Chương : 53
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Đào Dã phải trở về, hai người lại bắt đầu mối quan hệ xa nhau, cũng may hai người đều đủ bận rộn để ít khi có thời gian nhớ tới đối phương. Công việc thực tập của Diệp Đằng làm tới cuối tháng tám thì kết thúc, cô dành cho mình một tuần để nghỉ ngơi nhưng lại không biết đi đâu. Vốn dĩ có một mình thì đi đâu cũng được, về nhà một chút cũng là ý tưởng không tồi nhưng bây giờ đột nhiên có Đào Dã, cô phải lên kế hoạch cẩn thận.
Giữa trưa ngày thứ sáu, sau khi ăn xong cơm trưa, cô theo thói quen nhắn tin với Đào Dã. WeChat đã nhắn nửa tiếng không có ai trả lời, đây cũng là chuyện bình thường, có lẽ là anh đang bận, Diệp Đằng buông điện thoại, nghỉ ngơi một lúc. Đại khái khoảng một tiếng sau anh ở bên kia vẫn không có tin tức, trong lòng Diệp Đằng sốt ruột, gọi điện thoại qua vẫn không có ai bắt máy như cũ..
Cô lướt lướt điện thoại, bắt đầu thấy hối hận vì lúc trước không có thêm WeChat của Lý Nguyên Thanh, bây giờ người xung quanh anh ở bên kia một cái phương thức liên hệ cô cũng không có…
Cô chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho Đào Dã. Sau hàng chục cuộc gọi, cô bắt đầu ngồi không yên, đồ ăn đã mua một miếng cũng không ăn được. Cô nghĩ đến trang chính thức của đoàn xe, còn có diễn đàn với Tieba. Vừa mới mở Weibo lên, thấy trên đó có người nói Đào Dã bị thương ngoài ý muốn…
Cô lập tức hoảng sợ. Hai ngày nay cô vẫn luôn có cảm giác không yên, chỉ cho rằng mình nghỉ ngơi không tốt, không nghĩ sẽ đọc được tin tức này. Trang thông tin của đoàn xe không có bất cứ tin tức về đội viên, có người nói bị thương rất nghiêm trọng, còn có người nói lốp xe xảy ra vấn đề, bị nổ trong quá trình huấn luyện…
Chuyện này đối với đoàn xe chuyên nghiệp quả thực là thiên phương dạ đàm*, cho nên rất nhiều người kiên trì cho rằng không có khả năng xảy ra chuyện này.
*Thiên phương dạ đàm: Nghìn lẻ một đêm.
Trong đầu Diệp Đằng như một cuộc chỉ rối, không ngừng cố gắng gọi vào số điện thoại của Đào Dã. Qua khoảng chừng mười phút, rốt cuộc cũng gọi được, lúc nghe thấy giọng của anh, Diệp Đằng mới thấy yên lòng, ít nhất anh còn có thể nói chuyện, chắc không quá nghiêm trọng.
“Anh thế nào? Có phải bị thương hay không?” Diệp Đằng nhớ đến hôm anh về rõ ràng đã dặn anh lúc huấn luyện phải cẩn thận.
“Không có. Có phải em đọc được tin tức trên mạng đúng không?” Xảy ra chuyện không phải là anh, là một tuyển thủ của đoàn xe nước ngoài. Tuy rằng bọn họ huấn luyện kín nhưng rất nhiều tin tức qua nhân viên công tác sẽ truyền ra ngoài, còn có một số fans sẽ đặc biệt đến đây, bọn họ không thể nghe được tin tức chính xác, đôi khi nghe phong chính là vũ*: “Lúc ấy anh ở trên đường đua nhưng cách anh rất xa, anh không có việc gì.
*Nghe phong chính là vũ: Nghe gió thành cơn mưa ý chỉ tin tức không chính xác, tai nọ xọ tai kia.
“Làm em sợ muốn chết.” Bây giờ Diệp Đằng vẫn còn cảm thấy kinh hồn, loại cảm giác này nhất định không thể trải qua lần thứ hai nữa: “Người kia không có việc gì chứ?”
“Vừa mới được đưa lên xe cứu thương, cũng không biết có sao không.” Loại chuyện này tuy rằng không thường xảy ra nhưng anh cũng gặp qua cho nên khi gặp qua chuyện này sẽ bình tĩnh hơn so với Diệp Đằng nhiều: “Sợ à?”
