Chương 5
13
Bị phái đến trận doanh của quân địch vẫn là Dương Di Sinh, bất quá lúc này hắn không cần mang mặt nạ da người, dù sao bên kia cũng không có người nào biết hắn.
Nhiệm vụ lần này của hắn là đem tin tức ta ở bên này bán cho bọn họ với giá cao, nhất là phải để cho tên tiểu vương tử đáng chém ngàn đao kia chú ý.
Nguyên nhân bán cho bọn họ là sợ bọn họ không tin, về phần giá cao là do ta đề nghị.
Tại sao ư? Ta đường đường là công chúa một nước sao có thể không bán giá cao?! Ít nhất ta cũng muốn hắn phải dùng mười tòa thành trì mà đổi lấy tin tức!
Đám người Dương tướng quân lui về mai phục xung quanh doanh địa, tùy thời mà tấn công để địch nhân trở tay không kịp.
Đặc biệt, Lục Cẩn sẽ sắm vai hài kịch nhất trong hành động lần này - - thị nữ của ta.
Ừm, không sai.
Chính là thị nữ, cái người chuyên bưng trà rót nước, làm tất cả mọi việc trong sinh hoạt thay cho ta í.
Mấy gương mặt quen thuộc trong quân, theo lý thì là nên trốn đi tập kích cùng Dương tướng quân, nhưng Lục Cẩn lại sống chết không đồng ý.
Hắn kiên trì muốn ở bên cạnh ta.
Khuôn mặt này của hắn tất cả mọi người đều đã gặp qua, hơn nữa một khi gặp qua còn sẽ không quên được.
Nhưng ta tin tưởng chắc hẳn là chưa từng có ai nhìn thấy hắn mặc nữ trang.
Nếu Xuân Đào biết vai trò của nàng ấy từng được Lục Cẩn đóng giả, sợ là sẽ kinh sợ mà đem câu chuyện này thành bảo vật gia truyền truyền xuống cho con cháu mấy đời.
Ngày đầu tiên Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang chợt bật cười khanh khách.
Ngày thứ hai Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang vẫn là ôm bụng bật cười khanh khách.
Ngày thứ ba Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang tiếp tục ôm bụng bật cười khanh khách.
Ngày thứ tư Dương Di Sinh xuất phát,ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang chợt cười không nổi, Lục Cẩn nói trong doanh địa đã có một ít người lạ xuất hiện.
Dương Di Sinh xuất phát ngày thứ năm, ta bắt đầu thói quen mở mắt là có thể nhìn thấy Lục Cẩn, người đáng nghi xuất hiện xung quanh ta ngày càng nhiều, điều này làm cho ta có chút bất an, buổi tối ta liền lấy chủy thủ mà Dương Di Sinh đưa trước đó đặt dưới gối đầu.
Lục Cẩn hình như cũng nhìn thấy, nhưng hắn cái gì cũng không nói, buổi tối lúc ngủ hắn vẫn yên lặng đem chăn đệm dời đến bên giường ta.
Ta ngoài miệng không nói nhưng trong lòng quả thật có chút cảm động.
Ban đêm bên ngoài vang lên tiếng động không ngừng, ta có chút sợ hãi, trở mình nói chuyện với Lục Cẩn.
"Ngươi nói xem chúng ta còn có thể an toàn trở về sao?" m cuối ta nói rất nhẹ, mới nghe còn tưởng rằng chỉ đang lầm bầm tự nói với chính mình.
“Chắc chắn, không chỉ chúng ta, tất cả mọi người sẽ trở về an toàn." Hắn nhẹ giọng đáp lại ta.
Ta đột nhiên muốn cùng hắn nói chuyện nhân sinh đại sự, nói về những thứ chưa từng thấy qua cũng không thể nắm bắt, nhưng vừa định mở miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Ngươi có nhớ ở thành đông có một cửa hàng nhỏ, nơi đó bán bánh hoa quế đặc biệt ngon." Lời vừa nói ra cùng lời trong suy nghĩ của ta một chút cũng không giống nhau, nhưng ta cũng không quan tâm lắm.
“Nhớ, nàng khi còn bé đặc biệt thích ăn, bệ hạ khi đó vẫn luôn nhờ ta mang cho nàng." Trong giọng nói của hắn mang theo chút ý cười.
“Ta còn nhớ rõ khi đó ngươi đặc biệt hung dữ, lúc nào cũng nghiêm khuôn mặt nhỏ, khi còn nhỏ ta cũng không dám bắt chuyện với ngươi.”
“Trong nhà ta không có tỷ muội hay huynh đệ, chỉ có một mình ta, khi đó nàng lại đặc biệt nhỏ, cảm giác đụng một cái sẽ khiến nàng bị đau, ta cũng không dám tiến lên làm nàng hoảng sợ.”
Cuộc đối thoại chỉ đơn giản như vậy nhưng dường như đưa bọn ta trở về thời điểm khi đó, ta càng nói càng hưng phấn, tay không tự chủ được mà vươn ra bên ngoài giường.
Lục Cẩn đưa tay cấn thận nắm lấy tay ta, thanh âm ta ngay lập tức im bặt, ta bị sự thân mật bất thình lình này làm cho có chút hoảng hốt.
m thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, lúc ban đầu chỉ là một đám người nhỏ giọng nói nhỏ, về sau liền có thể nghe thấy âm thanh tiếng lưỡi dao sắc bén cắm vào má/u thịt, sau đó nữa chính là trực tiếp chém gi/ết.
Ánh trăng rất sáng, nhìn Lục Cẩn từ góc độ của ta, có thể thấy rõ ràng lông mày sắc bén và sống mũi cao thẳng.
