Chương 2
4
Khi biết tin biên cảnh bị tấn công, mọi người ở trong kinh thành đều sống trong lo sợ.
Nhưng sau khi Lục Cẩn xuất chinh, bách tính lại bình thản trở lại.
Chiến thần danh bất hư truyền ở kinh thành bách chiến bách thắng, nhưng không hiểu sao ta lại rất lo lắng.
Ngay cả Chiêu Bình tìm ta ra ngoài uống trà xem hát ta cũng không có hứng thú, thậm chí liên tục một tuần không mang Tiểu Thải Hồng ra ngoài đi dạo.
"Ôi, được rồi, xem một vở kịch thôi mà ngươi thở dài tám trăm lần, sớm biết đã không gọi ngươi tới."
Đối với lời châm chọc của Chiêu Bình, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười:
"Đây không phải là vì ta lo lắng cho bách tính sao!"
Nàng ấy cười nhạo một tiếng: "Ngươi là lo lắng cho dân chúng hay là lo lắng cho Lục Cẩn?"
Ta bị chọc trúng tim đen, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ, tùy tiện tìm cái cớ muốn hồi cung.
Chiêu Bình đuổi theo ta gọi một tiếng tỷ tỷ tốt, hai tiếng muội muội ngoan, ta cũng bình tĩnh lại tiếp tục ngồi bên quán trà.
Đúng thật là không phải oan gia không gặp nhau, Chiêu Bình tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi phe phẩy quạt nhỏ đi vào cửa tiệm đối diện mua trang sức.
Chiêu Bình giống như nảy ra chủ ý xấu, lôi kéo tay ta xông ra ngoài, tiện tay đặt lại vài thỏi bạc trả tiền trà bánh, quả thật rất hào phóng.
"Đi, mang ngươi đi tìm niềm vui."
Bên kia Triệu Ngọc Nhi đã chọn xong mấy cái vòng tay phỉ thúy, màu nước vô cùng tốt.
Khi đeo vào cổ tay mỹ nhân thì phát ra tiếng leng keng giòn tan càng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Chiêu Bình cố ý đi bới móc, mở miệng nói với chủ tiệm:
"Vòng tay Triệu tiểu thư đang đeo kia cũng lấy cho ta một đôi đi."
Bình thường tới nơi này không phải quan gia tiểu thư thì cũng là những gia tộc có quan hệ với hoàng gia, chủ tiệm kia xem như cũng biết Chiêu Bình, lại càng không dám làm trái ý nàng.
"Chiêu Bình quận chúa, vòng tay này... hôm nay chỉ có một đôi, nếu ngài muốn, tiểu nhân bên này còn một nhóm hàng từ Vân Nam tới, bảo đảm màu nước cũng không kém hai cái vòng kia..."
Vừa nói xong, Triệu Ngọc Nhi bên kia trong lòng giống như không thoải mái, giơ tay cởi vòng tay:
"Nếu quận chúa thích, Ngọc Nhi cũng sẽ không đoạt của người."
Chiêu Bình hừ lạnh: "Ta đột nhiên cũng không muốn nữa."
Nàng xoay người lại kéo tay ta.
"Ngoài miệng thì nói không đoạt sở thích của người khác, ai biết sau lưng có mơ ước thứ gì của người khác hay không…"
Ta không nhịn được nhíu mày, lời này của nàng thật quá đáng, đừng nói Triệu Ngọc Nhi, đổi lại tính tình tốt gấp trăm ngàn lần nghe xong cũng không nhịn được.
Triệu Ngọc Nhi bị nói đến khóe mắt phiếm hồng: "Chiêu Bình ngươi khinh người quá đáng!"
Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, ta tiến lên ngăn cản mấy lần, một mặt lo lắng sự tình nháo lớn không thu xếp được, một mặt lo lắng Chiêu Bình sẽ đem Triệu Ngọc Nhi nhổ sạch tóc nàng ta.
Không biết bước nào không đứng vững, cả người ta đột nhiên ngã ra ngoài, trán đập vào góc bàn, sau đó liền không còn ấn tượng gì nữa.
Mở mắt lần nữa, ta liền nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của hoàng huynh, còn Chiêu Bình thì đang bị cô mẫu đè trên mặt đất hung hăng mắng một trận.
Ta giật giật môi, hoàng huynh tiến lên hỏi ta có khát hay không, đại khái là khát quá lâu, cổ họng đau rát:
"Hoàng huynh... Ta muốn đi biên quan..."
Hắn ghét bỏ phì một tiếng, từng chút từng chút đút nước uống cho ta.
Chiêu Bình ngồi xổm một bên cũng không chịu an phận, ở sau lưng mọi người lén lút làm khẩu hình nói với ta:
"Thấy sắc quên bạn."