“Ừ.” Diệp Đằng có chút khó chịu: “Anh không nghe điện thoại của em, em cũng không có số điện thoại của ai bên đó.”
Giọng nói ủy khuất của cô cũng làm lòng anh mềm theo. Trước kia anh cũng từng băn khoăn, cho dù người bị thương kia là anh cũng không phải là chuyện khó lường gì. Anh tìm chỗ ngồi xuống: “Lỡ như người kia là….”
“Anh còn nói?” Diệp Đằng nghe không được loại lời này.
“Anh nói là lỡ như.”
“Không thể có lỡ như.” Trước kia xem video anh thi đấu, tuy rằng đã là quá khứ nhưng cô vẫn sợ hãi. Cô bắt đầu hiểu được vì sao mẹ anh ngày trước không muốn đi xem anh thi đấu: “Anh đưa số điện thoại của huấn luyện viên với bọn anh Nguyên Thanh cho em, nếu lần sau có tình huống này, em còn biết được anh ở đâu, thế nào.”
“Ừ.” Đào Dã cảm thấy có một loại áp lực trước nay chưa từng có nhưng anh vẫn cười đùa: “Anh chi rất nhiều tiền để mua bảo hiểm, người được thụ hưởng sẽ ghi tên em.”
“Cho nên lỡ như anh xảy ra chuyện, em sẽ cầm tiền bảo hiểm của anh đi mua biệt thự cao cấp, bao dưỡng tiểu thịt tươi.” Tâm tình của Diệp Đằng cũng nhẹ nhàng theo.
“Khó mà làm được.” Đào Dã rũ tay dính vết máu sang một bên, là lúc nãy giúp đỡ thì bị dính vào.
Lý Nguyên Thanh cùng hai đồng đội khác đi tới, nhìn thấy anh gọi điện thoại cũng không quấy rầy, đứng ở bên cạnh.
“Anh Dã gần đây sao í, đúng là khi yêu cảm giác cả thế giới sẽ thay đổi.”
Lý Nguyên Thanh vẻ mặt thản nhiên: “Chưa thấy qua Đào Dã gọi điện thoại cho Diệp Đằng sẽ không biết cái gì gọi là ôn nhu.”
- ------------------
Hôm thi đấu là ngày cuối tuần, Diệp Đằng ở trong kí túc xá xem phát sóng trực tiếp, trong lòng từ đầu đến cuối căng thẳng, mãi đến khi anh lên bục nhận thưởng mới thả lỏng được.
Lâm Mạt ngồi bên cạnh gặm gà chiên: “Lúc anh Dã mặc đồ đua xe thật đẹp trai nha!”
Cô ấy quay đầu lại thấy mắt Diệp Đằng ngấn lệ: “Cậu…. khóc cái gì?”
“Kích động.” Diệp Đằng lấy mảnh giấy làm bộ lau lau mắt: “Đây là thần tượng của tớ, cậu không hiểu.”
Sau khi thi đấu, theo lẽ thường thì là khoảng thời gian phỏng vấn làm mọi người chú ý nhất. Trong quá trình thi đấu có điều gì thú vị mỗi người đều sẽ đề cập đến, cho nên trong lòng mọi người giờ phút này ngoại trừ cảm xúc kích động còn dư lại thì đều trông chờ lúc này, nhất là tay đua đẹp trai.
Lúc phỏng vấn, phóng viên giơ micro và hỏi bằng tiếng Anh: “Chúng tôi có thể nhìn thấy lúc thời điểm mấu chốt nhất, anh lựa chọn cách sát súng tuyến ngoại trong ngoài để vượt lên*, quá trình rất mạo hiểm cũng rất xuất sắc! Cái này mọi người đều không có lường đến, xin hỏi đây là sách lược tạm thời nghĩ ra hay là một chiến lược thi đấu?”
*Xin lỗi mọi người nhưng cái này mình không hiểu lắm, tra mạng cũng không ra nên mong mọi người thông cảm:(((
Đào Dã cầm mũ bảo hiểm bằng một tay, phát âm theo người Mỹ bản địa nghe rất thoải mái: “Trên đường đua thì không thể đoán trước được điều gì. Tôi nghĩ mỗi một tay đua xe không nên chỉ đơn thuần theo đuổi tốc độ. Nói cách khác, không cần vì theo đuổi tốc độ mà hạn chế suy nghĩ của mình, phương thức truyền thống với các phương thức khác không có tốt xấu. Đối với tôi mà nói thì quan trọng nhất là vượt qua chính bản thân mình.”