Hắn vẫn không buông tay ta ra mà ngược lại nắm càng chặt hơn, "Có sợ không?"
Ta muốn rút tay về, nhưng lại cảm thấy khó có khi có thể được chạm vào tay Lục Cẩn, vì vậy vẫn thành thật giữ nguyên không nhúc nhích.
“Có chút sợ nha.”
Lục Cẩn nghe ta nói vậy liền ngồi bật dậy, ánh mắt đảo quanh một vòng rồi trực tiếp xoay người lên giường.
Ta khiếp sợ đến nói không nên lời, nhưng cũng không dám hét toáng lên, ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cách một tấm chăn ôm lấy ta, ghé vào bên tai ta nhẹ giọng nói chuyện, hơi nóng yếu ớt làm cho lỗ tai ta ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy.
Ta thầm nghĩ được ch/ết như vậy hình như cũng không tệ.
Thời niên thiếu cùng theo Chiêu Bình đi dạo không ít thư quán, cũng xem không ít thoại bản, nhưng đều không có cái nào khiến cho ta động tâm như bây giờ.
“Đừng sợ, nếu gặp phải nguy hiểm, ta che chở cho nàng. Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Chỉ một buổi tối trôi qua nhưng lại thực sự kinh hãi đối với ta, sáng sớm hôm sau ta vẫn là công chúa cao cao tại thượng, Lục Cẩn vẫn là thị nữ bưng trà rót nước của ta.
Nhưng ra khỏi lều trại lại phát hiện toàn bộ doanh trại bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ta và Lục Cẩn bị một đám binh lính chặn lại và ép đi đến lều bên cạnh.
Đám binh lính kia vừa nhìn đã biết là người ngoại bang, trong lòng ta lộp bộp một chút, chỉ mong Dương Di Sinh và Dương tướng quân vẫn bình an vô sự.
Vừa tiến vào lều liền nhìn thấy một người ngoại tộc ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh hắn còn có Dương Di Sinh mà ta vừa nghĩ đến.
Có vẻ như kế sách của ta đã thực hiện thành công.
Dương Di Sinh đầu tiên là nhìn Lục Cẩn một cái, sau lại nhìn ta một cái, đúng lúc đó Lục Cẩn cũng đối diện nhìn ta.
Hai người bọn họ tựa hồ đã tâm ý tương thông, nhưng ta thật sự là sờ không đến cái ý nghĩ của bọn họ, đành phải tùy cơ mà hành sự.
Tiểu vương tử kia ngồi ở trên cao dùng tiếng Hán sứt sẹo của mình bảo bọn ta ngẩng đầu lên, ta còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị thị vệ bên cạnh nắm cằm ép phải ngẩng đầu.
Hắn nói rất nhiều nhưng ta một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng mà xem ra hắn hình như đối với Lục Cẩn càng cảm thấy hứng thú hơn.
Sẽ không phải là hắn đã nhận ra rồi chứ, ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Dương Di Sinh khom người nghe cái tên tiểu vương tử kia nói một hồi, sau đó liền đi tới bên cạnh Lục Cẩn, nặng nề gật đầu với tiểu vương tử.
Không thể nào, không thể nào, không phải như ta đang nghĩ chứ.
Tên tiểu vương tử kia cũng đi xuống, hung hăng kéo Lục Cẩn vào trong ngực hắn xoa xoa.
Ta:...???
Tên đáng chế/t kia!
Ngươi có đang nhầm lẫn gì không hảaa????
Hay mắt bị mù rồi????
Ngươi nhìn kĩ lại điiiii!!
Ta có điểm nào không bằng hắn! Chỉ như vậy mà còn có thể lừa gạt được ngươi hay sao hả???
Cảnh tượng lúc này vô cùng quỷ dị, tiểu vương tử thấp hơn Lục Cẩn cả nửa cái đầu, nhưng lại cường ngạnh ôm hắn vào trong ngực không buông.
Thì ra ánh mắt lúc nãy có nghĩa là cái này đây.
Ngay lúc ta còn đang bực bội, Lục Cẩn đã xoay người rút ra một con dao găm đặt trên cổ tên tiểu vương tử. Ngay lập tức thuộc hạ của tên tiểu vương tử cũng nắm chặt lấy ta đặt đao kề lên cổ ta.
Nháy mắt khung cảnh trở nên yên tĩnh, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta chăm chú nhìn con dao găm kia, đó chính là cái mà Dương Di Sinh đã đưa cho ta trước đó. Không phải ta vẫn luôn đặt nó dưới gối sao?
Dương Di Sinh lẫn lộn trong đám binh lính Man tộc, vẻ mặt cũng rất khẩn trương.
Trong lúc giằng co bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, là người của Dương tướng quân.
Đám người Man tộc nhất thời không biết nên cứu vương tử trước hay là ra ngoài tấn công người của bọn ta trước.
Không có ai dẫn đầu, khung cảnh vẫn cứ yên tĩnh.
Dương Di Sinh tiến một bước nhanh chóng túm lấy ta từ trong tay kẻ địch, Lục Cẩn ở đối diện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đè ép tiểu vương tử đi ra ngoài.
Ta và Dương Di Sinh nhanh chóng di chuyển đến sau lưng bảo vệ hắn.
Dương tướng quân đã dọn dẹp được không ít kẻ địch ở bên ngoài, trận chiến tuy có chút chật vật nhưng tóm lại vẫn là toàn thắng.
Có tiểu vương tử làm con tin, địch quốc rất nhanh liền đưa tới thư cầu hòa cùng năm tòa thành trì ngay cạnh biên giới hai nước.
Đoàn người bọn ta bắt đầu xuất phát lên đường hồi kinh.