Lúc mới tỉnh lại đầu ta còn choáng váng, mặc dù như thế, ta vẫn dùng hết khí lực toàn thân liếc mắt xem thường nàng, thiếu chút nữa một hơi không nhịn được mà mắng lại.
Đầu đỡ đau hơn phân nửa, nhưng hoàng huynh thủy chung không nói cho ta biết khi nào ta có thể xuất phát.
Ta cũng không tiện chủ động nhắc lại.
Nhưng bổn công chúa không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được!
Ta đành buộc một dải lụa phía sau đuôi Tiểu Thải Hồng, trên đó viết hai chữ "Biên quan", sau đó mỗi sáng trưa tối đều cưỡi nó đi dạo một vòng trước mặt hoàng huynh.
Chiêu Bình khịt mũi coi thường, còn nói làm như vậy không bằng trực tiếp báo mộng cho hoàng thượng.
Ta: “...”
Nhưng mà như vậy cũng không tốt lắm nha.
Phải tin tưởng khoa học, không ủng hộ mê tín phong kiến nha.
5
Cứ như vậy trôi qua khoảng một tuần rưỡi, tin tức từ biên quan lục tục truyền đến, tuy rằng không thua, nhưng tình huống cũng không khá hơn chút nào.
Trong lòng ta luôn có loại cảm giác bất an, Chiêu Bình nằm ở trên giường nhỏ ăn hoa quả, chê cười ta lo lắng quá nhiều, rảnh như vậy không bằng đi nhuộm lông thành màu xanh cho Tiểu Thải Hồng.
Nói đến Chiêu Bình, nàng mấy ngày nay một mực ở tẩm điện của ta, ngày đó ta ngất xỉu không ai ngăn cản nàng, nàng quả nhiên nhổ đi hai sợi tóc của đối phương.
Triệu Ngọc Nhi mấy ngày nay cũng đang chờ tìm nàng tính sổ, vì thế nàng cũng chỉ có thể trốn ở chỗ ta.
Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc Lục Cẩn ở đây ta cảm thấy hắn rất phiền, lúc đi cũng chỉ là bởi vì đúng trường hợp mà rơi vài giọt nước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi hắn rời đi ta lại bắt đầu hoảng hốt vô cớ.
Có thể là đã lớn tuổi rồi.
Buổi tối ta cùng Chiêu Bình nằm trên một cái giường nghe nàng khoác lác, phía đông truyền đến một chút tiếng vang.
Đây là thư khẩn cấp từ biên quan.
Ngự thư phòng một đêm đèn đuốc sáng trưng, như vậy xem ra càng không phải chuyện tốt.
Lúc rời giường trời còn chưa sáng, bầu trời bên ngoài lại hết sức giống với ngày ta tiễn Lục Cẩn xuất chinh.
Ta mặc vào quần áo long trọng nhất của công chúa, ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi chờ triều sớm kết thúc.
Trước khi đi Chiêu Bình còn chưa tỉnh.
Xuân Đào vào cửa ghé vào tai ta nhỏ giọng nói:
"Nhiếp chính vương gia bị thương, Dương tướng quân làm phản, ở phía sau đâm một đao, trong quân đội loạn thành một đoàn, nhưng trong triều đã không còn tướng quân nào có thể ra trận, hiện tại con trai út của Dương tướng quân đã bị giam ở thiên lao."
Ta gật đầu: "Đi, đến ngự thư phòng."
Xuân Đào đứng ở cửa sửng sốt một chút, ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nhanh đuổi theo.
Bởi vì sốt ruột chạy tới ngự thư phòng mà bỏ qua biểu tình trên mặt nàng.
Đó là biểu tình xen lẫn kinh hỉ, khát khao cùng bi thương.
Hẳn là nàng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy bộ y phục này.
Công chúa duy nhất của triều đại này mặc hoa phục, đội mũ cao, từng bước từng bước đi về phía mặt trời mọc, phía trước của nàng không có một bóng người, người phía sau cũng chỉ có thể phủ phục, trong thiên địa chỉ có trên người nàng mang theo ánh sáng, phá vỡ chính là hư vô, đi tới chính là bóng tối, không sợ hãi.
Thậm chí mơ hồ có xúc động muốn rơi lệ, tiểu công chúa vì muốn được thêm một viên kẹo mà giả khóc một canh giờ, cưỡi lừa khoe khoang khắp nơi, không rành thế sự đang từng bước trưởng thành trở thành bộ dáng nàng nên có.
Nàng trước kia luôn hy vọng chủ tử của mình nên đoan trang một chút, hiểu chuyện một chút, nhưng hôm nay nàng chỉ hy vọng có thể trở lại quá khứ giống như trước kia.