“Thật tốt.” Tiếng Anh của Lâm Mạt tuy rằng không tốt lắm nhưng cũng có thể nghe hiểu sơ sơ ý của anh, đặc biệt là anh nói tiếng Anh rất lưu loát, phát âm rất êm tai.
Phóng viên hỏi thêm hai vấn đề, sau đó họ nói thời gian có hạn nên đi trước. Suy xét đến tâm tình vội vàng của Đào Dã, huấn luyện viên cho bọn anh bay về nước sớm nhất. Đám đồng đội cũng rất vui khi người trong đội mình thành đạt, nhưng có chút ganh tị nên lúc trên máy bay một hai phải bắt Đào Dã mời ăn bữa cơm.
Vốn dĩ anh cũng đang vui nên Đào Dã liền thuận miệng đáp ứng, coi như tiệc ăn mừng, chọn ngày không bằng gặp ngày, xuống máy bay ăn bữa cơm rồi từng người về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Máy bay từ trên trời hạ xuống, Diệp Đằng đã sớm ở sân bay chờ, nhưng sợ có nhiều người đón nên Diệp Đằng thương lượng trực tiếp đến bãi đỗ xe chờ. Cô dựa vào xe lướt Weibo, mỗi một người đến đều ngẩng đầu lên nhìn một cái, lúc nhìn thấy Đào Dã thì hưng phấn mà chạy qua, ôm cổ anh, tặng cho anh một nụ hôn.
Đào Dã đáp lại cô nhưng không có nhiệt tình như ngày thường.
“Anh thay đổi rồi, có phải anh ở bên ngoài có người khác hay không?” Diệp Đằng đứng xuống đất.
Đào Dã nghiêng sang một bên, lúc này cô mới thấy sau lưng anh có một đám đàn ông đang đi theo anh chờ mời cơm, Lý Nguyên Thanh cười nói: “Cái này tôi làm chứng, cậu ta đúng là không có.”
Tay Diệp Đằng xấu hổ mà từ trên cổ Đào Dã trượt xuống, có chút mất tự nhiên mà buông thõng hai bên.
Đào Dã ấn chìa khóa xe: “Lên xe.”
Diệp Đằng trốn vào trong ghế phụ ngồi, đám đàn ông phía cười đi qua.
Lý Nguyên Thanh không đứng đắn mà trêu chọc: “Tiểu Diệp là muốn cho chúng ta ăn no cẩu lương lát nữa sẽ ăn ít đồ ăn đi. Đào Dã, vợ cậu thật biết cách giúp cậu tiết kiệm tiền.”
“Chú ý xưng hô, gọi chị dâu.”
Lý Nguyên Thanh sửng sốt: “Ok, chị dâu. Được chưa.”
Đám anh em phía sau đi theo xem náo nhiệt, cùng nhau hô một câu: “Chị dâu!”
Diệp Đằng cũng không hề thấy ngượng ngùng, ghé lên cửa sổ cười: “Không cần phải khách khí như vậy.”
Xe của Lý Nguyên Thanh dừng ở chỗ khác nên những người còn lại tốp năm tốp ba chia lên hai xe ngồi. Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn thoáng qua: “Hai người đúng là trời sinh một đôi.”
Đào Dã nhìn cô gái đang ghé lên cửa sổ xe cười vui vẻ, đưa ra lời bình luận: “Trời đất tạo nên.”
Mấy người đã lên xe ôm lấy nhau, đồng thời ghét bỏ mà thở dài một tiếng.
Bữa cơm khá vui vẻ. Đám đàn ông ở gần nhau cười đùa không ngừng, còn nói rất nhiều chuyện thú vị ở đoàn xe. Các chuyện bát quái ở đoàn xe đều múa bút thành văn. Thuận tiện cô hỏi thăm một đống chuyện mình tò mò trước kia, cô vốn dĩ là đứa trẻ tò mò nên cảm giác lúc này rất rất thỏa mãn.
Cuối cùng mấy kẻ nghiện thuốc đều chuẩn bị ra ngoài hút thuốc: “Một điếu thuốc sau khi ăn xong, đúng là cuộc sống thần tiên.” Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn Đào Dã không nhúc nhích: “Thực sự định bỏ thuốc lá?”