Kinh thành bên kia truyền đến tin tức, Tả tướng cùng hội với Trịnh tướng quân cũng đã bị khống chế, trong đó có thể nói mạo hiểm ở hoàng thành so với chúng ta bên này sợ là chỉ hơn chứ không kém.
Triệu Ngọc Nhi lấy ra tất cả bằng chứng hợp tác với kẻ thù và danh sách những người liên quan mà Tả tướng cẩn thận cất kỹ để đổi lấy mạng sống của chính mình.
Ta nhìn lá thư Chiêu Bình đưa tới, rất lâu cũng không nói ra lời.
Trong đó kể nhiều nhất vẫn là Triệu Ngọc Nhi ở nhà bị khi dễ thế nào, đối với nàng ta mà nói, thời điểm ta cùng Chiêu Bình đi tìm nàng ta gây phiền toái vẫn là những ngày tương đối an nhàn, ít nhất còn có thể chứng minh nàng ta cùng công chúa và quận chúa vẫn còn có mối liên hệ.
Ta đề bút trả lời phong thư một cách qua loa rồi nhét thư vào trong ống đưa thư của con bồ câu trắng, nhìn lông đuôi bồ câu vẽ ra một đường cong vút trên không trung, ta trăm triệu lần không nghĩ tới duyên phận giữa ta cùng nàng ta còn lâu mới kết thúc, bất quá đây đều là chuyện sau này.
14
Dêm trước khi hồi kinh, Dương Di Sinh tới gõ cửa sổ xe ngựa của ta.
Ta thò đầu nhìn ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt bị phơi đen của thiếu niên.
“Nghĩ kỹ chưa?" Hắn hỏi.
Ta đương nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, nhưng mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn đủ loại chuyện, nên đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu.
Điều này cũng chỉ ra việc ta không muốn thừa nhận mình thật ra đang che giấu cảm tình với Lục Cẩn.
Trước khi ta quay trở vào xe ngựa, Lục Cẩn đang uống rượu với Dương tướng quân ở phía xa nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta bên này, khiến ta có chút muốn cười.
“Xin lỗi, nhưng ta nghĩ ta đã có người mình thích."
Hắn nghiêng đầu hỏi ta:"Là Lục Cẩn sao?”
Nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực làm cho ta có thêm chút dũng khí mà tự tin gật đầu.
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ bướng bỉnh không chịu thua như thường ngày, không ngờ vẻ mặt hắn lại nghiêm túc đáp lại ta:
"Thua bởi Lục Cẩn ta nhận, nhưng nếu có một ngày hắn khi dễ công chúa, ta nhất định sẽ cướp người khỏi tay hắn."
Ta đưa tay xoa một vòng trên đầu hắn.
"Sẽ không có ngày đó."
Lục Cẩn không biết từ khi nào đi ra từ một góc khuất bên cạnh xe ngựa, nói với Dương Di Sinh sau đó dùng ánh mắt thủy chung mà nhìn ta.
Có lẽ là do bị vạch trần tâm tư, trên mặt ta đột nhiên nóng lên liền chui vào xe ngựa, mặc cho Lục Cẩn kêu như thế nào, ta cũng không đi ra ngoài.
Vừa vào kinh thành đã bị dân chúng hai bên đường tiến ra nghênh đón làm cho ta có chút hoảng sợ.
Cũng đúng, đại quân toàn thắng trở về, xứng đáng được người dân toàn thành chào đón.
Ta ngồi trên ngựa lấy tư thế trên cao nhìn xuống mọi người, đột nhiên nhớ tới năm ngoái Lục Cẩn trở về hình như ta cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn như vậy.
Thì ra được người khác ngưỡng mộ cảm giác lại sảng khoái như vậy.
Ta bất giác đứng thẳng lưng hơn, đưa tay vẫy tay với mọi người.
Hoàng huynh đã sớm ở trên cổng thành chờ đón chúng ta, ta giơ roi ngựa lên cao chào hỏi một tiếng.
Trên mặt hoàng huynh cũng không có phản ứng gì, ngược lại Tiểu Đức Tử cùng Xuân Đào đứng ở phía sau kích động mà âm thầm không tiếng động vẫy tay lại với ta.
Đêm đó mở yến tiệc mừng đại quân trở lại, quan viên ngũ phẩm trở lên đều được phép tới tham gia cung yến.
Cũng có người được ngoại lệ, ví dụ như Dương Di Sinh, bất quá sau đêm nay hoàng đế sẽ lại thăng chức cho hắn mà thôi.
Hoàng huynh ân cần thăm hỏi một vòng, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống trên người ta.
“Trường Ninh, lần này vất vả, ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?”
Trường Ninh là phong hào của ta, ta hành lễ đi lên trước điện cất cao giọng nói:
"Trường Ninh cả gan thỉnh cầu hoàng huynh ban thưởng vị trí nữ quan cho Trường Ninh.”
Toàn trường xôn xao, triều đại ta mấy trăm năm qua chưa từng có tiền lệ nữ tử làm quan, ánh mắt người bên cạnh phần lớn đều là sợ hãi mà nhìn ta, nhưng Lục Cẩn lại khác, trong mắt hắn hàm chứa tán thưởng cho ta thêm vài phần sức mạnh.
Hoàng huynh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha nói:
"Đi ra ngoài một chuyến này xem ra lại học được không ít thứ, Trường Ninh trưởng thành, biết thay trẫm phân ưu rồi.”
Hắn suy tư một lát rồi đáp lời ta.
"Nhất thời không biết ban cho ngươi chức vị gì, đợi trẫm trở về suy nghĩ kỹ lại..."