Mà ta căn bản không biết Xuân Đào có nhiều suy nghĩ và tâm sự như vậy, lúc ấy trong đầu ta đều là thứ này sao lại nặng như vậy, cứu mạng, cổ thật là đau nhức mà.....!!
Aaaaa không tốt, quấn lấy tóc ta mất rồiiii!
Trong thư phòng, Hoàng huynh vẻ mặt u sầu vỗ trán.
Dương Tín làm phản, phía sau hắn nhất định còn có người khác.
Lục Cẩn lại bị thương, tình huống biên quan không nắm rõ, trong ngoài cấu kết càng phải đại phòng.
Ta gõ cửa, nghe thấy thanh âm khàn khàn của hoàng huynh: "Vào đi."
Trong phòng chỉ có ánh sáng le lói trước bàn, những nơi khác đều tối đến mức khiến người ta hoảng hốt.
"Tư Tư, có chuyện gì? " Hoàng huynh nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng xoa huyệt Thái Dương, căn bản không hề nhìn thẳng vào ta.
Chưa kể đến quần áo ta đang mặc.
Ta hành lễ quỳ lạy tiêu chuẩn: "Xin Hoàng thượng cho phép thần tới biên quan."
Ta không đứng dậy, cũng không né tránh, "Thỉnh hoàng thượng cho phép thần tới biên quan, vì ngài giải ưu.”
“Trẫm không cho phép. "
Thanh âm này giống như là từ trong kẽ răng rít ra.
Ta vẫn quỳ, hắn cũng không để ý tới ta, cầm thư mà xem.
Chắc là sổ sách cấp bách lấy từ rạng sáng hôm nay, góc cạnh tràn đầy nếp gấp, còn có vết máu.
Ta cứ như vậy quỳ một ngày, ánh nến tắt sáng, Hoàng đế cũng không cho ta sắc mặt tốt.
Mũ đội ép đến làm cổ ta đau, nhưng ta vẫn kiên định quỳ ở đó.
“Chúng ta là huynh muội, nhưng chúng ta cũng là quân thần, thần tử vì quân vương làm việc, có cái gì không đúng?”
Trời đã tối, hoàng đế cũng không gọi người đến đốt đèn, dường như là muốn cùng ta so kiên nhẫn.
Tiểu Đức Tử đi tới gõ cửa phân phó bữa tối, sau khi nhìn thấy ta vẫn đang quỳ trên mặt đất thì vô cùng hoảng sợ.
Ta cũng không có lòng dạ nào nhìn hắn, sợ dời tầm mắt liền ngã xuống.
Hoàng huynh khoát tay ý bảo không ăn, Tiểu Đức Tử đuổi theo khuyên nhủ hai câu:
"Hoàng thượng, ăn một chút đi, ngài đã một ngày không ăn cơm.”
Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài đi, trẫm không có khẩu vị.”
Tiểu Đức Tử mới vừa đi không lâu, hoàng huynh mạnh mẽ đứng dậy, tầm mắt của ta nhìn theo, nhưng vì mạnh mẽ ngẩng đầu lên mà một trận choáng váng đầu khiến ta nhịn không được té ngã về phía sau.
Hắn dừng bước bên cạnh ta, lại cực nhanh thu tay đi về phía cửa.
“Tiểu Đức Tử, đưa công chúa trở về.”
6
Ta cứ như vậy bị đưa trở về tẩm điện.
Quỳ một ngày, đầu gối đau đớn giống như tróc ra, khiến ta ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
Xuân Đào ngồi xổm bên giường bôi thuốc cho ta, nước mắt lưng tròng:
"Công chúa, đừng đi nữa.”
Ta ngay cả ngón tay cũng nhấc không nổi, đành phải hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ ta sẽ kiên trì đến cùng.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chân vẫn đau.
Xuân Đào quấn cho ta bốn vòng băng gạc, ngay cả chân cũng không cong được.
Chiêu Bình sớm đã bị đưa về phủ, nói là sợ nàng mang theo ta chạy.
Buồn cười, không có Chiêu Bình, ta vẫn có thể chạy như thường!
Ta bảo Xuân Đào chuẩn bị lừa, chuẩn bị đi thiên lao.
Nói là thiên lao, nhưng chẳng qua chỉ là phòng giam nhỏ giam giữ phạm nhân nằm ở dưới lòng đất.
Ta đi qua hành lang dài, đến phòng giam của tiểu nhi tử nhà Dương tướng quân.
Gian cuối cùng đều là những kẻ cùng hung cực ác, hắn còn không xứng lắm.
Nếu Lục Cẩn phạm tội, có lẽ sẽ bị nhốt vào gian phòng kia.
Nghĩ đến Lục Cẩn trong lòng ta không khỏi có chút thấy thần, cũng không biết vết thương kia của hắn thế nào......