Đào Dã gật đầu: “Ừ.”
“Muốn bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ tôi với.”
Tầm mắt của Đào Dã dừng ở trên môi Diệp Đằng, ánh mắt đen tối: “Ăn đường.”
Đám người kia: “Đường có cái gì ngon…”
Biết anh có ý gì, Diệp Đằng yên lặng vùi đầu ăn trái cây.
Sau khi chấm dứt cuộc liên hoan, mọi người đều thức thời mà rời đi. Đào Dã tự nhiên muốn đưa Diệp Đằng về trường học, xe đi được một nửa, bên ngoài đột nhiên đổ mưa. Những hạt mưa tí tách rơi vào cửa sổ xe, cần gạt nước không ngừng lắc lư, bên ngoài trở nên mơ hồ không rõ.
“Qua mấy ngày nữa em kết thúc thực tập, chúng ta cùng đi nghỉ phép đi?” Diệp Đằng chủ động đưa ra lời mời, muốn suy xét kế hoạch gần đây của anh.
“Em muốn đi đâu?”
“Lần trước không phải là anh nói muốn đi gặp bố của em sao?” Ban đầu Diệp Đằng muốn hai người đi đến một nơi ít người một thời gian, gần đây phải chia xa lâu, muốn bồi bổ tình cảm. Nhưng gần đây trong nhà gọi điện thoại đến, cô mềm lòng, muốn trở về gặp Phương Thục Trân, thuận tiện đã lâu cũng không gặp gia đình chú Phùng. Huống chi quen bạn trai cũng muốn nói với bố một tiếng.
“Ừ.”
Diệp Đằng cười quay đầu nhìn lại anh: “Anh khẩn trương à?”
“Lúc nào thì em thấy anh khẩn trương?”
Bất cứ là trường hợp nào, tựa hồ anh cũng rất bình tĩnh tự tại. Diệp Đằng chưa từng thấy qua dáng vẻ khẩn trương của anh. Cái chuyện gặp bố mẹ này, nếu đặt ở trên người Diệp Đằng khả năng cô cũng sẽ khẩn trương.
“Anh có muốn giới thiệu cho em bạn bè hay người nhà của anh không?”
“Nhà của anh không có ai.”
Lúc này Diệp Đằng mới nhớ nhà anh cũng ở thành phố A. Lần trước nghe Lâm Sơ nói anh đã bán một căn, chỉ giữ cái nhà có sân: “Lúc anh về thì anh ở nhà trước kia hay ở chỗ khác?”
“Nhà anh hai ngày này phải tìm người quét tước một, còn trở về ở.”
“Em đã nói với anh chưa nhỉ? Em đặc biệt thích cái nhà có sân của anh.” Diệp Đằng nhớ lại tâm trạng mỗi lần trước kia đi ngang qua nên đối với nơi đó đặc biệt có cảm tình.
“Thích thì đưa cho em.” Đào Dã quay lại nhìn cô.
Diệp Đằng cười: “Nhà mà nói đưa thì đưa à?”
“Ban đầu là định bán đi, chung cư bên này cũng không định mua.” Trên đường kẹt xe nên đi cũng thong thả, không ảnh hưởng đến việc hai người ngồi trong xe tâm sự về đề tài thực tế này: “Rốt cuộc chỉ có một mình anh.”
Diệp Đằng tựa lưng vào ghế nghe kế hoạch về nhân sinh trước kia của anh.
Mua nhà, kết hôn, sinh con, những chuyện đó cách anh rất xa xôi. Anh đều không hề nghĩ đến những chuyện này nhưng bây giờ lại rất hào hứng với quãng đời còn lại.
Xe một lúc lâu sau mới nhích được về phía trước một chút: “Em biết vì sao đường đua có hình tròn không?”
“Không biết.” Diệp Đằng rất thích lắng nghe anh nói. Ngày thường anh nói không nhiều lắm, khó có khi anh mở cái máy nói như này.
“Bởi vì cuộc đời của một tay đua không có hồi kết.” Anh một tay nắm tay lái: “Vốn dĩ tính toán sau khi nghỉ ngơi thì ra ngoài đi nơi nơi một chút, khi mệt mỏi sẽ…”
Anh không có nói thêm gì nữa. Thậm chí anh còn nghĩ tới tìm một vùng biển, đem chính mình chôn ở trong những con sóng lớn.