Ta dập đầu tạ ơn, muốn trở lại chỗ ngồi lại bị hoàng đế ngăn cản.
"Khoan đã, nghe nói chủ ý cuối cùng trong trận chiến với tiểu vương tử Man tộc là do ngươi đưa ra, trẫm lại ban thưởng cho ngươi.”
Ta có chút tò mò ngẩng đầu, chờ hoàng đế tiếp tục nói chuyện, nhưng hoàng đế lại nhìn ta rồi nhìn Lục Cẩn:
"Trẫm làm chủ, để ngươi cùng Lục Cẩn tứ hôn, ngươi thấy thế nào?"
Ta khiếp sợ nói không ra lời, Lục Cẩn ở bên cạnh lại nhanh chóng đứng lên cúi đầu: "Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Trường Ninh không muốn?" Hoàng huynh nhìn biểu tình có chút bối rối của ta liền quay đầu hỏi, ta liên tục lắc đầu:
"Không có không có, thần tạ ơn bệ hạ.”
Hoàng đế lại bổ sung: "Hôn sự này cứ định vậy đi, bất quá Trường Ninh là muội muội duy nhất của trẫm, trẫm còn luyến tiếc nàng, Lục Cẩn ngươi phải cố đợi thêm chút thời gian mới có thể ôm được mỹ nhân về.”
Lục Cẩn cúi người nói: "Thần vui vẻ chịu đựng.”
Ta nghe thấy thế liền đỏ mặt cúi đầu, ngồi không bao lâu sau đó lại giả vờ say rượu mà trở về tẩm điện của mình.
Xuân Đào ở tẩm điện đợi đã lâu, vừa nhìn thấy ta liền ngã ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc, ta đem mọi người giải tán, tiến lên đem nàng ôm vào trong ngực: "Không có việc gì, ta đây không phải đã trở lại rồi sao..."
Nàng vẫn khóc sướt mướt: "Công chúa, ngươi lần sau có trốn đi ngàn vạn lần phải mang theo nô tỳ ô ô..."
Khóc một hồi nàng đại khái cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng đứng dậy thay ta thu xếp nước nóng cùng một ít trà giải rượu.
Ta thừa dịp này đi ôn chuyện với Tiểu Thải Hồng.
Trên mái hiên truyền đến một ít thanh âm, ta ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lục Cẩn vốn nên ở trong cung yến.
Hắn phi thân đáp xuống trước mặt ta, ta oán trách hỏi: "Đang yên đang lành, tới chỗ ta làm gì?"
"Vị hôn thê của ta đang say, ta làm vị hôn phu nào có đạo lý không đến xem?"
Tuy nói ngày đó bên ngoài xe ngựa chúng ta đã trao đổi tâm ý, nhưng giờ này khắc này ta vẫn rất thẹn thùng, hắn cũng không giận, chỉ là nắm chặt tay ta không cho ta giãy ra.
Trong lúc dây dưa hai tay lại mười ngón giao nhau.
Ta thấy không tránh được hắn cũng liền buông tha, mặc cho hắn gối đầu lên vai ta.
“Cuối cùng cũng bắt được nàng rồi.”
Sáng hôm sau thánh chỉ của Hoàng huynh đã đến trước tẩm điện, ta ngủ mơ mơ màng màng, bị Xuân Đào kéo lên tiếp chỉ.
Làm sao cũng không nghĩ tới chức quan mà Hoàng huynh phong cho ta lại là Thanh tra sứ Giang Nam.
Vốn tưởng rằng sẽ được phong làm quan kinh thành các loại.
Chiêu Bình đã sớm hẹn ta hôm nay ra ngoài uống trà, Lục Cẩn mặt dày mày dạn đi theo.
Chiêu Bình làm trời làm đất làm cho bữa tiệc trà này khó mà yên tĩnh, Lục Cẩn chỉ không có mặt một lát mà nàng đã nhào tới trước mặt ta chất vấn ta: "Sao ngươi không nói với ta là Lục Cẩn cũng tới?”
Ta trêu ghẹo nàng: "Không biết là ai nói mình chính là bá vương trong kinh thành này?"
Cuộc sống yên ổn như vậy qua hơn mười ngày, Hoàng huynh lại hạ một đạo ý chỉ đem ta phái đi Giang Nam.
Chính là cùng Lục Cẩn xử lý dư đảng của Tả tướng ở bên kia.
Trước khi đi Chiêu Bình tới tiễn chúng ta, kéo ta qua một bên nhỏ giọng dặn dò: "Nghe nói Triệu Ngọc Nhi cũng đi Giang Nam, ngươi nếu gặp được nàng thì giúp ta nói tiếng xin lỗi nha.”
Ta liếc mắt nhìn nàng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Những người được nuông chiều mà lớn như bọn ta thì ra đều đang nghiêm túc mà trưởng thành.
“Ngươi yên tâm, nói thế nào cũng coi như là người cùng chúng ta lớn lên." Ta cầm lại cổ tay nàng, ý bảo nàng yên tâm.
Trong lòng lại thầm nghĩ, Giang Nam to như vậy, có thể gặp được hay không cũng phải xem vào duyên phận.
Gió lạnh phất qua, thuyền cách bờ càng ngày càng xa, Hoàng huynh và Chiêu Bình cùng đám người trên bờ thân ảnh dần dần biến thành một cái chấm đen.
Khổ sở cùng mất mát trong nháy mắt xông lên đầu khiến ta có chút muốn khóc, Lục Cẩn từ phía sau đi tới ôm lấy vai ta.
Ta thuận thế tựa vào trong ngực hắn, trong lòng chứa đầy ngọt ngào cùng thỏa mãn.