Ngục tốt bên cạnh nhắc nhở: "Công chúa, chính là nơi này.”
Ta ổn định tinh thần, nhìn về phía phòng giam.
Một mảnh đen kịt, chỉ có cửa sổ ở cao cao xuyên qua chút ánh trăng.
Bày trí cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường, phía trên trải chút rơm rạ, lại sau đó chính là một thiếu niên, một thân áo tù cuộn tròn nằm một chỗ.
Trên cổ chân lộ ra còn có vết máu uốn lượn.
“Các ngươi dụng hình?”
Quản ngục cúi đầu trả lời: "Vâng, bệ hạ bảo hắn giao danh sách đồng loã khác.”
“Hắn khai ra cái gì?” Ta có chút tò mò.
Trên mặt cai ngục có chút khó xử:
"Hắn... cái gì cũng không nói, kiên trì nói Dương gia cùng phụ thân hắn chưa từng làm qua loại chuyện này.”
Ta suy nghĩ một hồi:
"Thả hắn ta ra đi, đeo còng tay và còng chân vào.”
"Cái này... sợ là không hợp quy củ, không biết công chúa có thánh chỉ không?"
“Bổn công chúa còn có thể nói dối sao!"
Ta nói những lời này rất có khí thế, nhưng trên thực tế chân ta ở trong quần áo cũng đang run đến lợi hại, tóc gáy đều dựng đứng lên.
“Vâng, tiểu nhân cầm chìa khóa đến ngay.”
Dương Di Sinh đi theo ta trở về cung điện, chân trước ta vẫn là tiểu công chúa cao ngạo, chân sau ta liền ngã vào trong lòng Xuân Đào.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, huhuhu.”
Dây xích còng chân Dương Di Sinh bên cạnh bị ta vấp vào, lảo đảo một chút.
Ta than thở một lát, xoay người bắt đầu làm chính sự.
“Ngồi đi.”
Hắn nghe được liền sửng sốt, thử hỏi một câu:
"Công chúa là kêu thần ngồi sao?"
“Không nói ngươi thì nói ai, chẳng lẽ nói lừa của ta ngồi xuống sao?”
Có chuyện gì vậy? Nhà lao còn nhốt hắn đến ngu luôn rồi sao?
Hắn ngồi xuống, lưng lại thẳng tắp, không giống ta xiêu xiêu vẹo vẹo không ra dáng.
“Chuyện gì xảy ra, nói đi, Dương tướng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thỉnh công chúa minh giám!”
Dương Di Sinh đột nhiên quỳ xuống, dọa cho ta giật mình một cái.
“Ai, ngươi có chuyện gì từ từ nói, đừng đột nhiên dọa người ta như vậy.”
“Gia phụ từ nhỏ đã dạy ta phải trung thành báo quốc, trung thành với quân chủ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.”
Khá lắm, ngắn ngủn một câu nhưng nam nhân cao tám thước như hắn lại nghẹn ngào nức nở nhiều lần, thẳng đến khi vành mắt phiếm hồng mới nói xong.
Ta chịu đựng đầu gối đau nhức vươn người ra đỡ hắn dậy:
"Ta tin tưởng ngươi và Dương tướng quân, nhưng tin tức từ tiền tuyến truyền đến chính là như vậy, ta cũng không thể làm gì được."
Hắn cúi đầu càng sâu, nặng nề dập đầu với ta:
"Cầu công chúa minh giám!"
Thành thật mà nói, ta thực sự tin rằng Dương tướng sẽ quân không phản bội quốc gia.
Hắn là một trong số ít tướng lĩnh đi theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến mấy năm qua, huống hồ cả nhà hắn đều đang ở kinh thành, càng không cần thiết phải làm phản.
“Ngươi đứng lên trước, ta có một chủ ý không biết có được hay không.”
Ta bảo Xuân Đào đi lấy cho ta đĩa bánh hạt thông, thừa dịp nàng rời đi, ta ghé vào bên tai Dương Di Sinh nhỏ giọng nói chuyện.
"Cái này tuyệt đối không thể, quá nguy hiểm cho công chúa!"
“Đây là mệnh lệnh! Ngươi không đi với ta, ta sẽ giết ngươi sau đó tự mình đi!”
Ta tức giận.
Lại cảm thấy chưa đủ uy phong.
"Ta là công chúa hay ngươi mới là công chúa, ta cũng dám sao ngươi không dám, còn muốn giải oan cho cha ngươi hay không???”
Hắn bị ta liên tiếp chất vấn làm cho lui về phía sau mấy bước.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy Xuân Đào từ xa đi tới, "Đây là bí mật, sau này bàn lại.”
Sau đó ta trở mặt ghé vào người Xuân Đào nhỏ giọng làm nũng than đau chân.