“Nhưng mà, bây giờ đang trồng cây, có vướng bận cũng không thể đi xa.”
Đào Dã bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô đưa cho mình cái cây, phảng phất một loại dự đoán.
Giữa trưa ngày thứ sáu, sau khi ăn xong cơm trưa, cô theo thói quen nhắn tin với Đào Dã. WeChat đã nhắn nửa tiếng không có ai trả lời, đây cũng là chuyện bình thường, có lẽ là anh đang bận, Diệp Đằng buông điện thoại, nghỉ ngơi một lúc. Đại khái khoảng một tiếng sau anh ở bên kia vẫn không có tin tức, trong lòng Diệp Đằng sốt ruột, gọi điện thoại qua vẫn không có ai bắt máy như cũ..
Cô lướt lướt điện thoại, bắt đầu thấy hối hận vì lúc trước không có thêm WeChat của Lý Nguyên Thanh, bây giờ người xung quanh anh ở bên kia một cái phương thức liên hệ cô cũng không có…
Cô chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho Đào Dã. Sau hàng chục cuộc gọi, cô bắt đầu ngồi không yên, đồ ăn đã mua một miếng cũng không ăn được. Cô nghĩ đến trang chính thức của đoàn xe, còn có diễn đàn với Tieba. Vừa mới mở Weibo lên, thấy trên đó có người nói Đào Dã bị thương ngoài ý muốn…
Cô lập tức hoảng sợ. Hai ngày nay cô vẫn luôn có cảm giác không yên, chỉ cho rằng mình nghỉ ngơi không tốt, không nghĩ sẽ đọc được tin tức này. Trang thông tin của đoàn xe không có bất cứ tin tức về đội viên, có người nói bị thương rất nghiêm trọng, còn có người nói lốp xe xảy ra vấn đề, bị nổ trong quá trình huấn luyện…
Chuyện này đối với đoàn xe chuyên nghiệp quả thực là thiên phương dạ đàm*, cho nên rất nhiều người kiên trì cho rằng không có khả năng xảy ra chuyện này.
*Thiên phương dạ đàm: Nghìn lẻ một đêm.
Trong đầu Diệp Đằng như một cuộc chỉ rối, không ngừng cố gắng gọi vào số điện thoại của Đào Dã. Qua khoảng chừng mười phút, rốt cuộc cũng gọi được, lúc nghe thấy giọng của anh, Diệp Đằng mới thấy yên lòng, ít nhất anh còn có thể nói chuyện, chắc không quá nghiêm trọng.
“Anh thế nào? Có phải bị thương hay không?” Diệp Đằng nhớ đến hôm anh về rõ ràng đã dặn anh lúc huấn luyện phải cẩn thận.
“Không có. Có phải em đọc được tin tức trên mạng đúng không?” Xảy ra chuyện không phải là anh, là một tuyển thủ của đoàn xe nước ngoài. Tuy rằng bọn họ huấn luyện kín nhưng rất nhiều tin tức qua nhân viên công tác sẽ truyền ra ngoài, còn có một số fans sẽ đặc biệt đến đây, bọn họ không thể nghe được tin tức chính xác, đôi khi nghe phong chính là vũ*: “Lúc ấy anh ở trên đường đua nhưng cách anh rất xa, anh không có việc gì.
*Nghe phong chính là vũ: Nghe gió thành cơn mưa ý chỉ tin tức không chính xác, tai nọ xọ tai kia.
“Làm em sợ muốn chết.” Bây giờ Diệp Đằng vẫn còn cảm thấy kinh hồn, loại cảm giác này nhất định không thể trải qua lần thứ hai nữa: “Người kia không có việc gì chứ?”
“Vừa mới được đưa lên xe cứu thương, cũng không biết có sao không.” Loại chuyện này tuy rằng không thường xảy ra nhưng anh cũng gặp qua cho nên khi gặp qua chuyện này sẽ bình tĩnh hơn so với Diệp Đằng nhiều: “Sợ à?”
“Ừ.” Diệp Đằng có chút khó chịu: “Anh không nghe điện thoại của em, em cũng không có số điện thoại của ai bên đó.”
