào Dã để ở bãi đỗ xe, anh lái xe, quyết định đi rạp chiếu phim ngoài trời.
*Rạp chiếu phim ngoài trời:
Trên đường, Diệp Đằng tràn đầy năng lượng, đã quên mình vừa mới hỏi anh cái gì.
“Em vừa mới hỏi anh cái gì, hỏi lại lần nữa đi.” Tay nắm tay lái của Đào Dã hơi siết chặt.
“Nói cái gì?” Ánh mắt Diệp Đằng có chút mơ màng, nghĩ nghĩ lại cố ý chơi xấu: “Anh đi đâu? Còn trở về không?”
Đào Dã nhìn cô một cái, cô ngượng ngùng hỏi: “Trở về còn yêu em không?”
Sao đó liền nghe thấy người nào đó ra vẻ thoải mái mà trả lời một chữ: “Có.”
Cô gặp qua rất nhiều bộ dáng của anh, tức giận, ôn nhu, lạnh lùng, không đứng đắn nhưng bộ dáng thẹn thùng này vẫn là lần đầu tiên Diệp Đằng nhìn thấy. Anh chân thành, cho dù là một chữ cũng làm cô cảm thấy rung động không thôi.