Khi biết tin biên cảnh bị tấn công, mọi người ở trong kinh thành đều sống trong lo sợ.
Nhưng sau khi Lục Cẩn xuất chinh, bách tính lại bình thản trở lại.
Chiến thần danh bất hư truyền ở kinh thành bách chiến bách thắng, nhưng không hiểu sao ta lại rất lo lắng.
Ngay cả Chiêu Bình tìm ta ra ngoài uống trà xem hát ta cũng không có hứng thú, thậm chí liên tục một tuần không mang Tiểu Thải Hồng ra ngoài đi dạo.
"Ôi, được rồi, xem một vở kịch thôi mà ngươi thở dài tám trăm lần, sớm biết đã không gọi ngươi tới."
Đối với lời châm chọc của Chiêu Bình, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười:
"Đây không phải là vì ta lo lắng cho bách tính sao!"
Nàng ấy cười nhạo một tiếng: "Ngươi là lo lắng cho dân chúng hay là lo lắng cho Lục Cẩn?"
Ta bị chọc trúng tim đen, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ, tùy tiện tìm cái cớ muốn hồi cung.
Chiêu Bình đuổi theo ta gọi một tiếng tỷ tỷ tốt, hai tiếng muội muội ngoan, ta cũng bình tĩnh lại tiếp tục ngồi bên quán trà.
Đúng thật là không phải oan gia không gặp nhau, Chiêu Bình tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi phe phẩy quạt nhỏ đi vào cửa tiệm đối diện mua trang sức.
Chiêu Bình giống như nảy ra chủ ý xấu, lôi kéo tay ta xông ra ngoài, tiện tay đặt lại vài thỏi bạc trả tiền trà bánh, quả thật rất hào phóng.
"Đi, mang ngươi đi tìm niềm vui."
Bên kia Triệu Ngọc Nhi đã chọn xong mấy cái vòng tay phỉ thúy, màu nước vô cùng tốt.
Khi đeo vào cổ tay mỹ nhân thì phát ra tiếng leng keng giòn tan càng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Chiêu Bình cố ý đi bới móc, mở miệng nói với chủ tiệm:
"Vòng tay Triệu tiểu thư đang đeo kia cũng lấy cho ta một đôi đi."
Bình thường tới nơi này không phải quan gia tiểu thư thì cũng là những gia tộc có quan hệ với hoàng gia, chủ tiệm kia xem như cũng biết Chiêu Bình, lại càng không dám làm trái ý nàng.
"Chiêu Bình quận chúa, vòng tay này... hôm nay chỉ có một đôi, nếu ngài muốn, tiểu nhân bên này còn một nhóm hàng từ Vân Nam tới, bảo đảm màu nước cũng không kém hai cái vòng kia..."
Vừa nói xong, Triệu Ngọc Nhi bên kia trong lòng giống như không thoải mái, giơ tay cởi vòng tay:
"Nếu quận chúa thích, Ngọc Nhi cũng sẽ không đoạt của người."
Chiêu Bình hừ lạnh: "Ta đột nhiên cũng không muốn nữa."
Nàng xoay người lại kéo tay ta.
"Ngoài miệng thì nói không đoạt sở thích của người khác, ai biết sau lưng có mơ ước thứ gì của người khác hay không…"
Ta không nhịn được nhíu mày, lời này của nàng thật quá đáng, đừng nói Triệu Ngọc Nhi, đổi lại tính tình tốt gấp trăm ngàn lần nghe xong cũng không nhịn được.
Triệu Ngọc Nhi bị nói đến khóe mắt phiếm hồng: "Chiêu Bình ngươi khinh người quá đáng!"
Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, ta tiến lên ngăn cản mấy lần, một mặt lo lắng sự tình nháo lớn không thu xếp được, một mặt lo lắng Chiêu Bình sẽ đem Triệu Ngọc Nhi nhổ sạch tóc nàng ta.
Không biết bước nào không đứng vững, cả người ta đột nhiên ngã ra ngoài, trán đập vào góc bàn, sau đó liền không còn ấn tượng gì nữa.
Mở mắt lần nữa, ta liền nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của hoàng huynh, còn Chiêu Bình thì đang bị cô mẫu đè trên mặt đất hung hăng mắng một trận.
Ta giật giật môi, hoàng huynh tiến lên hỏi ta có khát hay không, đại khái là khát quá lâu, cổ họng đau rát:
"Hoàng huynh... Ta muốn đi biên quan..."
Hắn ghét bỏ phì một tiếng, từng chút từng chút đút nước uống cho ta.
Chiêu Bình ngồi xổm một bên cũng không chịu an phận, ở sau lưng mọi người lén lút làm khẩu hình nói với ta:
"Thấy sắc quên bạn."