Giọng nói ủy khuất của cô cũng làm lòng anh mềm theo. Trước kia anh cũng từng băn khoăn, cho dù người bị thương kia là anh cũng không phải là chuyện khó lường gì. Anh tìm chỗ ngồi xuống: “Lỡ như người kia là….”
“Anh còn nói?” Diệp Đằng nghe không được loại lời này.
“Anh nói là lỡ như.”
“Không thể có lỡ như.” Trước kia xem video anh thi đấu, tuy rằng đã là quá khứ nhưng cô vẫn sợ hãi. Cô bắt đầu hiểu được vì sao mẹ anh ngày trước không muốn đi xem anh thi đấu: “Anh đưa số điện thoại của huấn luyện viên với bọn anh Nguyên Thanh cho em, nếu lần sau có tình huống này, em còn biết được anh ở đâu, thế nào.”
“Ừ.” Đào Dã cảm thấy có một loại áp lực trước nay chưa từng có nhưng anh vẫn cười đùa: “Anh chi rất nhiều tiền để mua bảo hiểm, người được thụ hưởng sẽ ghi tên em.”
“Cho nên lỡ như anh xảy ra chuyện, em sẽ cầm tiền bảo hiểm của anh đi mua biệt thự cao cấp, bao dưỡng tiểu thịt tươi.” Tâm tình của Diệp Đằng cũng nhẹ nhàng theo.
“Khó mà làm được.” Đào Dã rũ tay dính vết máu sang một bên, là lúc nãy giúp đỡ thì bị dính vào.
Lý Nguyên Thanh cùng hai đồng đội khác đi tới, nhìn thấy anh gọi điện thoại cũng không quấy rầy, đứng ở bên cạnh.
“Anh Dã gần đây sao í, đúng là khi yêu cảm giác cả thế giới sẽ thay đổi.”
Lý Nguyên Thanh vẻ mặt thản nhiên: “Chưa thấy qua Đào Dã gọi điện thoại cho Diệp Đằng sẽ không biết cái gì gọi là ôn nhu.”
- ------------------
Hôm thi đấu là ngày cuối tuần, Diệp Đằng ở trong kí túc xá xem phát sóng trực tiếp, trong lòng từ đầu đến cuối căng thẳng, mãi đến khi anh lên bục nhận thưởng mới thả lỏng được.
Lâm Mạt ngồi bên cạnh gặm gà chiên: “Lúc anh Dã mặc đồ đua xe thật đẹp trai nha!”
Cô ấy quay đầu lại thấy mắt Diệp Đằng ngấn lệ: “Cậu…. khóc cái gì?”
“Kích động.” Diệp Đằng lấy mảnh giấy làm bộ lau lau mắt: “Đây là thần tượng của tớ, cậu không hiểu.”
Sau khi thi đấu, theo lẽ thường thì là khoảng thời gian phỏng vấn làm mọi người chú ý nhất. Trong quá trình thi đấu có điều gì thú vị mỗi người đều sẽ đề cập đến, cho nên trong lòng mọi người giờ phút này ngoại trừ cảm xúc kích động còn dư lại thì đều trông chờ lúc này, nhất là tay đua đẹp trai.
Lúc phỏng vấn, phóng viên giơ micro và hỏi bằng tiếng Anh: “Chúng tôi có thể nhìn thấy lúc thời điểm mấu chốt nhất, anh lựa chọn cách sát súng tuyến ngoại trong ngoài để vượt lên*, quá trình rất mạo hiểm cũng rất xuất sắc! Cái này mọi người đều không có lường đến, xin hỏi đây là sách lược tạm thời nghĩ ra hay là một chiến lược thi đấu?”
*Xin lỗi mọi người nhưng cái này mình không hiểu lắm, tra mạng cũng không ra nên mong mọi người thông cảm:(((
Đào Dã cầm mũ bảo hiểm bằng một tay, phát âm theo người Mỹ bản địa nghe rất thoải mái: “Trên đường đua thì không thể đoán trước được điều gì. Tôi nghĩ mỗi một tay đua xe không nên chỉ đơn thuần theo đuổi tốc độ. Nói cách khác, không cần vì theo đuổi tốc độ mà hạn chế suy nghĩ của mình, phương thức truyền thống với các phương thức khác không có tốt xấu. Đối với tôi mà nói thì quan trọng nhất là vượt qua chính bản thân mình.”