(Hoàn
Bị phái đến trận doanh của quân địch vẫn là Dương Di Sinh, bất quá lúc này hắn không cần mang mặt nạ da người, dù sao bên kia cũng không có người nào biết hắn.
Nhiệm vụ lần này của hắn là đem tin tức ta ở bên này bán cho bọn họ với giá cao, nhất là phải để cho tên tiểu vương tử đáng chém ngàn đao kia chú ý.
Nguyên nhân bán cho bọn họ là sợ bọn họ không tin, về phần giá cao là do ta đề nghị.
Tại sao ư? Ta đường đường là công chúa một nước sao có thể không bán giá cao?! Ít nhất ta cũng muốn hắn phải dùng mười tòa thành trì mà đổi lấy tin tức!
Đám người Dương tướng quân lui về mai phục xung quanh doanh địa, tùy thời mà tấn công để địch nhân trở tay không kịp.
Đặc biệt, Lục Cẩn sẽ sắm vai hài kịch nhất trong hành động lần này - - thị nữ của ta.
Ừm, không sai.
Chính là thị nữ, cái người chuyên bưng trà rót nước, làm tất cả mọi việc trong sinh hoạt thay cho ta í.
Mấy gương mặt quen thuộc trong quân, theo lý thì là nên trốn đi tập kích cùng Dương tướng quân, nhưng Lục Cẩn lại sống chết không đồng ý.
Hắn kiên trì muốn ở bên cạnh ta.
Khuôn mặt này của hắn tất cả mọi người đều đã gặp qua, hơn nữa một khi gặp qua còn sẽ không quên được.
Nhưng ta tin tưởng chắc hẳn là chưa từng có ai nhìn thấy hắn mặc nữ trang.
Nếu Xuân Đào biết vai trò của nàng ấy từng được Lục Cẩn đóng giả, sợ là sẽ kinh sợ mà đem câu chuyện này thành bảo vật gia truyền truyền xuống cho con cháu mấy đời.
Ngày đầu tiên Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang chợt bật cười khanh khách.
Ngày thứ hai Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang vẫn là ôm bụng bật cười khanh khách.
Ngày thứ ba Dương Di Sinh xuất phát, ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang tiếp tục ôm bụng bật cười khanh khách.
Ngày thứ tư Dương Di Sinh xuất phát,ta rời giường nhìn thấy Lục Cẩn mặc nữ trang chợt cười không nổi, Lục Cẩn nói trong doanh địa đã có một ít người lạ xuất hiện.
Dương Di Sinh xuất phát ngày thứ năm, ta bắt đầu thói quen mở mắt là có thể nhìn thấy Lục Cẩn, người đáng nghi xuất hiện xung quanh ta ngày càng nhiều, điều này làm cho ta có chút bất an, buổi tối ta liền lấy chủy thủ mà Dương Di Sinh đưa trước đó đặt dưới gối đầu.
Lục Cẩn hình như cũng nhìn thấy, nhưng hắn cái gì cũng không nói, buổi tối lúc ngủ hắn vẫn yên lặng đem chăn đệm dời đến bên giường ta.
Ta ngoài miệng không nói nhưng trong lòng quả thật có chút cảm động.
Ban đêm bên ngoài vang lên tiếng động không ngừng, ta có chút sợ hãi, trở mình nói chuyện với Lục Cẩn.
"Ngươi nói xem chúng ta còn có thể an toàn trở về sao?" m cuối ta nói rất nhẹ, mới nghe còn tưởng rằng chỉ đang lầm bầm tự nói với chính mình.
“Chắc chắn, không chỉ chúng ta, tất cả mọi người sẽ trở về an toàn." Hắn nhẹ giọng đáp lại ta.
Ta đột nhiên muốn cùng hắn nói chuyện nhân sinh đại sự, nói về những thứ chưa từng thấy qua cũng không thể nắm bắt, nhưng vừa định mở miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Ngươi có nhớ ở thành đông có một cửa hàng nhỏ, nơi đó bán bánh hoa quế đặc biệt ngon." Lời vừa nói ra cùng lời trong suy nghĩ của ta một chút cũng không giống nhau, nhưng ta cũng không quan tâm lắm.
“Nhớ, nàng khi còn bé đặc biệt thích ăn, bệ hạ khi đó vẫn luôn nhờ ta mang cho nàng." Trong giọng nói của hắn mang theo chút ý cười.
“Ta còn nhớ rõ khi đó ngươi đặc biệt hung dữ, lúc nào cũng nghiêm khuôn mặt nhỏ, khi còn nhỏ ta cũng không dám bắt chuyện với ngươi.”
“Trong nhà ta không có tỷ muội hay huynh đệ, chỉ có một mình ta, khi đó nàng lại đặc biệt nhỏ, cảm giác đụng một cái sẽ khiến nàng bị đau, ta cũng không dám tiến lên làm nàng hoảng sợ.”
Cuộc đối thoại chỉ đơn giản như vậy nhưng dường như đưa bọn ta trở về thời điểm khi đó, ta càng nói càng hưng phấn, tay không tự chủ được mà vươn ra bên ngoài giường.
Lục Cẩn đưa tay cấn thận nắm lấy tay ta, thanh âm ta ngay lập tức im bặt, ta bị sự thân mật bất thình lình này làm cho có chút hoảng hốt.
m thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, lúc ban đầu chỉ là một đám người nhỏ giọng nói nhỏ, về sau liền có thể nghe thấy âm thanh tiếng lưỡi dao sắc bén cắm vào má/u thịt, sau đó nữa chính là trực tiếp chém gi/ết.
Ánh trăng rất sáng, nhìn Lục Cẩn từ góc độ của ta, có thể thấy rõ ràng lông mày sắc bén và sống mũi cao thẳng.