Lúc mới tỉnh lại đầu ta còn choáng váng, mặc dù như thế, ta vẫn dùng hết khí lực toàn thân liếc mắt xem thường nàng, thiếu chút nữa một hơi không nhịn được mà mắng lại.
Đầu đỡ đau hơn phân nửa, nhưng hoàng huynh thủy chung không nói cho ta biết khi nào ta có thể xuất phát.
Ta cũng không tiện chủ động nhắc lại.
Nhưng bổn công chúa không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được!
Ta đành buộc một dải lụa phía sau đuôi Tiểu Thải Hồng, trên đó viết hai chữ "Biên quan", sau đó mỗi sáng trưa tối đều cưỡi nó đi dạo một vòng trước mặt hoàng huynh.
Chiêu Bình khịt mũi coi thường, còn nói làm như vậy không bằng trực tiếp báo mộng cho hoàng thượng.
Ta: “...”
Nhưng mà như vậy cũng không tốt lắm nha.
Phải tin tưởng khoa học, không ủng hộ mê tín phong kiến nha.
5
Cứ như vậy trôi qua khoảng một tuần rưỡi, tin tức từ biên quan lục tục truyền đến, tuy rằng không thua, nhưng tình huống cũng không khá hơn chút nào.
Trong lòng ta luôn có loại cảm giác bất an, Chiêu Bình nằm ở trên giường nhỏ ăn hoa quả, chê cười ta lo lắng quá nhiều, rảnh như vậy không bằng đi nhuộm lông thành màu xanh cho Tiểu Thải Hồng.
Nói đến Chiêu Bình, nàng mấy ngày nay một mực ở tẩm điện của ta, ngày đó ta ngất xỉu không ai ngăn cản nàng, nàng quả nhiên nhổ đi hai sợi tóc của đối phương.
Triệu Ngọc Nhi mấy ngày nay cũng đang chờ tìm nàng tính sổ, vì thế nàng cũng chỉ có thể trốn ở chỗ ta.
Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc Lục Cẩn ở đây ta cảm thấy hắn rất phiền, lúc đi cũng chỉ là bởi vì đúng trường hợp mà rơi vài giọt nước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi hắn rời đi ta lại bắt đầu hoảng hốt vô cớ.
Có thể là đã lớn tuổi rồi.
Buổi tối ta cùng Chiêu Bình nằm trên một cái giường nghe nàng khoác lác, phía đông truyền đến một chút tiếng vang.
Đây là thư khẩn cấp từ biên quan.
Ngự thư phòng một đêm đèn đuốc sáng trưng, như vậy xem ra càng không phải chuyện tốt.
Lúc rời giường trời còn chưa sáng, bầu trời bên ngoài lại hết sức giống với ngày ta tiễn Lục Cẩn xuất chinh.
Ta mặc vào quần áo long trọng nhất của công chúa, ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi chờ triều sớm kết thúc.
Trước khi đi Chiêu Bình còn chưa tỉnh.
Xuân Đào vào cửa ghé vào tai ta nhỏ giọng nói:
"Nhiếp chính vương gia bị thương, Dương tướng quân làm phản, ở phía sau đâm một đao, trong quân đội loạn thành một đoàn, nhưng trong triều đã không còn tướng quân nào có thể ra trận, hiện tại con trai út của Dương tướng quân đã bị giam ở thiên lao."
Ta gật đầu: "Đi, đến ngự thư phòng."
Xuân Đào đứng ở cửa sửng sốt một chút, ta quay đầu lại nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nhanh đuổi theo.
Bởi vì sốt ruột chạy tới ngự thư phòng mà bỏ qua biểu tình trên mặt nàng.
Đó là biểu tình xen lẫn kinh hỉ, khát khao cùng bi thương.
Hẳn là nàng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy bộ y phục này.
Công chúa duy nhất của triều đại này mặc hoa phục, đội mũ cao, từng bước từng bước đi về phía mặt trời mọc, phía trước của nàng không có một bóng người, người phía sau cũng chỉ có thể phủ phục, trong thiên địa chỉ có trên người nàng mang theo ánh sáng, phá vỡ chính là hư vô, đi tới chính là bóng tối, không sợ hãi.
Thậm chí mơ hồ có xúc động muốn rơi lệ, tiểu công chúa vì muốn được thêm một viên kẹo mà giả khóc một canh giờ, cưỡi lừa khoe khoang khắp nơi, không rành thế sự đang từng bước trưởng thành trở thành bộ dáng nàng nên có.
Nàng trước kia luôn hy vọng chủ tử của mình nên đoan trang một chút, hiểu chuyện một chút, nhưng hôm nay nàng chỉ hy vọng có thể trở lại quá khứ giống như trước kia.