“Thật tốt.” Tiếng Anh của Lâm Mạt tuy rằng không tốt lắm nhưng cũng có thể nghe hiểu sơ sơ ý của anh, đặc biệt là anh nói tiếng Anh rất lưu loát, phát âm rất êm tai.
Phóng viên hỏi thêm hai vấn đề, sau đó họ nói thời gian có hạn nên đi trước. Suy xét đến tâm tình vội vàng của Đào Dã, huấn luyện viên cho bọn anh bay về nước sớm nhất. Đám đồng đội cũng rất vui khi người trong đội mình thành đạt, nhưng có chút ganh tị nên lúc trên máy bay một hai phải bắt Đào Dã mời ăn bữa cơm.
Vốn dĩ anh cũng đang vui nên Đào Dã liền thuận miệng đáp ứng, coi như tiệc ăn mừng, chọn ngày không bằng gặp ngày, xuống máy bay ăn bữa cơm rồi từng người về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Máy bay từ trên trời hạ xuống, Diệp Đằng đã sớm ở sân bay chờ, nhưng sợ có nhiều người đón nên Diệp Đằng thương lượng trực tiếp đến bãi đỗ xe chờ. Cô dựa vào xe lướt Weibo, mỗi một người đến đều ngẩng đầu lên nhìn một cái, lúc nhìn thấy Đào Dã thì hưng phấn mà chạy qua, ôm cổ anh, tặng cho anh một nụ hôn.
Đào Dã đáp lại cô nhưng không có nhiệt tình như ngày thường.
“Anh thay đổi rồi, có phải anh ở bên ngoài có người khác hay không?” Diệp Đằng đứng xuống đất.
Đào Dã nghiêng sang một bên, lúc này cô mới thấy sau lưng anh có một đám đàn ông đang đi theo anh chờ mời cơm, Lý Nguyên Thanh cười nói: “Cái này tôi làm chứng, cậu ta đúng là không có.”
Tay Diệp Đằng xấu hổ mà từ trên cổ Đào Dã trượt xuống, có chút mất tự nhiên mà buông thõng hai bên.
Đào Dã ấn chìa khóa xe: “Lên xe.”
Diệp Đằng trốn vào trong ghế phụ ngồi, đám đàn ông phía cười đi qua.
Lý Nguyên Thanh không đứng đắn mà trêu chọc: “Tiểu Diệp là muốn cho chúng ta ăn no cẩu lương lát nữa sẽ ăn ít đồ ăn đi. Đào Dã, vợ cậu thật biết cách giúp cậu tiết kiệm tiền.”
“Chú ý xưng hô, gọi chị dâu.”
Lý Nguyên Thanh sửng sốt: “Ok, chị dâu. Được chưa.”
Đám anh em phía sau đi theo xem náo nhiệt, cùng nhau hô một câu: “Chị dâu!”
Diệp Đằng cũng không hề thấy ngượng ngùng, ghé lên cửa sổ cười: “Không cần phải khách khí như vậy.”
Xe của Lý Nguyên Thanh dừng ở chỗ khác nên những người còn lại tốp năm tốp ba chia lên hai xe ngồi. Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn thoáng qua: “Hai người đúng là trời sinh một đôi.”
Đào Dã nhìn cô gái đang ghé lên cửa sổ xe cười vui vẻ, đưa ra lời bình luận: “Trời đất tạo nên.”
Mấy người đã lên xe ôm lấy nhau, đồng thời ghét bỏ mà thở dài một tiếng.
Bữa cơm khá vui vẻ. Đám đàn ông ở gần nhau cười đùa không ngừng, còn nói rất nhiều chuyện thú vị ở đoàn xe. Các chuyện bát quái ở đoàn xe đều múa bút thành văn. Thuận tiện cô hỏi thăm một đống chuyện mình tò mò trước kia, cô vốn dĩ là đứa trẻ tò mò nên cảm giác lúc này rất rất thỏa mãn.
Cuối cùng mấy kẻ nghiện thuốc đều chuẩn bị ra ngoài hút thuốc: “Một điếu thuốc sau khi ăn xong, đúng là cuộc sống thần tiên.” Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn Đào Dã không nhúc nhích: “Thực sự định bỏ thuốc lá?”
Đào Dã gật đầu: “Ừ.”
“Muốn bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ tôi với.”
Tầm mắt của Đào Dã dừng ở trên môi Diệp Đằng, ánh mắt đen tối: “Ăn đường.”