Hắn vẫn không buông tay ta ra mà ngược lại nắm càng chặt hơn, "Có sợ không?"
Ta muốn rút tay về, nhưng lại cảm thấy khó có khi có thể được chạm vào tay Lục Cẩn, vì vậy vẫn thành thật giữ nguyên không nhúc nhích.
“Có chút sợ nha.”
Lục Cẩn nghe ta nói vậy liền ngồi bật dậy, ánh mắt đảo quanh một vòng rồi trực tiếp xoay người lên giường.
Ta khiếp sợ đến nói không nên lời, nhưng cũng không dám hét toáng lên, ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cách một tấm chăn ôm lấy ta, ghé vào bên tai ta nhẹ giọng nói chuyện, hơi nóng yếu ớt làm cho lỗ tai ta ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy.
Ta thầm nghĩ được ch/ết như vậy hình như cũng không tệ.
Thời niên thiếu cùng theo Chiêu Bình đi dạo không ít thư quán, cũng xem không ít thoại bản, nhưng đều không có cái nào khiến cho ta động tâm như bây giờ.
“Đừng sợ, nếu gặp phải nguy hiểm, ta che chở cho nàng. Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Chỉ một buổi tối trôi qua nhưng lại thực sự kinh hãi đối với ta, sáng sớm hôm sau ta vẫn là công chúa cao cao tại thượng, Lục Cẩn vẫn là thị nữ bưng trà rót nước của ta.
Nhưng ra khỏi lều trại lại phát hiện toàn bộ doanh trại bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ta và Lục Cẩn bị một đám binh lính chặn lại và ép đi đến lều bên cạnh.
Đám binh lính kia vừa nhìn đã biết là người ngoại bang, trong lòng ta lộp bộp một chút, chỉ mong Dương Di Sinh và Dương tướng quân vẫn bình an vô sự.
Vừa tiến vào lều liền nhìn thấy một người ngoại tộc ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh hắn còn có Dương Di Sinh mà ta vừa nghĩ đến.
Có vẻ như kế sách của ta đã thực hiện thành công.
Dương Di Sinh đầu tiên là nhìn Lục Cẩn một cái, sau lại nhìn ta một cái, đúng lúc đó Lục Cẩn cũng đối diện nhìn ta.
Hai người bọn họ tựa hồ đã tâm ý tương thông, nhưng ta thật sự là sờ không đến cái ý nghĩ của bọn họ, đành phải tùy cơ mà hành sự.
Tiểu vương tử kia ngồi ở trên cao dùng tiếng Hán sứt sẹo của mình bảo bọn ta ngẩng đầu lên, ta còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị thị vệ bên cạnh nắm cằm ép phải ngẩng đầu.
Hắn nói rất nhiều nhưng ta một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng mà xem ra hắn hình như đối với Lục Cẩn càng cảm thấy hứng thú hơn.
Sẽ không phải là hắn đã nhận ra rồi chứ, ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Dương Di Sinh khom người nghe cái tên tiểu vương tử kia nói một hồi, sau đó liền đi tới bên cạnh Lục Cẩn, nặng nề gật đầu với tiểu vương tử.
Không thể nào, không thể nào, không phải như ta đang nghĩ chứ.
Tên tiểu vương tử kia cũng đi xuống, hung hăng kéo Lục Cẩn vào trong ngực hắn xoa xoa.
Ta:...???
Tên đáng chế/t kia!
Ngươi có đang nhầm lẫn gì không hảaa????
Hay mắt bị mù rồi????
Ngươi nhìn kĩ lại điiiii!!
Ta có điểm nào không bằng hắn! Chỉ như vậy mà còn có thể lừa gạt được ngươi hay sao hả???
Cảnh tượng lúc này vô cùng quỷ dị, tiểu vương tử thấp hơn Lục Cẩn cả nửa cái đầu, nhưng lại cường ngạnh ôm hắn vào trong ngực không buông.
Thì ra ánh mắt lúc nãy có nghĩa là cái này đây.
Ngay lúc ta còn đang bực bội, Lục Cẩn đã xoay người rút ra một con dao găm đặt trên cổ tên tiểu vương tử. Ngay lập tức thuộc hạ của tên tiểu vương tử cũng nắm chặt lấy ta đặt đao kề lên cổ ta.
Nháy mắt khung cảnh trở nên yên tĩnh, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta chăm chú nhìn con dao găm kia, đó chính là cái mà Dương Di Sinh đã đưa cho ta trước đó. Không phải ta vẫn luôn đặt nó dưới gối sao?
Dương Di Sinh lẫn lộn trong đám binh lính Man tộc, vẻ mặt cũng rất khẩn trương.
Trong lúc giằng co bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, là người của Dương tướng quân.
Đám người Man tộc nhất thời không biết nên cứu vương tử trước hay là ra ngoài tấn công người của bọn ta trước.
Không có ai dẫn đầu, khung cảnh vẫn cứ yên tĩnh.
Dương Di Sinh tiến một bước nhanh chóng túm lấy ta từ trong tay kẻ địch, Lục Cẩn ở đối diện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đè ép tiểu vương tử đi ra ngoài.
Ta và Dương Di Sinh nhanh chóng di chuyển đến sau lưng bảo vệ hắn.
Dương tướng quân đã dọn dẹp được không ít kẻ địch ở bên ngoài, trận chiến tuy có chút chật vật nhưng tóm lại vẫn là toàn thắng.
Có tiểu vương tử làm con tin, địch quốc rất nhanh liền đưa tới thư cầu hòa cùng năm tòa thành trì ngay cạnh biên giới hai nước.