Mà ta căn bản không biết Xuân Đào có nhiều suy nghĩ và tâm sự như vậy, lúc ấy trong đầu ta đều là thứ này sao lại nặng như vậy, cứu mạng, cổ thật là đau nhức mà.....!!
Aaaaa không tốt, quấn lấy tóc ta mất rồiiii!
Trong thư phòng, Hoàng huynh vẻ mặt u sầu vỗ trán.
Dương Tín làm phản, phía sau hắn nhất định còn có người khác.
Lục Cẩn lại bị thương, tình huống biên quan không nắm rõ, trong ngoài cấu kết càng phải đại phòng.
Ta gõ cửa, nghe thấy thanh âm khàn khàn của hoàng huynh: "Vào đi."
Trong phòng chỉ có ánh sáng le lói trước bàn, những nơi khác đều tối đến mức khiến người ta hoảng hốt.
"Tư Tư, có chuyện gì? " Hoàng huynh nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng xoa huyệt Thái Dương, căn bản không hề nhìn thẳng vào ta.
Chưa kể đến quần áo ta đang mặc.
Ta hành lễ quỳ lạy tiêu chuẩn: "Xin Hoàng thượng cho phép thần tới biên quan."
Ta không đứng dậy, cũng không né tránh, "Thỉnh hoàng thượng cho phép thần tới biên quan, vì ngài giải ưu.”
“Trẫm không cho phép. "
Thanh âm này giống như là từ trong kẽ răng rít ra.
Ta vẫn quỳ, hắn cũng không để ý tới ta, cầm thư mà xem.
Chắc là sổ sách cấp bách lấy từ rạng sáng hôm nay, góc cạnh tràn đầy nếp gấp, còn có vết máu.
Ta cứ như vậy quỳ một ngày, ánh nến tắt sáng, Hoàng đế cũng không cho ta sắc mặt tốt.
Mũ đội ép đến làm cổ ta đau, nhưng ta vẫn kiên định quỳ ở đó.
“Chúng ta là huynh muội, nhưng chúng ta cũng là quân thần, thần tử vì quân vương làm việc, có cái gì không đúng?”
Trời đã tối, hoàng đế cũng không gọi người đến đốt đèn, dường như là muốn cùng ta so kiên nhẫn.
Tiểu Đức Tử đi tới gõ cửa phân phó bữa tối, sau khi nhìn thấy ta vẫn đang quỳ trên mặt đất thì vô cùng hoảng sợ.
Ta cũng không có lòng dạ nào nhìn hắn, sợ dời tầm mắt liền ngã xuống.
Hoàng huynh khoát tay ý bảo không ăn, Tiểu Đức Tử đuổi theo khuyên nhủ hai câu:
"Hoàng thượng, ăn một chút đi, ngài đã một ngày không ăn cơm.”
Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài đi, trẫm không có khẩu vị.”
Tiểu Đức Tử mới vừa đi không lâu, hoàng huynh mạnh mẽ đứng dậy, tầm mắt của ta nhìn theo, nhưng vì mạnh mẽ ngẩng đầu lên mà một trận choáng váng đầu khiến ta nhịn không được té ngã về phía sau.
Hắn dừng bước bên cạnh ta, lại cực nhanh thu tay đi về phía cửa.
“Tiểu Đức Tử, đưa công chúa trở về.”
6
Ta cứ như vậy bị đưa trở về tẩm điện.
Quỳ một ngày, đầu gối đau đớn giống như tróc ra, khiến ta ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
Xuân Đào ngồi xổm bên giường bôi thuốc cho ta, nước mắt lưng tròng:
"Công chúa, đừng đi nữa.”
Ta ngay cả ngón tay cũng nhấc không nổi, đành phải hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ ta sẽ kiên trì đến cùng.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chân vẫn đau.
Xuân Đào quấn cho ta bốn vòng băng gạc, ngay cả chân cũng không cong được.
Chiêu Bình sớm đã bị đưa về phủ, nói là sợ nàng mang theo ta chạy.
Buồn cười, không có Chiêu Bình, ta vẫn có thể chạy như thường!
Ta bảo Xuân Đào chuẩn bị lừa, chuẩn bị đi thiên lao.
Nói là thiên lao, nhưng chẳng qua chỉ là phòng giam nhỏ giam giữ phạm nhân nằm ở dưới lòng đất.
Ta đi qua hành lang dài, đến phòng giam của tiểu nhi tử nhà Dương tướng quân.
Gian cuối cùng đều là những kẻ cùng hung cực ác, hắn còn không xứng lắm.
Nếu Lục Cẩn phạm tội, có lẽ sẽ bị nhốt vào gian phòng kia.
Nghĩ đến Lục Cẩn trong lòng ta không khỏi có chút thấy thần, cũng không biết vết thương kia của hắn thế nào......