Đám người kia: “Đường có cái gì ngon…”
Biết anh có ý gì, Diệp Đằng yên lặng vùi đầu ăn trái cây.
Sau khi chấm dứt cuộc liên hoan, mọi người đều thức thời mà rời đi. Đào Dã tự nhiên muốn đưa Diệp Đằng về trường học, xe đi được một nửa, bên ngoài đột nhiên đổ mưa. Những hạt mưa tí tách rơi vào cửa sổ xe, cần gạt nước không ngừng lắc lư, bên ngoài trở nên mơ hồ không rõ.
“Qua mấy ngày nữa em kết thúc thực tập, chúng ta cùng đi nghỉ phép đi?” Diệp Đằng chủ động đưa ra lời mời, muốn suy xét kế hoạch gần đây của anh.
“Em muốn đi đâu?”
“Lần trước không phải là anh nói muốn đi gặp bố của em sao?” Ban đầu Diệp Đằng muốn hai người đi đến một nơi ít người một thời gian, gần đây phải chia xa lâu, muốn bồi bổ tình cảm. Nhưng gần đây trong nhà gọi điện thoại đến, cô mềm lòng, muốn trở về gặp Phương Thục Trân, thuận tiện đã lâu cũng không gặp gia đình chú Phùng. Huống chi quen bạn trai cũng muốn nói với bố một tiếng.
“Ừ.”
Diệp Đằng cười quay đầu nhìn lại anh: “Anh khẩn trương à?”
“Lúc nào thì em thấy anh khẩn trương?”
Bất cứ là trường hợp nào, tựa hồ anh cũng rất bình tĩnh tự tại. Diệp Đằng chưa từng thấy qua dáng vẻ khẩn trương của anh. Cái chuyện gặp bố mẹ này, nếu đặt ở trên người Diệp Đằng khả năng cô cũng sẽ khẩn trương.
“Anh có muốn giới thiệu cho em bạn bè hay người nhà của anh không?”
“Nhà của anh không có ai.”
Lúc này Diệp Đằng mới nhớ nhà anh cũng ở thành phố A. Lần trước nghe Lâm Sơ nói anh đã bán một căn, chỉ giữ cái nhà có sân: “Lúc anh về thì anh ở nhà trước kia hay ở chỗ khác?”
“Nhà anh hai ngày này phải tìm người quét tước một, còn trở về ở.”
“Em đã nói với anh chưa nhỉ? Em đặc biệt thích cái nhà có sân của anh.” Diệp Đằng nhớ lại tâm trạng mỗi lần trước kia đi ngang qua nên đối với nơi đó đặc biệt có cảm tình.
“Thích thì đưa cho em.” Đào Dã quay lại nhìn cô.
Diệp Đằng cười: “Nhà mà nói đưa thì đưa à?”
“Ban đầu là định bán đi, chung cư bên này cũng không định mua.” Trên đường kẹt xe nên đi cũng thong thả, không ảnh hưởng đến việc hai người ngồi trong xe tâm sự về đề tài thực tế này: “Rốt cuộc chỉ có một mình anh.”
Diệp Đằng tựa lưng vào ghế nghe kế hoạch về nhân sinh trước kia của anh.
Mua nhà, kết hôn, sinh con, những chuyện đó cách anh rất xa xôi. Anh đều không hề nghĩ đến những chuyện này nhưng bây giờ lại rất hào hứng với quãng đời còn lại.
Xe một lúc lâu sau mới nhích được về phía trước một chút: “Em biết vì sao đường đua có hình tròn không?”
“Không biết.” Diệp Đằng rất thích lắng nghe anh nói. Ngày thường anh nói không nhiều lắm, khó có khi anh mở cái máy nói như này.
“Bởi vì cuộc đời của một tay đua không có hồi kết.” Anh một tay nắm tay lái: “Vốn dĩ tính toán sau khi nghỉ ngơi thì ra ngoài đi nơi nơi một chút, khi mệt mỏi sẽ…”
Anh không có nói thêm gì nữa. Thậm chí anh còn nghĩ tới tìm một vùng biển, đem chính mình chôn ở trong những con sóng lớn.
“Nhưng mà, bây giờ đang trồng cây, có vướng bận cũng không thể đi xa.”
Đào Dã bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô đưa cho mình cái cây, phảng phất một loại dự đoán.