Đoàn người bọn ta bắt đầu xuất phát lên đường hồi kinh.
Kinh thành bên kia truyền đến tin tức, Tả tướng cùng hội với Trịnh tướng quân cũng đã bị khống chế, trong đó có thể nói mạo hiểm ở hoàng thành so với chúng ta bên này sợ là chỉ hơn chứ không kém.
Triệu Ngọc Nhi lấy ra tất cả bằng chứng hợp tác với kẻ thù và danh sách những người liên quan mà Tả tướng cẩn thận cất kỹ để đổi lấy mạng sống của chính mình.
Ta nhìn lá thư Chiêu Bình đưa tới, rất lâu cũng không nói ra lời.
Trong đó kể nhiều nhất vẫn là Triệu Ngọc Nhi ở nhà bị khi dễ thế nào, đối với nàng ta mà nói, thời điểm ta cùng Chiêu Bình đi tìm nàng ta gây phiền toái vẫn là những ngày tương đối an nhàn, ít nhất còn có thể chứng minh nàng ta cùng công chúa và quận chúa vẫn còn có mối liên hệ.
Ta đề bút trả lời phong thư một cách qua loa rồi nhét thư vào trong ống đưa thư của con bồ câu trắng, nhìn lông đuôi bồ câu vẽ ra một đường cong vút trên không trung, ta trăm triệu lần không nghĩ tới duyên phận giữa ta cùng nàng ta còn lâu mới kết thúc, bất quá đây đều là chuyện sau này.
14
Dêm trước khi hồi kinh, Dương Di Sinh tới gõ cửa sổ xe ngựa của ta.
Ta thò đầu nhìn ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt bị phơi đen của thiếu niên.
“Nghĩ kỹ chưa?" Hắn hỏi.
Ta đương nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, nhưng mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn đủ loại chuyện, nên đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu.
Điều này cũng chỉ ra việc ta không muốn thừa nhận mình thật ra đang che giấu cảm tình với Lục Cẩn.
Trước khi ta quay trở vào xe ngựa, Lục Cẩn đang uống rượu với Dương tướng quân ở phía xa nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta bên này, khiến ta có chút muốn cười.
“Xin lỗi, nhưng ta nghĩ ta đã có người mình thích."
Hắn nghiêng đầu hỏi ta:"Là Lục Cẩn sao?”
Nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực làm cho ta có thêm chút dũng khí mà tự tin gật đầu.
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ bướng bỉnh không chịu thua như thường ngày, không ngờ vẻ mặt hắn lại nghiêm túc đáp lại ta:
"Thua bởi Lục Cẩn ta nhận, nhưng nếu có một ngày hắn khi dễ công chúa, ta nhất định sẽ cướp người khỏi tay hắn."
Ta đưa tay xoa một vòng trên đầu hắn.
"Sẽ không có ngày đó."
Lục Cẩn không biết từ khi nào đi ra từ một góc khuất bên cạnh xe ngựa, nói với Dương Di Sinh sau đó dùng ánh mắt thủy chung mà nhìn ta.
Có lẽ là do bị vạch trần tâm tư, trên mặt ta đột nhiên nóng lên liền chui vào xe ngựa, mặc cho Lục Cẩn kêu như thế nào, ta cũng không đi ra ngoài.
Vừa vào kinh thành đã bị dân chúng hai bên đường tiến ra nghênh đón làm cho ta có chút hoảng sợ.
Cũng đúng, đại quân toàn thắng trở về, xứng đáng được người dân toàn thành chào đón.
Ta ngồi trên ngựa lấy tư thế trên cao nhìn xuống mọi người, đột nhiên nhớ tới năm ngoái Lục Cẩn trở về hình như ta cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn như vậy.
Thì ra được người khác ngưỡng mộ cảm giác lại sảng khoái như vậy.
Ta bất giác đứng thẳng lưng hơn, đưa tay vẫy tay với mọi người.
Hoàng huynh đã sớm ở trên cổng thành chờ đón chúng ta, ta giơ roi ngựa lên cao chào hỏi một tiếng.
Trên mặt hoàng huynh cũng không có phản ứng gì, ngược lại Tiểu Đức Tử cùng Xuân Đào đứng ở phía sau kích động mà âm thầm không tiếng động vẫy tay lại với ta.
Đêm đó mở yến tiệc mừng đại quân trở lại, quan viên ngũ phẩm trở lên đều được phép tới tham gia cung yến.
Cũng có người được ngoại lệ, ví dụ như Dương Di Sinh, bất quá sau đêm nay hoàng đế sẽ lại thăng chức cho hắn mà thôi.
Hoàng huynh ân cần thăm hỏi một vòng, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống trên người ta.
“Trường Ninh, lần này vất vả, ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?”
Trường Ninh là phong hào của ta, ta hành lễ đi lên trước điện cất cao giọng nói:
"Trường Ninh cả gan thỉnh cầu hoàng huynh ban thưởng vị trí nữ quan cho Trường Ninh.”
Toàn trường xôn xao, triều đại ta mấy trăm năm qua chưa từng có tiền lệ nữ tử làm quan, ánh mắt người bên cạnh phần lớn đều là sợ hãi mà nhìn ta, nhưng Lục Cẩn lại khác, trong mắt hắn hàm chứa tán thưởng cho ta thêm vài phần sức mạnh.
Hoàng huynh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha nói:
"Đi ra ngoài một chuyến này xem ra lại học được không ít thứ, Trường Ninh trưởng thành, biết thay trẫm phân ưu rồi.”
Hắn suy tư một lát rồi đáp lời ta.
"Nhất thời không biết ban cho ngươi chức vị gì, đợi trẫm trở về suy nghĩ kỹ lại..."