Ngục tốt bên cạnh nhắc nhở: "Công chúa, chính là nơi này.”
Ta ổn định tinh thần, nhìn về phía phòng giam.
Một mảnh đen kịt, chỉ có cửa sổ ở cao cao xuyên qua chút ánh trăng.
Bày trí cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường, phía trên trải chút rơm rạ, lại sau đó chính là một thiếu niên, một thân áo tù cuộn tròn nằm một chỗ.
Trên cổ chân lộ ra còn có vết máu uốn lượn.
“Các ngươi dụng hình?”
Quản ngục cúi đầu trả lời: "Vâng, bệ hạ bảo hắn giao danh sách đồng loã khác.”
“Hắn khai ra cái gì?” Ta có chút tò mò.
Trên mặt cai ngục có chút khó xử:
"Hắn... cái gì cũng không nói, kiên trì nói Dương gia cùng phụ thân hắn chưa từng làm qua loại chuyện này.”
Ta suy nghĩ một hồi:
"Thả hắn ta ra đi, đeo còng tay và còng chân vào.”
"Cái này... sợ là không hợp quy củ, không biết công chúa có thánh chỉ không?"
“Bổn công chúa còn có thể nói dối sao!"
Ta nói những lời này rất có khí thế, nhưng trên thực tế chân ta ở trong quần áo cũng đang run đến lợi hại, tóc gáy đều dựng đứng lên.
“Vâng, tiểu nhân cầm chìa khóa đến ngay.”
Dương Di Sinh đi theo ta trở về cung điện, chân trước ta vẫn là tiểu công chúa cao ngạo, chân sau ta liền ngã vào trong lòng Xuân Đào.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, huhuhu.”
Dây xích còng chân Dương Di Sinh bên cạnh bị ta vấp vào, lảo đảo một chút.
Ta than thở một lát, xoay người bắt đầu làm chính sự.
“Ngồi đi.”
Hắn nghe được liền sửng sốt, thử hỏi một câu:
"Công chúa là kêu thần ngồi sao?"
“Không nói ngươi thì nói ai, chẳng lẽ nói lừa của ta ngồi xuống sao?”
Có chuyện gì vậy? Nhà lao còn nhốt hắn đến ngu luôn rồi sao?
Hắn ngồi xuống, lưng lại thẳng tắp, không giống ta xiêu xiêu vẹo vẹo không ra dáng.
“Chuyện gì xảy ra, nói đi, Dương tướng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thỉnh công chúa minh giám!”
Dương Di Sinh đột nhiên quỳ xuống, dọa cho ta giật mình một cái.
“Ai, ngươi có chuyện gì từ từ nói, đừng đột nhiên dọa người ta như vậy.”
“Gia phụ từ nhỏ đã dạy ta phải trung thành báo quốc, trung thành với quân chủ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.”
Khá lắm, ngắn ngủn một câu nhưng nam nhân cao tám thước như hắn lại nghẹn ngào nức nở nhiều lần, thẳng đến khi vành mắt phiếm hồng mới nói xong.
Ta chịu đựng đầu gối đau nhức vươn người ra đỡ hắn dậy:
"Ta tin tưởng ngươi và Dương tướng quân, nhưng tin tức từ tiền tuyến truyền đến chính là như vậy, ta cũng không thể làm gì được."
Hắn cúi đầu càng sâu, nặng nề dập đầu với ta:
"Cầu công chúa minh giám!"
Thành thật mà nói, ta thực sự tin rằng Dương tướng sẽ quân không phản bội quốc gia.
Hắn là một trong số ít tướng lĩnh đi theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến mấy năm qua, huống hồ cả nhà hắn đều đang ở kinh thành, càng không cần thiết phải làm phản.
“Ngươi đứng lên trước, ta có một chủ ý không biết có được hay không.”
Ta bảo Xuân Đào đi lấy cho ta đĩa bánh hạt thông, thừa dịp nàng rời đi, ta ghé vào bên tai Dương Di Sinh nhỏ giọng nói chuyện.
"Cái này tuyệt đối không thể, quá nguy hiểm cho công chúa!"
“Đây là mệnh lệnh! Ngươi không đi với ta, ta sẽ giết ngươi sau đó tự mình đi!”
Ta tức giận.
Lại cảm thấy chưa đủ uy phong.
"Ta là công chúa hay ngươi mới là công chúa, ta cũng dám sao ngươi không dám, còn muốn giải oan cho cha ngươi hay không???”
Hắn bị ta liên tiếp chất vấn làm cho lui về phía sau mấy bước.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy Xuân Đào từ xa đi tới, "Đây là bí mật, sau này bàn lại.”
Sau đó ta trở mặt ghé vào người Xuân Đào nhỏ giọng làm nũng than đau chân.