Ta dập đầu tạ ơn, muốn trở lại chỗ ngồi lại bị hoàng đế ngăn cản.
"Khoan đã, nghe nói chủ ý cuối cùng trong trận chiến với tiểu vương tử Man tộc là do ngươi đưa ra, trẫm lại ban thưởng cho ngươi.”
Ta có chút tò mò ngẩng đầu, chờ hoàng đế tiếp tục nói chuyện, nhưng hoàng đế lại nhìn ta rồi nhìn Lục Cẩn:
"Trẫm làm chủ, để ngươi cùng Lục Cẩn tứ hôn, ngươi thấy thế nào?"
Ta khiếp sợ nói không ra lời, Lục Cẩn ở bên cạnh lại nhanh chóng đứng lên cúi đầu: "Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Trường Ninh không muốn?" Hoàng huynh nhìn biểu tình có chút bối rối của ta liền quay đầu hỏi, ta liên tục lắc đầu:
"Không có không có, thần tạ ơn bệ hạ.”
Hoàng đế lại bổ sung: "Hôn sự này cứ định vậy đi, bất quá Trường Ninh là muội muội duy nhất của trẫm, trẫm còn luyến tiếc nàng, Lục Cẩn ngươi phải cố đợi thêm chút thời gian mới có thể ôm được mỹ nhân về.”
Lục Cẩn cúi người nói: "Thần vui vẻ chịu đựng.”
Ta nghe thấy thế liền đỏ mặt cúi đầu, ngồi không bao lâu sau đó lại giả vờ say rượu mà trở về tẩm điện của mình.
Xuân Đào ở tẩm điện đợi đã lâu, vừa nhìn thấy ta liền ngã ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc, ta đem mọi người giải tán, tiến lên đem nàng ôm vào trong ngực: "Không có việc gì, ta đây không phải đã trở lại rồi sao..."
Nàng vẫn khóc sướt mướt: "Công chúa, ngươi lần sau có trốn đi ngàn vạn lần phải mang theo nô tỳ ô ô..."
Khóc một hồi nàng đại khái cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng đứng dậy thay ta thu xếp nước nóng cùng một ít trà giải rượu.
Ta thừa dịp này đi ôn chuyện với Tiểu Thải Hồng.
Trên mái hiên truyền đến một ít thanh âm, ta ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lục Cẩn vốn nên ở trong cung yến.
Hắn phi thân đáp xuống trước mặt ta, ta oán trách hỏi: "Đang yên đang lành, tới chỗ ta làm gì?"
"Vị hôn thê của ta đang say, ta làm vị hôn phu nào có đạo lý không đến xem?"
Tuy nói ngày đó bên ngoài xe ngựa chúng ta đã trao đổi tâm ý, nhưng giờ này khắc này ta vẫn rất thẹn thùng, hắn cũng không giận, chỉ là nắm chặt tay ta không cho ta giãy ra.
Trong lúc dây dưa hai tay lại mười ngón giao nhau.
Ta thấy không tránh được hắn cũng liền buông tha, mặc cho hắn gối đầu lên vai ta.
“Cuối cùng cũng bắt được nàng rồi.”
Sáng hôm sau thánh chỉ của Hoàng huynh đã đến trước tẩm điện, ta ngủ mơ mơ màng màng, bị Xuân Đào kéo lên tiếp chỉ.
Làm sao cũng không nghĩ tới chức quan mà Hoàng huynh phong cho ta lại là Thanh tra sứ Giang Nam.
Vốn tưởng rằng sẽ được phong làm quan kinh thành các loại.
Chiêu Bình đã sớm hẹn ta hôm nay ra ngoài uống trà, Lục Cẩn mặt dày mày dạn đi theo.
Chiêu Bình làm trời làm đất làm cho bữa tiệc trà này khó mà yên tĩnh, Lục Cẩn chỉ không có mặt một lát mà nàng đã nhào tới trước mặt ta chất vấn ta: "Sao ngươi không nói với ta là Lục Cẩn cũng tới?”
Ta trêu ghẹo nàng: "Không biết là ai nói mình chính là bá vương trong kinh thành này?"
Cuộc sống yên ổn như vậy qua hơn mười ngày, Hoàng huynh lại hạ một đạo ý chỉ đem ta phái đi Giang Nam.
Chính là cùng Lục Cẩn xử lý dư đảng của Tả tướng ở bên kia.
Trước khi đi Chiêu Bình tới tiễn chúng ta, kéo ta qua một bên nhỏ giọng dặn dò: "Nghe nói Triệu Ngọc Nhi cũng đi Giang Nam, ngươi nếu gặp được nàng thì giúp ta nói tiếng xin lỗi nha.”
Ta liếc mắt nhìn nàng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Những người được nuông chiều mà lớn như bọn ta thì ra đều đang nghiêm túc mà trưởng thành.
“Ngươi yên tâm, nói thế nào cũng coi như là người cùng chúng ta lớn lên." Ta cầm lại cổ tay nàng, ý bảo nàng yên tâm.
Trong lòng lại thầm nghĩ, Giang Nam to như vậy, có thể gặp được hay không cũng phải xem vào duyên phận.
Gió lạnh phất qua, thuyền cách bờ càng ngày càng xa, Hoàng huynh và Chiêu Bình cùng đám người trên bờ thân ảnh dần dần biến thành một cái chấm đen.
Khổ sở cùng mất mát trong nháy mắt xông lên đầu khiến ta có chút muốn khóc, Lục Cẩn từ phía sau đi tới ôm lấy vai ta.
Ta thuận thế tựa vào trong ngực hắn, trong lòng chứa đầy ngọt ngào cùng thỏa mãn.
(Hoàn